Khi thoát khỏi giấc mơ, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Ngôn Vị là: mùa đông nơi đây dường như dài hơn những nơi khác.
Mới tháng Mười Một thôi mà trên cửa sổ đã phủ một lớp sương mờ.
Phòng ngủ không có rèm cửa, ánh nắng xuyên qua tấm kính dán giấy hoa, chiếu thẳng vào mắt, có hơi chói.
Tiêu Ngôn Vị mở mắt nằm yên cảm nhận một lúc, cảm giác tim mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mơ, nhịp đập có vẻ gấp gáp.
Y trở mình, chăm chú nhìn chằm chằm vào những cây xà ngang to lớn, đen sì tr.ần tr.ụi trên trần nhà.
Căn phòng dùng làm phòng ngủ của y không hề nhỏ, nhưng bài trí vô cùng đơn sơ, thậm chí có thể nói là nghèo nàn.
Kéo dài từ tường đông sang tường tây là một chiếc giường đất*, loại được xây bằng gạch. Nghe nói khi nhóm lửa nấu cơm ở gian ngoài, hơi nóng sẽ được dẫn xuống dưới, có vẻ rất ấm áp.
(*) Giường đất 土炕:
Nhưng Tiêu Ngôn Vị không mấy hứng thú. Một là y không biết nấu ăn, hai là y cũng chẳng biết nhóm lửa, vậy nên chiếc giường đất này chỉ đơn thuần là một cái giường mà thôi.
Chăn nệm trải trên giường là đồ mới. Hôm qua, chủ nhà đem đến cho y bộ chăn cưới mà con gái ông ấy không mang đi khi kết hôn. Trên tấm chăn cưới màu đỏ thắm thêu hình uyên ương và hoa mẫu đơn, trông vô cùng tươi vui rực rỡ.
Tiêu Ngôn Vị nằm lâu đến mức mỏi cả vai, bèn đổi tư thế. Y nửa nằm sấp trên giường, vùi đầu vào gối, tận hưởng cảm giác hơi ngạt thở.
Khi não bộ thiếu oxy, nó sẽ trở nên trống rỗng, không cần nghĩ ngợi điều gì, ác mộng cũng không thể len vào. Tiêu Ngôn Vị thích cảm giác này, nó khiến y cảm thấy an toàn.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cổng từ ngoài sân vọng vào.
Tiêu Ngôn Vị nhắm mắt nghe một lát, xác nhận đúng là cổng nhà mình có tiếng gõ, bèn vớ lấy quần áo cạnh gối mặc vào, xỏ dép lê đi ra ngoài, “Ra ngay!”
Trong sân toàn là cỏ dại cao hơn nửa thước*, đi lại rất khó khăn.
(*) 1 thước xấp xỉ 1/3 mét.
Tiêu Ngôn Vị đi tới cổng thì suýt tuột cả dép. Y kéo then cửa ra, thấy cháu trai của chủ nhà – Diêu Đại Bảo đang đứng bên ngoài cười toe toét với mình, để lộ một cái răng cửa bị sún.
Trẻ con trong thôn không được nuôi dạy kiểu nâng niu. Diêu Đại Bảo hoàn toàn khác với những đứa trẻ thành phố mà Tiêu Ngôn Vị từng gặp, da không trắng trẻo, cũng chẳng có vẻ gì là được chăm chút kỹ lưỡng.
Cậu nhóc mặc một cái áo bông màu xám sẫm sửa lại từ áo người lớn, chiếc quần dài chần bông nhưng hai ống lại chẳng dài bằng nhau.
“Anh Tiêu ơi, cơm chín rồi.”
“Gọi bằng chú.” Tiêu Ngôn Vị nói.
Diêu Đại Bảo chẳng hề sợ y, nói năng còn chưa rõ tiếng, dạy mãi không sửa, “Anh Tiêu, đi thôi.”
Thằng nhóc này dạn dĩ thật, trông cũng đáng yêu. Lúc nói chuyện, đầu nó cứ lắc lư, đôi mắt sáng rực, chớp chớp nhìn Tiêu Ngôn Vị đầy mong đợi.
