Chương 74: Một năm trôi qua
Vậy là mọi thứ đã xong, có một cái quái vật với tiềm lực kinh tế khổng lồ phối hợp Âu Dương Phi Vân có thể yên tâm để người của mình v·a c·hạm để tích lũy kinh nghiệm cùng triển khai mô hình.
Hắn không có nhiều tinh lực để theo sát mọi diễn biến của Đại Đồng hội, xem như thời gian tới là một quá trình thử thách lớn cho nhóm người của Đại Đồng hội.
Đối phó với Diệp Phàm cần rất nhiều tinh lực, hắn không có hệ thống nên chỉ có thể làm chậm bước tiến của Diệp Phàm chứ không như nhiều bộ phản phái sảng văn khác chỉ đi đánh mặt khí vận chi tử lại c·ướp nữ nhân của khí vận chi tử.
Dù sao thiên đạo còn đang nhìn chằm chằm, muốn đánh con hắn nào có dễ.
Trước khi dời đi, hắn nhờ Nam Cung Chương Nguyên gửi tặng tới Nam Cung Minh Hà một bông hoa mẫu đơn hồng sau khi ông ta nói cho Nam Cung Minh Hà biết việc Âu Dương Phi Vân đã tới đây ngỏ ý muốn hôn sự với nàng.
Lần này ý nghĩa chỉ đơn giản là gửi gắm tình cảm của hắn mà thôi.
Nhưng có lẽ cô nàng kia sẽ coi là một sự khiêu khích rằng Âu Dương Phi Vân nghĩ chỉ cần cha nàng đồng ý là sẽ ăn chặt nàng.
Dù sao ấn tượng còn đó, hắn cũng đích thực trước kia là như vậy, lại còn sống c·hết liếm cẩu Tần Thiên Tuyết, để tránh cho về sau phải giải thích nhiều thì cứ chấp nhận chọc nàng rồi dần dần cải biến.
Chứ cứ ra vẻ thanh tao giấu giấu diếm diếm cũng không được cái gì, lại còn để lòi ra chân ngựa cho người khác lợi dụng chia rẽ.
Âu Dương Phi Vân trở về cho một đợt tập luyện sống đi c·hết lại tiếp theo.
Thời gian trôi nhanh không quản người ý chí, Âu Dương Phi Vân một năm này rèn luyện ngoài thuần thục hơn cũng không hề có bước đột phá nào trừ việc hắn vận dụng linh lực mượt mà và tinh chuẩn hơn.
Diệp Phàm một năm này dưới lượng lớn tài nguyên cung cấp hắn đột phá tới Kết Đan cảnh hậu kỳ.
Nhận thấy bản thân không thể tiếp tục bế quan, Diệp Phàm quyết định dời đi tìm kiếm chính mình cơ duyên cùng ý định bồi dưỡng thế lực.
Giai đoạn trước với việc Âu Dương Phi Vân xuất hiện, ý đồ can thiệp vào Đỗ gia dù thất bại nhưng cũng cho Diệp Phàm biết rằng, tại Thanh Lam tông Âu Dương Phi Vân cũng nhắm vào hắn.
“Hừ, không phải là không giành được Tần sư tỷ thôi sao?”
Nghĩ đến đây, hắn cũng thấy nhớ Tần Thiên Tuyết, nhưng hiện tại quay trở về Thanh Lam tông cũng không có việc gì làm, hắn không hiểu tại sao mà Âu Dương Phi Vân lại mạnh tay dọn đi một đám chuyên bắt nạt yếu kém đồng môn đám người.
Ngoài ra những đệ tử thiên phú kém chút cũng được Đại Đồng hội chăm sóc dẫn tới có bước phát triển.
Từ đó mà hắn ở Thanh Lam tông hết sức yên bình, ai cũng thích yên bình nhưng đó đi liền với ổn định phát triển, không có sự bứt phá.
“Bàn tử, ta chuẩn bị dời đi Đỗ gia, trước khi đi có để lại cho ngươi ba cái cẩm nang, hễ gặp khó khăn ngươi chỉ cần mở ra tương ứng với những mục ghi trên cẩm nang là được.
Ngoài ra, về sau nếu có cái nào nữ tử tên Liễu Tuyết Kỳ tới tìm ta thì cứ tiếp nhận nữ tử đó.
Nàng là ta người.”
Đỗ bàn tử gật đầu, hắn biết Diệp Phàm sẽ cần phải dời đi, hắn muốn mạnh lên thì không thể ở mãi một chỗ được.
Sau đó, Đỗ bàn tử đưa cho Diệp Phàm một cái nhẫn trữ vật chứa lấy rất nhiều tài nguyên cùng linh thạch.
Diệp Phàm lặng lẽ rời đi, chỉ là vẫn có người luôn chú ý hắn động tĩnh mà hắn không hề hay biết.
Mục tiêu của Diệp Phàm tạm thời là tiến đến Vô Đáy Vách Núi, để lại lời nhắn cho Liễu Tuyết Kỳ nếu tìm hắn có thể đi Đỗ gia.
Kế tiếp nơi đến Diệp Phàm sẽ tới Nam Vực Lĩnh Nam Sâm lâm nơi là biên giới giữa Thanh Lam tông cùng Đại Lực tông có rất nhiều yêu thú cùng linh dược từ đấy hấp dẫn rất nhiều tán tu tới tìm kiếm cơ duyên.
