Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 2: Kiềm chế một chút ~
Lúc bạn bè họp mặt, trò chuyện có nhắc đến một bộ phim đang gây sốt phòng vé. Nhắc đến Văn Kiều, nữ phụ của bộ phim, một tiểu hoa đang nổi như cồn, có người nhanh mồm vô ý nói ra cô ta là bạn gái cũ của Hứa Kim Dã, liếc thấy Thẩm Thanh Đường mới chợt nhận ra mình lỡ lời, lập tức im lặng nhưng đã quá muộn.
Bầu không khí xung quanh đóng băng, Châu Kỳ liếc nhìn người đó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Người đó vỗ một cái bốp lên đầu mình: “Cái miệng tôi, uống nhiều nên nói nhảm.”
Cũng may Hứa Kim Dã không có ở đây, hôm nay Hứa Tri Hành đem con bỏ chợ nên một mình Hứa Kim Dã phải chăm lo cho sản nghiệp trong nước của nhà họ Hứa, bận rộn trăm công ngàn việc nên không thể tới được, chỉ có một mình Thẩm Thanh Đường đến đại diện.
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường vẫn như cũ, chỉ mỉm cười: “Không sao, tôi biết anh ấy có bạn gái cũ.”
Có, hơn nữa còn là có nhiều Lúc biết anh cô đã biết rất rõ, vì vậy sẽ không nhắc lại chuyện xưa.
“Mọi người cứ thoải mái đi, tôi sẽ không giận đâu. Trái lại tôi thấy có chút tò mò, anh ấy rất ít khi kể lại chuyện của bạn gái cũ cho tôi biết.” – Thẩm Thanh Đường vén mớ tóc rối ra sau tai, nụ cười cũng dịu dàng như đôi mắt cô. Mọi người đều biết tính cách cô hiền lành, vậy nên không ai nghi ngờ độ đáng tin của câu nói ấy.
Châu Kỳ khẽ hừ: “Cũng chả ở bên nhau được bao lâu, có gì để kể chứ, đổi chủ đề đi.”
“Cũng quen được một tháng? Có thể coi là khoảng thời gian lâu nhất khi học cấp ba rồi?”
“Chỉ có một tháng thôi à? Sao tôi nhớ được ba tháng?”
“Tại vì người ta theo đuổi anh Hứa tận hơn nửa năm. Khi đó Văn Kiều là hoa khôi của trường, cô ta hết lòng hết dạ với anh Hứa.”
“Tính cách khá táo bạo, đó là lần đầu tiên tôi thấy con gái theo đuổi người ta.”
“…”
Thẩm Thanh Đường được nghe rất nhiều câu chuyện về thời cấp ba của Hứa Kim Dã từ miệng người khác. Đó là một Hứa Kim Dã khi trẻ dưới góc nhìn của người khác, và trong những khoảnh khắc “trút bầu tâm sự” đó luôn sẽ xuất hiện một vài cái tên xa lạ của các cô gái.
Thẩm Thanh Đường chống tay lên má, mấy người kia vẫn đang kể nhưng tâm trí của cô đã trôi xa. Cô cảm nhận được cảm xúc từ sâu trong lòng mình, sự mỹ mãn của ngày hôm nay, nghĩ tới những thiếu sót không thể tránh khỏi của quá khứ.
Tiếc nuối vì sao không gặp nhau sớm hơn, vào thời học sinh để bù đắp lẫn nhau.
Nhưng cô không khỏi tự hỏi nếu như cả hai thật sự gặp nhau lúc còn là học sinh, liệu Hứa Kim Dã có thích cô không?
Trò chuyện đến tối muộn.
Châu Kỳ ngáp một cái, nói rằng sắp sinh nhật mình nên cô muốn chơi cái gì đó mới mẻ, mấy trò ồn ào tưng bừng gì đó đều đã từng chơi qua, còn tổ chức một buổi tiệc bình thường chỉ ăn mặc lộng lẫy cũng không có ý nghĩa. Năm nay cô ấy muốn tổ chức một buổi tiệc hóa trang, mặc cái gì cũng được, chủ yếu là sự mới lạ. Những người khác phụ họa theo, chuyện cứ vậy mà quyết định.