Tiêu Ngôn Vị cúi đầu nhìn thằng bé một cái, đành chịu: “Nhóc qua đó trước đi, anh mới dậy thôi.”
“Em chờ anh.” Diêu Đại Bảo lách qua người y vào trong sân, chẳng hề khách sáo mà lấy một cái ghế đẩu dưới mái hiên ra ngồi xuống. Đầu gối nó chụm chặt vào nhau, ra dáng rất ngoan ngoãn.
“Vậy thì chờ một lát đi.” Tiêu Ngôn Vị xỏ dép lê loẹt quẹt vào nhà thay quần áo, rồi lại cầm cốc đánh răng ra ngoài, ngồi xổm trên bậc thềm đánh răng.
Kem đánh răng mua ở tiệm tạp hóa nhỏ đầu thôn. Trước đây y chưa từng dùng nhãn hiệu này, hơi cay một chút, nhưng bọt lại rất nhiều.
Miệng y còn đang đầy bọt kem đánh răng thì Diêu Đại Bảo bỗng đứng dậy chạy đến ngồi xổm bên cạnh y, ngập ngừng muốn nói lại thôi, trông bộ dạng như đang rất tò mò về điều gì đó nhưng lại không dám hỏi.
Tiêu Ngôn Vị liếc nhìn thằng bé, nói không rõ ràng: “Muốn hỏi gì?”
Diêu Đại Bảo ôm lấy đầu gối, mắt sáng rỡ lên, “Anh ơi, ông em nói anh đến từ thủ đô ạ.”
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị súc miệng, rồi đi đến bên cái chum lớn múc một chậu nước rửa mặt.
Tháng Mười Một, nhiệt độ đã xuống rất thấp, nước trong chum mang theo hơi lạnh tê buốt.
Diêu Đại Bảo như cái đuôi nhỏ chạy lẽo đẽo theo sau Tiêu Ngôn Vị, suýt nữa thì giẫm lên gót chân y, “Thủ đô có tốt không anh?”
“Không tốt bằng ở đây.” Tiêu Ngôn Vị vừa đáp vừa đi vào nhà, đặt cốc và bàn chải đánh răng lên giá, rồi tiện tay ấn đầu nhóc con xuống xoa mạnh hai cái, “Đi thăm họ hàng có vui không?”
Mấy hôm trước Diêu Đại Bảo có đến nhà cô ruột ở thôn bên cạnh chơi mấy ngày, tối hôm qua vừa mới về.
“Vui ạ.” Thấy Tiêu Ngôn Vị đang thay giày, cậu nhóc bèn chạy ra trước, đứng đợi dưới bậc thềm.
Tiêu Ngôn Vị thay giày rồi gọi Diêu Đại Bảo: “Đi thôi.”
Đóng cổng sân xong, Diêu Đại Bảo lại bám theo, rõ ràng không tin lời y nói khi nãy. Thằng bé lắc lắc đầu: “Anh gạt em, thủ đô chắc chắn tốt hơn.”
Tiêu Ngôn Vị nghe vậy thì bật cười, “Nhóc đã đến đó bao giờ đâu, sao nhóc biết là tốt?”
“Sau này em sẽ đi.” Diêu Đại Bảo vừa đi vừa nhảy chân sáo, trông rất vui vẻ, hai cánh tay vung vẩy tới lui, “Em muốn đến đó học đại học.”
“Ừ, cứ đi đi.” Tiêu Ngôn Vị qua loa đáp.
“Ông nội em bảo năm nay cho em đi học đấy.” Diêu Đại Bảo nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xịu xuống, “Nhưng bố mẹ em đi làm thuê ở miền Nam mãi chẳng về. Cái gì mà “bạ” ấy phải chuyển qua, ông nội em thì lại không biết làm.”
Tiêu Ngôn Vị ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra cái “bạ” mà cậu nhóc nói là gì, “Ý nhóc là học bạ?”
“Đúng rồi, học bạ.” Diêu Đại Bảo vô cùng phiền não, lại lắc lắc cái đầu, “Ông nội em bảo nếu em không ngoan thì sẽ cho đi chăn cừu với anh Nhị Ma.”
