Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 05: Trăng mật ~
Trước khi cầm được giấy đăng ký kết hôn đã xảy ra vài biến cố nhỏ. Giấy tờ chuẩn bị xong hết bỗng dưng không cánh mà bay, Hứa Kim Dã lục lọi một lúc mới nhớ ra đã để nó trong túi từ trước, công cụ dẫn đường xảy ra vấn đề, Cục Dân chính được chỉ đường tới không phải là nơi để đăng ký kết hôn, lại tìm thêm một hồi nữa mới biết nó đã dời đi nơi khác, dời văn phòng đến con đường phía trước. Hứa Kim Dã âm thầm nghiến răng, sự nhẫn nại của anh không còn nhiều.
Có lẽ khổ tận cam lai, chuyện tốt luôn phải trải qua sự giày vò, ngược lại tâm lý của Thẩm Thanh Đường ổn định hơn anh nhiều.
Lúc đến nơi đã thấy một hàng dài đang xếp hàng dài. Không xác định được độ tuổi của các cặp vợ chồng đến đăng ký nhưng có không ít cái chú các dì khoảng độ năm sáu mươi tuổi. Áo vest váy trắng, đồ đôi, tay cầm một bó hoa hồng tươi đẹp. Có người còn đem theo nhiếp ảnh gia, tất cả mọi người đều trông có tính nghi thức hơn hai người họ rất nhiều.
Anh và cô trông tùy ý như một đôi tình nhân đang đi dạo thì chợt xúc động cầm chứng minh thư và sổ hộ khẩu chạy đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.
Hứa Kim Dã cũng nhận ra, cau mày: “Quên mua hoa cho em.”
“Không cần đầu, không nhất thiết phải có. Mọi người đều là lần đầu, không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ.” – Thẩm Thanh Đường mỉm cười.
“Được, nghe em.”
Thời gian xếp hàng rất lâu, Thẩm Thanh Đường nhìn xung quanh để giết thời gian. Đằng trước có hai chú và dì, tuổi khoảng năm mươi, luôn nắm tay nhau. Chú đang nói chuyện, còn dì thì luôn mím môi mỉm cười, dựa vào người chú, dáng vẻ như thiếu nữ lần đầu biết yêu.
……
Tính cách trầm lặng của Thẩm Thanh Đường khiến cô có khả năng quan sát nhất định. Cô muốn chia sẻ điều mình thấy với Hứa Kim Dã, vừa ngẩng đầu, cô nhìn thấy anh đứng thẳng tắp, đường nét trên gương mặt căng lên, đôi mắt đen u ám nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Cô đành kéo nhẹ ngón tay cái của anh.
Phải mất một lúc Hứa Kim Dã mới nhận ra, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không, chỉ cảm thấy không chân thực lắm. Em thấy sao?” – Hứa Kim Dã bao bọc trọn vẹn bàn tay cô, sự ấm áp, rắn rỏi và to lớn làm cô cảm thấy yên tâm.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, nghiêng đầu dựa lên vai anh: “Em cũng vậy. Tuy đã tổ chức hôn lễ nhưng hình như vẫn chưa quen lắm. Cảm thấy mông lung huyền học, có lúc em nghĩ chúng ta thật sự bước chân vào một chu kỳ mới chưa?”
Trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy mình là một đứa trẻ.
Sao chưa gì đã kết hôn rồi?
“Không sao, chúng ta cùng làm quen.” – anh ôm cô thật chặt.
Đến lượt hai người, nhân viên hành chính đưa tờ đơn để điền. Thẩm Thanh Đường cầm bút, viết xong một tờ mới thấy người bên cạnh mình mới điền được một nửa. Cô nhìn qua mới thấy người luôn viết ngoáy rồng bay phượng múa lúc này đang nắn nót viết từng nét bút, cố gắng cẩn thận viết tên của hai người.
Cô không khỏi mỉm cười, chống cằm nhìn sự nghiêm túc của anh, cơ mặt căng thẳng chưa từng giãn ra, đôi lông mày tuấn tú hơi nhăn lại khiến người ta muốn đưa tay vuốt phẳng lại.
Sau lưng có người không đủ kiên nhẫn lên tiếng giục: “Hai người đang viết thể chữ in hả, có thể nhanh chút được không?”
Hứa Kim Dã mắt điếc tai ngơ giữ vững tốc độ cho tới khi viết xong nét cuối cùng, ngay ngắn chỉnh tề, có thể đem dán lên làm tờ khai mẫu.
Cả trình điền đơn, đợi gọi số phải đợi mấy phút. Càng gần càng hồi hộp, cô nghiêng đầu qua, hơi cúi xuống hỏi nhỏ anh có căng thẳng không. Lúc này quai hàm Hứa Kim Dã căng cứng, lắc đầu một cách cứng ngắc, nhìn thế nào cũng thấy anh căng thẳng hơn cô.
