Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 11: Thế giới song song 01 – Bạn học ~
Tháng chín khai giảng nhưng học sinh cấp ba đã đến trường sớm hơn, học thêm một tháng chương trình học của trường, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, giữa tháng mười sẽ chính thức nhập học. Học sinh mới và học sinh lớp mười một đến trường, đa số học sinh đều sẽ ở lại trường nên phụ huynh gói ghém chăn đệm sách vở thành một thùng lớn mang đến trường. Khung cảnh nhộn nhịp ồn ào. Tiếng chuông lên lớp vang lên, học sinh mới nhìn các học sinh khối mười một và mười hai đi về lớp. Sự ồn ã đó thuộc về người khác.
Trên bảng đen có dòng chữ: [Cách ngày thi đại học: 283 ngày] bằng phấn màu đỏ.
Bầu không khí căng thẳng giống như bụi phấn đỏ, lặng lẽ lan rộng dù không có âm thanh nhưng đã thấm vào không khí, lan ra khắp mọi nơi.
Học sinh mới đem đến cảm giác mới, sự kiện đem đến cho khối mười hai một chủ đề mới, có người nói rằng họ ghen tỵ, không khỏi nhớ lại ngày mới nhập học, còn nói rằng thức ăn ở căng tin có thể sẽ càng ngày càng khó tranh hơn, cách duy nhất để không xếp hàng là phải chạy nhanh hơn nữa.
Ngồi cạnh Thẩm Thanh Đường là một bạn nữ cột tóc cao kiểu đuôi ngựa, nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi đằng sau nói: “Đợi chút nữa bảo Lý Kỳ lấy cơm giùm bọn mình, tớ chạy không nhanh.”
“Nhiều phần cơm vậy cậu ấy cầm được không?”
“Cậu ta có anh em tốt mà.”
“…”
Sau đó, cô ấy nhỏm tới gọi Lý Kỳ đang cách một Thẩm Thanh Đường ở dãy bên kia, liên tục làm nũng và nhờ vả như thể chuyện này đã được bàn bạc xong.
Thẩm Thanh Đường ngồi thẳng lưng, đang cầm bút tính toán trên giấy nháp. Chữ viết của cô rất tao nhã, dù viết trên giấy nháp nhưng các con số và ký hiệu bên trên cũng được sắp xếp ngay ngắn, như một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Vẻ mặt cô rất tập trung, cảnh tượng trước mắt cô sớm đã quen với nó.
Mẹ Thẩm nuôi dạy nghiêm khắc, đã đến trường mấy lần, bà đối với bạn bè của cô có tiêu chuẩn rất cao của riêng bà. Cô không ở trường, cộng thêm ít nói bài tập nhiều, và vô vàn các loại nguyên nhân mà cô luôn cô độc, không có bạn bè. Không phải cô bị bạn bè cô lập, nhưng cô như một vật trong suốt, nằm ngoài vòng tròn tập thể.
Đi học, ăn cơm, làm bài tập giải đề, sau giờ tự học buổi tối sẽ có chú Tề đợi đón cô về nhà. Đây là thời khóa biểu hằng ngày của cô, hai mươi năm qua đều trôi qua như vậy.
Chú Tề luôn nói với cô rằng đừng liên tục căng thẳng, lúc thích hợp vẫn nên thư giãn. Mọi lần cô chỉ mỉm cười đáp lại, trên chân cô là một chồng bài tập, đề thi dày cộp. Cô chốn cằm, trước khi về nhà có thể làm xong một trang.
Thẩm Thanh Đường cũng biết mọi người nghĩ gì về mình, thỉnh thoảng giữa các tiết học cô đi vệ sinh, sau khi nghe thấy tên mình luôn kèm theo sự im lặng mang theo ý tứ sâu xa, sau cùng nói: “Con người cậu ấy rất tốt, lúc giảng đề cũng rất kiên nhẫn.”
“Nhưng mẹ cậu ấy, như cái máy quét hình người, luôn có cái cảm giác đánh giá người khác như người ở trên cao. Đứng kế cậu ấy là cứ như bị dò xét xem có đủ tư cách để chơi với con gái của bà ấy hay không vậy.”
“Haiz, máy quét hình người, cậu biết hình dung thật đó.”
