Chương 90: Diệp Phàm bỏ chạy
“Diệp sư đệ quả là kỳ tài ngút trời, sư đệ trước kia chưa từng chiến đấu nhiều vậy mà kinh nghiệm chiến đấu lại như một cái vạn năm lão quái vật.”
Âu Dương Phi Vân vừa chiến đấu vừa dùng lời nói làm ảnh hưởng Diệp Phàm.
Diệp Phàm trong lòng cũng hơi chút chột dạ bởi vì việc hắn trọng sinh không ai có thể biết, vì thế vừa đối kiếm với Âu Dương Phi Vân vừa hỏi:
“Sư huynh kiếm chiêu hết sức thành thục cũng không giống một cái lông bông đại sư huynh trước kia.”
Âu Dương Phi Vân cười lớn, hắn thừa biết Diệp Phàm không biết hắn chuyển sinh tới nhưng hắn tin chắc rằng Diệp Phàm là người trọng sinh, chỉ cần mấy câu nói vô tình đả động tới việc này để hắn loạn tâm trí ảnh hưởng tới chiến đấu là được.
“Sư đệ nhận xét đúng đó, thời gian qua sư huynh sau khi tỉnh ngộ không còn theo đuổi Tần Thiên Tuyết nữa đã chú tâm rèn luyện bản thân mình.
Từng có một cái danh nhân nói rằng ‘ta không sợ một người biết một ngàn cú đấm mà chỉ sợ một người luyện một cú đấm một ngàn lần.’
Vì thế mà suốt mấy năm qua mỗi ngày sư huynh chỉ luyện đi luyện lại một môn này kiếm pháp cùng thân pháp đó.”
Diệp Phàm không nói gì mà chú tâm chiến đấu, nhưng Âu Dương Phi Vân lại mở miệng nói:
“Diệp sư đệ bản năng chiến đấu kinh người, sợ rằng chẳng có ai đánh lén được ngươi, sư huynh tốc độ nhanh như thế nhảy ra ngươi điểm mù mà vẫn có thể bị sư đệ đỡ lấy.
E rằng chỉ có mấy cái huynh đệ mà sư đệ tin tưởng mới có thể để lại v·ết t·hương ở sau lưng cho sư đệ đi.”
Diệp Phàm trong lòng một nhảy, hắn không biết Âu Dương Phi Vân thực sự biết điều gì, nhưng trong đầu cấp tốc suy nghĩ, hắn lập tức phủ định, bởi nếu biết Âu Dương Phi Vân đã có thể tìm người bắt hắn rồi.
Dù sao một cái thượng giới người tri thức thế lực nào chẳng ham muốn.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi Diệp Phàm kiếm chiêu đã bị Âu Dương Phi Vân lập tức phá vỡ, kiếm chiêu liên miên bất tuyệt đánh cho Diệp Phàm thổ huyết bay vụt ra ngoài.
Diệp Phàm hai mắt kinh dị nhìn trước mắt vị này đại sư huynh, hắn không nghĩ tới mình sư huynh lại vẫn còn giấu dốt, hắn thân thể cùng linh lực thế mà được rèn luyện tinh thuần như vậy.
Một chiêu vừa rồi lượng linh lực tuy chẳng khác những chiêu trước kia là mấy nhưng nồng độ linh lực lại nồng đậm hơn trước kia phải gấp ba lần dẫn tới uy lực chiêu thức cũng tăng trưởng kinh khủng.
Âu Dương Phi Vân ngay lập tức một chuyển bản thân đã tới vị trí của ngôi Thiên Cơ kiếm trong tay trực chỉ Diệp Phàm chỗ yếu hại, nhưng Diệp Phàm một cái linh thuẫn cấp bốn thế mà thình lình xuất hiện chống đỡ một chiêu này.
Diệp Phàm nhân cơ hội đó nắm chặt kiếm trong tay kích phát bản thân tối đa sức mạnh hòng đòi lại từ đầu đến giờ bị Âu Dương Phi Vân đánh cho chật vật.
Tốc độ Diệp Phàm tăng lên đến không tưởng, tàn ảnh nối tiếp nhau nhanh tới nỗi như kiểu có một loạt Diệp Phàm cùng xuất hiện vị trí biến ảo khôn lường.
Âu Dương Phi Vân không dám coi thường cũng đẩy nhanh mình thần thức hòng bắt lấy Diệp Phàm thân ảnh.
Ngoài ra, thế mà hắn quanh thân còn xuất hiện từng sợi mỏng manh linh lực âm thầm bao phủ lấy xung quanh thân thể ba bước chân, đó là khoảng cách mà Âu Dương Phi Vân tự tin với Diệp Phàm tốc độ hiện tại chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi đó Âu Dương Phi Vân hoàn toàn phản ứng kịp.
Bởi vì sợi tơ linh lực hết sức mỏng manh lại nhiều từ đó bện thành một hình cầu mỏng manh màu xanh lục bao phủ lấy Âu Dương Phi Vân.
Diệp Phàm ngay sau khi kéo dài khoảng cách, nhanh chóng di chuyển hòng tìm lấy Âu Dương Phi Vân chỗ sơ hở, chỉ lát sau hắn phi thân lao thẳng tới Âu Dương Phi Vân sau lưng bên trái, trong tay kiếm đâm thẳng về Âu Dương Phi Vân huyệt phế du.
Âu Dương Phi Vân vẫn đứng im cảm tưởng như không thể phản ứng, nhưng ngay khi mũi kiếm phá vỡ quả cầu linh lực, kiếm trong tay Âu Dương Phi Vân động.
