Quy Dã - Kim Vụ

Chương 62: ~ Ngoại truyện 01:Gian thương ~




Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 01 : Gian thương ~

Sau khi hết kì nghỉ Tết, khu trượt tuyết bắt đầu  hoạt động thử nghiệm.

Nhưng không phải mở cửa đón khách rộng rãi, đa số người đến chơi là bạn bè và khách quen của khu trượt tuyết. Sân trượt tuyết được chia thành: thấp, trung bình và cao. Hai bên bị bao phủ bởi sương mù khiến cho khu trượt trông như tờ giấy bị đ è xuống, rũ xuống mặt đất. Nhìn từ trên cao xuống sân trượt tuyết chỉ thấy người rải rác như những quân cờ đang trượt xung quanh.

Những ai nhìn xa trông rộng sẽ biết sau mùa xuân sẽ không còn điều kiện lý tưởng như thế này nữa.

Tưởng Thanh cũng là khách được mời đến. Cô ấy không biết trượt tuyết, huấn luyện viên vốn được phân cho cô ấy, nhưng vì dáng người cao ráo và ngoại hình ưa nhìn nên bị Châu Kỳ bắt đi, buộc phải dạy một kèm một cho cô ấy.

Hết cách, Tưởng Thanh đành phải tìm sự hỗ trợ từ Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường kiên nhẫn giải thích các biện pháp bảo hộ, còn thị phạm thêm một lần. Cả quá trình trôi qua nhẹ nhàng.

Tưởng Thanh chống gậy trượt tuyết, nhìn khoảng trời mênh mông, nói không sợ  là lừa mình dối người: “Đường Đường, cậu nói xem lỡ tớ trượt xuống bị ngã, có khi nào liệt luôn không? Ngã xuống có đau lắm không, tớ sợ, hay thôi vậy.”

“Không sao đâu, tuyết dày lắm. Nếu có ngã thật cũng không cần sợ. Cậu đừng sợ, càng sợ càng căng thẳng, sẽ dễ ngã hơn. Cậu cứ thoải mái trượt xuống, trượt một cái là xuống tới dưới thôi.”

“Để tớ thử”

Tưởng Thanh bị thuyết phục, đeo kính bảo hộ, vào thế, co hai chân, nhớ lại điểm quan trọng, hít sâu một hơi rồi trượt xuống.

Bắt đầu không tồi nhưng khi xuống được nửa đường, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong lúc bối rối cô ấy nhầm giữa giảm tốc thành tăng tốc, vì thế tốc độ không giảm được, trong lòng hốt hoảng cứ vậy mà ngã nhào.

Tuyết dày và xốp nên không đau.

Tưởng Thanh ngồi dậy, Thẩm Thanh Đường đã trượt xuống tới nơi, giơ tay kéo Tưởng Thanh lên, cô ấy vỗ tuyết, hihihaha nói: “Tớ biết chút chút rồi, thử vài lần nữa chắc sẽ ổn.”

“Thử thêm lần nữa.” – Thẩm Thanh Đường cười, với cương vị là cô giáo, Thẩm Thanh Đường vẫn luôn rất kiên nhẫn, cầm tay chỉ bảo không sót một bước nào.

Khung cảnh bên ngoài vô cùng hài hòa, Trần Đường liếc nhìn Hứa Kim Dã đang mặc đồ trượt tuyết bên cạnh, Hứa Kim Dã đang nghe điện thoại giải quyết công việc, xong việc mới đi tới. Anh khuỵu đôi chân dài, híp mắt nhìn về hướng cách đó không xa.

Hai người vừa nói vừa cười vừa chụp ảnh, trượt tuyết rất vui vẻ.

Trần Đường bắt đầu chọc ghẹo: “Nhìn về phía đông nam có hai người lấp ló muốn đến bắt chuyện xem đã có đối tượng hay chưa, mọi người đều cho rằng là hai cô gái độc thân  đi chơi cùng nhau. Tôi thấy cũng giống đó chứ, nếu không phải chỗ quen biết tôi cũng muốn đi thử.”

“Cậu?”

Trần Đường nhướng mày: “Không dám, sợ ai kia cuồng ghen.”

“Lúc tôi bận, cô ấy có thể chơi vui như vậy cũng tốt.” – sau khi mặc đồ xong, Hứa Kim Dã đứng lên, chống gậy trượt đi về phía Thẩm Thanh Đường.