Thẩm Thanh Đường từ buồng vệ sinh bước ra, hai cô gái đang nói chuyện nhìn cô một cái, vẻ mặt khó xử, lúc muốn nói gì đó, cô đã bình thản rửa tay xong đi ra ngoài. Trên mặt bàn là bài đề thi đang làm dang dở, làm mãi không hết, làm hết bài này sẽ làm bài mới. Nhàm chán vô vị, khi nào sẽ kết thúc, thi đại học chăng? Thẩm Thanh Đường không xác định được, đến nỗi cô có chút chết lặng nghĩ rằng có lẽ sẽ mãi mãi không kết thúc.
*
Lúc lên cấp ba Hứa Kim Dã phải chuyển về thành phố Kinh.
Trước lúc đi, ông cụ Hứa dặn đi dặn lại: “Tém cái tính nết này của con lại, đừng cứ chọc cho ba mẹ tức giận. Lên cấp ba rồi phải chăm chỉ học hành.”
Ông cụ bổ sung: “Ba con đánh con, con cứ nói với ông.”
Ông cụ Hứa trông nom Hứa Kim Dã đến lớn, càng không nỡ gương mặt càng bình thản.
Hứa Kim Dã khẽ ừm, bảo ông cụ phải chăm sóc tốt cho bản thân, có thời gian anh sẽ về. Hai ông cháu không nói nhiều lời từ biệt, chớp mắt anh đã lên máy bay. Nhắm mắt mở mắt anh đã đến thành phố Kinh, đến sân bay đón anh là Hứa Tri Hành, sinh viên năm tư, đeo kính, vẫn còn chưa thoát khỏi dáng vẻ sinh viên nhưng trong các cử chỉ đã dần hiện ra sự trưởng thành.
Hứa Tri Hành là một người anh trai tiêu chuẩn, chủ động nói chuyện làm quen với Hứa Kim Dã, Hứa Kim Dã ngáp một cái trả lời một cách thờ ơ.
Rất lâu không sống cùng nhau, phải mất một thời gian dài nữa mới có thể hòa hợp trở lại.
Trận cãi vã đầu tiên nổ ra ngay vào đêm đó, Hứa Kim Dã đi ra ngoài một mình, tắt điện thoại để đổi lại sự yên tĩnh. Hứa Kim Dã đi không mục đích, trong lúc vô tình đã đi đến trường, anh ngồi đại xuống. Buổi tối ở phía xa xa, anh nhìn thấy một cô gái ở bên kia đường, vóc dáng cao gầy, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mái tóc đen dày.
Nhìn không rõ, chỉ biết gương mặt kia rất nhỏ, da trắng.
Cô đang đọc sách, một mình, có một khoảng cách nào đó với những học sinh đang nói cười xung quanh cô.
Một nữ sinh yên tĩnh.
Hứa Kim Dã nhìn gương mặt kia một lúc, không nghĩ gì cả. Cảm xúc khó chịu và tâm trạng phiền não biến mất, cả người bình tĩnh lại.
Anh vẫn nhìn cô lên xe, bóng dáng chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Hứa Kim Dã đứng dậy, quay về,
Mấy ngày sau, nhà họ Hứa làm thủ tục chuyển trường cho anh. Giữa trường Trung học số Bảy và trường Trung học số Mười, cả hai đều có ưu nhược điểm riêng. Gần nhà, chất lượng giáo viên tốt, tỷ lệ nhập học cũng là các yếu tố để xem xét. Mẹ Hứa hy vọng Hứa Kim Dã vào trường Trung học số Bảy, gần nhà, tiết kiệm thời gian đi lại, nhưng ba Hứa thì không cho là vậy.
Hứa Kim Dã cầm trái banh bóng rổ đi ra ngoài, đứng ở cửa mang giày, nghe ba mẹ đang cãi nhau, không thật sự quan tâm anh chọn cái gì. Lúc mở cửa, một chân đã bước ra ngoài lại như bị ma xui quỷ khiến lùi lại, quay đầu lại nói: “Con chọn Trung học số Mười.”
Nói xong, anh đi ra ngoài, vang lên tiếng “sập”, cửa đóng lại.
Đa số thắng thiểu số, mẹ Hứa chỉ có thể thỏa hiệp. Phong cách của ba Hứa mạnh mẽ quyết liệt, làm chuyện gì cũng chú trọng hiệu suất. Ngày hôm sau, Hứa Kim Dã liền được gửi đến trường Trung học số Mười.