Nửa đêm Hứa Kim Dã đến đón người, sau khi tạm biệt mọi người lên xe cô nhắc lại chuyện này với anh. Hứa Kim Dã vẫn khá bận, có thể đi được hay không để sau hẵng nói. Anh hỏi Thẩm Thanh Đường định hóa trang thành gì, cô nghiêng đầu nói chưa nghĩ ra.
Đây là một lời nói dối, thật ra cô đã có dự tính từ sớm.
Thẩm Thanh Đường về nhà, lật tủ quần áo lên tìm đồng phục thời cấp ba. Sau khi tốt nghiệp giặt sạch sẽ, cô vẫn luôn cất ở đó để giữ làm kỷ niệm. Lâu lâu sẽ có dì giúp việc lấy nó ra giặt sạch đem đi phơi nắng, vì thế không hề bị ám mùi tủ. Khi mặc vào cô cảm thấy vòng eo bị chật nhưng vẫn có thể mặc được, Thẩm Thanh Đường đứng trước gương chỉnh trang lại, gương mặt trắng nõn đỏ bừng.
Suy cho cùng cô cũng đã quá tuổi, ăn vận không phù hợp với độ tuổi, dù không gặp ai nhưng sẽ luôn có cảm giác xấu hổ.
Trước khi dự tiệc, cô đã phải chuẩn bị tâm lý qua một hồi.
Hứa Kim Dã vẫn còn chuyện công ty, giữa bữa tiệc mới đến được. Thẩm Thanh Đường đi từ nhà tới. Cô bọc mình trong chiếc áo gió, sảnh tiệc rất đông người, mọi người mặc đủ các thể loại. Một nhóm người kỳ kỳ quái quái trái lại không thấy kỳ quái nữa. Trong khi đó, người bọc mình trong cái áo khoác dài, Thẩm Thanh Đường mới trở nên kỳ lạ.
Châu Kỳ hóa trang thành mẹ kế của Công chúa Bạch Tuyết, đôi môi màu tối sẫm, trong vẻ đẹp tuyệt mỹ pha lẫn sự xấu xa. Trông thấy Thẩm Thanh Đường, Châu Kỳ nhướng đuôi mắt, cao giọng, giả vờ tỏ vẻ bắt bẻ: “Đường Đường bé nhỏ à, cậu mặc thế này có phải nhàm chán quá không?”
Thẩm Thanh Đường hơi chớp mắt, sau đó mới nhanh chóng cởi áo khoác ra, một tia sáng lóe lên. Phối màu xanh trắng quen thuộc khiến Châu Kỳ ngay lập tức giác ngộ, mở to mắt hồi lâu mới hỏi: “Hứa Kim Dã biết không?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu.
Buộc tóc đuôi ngựa, thậm chí còn không trang điểm, một gương mặt sạch sẽ tinh khiết. Chụp đại một tấm ảnh cũng có thể trở thành hoa khôi trường học, lên trang bìa cho tờ rơi tuyển sinh của trường, ngoan ngoãn nhưng không kém phần năng động.
Châu Kỳ nở một nụ cười ra chiều sâu xa: “Trước đây tớ đã hiểu lầm cậu.”
Châu Kỳ thật sự cảm thấy cả đời này của Hứa Kim Dã sẽ gục ngã trong tay của Thẩm Thanh Đường. Hứa Kim Dã chỉ là một con cọp giấy, người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy anh là kẻ thống trị trong mối quan hệ này. Trên thực tế, Thẩm Thanh Đường đã nắm được số mệnh anh, cô chỉ cần khẽ động ngón tay là đã có thể khiến Hứa Kim Dã ngoan ngoãn thuần phục.
Thẩm Thanh Đường vẫn căng thẳng: “Hợp lệ không?”
“Hợp lệ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Châu Kỳ đẩy cô vào trong sảnh lớn: “Vòng ngực là hợp lệ nhất, Đường Đường bé nhỏ ơi, cậu ăn gì mà nó to được chừng đó vậy?”
“….”
Cô đã cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ.
