Chương 92: Lùa cá vào rọ.
Âu Dương Phi Vân tiếp tục công tâm Diệp Phàm:
“Cảm ơn Diệp sư đệ trước đó đã bồi luyện, nhờ vậy mà sư huynh mới thực sự ngộ ra Kiếm ý cảnh giới thứ ba, trước đó dẫu có trăm luyện ngàn luyện vạn luyện sư huynh vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.”
Diệp Phàm lúc này không thèm quan tâm đến Âu Dương Phi Vân lời nói, trước mặt người có tiến bộ thì hắn không phải không có tiến bộ.
“Mà sư huynh có một thắc mắc, đó là sư đệ không hấp thu nguồn năng lượng này thế mà vẫn có thể đột phá tới sinh tử cảnh, chứng tỏ sư đệ cơ duyên không cạn nha.”
Âu Dương Phi Vân cười cười hỏi.
Diệp Phàm chỉ chuyên tâm chống đỡ Âu Dương Phi Vân thế công.
Bởi vì còn mười ngày nữa là bí cảnh kết thúc, Âu Dương Phi Vân cần phải ép cho Diệp Phàm bỏ chạy về phía nơi cửa vào mà hắn đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Diệp Phàm vừa xuất hiện thì ngay lập tức Phong Tỏa Càn Khôn trận sẽ chờ đợi sẵn hắn kế tiếp là một loạt cường giả xuất hiện.
Để xem Diệp Phàm sẽ làm cách nào phản kháng.
Do đó mà Âu Dương Phi Vân chiến đấu hết sức nhàn nhã, không quá ép căng Diệp Phàm để tránh hắn dùng tới bí pháp sau đó không thắng được Âu Dương Phi Vân mà bỏ chạy.
Một người ra chiêu một người đỡ chiêu, ba ngày trôi qua không một người nào ngừng lại, ban đêm thì tử khí ăn mòn cơ thể, ban ngày thì sinh khí bồi đắp lại dẫn tới thứ hạn chế hai người chỉ có linh lực giới hạn mà thôi.
Diệp Phàm hết sức kinh dị nhìn trước mắt mình người, hắn không ngờ tới đối phương linh khí trong cơ thể lại nhiều đến như vậy.
Bản thân hắn được Vô Danh Công Pháp tinh lọc linh lực sau đó là mở rộng đan điền dẫn tới hắn linh khí là so với người thường gấp mấy lần, vậy mà hắn chỉ còn gần một nửa linh lực mà đối diện người vẫn còn mạnh mẽ.
Hắn cũng nhận ra Âu Dương Phi Vân vân dụng linh lực hết sức tinh chuẩn, lượng cần dùng đủ để cung cấp mà không tản mát đi quá nhiều nhưng hắn cũng làm được.
Chỉ là Diệp Phàm không biết rằng, hắn làm được nhưng là học qua trong khi Âu Dương Phi Vân suốt bảy năm qua cực khổ rèn luyện dẫn tới hắn còn có thể trong ba bước khiến cho linh khí hóa tơ mà Diệp Phàm không cách nào phát hiện ra chỉ coi như đó là một tầng hộ thuẫn.
Từ đó mà lượng linh lực không quá chênh lệch giống một trời một vực dẫn tới tưởng như hai người có lượng linh lực nhiều như nhau.
Một ngày sau khi hai người linh lực cạn kiệt, lúc này biến thành dùng thân thể đối kháng nhau.
Cả hai đều lộ rõ vẻ mỏi mệt, đối với Diệp Phàm là như vậy khi mà hắn tinh lực bị dồn nén cho việc tập trung chống đỡ Âu Dương Phi Vân còn Âu Dương Phi Vân thì tất nhiên là giấu dốt, tránh để cho Diệp Phàm lo lắng bỏ chạy.
Hai người lúc này dùng sức mạnh thân thể đối kháng nhau, lúc này Âu Dương Phi Vân khổ luyện hiệu quả cũng lộ ra, hắn cơ thể đã từng quen với việc không có linh lực và có ít linh lực chiến đấu dẫn tới hắn tại trạng thái này dư lực áp chế Diệp Phàm.
Cùng với lượng linh lực để dành trước đó hắn có tuyệt đối tự tin áp chế Diệp Phàm dài lâu, sau đó là chậm rãi ẩn nấp hồi phục linh lực, dù có tuyệt đối tự tin nhưng trên mu bàn tay dòng chữ vẫn nhắc hắn phải cẩn trọng.
Vì thế hồi phục linh lực là điều cần làm, cho đến khi thấy Diệp Phàm gần như là kiệt lực sắp làm gì đó chó cùng giứt rậu hắn mới nói:
“Trận này coi như hòa, chúng ta hồi phục chốc lát lại đánh tiếp, sư huynh thực sự tiếc nuối nếu kết thúc lúc này, đã lâu lắm rồi không được chiến đấu tới thỏa thích như vậy.”
Diệp Phàm không nói gì nhưng cũng ngầm chấp nhận, nhưng hắn vẫn biết chắc chắn tên kia còn át chủ bài, hắn cũng có át chủ bài chỉ là do chưa thấy đối phương lộ ra sơ hở mà thận trọng đối đãi hắn nên chưa có cơ hội tung ra.
‘Tên này quả cẩn trọng, dù trước đó ta cố ý để lộ sơ hở, thậm chí là hụt sức nhưng hắn không đớp phải mồi.’
Diệp Phàm không cho rằng đối phương là cố ý diễn trò hòng níu lại hắn, bởi vì lúc đầu đối phương dù lộ ra Kiếm Ý cảnh giới thứ ba để áp chế hắn nhưng rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc nắm giữ, từ đó mà chỉ là áp chế chứ không cách nào dứt điểm hắn như trước đó.