Trần Đường theo sau.

Tưởng Thanh nhìn thấy Hứa Kim Dã, hiểu rõ đã hết thời gian chiếm dụng bạn gái nhà người ta, vì thế không nghe Thẩm Thanh Đường nói nữa, bèn nói: “Tớ nhớ rồi, không té nữa đâu.”

Còn chưa kịp đi, Thẩm Thanh Đường đã chụp  lấy góc áo của Tưởng Thanh: “Tớ còn chưa nói xong, cậu phải kiên nhẫn nghe.”

“Huấn luyện viên Thẩm có phải nghiêm khắc quá không?” – giọng nói lười biếng của Hứa Kim Dã vang lên phía sau.

Thẩm Thanh Đường quay đầu lại thấy Hứa Kim Dã đang đi tới.

“Anh xong việc rồi sao?”

“Ừm.”

Hứa Kim Dã còn định nói gì đó, lại nghe thấy Thẩm Thanh Đường dịu dàng nói: “Hai người chơi đi, Thanh Thanh còn có chỗ không hiểu, em dạy thêm cho cậu ấy.”

Giọng điệu Thẩm Thanh Đường như thể đang dỗ trẻ con, người lớn còn đang bận, các bạn nhỏ chơi trước nhé.

“Tớ biết rồi mà!” – cảm giác được một tia ớn lạnh xẹt qua, một cảm giác áp bức không lời nhưng rõ ràng, Tưởng Thanh vội vàng nói lớn.

“Tớ vẫn muốn dắt cậu trượt thêm vài lần.” – Thẩm Thanh Đường quay đầu lại nói.

“…”

Tưởng Thanh nháy mắt điên cuồng. Dù sao thì cô ấy cũng làm việc dưới quyền của người ta, đối đầu với ông chủ không phải là phong cách của cô ấy.

Trần Đường ở bên cạnh nhịn cười khổ sở, nhất là khi nghe thấy câu “hai người chơi đi”, trực tiếp gạt Hứa Kim Dã sang một bên, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Hứa Kim Dã, có thể đối xử với Hứa Kim Dã như thế cũng chỉ có một Thẩm Thanh Đường.

Hứa Kim Dã nhướng mi mắt, tầm mắt dừng lại trên người cô, vừa cúi người toàn bộ thân thể anh như che phủ toàn bộ cả người cô: “Vậy nên hướng dẫn viên Thẩm không dắt anh chơi?”

“Anh biết trượt mà.”

Thẩm Thanh Đường ôm cánh tay Hứa Kim Dã, đung đưa nhè nhẹ: “Đợi Thanh Thanh học được rồi em sẽ đi tìm anh nhé.”

Thời tiết trên núi rất lạnh, tuy có mặc đồ trượt tuyết, đội mũ nhưng phần tóc dưới mũ vẫn bị thổi tung, dính chặt vào sườn mặt đang bị gió thổi đến đông cứng, làn da trắng sau khi bị gió lạnh thổi đã ửng hồng, Hứa Kim Dã đưa tay vén tóc vào vành mũ  cho cô.

Ánh mắt Hứa Kim Dã tối đen, một lúc sau mới nói “được”.

“Em gái Đường, em gái Tưởng, hai người yên tâm, anh với anh Dã sẽ chơi vui vẻ. Hai em cứ từ từ học, không gấp đâu nhé.” – Trần Đường nói.

Đợi hai người kia đi khỏi, Tưởng Thanh nhìn bóng dáng đang trượt khỏi sân trượt sơ cấp hỏi: “Cậu dạy tớ thêm ba lần nữa chắc tớ sẽ học được, rồi cậu mau mau đi tìm Hứa Kim Dã đi.”

“Cậu thế này chỉ thêm ba lượt nữa tớ không yên tâm. Học cái này không nóng vội được đâu.” 

“Hứa Kim Dã thì sao, cậu cứ chơi với tớ cậu ta sẽ không vui.”

“Không đâu, anh ấy rộng lượng lắm.”

Rộng lượng?

Phải không? Trực giác mách bảo Tưởng Thanh rằng ánh mắt sau cùng Hứa Kim Dã để lại có chỗ nào gọi là lương thiện đâu.

Nó giống với “nguy hiểm” hơn.

