Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 2: Quý ngài Newton




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ánh đèn đường đêm đông chiếu về phương xa. Khu biệt thự La Mã  ở phía tây thành phố toàn cửa lớn hình vòm cao ngất ngưởng, đổ bóng sang ngọn núi đến chôn vùi trong màn đêm, mặt hồ yên lặng Thiên Linh vốn xanh màu xác cua, trong đêm đen trông đen đặc lại, dưới ánh đèn xe nó mơ hồ ánh lại màu sắc trong trẻo.

Phó Vi đang mê man sắp ngủ đi mất, đột ngột kêu “Ngừng” với lái xe như hồi quang phản chiếu*, xuống taxi.

*Ý là con người ta thường đột nhiên tỉnh táo lúc sắp ra đi =)).

Mới bất sáu giờ thôi, trời đã tối đen. Gặp nạn kẹt xe, và thời tiết như dở hơi, Phó Vi đau lưng lấy chìa khoá ra mở cửa, hơi ấm trong phòng rất vừa hay, song phòng tối kìn kịt. Phó Vi cởi áo khoác bỏ lên móc áo, bật đèn sáng phòng khách.

Trong tủ lạnh không có lấy một cái giống gì ra hồn, cánh tủ có hai hàng sữa chua thẳng tắp, ngăn kéo tầng ba có các bao bì khác nhau, điều giống nhau duy nhất, ấy là bên trong toàn táo. Phó Vi trợn mắt với cái thú vui nhàm chán của Kỳ Tự, đành lấy một quả táo.

Đây là một tòa biệt thự kiểu dáng phục cổ Châu Âu, phòng khách có lò sưởi âm tường, từng được sử dụng lúc chủ nhân trước kia vẫn còn. Đó là nhà kinh tế học Kỳ Thiên Hữu, sau khi ông và phu nhân cùng nhau gặp nạn, căn biệt thự này do con ông Kỳ Tự làm chủ, phong cách trang hoàng không đổi, ngoài cái ghế dựa mềm cổ bằng gỗ lim dài giữa phòng khách bị đổi thành cái ghế sô pha mới màu trắng tinh, trông lạc quẻ giữa đống đồ phục cổ khác trong nhà.

Trên tường có treo khung hình to khắc hoa cổ điển, trên ảnh là vợ chồng Kỳ Thiên Hữu đang cười ấm áp, Kỳ Thiên Hữu nắm tay một thanh niên trông ngạo mạn. Kỳ Tự hai mươi mốt tuổi. Bên cạnh anh còn có một cô bé mặt non nớt, đó là tháng đầu cô đến Kỳ gia, lúc chụp ảnh còn hơi rụt rè, trông dúm dó.

Phó Vi mười sáu tuổi, giờ đã qua tám năm. Cô quen thuộc cấu tạo cái nhà này hơn cả Kỳ Tự, hiểu từng thứ đồ linh tinh, đã quen tay quét dọn nhà.

Phó Vi vội vàng thu mắt, vội vã liếc nhìn nguyệt san tài chính và tạp chí kinh tế tháng này không hề được động qua bên ghế sô pha, rửa sạch táo ở cái bồn rửa tay bên cạnh đó, vào phòng ngủ.

Vừa mở sổ ra, cửa trước đột nhiên vẳng ra một tiếng mở cửa.

Lúc cô thò đầu ra, Kỳ Tự đang treo tây trang màu đen bên cạnh áo khoác cô, trời đêm âm ba độ, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng, vì mới về, cả người tỏa ra hơi lạnh. Cửa lớn bằng gỗ phục cổ mở rộng ra, có con Samoyed* cao đến nửa đầu gối ngoài cửa, đang lè lưỡi, ngồi xổm ở cổng không ngừng vẫy đuôi.

*Xinh quá nè

Người đàn ông cởi giày kéo ống tay áo sơ mi lên, thân hình gầy cao, khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, quay đầu lại, mặt không đổi ra lệnh ngay: “Vào đây.”

Như kỳ tích, con chó một mực không dám bước vào phòng run người, vui sướng chạy vào cửa.