Lập tức, ánh mắt bốn phía dồn qua đây, Thẩm Thanh Đường căng thẳng đến mức cánh tay cứng đơ, như thể cô thật sự là học sinh trung học đột nhập vào một lãnh thổ xa lạ. Trong lúc bối rối Thẩm Thanh Đường thấy Tưởng Thanh, cô nàng hóa trang thành một nàng thỏ, đeo hai chiếc tai thỏ dài bằng lông, hoạt bát đáng yêu, đi vào dưới ánh nhìn của mọi người cũng không thấy xấu hổ mà còn mạnh dạn đi tới, trông thấy cách hóa trang của Thẩm Thanh Đường khiến Tưởng Thanh mở to mắt, thậm chí còn huýt một tiếng sáo lanh lảnh.
“Nếu tớ là đàn ông tớ sẽ đập chậu cướp hoa, đồng phục học sinh mà cậu mặc ra cảm giác này thì Hiệu trưởng trường cậu cũng không ngờ tới đâu.”
“Thời cổ đại thì cậu chính là yêu cơ họa quốc, từ đó quân vương không thể lên triều sớm. Ngày mai ông chủ Hứa có thể đi làm không nhỉ?”
“Sao mà eo nhỏ thế này còn ngực to thế kia được hay vậy. Hình như còn lớn hơn lúc học đại học nữa, đây là được tình yêu tưới tắm?”
“…”
Tưởng Thanh nói chuyện luôn không giấu giếm, cô nàng nói huỵch toẹt ra, Thẩm Thanh Đường nói không lại cô ấy nên chỉ có thể véo tai thỏ của cô ấy nghiến răng cầu xin sự thương xót bảo cô ấy bớt bớt lại.
Mập Mập ở cách đó không xa vừa liếc mắt nhìn thấy vội vàng thu hồi ánh mắt, chớp mắt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy tầm của mắt Trần Đường cũng đang dừng ở một nơi nào đó, hỏi: “Làm sao đây, có nên báo với anh Hứa một tiếng không?”
“Báo cái gì?” – giọng điệu Trần Đường có chút lạnh.
“Em gái Đường mặc như vậy, không cần nói sao?” – Mập Mập tùy ý liếc một cái liền có thể thấy ánh mắt của mấy tên đàn ông khác đang nhìn đi đâu. Đều là đàn ông sao có thể không hiểu: “Như con dê non lăn vào bầy sói.”
“Tùy cậu.” – Trần Đường để lại hai chữ, không nói nhiều, cứng rắn di dời tầm mắt, sắc mặt không tốt lắm.
Mập Mập không phát hiện ra Trần Đường có chỗ không bình thường, lẩm bẩm vài câu vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Kim Dã, hỏi khi nào anh tới. Tin nhắn không có ai hồi âm, Mập Mạp vội vàng chụp một tấm ảnh gửi đi.
Mấy giây sau liền có hồi âm: Bây giờ.
Mập Mạp: “….”
Tình anh em cái cứt, ai kia đến giả vờ còn lười.
Thẩm Thanh Đường và Tưởng Thanh đùa giỡn nhau một lúc, lâu lâu sẽ có bạn bè ghé qua trò chuyện vui vẻ vài câu. Biểu cảm của Tưởng Thanh trong thoát chốc chợt đông cứng lại, ánh mắt kia vượt qua cô ấy, nhìn về vị trí phía sau lưng, Tưởng Thanh quay đầu nhìn thấy một bóng người cao lớn ở lối ra vào.
Mỗi khi Hứa Kim Dã xuất hiện luôn có động tĩnh lớn, không muốn bị phát hiện cũng khó.
Hứa Kim Dã không hóa trang, anh đi từ công ty đến, trên người vẫn mặc vest. Lúc bước vào thoáng nhìn thấy dáng người mảnh mai kia, nghĩ tới dáng vẻ cô mỉm cười xinh đẹp rạng ngời bị vô số ánh mắt đàn ông thèm muốn, yết hầu anh lăn lộn, nâng tay nới lỏng cà vạt khiến nó xộc xệch trên cổ, cộng với vẻ mặt nghiêm nghị, không có mấy phần lương thiện. Cảm giác khoảng cách và cảm giác áp bức cùng tồn tại, có người chào anh cũng chỉ khẽ gật đầu, áp suất không khí xung quanh giảm xuống đáng kể.
“Anh Hứa đến rồi.” – người đứng gần Thẩm Thanh Đường chú ý tới, đi lên trước hai bước, đang định chào hỏi, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đây, lời nói đông cứng bên môi.