Cả trường có tới mấy học sinh chuyển đến, nhưng chuyển đến vào ngày đầu tiên mà danh tiếng lan truyền khắp trường chỉ có một mình Hứa Kim Dã. Anh cao ráo đẹp trai, không phải một học sinh ham học mà là một người ngang tàng không theo lề thói, lúc cười lên còn mang theo ý tứ xấu xa.
Thẩm Thanh Đường nghe thấy cái tên này từ cô bạn cùng bàn. Cô ấy quay ra phía sau như mọi lần, hỏi cô bạn ở đằng sau có thấy học sinh mới chuyển đến chưa.
“Nghe nói là đẹp trai lắm, khí chất cũng đặc biệt, hơn nữa vào lúc này mà chuyển đến thì bối cảnh gia đình chắc chắn là mạnh lắm, hình như là đích thân thầy Hiệu trưởng ra đón.”
“Cậu thấy rồi hả?”
“Đông lắm, tớ không thấy học sinh mới đó như thế nào, chỉ thấy mẹ cậu ta, đẹp lắm còn trẻ nữa. Hoàn cảnh của cậu ta cũng không tệ, vóc dáng cao lắm, như cái giá treo quần áo vậy, nghĩ kĩ thấy cũng không nói quá đâu.”
“Cậu cố tình đi xem mà không thấy à?”
“Thì tớ mới nói rồi đó, đông người lắm, chen chúc ở đó nhìn, tớ thấy được mẹ cậu ta là tớ hay lắm rồi.”
“Vậy à, học sinh mới chuyển tới tên gì vậy, chuyển tới lớp chúng ta không?”
“Hứa Kim Dã.”
“Chắc vậy đó, ai cũng nói vậy. Có điều không biết tên là chữ nào.”
“Cũng không biết có chuyển đến lớp mình không. Nếu chuyển đến lớp mình vậy thì mặt bằng nhan sắc nam sinh của lớp mình một phát tới nóc luôn.”
Lý Kỳ dỏng tai nghe hồi lâu, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu còn không biết người trông thế nào mà biết một phát kéo tới nóc?”
“Đúng đúng, cậu nói vậy là sao?” – bạn cùng bàn nhướng mày, cười ranh mãnh.
Cái tên Hứa Kim Dã được nhắc đến thường xuyên, chẳng hạn như: “Tiếc quá, Hứa Kim Dã đến A7 rồi”, “Hứa Kim Dã và Trần Đường của A7 là bạn từ nhỏ”, “Hứa Kim Dã chơi bóng rổ hay lắm”, “Nghe nói trước kia còn chơi đua xe nữa”…. Thẩm Thanh Đường chống gò má, vẫn đang lật xem các câu hỏi bài tập như cũ, làm xong, đối chiếu đáp án một lượt rồi sửa bài. Các mục bị đánh màu đỏ nhắc nhở cô rằng ban nãy cô đã không tập trung, đã mắc sai lầm cơ bản mà trước đây cô không có.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Thẩm Thanh Đường thu dọn sách vở, đi ngược hướng với hướng các học sinh đang trở về ký túc xá, cô phải đi ngang qua sân chơi. Trời tối nhưng vẫn có nam sinh đang chơi bóng rổ, nghe bọn họ cười đùa chửi rủa không ngớt, cô cũng sẽ nghiêng đầu sang nhìn. Thẩm Thanh Đường thấy vài bóng người khỏe mạnh đang di chuyển qua lại trong bóng tối, một trong số đó có một người rất cao, động tác rê bóng nhuần nhuyễn, vượt qua vài người, đứng nguyên tại chỗ, giơ tay lên cao, tiếng bóng đập vào rổ vang lên âm thanh nghèn nghẹn.
Chắc là vào rổ rồi, vì cô nghe thấy mấy bạn nam khác vỗ tay khen ngầu quá.
Thẩm Thanh Đường không nhìn tiếp nữa, cô đeo balo tiếp tục đi về phía trước, đèn đường kéo chiếc bóng của cô rất dài, mỗi bước đi như thể đang kéo lê nó theo.
Ra khỏi trường, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy chú Tề gửi tin nhắn nói sẽ để muốn một chút vì khoảng thời gian này con trai chú ấy bị bệnh, đôi lúc bệnh viện sẽ xảy ra tình huống khẩn cấp, chú Tề phải chạy ngược chạy xuôi, cũng hay bị gọi nán lại, vì vậy không thể giống như trước đây đợi sẵn ở ven đường.