Tiêu Ngôn Vị chẳng biết anh Nhị Ma mà thằng bé nói là ai. Y mới đến đây được hơn nửa tháng, trong thôn có bao nhiêu người y còn chưa nhớ hết. Gương mặt hơi quen thuộc cũng chỉ có hai ông cháu nhà này.
Thế nên y chỉ đành “ừ hử” hai tiếng, coi như đã nghe thấy.
Trẻ con tầm 6, 7 tuổi đúng là tuổi nói nhiều như sáo. Dù Tiêu Ngôn Vị không đáp lời thì Diêu Đại Bảo vẫn có thể tự luyên thuyên cả buổi.
“Em không thèm đi chăn cừu với Nhị Ma đâu.” Diêu Đại Bảo tiện tay vặt một cọng cỏ gì đó bên đường mà Tiêu Ngôn Vị cũng không biết tên, vừa phẩy phẩy vừa nói, “Em muốn đi học, em muốn giống như anh Ngụy Trì.”
Tiêu Ngôn Vị giật lấy cọng cỏ từ tay cậu bé, chiếm làm của riêng, cũng bắt chước phẩy phẩy vài cái, “Anh Ngụy Trì là ai?”
“Là sinh viên đại học đó!” Diêu Đại Bảo vừa nghe thế là hào hứng hẳn lên, lại định nhảy nhót lung tung thì bị Tiêu Ngôn Vị ấn trán giữ lại.
“Sinh viên đại học à.” Tiêu Ngôn Vị khẽ lặp lại, rồi bật cười, đáp lấy lệ, “Giỏi thật đấy.”
Diêu Đại Bảo gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục chuyển sang chủ đề khác, líu ríu nói mãi không dứt. Tiêu Ngôn Vị cũng chẳng buồn nghe.
Người trong thôn thức dậy từ rất sớm. Lúc Diêu Đại Bảo đến đập cửa nhà y mới hơn 7 giờ, hiện tại còn chưa đến 7 giờ rưỡi mà trên đường đã đông người qua lại rồi.
Mấy người dân đeo những chiếc gùi mây lớn đi ngang qua, thấy Tiêu Ngôn Vị còn chào một tiếng.
Họ gọi y là “thầy Tiêu”.
Tiêu Ngôn Vị xua xua tay, mỉm cười nói: “Tôi không phải giáo viên đâu.”
Anh nông dân nói vọng lại, giọng vang đến mức đứng đầu thôn phía đông hét một tiếng cũng có thể truyền sang tận cuối thôn phía tây: “Người từ thành phố về thì đều gọi là thầy giáo hết!”
Tiêu Ngôn Vị chẳng biết làm sao, cái danh này y thật sự không gánh nổi, nhưng cũng đành chịu. Y giơ tay chỉ vào cái gùi của anh nông dân, “Bác ra đồng à?”
“Ra đồng á?” Anh nông dân cười ha hả lắc đầu, “Tôi về rồi ấy chứ!”
Tiêu Ngôn Vị hơi ngẩn ra, bụng bảo dạ sao mà sớm thế.
“Hơn 7 giờ rồi đấy.” Anh nông dân xốc lại cái gùi, “Mặt trời lên cao rồi còn gì.”
Tiêu Ngôn Vị nhìn xuống chân anh nông dân, thấy rõ là anh ta vừa ngoài đồng về. Nửa ống quần bị sương thấm ướt, đôi giày vải đen lấm lem bùn đất.
Tiêu Ngôn Vị gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục đi theo Diêu Đại Bảo.
Trên đường, hai người lại gặp thêm vài người hàng xóm láng giềng. Mọi người nhìn Tiêu Ngôn Vị như thể nhìn thấy động vật quý hiếm nào đó vừa trốn khỏi vườn thú, ai cũng đều tới chào hỏi y. Cũng có người ngại ngùng không dám đến bắt chuyện, mấy cô bé con thì nấp sau gốc cây nhìn trộm y.
