Chương 61: Gánh chịu nhân quả
Sau khi xem xong lưu ảnh thạch nội dung, Thanh Nguyệt tôn giả mặt hết sức khó coi bởi vì một viên thì là cảnh Diệp Phàm thắm thiết lúc chia tay với Liễu Tuyết Kỳ, một viên thì là cảnh Diệp Phàm ‘không còn cách nào khác ngoài lấy thân giải độc’ cho Tần Thiên Tuyết.
Nàng ánh mắt giận dữ, nhìn về phía Âu Dương Phi Vân như chất vấn hắn “Ngươi để ta xem cái này đồ vật để làm gì?”
Âu Dương Phi Vân mỉm cười nhìn nàng đáp lời:
“Đầu tiên, lưu ảnh thạch của Tần Thiên Tuyết là hiện tại đang diễn ra, Diệp Phàm đã sớm thoát ra ngoài nhưng hắn bận với Tần Thiên Tuyết.
Tiếp theo, trước khi nói cho ngài lý do, ta cần phải hỏi ngài rằng, tại sao Diệp Phàm lại có thể chữa trị cho ngài, tại sao vị đan sư kia lại chỉ cho Diệp Phàm chữa trị cho ngài mà cách thức lại hết sức ám muội?
Ngài không cần thắc mắt tại sao ta biết rõ.
Tiếp đến, tại sao một cái ngoại môn đệ tử phế vật đáng lẽ ra không nên tồn tại ở Thanh Lam tông thế mà vẫn vào được Thanh Lam tông còn kẹt lại sáu năm tu vi.
Thế mà chỉ mấy tháng thay đổi long trời lở đất, cả tính cách lẫn phong cách hành sự?
Rồi lý do gì Tần Thiên Tuyết đi phụ cân tông môn sâm lâm làm nhiệm vụ lại b·ị t·hương tới mức cần Diệp Phàm liều mình cứu giúp mà với tu vi thấp kém như vậy hắn vẫn chữa trị thành công.
Rồi thì linh dược, tài nguyên Tần Thiên Tuyết cung cấp cho Diệp Phàm hắn lại có thể nhanh chóng chuyển hóa thành tu vi nếu so với tốc độ không hề kém gì ta?
Rồi nữ tử kia cùng Tần Thiên Tuyết tại sao cả hai đều “thân mật” với Diệp Phàm cùng chẳng thua kém gì ngài nhan sắc?”
Âu Dương Phi Vân một hơi kể ra một loạt những câu hỏi khiến Thanh Nguyệt tôn giả lâm vào chiều sâu suy nghĩ.
Dựa vào Âu Dương Phi Vân cách nói, nàng không thể không nghi ngờ có một âm mưu to lớn xoay quanh đám người các nàng và mục tiêu kế tiếp của Diệp Phàm chính là nàng.
Nhưng nàng không trả lời Âu Dương Phi Vân mà chỉ nói rằng:
“Cảm tạ ngươi lần này cứu giúp, là trưởng bối thiếu nợ ngươi chắc chắn ta sẽ trả, những đan dược kia ta sẽ sớm trả cho ngươi điểm tích lũy.”
Âu Dương Phi Vân mỉm cười, hắn biết đến đây là đủ rồi, nói thêm điều gì chỉ là phản tác dụng thôi, thế là hắn mau chóng cáo từ Thanh Nguyệt tôn giả rồi trở về, chỉ là khi vừa mới nói xong chữ cáo từ, hắn thế mà cảm thấy một cái gì đó bất thình lình xuất hiện, cảm giác bình cảnh như được hóa giải, sau đó một cái gì đó liên kết mơ hồ kết nối giữa hắn và Thanh Nguyệt tôn giả.
Hắn nhìn về phía nàng, Thanh Nguyệt tôn giả cũng nhìn về phía hắn ánh mắt tức giận chất vấn:
“Đan dược ngươi cho ta có chứa cái gì? Tại sao lại làm sâu đậm nhân quả sợi dây liên kết?”
Thì ra thứ vừa rồi là nhân quả liên kết, Âu Dương Phi Vân vẻ mặt vô tội đáp:
“Ta không làm gì cả, nếu hôm nay ta không xuất hiện, Diệp Phàm chính là người chữa trị cho ngài, chỉ là ta thay thế hắn, có thể vì thế làm xáo trộn vị thần bí đan sư kia bố cục và ảnh hưởng như ngài đã thấy.”
Thanh Nguyệt tôn giả không nói gì nữa, Âu Dương Phi Vân vui mừng trong lòng trước màn trợ công của lão Thiên gia, quá kịp thời, giờ thì dù Diệp Phàm có thanh minh như thế nào thì cũng không xóa được rằng hắn dám tính toán sư tôn mình.
Diệp Phàm lúc này đang chìm trong hương diễm thế giới nào có biết rằng bản thân vừa mất đi một thứ gì đó và sắp tới phải trải qua cái gì?
Trên trời ánh trăng sáng tỏ, với Âu Dương Phi Vân trăng hôm nay thật đẹp, ánh sáng thật lung linh chiếu lên từng phiến đá trên đường làm từng phiến đá phát sáng trắng, khiến hắn cảm tưởng như bước đi trên nấc thang thiên đường.