Phó Vi: “…”

Kỳ Tự đóng cửa lại, tiện tay giật cổ áo sơ mi ra, chân trần ngồi lên ghế sô pha, cái ghế sô pha kiểu Châu Âu màu ngà sữa đẹp mắt quây quanh anh. Con chó mới vào trông như một cục kẹo đường trắng trẻo, chạy tới chạy đi trên cái thảm lông dê thoải mái dễ chịu.

Phó Vi gặm táo đi sang cạnh ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, lạnh giọng chất vấn: “Anh muốn nuôi chó à?”

“Cửa hàng thú cưng đề xuất đấy, trong nhà có người già và người có bệnh tim, không nên mua chó cỡ lớn. Nên anh không mua chó ngao Tây Tạng, à, con này cũng không tệ lắm.” Kỳ Tự ngồi trên ghế sô pha, đọc tạp chí tài chính và kinh tế trên bàn trà.

Phó Vi bị ám chỉ là người già và người bệnh tim mà nghẹn cả họng, cúi đầu nhìn chằm chằm cục lông trắng. Con chó đẹp ngang với chó ngao Tây Tạng này rất phối hợp mà nở một nụ cười rất chuẩn tiêu chí, mắt to tròn vo đen nhánh sáng rỡ, lắc lắc cái đuôi xù lông với Phó Vi. Phó Vi thầm cho nó một cái chổi, hiển nhiên loài động vật ngây thơ này, vẫn chưa biết rằng vận mệnh bi thảm của nó sắp bắt đầu.

Kỳ Tự là cái người mà nuôi xương rồng cảnh cũng chết được, thế mà còn dám mua chó Samoyed về. Tháng trước anh mới nhận được một chậu hoa lan quý báu giá trị hơn vạn, vì anh không thèm để ý và Phó Vi cũng chỉ thỉnh thoảng mới chăm nên giờ nó chỉ kéo dài hơi tàn nửa chết nửa sống.

Phó Vi hít sâu một hơi, thành khẩn đề nghị: “Em không nghĩ là nhà mình hợp nuôi động vật đâu.”

Khuôn mặt người đàn ông ngồi ghế sô pha sắc bén mà trầm tĩnh, trong cổ áo sơ mi mở tùy ý là một mảng da thịt trắng trẻo, trang tạp in bằng giấy bóng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Kỳ Tự không ngẩng đầu, trong giọng nói có ý riêng: “Lúc về anh không thấy bé thú nhỏ của anh, nên anh mua con mới.”

Tình mới Samoyed khéo léo ngồi xổm bên chân Phó Vi, một lớn một nhỏ, tình mới tình cũ chị chị em em.

Phó Vi không so đo cùng anh, tiện tay ném quả táo vào thùng rác, phàn nàn một tiếng chua quá, rồi tự nhiên ngồi xuống cái ghế sa lon bên kia.

Mặt Kỳ Tự bị chặn bởi ba mươi hai trang tạp chí, châm chọc khiêu khích cô: “Táo ở tầng trên nhất xanh lắm không phù hợp với tiêu chuẩn để ăn đâu.”

Phó Vi nhớ về nhãn hiệu trong tủ lạnh, trợn mắt lên: “Thế anh không thể mua quả đã chín được à? !”

Kỳ Tự: “Anh hưởng thụ quá trình nó chín.”

Dở hơi. Phó Vi không tiện nói, nhân lúc mình vẫn còn nhịn được, ấn tạp chí trong tay của anh xuống, cắt thẳng chủ đề: “Ngày mai em cần xin phép nghỉ, nói cho chính xác, tuần này và những ngày làm việc sau, em chỉ làm nửa ngày.”

Kỳ Tự nâng tạp chí lên đọc tiếp, lạnh lùng cự tuyệt cô: “Anh không nghĩ là nhân viên của anh có thể dễ dàng xin giấy nghỉ phép từ tay anh đâu, cô Phó.”

Phó Vi gọn gàng linh hoạt: “Em xin từ chức.”

