Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 06: Bé con ~
Đã gần một năm sau khi kết hôn, Châu Kỳ hỏi Thẩm Thanh Đường: “Hai người thật sự không thấy chán nhau hả?”
Tốc độ Châu Kỳ thay bạn trai sánh ngang với tốc độ thay áo, cô ấy không thể nào hiểu nổi ở bên một người lâu đến vậy mà tình cảm vẫn như thuở mới yêu. Trong mắt Châu Kỳ việc này vô cùng kỳ diệu.
Cũng có thể như thế mới là tình yêu chân thật, không giống với kiểu vui chơi qua đường như cô ấy.
Câu hỏi này nếu vào mấy hôm trước Thẩm Thanh Đường sẽ vừa cười vừa lắc đầu nói không đâu. Nhưng hôm nay Thẩm Thanh Đường lại im lặng một lúc, giọng điệu có vẻ chần chừ.
“Chắc là, không đâu nhỉ.”
Thẩm Thanh Đường sẽ không.
Nhưng đột nhiên cô không biết Hứa Kim Dã thế nào.
Tâm tư phái nữ luôn mẫn cảm hơn, cô cảm giác được mấy hôm nay Hứa Kim Dã bỗng dưng lạnh nhạt hơn nhiều. Anh mang việc đến phòng sách đến đêm muộn mới về phòng, tăng ca cũng nhiều hơn. Một tuần chỉ làm một lần, ở nhà cũng không thấy anh châm lửa đốt đèn. Mới đầu cô chỉ cho rằng công việc anh bận rộn, bây giờ nghĩ kỹ lại hình như có đáp án khác.
Chắc là chán nhỉ.
Thẩm Thanh Đường không biết tả thế nào, bắt đầu từ đâu, tất cả cũng chỉ do cảm giác của cô thôi. Tính cách cô nhạt nhẽo, cũng không biết cách bày tỏ, lại càng đừng nói đến những thứ như bộc bạch bằng những lời nói khiến người ta mặt đỏ tía tai.
Xung quanh Hứa Kim Dã trước giờ không thiếu những cô gái nổi bật giỏi giang, tài mạo song toàn, mạnh mẽ tài năng, ăn nói mạch lạc hài hước, trên thương trường không hề kém cạnh đàn ông.
Chuyện này được đề cập tới vào một đêm tâm sự của những cô gái. Giữa con gái với nhau luôn chỉ nhìn người không nhìn chuyện, chỉ bảo vệ dê con nhà mình, chỉ cần nhắc đến một chữ “chán”, hai cô gái đã ngồi không yên mà chỉ trích Hứa Kim Dã từ đầu tới chân.
“Anh ta chán cậu? Hứa Kim Dã dựa vào cái gì mà chán cậu, là anh ta lén lén lút lút ủn mất bắp cải trắng thơm ngon mọng nước của tớ. Gì hả, ủn mất rồi ăn sạch rồi giờ muốn đổi khẩu vị? Anh ta là thằng khốn nạn! Không phải, đàn ông toàn là mấy thứ vớ vẩn!” – Tưởng Thanh uống ực một ly rượu lớn.
“Hứa Kim Dã là người phóng túng, từ nhỏ đã thế, đến giờ vẫn thế. Cậu ta có cái gương mặt đẹp trai thế để làm gì chứ, không phải cũng chỉ để dụ dỗ con gái thôi à? Có người đàn ông đàng hoàng nào như vậy không?” – Châu Kỳ đập bàn: “Cậu yên tâm, chị em luôn luôn đứng về phía cậu.”
Uống nhiều ắt say.
Tửu lượng của Thẩm Thanh Đường có tiến bộ nhưng ba ly thành sáu ly cũng không có khác biệt gì. Tới ly thứ bảy cô đã ngà ngà say. Tâm trạng cô buồn bã, uống liền hai ly rồi vùi mình trên băng ghế dài, nhìn gì cũng thành hai cái bóng. Tưởng Thanh không khá hơn cô là bao, tửu lượng còn tệ hơn cô nữa, chỉ có Châu Kỳ là người ngâm trong vò rượu, say thì không say nhưng cô ấy thích đi gây rối xã hội, nói năng linh tinh, tính ra cũng không khác hai người say kia là bao.
Điện thoại vang lên bị Thẩm Thanh Đường ấn tắt, vứt vào túi xách. Không gian yên tĩnh.
Châu Kỳ đứng dậy, nói: “Cậu phải thẳng lưng mà làm người biết không? Đàn ông ba ngày không ra trận là đã thiếu đòn rồi, cậu mềm yếu thế này sẽ bị Hứa Kim Dã ăn sạch sẽ, không được đâu. Đồn thổi ra ngoài danh tiếng của tớ sẽ bị hủy hoại hết.”
“Đúng đúng, lời chị Kỳ nói chính là lý lẽ. Tại sao Hứa Kim Dã lại dám làm càn như vậy, chính là vì tính cách cậu quá dịu dàng, giống như cục bộ, anh ta sẽ bắt nạt cậu.”
“…”
Thẩm Thanh Đường ôm cằm, suy nghĩ bắt đầu trôi xa, càng nghe cô càng thấy tủi thân, Hứa Kim Dã đã thành kẻ tội ác tày trời.
“Lùi mười ngàn bước mà nói nếu lỡ có mà đúng như vậy thì cậu cũng không cần quá để tâm. Cậu cái gì cũng tốt, đàn ông đều phải u mê. Đến lúc đó, cỡ như Hứa Kim Dã không có một ngàn thì cũng được một trăm, không cần sợ. Cậu thích kiểu nào tớ giới thiệu kiểu đó cho cậu.
“Còn tớ, cậu giới thiệu cho tớ mấy người.” – Tưởng Thanh vỗ ngực.
“Được luôn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” – Châu Kỳ bưng ly rượu, cụng ly vang lên tiếng leng keng vui tai: “Hứa Kim Dã tính sao?”
“Nếu để tớ thấy Hứa Kim Dã tớ chắc chắn sẽ chặn anh ta lại, mắng anh ta một trận, mắng anh ta như một con chó dầm mưa, thấy cậu cũng không dám ngẩng mặt.”
“Thật sao?”
Thẩm Thanh Đường chớp mắt.
“Đương nhiên.”
Thẩm Thanh Đường nâng tay, chỉ về phía sau lưng của cô ấy. Thật ra thì có hai cái bóng, cô không thấy rõ nhưng cô có thể nhận ra được từ dáng người.
Tưởng Thanh quay phắt đầu lại, nhìn thấy người tới, sau khi bị dọa đến nỗi tỉnh táo hơn phân nửa, lại nghe thấy Thẩm Thanh Đường hối thúc: “Tốt lắm, Thanh Thanh, người đến rồi, cậu thay tớ mắng đi, hung dữ lên!”
