Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 84: Còn một năm




Chương 84: Còn một năm
Đại Lực tông tọa lạc tại Nam Vực khu vực phía nam địa bàn, nơi đây không có núi cao lại cũng không hoàn toàn là đồng bằng.
Truyền ngôn kể rằng, trước kia khu vực này cũng hết sức bằng phẳng, nhưng bởi vì về sau thu nhận nhiều đệ tử trong khi Đại Lực tông tại Luyện Thể cảnh có yêu cầu rất khắt khe đó là mỗi vị đệ tử phải đi về phía tây, vác một tảng đá lớn nặng ít nhất ba ngàn cân sau đó di chuyển về tông môn.
Tại tông môn cửa vào phải đặt tảng đá đó trên lưng sau đó chống đẩy số lần bằng cân nặng của tảng đá đó thì mới được tấn thăng tới Ngưng Khí cảnh.
Từ đó, mà từng tảng đá chất chồng lên nhau xung quanh Đại Lực tông dẫn tới cả cái tông môn nằm lọt thỏm giữa hàng núi đá cao.
Tông môn đệ tử muốn đi ra ngoài sẽ không đi bộ theo đường lối mà sẽ dùng tay trèo lên trên hàng núi sau đó đi xuống mới hoàn tất thủ tục đi ra ngoài.
Bởi vì yêu cầu hết sức quái gở tại Luyện Thể cảnh mà dẫn tới bọn họ nhu cầu về tẩm bổ thân thể linh dịch rất lớn ở tiền kỳ, nếu không phải ngưng đột phá lâu thật lâu mới có thể vượt qua thử thách.
Âu Dương Phi Vân nhàn nhã cưỡi ngựa tiến tới Đại Lực tông, đường đi hết sức quanh co không có quy tắc gì cả dẫn tới Âu Dương Phi Vân hoài nghi việc phải leo ra ngoài là do bọn hắn căn bản không nhớ đường nào mới là đường ra.
Tiến vào Đại Lực tông cổng vào, Âu Dương Phi Vân lấy ra lệnh bài cùng báo lên lý do tiến tới, sau đó hắn được một vị gác cổng đệ tử dẫn vào bên trong.
Cả một cái đại tông môn hết sức mộc mạc, kiến trúc cũng không có gì là tinh xảo, chủ yếu được xây dựng bằng những tảng đá to lớn được đẽo gọt thành những hình dáng khác nhau nhưng khi chồng lên lại khớp với nhau đến lạ thường.
Bởi vì trước đó đã thông tri, Âu Dương Phi Vân nhanh chóng được đón tiếp bởi một vị trưởng lão dáng người cao lớn, lưng hùm vai gấu dáng đi hiên ngang.
Vị này trưởng lão dẫn hắn tới một cửa đá lớn tiếp nối xuống một hầm ngầm chỉ có phần cửa vào được xây dựng nhô lên mặt đất.

Ngay sau đó vị trưởng lão đó đứng khoanh tay cười cười chất phác nhìn hắn sau đó lại nhìn cánh cửa.
Rõ ràng người ta là làm khó mình nhưng vẻ mặt chất phác kia khiến Âu Dương Phi Vân chỉ thấy hài hước chứ không tức giận thế là nở nụ cười đáp lại:
“Thử thách đầu tiên là phải mở được cánh cửa này, nếu không sẽ không thể tiến xuống đúng không?”
Thấy vị trưởng lão gật đầu hắn bắt tay vào việc luôn, chân bước tới trước cánh cửa, hai tay giơ lên áp vào cánh cửa, hai chân điều chỉnh vị trí cho thoải mái sau đó hắn bắt đầu dùng sức để đánh giá độ nặng của cửa đá.
Lúc đầu cửa đá bất động, hắn dần gia tăng lực vào cửa đá nhưng nó vẫn đứng im bất động, ngay sau đó hắn dồn hết sức lực vào đẩy nhưng nó vẫn đứng im bất động.
Dừng tay lại quan sát vị trưởng lão kia, ông ta vẫn cười chất phác mà không có nhắc nhở thêm điều gì.
Thế là Âu Dương Phi Vân quan sát, hắn nhìn trên mặt đất sau đó một lúc lâu sau hắn mới để ý vị trí mà trưởng lão đứng đã che khuất đi chỗ mà có nhiều dấu chân dù đã được che lấp đi khá kĩ.
“Ha ha, không ngờ các vị đây được mọi người gọi là chất phác thế mà cũng biết làm ra mấy trò trêu đùa người khác như vậy?”
Hắn không tức giận, chỉ cười nói với vị trưởng lão, vị trưởng lão này mới nói:
“Bọn ta tu luyện thể chất dùng nắm đấm hóa giải vấn đề nên không cần suy nghĩ nhiều, nhưng không đồng nghĩa với bọn ta ngu ngốc, do đó cánh cửa này để cho đám nhóc con kia biết động não một chút, không đến lúc nhóm chúng ta đi hết lại chỉ thực sự còn một đám ngốc tiểu tử điều hành tông môn.”
Sau đó vị trưởng lão tránh ra khỏi vị trí để cho Âu Dương Phi Vân mở cửa, lần này đã thuận lợi hơn, tuy không nặng nề như lúc đầu nhưng vẫn đủ làm Âu Dương Phi Vân phải bung hết sức mạnh mới có thể đẩy ra được.