“Không, cô Phó à, mười ngày sau là liên hoan thường niên của công ty, em sẽ là bạn nhảy của anh.” Anh lật một trang nữa, trang giấy in màu phát ra tiếng ma sát trong trẻo.

“Anh nói với em bao giờ thế? !”

Kỳ Tự lật tạp chí, lộ ra nửa khuôn mặt: “Bây giờ.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Trời vừa sáng, Phó Vi rời giường uống nước và tưới nước cho cây lan của Kỳ Tự, hơi ấm mùa đông khiến trong phòng càng thêm khô ráo, hoa lan thiếu nước đã có tình trạng hơi héo. Phó Vi lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người cô phát hiện một cục lông trắng ỉu xìu ở góc tường cạnh chậu hoa, Samoyed thừa  năng lượng giờ đang rũ cụp mí mắt, trông yếu ớt giống hoa lan.

Đèn bàn thư phòng sáng trưng. Phó Vi đi dép lê gõ cửa Kỳ Tự, gõ hai lần không đợi anh mở cửa đã quay qua mở khóa: “Anh có cho thú cưng của anh ăn gì chưa thế?”

“Anh nghĩ là em sẽ rất tình nguyện chăm sóc nó.” trong tay Kỳ Tự phát ra tiếng ma sát của cây Pelikan M1000* và giấy, ngữ điệu ngạo mạn mà rất tự nhiên.

*Pelikan là hãng bút của Đức, ra đời từ năm 1929. Giá hãng khá mềm, ví dụ con M1000 này giá dao động từ 13-17 củ khoai nóng. Cũng khá mềm, mềm xương.

Phó Vi gần như muốn quẳng cửa lên mặt anh: “Anh bảo em cho nó ăn gì, nhà mình chỉ có táo!”

Kỳ Tự ngừng bút, nghĩ ngợi, rồi anh tiếp tục công việc: “Trong tủ có trứng gà sống đó.”

“…” Phó Vi cắn răng, xoay người đi ra phòng bếp làm một đĩa Omurice*. Ai bảo anh là lãnh đạo trực tiếp của cô, chủ biên của « tài chính và kinh tế E », cộng thêm làm CEO công ty xuất bản, rồi lại còn là… người giám hộ cũ của cô.

*

Mùi Omurice thơm nức mũi. Samoyed vui sướng nhào về phía cái đĩa, lúc cô cho ăn còn mỉm cười sờ sờ lông tơ của nó, tâm trạng khoái trá hỏi: “Nó tên là gì đấy?” Quay đầu lại cô phát hiện con ngươi đen nhánh của Kỳ Tự nhìn chằm chằm đĩa, yên lặng mà u ám. Thấy cô quay người, anh lạnh lùng, cứng nhắc nói: “Vivian.”

Tên tiếng Anh của Phó Vi.

Không đợi cô phản ứng, Kỳ Tự đã bước đôi chân dài đi vào phòng khách, ôm Vivian đang ăn vào phòng ngủ: “Rõ là, sau chín giờ tối mà còn ăn thì cũng không phải là thói quen tốt gì.” trong vòng tay anh Vivian giãy hai cái, nức nở bị ôm vào cái lồng được chuẩn bị kỹ càng cho nó. Bóng lưng người đàn ông trông sạch sẽ lại kiêu ngạo.

Phó Vi nén cơn giận châm chọc anh: “trông anh giống giống tên ngược đãi chó thật ấy.” Nếu Kỳ Tự được đăng lên Weibo của Hiệp hội bảo vệ động vật, nhất định cô sẽ like đầu tiên.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại trước mặt cô, bên trong vẳng ra hai tiếng chó sủa thê lương.

Nhà bảo vệ động vật Phó Vi: “…”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Trước khi ngủ, laptop bỗng cho biết có một email mới. Đến từ Queena, Qi Yao. Thích Nghiêu.

