Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 3: Bệnh nhân độc tài




Sắp đến cuối năm, công việc thanh nhàn. Phó Vi được nghỉ nửa ngày, đi một giờ đường xe mới đến nhà Phó Kỳ Dự.

Phó Kỳ Dự bày hai cái ghế sô pha có lưng dựa bên cạnh cửa sổ sát đất, vải tổng hợp màu thạch thanh, thứ màu sắc khỏe mạnh lại rất dễ chịu, nên bắt đầu nói chuyện đã thấy nhẹ nhàng. Ban đầu vốn không nói vào vấn đề chính, hàn huyên đôi câu, Phó Vi để một cuốn sổ nhung dê màu xám ghi trên đầu gối, quơ bút máy, nghĩ ngợi xem nên mở đầu thế nào.

Khuỷu tay Phó Kỳ Dự đặt trên cánh tay ghế dựa, mười ngón đan nhau tự nhiên, hăng hái nhìn cuốn sổ của cô: “Tôi còn tưởng em sẽ sử dụng máy tính hoặc là bút ghi âm chứ.” 

“Số liệu điện tử để xử lý thì thuận tiện thật, nhưng mà, ” Phó Vi quay đầu ngắm nắng sớm ấm áp ngoài cửa sổ, “Nếu như dùng bàn phím để ghi chép, sẽ thật có lỗi với không khí nói chuyện cuộc của anh đây.”

Từ trong túi Phó Vi lấy ra một cây bút ghi âm, nâng nâng lên với anh: “Nhưng thứ này thì quả thực là cần, tôi hay thất thần lắm.”

Sau đó thì chẳng nghĩ ra nên nói tiếp như thế nào.

Yên tĩnh được chốc lát, Phó Kỳ Dự cất tiếng trước, nở nụ ôn hòa: “Chúng ta có thể từ từ hiểu nhau. Ý tôi là, nói chuyện với tư cách bạn bè, sẽ có lợi cho cuộc nói chuyện của chúng ta.”

Thứ anh muốn chính là một cuộc trò chuyện ấm áp, thậm chí còn có vẻ cảm tính, không giống với một câu chuyện khách quan.

Phó Vi đỡ bút viết mà lo nghĩ, bỗng nảy ra ý tưởng: “Sao anh lại lựa chọn làm vũ công ballet? Theo tôi được biết, trên sân khấu ballet, người nữ mới là nhân vật chính.”

“Giáo dục từ gia đình.” Anh nói ngắn gọn khái quát, “Cũng có nhân vật chính là nam mà, song không nhiều. Giờ cũng xuất hiện ballet hiện đại, nhảy Hip-hop trên mũi chân.” Anh cười hình dung câu cuối cùng, rõ là không phải nói bừa bãi về hình thức vũ đạo này.

Phó Vi ho nhẹ một tiếng, hỏi một vấn đề thắc mắc đã lâu: “Ờ, ý của tôi là, trong quá trình nam diễn viên tác nghiệp, có khi nào là sẽ gặp chuyện gì đó xấu hổ…”

Rõ ràng rồi, quần áo bó mỏng như cánh ve và những động tác vũ đạo thân mật tiếp xúc tứ chi, sẽ gây cho người ta chướng ngại si.nh lý… Phó Vi không thể không thừa nhận, từ trước đến nay lúc cô các buổi biểu diễn luôn cảm thấy không hài hòa lắm.

Phó Kỳ Dự sững sờ một chốc ngắn ngủi, vẫn thoải mái giải thích với cô: “Chúng tôi có những biện pháp khẩn cấp, ừm… Nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được. Chuyện này phải tùy từng người.”

Ngược lại là Phó Vi lại hơi đỏ mặt, vì để làm dịu đi sự xấu hổ cô cúi đầu gạch gạch bút hai cái, chẳng biết nói gì. Vừa rồi chẳng nghĩ ngợi gì liền hỏi, cũng không cân nhắc rằng đề tài này quá riêng tư. Ngược lại anh còn nguyện lòng trò chuyện với cô về những vấn đề này, đủ biết anh chân thành.

