Quy Dã - Kim Vụ

Chương 71: ~ Ngoại truyện 10:Kết thúc viên mãn ~




Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 10: Kết thúc viên mãn ~

Thẩm Thanh Đường vỗ vai Hứa Kim Dã, ý bảo anh thả cô xuống. Cảm xúc của cô gái nhỏ đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng tiền đề là phải mau chóng dỗ dành.

Hứa Kim Dã không thả, cười cười, hỏi Pudding Nhỏ: “Ồ, giận dỗi nên muốn chơi một mình?”

“Đúng vậy!!”

Pudding Nhỏ kiêu ngạo hất mặt sang một bên.

“Vậy cũng là muốn ngủ một mình.” – Hứa Kim Dã gật gù: “Vậy ba với mẹ đi trước nha, con ngủ… à ờ, một mình nhé.”

Pudding Nhỏ quay mặt lại, há miệng, khó mà tin được thở phì phò.

Cô bé đang giận đó, không ai dỗ cô bé, còn để cô bé ngủ một mình, không thể nghe ba kể chuyện trước khi ngủ, không thể ngửi mùi thơm của mẹ.

Nhưng ba có thể ôm mẹ ngủ!

“Không phải!” – Pudding Nhỏ khoanh tay chạy tới, chạy thẳng qua chỗ ba mẹ, nhón chân mở cửa một cách khó khăn.

Đôi chân ngắn, nhỏ trèo lên giường, liếc mắt quan sát hai bên sau đó chui vào giữa chăn, phồng lên một cục.

Thẩm Thanh Đường phụt cười.

Pudding Nhỏ thật sự bị ba mình nhìn thấu.

Sau khi tắm rửa, hai người nằm lên giường, không hẹn mà cùng nhích vào giữa, ôm cô bé dỗi hờn vào lòng cọ xát, nghe Pudding Nhỏ hục hặc nói: “Con vẫn còn giận đó!”

“Bụng tướng đỡ được thuyền(*), bụng Pudding Nhỏ nhỏ nhà mình căng phồng thế này mà không thể tha thứ cho ba mẹ một lần sao?”

(*) Bụng tướng đỡ được thuyền: ý chỉ một người rộng lượng.

Thẩm Thanh Đường dịu dàng xoa bụng cô bé, vừa tròn vừa mềm, véo nhẹ cái bụng đáng yêu quá mức cho phép.

“Không phải một lần đâu nhé!”

Pudding Nhỏ hừ hừ: “Rất nhiều lần rồi nhé, nhưng trước đây con đều đã ngủ nên con không, con không bắt quả tang được. Hai người luôn lén đi chơi mà không dắt con theo.”

Trong bóng đêm có tiếng cười khẽ của Hứa Kim Dã, khen con gái nhỏ nhà mình đúng là thám tử nhí.

Muốn dỗ được Pudding Nhỏ nhỏ phải kiên nhẫn, hôn rồi ôm là điều bắt buộc, làm nũng một tí cũng có hiệu quả, Pudding Nhỏ được dỗ dành mà cười khúc khích, tâm trạng không còn buồn rầu như trước. Cô bé giơ tay từ trong chăn ra, nghịch ngón tay hỏi: “Vậy…sau này hai người đi chơi có thể dắt con theo không?”

“Không.”

“…”

Pudding Nhỏ cau mày, tủi thân dâng trào.

Hứa Kim Dã nghiêng mặt con gái quay sang một bên, dịu dàng giải thích: “Vì đây là buổi hẹn hò của ba với mẹ.”

“Bởi vì có mẹ, trước khi trở thành mẹ của Pudding Nhỏ, mẹ là vợ của ba. Lúc đó ba mẹ bắt đầu hẹn nhau rồi.”

“Vậy nên lúc đó chưa có con sao?”

“Đúng vậy.”

Pudding Nhỏ thở dài trong suy tư. Quá khó để cái đầu nhỏ bé của cô bé hiểu được điều này, một hồi lâu sau mới hỏi: “Còn con thì sao, con là con gái của hai người mà, chẳng lẽ không có hẹn với con sao?”

Ba mẹ có cuộc hẹn của hai người.

Vậy thì ba mẹ không có cuộc hẹn nào với Pudding Nhỏ sao?