Thẩm Thanh Đường trả lời tin nhắn nói không gấp, bảo chú Tề lái xe chậm một chút. Cô lấy sách trong balo ra đọc dưới ánh đèn đường.
Đối với học sinh lớp mười hai là chuyện rất bình thường, hầu như ai cũng có một quyển sách trong tay, hễ có vài phút rảnh rỗi cũng sẽ lấy ra đọc.
Cho đến khi một trái banh bóng rổ lăn đến bên chân Thẩm Thanh Đường, cô ngước mắt theo hướng trái banh lăn đến, nhìn thấy chủ nhân của nó.
Ẩn trong bóng tối là nam sinh cao lớn, mặc đồng phục màu trắng, mở một cúc áo, vạt áo xộc xệch, không nghiêm chỉnh, hơn nữa còn lười biếng tùy tiện. Mắt anh khép hờ, khóe môi cong lên, khiến cho người khác thoạt nhìn luôn cảm thấy anh có ý đồ xấu, không đứng đắn. Mới chơi bóng rổ xong nên trên trán vẫn còn đổ mồ hôi.
Sau lưng có vài nam sinh, nói không ngừng, còn làm động tác huơ tay.
Thẩm Thanh Đường đoán bọn họ chắc là mấy nam sinh chơi bóng trong sân chơi khi nãy.
“Bạn học.”
Nam sinh đó đi vài bước rồi đứng lại, cách cô bước chân, ánh mắt tối đen dừng trên người cô: “Phiền cậu quăng trái banh lại giùm, tôi không qua đó đâu, mới chơi xong toàn mồ hôi, sẽ có mùi.”
Thẩm Thanh Đường sững sờ, lông mi khẽ động, sau khi hiểu ra, cô cân nhắc giữa việc ném hay quăng nó về, nửa giây sau Thẩm Thanh Đường cúi xuống nhặt nó lên, cô không thể cầm nó bằng một tay nên đành phải gập sách lại, ôm bằng hai tay, nặng hơn cô nghĩ, lúc quăng qua phải tốn thêm chút sức.
Nam sinh đón lấy bằng một tay, trái banh bóng rổ to như vậy nhưng trong tay anh lại rất nghe lời.
“Cám ơn nhé.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, mấp máy môi nói: “Không cần cám ơn.”
“Đường Đường, chắc con đợi lâu rồi đúng không.” – chú Tề đã chạy đến, hạ cửa sổ xuống hỏi cô, Thẩm Thanh Đường lắc đầu, mở cửa xe bước lên.
Tầm ánh khẽ di chuyển, trong gương chiếu hậu cô nhìn thấy bóng lưng của nam sinh, có người đang gác tay lên vai anh, nói chuyện, đẩy qua đẩy lại.
Sau đó chú Tề lái xe rời đi, bóng người trong guong chiếu hậu biến mất.
Trần Đường cà lơ phất phơ quàng tay qua vai Hứa Kim Dã, nghiêng người về phía trước muốn ngửi thử: “Để tớ xem thử là mùi gì mà nồng nặc thế.”
“Cút.” – Hứa Kim Dã đẩy cậu ta đầy chê bai. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trần Đường cười: “Sao xưa nay tớ có thấy cậu vờ vịt thế này đâu, cậu nói thật với tớ đi, hồi nãy trái banh đó tự lăn xuống hay là cậu tốt tình ném nó lăn qua đó?”
“Cậu tưởng tôi là cậu?”
“Cậu có phải tớ hay không thì không biết nhưng tớ thì không biết cậu đó nha, từ lúc nào mà cầm bóng không nổi vậy?” – Trần Đường cười khinh bỉ một tiếng: “Nhìn trúng người ta chứ gì?”
“Nói cậu biết, không có cửa đâu.”
“?”
Trần Đường nhướng nhướng mày, nói tiếp: “Thẩm Thanh Đường, hoa khôi xinh không cần bàn của trường Trung học số Mười, thành tích rất tốt, đứng nhất khối vài lần rồi. Người thích cậu ấy có thể gom lại được mấy lớp nhưng cậu ấy có một người mẹ còn nổi tiếng hơn cậu ấy nữa. Cậu ấy á hả, một cô gái ngoan biết vâng lời, đừng nói là con trai, cũng không thấy ai chơi cùng bạn học nữ nào, bình thường luôn độc lai độc vãng, một cô gái an tĩnh kiệm lời.”