Tưởng Thanh nói không lại Thẩm Thanh Đường, học đi học lại cuối cùng mới thấy tiến bộ được một chút. Lúc trượt về phần sân bằng phẳng hai cô gái mới thấy một nhóm người đang tụ tập, ngước mắt nhìn qua thì ra là có người đang khoe tuyệt kỹ trên sân cao cấp.

“Đường Đường cậu xem kìa, có cao thủ!” – Tưởng Thanh chỉ đốm đen phía trên kia.

Ở sân trượt cao cấp có ít người hơn, cũng hiếm thấy được vài người có thể trượt được một đường cong mượt mà từ các sườn tuyết có độ dốc cao xuống mà mang theo cảm giác thong thả như đang đi dạo trên sân bằng. Lúc đang trượt còn có thể nhảy hoặc xoay vòng, mặc dù độ chuyên nghiệp không cao nhưng đã đủ để dân nghiệp dư phải trố mắt.

Gần hơn một chút Thẩm Thanh Đường nhận ra người kia là Hứa Kim Dã. Lúc trẻ Hứa Kim Dã chỉ đua xe, có rất nhiều trò chơi phải lấy mạng sống ra để đổi, vì thế trượt tuyết với anh mà nói đã rất chậm và rất an toàn.

“Người kia là Hứa Kim Dã đó, tớ chỉ biết cậu ta đua xe, không ngờ trượt tuyết cũng giỏi như vậy. Đúng là người xài hết bộ não, một phương diện xuất sắc kéo theo tất cả đều xuất sắc.”

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu cảm thán.

Người xem càng lúc càng đông, tiếng reo hò và tiếng vỗ tay cũng theo đó ồn ào hơn.

Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường thoáng căng thẳng, cô không sao vui mừng nổi mà chỉ thấy lo lắng không thôi. Mọi sự phấn khích anh mang đến đều lấy nguy hiểm để đổi lại. Thẩm Thanh Đường đứng bên dưới sợ sẽ có chỗ tuyết nào đó sụp lún hoặc anh làm sai ở một động tác nào đó sẽ ngã lăn từ trên cao xuống.

Mức độ nghiêm trọng nếu ngã từ chỗ anh xuống không thể nào tưởng tượng ra được.

Nhưng không thể phủ nhận vì người đó chính là Hứa Kim Dã nên cô mới luôn không dằn lòng được nghĩ đến những kết quả tồi tệ nhất.

May mắn thay cuối cùng anh cũng trượt xuống nơi bằng phẳng, tiếng vỗ tay chồng chéo đan xen với tiếng gió thổi vù vù bên tai. Hứa Kim Dã đi tới, sau lưng là vùng tuyết trắng xóa rộng lớn, ánh mặt trời yếu ớt cách đó không xa như đang được treo trên ngọn cây khô. Vóc dáng cao lớn của Hứa Kim Dã dần dần che lấp đi mọi cảnh vật phía sau.

Lúc Hứa Kim Dã đến gần, Thẩm Thanh Đường mới kéo góc áo anh nói nhỏ: “Anh có thể nào đừng trượt kiểu như thế nữa được không, rất nguy hiểm.”

Hứa Kim Dã nhìn cô, mím môi cười hỏi: “Sợ anh xảy ra chuyện?”

“Ừm.”

Hứa Kim Dã khẽ hừ một tiếng, có chút bướng bỉnh, nhịp tim vừa ổn định lại sau khi trải qua tốc độ cao nay lại đập điên cuồng loạn xạ, hơi thở vẫn còn hơi hỗn loạn, không kịp đợi nó ổn định lại, anh nói: “Được, vậy em đến quản anh đi.”

Tiếng tim đập, tiếng gió, tiếng trò chuyện, nhưng câu nói này lại mang theo không khí vô cùng an nhiên tĩnh lặng.

Thẩm Thanh Đường nhìn anh, cô nhận ra anh cố ý nhưng chẳng thể làm gì anh, mím môi không nhịn được cười: “Hứa Kim Dã, anh có thấy anh quá ấu trĩ không?”

“Hết cách rồi, em không quản anh thì anh chỉ có thể dùng cách đó lừa em tới đây thôi.”

Anh chẳng hề có ý giấu diếm, cười khoái trá.

“Em không cần lo cho Tưởng Thanh, cô ấy không biết chơi thì anh gọi người đến thay cho em, cấp độ cầm tay chỉ dẫn.”