Cô đưa tay nắm tay anh, anh nắm tay cô đặt lên đùi mình, giống như một học sinh chăm ngoan, cơ xương cứng ngắc, không giống với cái nắm tay vừa lười biếng vừa ung dung như mọi lần, anh cứ ngây người và chậm chạp như thế rất lâu, đây là tư thế ngồi chỉnh tề và ngoan nhất trong đời Hứa Kim Dã.
Thẩm Thanh Đường cười ra tiếng.
Hứa Kim Dã hỏi cô cười cái gì, cô hơi dựa sát gần anh, trong mắt ngập tràn ý cười: “Không có gì, đột nhiên thấy anh rất đáng yêu thôi.”
Dã của cô, sao có thể đáng yêu thế chứ.
“…..”
Đáng yêu cái mông, một người đàn ông như anh gắn chữ đáng yêu vào không liên quan chút nào.
Còn chưa kịp bộc phát đã nghe thấy Thẩm Thanh Đường khe khẽ bổ sung thêm một câu: “Chồng ơi?”
Âm cuối kéo dài vừa dụ dỗ vừa mềm mại.
Cách gọi cực kỳ hữu dụng, Hứa Kim Dã lập tức nhếch môi mỉm cười, nụ cười không cách nào che giấu được nhưng lại mau chóng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, bóp eo cô rồi xoa nhẹ, phát ra tiếng hừ nhẹ: “Về nhà tính sổ em sau.”
Cô gái nhỏ rất thông minh. Cô chỉ dám trêu đùa anh khi ở bên ngoài, về đến nhà, đặc biệt là phòng ngủ có lúc nào cô không giống một con mèo con đâu, một cơn gió nhẹ một sự lay động nhỏ nhất cũng dọa cô hết hồn.
Thẩm Thanh Đường cười.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người, đến quầy ký tên, lăn tay, cầm được hai quyển số màu đỏ, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Sau này hồi tưởng lạii, Thẩm Thanh Đường luôn nhớ tới lời thề khi đứng trên bục tuyên thệ của mình:
“Chúng ta tự nguyện trở thành vợ chồng.
“Bắt đầu từ hôm nay,”
“Chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác”
“Trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân đem tới.”
“….”
“Có cần lặp lại lần nữa không?”
Lúc rời khỏi Cục Dân Chính, Hứa Kim Dã mới tỉnh táo trở lại sau khi nhìn chăm chăm giấy đăng ký kết hôn một hồi lâu, đột nhiên anh đưa bàn tay ra, mi mắt cụp xuống, giọng điệu vừa thản nhiên lại rất nghiêm túc: “Xin chào, tôi là chồng của Thẩm Thanh Đường.”
“Xin chào, tôi là vợ của Hứa Kim Dã.” – Thẩm Thanh Đường mỉm cười
Hứa Kim Dã nhếch môi mỉm cười, ngón tay trượt qua vành tai cô, đặt lên chóp mũi của cô một nụ hôn: “Xin chào, bà Hứa.”
“Xin chào, ông Hứa.”
Ngày đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn cả hai đi hưởng tuần trăng mật. Địa điểm là một hòn đảo nhiệt đới trong nước nhưng ít người biết tới. Đây là một khu nghỉ dưỡng riêng tư mới được biết tới gần đây, ngay cả sân bay cũng chỉ vừa được xây dựng và đưa vào sử dụng. Nó có điểm đặc trưng là cây cối nhiệt đới, làn nước trong xanh, bãi biển cát trắng mịn và các loại sinh vật biển phong phú. Lúc lặn có thể ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp.
Ít người, yên tĩnh, rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật.
Nơi ở cũng là một khách sạn mới được xây xong, là kiểu biệt thự nhỏ bằng gỗ hai tầng. Đẩy cửa đi vào là có thể nhìn thấy bãi biển, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không có nhiều quán ăn để lựa chọn, chủ yếu chỉ có một số món đơn giản như cơm chiên, hoặc khoai tây chiên hamburger và nước ngọt. Nhưng hiển nhiên, Hứa Kim Dã cũng đã suy xét đến vấn đề này, anh thuê đầu bếp đến phụ trách ba bữa, vậy nên việc ăn uống cũng không có gì là không quen.
Ban ngày sẽ ra biển, lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường thử lặn, cô nắm tay Hứa Kim Dã, thử nước một lúc sau đó cô xuống nước dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên. Cảm nhận dòng nước ấm bao bọc lấy mình, cô nhìn thấy rặn san hô màu hồng, cá hề bơi quanh nó, sứa bơi lửng lờ, còn có rùa biển chậm chạp bơi lội…Đối với cô đều là trải nghiệm mới mẻ.