Tiêu Ngôn Vị khá bình thản đón nhận việc mình bị người ta nhìn ngó như động vật quý hiếm, y còn nheo mắt cười cười.
Hai người vừa bước vào sân, Lão Diêu đã bưng bát đi ra, thấy y đi tới bèn hỏi: “Ngủ ngon không?”
Nghĩ đến giấc mơ hỗn loạn nửa đêm qua, Tiêu Ngôn Vị nói dối không chớp mắt, gật đầu: “Ngon lắm ạ.”
“Tôi biết ngay mà.” Lão Diêu nghe y nói thế thì vui vẻ đặt bát lên bàn, “Mấy cái chăn của cậu là tôi mới phơi hôm kia đấy.”
Dứt lời, ông quay sang bảo Diêu Đại Bảo đi rửa tay, “Ăn cơm thôi.”
Bàn ăn được đặt ngay trên chiếc giường đất trong nhà. Trên bàn có một cái nồi cơm điện kiểu cũ, bên trong là nồi cháo ngô xay vàng sánh.
Tiêu Ngôn Vị rửa tay xong, cởi giày rồi ngồi khoanh chân trên giường. Y lấy một cái bát trên bàn múc một bát đầy đưa cho Lão Diêu, “Chú đừng bận rộn nữa ạ.”
Lão Diêu nhận lấy bát, không cởi giày mà ngồi luôn ở mép giường, húp một ngụm cháo dọc theo thành bát. “Cậu định ở đây bao lâu?”
Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, dùng đũa gắp một ít rau xanh trộn vào trong cháo, “Cháu chưa biết nữa.”
“Trên núi cũng yên tĩnh.” Lão Diêu là người thẳng tính, ông không hỏi nhiều, “Người như cậu đến đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng tốt đấy.”
Tiêu Ngôn Vị bưng bát mỉm cười, “Người như cháu là người như nào ạ?”
Lão Diêu nhìn y vài lần, “Khó nói lắm.”
Ông đẩy đồ ăn trên bàn về phía Tiêu Ngôn Vị một chút, cũng cười theo, “Dù sao thì cũng khác bọn tôi.”
Hai người đang trò chuyện thì Diêu Đại Bảo chạy tới, ngồi sát vào ông nội.
“Nếu thấy chán,” Lão Diêu xoa đầu nhóc con mấy cái, “thì để nó dẫn cậu đi lên núi thử xem. Trên đó yên tĩnh lắm, nhìn một cái là tâm trạng tốt lên ngay.”
Tiêu Ngôn Vị hơi khựng lại, cúi đầu húp cháo, “Cháu không đi lên núi đâu ạ.”
“Đến đây vẽ ký họa mà không đi lên núi à?” Lão Diêu hỏi.
Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, chỉ đáp: “Cháu thấy tâm trạng mình rất ổn.”
Lão Diêu liếc nhìn y một cái, không nói thêm gì nữa, ông múc cho Diêu Đại Bảo một bát cháo rồi nhìn thằng bé ăn.
Cả ba đang ăn thì cửa gỗ gian ngoài vang lên một tiếng kẽo kẹt.
Lão Diêu đặt bát xuống, vừa định xem là ai đến thì đã có tiếng vọng vào, “Chú Diêu, chú có nhà không?”
Lão Diêu vội ra đón khách, “Cậu về lúc nào thế?”
“Cháu về tối qua ạ.” Một người đàn ông trẻ tuổi vén tấm rèm che nửa cửa, bước vào trong nhà, “Cháu đến mượn chú cái xẻng.”
Người đàn ông rất cao, tóc cắt rất ngắn, trông có vẻ còn trẻ. Tiêu Ngôn Vị đặt bát xuống, trực giác mách bảo y rằng đây chính là anh sinh viên đại học trong thôn, “anh Ngụy Trì”.
Quả nhiên, Diêu Đại Bảo lập tức nhảy cẫng lên, chạy tới ôm lấy đùi người kia, ríu rít gọi anh Ngụy Trì.
Ngụy Trì gõ nhẹ lên trán thằng nhóc, “Hỗn ghê.”