Cũng may cuối cùng đã dẫn vào nội dung. Dựa theo trình tự thời gian, nói từ sự giáo dục Phó Kỳ Dự nhận được từ gia đình thuở ấu thơ, nói về chuyện anh trò chuyện với bố mẹ anh đều là người yêu thích nhạc cổ điển và vũ đạo cổ điển, nói về hoàn cảnh và quan niệm gia đình lúc tuổi thơ.

Phó Vi nhớ rất kỹ, ngòi bút không ngừng ma sát trên trang giấy, tia sáng nhạt đổ lên gương mặt trơn bóng của cô, giống như một món đồ sư sáng long lanh mỏng mang, món tóc bên mặt tùy tiện rũ xuống trên đầu vai mảnh mai, yên lặng dịu dàng.

Lúc nói tới ảnh hưởng của bố mẹ, Phó Vi bỗng sững sờ, bút ghi cũng ngừng lại.

Phó Kỳ Dự phát hiện ra sự khác thường của cô, tốt bụng dừng lại hỏi cô: “Lại thất thần à?”

Phó Vi giật mình tỉnh lại, áy náy nói xin lỗi với anh: “Ngại quá, anh tiếp tục đi.”

Biểu hiện khác thường của cô không được tự nhiên. Trong mắt Phó Kỳ Dự hơi dò xét vẻ mặt quẫn bách của cô, nói một câu chuyện phiếm: “Công việc này có lẽ sẽ cần chiếm dụng khá nhiều thời gian của em, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến nghề nghiệp bây giờ của em. Em ký hợp đồng, người nhà có đồng ý à?” Anh hơn cô sáu tuổi, trong lời nói nghe cũng có chất của trưởng bối.

Dường như Phó Vi bị đâm trúng tâm sự, cô giải thích: “Tôi là trẻ mồ côi, không có bố mẹ. Người giám hộ trước khi trưởng thành là cha mẹ nuôi tôi, không quản thúc tôi nhiều. Huống hồ, anh Kỳ, tôi là một người trưởng thành hoàn toàn có năng lực làm việc, sinh hoạt độc lập cũng không phải chuyện chi khó khăn.”

Cô nói đùa một cách tự nhiên, thoạt trông không có chướng ngại gì, là anh nghĩ nhiều. Phó Kỳ Dự cười lảng bỏ qua, lại bắt được một sơ hở trong lời cô nói, khẽ nhíu nhíu mày lại: “… Vậy cha mẹ nuôi của cô?”

“Qua đời rồi, một cuộc tai nạn máy bay tám năm trước đã mang họ đi. Khi đó tôi vẫn học cấp ba.” Vẻ mặt Phó Vi có vẻ nghiêm túc.

“Romantic.” Phó Kỳ Dự đánh giá.

Phó Vi ngẩng đầu, hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng ít nhất anh phải lấy làm tiếc với chuyện này chứ.”

“Mỗi người đều có những câu chuyện cũ, có lẽ người trong cuộc còn không cho rằng mình gặp bi kịch.” Phó Kỳ Dự tiêu sái mở tay ra, “Ca ngợi là một sự tôn trọng.”

Kết luận của anh.

Phó Vi dường như suy nghĩ gì đó nên cô viết hai gạch trên giấy. Người đàn ông này xem ra khiêm tốn lại ôn hòa, nhưng có một số việc anh lại có sự khoáng đạt hơn người thường. Anh không thương hại an ủi thân thế của cô, thậm chí cũng không có tỏ ra cảm xúc bi thương với chuyện của cha mẹ nuôi cô, đây là một hành vi không lễ phép trái với lẽ thường, nhưng ở anh lại bộc lộ rất tự nhiên, đồng thời khiến người nghe không cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác này không giống như là hoàn toàn không quan tâm, mà lại giống như đặt mình vào hoàn cảnh người khác để hiểu.

