Quy Dã - Kim Vụ

Chương 64: ~ Ngoại truyện 3:Lừa mua lừa bán ~




Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 3: Lừa mua lừa bán ~

Sau khi sống chung, đa số ký ức chỉ còn lại những chuyện vụn vặt vui vẻ.

Lịch làm việc nghỉ ngơi của Thẩm Thanh Đường luôn ổn định, nhưng cũng sẽ có lúc bị Hứa Kim Dã kéo vào cái ôm của anh, dính lấy nhau nhưng vẫn phải dậy để không bị muộn làm đến quýnh quáng. Thỉnh thoảng cô sẽ phàn nàn, người phàn nàn sẽ bình thản chịu đựng, khóe miệng có chút ý lưu manh, như thể cho dù là lười dậy hay phải nghe cô phàn nàn thì với anh cũng là sự hưởng thụ.

Anh thích chơi xấu, thấy cô đỏ mặt sẽ lập tức dừng lại, tự coi mình là người biết thức thời.

Tối hôm qua, Hứa Kim Dã bận việc nên rất về rất muộn. Ngày hôm sau anh vẫn còn ngủ say, Thẩm Thanh Đường sẽ cẩn thận gỡ từng ngón tay hư hỏng của anh ra để xuống giường.

Cuối tuần không cần đi làm, cô thường pha một tách cà phê, ngồi trên ban công nhỏ. Mặt trời chưa lên cao, bầu trời vẫn còn xám xịt.

Cô ngồi đó rất lâu.

Hứa Kim Dã thức dậy nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang vùi mình trong chiếc ghế sofa mềm mại, trên tay cầm một quyển sách, thỉnh thoảng sẽ lật qua trang mới. Cô đang mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, cổ tay áo rộng, bên dưới nếp gấp vải là cổ tay trắng nõn. Mái tóc dài được búi lên một cách tạm bợ, nhàn nhã thư thái.

Anh đi tới, nghiêng người ôm cô ôm vào lòng.

Bị làm phiền, Thẩm Thanh Đường phải đặt sách xuống. Tư thế ôm này quá quen thuộc, có lúc cô sẽ xoa tóc anh, nói anh dính người quá đi mất. Kết quả sau đó thường là sẽ bị hôn đến hít thở không thông, anh luôn có cách khiến cô im lặng.

“Bé yêu muốn ăn gì?” – anh tùy ý cầm một lọn tóc lên xoắn giữa ngón tay.

Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một lúc đáp: “Anh nấu gì em ăn đó, em không kén chọn.”

“Không kén chọn.”

Hứa Kim Dã cau mày, giống như đang tính toán với cô: “Không kén chọn chỗ nào, sao tối qua em nhất định không ăn?”

“Tối qua?”

Thẩm Thanh Đường hồi tưởng lại, cô đã uống hết canh sườn heo rồi mà: “Anh vu khống em, em không ăn khi nào?”

“Lúc đó em cũng có nói vậy đâu.”

Mí mắt Hứa Kim Dã hơi nhếch lên, ngón tay chỉ về một hướng, Thẩm Thanh Đường nhận ra đó là phòng ngủ. Chuyện tối qua lần lượt ùa về, cô giơ tay bịt miệng anh, hô hấp nóng bỏng phả vào lòng bàn tay, ngay cả ngón tay trắng trẻo của cô cũng nhuốm màu đỏ.

“Anh, đứng đắn chút đi.” – Thẩm Thanh Đường ho khan.

“Được rồi, không trêu em nữa, muốn ăn gì?” – Hứa Kim Dã kéo tay cô, hỏi.

Thẩm Thanh Đường không đáp, ôm cổ anh, mặt cô dán lên cằm anh, ôm một lúc mới thấy mặt trời bên ngoài cửa sổ đã mọc. Vị trí này là nơi ngắm cảnh tuyệt vời, có thể thấy rõ đường chân trời được chiếu sáng rực rỡ, theo ngay sau đó là một vòng cung nhỏ nhuộm màu xung quanh, bóng tối không còn nơi nào để ẩn mình, rất nhanh, toàn bộ mặt trời dần hiện ra, đất trời bừng sáng, hoàn thành sự luân phiên của đêm ngày.

“Thật đẹp.”