Nhưng đối với con trai thì phải nói thế nào đây nhỉ, càng là như thế thì lại càng thu hút, trong sáng ngoài tối người thích Thẩm Thanh Đường vẫn rất nhiều.
“Thẩm Thanh Đường?”
“Ừ.”
“Thanh Đường, Thanh Sắc Hải Đường.”
“Ồ.”
Trần Đường bỗng nói: “Tớ nói một đống thứ nãy giờ cậu chỉ nhớ mỗi tên người ta?”
“Từ khi nào mà cậu lắm mồm thế?” – Hứa Kim Dã đập quả bóng vào ngực Trần Đường, Trần Đường ôm lấy, ngơ ngác một lúc rồi đuổi theo, cùng nhau về nhà.
Kỳ thi thử đầu tiên của trường học diễn ra như dự kiến, sau hai ngày cũng kết thúc chóng vánh. Tối đó lớp trưởng chép đáp án để đối chiếu lại lên bảng. Về cơ bản đã tính sơ sơ được điểm, tiết tự học tối hôm đó đột nhiên trở nên ngập tràn đau khổ, có người ôm ngực nói rằng thêm mấy lần nữa sớm muộn gì cũng đau tim mất thôi.
Nhưng đó cũng chỉ là khúc dạo đầu của cao trào.
Sau khi bài kiểm tra được phát ra, có điểm cụ thể, Thẩm Thanh Đường đứng nhất lớp, thứ nhì khối. Hôm đó cô bị gọi đến phòng giáo viên, cầm theo giấy bút, là vì giáo viên dành thời gian cá nhân của mình để tìm giải pháp cho vấn đề của cô, xem bệnh bốc thuốc.
Thật ra các môn tự nhiên khác của cô không tệ, nhưng môn toán có hơi kém. cộng thêm cô mắc lỗi sai rất nhiều ở những điểm kiến thức tổng hợp của cấp ba.
Trong văn phòng vẫn còn có học sinh khác, là nam sinh mà cô gặp vào tối hôm nọ. Có vẻ như đang bị phạt, có điều tư thế cậu ta trông lười biếng, thỉnh thoảng còn trêu chọc giáo viên vài câu.
Ánh mắt hai người chợt lướt qua nhau, Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, đi đến bàn của giáo viên môn toán.
Giáo viên môn toán đẩy cặp kính dày cộp, nghe cô chào mình thì gật đầu, chỉ vào bài thi nói: “Mấy chỗ này của em đáng lý không nên làm sai, đều là câu cơ bản. Em nhìn đi, có phải không hiểu những điểm kiến thức này không, thầy giảng lại cho em.”
Thẩm Thanh Đường gật đầu, ghi lại những phần quan trọng.
Hứa Kim Dã cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, nhìn cô cúi đầu, ngón tay thon nhỏ cầm bút, lúc viết chữ từng nét một, lúc nghe giáo viên giảng bài gương mặt cô thi thoảng sẽ hơi cau mày nhẹ, tóc được buộc cao kiểu đuôi ngựa, tóc mai ở vành tai không thể vén gọn được, xù xù tự nhiên không theo nếp, nhưng không hề lộ ra sự xuề xòa.
Kỹ năng nghe hiểu của cô rất tốt, nói một chút là hiểu ngay. Hứa Kim Dã đã xem qua danh sách xếp hạng, cô đứng thứ hai, chỉ thua hạng nhất một điểm.
“Hứa Kim Dã, em đứng ngay ngắn lại cho tôi, không được nhìn lung tung.”
“Em nói tôi nghe thử, đề cuối cùng em làm được thì tại sao mấy câu hỏi ăn điểm ở phía trước lại bỏ trống hả?”
“Không đủ thời gian.”
“Khỉ gió, giám thị coi thi nói em làm xong thì ngủ suốt một tiếng đồng hồ.”
“Ngủ một giấc ngon quá nhỉ, em cố ý chọc tôi tức chết đúng không hả?”
“…”
Thẩm Thanh Đường nhướng mi, một giây không để ý, cũng vào lúc này cô mới đem cái tên Hứa Kim Dã đồng bộ lên người cậu ta.
“Thôi được rồi, vấn đề của em cũng không nhiều lắm, về lớp gọi Thịnh Văn Văn đi.”
