Chương 71: Ngã ngũ
Nam Cung Minh Hà hiện đang rất tập trung làm việc, nàng sắp tới dự định sẽ hợp tác cùng Đỗ bàn tử cùng Diệp Phàm trong một vài hạng mục để đổi lấy cơ hội gặp mặt với vị kia thần bí đan sư.
Lúc này, một vị tại Đỗ Phát thành quản sự gõ cửa, sau khi được cho phép bắt đầu tiến vào, trên tay cầm theo một phong thư cùng một bông mẫu đơn.
Trong phong thư viết:
‘Tặng Nam Cung tiểu thư một bông mẫu đơn trắng.
Mẫu đơn thiên hạ đệ nhất hoa, hoa không gai.’
Nam Cung Minh Hà đọc xong thư bỗng dưng thấy trong lòng rộn lên một ngọn lửa khi mà mẫu đơn trắng ý nghĩa là sự chân thành, hài hòa, mộc mạc nhưng không kém phần đẹp đẽ, tinh tế.
Ý rằng Âu Dương Phi Vân làm gì thì đối với nàng vẫn là sự chân thành nhất.
Trước đó Âu Dương Phi Vân tặng nàng một bông mẫu đơn hồng ý nghĩa là đơn giản nhưng lại vô cùng quyến rũ và sang trọng, ám chỉ về nàng.
Câu thứ hai chính là nói rằng nàng cứ yên tâm đón nhận tấm lòng của hắn, hắn không làm tổn thương nàng, ngoài ra khi ám chỉ về mẫu đơn tặng nàng trước đó muốn ám chỉ nàng không nên làm việc cường thế, gây thương tổn cho người khác.
Nàng không quan tâm, dù sao kết quả đã chứng minh ở đó, Âu Dương Phi Vân coi thường nàng và đã trở về Thanh Lam tông, nàng đã vặn ngã người mà hắn muốn chống đỡ.
Thế là Nam Cung Minh Hà không quan tâm bỏ bông mẫu đơn trắng vừa nhận đi, thư cũng bỏ theo và tiếp tục làm việc.
Chỉ là, nàng không ngờ tới Âu Dương Phi Vân chuẩn bị quá kỹ càng, là nàng hạ thấp hắn.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, việc lớn không ổn, việc lớn không ổn.”
Một cái nữ nha hoàn vội vã chạy tới với vẻ mặt lo lắng không thôi.
Nam Cung Minh Hà khó hiểu hỏi:
“Có việc gì?”
Cái kia nữ nha hoàn hít một hơi thật sâu sau đó mới nhanh chóng nói ra:
“Đỗ gia người áp lực lên chúng ta mấy cái quản sự nói rằng Thu Mộng thương hội sai người á·m s·át Đỗ gia đại công tử.”
Nam Cung Minh Hà một mặt khó tin hỏi:
“Bọn họ có bằng chứng gì mà dám nói chúng ta?”
Nữ nha hoàn lo lắng nói:
“Bọn họ có lưu ảnh thạch lúc chúng ta thanh toán tiền cho cái kia Niết Ban cảnh mị hoặc cao thủ.”
Vâng, lưu ảnh thạch chính là do Âu Dương Phi Vân yêu cầu Thanh Nguyệt tôn giả ẩn nấp thân hình ghi chép lại những hành động của Nam Cung Minh Hà sau khi hắn dời khỏi Đỗ Phát thành.
Ngay cả việc hắn dời đi cũng chỉ để khiêu khích nàng thôi, nàng mắc câu, còn lý do ư?
Trước đó hắn cũng đã cho người gửi tặng nàng một bông hoa mẫu đơn đỏ lúc tiến đến Đỗ Phát thành, hàm ý phú quý, giàu sang.
Việc nam tử tặng quà lấy lòng nàng đã là điều nàng quen thuộc nhưng ai cũng tặng những thứ quý hiếm thể hiện bọn họ tài lực chỉ có duy nhất Âu Dương Phi Vân tặng một bông mẫu đơn.
Sau đó nàng cũng nghe ngóng hắn tin tức, và nghe thấy hắn trước đó bản tính khiến nàng hết sức coi thường.
Rồi Âu Dương Phi Vân còn v·a c·hạm với Đỗ gia nhị công tử vì tranh giành hoa lâu nữ tử càng khiến nàng coi thường hắn.
Ấn tượng ban đầu đã khiến nàng vô ý thức không coi trọng hắn, vì vậy thấy hắn trước đó vặn gãy nàng bố cục, sau đó lại khiêu khích từ Âu Dương Phi Vân dẫn đến kết quả như vậy.
Âu Dương Phi Vân đã nắm bắt rõ ràng nàng hay bất kỳ một người nào đó diễn biến tâm lý và đưa nàng vào bẫy.
Không kịp nghĩ nhiều, Nam Cung Minh Hà biết bản thân không nên ở nơi đây, nàng còn muốn cạnh tranh với đệ đệ, vết nhơ ở đây sẽ ảnh hưởng tới nàng.
Âm thầm rời đi với một bụng đầy bực tức.
Về phía Đỗ gia, Đỗ Túc Nhân sau khi trình lên ghi ảnh thạch về việc Thu Mộng thương hội đã làm, hắn lại tiếp tục gặt hái một đợt công lao.