“Tớ?”
Tưởng Thanh nuốt nước miếng, đánh mắt cầu cứu Châu Kỳ, lúc này mới thấy chị Châu Kỳ yêu dấu đã nhắm mắt giả vờ ngủ.
“…”
Chị em tốt mà nhanh nhạy ghê ha!
“Mắng chửi gì tôi thì mắng nhưng lý do là gì?” – Hứa Kim Dã bước vào, anh gọi điện cô không nghe nhưng anh muốn tìm người thì đâu có khó. Trước khi vào mặt mày đã âm trầm, sau khi vào nhìn thấy cô gái nhỏ cười khờ ngu ngơ vì say, tức giận gì đó cũng không còn. Anh tới gần, liếc mắt nhìn Tưởng Thanh đang ngồi bên cạnh, dáng ngồi rất buông thả, là cái dáng vẻ đang chăm chú nghe lỏm.
Tưởng Thanh nghiêng người đi, âm thầm nuốt nước bọt trong căng thẳng, muốn mượn cớ say rượu để qua ải.
Thẩm Thanh Đường nói: “Thanh Thanh, không phải cậu nói cậu làm được hả. Cậu có thể mắng anh ấy thành con chó dầm mưa, còn phải mắng đến anh ấy thấy tớ thì không thể ngẩng mặt. Thanh Thanh, cậu mắng anh ấy đi chứ!”
“Mắng tôi như con chó dầm mưa?”
“Mắng tôi không ngóc đầu lên được?”
Hứa Kim Dã lặp lại, âm cuối kéo dài, sau đó nhướng mày không nói lời nào nhưng nhìn sang Tưởng Thanh một cách đầy hứng thú: “Tôi tò mò cô định dùng cách nào để mắng tôi.”
“…”
Sao Tưởng Thanh biết được, nhất thời mồm đi quá trớn mà tự nhiên bị ông chủ bắt quả tang ngay lập tức..
Tưởng Thanh cứng họng không nói chuyện, lại nghe thấy Thẩm Thanh Đường hừ vài tiếng, đòi lại thể diện cho chị em mình: “Chắc chắn là cách mắng siêu lợi hại.”
“Ồ?”
Hứa Kim Dã ngồi trên tay vịn ghế bên hông Thẩm Thanh Đường, tư thế của anh khá là thư thả. Cô uống say nên gò má đỏ bừng, ánh mắt mông lung. Lúc nhìn anh phải mở to đôi mắt hạnh, không chỉ như một con thỏ uống say mà còn là một bé thỏ say rượu đang giận dỗi.
Đặc biệt đáng yêu, khiến cho người khác không khỏi muốn véo chóp mũi nhỏ nhỏ của cô, nhìn cô vì khó thở mà không thể mở cái miệng nhỏ hồng hồng để dễ thở hơn.
Muốn bắt nạt cô nhưng giờ không phải lúc, cô đang tức giận thế này rất dễ bị cô cắn.
“Vậy mấy người mới mắng anh cái gì?” – Hứa Kim Dã dựa lại gần, dịu giọng dỗ dành.
“Mắng anh phóng túng!”
Tưởng Thanh hung hăng: “Phóng túng không bến bờ, mặt mũi đẹp đẽ để dụ dỗ mấy cô bé. Anh…Anh không có liêm sỉ!”
“Anh phóng túng, anh dụ dỗ ai?”
“Rất nhiều người.”
“À, cụ thể là ai?”
“…..” – Thẩm Thanh Đường nghiêm túc suy nghĩ, hơn nửa mới ấp úng nói: “Em.”
Hứa Kim Dã cười, cúi đầu véo chóp mũi cô: “Đúng vậy, chỉ dụ dỗ em, cũng chỉ có mỗi em.”
Châu Kỳ và Tưởng Thanh tại hiện trường khổ sở uất nghẹn.
Hai cô ấy tận mục sở thị con sói già nửa dụ nửa dỗ bé thỏ con. Có một kiểu người thật sự không biết xấu hổ là gì, lời gì cũng có thể nói ra miệng.
“Đủ rồi, Châu Kỳ đừng có giả vờ nữa. Trên bàn có chừng này rượu cậu có uống hết cũng không say được. Đường Đường uống hai ly là say, đều do cậu uống.”
Hứa Kim Dã nheo mắt, anh phải giải quyết cho xong hai cô nàng này trước.
Châu Kỳ hít sâu một hơi ngồi dậy: “Nói ai hả, chắc do tuổi tác, tửu lượng càng ngày càng kém, cơ thể không như ngày trước nữa.”
“Hơn nữa cậu nên biết tớ mới là người bị kéo đi uống.”
“Thế à?”
“Cậu không thể vì tớ có tiền án mà chuyện gì cũng đổ lên đầu tớ được.”
“Bị oan?”
Châu Kỳ hừ một tiếng, nghĩ tới chuyện mới vừa nãy cô ăn nói hàm hồ, cô đoán sau khi hai người họ về thì cũng sẽ bị lộ sạch cả thôi, vì thế mím môi: “Thế thì cũng không hẳn.”
“Còn lại một người giao cho cậu, đưa cô ấy về cẩn thận, thiếu hay mất thứ gì sẽ có người phát điên đó.” – Hứa Kim Dã đứng lên, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, anh muốn đưa bé thỏ con này về nhà.
Thẩm Thanh Đường không dễ dỗ đến vậy, trên đường về vẫn giận dỗi như cũ. Hứa Kim Dã không biết mình có tội tình gì nhưng vẫn nghiêm túc nghe cô tuyên cho mình chục tội danh. Mội lần tuyên án là một lần dỗ dành, sau cùng còn bị cô nhăn mặt ghét bỏ, thêm một tội thường xuyên nói dối. Không thể nói lý với một con thỏ nhỏ đang say được, đến tài xế cũng không nhịn đường mà cười, nói rằng hôm nay phu nhân thật khác ngày thường.
Đúng là rất khác.
Như một đứa trẻ đang tủi thân, dùng một cách thức khác thường để bày tỏ.
Về đến nhà, đột nhiên Thẩm Thanh Đường khóa lớn, cô tố cáo Hứa Kim Dã có nhiều bạn gái cũ, còn cô từ đầu đến cuối chỉ có mình anh, nếu tính toán chi li thì không công bằng. Những thứ này đều là chuyện cũ, không thể là lý do để cô như vậy cả, Hứa Kim Dã phải dỗ cô rất lâu. Vòng một vòng lớn mới nghe thấy cô rấm rức nói ra lý do mình tức giận. Trên gương mặt Thẩm Thanh Đường vẫn còn hai hàng nước mắt, lông mi ướt đẫm hỏi: “Có phải anh chán em không?”
“Hả?”
“Có phải ở bên nhau lâu nên anh chán em không.” – Nước mắt lại không nhịn được tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn dài. Cô hít hít cái mũi.