Thẩm Thanh Đường khẽ cười, tựa trán lên cánh tay nhỏ của Pudding Nhỏ, ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên người cô bé, trả lời: “Đương nhiên là có chứ!”

Cuối tuần này, một nhà ba người sẽ cùng đi du lịch.

Mọi người trong vòng bạn bè của Hứa Kim Dã đều biết, một tấm ảnh bãi cát, có in dấu chân, hai lớn một nhỏ.

**

Gần đến cuối năm, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi vào ban đêm, đến khi thức dậy vào buổi sáng tuyết đã dày đặc, chỉ còn lại màu trắng tinh khiết. Người đầu tiên phát hiện là Pudding Nhỏ, sáng sớm tỉnh dậy, cô bé kinh ngạc thấy bên ngoài cửa sổ có bông tuyết đang bay. Cô bé không rửa mặt, nằm bò bên bậu cửa, quay đầu hớn hở gọi ba mẹ.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười trả lời, mỗi năm đều có tuyết rơi, cô không ngạc nhiên vui vẻ như con gái, thoải mái nằm vùi trong vòng tay Hứa Kim Dã, ngái ngủ ngáp một cái, nhìn Pudding Nhỏ ngồi xổm thành một cục tròn, cánh tay mũm mỉm chống lên cửa sổ.

“Ai ya mau dậy đi mà, mình xuống dưới cùng chơi tuyết đi!”

Pudding Nhỏ lại chạy về, trèo lên giường, giơ tay chọc lên mặt Thẩm Thanh Đường: “Mẹ xấu hổ quá đi, giờ này vẫn chưa chịu dậy.”

“Mẹ lười biếng, xấu hổ xấu hổ.”

Thẩm Thanh Đường chớp mắt, sờ mặt Pudding Nhỏ, không có ý định sẽ dậy.

Pudding Nhỏ chỉ có thể trông mong vào Hứa Kim Dã: “Ba, ba tốt nhất thế giới của con ơi, chơi tuyết với con nhaa.”

Hứa Kim Dã ấn lên trán cô bé: “Con có mấy người ba?”

“Một người á.”

Cuối cùng, không thể chịu nổi sự nài nỉ của Pudding Nhỏ, Hứa Kim Dã ngồi dậy, mặc áo khoác dày, chuẩn bị cho Pudding Nhỏ xong xuôi từ trên xuống rồi mới ra cửa, Tùy Tùy rất bám cô chủ nhỏ, một người một chó vùng chạy đi, để lại một hàng dấu chân.

Nhưng tuyết trong thành phố dù sao cũng không đủ dày, Pudding Nhỏ chơi không đủ vui, Hứa Kim Dã dành ra nửa ngày đưa cô bé lên sơn trang trên núi nghịch tuyết. Thẩm Thanh Đường còn công việc nên để hai cha con đi một mình. Độ dày trên núi đủ dày, đường lên núi có thể thấy sương mù. Cô bé kích động không thôi, muốn xuống dưới làm kem que chơi.

Vì không phải ngày đi làm, trên núi không đông, hai bên đường không có dấu chân. Lớp tuyết dày, đủ cho Pudding Nhỏ giày vò.

Tính tình Mập Mạp dễ chịu, nghe Pudding Nhỏ muốn chơi ném tuyết liền đồng ý chơi cùng cô bé, còn tìm thêm các nhân viên khác, Pudding Nhỏ chơi tới điên cuồng, cầm một cục tuyết còn to hơn đầu mình, đuổi theo Mập Mạp khắp nơi để ném tuyết.

Sức lực của Mập Mạp đương nhiên đọ không lại Pudding Nhỏ, thở hổn hển, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh đang, người nào đó vốn không hay chụp ảnh gọi cậu ta để hoàn thành nhiệm vụ, tức đến bật cười: “Tôi thấy cậu chính là tìm tôi chăm trẻ.”

“Ai luôn miệng đòi có con, giờ đó, con để cậu trông.” – Hứa Kim Dã nâng tay, ngón tay chỉ vào cô bé đang điên cuồng ở xa xa.

“Tôi phải nghỉ mệt thôi, thể lực không đủ.” – Mập Mạp hít hai hơi.

“Tiền đồ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lời còn chưa dứt, một nắm tuyết bay tới, chiều cao và sức lực có hạn, chỉ bay tới chân. Pudding Nhỏ vui vẻ xông tới: “Ba nuôi làm gì vậy, mau đi chơi đi.”