Chỉ là Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử hết sức ê răng, trước đó còn may mắn ngoài hai người họ ra không ai biết về hợp tác với Thu Mộng thương hội, nhưng sau đó Đỗ Túc Nhân làm việc năng lực tốt quá, thế mà tìm gia chứng cứ của người ta.
Có một điều vớt vát lại được đó là Nam Cung Minh Hà sau khi dời đi đã đẩy ra một cái dê thế tội.
Với lý do là tên này trước đó vì cạnh tranh với Đỗ An Định thất bại để lại hậu quả quá lớn dẫn tới bản thân không còn cơ hội thăng tiến nên mới hận thù.
Thêm vào là đối thủ của hắn lại đạt được chức vụ sau đó chèn ép hắn khiến hắn làm liều mà thuê người á·m s·át Đỗ gia đại công tử.
Thu Mộng thương hội nguyện ý làm ra đền bù, hợp tác trước đó Nam Cung Minh Hà định dùng để đàm phán với Đỗ bàn tử cùng Diệp Phàm bị đẩy ra làm đền bù.
Mọi chuyện lắng lại, Âu Dương Phi Vân đang trong vườn hoa, ngồi thưởng trà ngắm hoa nói:
“An Định huynh, ngươi không sai, chỉ là ngươi không để cho nàng chỗ hổng khai thác nên chỉ có ngươi tính mạng để nàng làm vậy thôi.”
Hắn trước đó cử người làm tham mưu cho Đỗ An Định, vì vậy mà tên kia làm mọi thứ đều rất ổn định và chắc chắn, do đó Nam Cung Minh Hà muốn tốc thắng chỉ có hạ sách kia để dùng thôi.
“Người đâu, chuẩn bị đồ đạc chúng ta sẽ xuất phát tới Thu Mộng thương hội tổng bộ.”
Thời gian dần trôi về đêm, Đỗ bàn tử lúc này hưởng thụ nằm trong bồn dược dịch do Diệp Phàm định chế cho hắn, vui vẻ tán dương Diệp Phàm:
“Phàm ca, ngươi quá là tài giỏi, chỉ trong thời gian ngắn giúp ta từ không chút nào căn cơ đã có thể chen chân vào rồi cuối cùng là người thắng cuối cùng.”
Diệp Phàm cười nhếch miệng nói:
“Ngươi đã gọi ta một tiếng ca thì ca sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, về sau cố gắng vận hành Đỗ gia, ngươi ca còn cần trợ giúp nhiều.”
Đỗ bàn tử cười hắc hắc đáp ứng.
Lúc này, tại Đỗ gia một địa phương khác, nơi này là Đỗ Túc Nhân nơi ở, hắn đang ở đó uống rượu một mình, một người áo đen xuất hiện, Đỗ Túc Nhân cung kính nói:
“Sứ giả tới là có lời muốn truyền tải?”
Người áo đen giọng khàn khàn nói:
“Mọi việc đều vận hành theo kế hoạch của chủ nhân, ngươi phối hợp rất tốt, hiện tại ngươi cứ vui vẻ hỗ trợ hai cái tên ngốc kia phát triển Đỗ gia, đừng để lộ ngươi tham vọng.
Điều này ta biết nhiều năm qua ngươi vẫn làm rất tốt nhưng càng về cuối càng phải cẩn thận nên ta dặn dò ngươi như vậy.”
Đỗ Túc Nhân tự tin vỗ mình ngực nói:
“Bốn mươi năm qua ta đều có thể chờ được, thêm vài năm nữa có gì là khó?”
Người áo đen thấy hắn tự tin như vậy không nói gì thêm về vấn đề này dặn dò:
“Đỗ gia sớm muộn cũng là của ngươi, ngươi cứ cẩn thận làm việc là được, nhóm kia bảo thủ nguyên lão sẽ bị vặn ngã cùng hai tiểu tử kia, ngươi cần phải làm là cẩn thận thu phục lòng người, một khi có biến mới vững vàng ngồi vào vị trí kia.”
Đỗ Túc Nhân tự tin nói:
“Mời sứ giả yên tâm, việc này ta đã quen thuộc.”
“Tốt”
Đỗ Túc Nhân nhìn người áo đen dời đi, hắn đã mơ tới ngày cái vị trí kia về tay của hắn.
Người áo đen dời đi nhanh chóng, màn đêm che khuất hắn thân hình nhưng khi đã tới vị trí an toàn hắn nhảy lên cao, chân điểm ngọn cây v·út lên trên trời, dưới ánh trăng người ta thấy rằng đó không phải Lý Dạ sao?
Thì ra, tay trong của Âu Dương Phi Vân tại Đỗ gia lại là Đỗ gia gia chủ tam đệ, người trước nay luôn làm việc ổn thỏa và là cánh tay đắc lực của Đỗ Túc Hưng.
Hiện nay lại thành một cái đắc lực người chống lưng cho Đỗ bàn tử, chẳng ai nghĩ rằng dưới sự trung thành tận tụy của hắn thế mà lại ẩn giấu một tham vọng của một kẻ săn mồi.
---