Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 93: Cá đã vào rọ




Chương 93: Cá đã vào rọ
Thời gian trôi nhanh, Diệp Phàm dù cho cố gắng vùng vẫy nhưng hắn không cách nào thoát khỏi đám người vây quanh.
“Vô dụng thôi sư đệ, ngay từ đầu khi có người phát hiện ra ngươi thì tất cả chúng ta đã luôn duy trì một khoảng cách để vô hình chung tạo thành một cái lưới lớn.
Kể cả lúc sư đệ dùng Đại Na Di Phù sư huynh dù biết không thể cắt đứt nhưng vẫn cố gắng cản trở để đảm bảo ngươi không thể dịch chuyển đi ra quá ngoài phạm vi tấm lưới này.
Hơn bốn mươi người xoay quanh ngươi vận chuyển, Diệp sư đệ quả là ngôi sao lớn đó nha.”
Âu Dương Phi Vân vui vẻ cười, hắn đã đánh sập Tần Thiên Tuyết cùng Liễu Tuyết Kỳ tâm tính khiến hai người đó không còn tâm tư nào mà để ý tới Sinh Tử bí cảnh, về phía Nam Cung Minh Hà bận rộn tối ngày thời gian đâu để mà tham gia nơi đây.
Từ đó nữ chủ nhóm cũng chỉ còn mỗi Mị Như Ngọc, nhưng một người làm sao có thể chống lại được hắn bố trí, mà dù cho nàng có can thiệp được cũng chẳng cách nào khuấy đảo phong vân.
Diệp Phàm lúc này như một đầu sói hoang bị dồn vào đường cùng nhe ra nanh vuốt mưu toan đột phá vòng vây nhưng hắn bất lực, nếu không có Âu Dương Phi Vân tại hắn còn có niềm tin chứ tên kia dù cho vẻ mặt đắc ý nhưng hai mắt chưa lúc nào rời khỏi hắn khiến Diệp Phàm cảm thấy bất lực nhưng hai mắt nhìn Âu Dương Phi Vân như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Diệp sư đệ đừng nhìn ta như vậy.” Âu Dương Phi Vân nói.
“Ngay từ khi nhìn thấy ta, chắc hẳn sư đệ trong cõi vô minh cũng cảm nhận giữa hai người chúng ta đối lập rồi chứ?”
Diệp Phàm không nói gì, hóa ra không phải chỉ có hắn thấy Âu Dương Phi Vân không vừa mắt dù trước và sau khi Âu Dương Phi Vân thay đổi mà ngay cả Âu Dương Phi Vân cũng khó chịu với hắn.
“Tốt lắm, có vẻ như sư đệ biết, vậy thì sư huynh cũng không cần bày biện lý do gì.
Bây giờ chúc mừng sư đệ mừng thọ tuổi hai mươi ba.”