Cuối cùng vì thể lực không đủ nhưng không nỡ rời đi, cô bị Hứa Kim Dã khiêng về bờ. Cô đang chơi rất vui, chân vung vẩy loạn xạ, sau đó nữa khi mông bị vỗ một cái cô mới yên tĩnh lại, mặt Thẩm Thanh Đường đỏ lên khi bị huấn luyện viên chọc ghẹo. Anh ấy đã từng thấy qua rất nhiều ba mẹ cũng đối xử với mấy đứa con nhà mình như vậy.
“Đây cũng là một cô bé.” – Hứa Kim Dã đột nhiên nói, dừng một lúc nói tiếp: “Bạn nhỏ mười lăm tuổi.”
Huấn luyện vười cưới lớn, bảo tình cảm của hai người thật tốt.
Hứa Kim Dã chỉ sợ thiên hạ không loạn, sắc mặt nhàn nhạt tiếp lời: “Ừm, tình cha con sâu đậm.”
“….”
Thẩm Thanh Đường không chống đỡ nổi, chỉ có thể giả chết coi như mình không liên quan, như thể chỉ cần cô không nghe thấy thì không có gì xảy ra. Tính cách của huấn luyện viên rất hào sảng, tiếng cười cường điệu và lớn, cô cố gắng thế nào cũng không thoát được, chóp tai đỏ lựng như sắp rỉ máu.
Sau khi ăn tối, Thẩm Thanh Đường mới nhìn thấy vòng bạn bè của Hứa Kim Dã. Số bài đăng gần đây của anh là của mười năm qua cộng lại. Bài đăng trước trước đó là ảnh trong hôn lễ, chụp cô đang mệt và buồn ngủ trong đám cưới của mình. Lúc cô tranh thủ lười biếng, đứng nhắm mắt. Đăng kèm với dòng ghi chú: Tích cực làm việc.
Bài đăng trước đó là sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn. Trong ảnh là giấy đăng ký kết hôn bị đánh rơi, ghi chú: Nhặt được.
Bài đăng mới nhất là ảnh sau khi đến đảo, tất cả đều là ảnh của cô: góc nghiêng mặt cô, tay cô, bóng lưng của cô, dáng vẻ cô đang lặn.
Ghi chú: Đang thả nàng tiên cá được nuôi trong nhà.
Có rất nhiều bạn bè nhìn thấy, người nhấn thích và để lại bình luận rất nhiều.
[ Châu Kỳ ]: Nhan sắc của Đường Đường nhà chúng tôi chưa bao giờ thụt lùi, góc chụp như vậy mà cũng gánh vác được. Tuyệt vời!!!
[ Hứa Kim Dã ]: Tôi chụp xấu?
[ Châu Kỳ ]: Trong lòng anh không nhận định được mình chụp đẹp hay không hả? Nếu anh không biết chụp có thể mời tôi chụp hộ, giá hữu nghị, dành riêng cho anh.
[ Trần Đường ]: Sau khi ai đó kết hôn, vòng bạn bè toàn vợ là vợ. Đã nô lệ vợ như vậy thì đề nghị rời khỏi nhóm [ Trai đẹp 188 ], dáng vẻ không đáng xu nào này mất mặt quá thể.
[ Hứa Kim Dã ]: Nô lệ vợ?
[ Mập Mạp ]: Hô hô mà tớ thấy vui mà, em gái Đường Đường xinh lắm. Tấm này có thể đem đi dùng yêu đương qua mạng không?
[ Hứa Kim Dã ]: ?
[ Hứa Kim Dã ]: Block.
[ Trần Đường ]: Nhìn thêm vài cái nữa Mập Mạp chuyển qua “hệ cửa sau” rồi hả, một phát đổi xu hướng tính dục, ăn thịt đồng loại?
[ Tưởng Thanh ]: Thú thực là đến giờ tôi vẫn có cảm giác bắp cải trắng nhà mình bị heo ủn đi mất.
[ Trần Đường ]: Không để ẩn danh hay cô quên cậu ta là ông chủ của mình?
[ Tưởng Thanh ]: Thôi bỏ mẹ rồi, quênnnnnn!!! Bây giờ xóa kịp không?
[ Tống Nguyên ]: Aaaaaa trong lòng vẫn còn rung động với nữ thần mãi không thôi. Vậy nên bên đây con sông xin hỏi vợ anh ở bên kia con sông có cần nạp thêm chồng không?
[ Hứa Kim Dã ]: ?
….
Thẩm Thanh Đường xem lần lần xuống dưới, sau cùng dùng tài khoản của mình nhấn thích.