Chỉ vui vẻ một chút thôi, hắn cũng hơi sầu lo trong lòng
“Vừa rồi, theo như Thanh Nguyệt tôn giả lời nói, bởi vì mình đã mạnh mẽ can thiệp thay Diệp Phàm xử lý tình tiết dẫn tới bản thân với Thanh Nguyệt tôn giả nhân quả liên kết trở nên mạnh hơn.
Không biết việc này tốt hay xấu?
Ta có phải gánh chịu nhân quả mà đáng lẽ ra do Diệp Phàm gánh chịu liên quan đến Thanh Nguyệt tôn giả hay không?
Hắn không có hệ thống, do đó hắn lo lắng về sự thay đổi này, trước kia đọc truyện hắn chưa thấy truyện nào có tình tiết này nên hắn không chút nào yên tâm.”
Âu Dương Phi Vân càng suy nghĩ càng lo lắng bỗng một ngày đẹp trời nào đó trống rỗng xuất hiện một cái địch nhân của Thanh Nguyệt tôn giả tìm tới hắn để trả thù thay vì Diệp Phàm hay một chuyện ngoài tầm kiểm soát nào đó.
Hắn không thích bản thân bố cục bị xáo trộn, một cái theo như mấy cái bói toán lão nhân thường nói là “ẩn số” nằm ngoài thiên địa là Diệp Phàm đã đủ đau đầu rồi, mới vừa rời mắt hắn đã biến mất không thấy đâu.
Thế là quyết định, hắn bèn sai người đưa Đoàn Tử Thu trở về hắn đỉnh núi còn bản thân cải biến lộ trình tiến tới Thái Hòa phong tìm ông nội của mình giải đáp.
“Ngô lão, gia gia của ta ở đây chứ?”
Ngô lão từ tốn đáp lời:
“Thưa thiếu chủ, chủ nhân tại trong phòng.”
“Cảm ơn Ngô lão”
Sau đó Âu Dương Phi Vân nhanh chóng vào gặp ông nội mình.
Thái Hạo Chân nhân đang ngồi trước bàn cờ, thời gian gần đây thấy cháu mình bắt đầu tìm đến bộ môn này ông ta cũng bắt đầu nghiên cứu để hai ông cháu có thể cùng nhau chơi cờ.
Thấy Âu Dương Phi Vân vào, ông ta vui vẻ tạo tư thế mời của kỳ thủ đợi hắn nhập chỗ.
Âu Dương Phi Vân làm động tác đáp lại sau đó ngồi vào bàn, cầm trên tay quân cờ bắt đầu giải thế cờ trên bàn, hắn chập rãi nói:
“Gia gia, con hôm nay giúp Thanh Nguyệt tôn giả giải độc, sau đó nói những điều trước đó con và gia gia đã phân tích về Diệp Phàm để ngũ trưởng lão nghi ngờ hắn.
Ngay sau đó, thế mà con và Thanh Nguyệt tôn giả nhân quả sợi dây lại trở nên mạnh mẽ hơn khiến cả hai cùng cảm nhận được.”
Âu Dương Kiêm Trung đi chính mình nước cờ sau đó bắt đầu quan sát cháu trai mình, không chỉ nhìn tuyến nhân quả, ông ta còn nhân tiện quan sát kỹ càng cơ thể Âu Dương Phi Vân sau đó mới chậm rãi vuốt râu nói:
“Ta đã quan sát tổng thể của con, hiện tại thì ta không phát hiện ra mầm họa ẩn nào, nhưng thuật nghiệp hữu chuyên công, liên quan đến nhân quả cần phải nhờ mấy cái chuyên thôi diễn bói toán tu sĩ mới là tốt nhất.
Hiện tại con cứ yên tâm, thời gian tới ta sẽ tìm kiếm thông tin của Thiên Diễn lão nhân sau đó đi hỏi về việc này cho con, chắc hẳn lão già đó sẽ hứng thú thôi.”
Âu Dương Phi Vân tin tưởng mình ông nội, sau đó hai ông cháu hoàn thành ván cờ, tiếp đó hắn lấy ra trong nhẫn trữ vật một bọc trà thơm nói:
“Gia gia, đây là lá trà được xao với cánh hoa mà con trồng, khi pha mùi thơm ngọt ngào có hiệu quả an thần, phẩm chất tốt nhất con mang qua biếu ngài.”
“Ha ha, được được, cháu ngoan của ta.”
Sau đó hai ông cháu vui vẻ chuyện trò rồi tối hôm đó Âu Dương Phi Vân nghỉ lại tại Thái Hòa phong bởi nơi đây hắn cảm nhận được hơi nhà cho hắn sự yên tâm mỗi lúc hắn lo lắng.
Trên trời, vầng trăng chậm rãi chuyển động sau đó về nơi mình cần về để mặt trời lên thế chỗ, ngày mới đến rồi.
Diệp Phàm đón nhận ngày mới khi mà trong ngực hắn vẫn còn ôn nhu hương.
Tần Thiên Tuyết cũng tỉnh dậy rồi, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Phàm mở miệng trước:
“Sư tỷ, ta là bất đắc dĩ phải giải độc giúp ngài, nhưng ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm.”
Tần Thiên Tuyết không nói gì, nhanh chóng mặc lấy y phục, sau khi đảm bảo toàn thân đã được che phủ nàng mới đối diện với Diệp Phàm.
Chỉ là hai người không biết rằng bản thân đã rơi vào tính toán của người khác rồi.
---