Hứa Kim Dã không biết nên khóc hay nên cười, anh lau nước mắt cho cô: “Ai nói vậy? Chán cái gì, anh vẫn còn chưa thấy đủ, đời này cũng không đủ.”
“Anh gạt em.”
“Anh bận hơn trước kia, về nhà cũng chỉ ở phòng sách, lâu rồi anh cũng không nấu cơm, anh…” – Còn nửa vế sau cô không nói ra miệng được, gấp gáp cắn môi: “Anh…cũng không có. Nói chung là anh chán em.”
“Cũng không có cái gì?”
“Không có…làm.” – Ngay cả khi say cô cũng thấy xấu hổ. Nếu là trước kia, sức lực và tinh thần anh vô hạn khiến cô chịu không nổi thì giờ đây đột ngột không làm nữa lại khiến cô thấy có chút không quen.
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi nhưng vẫn bị Hứa Kim Dã nghe được. Cô nghe thấy Hứa Kim Dã cười thành tiếng, một cảm giác vui sướng lan tràn trong lồ ng ngực, đôi môi mím thành một độ cong hư hỏng và xấu xa. Anh cúi đầu, siết chặt tay cô, vân vê đầu ngón tay nhỏ bé. Sau khi cười vui vẻ lại ngước mắt, nhìn thấy Thẩm Thanh Đường vẫn còn nước mắt lưng tròng, anh lại đau lòng đưa tay lau đi.
“Không phải anh hứa mỗi năm sẽ đưa em đi chơi sao, nếu anh không làm xong việc trước thì sao đưa em đi được? Lần này đi Thụy Sĩ nhé, em vẫn luôn thích nơi đó mà. Không biết file PPT hồi học đại học còn không, chúng ta đi theo lộ trình lúc đó có được không?”
Thẩm Thanh Đường ngơ ngác, quên cả việc khóc.
“Còn về tại sao mấy hôm nay không làm thì khối lượng công việc tăng gấp đôi quả thật có hơi hao tổn sức lực, rất mệt mỏi, lên giường là ngủ luôn. Nhưng nếu em nói với anh là em muốn thì anh vẫn có thể liều mình vì vua.”
“…”
Qua lời anh, cô giống như một người phụ nữ d@m đãng ép buộc người chồng hiền lương thục đức của gia đình sa đọa vào tình d*c, trong đầu chỉ nghĩ đến loại chuyện đó. Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp nhẹ nhõm vì đã hiểu lầm được giải quyết thì đã bị anh trêu chọc đến đỏ mặt. Cô đành phải rối tay rối chân kéo quần áo của anh, theo như lời anh cô lại càng giống như đã mất hết kiên nhẫn muốn tự mình ra tay. Tiến không được, lùi không xong, cô như rơi vào chiếc bẫy, dù có làm gì cũng sẽ bị anh trêu đùa.
Những ngày sau đó, mỗi khi đụng phải anh, Thẩm Thanh Đường đều cảm thấy ánh mắt đen láy của Hứa Kim Dã như đang hỏi: Lại muốn nữa hả?
Lại?
Thẩm Thanh Đường tức giận đến mức muốn giải thích rõ ràng, nhưng bị anh kéo vào trong lòng nói không phải không làm, mà là sức lực anh không thể theo kịp nữa. Cô không cần phải tức giận như vậy, đợi anh từ từ điều chỉnh lại đã nhé. Sở trường của anh là đổi trắng thay đen, chỉ hươu thành ngựa. Thẩm Thanh Đường không thể nói lại anh.
Một ngày nọ khi tỉnh dậy, cô thấy có luật sư đến nhà, cô đã từng gặp người này. Anh ta là cố vấn pháp luật của công ty nhà họ Hứa, trên mặt bàn bày rất nhiều tài liệu, Hứa Kim Dã vẫy tay gọi cô qua, lúc đến gần cô mới biết những thứ này là toàn bộ tài sản riêng của Hứa Kim Dã.
“Sắp xếp chúng hơi tốn thời gian nhưng may là có luật sư Lư chuyên nghiệp, nghiệp vụ cao, chỉ cần vài ngày là có thể sắp xếp ổn thỏa. Sản nghiệp liên quan đến nhiều ngành nên phức tạp, quy mô cũng không giống nhau, em ký cái tên là được.” – Lúc học cấp hai Hứa Kim Dã đã bắt đầu chơi đua xe, các giải thưởng lớn nhỏ đều giành về tay, tiền thưởng mỗi lần cộng vào cũng thành một con số đáng kể. Dưới sự chỉ điểm của ông cụ Hứa, anh đem chúng đi đầu tư vào mọi lĩnh vực và ngành nghề. Hứa Kim Dã đầu tư cũng tùy tiện, lỗ sạch cũng chả sao, nhưng một vài khoản trong số đó quả thực phát triển vượt bậc, nhân tài sản của anh lên vô số lần.”
“Ý gì vậy, em không hiểu.” – Thẩm Thanh Đường ngơ ngác, lông mày giật giật. Cô không hiểu tại sao đột nhiên Hứa Kim Dã lại nói mấy cái này.
“Những thứ này đều chuyển nhượng sang tên em, có vài thứ trước kia đã làm xong. Sau này, rời khỏi em anh sẽ không còn gì nữa. Anh cũng không có yêu cầu gì đâu, tiền tiêu vặt phát nhiều hơn một chút có được không?”
“Chuyển toàn bộ cho em?”
“Tuy trên luật pháp vẫn là tài sản chung của vợ chồng nhưng anh sẽ bổ sung thêm một phần thỏa thuận ra đi tay trắng. Trong cuộc hôn nhân này anh chỉ muốn mang đến sự bảo vệ tốt nhất cho em. Những lời hứa đầu môi luôn rất dễ dàng. Anh muốn em yên tâm rằng anh sẽ chỉ dành phần đời còn lại này cho em.”
Chuyện này trước kia anh cũng không hề nói với cô, cô chỉ cần ký tên là được. Sau khi ký tên xong Thẩm Thanh Đường vẫn còn hoang mang, cho đến khi luật sự rời đi, cô mới mềm nhũn yếu ớt ôm lấy anh, như có cục bông chặn ngang cổ họng, giọng nói nghẹn ngào.
“Em không muốn rời xa anh.”
Hứa Kim Dã dịu dàng xoa đầu cô: “Chúng ta sẽ không rời xa nhau.”
*
Sau khi kết hôn không phải cô không bị giục sinh con, đặc biệt là mẹ Thẩm. Bà rất thích trẻ con, bà cho Thẩm Thanh Đường xem rất nhiều cháu trai cháu gái của bạn bè mình, em bé đều mềm mại thơm tho. Giọng điệu bà lúc kể về chúng đều ganh tỵ rất nhiều: “Con và A Dã cũng xinh trai xinh gái, sau này sinh một đứa trẻ chắc chắn cũng rất đáng yêu. Giống ba hay giống mẹ cũng đều xinh xắn.”