Một câu ba nuôi với giọng sữa ngọt ngào giòn giã, Mập Mập liều mạng mình, hít sâu một hơi, nhận lệnh tiếp tục giúp người ta chăm trẻ. Cậu ta cúi đầu vo một nắm tuyết, Pudding Nhỏ vừa thấy liền cười hihi, vội vàng bỏ chạy, dây buộc tóc cũng rớt xuống.

Hứa Kim Dã lười biếng nâng mí mắt, cầm điện thoại, vô cảm chụp lại một tấm hình gửi cho vợ giành công.

[ Vợ ]: Pudding Nhỏ chơi rất vui, cực cho anh rồi, phải chơi tới điên với con bé.

[ Hứa Kim Dã ]: Nên làm.

[ Vợ ]: Ba Hứa tuyệt vời!

[ Hứa Kim Dã ]: Bên này đề nghị thay vì khen thưởng bằng lời thì đổi sang phần thưởng thực tế.

Trò chuyện một hồi, đôi chân dài đang bắt chéo đổi vị trí, nhưng cuộc trò chuyện với vợ vẫn không hề bị ngắt quãng.

“Bụp.”

Một nắm tuyết rơi xuống bên chân, anh ngước mắt, thấy Mập Mạp và con gái đang nhìn mình, Pudding Nhỏ cười toe toét, vẫy tay với anh: “Ba chơi cùng không?”

“Con với ba nuôi chơi đi.”

“Ba nuôi nói ba nuôi mệt lắm rồi, nộp đơn xin nghỉ phép, con đã duyệt rồi.” – gương mặt Pudding Nhỏ đỏ bừng vì lạnh, nhưng cô bé vẫn thích thú muốn được chơi tiếp.

“Có được không ạ? Ba không chơi với con, con sẽ méc mẹ!”

“…”

Hứa Kim Dã bỏ chân xuống, cánh tay gác lên đầu gối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chơi với ba cũng được nhưng con không được khóc.”

“Con không còn là trẻ con. Con mới không thèm khóc!”

“Được thôi.”

Hứa Kim Dã đứng lên, Pudding Nhỏ chu cái mông nhỏ của mình lên vội vàng gom tuyết, Mập Mạp mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng có thể nghỉ mệt rồi. Lúc đi về nhìn thấy đại thiếu gia nhấc chân đi về phía bên này, hai ba bước liền nhấc thẳng Pudding Nhỏ từ dưới lên. Hai tay hai chân của Pudding Nhỏ vung vẩy, đống tuyết gom được còn chưa kịp nắn chặt liền rơi khởi ngón tay. Cảnh tượng vừa buồn cười vừa đáng yêu, Mập Mạp nghĩ là Hứa Kim Dã giả vờ đồng ý nhưng thực tế là muốn bắt cô bé đi nghỉ ngơi, lại không ngờ tới một giây sau, một tiếng “bụp” vang lên, Hứa Kim Dã buông tay, cả người cô bé bị ném vào đống tuyết dày, mông đáp đất, hai tay hai chân chống lên trời.

Mập Mạp mở to mắt há to mồm, vội vã chạy tới vớt con gái nuôi bảo bối yêu quý của mình lên, thấy Pudding Nhỏ há miệng, biểu cảm như thể không thể tin được, bàn tay nhỏ xíu vẫn giơ lên trời, ngón tay hồng hồng khẽ nhúc nhích.

Đây là chuyện mà ba ruột có thể làm sao?

Chả trách khi nãy còn nhấn mạnh một câu không được khóc. Đây còn là con gái đó, sao có thể ra tay được. Nếu đây mà là con trai, sẽ bị đối xử như thế nào hoàn toàn không cần nghĩ nữa.

Mập Mạp muốn vớt cô bé lên nhưng lại thấy Pudding Nhỏ tự mình lồm cồm bò dậy, phủi tuyết trên người, đứng tại chỗ dậm chân, ngẩng đầu hưng phấn nói: “Vui quá ba, làm lại làm lại!”

“….”

Suýt chút Mập Mạp quên mất, cha nào con nấy.