Thần kỳ thật đấy, nghệ thuật gia.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Về công ty đã là xế chiều hai giờ rưỡi, giờ tan sở cách không lâu. Phó Vi hùng hùng hổ hổ trở lại bàn công tác, cởi áo khoác màu xám dính khí lạnh, đi sang phòng giải khát rót một ly cà phê nóng.

Trước máy đun nước là biên tập Lý Manh mới tới, sợ hãi chỉ chỉ văn phòng Kỳ Tự, thấp giọng nói với cô: “Từ lúc nghỉ trưa chủ biên bắt đầu tìm chị, mười phút trước vừa mới ra ngoài, chị về thật là khéo quá.” Lại tỏ vẻ “Chị thật lớn mạng”.

Phó Vi thổi thổi cà phê, không nhanh không chậm nhấp một ngụm: “Anh ấy đi đâu rồi?”

Lý Mạnh dùng ngón trỏ đâm cằm mình, cẩn thận suy nghĩ: “Hình như là sang thành phố B tham dự tọa đàm.”

Thành phố B ngay cạnh thành phố S, lái xe đi về là bốn giờ, nếu như không kẹt xe. Xét thấy hôm nay là thứ hai, Phó Vi nghĩ ngợi, đêm nay không cần mua đồ ăn cho anh.

Về nhà quả nhiên không có một ai, đèn mới vừa sáng, chú Samoyed sớm đã đợi trong bóng đêm nhiệt tình nhào tới. Thứ động vật họ chó ngoan cường này quen thuộc một cách kỳ lạ, Phó Vi giật mình, vô ý thức trốn về sau, mới nhìn rõ cục thịt trắng bóng trước mắt, lòng vẫn sợ hãi vuốt vuốt đầu của nó.

Vivian-kun cọ lung tung dưới tay của cô, bụng phát ra một tiếng ùng ục thỏa mãn.

Phó Vi vất vả lắm mới thoát khỏi nó đi được hai bước, ngạc nhiên phát hiện góc tường bên cạnh bồn rửa chất đầy túi đồ ăn cho chó. Kỳ Tự thế mà lại nhớ đến đồ ăn cho Vivian, cô chậc chậc hai tiếng, vỗ vỗ đầu Vivian: “Mày có tiền đồ đấy.”

Ngồi xổm người xuống vừa toan mở ra, lại phát hiện trên bao bì có ghi thình lình——đồ ăn cho mèo được phối theo dinh dưỡng mới nhất.

Phó Vi và Vivian hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cân nhắc lợi hại giữa táo và đồ ăn cho mèo, đầu ngón tay mở cái bao ra. Hạt tròn màu nâu đinh đinh đang đang đổ vào chậu sứ trắng ngà, chú chó nhỏ ngây thơ vô tri vẫy vẫy đuôi, vui sướng li.ếm đầu lưỡi.

Tiếng mở khóa vang lên sau lưng, Phó Vi đứng lên phủi tay, quay đầu nhìn về phía Kỳ Tự đang đổi giày, sắc mặt âm trầm: “Nghe nói cho chó cưng ăn đồ cho mèo sẽ khiến màu lông không còn thuần chủng, nghiêm trọng có thể sẽ dẫn đến sỏi mật.”

“Thì?” Kỳ Tự nhanh chân đi ngang qua cô.

Phó Vi dùng ngôn từ chính nghĩa thương lượng: “Em nghĩ anh nên phân biệt đồ ăn cho mèo và đồ ăn cho chó là khác nhau, anh Kỳ Tự.”

Kỳ Tự mặt không đổi sắc giật cái cà vạt màu tím vân tối, lạnh lùng nhìn cô một cái: “Anh không nghĩ chó mèo khác nhau quá nhiều. Cô Phó này, anh nghĩ hẳn em nên quan tâm chính em đi.”