Nhưng đều bị Hứa Kim Dã chặn lại, ai thích trẻ con thì người đó tự mà sinh. Mọi người đều biết tính khí của Hứa Kim Dã tuy đã kiềm chế, chững chạc hơn trước kia rất nhiều nhưng nếu thật sự bùng nổ thì e chỉ có hơn chứ không kém. Dần dà mấy câu giục sinh con cũng biến mất.
Hứa Kim Dã không muốn có con. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Anh thấy bây giờ cũng rất tốt, một mình độc chiếm Thẩm Thanh Đường. Sự tốt đẹp của cô, ai cũng đừng hòng san sẻ với anh, con anh cũng vậy thôi.
Sinh con phải chịu đựng những gì tuy anh chưa từng trực tiếp nhìn thấy nhưng anh cũng hiểu rõ quá trình dùng một cơ thể nuôi dưỡng ra một sinh mạng mới phải sẽ khó khăn đến dường nào. Anh không muốn Thẩm Thanh Đường chịu khổ. Về sau, nếu cô thích trẻ con, bọn họ có thể nhận con nuôi, ở bên cạnh chăm nom nuôi dưỡng cũng không khác gì con do mình sinh ra.
Thẩm Thanh Đường cũng không chống đối mạnh mẽ như anh, cô thản nhiên hơn. Có thì tốt, không có thì cũng không có gì tiếc nuối. Cô cũng không chắc mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.
Hai người cứ thế tận hưởng cuộc sống hôn nhân.
Sau khi tan làm sẽ cùng nhau đi chợ nấu cơm, dù phần lớn Thẩm Thanh Đường chỉ đảm nhận việc giám sát và nếm thử. Lúc rảnh rỗi sẽ chọn một bộ phim điện ảnh. Thực ra Thẩm Thanh Đường rất mau nước mắt, lúc sinh ly tử biệt mắt cô luôn đỏ hoe. Sau khi Hứa Kim Dã biết chuyện những loại phim này sẽ ít khi được chọn. Vào cuối tuần hai người sẽ nằm lười trên giường, trên thực tế là Hứa Kim Dã bất chấp kéo cô nằm trên giường, giang tay giang chân ôm cô, dù cô giãy giụa hay nằm im chịu trận cũng khiến anh thấy vui vẻ. Hễ giường mà không có Thẩm Thanh Đường thì nó cũng tự động mất đi sức hấp dẫn. Có lúc hai người sẽ cùng làm việc trong phòng sách, lúc cô ôm được quyển sách cô sẽ quên luôn chính mình, mà lực chú ý của anh thì luôn bị cô hấp dẫn, cũng không phải là không làm ra những chuyện hoang đường.
Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường tốt nhất trên thế giới này.
*
Ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Đường, Hứa Kim Dã cố ý muốn làm náo nhiệt, thậm chí anh còn muốn gọi cả Trần Đường, anh muốn náo nhiệt nhất có thể nhưng lại bị cô từ chối. Đại loại là kết hôn càng lâu, cô càng muốn chỉ có hai người yên tĩnh riêng tư cùng nhau, vì vậy chỉ mời bạn bè ăn một bữa cơm vào ban ngày, buổi chiều liền lái xe đến khu nghỉ dưỡng.
Lần trượt tuyết này cô chơi đến vui vẻ hết mức. Buổi tối ở trong bể nước nóng tư nhân điên cuồng một phen, đem những chuyện còn dang dở trong ngày bổ sung toàn bộ. Khó có được một lần Thẩm Thanh Đường chủ động phối hợp, bcs để trong phòng, lần đầu tiên không kịp đề phòng, tuy là “ở bên ngoài” nhưng vẫn có khả năng trúng chiêu.
“Em có thể uống thuốc.” – Thẩm Thanh Đường lau tóc cho anh, bụng ngón tay theo đường viền vuốt xuống, hỏi: “Anh thật sự không thích trẻ con sao?”
Hứa Kim Dã không thích cô uống thuốc, vì thể nhất định sẽ mang bao, chỉ có điều lần này lỡ vui chơi quá đà.
“Không thể nói thích hay không thích. Còn em, thích không?”
“Cũng có lúc sẽ cảm thấy chúng đáng yêu. Anh biết mà, em có cháu trai cháu gái, mỗi lần tết đều thích chơi với chúng.”
Hứa Kim Dã im lặng nghe cô kể về sự đáng yêu của trẻ con, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ anh chỉ không thích con của người khác. Nếu như là con của chúng ta chắc là cũng tạm được.”
Anh không thể nào xác định được, dù sao thì cũng chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
“Chúng ta không cần đặt ra giải thiết có muốn sinh hay không. Em là mẹ, quá trình này sẽ rất cực khổ vì vậy quyết định có sinh hay không đều sẽ do em quyết định. Anh đều đồng ý.”
“Được thôi.”
Thẩm Thanh Đường mệt mỏi ngáp, ôm lấy cổ anh, muốn anh bế cô về phòng ngủ.
Lúc phát hiện mang thai là vì bà dì cả đến muộn hai tuần. Trước kia bà dì cả của cô rất đúng ngày, thậm chí dì ấy còn đúng giờ. Cô có linh cảm nên đến tiệm thuốc mua que thử thai. Sợ một que không chuẩn, cô còn mua thêm vài que. Kết quả như nhau, toàn bộ đều là hai vạch.
Thẩm Thanh Đường ngây người, cô ngồi ngơ ngác trên nắp bồn cầu giống cái hôm kết hôn. cô chưa thích nghi được với thân phận mới: một người mẹ. Bình tĩnh lại cô gọi điện cho Hứa Kim Dã đến bệnh viện kiểm tra, Hứa Kim Dã còn nghĩ cô bị cảm phát sốt. Lúc vào trong xe, anh đưa mu bàn tay áp lên trán cô, không có sốt, anh hỏi cô không thoải mái ở đâu.
“Không phải không thoải mái.”
Thẩm Thanh Đường đưa que thử thai cho anh xem, tâm tình phức tạp hỏi: “Hình như là anh sắp phải làm bố rồi.”
“Lúc trên núi em không có uống thuốc. Tính thử thì chắc là hôm đó.”
Hứa Kim Dã chết trân nhìn que thử thai, hai vạch đỏ, tượng trưng cho một sinh mạng mới. Anh nhếch môi mỉm cười, trong lòng thầm gọi “ba”, trái lại cũng không cảm thấy sự kháng cự nào.
“Anh, không thích sao?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.