Cô bày tỏ, nghiêng đầu nhìn vào mắt Hứa Kim Dã, hai người nhìn nhau, nhất thời không ai biết nên nói gì, nên làm gì.

Có rất nhiều thời điểm, nói gì cũng trở nên dư thừa.

Được một lúc, Hứa Kim Dã véo mặt Thẩm Thanh Đường, bụng ngón tay xoa mặt cô: “Em có quầng thâm mắt rồi, có phải gần đây công việc bận quá nên không nghỉ ngơi đủ. Vậy nên em có muốn đến chỗ anh không, anh là một ông chủ lương thiện tốt bụng, không bắt em tăng ca.”

Thẩm Thanh Đường sao không biết quầng thâm của mình là tại ai, nghe anh đảo lộn trắng đen cô cũng không vạch trần, chỉ hỏi ngoài không tăng ca thì còn phúc lợi gì không? Phúc lợi không đủ hấp dẫn thì cô sẽ không suy nghĩ đến việc chuyển việc.

“Phúc lợi nhiều lắm.”

“Ví dụ là gì?”

“Ví dụ như có thể ăn cơm với ông chủ ngày ba bữa, cùng chung chăn gối. Ví dụ như lúc nào cũng có thể chơi đùa ông chủ. Ví dụ như thấy mệt mỏi chán chường có thể tâm sự với ông chủ mọi lúc. Lương ưng thì tăng, sếp cưng thì chén. Em sẽ không bao giờ tìm thấy công ty nào có được phúc lợi vậy đâu.”

Hứa Kim Dã thong thả từ tốn giải đáp, giọng điệu chính đáng, giống như thật sự đưa ra phúc lợi trên trời.

Thẩm Thanh Đường cười: “Ông chủ làm vịt(*) cũng là lần đầu được nghe.”

(*) bên Trung gọi đàn ông là vịt là làm trai bao

Dưới sức ảnh hưởng của người nào đó thì thỉnh thoảng Thẩm Thanh Đường cũng sẽ thốt lên vài lời làm thế gian kinh sợ.

Hứa Kim Dã cười đến run rẩy cả lồ ng ngực. Sau khi cười, đáy mắt đều ánh vẻ đ ộng tình sóng sánh: “Không còn cách nào, tình hình công ty không tốt, làm gì cũng bị mất người. Kim chủ Thẩm, em xem thử giờ đặt hàng anh lần nữa được không, gộp chung với đêm qua sẽ giảm giá một nửa.”

“Không cần!” – Thẩm Thanh Đường vừa cười vừa chuồn khỏi vòng tay anh, sau đó bị người ta bắt lấy và rơi vào chiếc giường lớn êm ái. Anh đứng bên thành giường, cởi từng chiếc cúc áo, Thẩm Thanh Đường che mắt không nhìn, bị anh kéo tay ra, đặt lên bụng nhỏ săn chắc. Cô đỏ mặt, đôi mắt mông lung mờ mịt như sương mù, ngay sau đó, Hứa Kim Dã nhếch miệng cười, nói như thế này phải phụ thu.

“Anh lừa mua lừa bán!” – Thẩm Thanh Đường tố cáo.

Hứa Kim Dã nhéo chân cô, kéo xuống, anh ở trên cao, hừ cười: “Đúng vậy, phải lừa bán cho em.”

*

Những ngày đi làm bình thường, đa số hai người sẽ cùng đi làm cùng tan ca nhưng thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ, Hứa Kim Dã có cuộc họp chưa xong, Thẩm Thanh Đường sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi anh và trò chuyện với tài xế.

Tài xế đã lập gia đình, phàn nàn rằng vợ anh ta luôn gọi điện để kiểm tra mỗi khi anh ra phải tăng ca. Anh ta đã lớn nhường này mà không có chút tự do nào, nói sau sáu giờ rưỡi sẽ có điện thoại gọi tới, nhưng mãi đến bảy giờ vẫn không có gì, ngược lại anh ta đứng ngồi không yên, chủ động gọi điện báo cáo.

Thẩm Thanh Đường ngồi ở ghế sau mỉm cười, mỗi người sẽ có hạnh phúc của riêng mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Hứa Kim Dã đến chỗ đậu xe, trước khi đến anh không hề biết cô sẽ đến, chỉ biết anh gọi điện thoại mãi cô không nhận. Anh căng mặt mở cửa xe nhưng lại thấy cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, để lộ ra một cái đầu nhỏ.