Trên thực tế đương nhiên vẫn sẽ có người bắt chuyện. Không giống với người Trung Quốc, biểu hiện của người nước ngoài đa phần đều trực tiếp và nồng nhiệt. Lúc cô đi du học đã được trải nghiệm qua. Nhưng có lẽ do ở xứ nóng nên hóc-môn cũng bị k1ch thích nhiều hơn, ngay cả khi cô khoe nhẫn cưới và từ chối một cách lịch sự thì người kia cũng sẽ mời cô có thời gian thì cùng nhau uống một ly.
Cho đến khi Hứa Kim Dã xuất hiện với sắc mặt đen xì, mí mắt khép hờ, bày ra dáng vẻ: đừng chọc đến tôi, thì người kia cũng vẫn bình tĩnh, hỏi thân phận anh là gì. Anh trả lời thẳng thừng: “Chồng cô ấy.”
Người kia cười cười mời hai người cùng uống một ly, sau khi bị từ chối thì cũng rời đi. Hứa Kim Dã nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm cổ tay cô, như thể muốn buộc một sợi dây vào đó. Như vậy cho dù đi đến đâu cũng không thể cách anh quá xa.
Thẩm Thanh Đường phồng má, nói: “Anh không cần nắm chặt vậy đâu.”
“Không nắm chặt là cứ có cảm giác em sẽ đi lạc.” – hoặc bị bắt đi mất, dù sao thì cũng có quá nhiều kẻ dòm ngó.
“Làm gì tới mức đó?” – Cô buồn cười, tuy cô không ghi nhớ giỏi nhưng chắc chắn không phải người mù đường, sao có thể đi lạc được.
“Tóm lại là sói thì nhiều dê thì ít, nguy hiểm.’
“Anh có phải sói không?”
“Phải.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Thế à, vậy em bị lừa rồi.”
“Dê vào miệng sói, muốn chạy đã quá muộn.”
“…”
Thẩm Thanh Đường ôm cánh tay anh, khẽ cọ mặt lên đó, bước trên bãi cát mềm mại, từng cơn sóng lặng lẽ vỗ, nước biển cuộn tròn hôn lên đôi chân trần của cô, gió biển dịu dàng. Tất thảy vừa vặn tạo nên sự đẹp đẽ.
Lúc mặt trời lặn, Hứa Kim Dã ngồi xổm xuống bảo cô trèo lên. Cô không quan tâm mình đang mặc váy, nhảy lên tấm lưng rộng của anh. Đột nhiên Hứa Kim Dã đứng dậy, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy cổ anh. Lúc chạy lúc đi bộ, lúc chạy nhanh gió cũng thổi mạnh hơn, thổi bay chiếc mũ bằng cỏ rộng vành của cô. Cô vui vẻ cười lớn gọi anh, anh quay đầu lại đuổi theo. Dưới ánh chiều tà có đôi chân trắng như tuyết đung đưa xao động.
Chơi mệt mỏi hai người sẽ nằm trên bãi cát ngắm sao.
Bầu trời đêm ở nơi này không giống như trong thành phố. Những ngôi sao ở đây lấp lánh hơn, ánh sáng của màn đêm cũng lộng lẫy không chân thực, cùng với tiếng sóng vỗ dường như càng rộng lớn và mênh mông hơn.
Một cơn mưa bất ngờ đổ xuống, dữ dội lại mạnh mẽ. Mưa càng lúc càng lớn. Khách du lịch cũng đang ngắm cảnh đêm đã sớm chạy về khách sạn, khung cảnh gấp gáp và hoảng loạn. Thẩm Thanh Đường cũng định chạy về, nhưng Hứa Kim Dã lại kéo tay cô, tiếp đó hôn cô. Trời đất bao la, không còn ai nữa, chỉ có tiếng mưa và tiếng sóng vỗ tràn vào tai cô, cô ngơ ngác vài giây, dần dần cũng hồi đáp lại anh.
Một nụ hôn sâu đến mức cô không chống đỡ nổi, phát ra âm thanh. Tiếng m út hôn nhau bị che lấp bởi âm thanh của thế giới bên ngoài. Cô nắm chặt tay lại, lá gan nhỏ nay đã lớn hơn một tý, cô không còn đè nén trong lòng nữa, tất cả đều dựa vào bản năng. Sau này nhớ lại, quả thực cố chút buông thả quá rồi.
Mưa như trút nước, cô không thể không nhắm mắt, cảm nhận nước mưa lăn từ trán xuống, gương mặt ướt đẫm.