Người Hứa Kim Dã gọi đến là Trần Đường, Thẩm Thanh Đường không ngờ Trần Đường trượt tuyết cũng tệ, phản ứng của Trần Đường bùng nổ: “Cậu có tình người không vậy, mẹ nó chứ tớ trượt một mình đã không ổn cậu còn bảo tớ đi dạy người ta?”

“Thì hai người dìu nhau tiến bộ đi.” – Hứa Kim Dã điềm nhiên như không.

“……..”

Trần Đường không còn cách nào, bị điểm mặt chỉ tên rồi thì không thể chuồn được, cuối cùng cậu ta với Tưởng Thanh mặt đối mặt, ngơ ngác nhìn nhau.

Tưởng Thanh cảm thấy áy náy, dù sau thì trước đó Trần Đường đang trò chuyện vui vẻ với mấy cô gái xinh đẹp. Đối với cậu ta mà nói, trượt tuyết là phụ thôi, tán gái mới là chính. Nghĩ đến đây, Tưởng Thanh không thể mặt dày nhờ người ta dạy, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hay tôi dạy anh nha?”

“Cô dạy tôi? – Trần Đường như thể nghe chuyện cười, lấy lại tinh thần gật đầu rồi hỏi: “Tôi muốn biết cô định dạy tôi thế nào?”

*

Thẩm Thanh Đường trượt tuyết cũng không tệ. Từ nhỏ cô đã biết chơi, tuy không cuốn hút như Hứa Kim Dã nhưng ở sân trượt dốc cao cô cũng có thể trượt xuống suôn sẻ. Cô và anh thi trượt với nhau, tốc độ của Thẩm Thanh Đường không sánh bằng Hứa Kim Dã, nhưng cũng theo kịp anh. Lặp lại mấy vòng, mồ hôi đầm đìa, sau cùng anh dẫn cô trượt vào một con đường mòn. Nơi này khá bí mật, nếu như không phải nhân viên ở đây sẽ không biết được có một nơi như thế.

Thẩm Thanh Đường theo sau anh, Hứa Kim Dã chợt dừng lại, cô không kịp tránh, cả người đổ nhào về phía trước không trọng lượng. Anh ngã ra sau, ôm eo đỡ lấy cô, hai người cùng ngã xuống tuyết.

Thẩm Thanh Đường nằm trên người anh, ngơ ngác mấy giây. Mặt tuyết rất gần nên cô có thể ngửi thấy sự lạnh lẽo xộc vào phổi. Cô không khỏi bật cười, cười sự nhếch nhác của cả hai, chưa dừng lại được thì đã bị thay đổi vị trí. Cánh tay của Hứa Kim Dã chống bên hông cô, anh ở trên đang nhìn xuống cô.

Nhìn mái tóc đen của cô vùi trong tuyết trắng, những sợi tóc mỏng manh rải rác những hạt tuyết. Làn da cô trắng  gần như cùng màu với tuyết. Mỗi khi cô thở ra đều có một vòng sương mờ.

Cô trong trẻo xinh đẹp như pha lê. Hứa Kim Dã thay cô vuốt lại mái tóc, để lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng.

Thẩm Thanh Đường còn chưa cười xong nhưng trong tư thế xấu hổ thế này, cô cắn môi nhịn xuống, muốn đấy anh ra, lại chợt nghe anh nói: “Thẩm Thanh Đường, em không còn quan t@m đến anh như trước nữa.”

Lời buộc tội không đầu không đuôi, cô mở mắt nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nhớ tới một tiếng trước cô vì Tưởng Thanh ngó lơ anh. Chỉ vì chuyện đó mà anh lại đưa một kết luận nghiêm trọng như bây giờ.

“Em không có.” – Thẩm Thanh Đường biện minh cho bản thân.

“Có phải vì em đã đạt được rồi đúng không?”

“?”

Thẩm Thanh Đường hốt hoảng mở to mắt: “Cái gì nữa vậy, em không có không quan t@m đến anh, lại càng không phải vì…có được anh nên mới…”

Còn chưa nói hết cô đã bị chặn lại, Hứa Kim Dã cúi thấp đầu xuống dễ dàng hôn lên môi cô nhưng không phải là nụ hôn sâu như trước, nó chỉ ngắn ngủi lướt qua. Cô nói một chữ, anh sẽ cúi đầu hôn một cái, không cho cô cơ hội phản bác, trực tiếp phủ quyết luận điểm của cô.