Vị trưởng lão nói:
“Mỗi cánh cửa đều được bố trí trận pháp từ đó sẽ cảm nhận sức mạnh của người đẩy cửa, đảm bảo dù ngươi có tăng cường đến thế nào đi nữa cũng sẽ phải bộc phát hết sức mạnh mới có thể mở ra được.
Được rồi, cửa lớn đã mở ra, tiếp theo thời gian ngươi có thể ở trong đó tu luyện, khi nào gần tới Sinh Tử bí cảnh mở cửa mà ngươi chưa ra khỏi ta sẽ tiến tới tìm ngươi.”
Âu Dương Phi Vân cười chắp tay cảm tạ:
“Đa tạ ngài cùng Đại Lực tông khoản đãi. Vậy bây giờ ta sẽ tiến vào trong.”
Thấy đối phương gật đầu, Âu Dương Phi Vân tiến vào bên trong, cửa đá lớn dần đóng lại, từng bước chân hắn dần trở nên nặng nề theo từng nấc thang xuống, hơn một năm tới rèn luyện đã đến rồi.
Lúc này tại Đỗ gia, Thanh Nguyệt tôn giả đang ngồi cùng Tần Thiên Tuyết, hai người đang nói chuyện hết sức hài hòa.
Tần Thiên Tuyết cùng Liễu Tuyết Kỳ đã gặp mặt, lúc đầu Đỗ bàn tử hết sức định che giấu giúp Diệp Phàm nhưng hắn nội bộ giờ lủng như cái sàng, chân tay thì toàn là người của hắn tam thúc Đỗ Túc Nhân thì làm sao có thể cản trở việc này.
Hai nữ gặp mặt, nhưng không biết vì sao không có cảnh tượng lời qua tiếng lại, chất vấn mắng chửi nhau, hai người rất bình tĩnh giới thiệu cho người kia biết cùng Diệp Phàm mối quan hệ.
Người ta vẫn nói phụ nữ là bình dấm chua thế mà chỉ cần là nữ chủ liên quan đến khí vận chi tử thì dấm này chắc là dấm không chua rồi.
Sau lần gặp mặt đó hai người cùng chung sống hết sức hòa thuận, nếu Âu Dương Phi Vân biết chuyện này không biết hắn sẽ có cảm nghĩ như thế nào với pha kiến tạo của hắn.

Diệp Phàm mà trở lại Đỗ gia tự dưng lại không cần phải che giấu hai nữ nhân mà người ta tự hòa thuận cùng chấp nhận cảnh chung chồng.
Thanh Nguyệt tôn giả sau khi tới nơi cũng thấy việc này hết sức không bình thường, hai người cũng chỉ có một lần đi quá giới hạn, trước không có yêu đương tình cảm mà sau cũng không có nhiều thời gian bên nhau cũng không thể nào như vậy được.
Thế là nàng không biết mở lời ra sao với mình đệ tử, bởi thế mà nàng cũng chỉ hàn huyên cùng đệ tử đôi điều, thỉnh thoảng hỏi thăm cùng Liễu Tuyết Kỳ trải qua.
Liễu Tuyết Kỳ biết nàng là Diệp Phàm sư tôn vì thế cũng không giấu diếm gì mà kể ra giữa bọn hắn trải qua.
Điều này khiến chưa yêu lần nào Thanh Nguyệt tôn giả hết sức đau đầu, nhưng cả hai đã hòa thuận thì nàng là người ngoài sao can thiệp được, nhưng nàng cũng sẽ không chấp nhận Diệp Phàm tại họa hai cái tốt cô nương này.
Dù sao trước đó việc nàng vẫn chưa quên đâu.
Thật may là Âu Dương Phi Vân còn chuẩn bị Thanh Nguyệt tôn giả trợ công chứ nếu không hắn hoàn toàn là một pha kiến tạo hoàn hảo giúp đội bạn ghi bàn.
Lúc này, về phía Diệp Phàm hắn đã bắt đầu lên đường tiến tới Đan Tháp tham dự lần này Luyện Đan đại hội.
Phần thưởng kia đối với hắn tại thời điểm này chính là bắt buộc phải có được đồ vật bởi vì tu vi của hắn kẹt tại Kết Đan cảnh đã lâu rồi.
Sau khi phân phó dưới trướng thủ hạ, Diệp Phàm chậm rãi lên đường.
Còn về phía Nam Cung Minh Hà, nàng lúc này đang bận túi bụi trong một mớ công việc ngập đầu, còn Mạc Quang cùng với nàng mấy cái thị nữ cũng mệt đến bơ phờ khi mà lượng công việc quá lớn để theo kịp được phía nam tiến độ.
Mà đúng hơn chính là theo kịp được một năm sau Sinh Tử bí cảnh mở ra ngày, bởi vì chính là thời điểm Âu Dương Phi Vân chính thức vạch mặt cùng Diệp Phàm, nên hắn mới khiến cho mọi công tác phải xong trước đó phục vụ cho chiến trận phía sau.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.