Hắn không đỡ Diệp Phàm mũi kiếm dù biết được mục tiêu Diệp Phàm hướng tới chính là phế đi hắn tay bởi vì Diệp Phàm đã rơi vào phạm vi mà hắn gọi là lưỡng nghi tại phạm vi này phối hợp với thân pháp, Âu Dương Phi Vân tự tin mình sẽ né tránh được tất cả chiêu thức.
Từ vị trí Thiên Cơ, Âu Dương Phi Vân ngay lập tức thân quy Thiên Quyền vị thế là hắn ngay lập tức đối diện với Diệp Phàm thân thể, kiếm ngay lập tức vung lên một chiêu Yến Tử Sao Thủy vạch ngang một đường trên Diệp Phàm ngực.
Diệp Phàm bị kiếm chiêu uy lực tác động cả người lảo đảo ngã lăn ra đất.
Hắn không tin được rằng trước mắt vị này sư huynh thực lực sao lại lớn đến như thế, nhưng khẩu chiến vẫn tuôn ra Diệp Phàm nói:
“Sư huynh rất mạnh mẽ, mặc dù nói tiểu thành thể chất có thể đền bù cảnh giới chênh lệch nhưng sư huynh vẫn có thể áp chế sư đệ.”
Hắn ý muốn nói rằng nếu ngang nhau cảnh giới ta tất thịt ngươi, chẳng qua Âu Dương Phi Vân sớm tu luyện hơn hắn, điều kiện tốt hơn hắn thân thể này nên mới được như vậy.
Về thể chất hắn cho rằng đó là khởi đầu của mỗi người, là ông trời phú cho.
Âu Dương Phi Vân phì cười nói:
“Diệp Sư đệ ngược lại nhìn thoáng, chứ như mấy cái tự gọi mình là thiên kiêu kiểu gì cũng sẽ bảo sư huynh lấy cảnh giới đè người, có giỏi thì áp chế tu vi ngang nhau so tài.”
Sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi Diệp Phàm:
“Diệp sư đệ có muốn ngang nhau thi đấu hay không?”
Diệp Phàm trong lòng dâng lên một cỗ lửa nóng, hắn rất tức giận vì bị đối phương coi thường nhưng cuối cùng vẫn áp chế mình lửa giận nói:
“Không cần đâu sư huynh, chúng ta chiến đấu ngang sức ngang tài khiến sư đệ học tập được nhiều thứ.”
Thực lực có thể thua nhưng miệng lưỡi không được chịu thua, điều này khiến Âu Dương Phi Vân hết sức buồn cười, cái này có khác gì mấy đứa trẻ con đâu, thế mà mấy cái khí vận chi nữ nếu nghe thấy không phải là Phàm ca nói đúng lắm các kiểu rồi nghe như nghe thấy chân lý hay sao?
Nếu như là một cái phản phái khi mà nghe thấy câu nói này ám chỉ bản thân lấy tu vi đè người sẽ bị sĩ diện rồi tự áp chế tu vi đánh với Diệp Phàm nhưng như câu nói mà bất kỳ một tên khí vận chi tử nào cũng hay nói:
“Tu vi không đại biểu toàn bộ chiến lực”
Mồm đã bô bô đạo lý nhưng gặp kèo thối lại bắt đầu dở cái trò trẻ con kêu tu vi chênh lệch.
Sau đó Âu Dương Phi Vân hỏi:
“Sư đệ có thể nghĩ như vậy là tốt, dù sao tu vi cũng không đại biểu toàn bộ chiến lực phải chứ?”
Hắn vẻ mặt gợi đòn cười cười nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm á khẩu không biết nên đáp lại ra sao.
Âu Dương Phi Vân lại hỏi luôn:
“Diệp sư đệ còn cần chữa thương bao lâu nữa? Sư huynh đợi, nhưng tính toán chính xác để sư huynh còn lôi trà ra uống, chứ uống dở là không tốt.”
Diệp Phàm tức giận, hắn từ xưa đến nay tính cả đời trước đã bao giờ bị coi thường như vậy?
Không phải là hắn lấy bản thân vô địch khí thế đánh bại từng tảng đá ngáng chân hay sao?
Thế là Diệp Phàm dứt khoát đứng dậy hai mắt lăm lăm nhìn lấy Âu Dương Phi Vân.
Thấy hắn đứng dậy, Âu Dương Phi Vân không nói nhảm gần như tức thời xuất hiện ngay phía sau Diệp Phàm, một kiếm đâm từ ngực hắn xuyên thẳng ra sau lưng, nói:
“Tốt lắm Diệp sư đệ, ngươi đúng là hảo hán dẫu trọng thương nhưng không chấp nhận thất bại, vậy sư huynh sẽ thành toàn ngươi.”
Kiếm rút ra, máu Diệp Phàm tuôn ra như suối, Âu Dương Phi Vân không né tránh dẫn tới một thân y phục cũng bị máu phun đỏ lòm.
Diệp Phàm mắt trừng lớn khó thể tin được kẻ trước mắt lại mạnh mẽ như vậy, hắn chỉ kịp lấy ra một cái Đại Na Di phù sử dụng bóp chặt ngay lập tức bị dịch chuyển đi nơi khác.
Âu Dương Phi Vân muốn cản trở nhưng hắn cũng chỉ có thể làm nhiễu loạn một chút mà thôi.
“Haiz, đúng là khí vận chi tử cứ khi nào dính tới không gian thì phản diện chỉ có thể làm nhiễu loạn chứ không cách nào đánh gãy hắn, sau đó chính là nghịch tập trở về diệt đi phản phái toàn gia.”
Âu Dương Phi Vân thở dài sau đó lấy ra bàn trà cùng đồ uống trà, chậm rãi thưởng thức.
---