“Em nói xem, hành vi bội tình bạc nghĩa như vậy là đúng hay sai?” – Hứa Kim Dã dẫn dắt từng bước.

Đáy lòng Thẩm Thanh Đường ra sức phản bác cô không có, nhưng cô không dám biểu lộ trên mặt, nếu không môi cô sẽ bị anh hôn đến sưng lên mất. Cô nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng đầu hàng trước sự tàn nhẫn của anh, lắc đầu.

“Vậy nên em cũng thấy hành vi của mình là sai.”

“……”

Thẩm Thanh Đường khẽ lắc đầu, nhưng rồi cô gật đầu.

“Làm sai có phải nên bị phạt đúng không. Anh làm như vậy em có phục không?” – Hứa Kim Dã chậm rãi hỏi.

Thẩm Thanh Đường chần chừ hồi lâu mới gật đầu, trực giác mách bảo cô rằng đây không phải chuyện tốt lành gì đâu nhưng nếu Hứa Kim Dã thật sự muốn trừng phạt cô thì cũng không phụ thuộc vào sự đồng ý hay bác bỏ của cô. Cô có làm gì cũng vô ích.

“Em chơi đủ chưa?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Hỏi xong anh lại bổ sung thêm một câu: “Chưa chơi đủ thì mai chơi tiếp.”

Lúc cô bị ôm lên bế ra ngoài, Thẩm Thanh Đường mới nhận ra mình đang được bế về phòng, trong tuyết rất khó đi lại, cộng thêm vẫn còn ván trượt, đi mấy bước cô đòi xuống, ván trượt đều giao hết cho Hứa Kim Dã cầm, cô đi bên cạnh anh, bước đi đồng bộ.

Thẩm Thanh Đường ngây thơ cho rằng Hứa Kim Dã quay về phòng khách sạn vì mệt, dù sao lúc này trời vẫn còn trong xanh, cao lắm thì cũng chỉ làm những chuyện nghỉ ngơi uống nước lấy sức. Đến khi quay về phòng, Mập Mạp tò mò hỏi sao hai người về sớm vậy, Hứa Kim Dã cũng chỉ trả lời anh có công việc cần bàn.

“Công việc gì mà lớn thế?” – Mập Mạp tò mò hỏi, nghĩ sao cũng thấy khó hiểu, Hứa Kim Dã cũng không phải loại người đam mê công việc đến thế.

“Thương vụ hơn ngàn vạn.” – Hứa Kim Dã nhàn nhạt đáp.

“Đủ lớn chưa?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Gương mặt Mập Mập bối rối, vẫn hơi hơi không hiểu. Ngày thường mấy chuyện hơn trăm vạn Hứa Kim Dã cũng có để vào mắt đâu, chuyện làm ăn gì ngàn vạn thôi mà lại để trong lòng?

Mập Mạp không hiểu, Thẩm Thanh Đường càng không hiểu. Cho đến lúc về phòng cô mới hiểu, thương vụ hơn ngàn vạn của anh rốt cuộc là cái gì, làm thế nào và làm với ai.

Sau khi trượt tuyết Thẩm Thanh Đường kiệt sức nghiêm trọng. Cảm giác được nguy hiểm Thẩm Thanh Đường càng muốn bỏ trốn, mới trốn được nửa đường đã bị giữ eo ôm trở về. Cô đành phải nhận thua chịu tội, nói cô rất mệt. Hứa Kim Dã đang m út mát môi cô, giống như thưởng thức nước mật đào, phát ra tiếng chậc chậc khiến cô đỏ mặt tía tai. Cô không biết nên để tay chân ở đâu, cô muốn bịt tai lại, không muốn nghe thấy âm thanh kia thêm tiếng nào nữa.

Anh cười hỏi: “Từ đầu đến giờ chỉ có một mình anh động. Anh phục vụ em, em mệt chỗ nào?”

Có vài chuyện Thẩm Thanh Đường không thể nói thành lời, cô im lặng, Hứa Kim Dã càng làm trời làm đất.

Anh ôm cô đi tắm, từ phòng tắm đến giường, cô không phân biệt được cơ thể nóng bừng choáng váng này là vì hơi nước nóng bốc lên hay vì một số nguyên nhân gì khác. Toàn thân cô được tắm rửa, bị hôn từng tấc da thịt. Anh cúi đầu, nghiêm trang và thành kính, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng của anh. Lúc chịu đựng không nổi nữa năm ngón tay của cô sẽ đan sâu, nhẹ nhàng kéo tóc anh.