“Sao có thể, anh giống em, cũng không thấy quen lắm.” – Tầm mắt Hứa Kim Dã hướng xuống dưới, dừng lại trên chiếc bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng của cô. Dù có tưởng tượng thế nào thì anh cũng không nghĩ ra được ở nơi này sao có thể mang theo một sinh mạng mới. Anh giơ tay, lòng bàn tay to lớn phủ lên, rất mềm mại.
“Nhưng mà em sẽ rất cực khổ, nơi này nhỏ như vậy…”
“Sau này sẽ to ra mà, giống bong bóng bị thổi lên.” – giọng điệu của nói chuyện của Thẩm Thanh Đường khá thoải mái: “Em muốn sinh cho anh một đứa bé.”
“Bởi vì là anh nên em mới muốn.”
Sau khi đến bệnh viện làm thủ tục, kết quả xét nghiệm cho thấy Thẩm Thanh Đường thực sự mang thai, nhưng mới được bốn tuần, phôi thai vẫn còn rất nhỏ, hình siêu âm bụng hầu như không thấy được gì, bác sĩ chỉ vào dấu chấm tròn nhỏ, mỉm cười nói có thể đây là túi thai. Bây giờ thai kỳ mới có bốn tuần nên chỉ có thể thấy dấu hiệu thôi.
Dù vậy bố mẹ tương lai vẫn chăm chú nhìn vào ảnh siêu âm hồi lâu, cố gắng tìm kiếm dấu vết của đứa bé từ tấm ảnh đen trắng.
Thẩm Thanh Đường có dấu hiệu ốm nghén từ sau tuần thứ sáu, triệu chứng của cô khá nghiêm trọng: thèm ngủ, chán ăn và nôn ói…. một loạt các phản ứng mang thai cô đều có. Vóc dáng cô vốn đã gầy, vì ăn không được nên cô càng gầy và sụt cân nhanh chóng. Sau cùng cô phải chia ra, ăn ít nhưng nhiều bữa, buộc bản thân phải ăn nhiều hơn để duy trì cân nặng.
Thẩm Thanh Đường không ngửi được mùi dầu khói, Hứa Kim Dã đành phải nấu cơm bên ngoài xong mới mang về nhà, ít dầu mỡ, thanh đạm nhưng vẫn đủ dinh dưỡng. Khứu giác kén chọn của cô gần như khiến đầu bếp bất đắc dĩ là anh phát điên. Lật nát sách nấu ăn mới tìm được một hai món để cô ăn nhiều hơn một chút cũng không hề dễ dàng.
Thẩm Thanh Đường khó chịu, Hứa Kim Dã cũng thế, ban đêm ngủ không ngon, chỉ cần có một tiếng gió lay động ngọn cỏ cô cũng giật mình. Hứa Kim Dã thì lo cô không thoải mái muốn đến phòng tắm nôn. Khoảng thời gian đó, hai người đều gầy đi trông thấy.
Người vui nhất chắc là bố mẹ hai bên, họ bắt đầu mua quần áo sơ sinh cho trẻ em. Hai nhà đều có phòng trống, đều làm riêng một trẻ em cho cháu nhà mình. Đồ chơi chất đống như núi, Thẩm Thanh Đường ngăn cản nhưng nhiệt tình của người lớn hai nhà vẫn không suy giảm, cô cũng đành kệ họ.
Bạn bè xung quanh biết chuyện đến nhà chúc mừng rất đông. Tưởng Thanh và Châu Kỳ tranh nhau làm mẹ nuôi. Vị trí ba nuôi cũng bị mấy người đàn ông ấu trĩ giành nhau xem ai là ba lớn, ba nhỏ, ba nhỏ nhỏ. Sự ồn ào quá mức đó đã bị Hứa Kim Dã đuổi hết ra ngoài, và tước bỏ hết các danh hiệu ba nuôi, sau khi bình tĩnh suy xét biểu hiện sẽ đưa ra quyết định.
Châu Kỳ rảnh rỗi nên đến rất thường xuyên.
Cô ấy vẽ nguệch ngoạc, phác thảo thiết kế được vài tấm đều vo thành cục tròn ném vào sọt rác, chợt nảy ra ý tưởng: “Tớ có nên kinh doanh quần áo trẻ em không? Sau này tớ sẽ thiết kế quần áo trẻ em, con gái nuôi của tớ sẽ phụ trách mặc.”
“Hoàn mỹ.”
Sau đó cô ấy thật sự thiết kế mấy bộ quần áo trẻ em, đích thân chọn những loại vải mềm mại và tận tâm may chúng, độc nhất vô nhị trên thế giới. Con gái nuôi của cô ấy, từ nhỏ đã mặc những bộ quần áo phiên bản giới hạn, rõ ràng là quá ngầu.
Nhưng còn chưa xác định được giới tính, không ai biết là bé trai hay bé gái.
Châu Kỳ như bà đồng non, nhận định đó là một cô công chúa.
Công chúa nhỏ cũng rất tốt, Hứa Kim Dã muốn có con gái, tốt nhất là sinh một phiên bản mini của Thẩm Thanh Đường, có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi nên chắc chắn sẽ anh cưng chiều. Nhưng đối lại là một bé trai, Hứa Kim Dã không thể bảo đảm anh sẽ không ra tay đánh vào mông thằng bé vì lúc mang thai đã giày vò Thẩm Thanh Đường thành như vậy. Anh làm vậy thì cũng có thể coi như là công cha như núi Thái Sơn, nhỉ?
Mang thai là một quá trình dài đằng đẵng.
Sau tuần thứ 20 phản ứng ốm nghén của Thẩm Thanh Đường bắt đầu thuyên giảm và có cảm giác thèm ăn trở lại. Dưới sự dỗ ăn của Hứa Kim Dã đã nuôi cô có da có thịt hơn một tý, rõ ràng nhất là vòng eo. Vào một tối nọ Hứa Kim Dã bèn đo thử, bảo cô đã mập lên, tăng bao nhiêu đều nằm ở nơi này.
Hai người cùng tham gia khóa học dành cho thai phụ, có lẽ vì mang thai nên trí nhớ của Thẩm Thanh Đường không tốt như trước, rất nhiều thứ cô vừa nghe liền quên ngay. Những chuyện như đang cầm điện thoại nhưng vẫn đi tìm thường xuyên xảy ra. Hứa Kim Dã học tập rất nghiêm túc. Những chỗ quan trọng mà giáo viên dạy anh đều có thể hướng dẫn lại cho cô. Thẩm Thanh Đường quên cũng không sao, anh có thể nhớ được hết, không cần cô lo nghĩ về vấn đề này.
