Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 68: Vặn ngã Đỗ gia nhị công tử




Chương 68: Vặn ngã Đỗ gia nhị công tử
Uống một ngụm nước, Âu Dương Phi Vân thay đổi một thân gấm phục trở lại Thanh Lam tông đại sư huynh trang phục sau đó sai người chuẩn bị xe ngựa tới Đỗ gia.
Đỗ Phát thành đang phục hồi nhanh chóng, dòng người qua lại nô nức, ai cũng bận rộn nhưng gương mặt lại rất vui vẻ không chút sầu lo.
Âu Dương Phi Vân nhàn nhã nhìn đoàn người qua lại, thấy người từ cửa hàng ra rồi lại vô mà lòng hắn thấy rất thoải mái, hắn không ngờ một người đã từng chộn rộn vì công việc, vất vả đến quên cả ngày tháng nhưng khi ngắm nhìn mọi người lại khiến hắn bình an đến vậy.
Ngắm trời trong xanh mà lòng hắn thư thái không ngờ, bảo sao nhiều người sau khi công thành danh toại lại chỉ muốn được trở về quê hương sống bên người thân, ngày cuốc đất làm vườn êm đềm sống qua ngày.
Mải ngắm nhìn mọi thứ mà đến khi xe ngựa tới Đỗ gia cổng nhà rồi, người lái xe cất tiếng gọi hắn mới giật mình lấy lại tinh thần.
Nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, Âu Dương Phi Vân xuống xe ngựa, tiện tay đánh giá tốt sau đó lấy ra thân phận lệnh bài treo ở bên hông tiến tới trước mặt hai cái thủ vệ nói:
“Phiền hai vị đây vào báo cáo với Đỗ gia gia chủ có Thanh Lam tông đại sư huynh Âu Dương Phi Vân tới đây gặp mặt.”
Hai cái thủ vệ nghe thấy vậy cũng vội vã chạy vào báo cáo, chỉ lát sau Đỗ gia gia chủ cùng mấy cái Đỗ gia cao tầng vội vã kéo nhau ra đón tiếp Âu Dương Phi Vân.
“Âu Dương công tử, hôm nay đại giá quang lâm, thứ cho kẻ hèn này không kịp thời đón tiếp.”
Âu Dương Phi Vân cười đáp:
“Đỗ gia gia chủ chiến trận như này đón tiếp Phi Vân đã cho đủ mặt mũi, không biết có thể cho Phi Vân xin một miếng nước?”
Đỗ gia gia chủ vội vàng đáp:
“Được chứ, mời Âu Dương công tử vào tệ xá.”
Âu Dương Phi Vân vào nhà, thoải mái ngồi tại khách vị ngắm nhìn toàn cảnh đại sảnh, lặng lẽ quan sát từng người một trong đại sảnh.
Âu Dương Phi Vân đón lấy tì nữ dâng lên ly trà, đưa mũi hít vào một hương trà nóng chờ cho hương trà trôi qua khoang mũi tiến tới thấm vào ruột gan.

Sau đó, nhấp một ngụm trà, vị thanh nhẹ lan tỏa trong khoang miệng, vị hơi đắng, nuốt vào rồi hậu vị ngọt thanh lan tỏa trong khoang miệng.
“Trà ngon, trà ngon.”
Âu Dương Phi Vân khen tặng, sau đó giả vờ vô tình hỏi:
“Không biết nhị công tử Đỗ An Trung hôm nay có công việc gì mà lại không ở nhà?”
Cả sảnh đường bỗng im phăng phắc, mọi người đã biết về việc xích mích tối qua, có lẽ trước khi Âu Dương Phi Vân tới đã cùng nhau thảo luận vấn đề này.
Nhìn tất cả mọi người vẻ mặt hốt hoảng, lại nhìn Đỗ gia gia chủ cố gắng trấn định, nở nụ cười hiền từ định đáp lời, Âu Dương Phi Vân khoát tay ra hiệu mọi người giữ im lặng sau đó mới nói:
“Phi Vân hôm nay tới đây không kể tới việc xô xát hôm qua, dù sao cũng là xấu mặt cả hai người cùng hai thế lực coi như đá ném xuống nước gợn sóng qua đi là tĩnh lặng, mọi người thấy đúng chứ?”
Tất cả mọi người cùng nhau đáp lời:
“Phải, phải.”
“Âu Dương công tử lời nói chí lý.”
Âu Dương Phi Vân chờ bọn họ tán dương mình xong mới bắt đầu nói tiếp:
“Hôm nay, mục đích chính mà Phi Dương tới đây là muốn đối chất với nhị công tử về việc tại sao lại đưa hắn thân phận lệnh bài cho k·ẻ g·ian đột nhập vào Đỗ gia t·ấn c·ông Diệp Phàm sư đệ là Thanh Lam tông chân truyền đệ tử?”
Không lòng vòng, sau khi gõ một cú cảnh cáo hắn đấm một đòn khiến đám người choáng váng.
Đỗ An Trung ủng hộ đám người lúc này đứng c·hết trân sau đó một kẻ bạo gan vội vã hỏi:
“Âu Dương công tử, không biết ngài có nhầm lẫn gì không?”
Âu Dương Phi Vân cười đáp:

“Không, điều này chính mắt ta hôm qua đến Tiêu Thu Lâu chứng kiến qua. Nhị công tử khi lao xuống bị ta trấn áp bên thân th·iếp thân lệnh bài không có mà lại là thị nữ của Tiêu Thu Lâu hoa khôi mang xuống.
Mà vị này hoa khôi rất thú vị tên là Mị Như Ngọc, mà theo nguồn tin đáng tin cậy mà ta nhận được thì Hợp Hoan tông thánh nữ cũng tên Mị Như Ngọc.”
Âu Dương Phi Vân chém đinh chặt sắt, từng lời nói ra hắn đều khiến cho tin tức trở nên cực kì đáng tin cậy.
Đến lúc này, đám người Đỗ gia đã không còn ý tưởng nào, có kẻ định hỏi lại xem hắn có hiểu lầm nhưng Âu Dương Phi Vân khoát tay đáp lời:
“Nếu các vị không tin tưởng thì đại khái có thể ngay lập tức tới Tiêu Thu Lâu kiếm người, sau đó có thể quay lại đây cùng bàn bạc tiếp.”
Vậy là Đỗ gia đám người, nhất là một nhóm đứng Đỗ An Trung đội vội vã đi xác minh.
Âu Dương Phi Vân nhàn nhã ngồi thưởng trà chờ đợi tin tức, lúc này Đỗ bàn tử cùng Diệp Phàm từ đâu đó trở về, biết tin vội vã tới gặp mặt hắn:
“Đỗ An Khang/Diệp Phàm bái kiến đại sư huynh.”
Âu Dương Phi Vân đáp lời:
“Gặp qua hai vị sư đệ.”
Sau đó nhóm người lặng lẽ chờ đợi kết quả, trong khi đó Đỗ Túc Nhân nhóm người đang giảng giải cho Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử nội dung câu chuyện.
Ngay khi nghe xong Âu Dương Phi Vân tại hoa lâu tranh giành nữ tử với Đỗ gia nhị công tử, hai mắt Diệp Phàm sáng bừng lên, hết sức hứng thú nhìn về Âu Dương Phi Vân, có lẽ trong lòng hắn đã nghĩ sẽ kể chuyện này cho Tần Thiên Tuyết nghe.
Một lát sau, nhóm người trở về đáp:
“Báo cáo gia chủ, báo cáo Âu Dương công tử, nữ tử kia rạng sáng nay đã biến mất không thấy.”

Âu Dương Phi Vân mỉm cười nhìn đám người, lúc này Đỗ An Trung vội vã tiến tới sau khi biết chuyện hắn tay chân bủn rủn, hắn không ngờ chỉ đi hoa lâu một chuyến mà hắn tiền đồ mất sạch.
Âu Dương Phi Vân gặp hắn, mỉm cười chào hắn, nhưng trong mắt Đỗ An Trung nụ cười đó là nụ cười của ác quỷ.
Sau đó, Âu Dương Phi Vân quay ra nói với Đỗ Túc Hưng rằng:
“Đỗ gia chủ, Phi Vân có lý do để nghi ngờ nhị công tử đây cấu kết tà tu, ngoài ra cũng nghi ngờ hắn để lộ tin tức về đan phương ra ngoài.
Hoặc nếu như không phải nhị công tử thì cũng cần phải điều tra những người thân cân với nhị công tử đây.”
Nhìn một đám người chân tay bủn rủn xụi lơ trên mặt đất Âu Dương Phi Vân cáo từ tạm biệt rời đi.
Mục đích đã hoàn thành, hắn không cần phải tỏ ra quá quan tâm tới Đỗ gia việc nhà.
Nhưng trước khi đi, hắn quay qua Đỗ An Định đại công tử cười nói:
“Định công tử, thời gian tới e rằng Đỗ gia phải do ngài chống lên đại kỳ rồi.”
Âu Dương Phi Vân rời đi, một nhóm người bị kéo đi điều tra, việc này can hệ lớn lắm, nếu không thể chứng minh trong sạch để bản thân bị dính lên cấu kết tà tu mũ thì lúc đó Đỗ gia không nơi yên thân.
Hai tuần trôi qua, Đỗ gia hai tuần không lúc nào được yên tĩnh, một đám người bị khám xét thì có một đám người được vớt chất béo.
Một đám người bị điều tra thì lại có một đám người vui vẻ vì cơ hội tới.
Đỗ An Định vẫn phát huy như Âu Dương Phi Vân mong đợi, chẳng có một cái chủ kiến nào ra hồn, hắn vội vã tiếp bàn ăn lấy Đỗ An Trung để trống ra sản nghiệp ý đồ muốn nhân cơ hội tích lũy nền tảng từ đó lập công.
Đỗ bàn tử thì chậm rãi hơn, hắn nghe theo Đỗ Túc Nhân nhận lấy điều tra công tác, sau đó dưới sự giúp sức của Diệp Phàm hắn điều tra mọi thứ rõ ràng.
Đỗ Túc Nhân đại diện Đỗ bàn tử xử lý việc này, biểu hiện ra bên ngoài làm việc hết sức công bằng công chính, người có tội thì xử phạt đích đáng.
Thế là thay vì vội vã hấp thu sản nghiệp hắn đã thành công hấp thu lòng người, đại ca hắn tiếp bàn sản nghiệp thì hắn tiếp bàn con người, một đám tưởng như bị bỏ đi bị biến thành dê thế tội đã được Đỗ Túc Nhân cứu vớt.
Lần này bên thắng lớn nhất là Đỗ Túc Nhân, thứ nhì mới là Đỗ An Khang cùng Diệp Phàm.
Diệp Phàm không ngờ hắn định để Đỗ An Khang thu phục lòng người đã bị Đỗ Túc Nhân khéo léo âm thầm biến công lao lên người hắn.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.