Hứa Kim Dã ngồi dậy hôn môi cô, không giống với cái hôn nhẹ nhàng khi vùi trong tuyết. Lần này anh hôn khuynh đảo thành trì, tàn ác chiếm đoạt đất đai.

Thương vụ lần này thời gian bàn bạc bị kéo dài rất lâu, không chỉ thể lực mà dạ dày của cô cũng kiệt sức nghiêm trọng, đồ ăn buổi trưa cô ăn đã tiêu sạch sành sanh. Trong khoảnh khắc yên tĩnh sau khi kết thúc, cô gối đầu lên cánh tay anh, nghe thấy âm thanh trong bụng mình phát ra.

Khi nãy có người gọi hai người đi ăn, nhưng khi đó bên trong phòng là một mảnh hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ, chỉ biết Hứa Kim Dã lấy điện thoại, lúc nghe máy còn nhắc nhở cô một câu.

Đến khi nhận ra anh đang làm cái gì thì cô lập tức tỉnh táo, vội vàng bịt miệng, sợ sẽ có âm thanh gì đó phát ra.

Người trong điện thoại cũng không nhiều lời, còn chưa đến mười giây nhưng cô cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, mu bàn chân căng chặt, đầu ngón chân co rúm như thể người ở đầu bên kia biết bây giờ hai người họ đang làm cái gì.

“Các cậu ăn đi.”

“Tôi đang ăn.”

Hứa Kim Dã nhàn nhạt trả lời hai câu, lúc cúp điện thoại Thẩm Thanh Đường vẫn còn nhắm mắt che miệng. Thân thể cô vốn đã nhỏ nhắn yêu kiều, mỗi khi căng thẳng lại càng co rụt nhỏ bé hơn. Anh cảm thấy rất đáng yêu nên cố ý trêu chọc cô, xấu xa xoa xoa nơi nào đó, sau cơn mưa phùn gió liêu xiêu là sự vụn vỡ không kịp phòng bị vì cơn bão lớn.

Tiếng nức nở bật ra giữa những ngón tay cô, Thẩm Thanh Đường nhận ra nên mở mắt, lông mi run rẩy, đôi mắt mùa thu ngập nước, sự xấu hổ vì đ ộng tình mà rơi nước mắt, có chút bối rối không biết phải làm sao.

Hứa Kim Dã kẹp điện thoại giữa những ngón tay thon dài, đặt cạnh bên tai cô, giọng nói trầm khàn: “Làm sao bây giờ, bọn họ đều nghe thấy rồi. Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết chúng ta đang làm chuyện gì.”

Thẩm Thanh Đường theo bản năng muốn đưa tay cầm điện thoại lên xem, vừa nâng tay đã bị đẩy l3n đỉnh đầu, anh gọi cô là “bé ơi”, khen giọng cô thật tuyệt vời, anh rất thích. Càng lúc càng nhanh, cô lung lay sụp đổ. Ở bên bờ vui sướng tột cùng cô vẫn nghe thấy tiếng anh nói chuyện, âm thanh tuyệt diệu như thế này chỉ được để một mình anh nghe thấy.

Trái tim lênh đênh đột nhiên rơi xuống, chỉ một khoảnh khắc sau đó, anh lại nói: “Chỉ ghi âm lại thôi, âm thanh tuyệt vời xứng đáng được ghi lại.”

“…”

Thật thật giả giả, Thẩm Thanh Đường không còn phân biệt được nữa. Sự k1ch thích đến từ hai phía khiến cô không còn cách nào khác buộc, phải đầu hàng.

Đói, thật sự rất đói.

Thẩm Thanh Đường mặc xong quần áo, cầm điện thoại lên cô mới biết bây giờ đã là nửa đêm. Đã quá giờ cơm của khu nghỉ dưỡng, nhà bếp đã sớm tan ca đi nghỉ ngơi, nơi này cũng không giao thức ăn được, nếu đói chỉ có thể ăn mì gói hoặc thức ăn vặt.

Hai người ra khỏi phòng, đa số khách đều đã nghỉ ngơi, hành lang vắng vẻ, dưới lầu cũng không còn ai, chỉ còn lại những ánh đèn cô đơn quạnh hiu. Hứa Kim Dã nắm tay cô ra ngoài, mới đầu da mặt cô mỏng lo lắng sẽ gặp người quen, nhưng không thấy ai cả giúp cô to gan hơn được một chút.