Khi bụng Thẩm Thanh Đường dần lớn hơn, anh và cô tò mò về dáng vẻ sau này của đứa trẻ sẽ trông như thế nào. Lúc hào hứng nhất còn đi tìm album ảnh của hai nhà, Thẩm Thanh Đường có rất nhiều hình, từ bé đến lớn mỗi giai đoạn của cô đều được mẹ Thẩm ghi lại. Ba đến năm tuổi cô như một viên gạo nếp béo tròn, mềm mại mũm mĩm. Đôi mắt đen láy, trong vắt, to tròn như quả nho. Lúc bảy tám tuổi gương mặt như một viên ngọc được mài đẹp đẽ, dĩ nhiên là một người đẹp từ trong trứng nước. Lúc lên cấp hai cô đã lộ ra dáng vẻ của một thiếu nữ xinh đẹp, lúc này ngũ quan đã phát triển, mắt ngọc mày ngài, yêu kiều mềm mại.
Hình cô mặc đồng phục cấp ba vẫn còn, cô gái có đôi lông mày dịu dàng và vẻ ngoài ngoan ngoãn, đang mỉm cười trước ống kính.
Đem ra so sánh sẽ thấy Hứa Kim Dã có rất ít hình. Thứ nhất là vì anh không sống cùng gia đình, thứ hai là vì từ nhỏ anh đã không thích chụp hình, có được vài tấm hình kia là do mẹ Hứa lén chụp. Lúc Hứa Kim Dã học cấp ba, anh thường mặc một cái áo màu đen bên ngoài đồng phục, vẻ mặt lạnh lùng, mí mắt khép lại, luôn là cái dáng vẻ lười nhác như chưa tỉnh ngủ.
Lật về trước nữa chỉ có hình Hứa Kim Dã lúc còn bé xíu. Khi ấy hai mí mắt của anh đã rất sâu, đôi mắt mở to, không khóc cũng không quấy.
“Không biết đứa trẻ sinh ra sẽ giống em, hay giống anh nhiều hơn?” – Thẩm Thanh Đường gập quyển album lại, chống cằm hỏi.
“Giống em.”
Thẩm Thanh Đường đang mặc một chiếc áo len mềm mại màu mơ, dưới ánh đèn màu cam trông cô càng ấm áp dịu dàng hơn. Ống tay áo đang hơi kéo lên trên để lộ ra phân nửa cổ tay trắng nõn, cảm giác như thể chỉ cần một cái gập nhẹ cũng có thể khiến nó gãy mất. Cô nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng vuốt v3 bụng mình.
“Em lại muốn con bé giống anh.”
“Giống anh? Không sợ con bé nghịch ngợm phá phách long trời lở đất?”
Thẩm Thanh Đường nắm tay anh: “Không sợ.”
“Em nghĩ chắc sẽ vui lắm nhỉ.”
Thai giáo do Hứa Kim Dã phụ trách, cô đặt mua rất nhiều sách ảnh và truyện, tất cả đều dành cho người ba không thích đọc sách. Hứa Kim Dã không hề có một chút tài năng kể chuyện, các mẫu truyện trong sách ảnh qua lời kể của anh từ đầy tính trẻ thơ ấm áp liền trở thành tin tức thời sự nhàm chán vô vị.
Thẩm Thanh Đường lại không hề ghét bỏ, mà còn tìm một góc độ cực kì khéo léo để khen ngợi anh. Cô xoa cái bụng tròn tròn của mình, nghĩ là chắc bé con sẽ không thấy phiền đâu.
Bởi vì Hứa Kim Dã là ba của bé con mà.
Thẩm Thanh Đường càng ngày càng thích ôm ôm hôn hôn, tham lam mùi hương của Hứa Kim Dã. Lúc anh dùng dáng vẻ nghiêm túc kể chuyện thiếu nhi, lại như đang kể về chuyện đánh trận thời chiến, sự tương phản này càng khiến anh trông đáng yêu hơn. Cô không nhịn được sẽ hôn anh, đến nỗi lớp thai giáo cũng tạm thời bị dừng lại, ba mẹ của bé con có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nhưng không thể làm được, tuy bác sĩ nói sau ba tháng là có thể nhưng phải chú ý thời gian là sức lực, nếu không có thể sẽ xảy ra rắc rối. Vậy nên Hứa Kim Dã không để Thẩm Thanh Đường và bé con mạo hiểm, quyết định nhẫn nhịn đến cuối cùng, cũng chỉ ăn chay một năm thôi, có gì khó đâu.
Thực tế thì…rất khó.
Da tay Thẩm Thanh Đường mềm mại lại mịn màng, lúc mang thai sẽ mẫn cảm hơn, khi hai người hôn nhau phản ứng sẽ lớn hơn. Tiếng nước lúc hôn nhau như một hình phạt tàn khốc, từng giây từng phút đều là cực hình. Hứa Kim Dã nhẫn nhịn rất khổ sở, thỉnh thoảng phải dùng đến những cách khác để giải quyết, còn Thẩm Thanh Đường thì lại sức yếu tay mềm, chưa được bao lâu đã kêu gào tay cô đã tê mỏi lắm rồi.
Số lần anh vào phòng tắm càng lúc càng nhiều. Ngày tháng dần trôi, anh nhớ rõ hơn ai hết.
Thẩm Thanh Đường là kiểu phụ nữ xấu xa, hết hôn một cái rồi ôm một chút, trêu chọc tán tỉnh xong liền không chịu trách nhiệm tiếp nữa. Sau khi lửa nổi lên, cô sẽ thủng thẳng ôm cái bụng của mình chuồn êm. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc này của Hứa Kim Dã. Ngày trước cô mới là người nắm đằng chuôi, lúc này đây nhìn ai kia muốn mà không được, lòng dạ ngổn ngang nhưng lại không còn cách nào khác, khiến cô có cảm giác vui vẻ khi được vùng lên.
Dưới góc nhìn của Hứa Kim Dã, đây chẳng qua là chỉ là việc ỷ vào “cục tròn tròn” kia mà tác oai tác quái, rồi cũng sẽ đến cái ngày cục tròn tròn kia biến mất, anh là người luôn ghi thù, lúc đó cả vốn lẫn lãi anh đòi lại một thể.
Trước khi ngày đó xảy ra, Thẩm Thanh Đường vốn chẳng hề nghĩ nhiều đến vậy.
*
Mang thai đến tháng thứ bảy, bụng cô đã lộ rõ, Thẩm Thanh Đường nghỉ thai sản ở nhà dưỡng thai. Cô đã thuê một dì bảo mẫu thạo việc, tinh tế và tỉ mỉ, không thể chê trách điều gì. Có điều cô đã quen nhịp sống đi làm, đột nhiên rảnh rỗi không có gì làm khiến cô không thể tiếp tục ngồi không ở nhà được.
Cuối cùng cô chỉ đành kể khổ với Hứa Kim Dã, cô rất chán, cô muốn đi làm lại.