Có mấy lần Diệp Phàm định tung ra bí pháp nhưng do bị áp chế liên tục dẫn tới hắn không cách nào bứt ra, thậm chí mấy lần hắn ném ra bùa chú, linh khí hòng dọa đổi thương với Âu Dương Phi Vân nhưng đối phương coi như chẳng nhìn thấy chấp nhận đổi thương thế với hắn.
Hai người ngồi im lặng khôi phục linh lực, trước đó mất bốn ngày duy trì chiến đấu, hiện nay hết nửa ngày là cả hai đã khôi phục hoàn toàn, nhưng có vẻ như là không hề có ý định chiến đấu.
Âu Dương Phi Vân hỏi:
“Diệp sư đệ muốn hấp thu năng lượng chi tâm để ngộ ra sinh tử ý cảnh sao?”
Diệp Phàm hỏi:
“Đại sư huynh không phải cũng muốn như vậy sao?”
Âu Dương Phi Vân lắc đầu nói:
“Ta khác ngươi, ta ở đây để ngăn chặn Diệp sư đệ, dù sao ta không ngạo mạn tới mức tin rằng mình hay ai khác có thể nắm giữ được sinh tử ý cảnh, thậm chí là pháp tắc.”
Diệp Phàm trong lòng hơi tức giận hỏi ngược lại:
“Chẳng phải trong lịch sử tiên hiền vẫn có thể ngộ ra hay sao?”
“Rồi bọn họ hiện tại ở đâu?”
Diệp Phàm tính trả lời về mấy vị đã phi thăng, nhưng cũng có người đ·ã c·hết, hắn hiểu ý Âu Dương Phi Vân, chỉ là hắn vẫn tự tin vào bản thân hắn mà thôi.
Âu Dương Phi Vân lại hỏi:
“Diệp sư đệ rất tin tưởng vào bản thân, nhưng ngươi có dám chắc bản thân sẽ không c·hết hay không?
Sinh tử pháp tắc người nắm giữ thế mà cuối cùng vẫn c·hết đó thôi.”
Diệp Phàm không phản bác được, nhưng hắn cũng chẳng cần phản bác, hắn sẽ dùng hành động để chứng minh cho Âu Dương Phi Vân thấy hắn làm được.
“Nếu sư huynh đã không muốn hà cớ gì lại ngăn cản sư đệ?”
Âu Dương Phi Vân cười nói:
“Như lúc đầu ta hỏi sư đệ đó, sư đệ hấp thụ xong thì bí cảnh này sẽ mất chứ?”
Diệp Phàm không nói gì, hắn tức giận, rõ ràng không muốn lại còn giả đò vì thế hệ sau suy nghĩ rồi đi cản trở hắn.
Sau đó Âu Dương Phi Vân lại hỏi:
“Nếu sư đệ tự tin như vậy thì cần gì năng lượng chi tâm mà ngộ luôn như các bậc tiên hiền khác đi?”
Diệp Phàm lúc này nói ra chính mình suy nghĩ:
“Những người đó không hấp thụ năng lượng chi tâm do đó bọn họ chỉ có thể đến đó là dừng.”
Âu Dương Phi Vân cười lắc đầu, nếu như sinh tử thật hiện ra thành năng lượng rồi để cho người khác nhìn thấy và cảm ngộ thì cũng chỉ như kiếm ý cảnh giới thứ hai mà thôi, giới hạn ở cái hình đó.
Giới hạn ở tử lực thì ăn mòn còn sinh lực thì hồi phục.
Nếu như vậy chả có câu nói bổ quá thành độc.
Bởi thế dù Diệp Phàm có thực sự hấp thu năng lượng chi tâm thì hắn cũng chỉ rơi vào cái bình chứa hình năng lượng chi tâm mà thôi chứ làm sao có thể làm chủ được sinh tử.
“Dù sao sư huynh sẽ không để ngươi hấp thu nó đâu.”
Âu Dương Phi Vân chỉ chỉ năng lượng chi tâm phía sau cười nói.
“Được, vậy thì đánh đi.”
Diệp Phàm bùng nổ, Âu Dương Phi Vân phụng bồi, hai người lại đánh tới khi chỉ còn hai ngày nữa là kết thức bí cảnh, cả hai dần cạn kiệt sức mạnh, bởi vì phải trở ra mà cuối cùng dừng chiến đấu.
“Ừm, Diệp sư đệ, sư huynh có món quà muốn ngươi đến lấy không biết Diệp sư đệ có đi với sư huynh đoạn đường này được hay không?”
Diệp Phàm đáp trả:
“Sư đệ còn có việc tại thân, để khi khác vậy.”
“Tốt lắm, vậy ta sẽ dẫn đường cho sư đệ.”
Âu Dương Phi Vân cười gian xảo sau đó hễ Diệp Phàm muốn đổi phương hướng là lại bị Âu Dương Phi Vân cản trở, hai người lại ra tay đánh nhau.
Diệp Phàm mấy lần đinh lấy ra Đại Na Di Phù nhưng hắn nhận thấy phù thế mà không có hiệu lực.
“Diệp sư đệ không cần mất công, mấy ngày cuối đóng bí cảnh không gian bất ổn không thể dùng Đại Na Di Phù.”
Sau đó, nhiều vị đệ tử ở môn phái khác thế mà cũng tấp nập xuất hiện hỗ trợ Âu Dương Phi Vân đưa Diệp Phàm đi tới nơi cần đến.
---