Tưởng Thanh định chuồn đi, bị Thẩm Thanh Đường túm cái đuôi thỏ cưỡng ép cô ấy ở lại.
Chạy không thoát.
Lúc Thẩm Thanh Đường nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh, nói cô không hoảng thì là nói dối, thậm chí ngay giây phút đó cô định chạy trốn nhưng sau đó nghĩ lại, đây là bữa tiệc hóa trang. Cô ăn mặc như thế này cũng đâu thể trách cô, cảm giác chột dạ kia bị lấn át, cô mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hứa Kim Dã đi tới liền nhìn thấy cô gái nhỏ hơi khẽ ngước cằm lên, trong ánh mắt đuôi mày toát lên sự bướng bỉnh, như thể anh chắc chắn không làm gì được cô.
Có cảm giác không phải đi bắt vợ mà là đi bắt cô con gái nổi loạn.
“Ở đâu có?” – Hứa Kim Dã hỏi
Thẩm Thanh Đường do dự mới đáp: “Đồng phục cấp ba của trường, em vẫn giữ lại.”
“Bao năm rồi mà em vẫn nhớ tới nó.” – cổ họng Hứa Kim Dã bật ra tiếng hừ khẽ, giọng điệu tuyệt nhiên không phải khen ngợi.
“Nó chật rồi, nếu em muốn mặc thì nói với anh, anh mua bộ mới cho em.”
“Không nhỏ lắm mà, eo vẫn còn dư được chút.” – Thẩm Thanh Đường cúi đầu, dưới lớp váy là đôi chân nõn nà. Nhiều năm trôi qua chẳng những không tăng cân mà vóc dáng còn trở nên cân đối hơn nhờ tập thể dục.
“Anh không nói eo.”
Hứa Kim Dã ngắn gọn súc tích, ánh mắt lướt qua Tưởng Thanh ở bên cạnh. Mới vừa nãy vẫn còn là dáng vẻ muốn chuồn, giờ ngược lại đang như định hải thần châm, lắng nghe một cách thích thú.
Không có gì đáng xem.
Hứa Kim Dã hơi nâng cằm, nhìn Trần Đường, tầm mắt hai người giao nhau, không cần nhiều lời.
Trần Đường hiểu ý Hứa Kim Dã nên bước tới, Tưởng Thanh nhìn thấy vậy có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “À ờ, tớ khát rồi, tớ đi uống nước.”
Chuồn nhanh như cắt, đuôi cũng không kịp nhặt.
Lúc này chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Thanh Đường hiểu ra vị trí anh nói khi nãy là gì, sắc mặt ửng đỏ nghi ngờ, cô không nhìn anh, chuyển chủ đề: “Không phải anh nói muộn chút nữa mới tới sao, sao đột nhiên đến vậy.”
“Nhận được cấp báo của quần chúng nhiệt tình, tới sớm bắt người.”
“…..”
“Gì chứ, mọi người đều mặc như thế mà, đã nói là tiệc hóa trang, em mặc đồng phục có gì sai đâu?”
Thẩm Thanh Đường hơi nhíu mày, như muốn giảng đạo lý với anh: “Anh không thể bá đạo như vậy!”
“Đổi bộ khác đi, em muốn mặc gì cũng được.”
“Em chỉ muốn mặc bộ này.” – Cô mím môi, vẻ mặt tức giận, sự bướng bỉnh từ xương cốt, tầm mắt liếc thấy Châu Kỳ đứng gần đó, cô càng muốn đi về phía đó, thậm chí còn to gan hơn, cô muốn uống rượu. Tốt nhất là uống cho say luôn, say rượu làm càn, véo vào mặt anh nói cho anh biết tính cô cũng nóng nảy đó.
Còn chưa đi được mấy bước phía sau có tiếng bước chân, ngay sau đó cô bị phủ lên một lớp áo, dễ dàng bao bọc cô kín kẽ. Cô còn chưa kịp phản xạ đã bị ôm vác lên vai, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Thẩm Thanh Đường tức tối: “Hứa Kim Dã anh là đồ khốn khiếp, anh anh anh. Em không về, anh thả em xuống. Anh là tên côn đồ, anh là đồ khốn, anh ngang ngược vô lý. Em không đi.”