Đi làm lại đương nhiên là chuyện hoàn toàn không có khả năng, Hứa Kim Dã xoa bóp bắp chân cho cô, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hay là sau này em đến công ty với anh, nghỉ ngơi ở văn phòng?”
“Có được không?” – Thẩm Thanh Đường kích động hỏi lại.
“Chỉ cần em muốn không có gì là không được. Ở văn phòng có phòng nghỉ, có giường, anh bảo nhân viên thay bộ chăn ga cho em, em muốn ngủ lúc nào thì ngủ. Cơm trưa thì nhờ dì bảo mẫu mang đến, cũng không phải chuyện gì khó.”
Mấy ngày nay Thẩm Thanh Đường đã chán ngấy việc ở nhà đương nhiên cô vui mừng hớn hở. Sáng hôm sau đã thu dọn đồ đạc, đến công ty với Hứa Kim Dã.
Sau khi kết hôn ít khi cô đến công ty, lúc đợi anh tan làm cũng chỉ ngồi trong xe dưới bãi đỗ xe. Lần trước đến công ty là vì chuyện hợp tác, cũng đã qua vài năm. Bây giờ trở lại cô thấy nhân viên và không khí cũng trở nên xa lạ. Trên đường đến văn phòng, Hứa Kim Dã nắm tay cô, bước đi chậm rãi để phù hợp với cô, anh nói cho cô biết phòng trà nằm ở đâu, cô muốn uống gì thì nhờ trợ lý sắp xếp.
Nhân viên xung quanh ai ngồi ở vị trí của mình, tiếng gõ bàn phím liên tục nhưng thực ra ánh mắt họ đã bay đi nơi nào, những thứ gõ ra đều là những dòng vô nghĩa, cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất sau cánh cửa văn phòng, mọi người mới đánh mắt nhìn hàng xóm cạnh mình biểu đạt ý nghĩ sâu xa.
“Đó là bà chủ hả? Má ơi, sao còn có người mang thai mà chỉ to mỗi cái bụng thôi vặy, gương mặt thật sự chỉ bằnglòng bàn tay, những chỗ khác không hề mập chút nào.”
“Đẹp quá đi, là kiểu rất có khí chất ấy. Da trắng thế kia, muốn biết bí quyết chăm sóc của bà chủ ghê.”
“Mấy người nhìn Tổng giám đốc Hứa khi nãy có bao nhiêu soft? Giọng cũng hạ một tone, tầm mắt chỉ dừng trên người bà chủ, tình cảm của hai người đó tốt thật.”
“Bà chủ thấy quen mắt quá, hình như gặp qua rồi.” – một đồng nghiệp có thâm niên nói.
“Không phải chứ.”
“Tôi chưa hề thấy kiểu nhan sắc đó luôn. Tôi mà được như vậy tôi sẽ đi hàng ngang.”
“Tóm lại là bà chủ đi làm với sếp, hay sếp dưỡng thai cùng bà chủ vậy?”
“…..”
Thẩm Thanh Đường ở trong văn phòng của Hứa Kim Dã, trừ bàn làm việc ra cô ngang nhiên chiếm hết tất cả mọi nơi, cô cũng không thể nằm mãi, đỡ cái bụng chầm chậm đi bộ. Sự chú ý của Hứa Kim Dã không thể chỉ tập trung ở một chỗ như mọi ngày được, anh phải để ý đến tình hình của Thẩm Thanh Đường. Tuy ảnh hưởng đến hiệu suất công việc nhưng tâm trạng của vợ anh và sự an toàn của con anh vẫn trên hết, những thứ khác không đáng nhắc đến.
Đôi lúc Thẩm Thanh Đường sẽ phát huy sở trường của mình, dịch tài liệu cho anh. Những thứ này vốn không cần phiền đến cô nhưng cô lại thấy vui khi được làm chúng.
“Có phải em rất giỏi không?” – Cô làm xong muốn được khen.
“Bảo bối rất giỏi.”
Hứa Kim Dã vỗ tay, kỹ năng diễn xuất lố lăng.
Thẩm Thanh Đường cười, chợt nghĩ đến vấn đề rất quan trọng. Bé con trong bụng cô được gọi là bảo bối, đến khi cô sinh xong vẫn gọi cô là bảo bối, đến lúc đó phải phân biệt thế nào đây?
“Đặt một cái tên ở nhà đi.”
Hứa Kim Dã dừng bút suy nghĩ, trong đầu chỉ có hình ảnh anh và Thẩm Thanh Đường hợp hoan*, sau đó nói luôn: “Hoan Hoan?”
(*) 合欢 nghĩa đen là vui vẻ, sum họp, nhưng nó còn một nghĩa nữa là làm cái kia.
“….”
“Phúc Oa?”
Hai người nhìn nhau không nhịn được cười, không thể trông cậy việc đặt tên cho Hứa Kim Dã được, anh đã có tiền án. Cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Đường đặt. Nguồn gốc của cái tên là vì gần đây cô thích ăn ngọt, Pudding Nhỏ chợt xuất hiện trong đầu cô, nghe cũng đáng yêu lại núng nính. Lúc vừa nói ra mọi người đều đồng ý, vì thế liền quyết định cái tên đó.
Thẩm Thanh Đường ở văn phòng còn chưa tới ba ngày thì chuyện đã bại lộ, mẹ Hứa đến thẳng công ty nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, hiếm khi thấy bà có vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng cũng không hề trách Thẩm Thanh Đường hay gì cả.
“Đây không phải là đang làm loạn sao hả? Hứa Kim Dã, con cho rằng sinh con là mấy cái chuyện vui chơi con nít? Em bé trong bụng của Đường Đường bây giờ đã bao lớn con không biết hả, cũng gần sinh rồi, đáng lý đây là lúc phải yên tĩnh dưỡng thai, mỗi ngày con đều đưa Đường Đường tới công ty thì dưỡng thai cái kiểu gì hả?”
“Nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì đó con chịu trách nhiệm nỗi không? Đến lúc đó con làm sao ăn nói với ba mẹ vợ? Huyết áp mẹ đã cao mà sao con cứ chọc mẹ sôi máu vậy, cũng sắp làm bố rồi sao mà tính khí vẫn trẻ con vậy hả?”
“Mẹ, mẹ uống trà trước đi, không cần căng thẳng vậy đâu.” – Hứa Kim Dã đau đầu, bảo trợ lý bưng trà vào, sau lại vỗ về bảo bà ngồi xuống: “Con hỏi bác sĩ rồi, công ty cũng không có xa, cô ấy ở nhà một mình cũng rất buồn chán. Đến công ty có thể nói chuyện với con đỡ buồn.”
“Công ty thoải mái hơn ở nhà hả? Nếu Đường Đường thấy chán thì mẹ qua đó, lúc nào mẹ cũng có thể tâm sự trò chuyện với Đường Đường, nếu Đường Đường muốn ra ngoài thì mẹ sẽ đi tản bộ cùng luôn.”
