Chương 75: Diêu Tu
Trong đầu chúng ta hình tượng một vị đại hiệp đầu đội trời chân đạp đất nghênh ngang tiến bước đối diện với thử thách cam go như thế nào thì hiện nay Âu Dương Phi Vân hình tượng cũng không khác gì như vậy.
Trang phục bụi bặm chủ yếu là hai màu nâu xám, chất liệu cũng chỉ là chất liệu vải thô không có gì đặc biệt.
Hắn nghênh ngang đi lại, dưới thân cưỡi lấy một con linh mã nhỏ còi cọc nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nếu như ta là một người xa lạ nhìn hắn lúc này chẳng ai nghĩ tới đây là một vị Kết Đan cảnh cường giả, bởi thế mà khi Âu Dương Phi Vân đến mấy cái trại trên núi của nhóm tặc phỉ trước kia, nay đã được Đại Đồng hội người cai quản thành khu vực luyện binh chẳng ai tin rằng hắn là Kết Đan cảnh.
“Thôi được rồi, ta nói thật, tu vi của ta mới Hóa Hải cảnh, hôm nay tới đây để khiêu chiến mấy vị thập phu trưởng để tôi luyện kiếm pháp, xông ra một mảnh thanh danh.”
Mấy cái binh lính chỉ khịt mũi coi thường.
Kể từ khi bọn họ được thu nạp và rèn luyện thành một đám binh lính lại trải qua trước đó chiến trường đối diện với mấy cái tán tu hạng người bọn họ đã không để vào mắt.
Mỗi một trại chỉ có khoảng ba trăm người do ba vị bách phu trưởng cầm đầu tu vi Kết Đan cảnh, Hóa Hải cảnh là Thập Phu trưởng và Ngưng Khí cảnh là lính tráng.
Chỉ là bọn hắn không chịu nổi Âu Dương Phi Vân vô sỉ mỗi ngày ngồi trước cửa trại uống rượu, bên cạnh là một tấm bảng gỗ ghi “sợ ta một phép, không dám ứng chiến.”
Thế là lần lượt từng vị thập phu trưởng ứng chiến, Âu Dương Phi Vân hạn chế tối đa chính mình tu vi, hắn chỉ dùng kiếm pháp, thân pháp cùng kỹ xảo chiến đấu để đối kháng lại đối thủ của mình.
Nhờ vào việc khống chế linh lực một cách tinh chuẩn mà hắn có thể thoải mái áp chế bản thân không để tu vi bộc phát.
Thời gian đầu hắn đánh với mấy cái thập phu trưởng cũng khá khó khăn, bởi vì người ta vận dụng tu vi lại còn là một nhóm thân kinh chiến trận binh sĩ, đã từng liếm máu qua, chiêu chiêu là trí mạng.
Dần dần về sau hắn thành thạo hơn nhưng cũng phải mất ba tháng mới có thể khuất phục được ba mươi cái thập phu trưởng, sau đó là đánh lấy bách phu trưởng rồi mới nghênh ngang dời đi.
Trái với Âu Dương Phi Vân, Diệp Phàm tại Lĩnh Nam Sâm lâm hỗn vào rất thoải mái.
Hắn trước đó ra nhập một cái liệp sát đoàn, theo đó mà đi liệp sát yêu thú, ba tháng hắn trổ hết thực lực cuối cùng thành công hỗn vào một cái đường chủ vị trí.
Cái liệp sát đoàn này tên là Đông Hà liệp sát đoàn, đoàn trưởng là một cái Ngưng Thần cảnh tu sĩ, thấy Diệp Phàm năng lực lại làm người không sai rất được lòng đoàn chúng nên quý tài mà nhận làm huynh đệ.
Diệp Phàm cũng không keo kiệt, hắn cũng muốn xây dựng thế lực của mình nên đã hỗ trợ rất nhiều cho Đông Hà liệp sát đoàn âm thầm lớn mạnh.
Đoàn chúng thế mà chậm rãi lớn mạnh tới hơn một ngàn người, tu vi đám người cũng tăng trưởng, chỉ sau một tháng khi Diệp Phàm làm đường chủ hắn đã giúp cho một cái nghe lời hắn người đột phá Kết Đan cảnh thành vị thứ tám Đường Chủ.
Thời gian trôi qua từng ngày, Âu Dương Phi Vân cùng Diệp Phàm chậm rãi tăng lên, một ngày này, Âu Dương Phi Vân trên đường gặp mặt một cậu thiếu niên tuổi chắc kém cậu một chút nhưng khí chất hiên ngang mà sức chiến đấu cũng không tầm thường.
Hai người sau nhiều lần giao chiến cuối cùng vui vẻ kết làm đồng đội cùng nhau đi khiêu chiến khắp nơi.
“Thiết Kiếm ca, ngài quá mạnh, mặc dù ngang nhau cảnh giới mà chúng ta sức chiến đấu cách xa một trời một vực.”
Thanh niên tên là Diêu Tu, một tán tu thiếu niên thích mặc màu trắng y phục, lưng đeo trường thương, tóc để dài, buộc lại ở sau mỗi khi chiến đấu đều trông rất khí vũ hiên ngang.