Hứa Kim Dã dắt cô ra sau bếp, trong phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh ôm cô ngồi lên bàn, sau đó cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra khớp xương nhỏ trên cổ tay, nói anh sẽ tự làm thức ăn.

Anh lấy cà chua và trứng gà trong phòng bếp ra, nấu món đơn giản nhất trứng chiên cà chua. Thái cà chua đánh trứng, chuẩn bị từng thứ một. Hứa Kim Dã cúi đầu tập trung chăm chú, rất có tính thưởng thức.

Thẩm Thanh Đường biết anh không biết nấu cơm. Từ nhỏ Hứa Kim Dã đã sống trong sự cưng chiều, dù sao thì cũng không phải người từng bước vào bếp. Cô không ôm bao nhiêu hy vọng nhưng thành quả hiển nhiên ngoài dự liệu.

“Đây là món đầu tiên anh học, thử xem.” – Hứa Kim Dã đưa đũa cho cô.

“Sao tự nhiên anh muốn học nấu ăn?” – Cô nếm thử sợi mì ngập sốt, vị chua chua ngọt ngọt, ngon bất ngờ.

Thẩm Thanh Đường gật gù, gắp mì đút anh, hai người chia nhau bát mì, dưới hơi nóng ấm áp cảm nhận được sự thỏa mãn và niềm vui đời thường.

Hứa Kim Dã ôm cô nói: “Em sắp dọn tới rồi, trong nhà phải có người biết nấu ăn. Anh đi học trước thì sau này không đến mức suốt ngày đưa em đi ăn ngoài.”

Chuyện gì Hứa Kim Dã cũng chuẩn bị trước mọi thứ, anh chỉ cần cô chuẩn bị một thứ duy nhất.

Hứa Kim Dã vân vê ngón tay cô, hỏi: “Khi nào em dọn tới?”

*

Ngày hôm sau, trong khu nghỉ dưỡng làn truyền một câu chuyện đêm khuya. Châu Kỳ nói tối qua khu nghỉ dưỡng có ma, con ma này không những không hung hãn, không dọa người khác, nó chỉ chạy vào phòng bếp. Giờ nghĩ lại chắc là hai con ma đói.

Một nhân vật chính trong câu chuyện đêm qua chỉ mới bị phát hiện, dù chưa bị vạch trần nhưng đã chột dạ, cúi thấp đầu không dám nhìn Châu Kỳ.

Thẩm Thanh Đường còn tưởng đêm qua không ai biết, thật không nghĩ tới đã bị người khác nhìn thấy từ lâu.

Tưởng Thanh không biết chuyện gì xảy ra, tin như thật, hỏi Châu Kỳ thấy ở đâu, rồi sau đó hai con ma đó đã đi đâu? Trong núi âm u đáng sợ, câu chuyện càng trở nên chân thực hơn.

 “Thấy chứ, mà không chỉ mình tớ thấy, đúng không Mập Mạp?” – Châu Kỳ nâng cằm hỏi.

Mập Mập đảo mắt qua nhìn, khẽ cười hai tiếng: “Một con ma lớn, một con ma nhỏ, trái lại cũng không ăn gì cao lương, nấu một bát mì, ăn cũng không đủ.”

“Chúng trông thế nào vậy?” – Tưởng Thanh tò mò

Thẩm Thanh Đường chột dạ ho khan, Hứa Kim Dã mặt dày nên sắc mặt anh vẫn như bình thường không hề có phản ứng, nhìn cô thấp thỏm mỉm cười, gõ lên bàn nói đủ rồi.

“Gan bạn gái tôi nhỏ, mấy người đừng trêu cô ấy nữa.”

Châu Kỳ là người đầu tiên phụt cười, một mày than thở Hứa Kim Dã cậu thật đúng là không cần mặt mũi, một mặt thì phối hợp gật đầu, nói được được được, Mập Mập vui vẻ cười ha hả, ánh mắt ra chiều ám chỉ.

Tưởng Thanh ù ù cạc cạc, luôn cảm thấy hình như có một lượng thông tin gì đó mà cô ấy không biết, lúc còn đang muốn hỏi tiếp thì bị Trần Đường ngăn lại: “Đầu óc cô như vậy thì đừng hỏi nữa, dung lượng không đủ dùng đâu, để dành lưu trữ thứ quan trọng hơn đi.”