Phó Vi hét lên một tiếng, mở ra. Bên trong dùng tiếng Anh hỏi cô có khỏe không, báo cáo bây giờ người gửi đang ở biên giới Syria, cũng phàn nàn cái máy tính này không có bàn phím tiếng Trung. Trong tin nhắn còn gắn rất nhiều ảnh chụp, tiếp cận gần hơn địa khu giao chiến. Phó Vi lướt đến dưới cùng, đến cuối, Thích Nghiêu còn quan tâm hỏi cô mấy chuyện sinh hoạt gần đây.

Thích Nghiêu là bạn học thời đại học của cô, sau khi tốt nghiệp cùng cô làm phóng viên chiến trường, cũng kiên trì ít lâu. Đây là lý tưởng của cô, nhưng rồi cô lại từ bỏ. Trên ảnh là cảnh đường đi tàn tạ, những căn nhà hoang tàn đổ nát, đều khiến cô nhớ tới chiến hỏa vùng Trung Đông, khi cô còn nhiệt huyết sôi trào cùng Thích Nghiêu thảo luận tương lai mỗi đêm.

Phó Vi bắt đầu nhắn lại, cuộc sống của một phóng viên tài chính và kinh tế muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, cô đặc biệt dùng một câu nhắc về Kỳ Tự, bất giác dùng giọng điệu mỉa mai —— “Khi cấp trên của cậu ngày nào ở nhà cũng chứng minh là tuổi của anh ta không phải hai mươi chín mà là chín, cậu sẽ rất khó để mà duy trì sự kính trọng với anh ta. Lắm khi khi tớ nghi ngờ khách mời chuyên mục tài chính và kinh tế ăn vận chỉnh tề trên TV không phải là anh ta.”

Đồng thời còn có chút ít châm chọc anh mà bắt đầu chửi bới —— “Mỗi khi tớ nghe người ta dùng từ ‘Ngôi sao trong ngành’ và ‘thiên tài Kinh tế học’ để nói về anh ta, cứ cảm thấy tam quan của tớ và thế giới này lệch nhau.”

Lúc nói đến Phó Kỳ Dự, không khỏi thêm vài câu —— “… Anh ta tìm tới tớ thông qua tạp chí, nói tin tưởng năng lực viết của tớ. Cậu tin được không? Nhưng tớ đã ký hợp đồng với anh ta, qua cuộc nói chuyện tớ đã hiểu rõ một danh nhân, đây là chuyện duy nhất tớ có thể mong đợi gần đây. PS, thật sự cậu nên xem thử mấy vở ballet cổ điển của anh ta đi, hoàn toàn thay đổi cái ấn tượng ẻo lả của tớ với diễn viên múa ba-lê luôn ấy, anh ta thật sự là một pho tượng thời La Mã cổ đại biết đi. Chỉ mong cậu vẫn còn có thể tiếp xúc được mạng internet.”

Sau đó, trịnh trọng nói ở phần cuối: Ở bên đó chú ý an toàn, chờ cậu hồi âm.

Dừng gõ bàn phím, từ cửa sổ phòng ngủ cô nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy bóng tối đêm đông bao trùm ngọn núi xa, nước hồ Thiên Linh lặng sóng an tường. Tối nay ánh trăng mờ, hình dáng núi xa mông lung vắt ngang trong màn đêm, không gió, trên lá cây của cây sồi chỗ gần ba tầng lầu cao có đọng sương, trông rét lạnh gần kề.

Phó Vi uống nốt một ngụm sữa chua còn sót lại, đánh một hàng chữ cuối cùng: Yêu cậu, Vivian.

Cứ nghĩ, lại nhíu mày bỏ chữ Vivian đi, đổi thành tên thật của cô.

—— yêu cậu, Phó Vi.

Cô tắt đèn nằm lên giường, tìm thấy tên Kỳ Tự trong danh bạ điện thoại, gửi một tin nhắn: Liên quan tới việc em xin nghỉ phép, em nghĩ chúng mình cần nói chuyện đàng hòang.

Rất nhanh cô nhận được hồi âm: Trước giờ nghỉ trưa em muốn làm gì thì làm.

Phó Vi kinh ngạc với sự hào sảng của anh, hiếm hoi cô gửi một cái icon mỉm cười:

“Cảm ơn nhé, đức ngài chủ biên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.