Phó Vi ôm cánh tay lườm lại anh: “Em thì làm sao?”

Kỳ Tự vừa đi về hướng phòng tắm vừa giật cúc áo sơ mi: “Anh không cho rằng làm tác giả truyện ký là một việc thích hợp với thân phận của em.”

“Trước kia anh còn cảm thấy phóng viên chiến trường không hợp với em đấy. Lần anh cũng cảm thấy công việc không thích hợp, còn chính em lần nào cũng đều cảm thấy rất hợp. Có phải anh cần sửa lại quan niệm của anh không?”

Kỳ Tự khoanh hai tay, bày ra một vẻ đồng ý thương lượng đàng hoàng: “Anh quen rất nhiều tác giả văn học tả thực, có thể giới thiệu cho anh ta một người chuyên nghiệp hơn.” Áo sơ mi trắng tùy tiện mở ra, lồng ng.ực và bụng dưới bày ra không e dè, từ góc độ của Phó Vi thậm chí cô còn thấy rõ logo bên trên dây lưng quần tây.

Thế là… thương lượng đàng hoàng biến thành không có khả năng.

Phó Vi cắn răng kết thúc cuộc đối thoại: “Tóm lại, anh không thể cướp công việc của em được!”

Cửa phòng tắm bị đóng lại trước mặt cô, bên trong rất nhanh là vẳng đến mùi nước tắm gội. Giọng người đàn ông trầm thấp mà vui sướng vang lên qua cửa thủy tinh: “Thật đáng tiếc quá đi, thư đề cử đã nằm trong hòm thư của thân chủ em rồi.”

“Kỳ, Tự!” Phó Vi hung hăng đạp cửa phòng tắm một cái.

Chất liệu cửa thủy tinh đánh bóng nửa thông sáng, bên ngoài không thấy bên trong tình hình, bên trong lại có thể nhìn hết bên ngoài. Kết quả là —— giọng ra lệnh lại lần nữa hòa với tiếng nước nhẹ nhàng vẳng ra: “Thưởng thức cái vẻ tức hổn hển của em cũng không phải là một tiết mục trợ hứng cho việc tắm gội đâu, anh nghĩ chắc em nên dùng sức hơn vào công việc còn thiếu hôm nay của em.”

Anh đang, lấy chuyện công báo thù tư ư? Hai tay Phó Vi khoanh trước ngực, tùy ý ngồi trên tủ TV, tựa cạnh cửa uy hiếp: “Anh cứ như thế, ngày mai em sẽ đi ghi danh hạng mục tình nguyện viên quốc tế, từ chức sang Châu Phi làm tình nguyện viên.”

Tiếng nước bỗng ngừng lại. Bầu không khí tĩnh lặng kinh khủng.

Mười giây sau, cửa thủy tinh được mở ra từ bên trong, Kỳ Tự quây một cái khăn tắm, ngón tay thon dài đỡ trên khung cửa, nhô nửa người ra, lọn tóc đen nhánh còn đang nhỏ nước: “Anh mệt mỏi lắm, cô Phó à. Cho anh mười phút yên tĩnh.” Đức ngài chủ biên hít sáu tiếng khói ô tô trên đường cao tốc lần nữa đóng cửa lại.

Tên cố chấp cuồng khống chế giai đoạn cuối. Phó Vi nhìn chằm chằm khe cửa đầu kia, tiếng nước vòi hoa sen dần dần vang lên bên tai, duy trì một tần suất ổn định mà khiêu khích. Phó Vi hít thở sâu một hơi, sắt mặt quay người đi sang tủ lạnh, hung tợn tìm kiếm cơm tối của cô.

Ánh đèn tử lạnh lạnh lẽo đổ vào trên khuôn mặt cô gầy gò, vẻ mặt Phó Vi nghiêm túc cúi người, tỉ mỉ đọc bao bì Kỳ Tự mua, lấy ra một quả táo đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.