“Đợi anh thật là lâu.” – Thẩm Thanh Đường nói, trong lời nói và biểu cảm của cô không có chút ý giận dỗi nào.

“Sao đợi anh mà không nói tiếng nào, nếu anh biết thì sẽ nhanh một chút.” – Anh xoa đầu cô qua cửa sổ, trái tim mềm nhũn.

Hứa Kim Dã thường nghĩ kiếp trước rốt cuộc mình đã làm gì để gặp được Thẩm Thanh Đường. Kiếp này anh cũng sẽ làm như thế để kiếp sau không bỏ lỡ cô.

Anh quá tham lam, kiếp này còn chưa qua đã vội vã nghĩ đến kiếp sau.

Xe lái đến siêu thị thì dừng lại, mỗi ngày đều nấu cơm nhà nên thức ăn nhanh hết, thỉnh thoảng cần bổ sung thêm. Thẩm Thanh Đường thích dạo siêu thị, có một loại thư giãn và cảm giác vui vẻ vừa đơn giản vừa thỏa mãn, đặc biệt là khi đi cùng Hứa Kim Dã, chụm đầu vào nhau, nghiên cứu xem bàn ăn nhà mình chưa từng xuất hiện loại nguyên liệu nào.

Nấu thế nào, có khó không, có thể làm được hay không, những thứ nhỏ nhặt không thể nhỏ nhặt hơn, nhưng hai người lại nghiên cứu rất nghiêm túc.

Khi đến khu ăn vặt, nhìn thấy bố mẹ đẩy một chiếc xe đẩy hàng qua, có một cậu bé ngồi trên xe, cánh tay bì bõm chỉ đạo, đầu ngón tay chỉ cái này rồi chỉ cái kia, mong ba mẹ sẽ mua cho mình một thanh socola. Ba mẹ nhìn nhau, ngầm hiểu đi về phía khác, cô nghe thấy đứa trẻ kia đau khổ gọi ba ơi mẹ ơi, nhận được một nụ cười, cậu bé chuyển hướng đi về phía quầy socola.

Thẩm Thanh Đường nhìn rất lâu.

“Hâm mộ?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Cô quay đầu, ngượng ngùng cười, nhìn thấy Hứa Kim Dã vỗ lên xe đẩy hàng: “Có muốn anh ôm em ngồi lên không? Anh đẩy em.”

“Không cần đâu, em lớn rồi, chỗ đó chỉ để cho trẻ con ngồi thôi.” – Thẩm Thanh Đường cười xấu hổ, đi qua đẩy xe cùng an, đi về khu vực quầy đông lạnh.

Hứa Kim Dã cúi người tới gần, âm lượng vừa đủ, chỉ một mình cô nghe thấy: “Sợ gì chứ, ở chỗ anh em cũng là trẻ con.”

Dường như giọng nói này có từ tính khiến lỗ tai cô run rẩy.

Cô nghĩ rằng dù bao lâu đi nữa, cô cũng sẽ không cách nào để thích nghi được việc anh gọi cô là “bé ơi”. Nhưng cô sẽ vui vẻ, cảm thấy rằng dù thế giới rộng lớn bao nhiêu thì cô vẫn mãi là duy nhất.

Trần Đường đã từng tò mò hỏi khi ở riêng với nhau hai người sẽ gọi nhau như thế nào, Hứa Kim Dã liếc cậu ta một cái: “Chuyện đó cậu đừng quan tâm. Tôi đã thấy người vô tình ăn phải cơm chó, chứ chưa thấy ai muốn ăn cơm chó một cách hàm hồ như vậy.”

*

Tháng sáu, đầu hè.

Nhà họ Hứa thông báo tin Hứa Tri Hành và Văn Doanh kết hôn, người luôn tuân theo quy tắc Hứa Tri Hành vậy mà lại kết hôn chớp nhoáng với Văn Doanh. Mọi người đều bất ngờ nhưng khi nhận được thông báo thì hai người đã đăng ký kết hôn. Từ góc độ pháp luật hai người đã là vợ chồng.

Thời gian gấp rút nhưng không hề có ý định lượt bỏ điều gì, huy động toàn bộ nhân lực, vội vàng chân không chạm đất chỉ vì để hôn lễ diễn ra đúng như dự kiến.