Cô càng vùng vẫy cánh tay càng siết chặt, cố gắng kéo cánh tay anh, đột nhiên mông cô bị một bàn tay to lớn đánh bộp một phát, âm thanh giòn tan. Không chỉ những người xung quanh mà Thẩm Thanh Đường cũng bị sốc. Cô mở to mắt, hai mắt đỏ hoe lấp lánh ánh nước. Thật ra không đau nhưng đột nhiên bị hoảng sợ nên cô ngơ người, sau đó cô cảm thấy mông mình tê tê.
Thẩm Thanh Đường không biết có bao nhiêu người đang nhìn, cô chỉ chôn vùi mặt mình không dám cử động gì nữa, sợ bị đánh mông tiếp. Mãi cho đến khi rời khỏi sảnh tiệc, lên xe rồi vẫn còn vô cùng ngoan ngoãn.
Hứa Kim Dã thắt dây an toàn cho cô. Lúc này Thẩm Thanh Đường mặt đỏ mắt đỏ, như thể vì xấu hổ mà cô có thể bật khóc tức thì, lồ ng ngực cũng phập phồng vì tức giận. Ở đó có rất nhiều bạn bè, về sau ai cũng biết cô bị đánh vào mông.
Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu đi, không thèm nhìn anh.
Vừa nhấn ga, xe lao đi. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi liên tục, cô đang tức giận không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, trong lòng càng thấy tủi thân hơn, cô chỉ mặc một bộ đồng phục nhưng anh cứ khăng khăng không cho cô mặc?
“Có cầm chứng minh thư không?” – Hứa Kim Dã không đầu không đuôi hỏi.
Thẩm Thanh Đường không hiểu, nhưng cô nghĩ chắc có chuyện quan trọng, chần chừ vài giây mới trả lời: “Có.”
“Vậy tốt.”
“Sao vậy?”
Ánh mắt Hứa Kim Dã vẫn bình thản nhìn về phía trước, ánh mắt không có gì thay đổi, nói: “Nếu không người khác tưởng rằng anh chơi trẻ vị thành niên.”
“Hứa Kim Dã!”
Thẩm Thanh Đường trong sáng, trong đầu cũng không biết được bao nhiêu thứ bậy bạ, vì vậy đối với loại chuyện này phản xạ của Hứa Kim Dã luôn nhanh hơn một chút. Nửa giây sau mặt cô gần như nhỏ ra máu.
“Anh đề nghị em nên giữ hơi để dành cho lát nữa. Đến khi đó muốn kêu, kêu to thế nào thì tùy em.”
Nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “Chiếc xe này cách âm tốt lắm.”
“!”
Hai người họ từng làm ở nhiều nơi trừ trên xe. Một vài hình ảnh đột ngột xẹt qua trong đầu.
Thẩm Thanh Đường kéo chặt áo, chỉ muốn cài hết tất cả nút áo lại, kín kẽ không lộ một xíu da thịt nào. Lúc này ngược lại còn vui vẻ nhượng bộ: “Em muốn về thay quần áo, hôm nay là sinh nhật Châu Kỳ, không thể bỏ lỡ được.”
“Quà đã chuẩn bị xong, đã có người mang đến. Châu Kỳ là quân sư tình yêu của em, tình huống đặc biệt, cô ấy sẽ thông cảm.”
“Em em em, em còn chưa chơi xong mà.”
“Anh chơi với em.”
“…..”
Đến cuối cùng, Thẩm Thanh Đường cũng không trốn thoát. Hứa Kim Dã biết da mặt cô mỏng, nói dừng xe ngoài trời chỉ hù dọa cô thôi, sau cùng xe vẫn dừng ở gara.
Đồng phục vẫn chưa được cởi, vẫn hoàn chỉnh trên người, có điều nó đã trở thành từng lớp nếp vải gấp chồng lên nhau, dưới lớp vải mỏng hình dáng bàn tay Hứa Kim Dã lộ ra rõ ràng. Trong hơi thở gấp gáp, cúc áo trên cổ áo không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hai chiếc trong số đó bị bung ra, lăn vào góc xe, không ai để tâm.
“Em nói xem tại sao không thể mặc, nguyên nhân là đây.” – Hứa Kim Dã hừ khẽ.
Thẩm Thanh Đường muốn phản bác, nhưng hô hấp đã rất khó khăn, cô chỉ có thể dùng sức bắt lấy bả vai anh, ngón tay bấu chặt, muốn nói không phải như vậy. Nếu không phải tại anh thì nó cũng không bung.