Tất cả mọi người bị đẩy ra khỏi Sinh Tử bí cảnh, Diệp Phàm mưu toan chạy trốn nhưng khi ra ngoài hắn mới nhận ra bản thân không có cơ hội.
Một nhóm gồm mười vị Pháp Thân cảnh, hai mươi Ngộ Pháp cảnh mỗi người một vị trí lặng lẽ nhìn hắn.
Tất cả đều dựa vào sau khi chuyên môn hóa cùng xã hội hóa và kiểm định chất lượng ban hành dẫn tới quyền lực tập trung vào tay tổ chức kinh tế do Thu Mộng Thương hội, Đại Đồng hội cùng ba cái Đại Tông, từ đó cấp cao chiến lực điều động cũng không khó khăn như trước.
Âu Dương Phi Vân xuất hiện thông báo với mọi người:
“Chắc hẳn các vị đây đã không chờ đợi được nữa, nhưng tiểu bối xin nhắc nhở mọi người, Diệp Phàm không phải là dễ g·iết được, kẻ mà giành được Tử Tiêu bí cảnh truyền thừa cùng hạch tâm không phải là phàm phu tục tử, mong các vị cẩn thận ứng đối.”
Âu Dương Phi Vân đã mời nhóm người này tới với lý do rằng Diệp Phàm nhận được truyền thừa của vị cường giả thượng giới kia, từ không thể chất thành Thuần Dương Thánh Thể là đủ hiểu mức độ giá trị của truyền thừa.
Ngoài ra, chỉ cần nói cao siêu lên một chút, gieo một chút hi vọng lại thêm chút lợi ích cho thế lực sau lưng đã khiến nhiều người sẵn sàng gia nhập lần này vây bắt.
Âu Dương Phi Vân cũng rất thận trọng, hắn biết Sinh Tử cảnh đột phá Niết Bàn cảnh là có lôi kiếp, do đó hắn không cho bất kỳ cái nào Sinh Tử cảnh nào được phép ở lại, chỉ cần đám đệ tử vừa từ Sinh Tử bí cảnh ra sẽ ngay lập tức bị đẩy ra ngoài.
Trong trận pháp chỉ có hắn là ở Sinh Tử cảnh mà thôi.
“Diệp sư đệ thấy quà mừng thọ lần đầu cũng là lần cuối này đủ hoành tráng chứ?”
Âu Dương Phi Vân nhìn Diệp Phàm hỏi, tuy hỏi thế thôi nhưng hắn ngay lập tức ra hiệu cho đám người bắt đầu.
Phía bên trên Phong Tỏa Càn Khôn trận vẫn đang mạnh mẽ vận chuyển, ngoài ra còn có một cái trận pháp hòng phong tỏa khí tức, dù cho Diệp Phàm và hắn có ngay lúc này đột phá Niết Bàn cảnh cũng sẽ không tiết lộ khí tức ra ngoài, việc để đám đệ tử khác rời đi là để đảm bảo không xảy ra sơ xuất do số lượng quá nhiều mà thôi.
Một nhóm cường giả bắt đầu lần lượt tung ra đại chiêu hướng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm gắng sức tránh né, hắn thậm chí còn muốn lao về phía Âu Dương Phi Vân để hòng cho đám cường giả kia ném chuột vỡ bình, nhưng làm sao mà Âu Dương Phi Vân không tính tới việc này.
Đầu tiên, Âu Dương Phi Vân có trong tay trận bàn, do đó hắn có thể dịch chuyển bên trong trận pháp nhờ một cái tiểu trận pháp khác.
Thứ hai, đám cường giả vị trí phân bổ cũng hết sức tinh vi, dù Diệp Phàm có cố ý tiếp cận để đám người tự làm thương tổn lẫn nhau cũng lực bất tòng tâm.
Từng q·uả c·ầu l·ửa, đao ảnh, kiếm ảnh rồi các loại chiêu thức bắn thẳng về phía Diệp Phàm.
Lúc này, quả không hổ là khí vận chi tử thế mà trong tay hắn lúc này nắm lấy một cái Quy Thuẫn không biết là cấp độ gì thế nhưng có thể chống đỡ đám người công kích khiến cho các vị cường giả hết sức ngoài ý muốn.
Cá biệt người còn lộ ra thần sắc tham lam, bởi vì điều này thực sự chứng tỏ Tử Tiêu bí cảnh truyền thừa cực kỳ có giá trị, thậm chí là đối với bọn hắn cũng rất mê người.
Đám người tiếp tục quần công, mai rùa quang ảnh chập chờn không thôi, dần dần mai rùa còn lộ ra vết rạn, Diệp Phàm trên thân khí tức cũng suy yếu rất nhiều do linh lực tiêu hao quá độ.
Nhưng ngoài ý muốn đã nổi ra, một cái người thế mà bung ra một câu nói mang đặc nhãn hiệu phản phái:
“Diệp Phàm từ bỏ đi, hôm nay lão thiên gia cũng không giúp được ngươi.”
Diệp Phàm cười lớn tiếng, trong nụ cười hàm chứa sự kiệt ngạo bất tuần nói:
“Hừ, để rồi xem, mệnh ta do ta không do trời, nếu như hôm nay Diệp Phàm ta bất tử thì đám người các ngươi chú định sống không yên bình.”

“Thôi xong.”
Âu Dương Phi Vân trong lòng nhảy lên một cái, buột miệng thốt lên.
Rồi thì điều gì cần tới cũng đã tới, bên ngoài trời mây đen cuồn cuộn che kín cả bầu trời, lão thiên gia cũng đang cuồng nộ khi mà “con” mình đang bị kẻ khác ỷ thế bắt nạt.
Sấm chớp đùng đoàng, cuồng phong thổi mạnh.
Đám người bởi vì bị trân pháp ngăn trở nên không để ý tới sự biến đổi bên ngoài nhưng Âu Dương Phi Vân lại hết sức rõ ràng, hắn hiểu điều gì sắp xảy ra.
Nhưng hắn hiểu chứ không hề rõ ràng mức độ vô lý cùng mức độ bá đạo của việc này.
Ngày hôm nay, trong truyền thuyết về việc đột phá Ngộ Pháp cảnh tới Pháp Thân cảnh có lôi kiếp thế mà xuất hiện trước mắt đám người.
Một cái đến từ Đỗ gia Ngộ Pháp cảnh lão già vậy mà thình lình đột phá tới Pháp Thân cảnh rồi kế tiếp dẫn tới lôi kiếp phản ứng.
Âu Dương Phi Vân không nói nhiều mà ngay lập tức triệt tiêu đại trận cho đám người vội vã dời đi, không phải hắn không muốn giữ lại, nhưng đám người kia chỉ búng tay là phá được trận pháp, chưa kể là lôi kiếp, của hiếm cần phải bảo tồn không nhất thiết phải cố quá khi đã biết kết cục.
“Chúc mừng Diệp Sư đệ, ngươi kêu mệnh ngươi không do trời thế mà lão thiên gia đã phản ứng ngươi đó thôi.”
Âu Dương Phi Vân mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm ánh mắt căm giận nhìn về phía tên thiếu niên đứng trước mắt mình, bóp vỡ trong tay lệnh bài biến mất khỏi nơi đây.
Đám cường giả kia đã trốn đi rất xa vì sợ bị lôi kiếp khóa trúng do đó không kịp phản ứng.
Nếu như là một đám trung thành người thì kẻ đột phá cứ chạy đi, còn đám người thì cứ ở lại mà đè ép Diệp Phàm.
Nhưng không có ai có giác ngộ đó cả, điều này khiến Âu Dương Phi Vân hết sức bất đắc dĩ, biết đâu các người ở lại sẽ có cơ may đột phá thì sao.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.