Điều đặc biệt là Diêu Tu trên tay đeo một chiếc nhẫn hoa văn cổ xưa, dù là Âu Dương Phi Vân cũng không nhận ra chiếc nhẫn đó có điểm gì đặc biệt.
Dựa theo kinh nghiệm hắn nhiều lần âm thầm quan sát Diêu Tu để xem tên này có phải Viêm Đế mô bản hay không, nhưng tiểu tử này lại chẳng nói chuyện với chiếc nhẫn bao giờ, xuất thân cũng là cô nhi, không có từ hôn, không có ước hẹn ba năm.
Chỉ có một điều tên này cơ duyên không cạn, mấy lần tiến nhập bí cảnh dẫn tới tu vi tăng mạnh chỉ trong vòng một năm mà tăng lên từ Ngưng Khí cảnh đến Hóa Hải cảnh hậu kỳ.
Chiếc nhẫn này cũng là một lần cơ duyên xảo hợp hắn nhận được.
Bởi thế Âu Dương Phi Vân không có nghi kị, chỉ coi là một cái người khí vận không cạn nên yên tâm đồng hành.
Diêu Tu làm người hết sức sảng khoái, tính tình hào sảng bởi vậy mà rất được Âu Dương Phi Vân thưởng thức bởi vậy cũng nhiều lần âm thầm chỉ điểm cho Diêu Tu.
Nhưng hai tên này làm việc hết sức tùy hứng, đến khiêu chiến người ta, uống rượu, không có rượu thì xin, hoặc đặt cược, hoặc c·ướp để có rượu uống.
“Vị huynh đài này, chiến đấu phải có chút đổ ước thì mới hấp dẫn đúng chứ?”
“Ồ, ngươi muốn đổ ước cái gì?”
Âu Dương Phi Vân ngay lập tức chỉ vào mình trong tay linh khí nói:
“Ta dùng linh khí đặt cược, ngươi thắng sẽ được nó, ngươi thua phải vào Túy Quỳnh lâu mua lấy mấy vò rượu ngon cho bọn ta uống.
Được chứ?”
Vẻ mặt hắn khi nói tới rượu hai mắt hau háu, liếm liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng.
Đối diện người hết sức vô ngữ, rượu thì cũng không phải loại đắt đỏ linh rượu, mua cũng không tốn bao nhiêu, nếu thắng thì được linh khí quả thực là có lời, vì thế mà hắn chấp nhận.
Nhưng Âu Dương Phi Vân gần một năm vừa rồi vật lộn đã sinh ra biết bao kinh nghiệm.
Từ chiến đấu trên lôi đài, chiến đấu không một quy tắc nào nơi hoang dã, trốn chạy, truy đuổi, tranh c·ướp bảo vật … tràng chiến trận nào hắn cũng kinh lịch qua, hắn cùng Diêu Tu hai người luyện thành một đôi thanh danh mới nổi tán tu: Thiết Kiếm cùng Thương Bạc hai cái huynh đệ.
Trận này giao thủ đối với Âu Dương Phi Vân cùng Diêu Tu hai cái nói là rất có ý nghĩa, bởi Âu Dương Phi Vân chuẩn bị rời đi, hai cái muốn làm tiệc chia tay nhau nhưng khổ nỗi săn xong con mồi mới nhận ra không còn rượu.
Vớ bừa một cái người qua đường thế là có tràng nói chuyện ở trên.
Tùy tiện khiêu chiến sau đó tùy tiện đánh bại, nhận lấy rượu ngon sau đó tiêu sái dời đi.
“Tu đệ, huynh không lừa dối ngươi, mấy cái doanh trại trên núi kia huynh quen biết bọn họ.
Trước kia cũng đã đánh qua mấy cái, đánh xong thì quen biết bởi thế nếu ngươi muốn sau hôm nay có thể cầm theo lá thư này đến tìm bọn hắn tìm nơi dừng chân.
Thời gian trước chiến trận ngươi biết, đã mấy ngàn năm rồi chưa có tràng nào chiến trận lớn như vậy, thiên địa biến rồi, nam nhi thì nên tìm chốn nào đó ổn định gốc rễ dần dần xông ra chính mình danh hào.”
Diêu Tu cảm động nhận lấy lá thư từ tay Âu Dương Phi Vân, hắn nói:
“Thiết Kiếm ca, ngài ân tình này Tu đệ ghi nhớ lấy, hôm nay chia cách không phải là vĩnh viễn không gặp.
Ngài cứ yên tâm, đến khi gặp lại Tu đệ sẽ có trong tay trăm ngàn hùng binh tráng Thiết Kiếm ca uy thế.”
“Ha ha, tốt lắm, tốt lắm, ta rất mong chờ được một ngày được ngươi che chở.”
Thế là hai cái nam nhi mượn rượu thay lời muốn nói miệng ngoạm miếng thịt lớn, uống hớp rượu đầy sảng khoái cười chốn hoang dã chúc nhau về sau danh tiếng vang xa.
---