Không gian có hạn, không thể thoải mái phát triển nhưng nó cũng có ưu điểm riêng, cô không trốn được, nhưng cũng không xấu hổ như khi ở bên ngoài. Thần kinh luôn dao động qua lại giữa sự thoải mái và căng thẳng, vô cùng mẫn cảm, như thể quay về lần đầu tiên.
Hứa Kim Dã cũng thế.
Cô căng thẳng anh cũng khó chịu, dỗ dành thật lâu sau đó cũng đổi lại sự kiên nhẫn như lúc trước.
Sau này nhớ lại, Thẩm Thanh Đường nghĩ chính mình khóc không ngừng, bắt đầu chịu không nổi, về sau các loại cảm xúc tức giận tủi thân tuôn trào. Cô cố lật tìm đồng phục, anh vẫn chưa nghiêm túc nhìn thì nó đã khôn còn hình dạng nữa.
Lúc Thẩm Thanh Đường học cấp ba là khoảng thời gian xám xịt mà cô không muốn nhớ lại nhất, nhưng cô lại muốn cho anh nhìn thấy nó, bằng cách vụn về này cô muốn gắn kết mối quan hệ của hai người vào nhau.
Thẩm Thanh Đường vẫn thấy tiếc nuối vì không thể gặp anh sớm hơn.
“Khóc gì chứ, làm em đau sao?” – Hứa Kim Dã thay quần áo cho cô, lau đi những chấm nhỏ lấp lánh trên đùi cô. Trong xe rất nóng, không mặc áo khoác, cô đang mặc áo sơ mi thiếu hai cúc áo phía trên, cổ áo được nâng lên có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết mềm mại.
Hứa Kim Dã lau nước mắt cho cô, bụng ngón tay lau đi từng chút một, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Sau khi xong chuyện anh luôn cực kỳ dịu dàng, dường như anh và người mới nãy là hai người khác nhau.
Thẩm Thanh Đường lắc đầu, dù sao cô cũng cảm thấy bản thân khó hiểu và xấu hổ khi nói ra,
Hứa Kim Dã không gặng hỏi, ngồi trên xe cùng cô. Tóc tai buông xõa ở hai bên vai, màu đen óng mượt, gương mặt xinh đẹp thoát tục, nước mắt vương trên hàng mi, đáy mắt trong veo dịu dàng.
Giọng nói khàn khàn của Hứa Kim Dã mang theo sự thỏa mãn, mím môi cười, nói: “Cảm giác như yêu sớm, anh giống như một học sinh hư không làm tốt vai trò của mình, lén lút dắt cô bạn nhỏ của mình trốn trong xe để hôn nhau.”
Bụng ngón tay của Hứa Kim Dã có vết chai mỏng, không hề mềm mại, khi lướt qua da mặt luôn có cảm giác thô ráp. Ánh mắt anh dịu dàng, giọng điệu mềm mại: “Lúc trước chơi đua xe, anh ít đến trường. Nếu em ở đó nhất định anh sẽ ít trốn học hơn. Nhưng vẫn là học sinh hư thôi, khi ấy không chắc em sẽ thích anh đâu.”
“Nhưng mà chả sao, gái ngoan sợ trai hư, anh sẽ chịu khó theo đuổi lâu một chút. nếu mà em vẫn không đồng ý, nói mấy lời thừa thãi gì mà muốn chăm chỉ học tập, không muốn yêu sớm thì anh đành bắt em đi vậy.” – Giọng điệu anh nghiêm túc, thực sự giống như tên côn đồ.
Thẩm Thanh Đường nín khóc mỉm cười, nói anh chính là một tên khốn mười phân vẹn mười, dù là trước kia hay bây giờ đều như nhau.
Hứa Kim Dã không hề phản bác, anh thừa nhận. Sau khi nghỉ ngơi đủ anh vẫn bọc cô trong áo khoác ôm xuống xe đi lên lầu.
Đêm nay quá mệt mỏi, Thẩm Thanh Đường sau khi tắm rửa lên giường liền ngủ thiếp đi, như một con chim non nép vào lòng anh, hít lấy mùi hương quen thuộc liền chìm sâu vào giấc ngủ. Cô mệt mỏi rã rời, rơi vào một giấc mơ.