“…”
“Đợi qua khoảng thời gian này công việc hết bận, con sẽ đem công việc về nhà, sẽ ở nhà với cô ấy.” – Hứa Kim Dã xoa xoa mi tâm.
“Qua khoảng thời gian này là bao lâu? Con xong việc thì cứ về, có mẹ ở cùng Đường Đường thì con cũng yên tâm. – Mẹ Hứa quay đầu sang hỏi: “Đường Đường, con nói có phải không?”
“Dạ vâng ạ.”
“Chồng à anh cứ yên tâm làm việc, em với mẹ nói chuyện hợp lắm. Anh không cần lo lắng cho em đâu.” – Thẩm Thanh Đường nở một nụ cười ngây thơ vô hại.
“Mẹ thấy không phải con sợ Đường Đường buồn, con là muốn con bé đi làm tan làm với con.”
Cứ vậy mà làm, chỉ có anh là người duy nhất phản đối. Trước khi mẹ Hứa rời đi, không thể nào không mắng anh thêm một trận nữa. Cửa đóng lại, chỉ còn lại anh và cô, Hứa Kim Dã đi tới, cố tình véo chóp mũi Thẩm Thanh Đường, rồi lại hôn lên môi cô, để trừng phạt anh còn cắn cô một cái dù lực cắn rất nhẹ, Anh không nỡ buông ra, thời gian nhịn càng dài, mỗi lần chạm vào đều càng khó dứt ra.
Hành động luôn theo thói quen, cẩn thận né bụng của Thẩm Thanh Đường hoặc lúc mạnh lúc nhẹ mà xoa bụng cô. Nhịp thở của Hứa Kim Dã đã hoàn toàn rối loạn, anh áp trán mình lên trán cô hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhỏ giọng gọi cô.
“Cô bé phản bội.”
*
Dự sinh là vào tháng mười hai, thời gian cũng đã đến gần, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Thẩm Thanh Đường nói đùa bảo trong bụng cô rất giống một quả bom. Ai đến gần cô đều vô cùng hồi hộp, khẩn trương.. Động tác sờ bụng cô nhẹ như lông vũ, chỉ sợ mạnh một chút xíu sẽ làm cô bị thương.
Mới đầu cô có tham gia một nhóm các bà mẹ đang mang thai, đều chuẩn bị làm mẹ, giúp đỡ lẫn nhau, giải đáp thắc mắc. Sau đó, dần dần nó trở thành nhóm khoe sự ưu tú của các ông chồng , sự giỏi giang của các bà mẹ tương lai vì thế cô cũng âm thầm thoát nhóm, nhưng cô vẫn nhớ quá trình sinh nở qua lời kể của họ.
Nằm trên giường như những món đồ được sắp xếp sẵn, lòng tự trọng vỡ tan tành.
Thẩm Thanh Đường thấy lo lắng, nhưng cô không nói ra. Mọi người đã đủ căng thẳng rồi, cô không muốn tăng thêm rắc rối.
Đến ngày dự sinh, Pudding Nhỏ không có ý định ra ngoài.
“Chắc chắn tính cách rất trầm ổn.” – Thẩm Thanh Đường vuốt v3 cái bụng mịn màng của mình, nhẹ giọng nói. Bởi vì trong suốt thai kì cô rất ít khi cảm nhận được Pudding Nhỏ đá mình.
Cô quyết định đợi thêm một ngày.
Buổi tối trong viện viện, Hứa Kim Dã ngồi cạnh giường, anh tiện tay cầm theo ba quyển sách tranh, đây là thói quen trong lúc thai giáo. Sau khi đọc xong, Hứa Kim Dã nhìn cái bụng tròn tròn của cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, Pudding Nhỏ phải nghe lời nhé, ra sớm một chút, ba mẹ đang đợi con.”
Thẩm Thanh Đường nhìn cảnh tượng ấm áp này bất chợt chóp mũi cay cay, tâm trạng cũng bắt đầu trào dâng. Cô không nhịn được mà khóc, cô rất sợ, Hứa Kim Dã dựa theo những gì anh học được trong quá trình thai giáo để an ủi, xoa dịu cảm xúc của cô, hôn lên gương mặt bị cô khóc đến lấm lem, vuốt lại những sợi tóc đang bết dính.
Cô ậm ừ trong tiếng khóc nhưng vẫn không hiểu sao nước mắt không ngừng rơi.
Cô vẫn sẽ sợ hãi nhưng Thẩm Thanh Đường không muốn Hứa Kim Dã phải lo lắng, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, khóc mệt rồi lại ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.
“Bây giờ em xấu lắm đúng không?” – Cô uống nước xong, nuốt vào cổ họng, chợt nghĩ đến dáng vẻ với cái bụng to oạch của mình, đầu tóc chắc chắn đang bù xù, mắt thì sưng húp vì khóc.
Hứa Kim Dã cúi đầu, nghiến răng, quai hàm nghiến chặt, đôi mắt anh đỏ hoe, có một loại cảm giác bất lực và chán nản. Anh không biết phải làm gì cho cô để cô cảm thấy tốt hơn một chút, Hứa Kim Dã chỉ có thể cẩn thận hôn lên mặt cô, giọng nói khàn đến cùng cực: “Nói bậy.”
“Là trước nay chưa từng xinh đẹp như bây giờ.”
“Anh chỉ ba hoa.” – Thẩm Thanh Đường nghẹn ngào.
“Thật mà.”
“Anh thề.”
Vừa qua mười hai giờ đêm bắt đầu có động tĩnh, bụng cô bắt đầu đau. Y tá và bác sĩ nhanh chóng đẩy Thẩm Thanh Đường đến phòng sinh, cô chỉ thấy đau đến quên cả thở, phải dựa vào y tá để điều chỉnh hơi thở.
Từ đầu đến cuối Hứa Kim Dã luôn nắm tay cô.
Sinh thường, diễn ra nhanh hơn Thẩm Thanh Đường tưởng tượng, mặt cô trắng bệch không còn chút khí sắc nào. Nghe bác sĩ nói là một bé gái liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nhướng mi mắt, Hứa Kim Dã cúi đầu lại gần, áp trán mình lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô. Nếu nghe kĩ có thể nghe thấy giọng anh đang run rẩy.
“Bảo bối, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi được không?”
Sự giày vò này anh không muốn cô trải qua lần nữa.
“Được.”
Cô nhắm mắt lại đồng ý với anh, cảm thấy trán mình lành lạnh mới nhận ra đó là nước mắt, bản thân cô cũng không kiềm chế được, nước mắt cứ thế mà rơi.
Y tá đi đến báo tin mừng, giọng nói vui vẻ: “Em bé được ba kí mốt!”
“Đinh”
Pudding Nhỏ chính thức phá kén.