Mưa ở vùng nhiệt đới to nhưng nhanh, một lúc sau đã tạnh. Lúc về, khi hai người đứng dậy từ đầu xuống chân đều ướt nhẹp, quần áo sau khi dính nước dính sát vào người. Chất vải vốn đã mong manh sau khi dính vào người để lộ ra đường cong thon gọn, uyển chuyển. Đôi môi vừa bị hôn vẫn còn dính nước, căng mọng đỏ tươi. Hứa Kim Dã xách đôi giày sandal của cô, lúc gần về đến khách sạn anh dứt khoát ôm cô lên đi về phòng. Khi gặp ai đó cô đều vùi đầu vào lồ ng ngực anh, kiên quyết không ngẩng lên.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng ai đó đang cười, nói với Hứa Kim Dã hai người thật biết cách chơi, trời mưa như vậy mà còn biết tán tỉnh nhau, còn kèm theo giọng cười và tiếng huýt sáo khiến lỗ tai cô đỏ bừng. Cô nhắm chặt mắt giống như con đà điểu vùi đầu trong đất cát khi gặp nguy hiểm.
Cái giá của việc buông thả chính là lãng phí thời gian và công sức lúc tắm. Cát dính trong tóc, phải kiên nhẫn gội sạch. Dù trời mưa nhưng thời tiết vẫn nóng, nên vẫn phải tránh nhiễm lạnh. Hứa Kim Dã gọi quán ăn nấu canh gừng, sau đó đi ngâm bồn. Bồn tắm đôi nằm ở ban công lộ thiên, cạnh kính thủy tinh một chiều, có thể ngắm cảnh biển và sóng vỗ.
Thẩm Thanh Đường ngâm mình trước, Hứa Kim Dã bưng canh gừng được khách sạn chuẩn bị tới, cô bưng tách trà gừng nóng bốc khói, sau khi uống hết thì uể oải gác tay lên thành bồn tắm, gối đầu lên đó. Một bên gương mặt mềm mại vẫn còn vài giọt nước li ti.
Ánh nước phản quang lấp lánh, thuần khiết và d*c vọng dung hòa vào nhau nhưng không hề phản cảm.
Mấy ngày này vui chơi quá sức, còn thêm một trận dầm mưa khiến Thẩm Thanh Đương buồn ngủ nhưng có bàn tay ai đó đang đốt lửa, cô lười biếng nhướng mi, đuôi mắt kéo theo trọn vẹn nét phong tình quyến rũ, như màu đỏ nở rộ trên thềm đá hoa màn tuyết phủ, lông mi rũ xuống trông đáng thương vô cùng.
“Em mệt lắm, không còn một chút sức lực nào nữa đâu, có thể nghỉ ngơi một ngày không. Ngày mai, ngày mai nhé.”
“Em mệt cái gì, lần nào cũng là anh tận tâm tận sức, em chỉ như con mèo nhỏ hưởng thụ lạc thú, có gì mà mệt?” – Hứa Kim Dã ôm cô, hôn lên khóe môi cô, hỏi.
“Em cũng có ra sức mà.”
Trong cơn mơ hồ cô cảm giác được nụ hôn đang có xu hướng di chuyển xuống, rơi trên cần cổ, nhè nhẹ cắn lên cổ cô, dù rất nhẹ nhưng vẫn đau. Cô cau mày đưa tay ngăn mặt anh lại, chút sức lực yếu ớt của cô không được mấy tác dụng, chỉ có thể làm nũng.
Cái gì Thẩm Thanh Đường cũng thử gọi qua: A Dã, anh trai, chồng ơi… Giọng nói dính dính nhão nhão mềm mại, hơi thở yếu ớt, lộ rõ vẻ không còn chút sức nào nữa.
“Để em ngủ một lúc đi, ngủ một giấc sẽ có sức lại. Em bảo đảm, em bảo đảm…” – bảo đảm cái gì thì cô không nói, mí mắt nặng trĩu khép lại, lông mi cong cong, hô hấp nhè nhẹ, cô đã ngủ thiếp đi mất.
Buồn ngủ đến độ này, Thẩm Thanh Đường không hề nói dối cho qua chuyện.
Hứa Kim Dã khóc không được cười không xong, chỉ có thể ôm bé mèo trắng yếu ớt nhà mình ôm lên, cẩn thận lau khô rồi ôm về giường. Dù đã ngủ say nhưng cô vẫn tìm một vị trí để rúc vào vòng tay anh, sau khi tìm được một tư thế thoải mái thì tiếp tục ngủ. Một giấc này cô ngủ đến tận trưa.
Hứa Kim Dã đã nhẫn nhịn hồi lâu. Lúc này theo lẽ thường anh sẽ đòi lại lợi nhuận vốn có của mình. Mới vừa làm một lần, cô gái nhỏ yếu ớt ồn ào nói đói bụng muốn ăn cơm, Phục vụ mang bữa trưa lên phòng, Thẩm Thanh Đường bọc mình trong bộ đồ ngủ thưởng thức bữa ăn, vừa ăn vừa hỏi lịch trình buổi chiều.