Trong mơ, cô và Hứa Kim Dã học cùng trường cấp ba. Cô vẫn là một học sinh chăm ngoan nề nếp, anh là học sinh hư làm trái nội quy nhà trường. Trong các cuộc họp khác nhau, tên hai người luôn được nhắc đến, một người được khen, một người kèm theo hình phạt và cảnh cáo.
Lúc đi học Thẩm Thanh Đường đảm nhiệm chức vụ trong hội học sinh. Ngày trực nhật cô gặp anh lúc anh về trường sau giờ nghỉ trưa, anh không mặc đồng phục đàng hoàng, anh mặc áo phông xanh trắng, bên ngoài áo T-shirt màu trắng, dáng cao chân dài, vô cùng nổi bật bị cô phát hiện.
Cô gọi anh lại, trong ngày hè oi bức, anh khép hờ mí mắt một cách lười biếng, liếc nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cậu tên gì, lớp nào?” – Thẩm Thanh Đường biết rõ cố hỏi, tên anh xuất hiện thường trực trên bảng trực nhật với muôn vàn lý do: trốn học, đi muộn, đánh nhau…
“Tôi nhận ra cậu, Thẩm Thanh Đường A2.”
Thẩm Thanh Đường cúi đầu, cô không trả lời, cô chỉ tự ghi tên anh lại, ba chữ Hứa Kim Dã được viết dưới tay cô ngay ngắn đẹp mắt. Phía sau tên viết thêm nguyên nhân: trốn học.
“Cậu biết tôi?” – Hứa Kim Dã khẽ cười, bị ghi tên cũng không có phản ứng gì, dù sao cũng như chuyện cơm bữa, thêm một cái cũng không nhiều.
Thẩm Thanh Đường nghiêm mặt không trả lời, ánh mắt cảnh cáo.
“Biết cậu thì có gì lạ không? Một nửa bảng trực nhật đều là tên cậu. Hứa Kim Dã. Cậu có thể ngoan ngoãn một chút, yên ổn được một ngày không?” – Chủ nhiệm khối từ một bên hành lang khác đi qua, chắp tay sau lưng, gương mặt giận dữ: “Dù cậu không quan tâm bản thân thì cũng nghĩ cho chủ nhiệm lớp của mình một chút đi, vì cậu mà bị mắng bao nhiêu lần rồi.”
Hứa Kim Dã cười: “Vậy thì thầy chuyển lớp cho em đi, để chủ nhiệm lớp khác chia sẻ với chủ nhiệm lớp em một chút.”
“Chuyển qua lớp nào?” – Chủ nhiệm khối trừng mắt.
“Lớp hai đi, để một học sinh giỏi vừa chăm chỉ học tập vừa ngoan ngoãn đến cảm hóa em.”
“Cút cút cút, tai họa như cậu để ở đâu tôi cũng không yên tâm.” – chủ nhiệm khối xua tay, bảo Thẩm Thanh Đường đi trước. Sau khi rời đi cô mới lặng lẽ thở ra một hơi. Cô không thấy khó chịu, chỉ cảm thấy như sau cơn giông nặng nề qua đi, bầu trời được nước tưới tắm trở nên tươi sáng.
Sau đó cô luôn có thể gặp anh, có khi anh sẽ gọi cô là bạn học Thẩm, khi lại gọi cô là học sinh ngoan, mỗi lần đều là dáng vẻ không đứng đắn, anh mặt dày bày trò muốn cô xóa lần ghi tên trước đó đi, Thẩm Thanh Đường luôn không đồng ý, anh bị ghi tên rất nhiều lần, từ lâu đã chẳng nề hà gì, lần này lại khăng khăng đòi xóa.
Thẩm Thanh Đường bị anh làm phiền nhiều lần không thể chịu đựng nữa hỏi anh, Hứa Kim Dã đột nhiên mỉm cười: “Không tìm lý do sao nói chuyện với cậu được, chả lẽ nói chuyện học hành với cậu, cũng không phải không được, nhưng mà buồn ngủ lắm.”