Tiêu Ngôn Vị ngồi ở phía trong, đến lúc Ngụy Trì ngẩng đầu mới nhận ra trong phòng còn một người nữa. Hắn thoáng sững lại nhưng phản ứng rất nhanh, sau khi chạm mắt với Tiêu Ngôn Vị vài giây thì lịch sự nở nụ cười.
Ngụy Trì có đường nét gương mặt cứng cỏi, mắt một mí, sống mũi cao, môi hơi mỏng. Kiểu tóc ngắn cũn khiến hắn trông hơi dữ dằn, nhưng khi cười lên lại khiến người ta cảm thấy người này khá dễ gần.
Tiêu Ngôn Vị âm thầm quan sát hắn, cũng gật đầu theo, xem như chào hỏi.
Ngụy Trì vẫn nhìn Tiêu Ngôn Vị, “Chào cậu, tôi là Ngụy Trì.”
Tiêu Ngôn Vị mấp máy môi, nghĩ rằng có lẽ mình cũng nên tự giới thiệu, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói thế nào. Nói mình là khách ư? Y đâu có họ hàng thân thích gì ở đây.
Đúng lúc y đang khó xử thì lão Diêu đã giới thiệu giúp: “Tiêu Ngôn Vị, người thành phố đến đây vẽ ký họa.”
Ngụy Trì khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì, có vẻ như định rời đi. Nhưng trước khi quay lưng đi, hắn lại nhìn Tiêu Ngôn Vị thêm một lần nữa.
Tuy nói từ lúc đến đây ngày nào Tiêu Ngôn Vị cũng bị mọi người vây xem, nhưng kiểu nhìn trắng trợn không hề che giấu thế này thì vẫn là lần đầu y gặp.
Có người thành phố đến thôi mà cũng mới lạ vậy sao? Tiêu Ngôn Vị thầm nghĩ.
Nhưng y không giỏi đọc ánh mắt người khác, bèn dời mắt đi, bưng bát lên tiếp tục húp cháo.
Lão Diêu không nhận ra có gì bất thường, còn giữ Ngụy Trì ở lại ăn sáng cùng.
Ngụy Trì lắc đầu, “Cháu phải về dọn dẹp một chút, mọi người cứ ăn đi ạ.”
Lão Diêu có vẻ rất muốn giữ hắn ở lại thêm, nhưng dường như lại sợ Tiêu Ngôn Vị không được tự nhiên, nên ông cũng chỉ nói khi nào rảnh thì ghé qua chơi.
Ngụy Trì đáp lại một tiếng, chào mọi người rồi rời đi.
Sau khi Ngụy Trì đi rồi, Lão Diêu lại ngồi xuống nói với Tiêu Ngôn Vị: “Cậu ấy ở ngay sân bên cạnh, dạo trước không về, bảo là có việc ở trường.”
“Vâng.” Ngày nào Tiêu Ngôn Vị cũng chỉ ghé qua nhà Lão Diêu một lát vào giờ cơm, thật sự không để ý sân bên cạnh có người ở hay không. Dù vậy, y cũng không mấy bận tâm, “Sáng nay Đại Bảo có nhắc với cháu rồi.”
Lão Diêu liếc nhìn Diêu Đại Bảo, lắc đầu cười nói: “Đại Bảo nó quý cậu ấy lắm.”
Tiêu Ngôn Vị đang ngồi đối diện cửa sổ trong nhà, ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy Ngụy Trì đã vào sân nhà mình rồi. Y không nhìn thấy hắn nữa, thay vào đó lại chạm mắt trực diện với một cô bé.
Cô bé sững người, rồi quay đầu chạy mất.
Lão Diêu cười đến mức suýt sặc cháo, đưa tay quệt cằm, “Trước kia đám con gái đứa nào đứa nấy đều quấn lấy Ngụy Trì. Sau này chắc sẽ quấn lấy cậu thôi.”
Nghĩ đến khuôn mặt của Ngụy Trì, Tiêu Ngôn Vị gật đầu một cách thờ ơ, “Trông anh ta đúng là khá được lòng con gái.”