Thật ra câu hỏi này không cần thiết, bởi vì sau bữa ăn, cả buổi chiều cô không thể rời khỏi phòng, dù có tỏ vẻ đáng thương đến độ nào cũng đều vô dụng. Cô bị ăn sạch sành sanh, đến cả xương cũng không sót lại.
Đạt đến giới hạn của sự điên rồ, ngày đêm đảo lộn. Tỉnh là làm, làm xong sẽ ngủ. Số lượng bcs Hứa Kim Dã mang theo cũng khá đáng kể, dù vậy lúc kết thúc chuyến trăng mật chúng cũng kiệt quệ, rất không hợp lẽ thường.
Dường như Hứa Kim Dã muốn làm xong hết cả cuộc đời trong chuyến đi này. Sự phát triển bền vững không tồn tại. Hai chữ kiềm chế không có tính khả thi.
Tưởng Thanh, Châu Kỳ và mấy người bạn hỏi cô hai người đã đi đâu chơi. Cô trả lời qua loa cho qua chuyện. Cô không có mặt mũi nào để nói ba ngày cuối cùng của tuần trăng mật đều ở trên giường.
Có ai đi hưởng tuần trăng mật mà như vậy không? Cô tức tối không thôi, lúc đi cô đã mua rất nhiều bộ váy đẹp nhưng không mặc được bộ nào. Lúc đi chúng thế nào thì khi về nguyên vẹn thế ấy.
Hứa Kim Dã dỗ dành: “Em thích thì sau này mỗi năm sẽ đưa em đến chơi.”
Hai người có mua quà cho mọi người nên đã hẹn ăn một bữa cơm để đưa quà. Ăn uống trò chuyện xong, Trần Đường Hứa Kim Dã và vài người nữa ra ngoài hút thuốc.
“Có thứ này chắc cậu vẫn chưa thấy.” – kẹp điếu thuốc trên tay, Trần Đường lấy điện thoại ra, mở video và đoạn ghi âm hôm đám cưới, phát toàn bộ lời nói và hành động của Hứa Kim Dã sau khi say rượu. Bằng chứng không thể chối cãi, Hứa Kim Dã bị nắm thóp.
Ai mà ngờ được Hứa Kim Dã lại có một bộ mặt này khi ở nơi riêng tư?
Trần Đường gẩy nhẹ tàn thuốc, ung dung nói: “Nếu đem ra so sánh thì anh trai cậu còn không mất mặt bằng cậu. Không thể so sánh, không cùng đẳng cấp.”
“…”
Hứa Kim Dã liếc Trần Đường: “Xóa đi.”
“Vẫn là câu nói đó, đầu của cậu tôi không cần, kinh dị lắm. Tôi thì không thiếu gì, chỉ thiếu một cô vợ thôi.” – Trần Đường từ tốn nói.
“Chắc gì người ta đã ưng cậu.” – Hứa Kim Dã lạnh nhạt nói.
“Bây giờ không thích cũng không chắc sau này cũng không.” – Trần Đường chậm rãi bổ sung: “Sẵn tiện Mập Mạp xin xỏ tôi gửi cái này lâu lắm rồi. Cậu hiểu Mập Mạp mà, gửi cho cậu ta đồng nghĩa với gửi cho tất cả mọi người. Cậu nói thử xem lỡ như ngón tay này của tôi không cẩn thận ấn gửi đi thì thế nào ta?”
“…”
“Sắp tới đây có dự án khu nghỉ dưỡng, công ty cậu cũng cần điều động nhân sự đúng không? Tôi thấy cũng không cần làm phiền ai đâu, phù sa không chảy ruộng ngoài, cô gái ngốc đó đúng lúc phù hợp đó.”
“Thế cũng phải xem người ta có đồng ý hay không.”
“Đồng ý!”
“Đồng ý hai tay hai chân!”
Lúc Tưởng Thanh nhận được sắp xếp công tác của công ty thì trịnh trọng gật đầu, giơ tay xin hứa nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ không để công ty mất mặt.
Cô ấy đã chán ngấy những mưu mô ở văn phòng, nghĩ tới Trần Đường cũng coi như là chỗ bạn bè quen biết, Tưởng Thanh cũng có thể hưởng ké được vài sự quan tâm nào đó nếu làm việc dưới trướng anh ta. Chưa kể đến đặc quyền hay không nhưng ít nhất Trần Đường sẽ không đối xử với cô ấy như một con thú. Ôm lấy một viễn cảnh tương đẹp, Tưởng Thanh đúng ngày đúng giờ đến chỗ Trần Đường báo danh.
Hôm đó Trần Đường cố ý mặc một bộ tây trang thẳng thớm. Dáng người anh ta cao gầy, khí chất thiên về sự nhã nhặn, khi cười lên sẽ khiến người khác thấy ấm áp. Nhưng lúc híp mắt, ánh sáng tối tăm phát ra từ khóe mắt cho thấy anh ta vốn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trần Đường xuống xe, không cài nút ở cổ áo, trông cũng không trang trọng lắm.