“Dạ vâng, cám ơn thầy.”
Thẩm Thanh Đường đóng tập lại, đứng lên, lúc đi ngang qua khó tránh khỏi lướt qua Hứa Kim Dã, góc áo hình như cũng chạm trúng, cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương thanh mát sạch sẽ. Cô không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, anh dừng lại nói với cô anh không qua đâu, mùi lắm.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc. Cô rời khỏi văn phòng, gọi Thịnh văn Văn sau đó về lại chỗ ngồi của mình. Theo điểm kiến thức được khoanh tròn, cô mở sách toán đối chiếu và học lại một lần.
Lần nữa gặp lại là vào Hội thao mùa thu của trường.
Ban xã hội có rất nhiều con gái, mỗi hạng mục vốn không thiếu người, Thẩm Thanh Đường không cần bịa ra một con số, ở nhà cô có máy chụp ảnh, kỹ năng chụp ảnh cũng được vì thế cô được nhà trường chiêu mộ vào tổ nhiếp ảnh. Cô không cần ở trong khu vực chỉ định của lớp, có thể hoạt động ở khắp nơi để chụp những tấm ảnh đậm chất tinh thần thể thao.
Tính cách Thẩm Thanh Đường trầm tĩnh, năng lực quan sát rất tốt, những tấm cô chụp được cô cũng thấy hài lòng.
Nhìn thấy Hứa Kim Dã trong đội nam chạy cự li ngắn 100m. Anh đang xếp hàng đợi, mặc đồng phục thể dục màu đen viền đỏ, sau lưng in số 15, có một vòng tròn vây quanh anh. Hứa Kim Dã đang làm nóng người, ngồi xổm đứng lên duỗi cơ chân, từng đường cơ rõ ràng, dứt khoát.
Thẩm Thanh Đường thấy nhóm người đang vây quanh đó chỉ đông hơn chứ không hề kém ngày thường, đa số là con gái.
Cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người đều thấy được sức hấp dẫn của học sinh Hứa Kim Dã mới chuyển đến.
Trong đội nhiếp ảnh đã có người chờ đợi ở đây từ sớm nên lúc Thẩm Thanh Đường chuẩn bị rời đi, đã bị giữ lại: “Đừng đi, chụp cùng đi, cái môn chạy này khó chụp lắm.”
Đập vào tay cô là giọng nói nhỏ: “Khó được lần gặp Hứa Kim Dã không thể không chụp thêm vài tấm? Cậu chụp giúp tớ với nha, đẹp thì gửi cho tớ nữa.”
Thẩm Thanh Đường gật đầu đồng ý.
Cô giơ máy ảnh lên, ống kính chuyển động, sau khi dừng lại, dựa vào cảm giác chụp ảnh, cô điều chỉnh bố cục, phơi sáng, tiêu cự…sau đó ấn chụp ảnh liên tục. Hình như Hứa Kim Dã cảm giác được, nghiêng đầu qua, khóe môi nhếch lên, khẽ nở một nụ cười. Tâm tư xao động, tay nhanh hơn não phản xạ ấn chụp càng nhanh hơn. Sau màn chụp cảnh tượng này được lưu lại.
Trái tim không đập theo quy luật của nó, khoảnh khắc cô thở ra, buông máy xuống, cô như một tên trộm non nghề, lén lút giấu thứ gì đó không thuộc về mình.
“Xong rồi, nhóm tiếp theo chuẩn bị.” – giáo viên đi tới gọi.
Hứa Kim Dã và nhóm của anh đi tới. Mỗi nhóm bốn người, Hứa Kim Dã là nhóm hai, Thẩm Thanh Đường đi theo nhóm chụp ảnh đến đích, muốn chụp ảnh vận động viên đang chạy. Lúc đang chạy vốn cũng không dễ chụp, mà tốc độ chạy cự ly ngắn càng nhanh lại càng khó chụp.
Nhóm bạn chụp tức tối nhìn mấy tấm ảnh mờ nét.
Thẩm Thanh Đường nâng máy lên, giữ tay không nhúc nhích, kiên nhẫn chụp từng tấm, đa số đều là ảnh hư, nhưng không phải là không thể dùng được.