Về phía Âu Dương Phi Vân, sau khi biết tin tức Diệp Phàm dời đi, hắn sai người cẩn thận chú ý tới Diệp Phàm động tĩnh, sau đó cũng bắt đầu mình một vòng mới tu luyện.
Một ngày này, một cái tạp dịch đệ tử tới thông tri hắn rằng có một cái tên Nam Cung Minh Hà cô nương thư mời gửi hắn.
Âu Dương Phi Vân hết sức hứng thú xem xét, thế mà nàng ta chịu đựng hẳn một năm trời mới tới tìm hắn để khai thông đan dược con đường.
Trước đó hắn lời nói rằng Thanh Lam tông không cho Đỗ gia không dám làm không phải là nói ngoa, dù một năm này phát triển nhưng Đỗ gia chưa từng thoát li khống chế.
Chuẩn bị sẵn sàng, hắn tới gặp Nam Cung Minh Hà, địa điểm là một quán trà ngay tại Thanh Lam trấn, dù sao trước đó hắn cũng nói với nàng hắn có thể làm chủ chuyện này, vả lại còn chưa biết có thành công hợp tác hay không, nàng cũng không muốn gióng trống khua chiêng tới Thanh Lam tông bàn chuyện làm ăn.
“Nam Cung cô nương, lâu ngày không gặp dung nhan vẫn như trước đây kiều diễm động lòng người như đóa hoa mẫu đơn này vậy.
Đây là đóa hoa thứ năm hắn tặng nàng, một đóa nàng đã nhận được rồi, bởi thế mà câu đầu tiên nàng đã nói:
“Âu Dương Phi Vân, ta hôm nay điều đầu tiên muốn nói đó chính là ngươi đừng hòng dùng cha ta ép ta vào khuôn khổ, nếu ta không muốn không ai ép được ta.”
“Được, tại hạ ghi nhớ.”
Sau đó hắn ngồi xuống, lấy ra một bình hoa nhỏ, cắm lấy bông kia mẫu đơn vào bình sau đó đặt lên bàn rồi nói:
“Tại hạ ý vẫn như trước kia, đan dược hợp tác tại hạ có thể làm chủ ký kết hợp tác với Nam Cung cô nương, chỉ là xem cô nương thành ý như thế nào?”
Hắn để lộ ra biểu hiện hết sức đê tiện nhìn chằm chằm nàng khiến nàng hết sức khó chịu.
Nam Cung Minh Hà nói:
“Nếu ngươi chấp nhận hợp tác, Thanh Lam tông trong khi còn hợp tác, giá cả dược liệu mua từ Thu Mộng thương hội sẽ giảm hai thành.”
Âu Dương Phi Vân không suy nghĩ nhiều đáp:
“Tốt, thành giao. Chỉ cần cô nương muốn tại hạ cũng không làm khó, mong là cô nương nhận lấy bông hoa này.”
Sau đó mặc kệ nàng vẻ mặt, lấy ra khế ước bắt đầu hoàn tất thủ tục sau đó rời đi, chẳng có dáng vẻ của những người từng theo nàng trước đây khiến một người rất tự tin vào mị lực của bản thân cũng phải đôi chút nghi ngờ.
Trở về chính mình đỉnh núi, Âu Dương Phi Vân đánh giá lại bản thân
“Ta kinh nghiệm chiến đấu vẫn cần tăng lên.
Thời gian qua ta ngày ngày vung kiếm, nhưng cây trúc là vật c·hết, người là vật sống kẻ địch có ứng đối, có né tránh, cho chiêu thức, trong khi Thái Cực Kiếm pháp lại lấy cái cùn nhụt của bản thân đụng vào chỗ không sắc bén của kẻ địch, nếu không thực chiến sao biết được người chỗ không sắc bén của kẻ địch.”
Trước đó hắn có ý định ẩn giấu thân phận trở thành tán tu tại sinh tử bồi hồi.
Hắn sẽ hóa thân thành một cái yêu thích chiến đấu tán tu, khắp nơi khiêu chiến sinh tử bất luận.
Nghĩ là làm, Âu Dương Phi Vân nhanh chóng thông báo cho Thái Hòa chân nhân mục đích sau đó rời đi, kiếm cũng đổi sang một thanh bình thường linh kiếm, trang phục đổi sang du hành trang phục, đầu đội một cái nón bên hông giắt một hồ lô rượu.
Từ đây, một cái tên Độc Cô Kiếm tán tu bắt đầu vang danh thiên hạ.
Đó chỉ là Âu Dương Phi Vân mộng tưởng thôi, hiện tại hắn đang phải âm thầm rời khỏi Thanh Lam tông sau đó tới một khu vực hoang vắng, giả vờ như vừa mới nhận được cơ duyên, tu vi tăng mạnh tới Kết Đan cảnh.
Để thể hiện ra chất ngông nghênh, Âu Dương Phi Vân vừa đi dường vừa ngâm thơ
“Rượu với kiếm đồng hành,
Một lòng tìm kẻ mạnh.
Đưa mắt bốn xung quanh
Chẳng một ai vào mắt.”
---
Nếu đạo hữu 4 mắt đọc đoạn thứ 3 sẽ thấy câu này quen thuộc, là mình đã lấy nguyên văn cmt của bạn.
Tất nhiên có những cmt góp ý đã được mình ghi lại và có sử dụng khi đến đoạn cốt truyện phù hợp, mời mọi người vui vẻ đóng góp nhé.