Tưởng Thanh tươi cười, mồm mép vẫn nhanh nhảu như ngày thường: “Cám ơn anh Trần lần này đã cứu vớt tôi khỏi biển lửa. Tôi thấy phần đại ơn đại đức này chắc anh không cần tôi báo đáp đâu ha. Chuyện công anh cứ việc giao phó, tôi sẽ không chút do dự xông lên tiền tuyến của cuộc cách mạng. Anh yên tâm, Tiểu Giang tôi làm người lấy chữ tín làm đầu.”
Trần Đường cụp mắt xuống nhìn cô gái nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, giơ tay, khép hai ngón tay cái lại ấn nhẹ lên trán Tưởng Thanh: “Con người tôi công tư phân minh. Công việc là công việc. Bạn bè là bạn bè. Cô không cần lôi kéo làm thân với tôi. Chú ý quan hệ cấp trên cấp dưới, sau này lúc làm việc nhớ gọi tôi là Giám đốc Trần.”
“À, giám đốc Trần.”
Tưởng Thanh thu lại nụ cười, nghiêm túc hơn.
“Ừm.” – Trần Đường lười biếng đáp lời.
“Vậy xin hỏi Giám đốc Trần, bây giờ chúng ta bắt đầu công việc luôn nhé?”
“Đi ăn cơm trước.”
“? ? ?”
Trần Đường đưa ra sự giải thích hợp tình hợp lý cho việc này rằng: “Lương của cô do Hứa Kim Dã phát, cô làm việc riêng tôi cũng không thất thoát gì. Nếu đã vậy sao tôi để bản thân thiệt thòi.”
Có lý lắm!
Tưởng Thanh không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà đi ăn đi uống với Trần Đường. Cô biết anh là cao thủ ăn chơi từ lâu, nhưng không ngờ cả một ngày trời lại chẳng làm gì liên quan tới công việc. Tiền lương của Tưởng Thanh cũng không thấp, đột nhiên Tưởng Thanh cảm thấy hổ thẹn, lại nghe Trần Đường dửng dưng nói ngày đầu tiên là ngày xây dựng đội nhóm.
Xây cái gì đội dựng cái gì nhóm?
Chỉ có hai người, đội ở đâu nhóm chỗ nào?
Tưởng Thanh mơ mơ hồ hồ trôi qua nửa tháng, cũng không phải không có việc nhưng khối lượng công việc ít đến thảm thương. Có lỗi với tiền lương của bản thân, cộng thêm thời gian chung đụng với Trần Đường quá nhiều, lúc chỉ có hai người với nhau thì cả hai đấu võ mồm suốt. Nhưng khi làm việc anh luôn dùng thân phận cấp trên để đè đầu cô ấy, lại còn là chức vụ cao nhất đè chết người. Điều này khiến cô ấy vô cùng chán nản, ức chế khó chịu, nhịn không được thì kiếm Thẩm Thanh Đường phàn nàn.
“Trần Đường chỉ là một người biết ăn biết chơi, quần là áo lượt thôi, anh ta thì hiểu cái gì là làm việc. Mỗi ngày đều lôi tha tớ không ăn thì chơi. Có nơi nào không biết tên anh ta, có lúc tớ cảm giác tớ như hầu gái đi theo xách túi vậy. Công việc này vất vả quá.”
“Ngày đầu tiên anh ta đã nói với tớ anh ta là người công tư phân minh. Cái rắm, rồi cũng ngày đầu tiên mặc bộ vest giả vờ đứng đắn xong cũng hôm đó là hiện nguyên hình luôn. Cái công tư phân minh của anh ta chắc là chỉ có trong lúc làm việc, đổi xưng hô thành Giám đốc Trần với Tiểu Tưởng là xong.”
“Tiểu Tưởng Tiểu Tưởng, gọi cũng thuận miệng ghê cơ. Anh ta cũng có phát lương cho tớ đâu mà trắng trợn lợi dụng tớ không có điểm dừng. Cứ cái đà này không biết hạng mục này khi nào mới xong?”
“Hồi trước ngày nào tớ cũng nghĩ tới chuyện làm biếng, làm biếng mà có tiền mới gọi là kiếm tiền nhưng giờ cứ ăn chơi mãi với Trần Đường thế này tớ thấy tội lỗi quá. Tớ chưa chê anh ta quần là áo lượt du thủ du thực thì thôi, anh ta còn chê tớ tâm lý yếu.”
“…”
Thẩm Thanh Đường cũng chỉ cười cười, hỏi: “Cậu có phát hiện gần đây tần suất cậu nhắc tới Trần Đường hơi cao không?”