“Hứa Kim Dã, cuối cùng cũng tới lượt cậu ấy rồi!” – Nhóm chụp ảnh nhỏ tiếng nói, lấy 120% tinh thần, không quên nhắc Thẩm Thanh Đường nhớ chụp đẹp đẹp vào.
Ngón tay căng cứng một lúc, cô nhìn thấy người trong ống kính đang trong tư thế sẵn sàng. Viền quần sọt ngắn để lộ ra cơ đùi, từng đường nét căng chặt, hiện ra sức mạnh bùng nổ chỉ cần một cú chạm.
Thẩm Thanh Đường chớp mắt, động tác chụp nhanh hơn.
Theo tiếng còi vang lên, trái tim cô trong khoảnh khắc đó cũng căng chặt. Cô dự định sẽ chụp kiểu chuyển động mờ. (*)
100m rất ngắn, không tới mười giây, như thể mới bắt đầu đã kết thúc. Thẩm Thanh Đường nghe thấy tiếng hoan hô vang dội, nhóm nhiếp ảnh đứng tại chỗ nhảy lên: “Mẹ kiếp, Hứa Kim Dã cứ thế phá kỷ lục Hội thao của trường? Cậu ấy ngầu vậy sao không đến trường thể thao?”
Có rất nhiều người còn phản ứng dữ dội hơn.
Thẩm Thanh Đường chỉ mỉm cười, kiểm tra lại hình cô vừa chụp xong. Những tấm quá mờ thì xóa đi, chỉ giữ lại những tấm tạm được. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt xa lạ kia một giây, suy cho cùng ngũ quan hoàn hảo, ngay cả khi đang dốc hết sức lực thì biểu cảm trên gương mặt cũng không bị quá lố như một cái meme.
“Nhớ chia sẻ ảnh cho tớ với nha.” – bạn trong nhóm nhiếp ảnh vỗ cô một cái, rồi rời đi trước.
Thẩm Thanh Đường buông máy ảnh xuống, định đi đến khu nhảy cao, nhưng chưa đi được hai bước cô nghe thấy sau lưng có người bạn gì ơi, cô không xác định được phải gọi mình không, cho đến khi người đó đến gần, gọi lại: bạn học ơi.
Giọng nói quen thuộc, cô ngước mắt, là Hứa Kim Dã.
Thẩm Thanh Đường ngập ngừng một lúc, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Hứa Kim Dã hơi nâng cái cằm lên, chỉ vào máy ảnh của cô: “Định hỏi bạn học vừa rồi có chụp hình tôi không?”
Động tác Thẩm Thanh Đường nuốt nước bọt cực kì nhẹ, ngón tay giữ chặt máy ảnh. Vốn dĩ cô không cần căng thẳng, nhưng khi ảnh hỏi cô chợt chột dạ, im lặng một lúc mới trả lời: “Có chụp, nhưng ảnh trường sẽ lấy để triển lãm cho Hội thao.”
“Tôi có thể xem không?” – Hứa Kim Dã hỏi.
“Tại tôi có chút gánh nặng vẻ bề ngoài, không chịu được bị chụp ảnh xấu.”
Anh cúi đầu, cười với cô: “Ngại quá, hình như là một loại tật xấu.”
“À, được.”
Thẩm Thanh Đường thở một hơi, lấy máy chụp hình trên cổ xuống đưa cho anh.
“Cám ơn.”
Hứa Kim Dã nhận lấy xem ảnh.
Thẩm Thanh Đường vẫn đứng im tại chỗ, cô cảm nhận được những ánh mắt đánh giá xung quanh, không khỏi cau mày, cô không thích cảm giác này lắm. Quá trình đợi Hứa Kim Dã kiểm tra ảnh có chút dày vò, anh như đang đánh giá những bức ảnh một cách thong thả, nhìn ảnh của mình rất lâu, trông có vẻ rất mê mẩn chính mình.
“Xong chưa?” – cô nhịn không được hỏi.
“Chụp đẹp lắm.” – Hứa Kim Dã đưa máy ảnh lại cho cô: “Nếu không phiền, cậu có thể gửi cho tôi không.”
“…Được.”
Thẩm Thanh Đường lấy máy ảnh về liền muốn rời đi.
Người sau lưng lười biếng nói, còn mang theo một chút ý cười: “Vậy phiền bạn học thêm Wechat tôi với.”
“…”
“Con người cậu tốt thật đó.”
“Không biết phải gọi bạn học đây là gì nhỉ?”
“……………”