“Nói gì hả!”

“Không biết là ai hôm qua thề thốt nói dạy tôi trượt tuyết, kết quả là mới có sân cơ bản đã té ngã lăn quay. Thứ cô dạy tôi không phải trượt tuyết mà là trượt ngã, nếu là vậy thì cô thành công rồi đó.” – Trần Đường cười nhạt nói.

Tưởng Thanh lập tức bỏ hết tất thảy, quay sang tranh cãi với Trần Đường: “Nếu anh thông minh vậy thì sao không dạy tôi hả?”

“Phải đó, tại sao tôi không dạy cô được nhỉ, tôi cũng học buổi sáng như cô mà tới trưa đã lên được sân trung cấp, đây là đạo lý gì?”

“…….”

Hai người anh một câu tôi một câu, cãi nhau nổ phổi cho tới khi xuống núi.

Châu Kỳ ngồi ghế phụ của xe Trần Đường, trong nụ cười của cô ấy chất chứa ý tứ sâu xa, liếc mắc nhìn cậu ta, đột nhiên hỏi một câu: “Cậu nói xem có phải mùa xuân đến sớm không?”

Có lẽ chân núi không rõ ràng nhưng đã bắt đầu có vết tích.

“Có lẽ vậy.” – Trần Đường đáp, không hiểu ngụ ý trong lời nói của Châu Kỳ.

Châu Kỳ tặc lưỡi thở dài: “Khi mùa xuân tới, cây vạn tuế ngàn năm sẽ nở hoa.”

Trần Đường  ở chỗ bọn họ vẫn luôn là hình tượng anh trai trưởng thành, chưa từng thấy qua cảnh tức tối chửi nhau với người khác.

Tháng ba.

Thẩm Thanh Đường dọn đến sống chung với Hứa Kim Dã.

Hai người trồng một cây hợp hoan, nhưng vẫn là một cây non, chỉ mới ngang đến eo, đợi nó lớn lên nở hoa có lẽ phải rất nhiều năm sau. Nhưng không có ai gấp gáp, sau này có rất nhiều thời gian, bọn họ có thể đợi.

Ngày đầu tiên đến cô tìm chỗ cất hành lý, quần áo túi xách cùng với mấy rương sách, tháo thùng to ra rồi lại sắp xếp từng món vào, bận bịu đến tối mới ổn thỏa. Hai người ra ngoài ăn cơm sau đó nắm tay cùng về, dường như họ có thể nhìn thấy rất nhiều năm sau, cô và anh cũng sẽ đồng hành cùng nhau như vậy.

Nhà mới được trang bị rất nhiều thiết bị gia dụng, tính công năng rất cao và cần khám phá từ từ.

Thứ đầu tiên được khám phá chính là giường ngủ, lúc đó được hai người đích, thân lựa chọn. Chị gái bán hàng ra sức khuyến khích, vừa tiện dụng vừa đẹp mắt, sau khi nằm xuống sẽ có cảm giác như đang rơi vào mây.

Sau khi thử, Thẩm Thanh Đường có thể khẳng định rằng chị gái bán hàng không hề cường điệu nó lên.

Cô buồn ngủ vô cùng nhưng Hứa Kim Dã lại véo mũi không cho cô ngủ, nói cô vận động không đủ, nếu anh cứ nuông chiều cô thì chính là đang nối giáo cho giặc.

Hứa Kim Dã luôn có rất nhiều đạo lý xiêu vẹo, Thẩm Thanh Đường nói không lại anh, nên đành phải xin nợ lại.

Xin nợ thì phải tính lãi, anh là một thương nhân không làm ăn thua lỗ. Một thời gian sau Thẩm Thanh Đường trông thấy giường ngủ liền cảm thấy eo nhức chân đau. Dù đã như vậy nhưng món nợ của cô cứ như lăn một quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn, không thể trả dứt.

Thẩm Thanh Đường không thể tiếp tục nhẫn nhịn, lật người ngồi lên người anh, mắng anh là tên gian thương vô sỉ.

Gian thương sở dĩ là gian thương bởi vì sau khi ăn mắng xong anh vẫn sẽ trả lại được, hơn nữa còn đòi luôn cả gốc lẫn lãi. Từ đó về sau, những chuyện như khởi nghĩa trỗi dậy cô không bao nghĩ tới nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.