“Có sao?”
Thẩm Thanh Đường gật đầu.
Tưởng Thanh cau mày, giọng điệu ghét bỏ: “Vậy thì cũng tại anh ta cả ngày đều coi tớ như nô lệ!”
Cuộc trò chuyện trở nên hăng hái Tưởng Thanh chợt muốn vừa nằm trên giường vừa nói, giống như hồi đại học, sau khi tắt đèn bốn người trò chuyện suốt đêm.
Tối đó Tưởng Thanh ở lại ăn cơm, Thẩm Thanh Đường đặt đồ ăn ở tiệm cơm gần đó. Lúc đồ ăn được giao tới, đúng lúc Hứa Kim Dã tan làm về tới. Anh biết Tưởng Thanh ở nhà, cũng đã nhận được tin nhắn nên lúc gặp mặt cũng chỉ gật đầu, nhướng mi mắt hỏi: “Ăn cơm ké thì được, nhưng không thể ở qua đêm. Tôi còn chưa tính tới chuyện ngủ riêng với vợ tôi.”
Tưởng Thanh: “…”
Rõ ràng Tưởng Thanh còn chưa nói gì.
Đúng giờ, Tưởng Thanh rất thức thời tạm biệt rồi về nhà mình.
Lúc mới sống chung, bởi vì số lần quá nhiều nên Thẩm Thanh Đường đã đi tìm hiểu, cô muốn biết theo khoa học thì tần suất bao lâu một lần. Cô cũng tìm hiểu sự nguy cơ nếu tần suất quá nhiều. Trên mạng viết rất nghiêm trọng, nếu để lâu sẽ không tốt cho sức khỏe của nam giới. Vì thế cô đã đưa ra bằng chứng và muốn Hứa Kim Dã tuân thủ theo chế độ khoa học.
Hứa Kim Dã chỉ nói ban đầu như thế rất bình thường, dần dà về sau thì sẽ trở lại bình thường. Cô phải thật sự quan t@m đến cơ thể mình hơn nên liền mua rất nhiều đồ ăn để bồi bổ.
Đến sau khi kết hôn xong, cô lại luôn cho rằng loại chuyện này sẽ dần dần nhạt đi nhưng Hứa Kim Dã không hề có dấu hiệu gì gọi là kiềm chế hơn trước kia. Đêm đến, anh lại bắt nạt cô, hôn lên má cô. Thẩm Thanh Đường nhớ tới lời Tưởng Thanh kể, nhịn không được bèn hỏi về mấy cô bạn gái cũ của Trần Đường.
“Ai?” – anh hỏi
“Trần Đường.”
Hứa Kim Dã chống cánh tay, chống người ở phía trên cô. Đèn đã tắt, gương mặt của anh chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người. Anh cười mà như không cười, câu chữ chen chúc qua từng kẽ răng: “Em được lắm, lúc này còn nhắc đến tên người đàn ông khác. Biểu hiện của anh còn chưa đủ?”
Nói xong Hứa Kim Dã một lần nữa nặng nề tiếng về phía trước, anh cúi đầu chiếm lấy môi cô, quyết tâm phải đưa cô rơi vào tâm bão. Anh muốn trong mắt cô trong lòng cô chỉ có mình anh, tất cả những người khác, dù là ai cũng đều không thể san sẻ, dù chỉ là một chút. Sự chiếm hữu này gần như là điên rồ, Hứa Kim Dã cũng biết rõ.
Sau khi mưa gió qua đi, Thẩm Thanh Đường mệt mỏi ngáp, giọng nói uể oải, mơ hồ không rõ: “Sau này chúng ta có nên bán giấm không?”
“Cái gì?” – Hứa Kim Dã nghe không rõ.
“Bán giấm.”
“Không cần.” – anh thỏa mãn, ôm cô, nắn b óp ngón tay cô, trả lời không cần suy nghĩ.
“Chắc là vẫn nên.”
“Hả?”
“Bởi vì sản lượng của một ông chồng là anh thôi cũng rất khả quan rồi.” – Thẩm Thanh Đường nhướng mi mắt, khóe môi không khỏi cong lên, cô nói rất vui vẻ.
Hứa Kim Dã chợt cười theo, giọng cười nhàn nhạt, trong màn đêm yên tĩnh lộ ra sự sảng khoái. Chợt có một ý nghĩ sâu xa nào đó, bàn tay anh trượt xuống, từ ngón tay đến cổ tay của cô, những đốt xương mỏng manh, chỉ cần hơi dùng sức là như thể chúng sẽ gãy mất. Anh vân vê chơi đùa nhưng nâng niu như báu vật trong lòng bàn tay.
“Được lắm, có vẻ ngày mai em không định đi làm.”