Lúc thử áo cưới, Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã đi cùng hai người họ.

Hứa Tri Hành thay một bộ vest, đàn ông thì đơn giản hơn, không cần chỉnh sửa nhiều, hai người đàn ông đứng bên ngoại đợi.

“Là trước kia ai nói sẽ không nhúng chân vào? Lần này lại còn là một bước vừa dài vừa sâu, kẹt cả đời này vào.” – Hứa Kim Dã giễu cợt, lúc đầu kiên quyết biết bao nhiêu, giờ thì ra vẻ đạo mạo thế này đây..

Hứa Tri Hành biết mình tự vả mặt mình cũng chỉ cười: “Anh cũng có ngờ đâu, coi như lúc trước nóng đầu đi.”

“Ngày thường luôn tuân theo quy tắc, thỉnh thoảng phá luật cảm thấy thế nào? – Hứa Kim Dã hỏi.

“Cũng….không tệ lắm.”

Hứa Tri Hành đẩy mắt kính, tròng kính lóe lên ánh sáng: “Sớm biết cảm giác tốt đẹp như vậy thì anh sẽ làm từ sớm.”

“Trừ cô nhóc đầu óc như chập mạch kia thì ai thèm làm chuyện này với anh.”

“….Đúng.”

Hứa Tri Hành không thể cãi được, anh đã nghĩ anh làm được như thế này chỉ vì đối phương là Văn Doanh.

“Cô dâu đến rồi.”

Hai người cùng lúc nhìn qua, lúc thấy tấm rèm được kéo ra, Văn Doanh mặc bộ váy cưới trắng tinh, kiểu áo quây ngực ôm eo, váy chạm đất, cong môi mỉm cười, có chút không chắc chắn nhìn về phía Hứa Tri Hành một cách dè dặt. Xinh đẹp động lòng không lời nào diễn tả được.

“Đẹp không?” – Văn Doanh hỏi.

Hứa Tri Hành mỉm cười gật đầu.

Văn Doanh thở phào, nâng ngực mình lên có chút sầu não: “Nơi này hình như hơi nhỏ, giờ không kịp lớn nữa rồi, chỉ có thể nhét thêm mấy miếng lót ngực.”

Giọng điệu vang dội, như thể phiên bản ngọt ngào khi nãy chỉ là ảo giác, đây mới là bản thật.

“Không cần nhét…đủ rồi.” – Hứa Tri Hành đi tới, kéo Văn Doanh đến trước một cái gương khác, nhưng vành tai đỏ lựng làm lộ bí mật của anh.

Hôn lễ rất lớn, quy trình rườm rà, tổ chức long trọng hết sức trong khả năng.

Một người nhút nhát và dè dặt như Hứa Tri Hành thế mà sẽ cởi áo khoác và ngồi xổm xuống chống đẩy khi đón dâu.

“Ngu ngốc.”

Hứa Kim Dã làm phù rể, đứng một bên nhướng mày nhìn, lộ ra vẻ ghét bỏ, anh nói: “Tôi sẽ không làm như vậy.”

Trần Đường không cho là vậy: “Thật à? Không tin.”

“Thật sự đến lượt cậu chỉ sợ là cậu còn làm chuyện ngu xuẩn hơn nữa kìa. Cậu hiểu Châu Kỳ đúng không, trong khi đợi cậu kết hôn đã bắt đầu nghĩ sẵn nên bắt cậu  làm gì vào ngày hôm đó.”

Hứa Kim Dã khinh thường: “Nếu thật có ngày đó, vặt đầu tôi xuống cho cậu.”

“Vặt đầu cậu xuống đáng sợ biết bao. Thế này đi, tôi không cần đầu cậu, cậu giới thiệu cho tôi một cô vợ là được.” – giọng điệu Trần Đường lên xuống không giống như đang sợ.

“Tìm ở đâu cho cậu?”

“Có sẵn mà, bảo em gái Đường Đường giới thiệu.”

“Chà, không có gan nên đi kiếm việc cho bạn gái tôi làm.”

Trần Đường nhướng mày: “Còn gọi bạn gái cơ à, khi nào bạn gái mới trở thành vợ?”

Trần Đường vốn nghĩ thứ đợi anh là một sự giễu cợt, nhưng không có, Hứa Kim Dã nhếch môi, chỉ nói hai chữ.

“Sắp rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.