“…”
Trong mơ không biên giới, nhiều chi tiết bị bỏ qua. Anh thật sự chuyển đến lớp cô, trở thành bạn cùng bàn của cô, chăm chỉ học tập. Lúc không ai thấy anh sẽ tùy ý làm bậy, ôm cô lên bàn hôn cô. Lông mi cô run rẩy, sau đó chính là hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Xấu hổ đến giật mình thức dậy, đối diện với một ánh mắt sâu thẳm.
“Thức rồi?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Thẩm Thanh Đường mơ mơ màng màng, nụ hôn rơi xuống, Hứa Kim Dã nhích tới gần, nói cô thiếu vận động nên vận động nhiều hơn. Cô yếu ớt phản bác nói cô có chạy bộ buổi sáng, đến khi dây váy ngủ treo trên cánh tay cô mới nhận ra vận động này không phải là vận động kia.
“Anh không thể…kiềm chế chút sao?”
“Anh kiềm chế?” – Hứa Kim Dã cười thành tiếng: “Anh còn chưa tỉnh em đã nhích tới ôm ôm hôn hôn, không cho em đụng em còn tủi thân nức nở, sao nào, có phải em nằm mơ vượt quy định đúng không? Em muốn anh cũng không thể không cho.”
Bị nói trúng tim đem, Thẩm Thanh Đường chột dạ dời mắt nhìn nơi khác, mơ hồ nhớ lại được đã quá muộn, buổi sáng năng lượng tràn trề, Hứa Kim Dã cố ý trêu cô, hỏi cô nằm mơ thấy gì, anh sẽ thực hiện nó cho cô, hỏi cô làm ở đâu, làm thế nào?
Thẩm Thanh Đường nhắm mắt cắn môi, giả đò làm ra dáng vẻ yếu ớt nhưng kiên cường, nhưng đến cuối vẫn chịu thua, kể hết mọi chuyện.
“Em thích kiểu này?” – Hứa Kim Dã hứa không cười nhưng sao anh có thể nhịn được, anh còn diễn cái vẻ đau khổ tủi thân nói về sau có thể chơi trò nhập vai với cô, còn hỏi cô muốn chơi như thế nào để anh chuẩn bị trước.
Thẩm Thanh Đường nào nghe lọt tai được mấy lời này, lỗ tai trắng trẻo đỏ bừng lên, giơ tay bịt miệng anh lại, cũng muốn che luôn mắt: “Anh đừng nói bậy, em không có!”
“Em có.”
“Em cần phải đối diện với h@m muốn của mình đi.”
Giày vò nhau đến trời sáng, mỗi người lục tục xin nghỉ nửa buổi sáng.
Vận động xong, hai người đều đói, Hứa Kim Dã mặc quần áo ở nhà nấu cơm, bắt đầu từ món trứng cà chua đến bây giờ, anh đã có thể nấu được năm món, những món vẫn chưa nắm chắc trong lòng bàn tay anh sẽ không trổ tài, món ăn không nhiều nên tần suất xuất hiện lại trong bữa cơm rất cao, ngược lại Thẩm Thanh Đường cũng không kén chọn, nấu cái gì cô ăn cái đó.
Cô không biết nấu nên chỉ phụ trách giám sát, đứng bên cạnh giám sát công việc của anh, nhìn anh xắn tay áo lên, cơ bắp nửa cánh tay rõ ràng, mỗi khi thái rau có thể nhìn thấy cơ thịt đang căng lên, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc, đường cằm trơn nhẵn lúc nấu cơm cũng có thể ngập tràn tính thưởng thức.
Thẩm Thanh Đường chống cằm, xem đến mê mẩn.
“Được rồi, phải ăn cơm trước đã.” – Hứa Kim Dã bưng nồi đặt lên đ ĩa, không đầu không cuối nói.
Thẩm Thanh Đường không hiểu: “Hả?”
“Em phải để anh nghỉ ngơi một chút đã, em cứ muốn liên tục, cơ thể anh chịu không nổi đâu. Có câu nói khá hay, không có đồng ruộng bị cày hư chỉ có con trâu bị cày hỏng.” – Hứa Kim Dã từ tốn nói: “Em thế này khiến anh nghi ngờ em chỉ yêu mỗi cơ thể anh.”
Như thể cô đói khát đến mức anh không thể thỏa mãn cô được nữa.
Thẩm Thanh Đường phồng má tức giận phì phò, hét: “Hứa Kim Dã!”