Hứa Kim Dã phủi sạch tuyết trên đầu Pudding Nhỏ, còn nói chỉ làm một lần thôi, thực ra là đang hưởng thụ con gái bấu cánh tay, làm nũng bằng giọng trẻ con non nớt, sau đó còn lừa hôn póc póc mấy cái mới miễn cưỡng đồng ý, xách như xách gà con, vứt vào chỗ tuyết dày cộm.

Sau khi vứt xong Pudding Nhỏ tự bò dậy, đòi làm lại một lần nữa, làm đi làm lại, không biết mệt mỏi.

Chơi chán rồi Hứa Kim Dã dắt Pudding Nhỏ đến khu trượt tuyết, anh đích thân dạy, đội mũ trượt tuyết, đeo kính bảo hộ, giống hệt như người mẫu. Đề phòng ngã anh còn buộc một con rùa nhỏ vào sau lưng Pudding Nhỏ, Pudding Nhỏ nghe lý thuyết không nghiêm túc, trong đầu chỉ ngập tràn suy nghĩ muốn thực hành, Hứa Kim Dã cũng không ngăn cản, có một vài việc tóm lại là sau khi vấp ngã mới thấy nó quan trọng 

Sau khi trượt ngã vài lần, Pudding Nhỏ mới nghiêm túc nghe chỉ dẫn, cái đầu nhỏ rất thông minh, học rất nhanh, không bao lâu đã có thể tự trượt xuống một mình.

Ba con hai người cùng nhau trượt xuống, bóng dáng một lớn một nhỏ, sạch sẽ lưu loát, được Mập Mạp chụp hình lại gửi cho Thẩm Thanh Đường. Sau đó lấy làm hình nền máy tính, ngước lên liền có thể thấy trong vùng tuyết trắng mênh mông, hai chấm sáng rực rỡ là hai người cô thương yêu nhất.

Tết đến, kế hoạch là sẽ về bên nhà ông cụ Hứa. Ông cụ Hứa rất cưng chiều đứa chắt nhỏ của mình, thích nhất là dắt cô bé đi khắp nơi, giới thiệu với bạn cờ bạn bài của mình. Khi nghe người khác khen chắt nhỏ của mình dễ thương lanh lợi, ông cụ chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt đáp lời, nói một câu thường thôi thường thôi nhưng trên thực tế nụ cười của ông cụ vui đến mang tai.

Đêm Giao thừa, vui vẻ viên mãn. Trước khi tiếng pháo hoa lúc mười hai giờ vang lên, có người nhịn không được đốt pháo, làm Pudding Nhỏ cũng chạy ra ngoài đòi đốt pháo, Cơm Nắm Nhỏ loạng choạng chạy theo gọi chị ơi chị ơi. Pudding Nhỏ đành quay lại dắt tay em trai, một tay khác chống nạnh chỉ huy Hứa Kim Dã đốt pháo.

Có rất nhiều loại pháo hoa, ước chừng phải nửa tiếng mới đốt xong hết, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Sau khi đốt hết pháo hoa, hai đứa trẻ cũng đã sức cùng lực kiệt, đôi mắt khép hờ, rơi vào trạng thái cần sạc pin. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tắm rửa xong hết, nằm lên giường lại nghe thấy ngoài cửa sổ có người đốt pháo hoa, tò mò bò lên cửa sổ nhìn.

Một chùm pháo hoa nhỏ được phóng lên.

Pudding Nhỏ trước cửa sổ thở ra một luồng hơi nóng, ngón tay vẽ người que lên kính thủy tinh, hai người lớn đang dắt một đứa trẻ, cô bé chỉ tay nói: “Đây là ba, đây là mẹ.”

Bóng người ở giữa trên kính thủy tinh không giống như thế.

“Đây là Pudding Nhỏ, cũng là Hứa Du Ninh.”

Cô bé quay lại, xấu hổ mỉm cười.

Du Ninh, cái tên được ông cụ Hứa đặt, lấy trong 《Kinh Thi》: ”Yết Yết Kỳ Minh, Quân Tử Du Ninh – hy vọng cô bé cả đời bình an hạnh phúc.

Đôi khi, chúng ta cũng cần phải định nghĩa hạnh phúc.

Càng nghĩ, đối với Thẩm Thanh Đường, cô nghĩ dùng cách nói của Pudding Nhỏ là phù hợp nhất.

“Ba mẹ, sau này mỗi năm chúng ta phải cùng nhau đốt pháo hoa nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.