Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 2: Chương 2




Bên ngoài sân nhà Lão Diêu có một cây hòe lớn. Dưới gốc cây, mấy ông cụ tóc đã bạc trắng đang tụm lại quanh một chiếc bàn nhỏ, đánh cờ tướng ở đó.

Tiêu Ngôn Vị ăn xong cũng chẳng có việc gì làm, bèn đứng dưới tán cây xem một lúc.

Mấy ông cụ hô hào đầy khí thế, quân cờ gỗ va vào nhau kêu cốp cốp. Y đoán rằng bộ cờ này chắc cũng sắp nứt ra rồi.

Y rướn người nhìn bàn cờ qua những mái đầu bạc, rồi lại thu tầm mắt về.

Không hiểu gì cả.

Thật ra cha y đã từng giảng cho y nghe rất nhiều lần, hình như là “mã tẩu nhật, tượng tẩu điền”*, nhưng cũng có thể là “mã tẩu điền, tượng tẩu nhật”.

(*) “Mã tẩu nhật, tượng tẩu điền” (马走日,象走田): Quân Mã (ngựa) đi theo hình chữ “Nhật” (日), quân Tượng (voi) đi theo hình chữ “Điền” (田).

Y nhìn chằm chằm vào thế cờ biến ảo khôn lường đó một lúc, rồi chẳng biết ngẩn người ra tự lúc nào, đến khi hoàn hồn lại thì bên cạnh đã có một thêm người đứng đó.

Không biết Ngụy Trì đã ra đây từ bao giờ, đang đứng cạnh y xem đánh cờ. Nhìn thấy y chú ý đến mình, hắn khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Hắn đã thay quần áo, không còn mặc bộ đồ lao động khi nãy nữa.

Tiêu Ngôn Vị không tính là sợ lạnh, nhưng lúc này y cũng đang mặc một chiếc áo nỉ dài tay có lớp lót lông. Còn Ngụy Trì thì chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay, ống tay áo xắn lên để lộ nửa cánh tay với những đường cơ bắp rõ ràng.

Người đã đứng sát bên thế này, nếu còn không nói gì thì có vẻ bất lịch sự. Tiêu Ngôn Vị nghĩ ngợi một lát, gượng gạo hỏi: “Ra ngoài à?”

“Không.” Ngụy Trì lắc đầu.

Tiêu Ngôn Vị không biết nên đáp lại thế nào, đành gật đầu coi như đã hiểu, ý bảo nếu hắn bận thì cứ đi làm việc của mình đi.

Nhưng với tư cách là sinh viên đại học của thôn, khả năng đọc sắc mặt người khác của Ngụy Trì không bằng những người dân làng khác, cũng không bằng Lão Diêu, thậm chí không bằng cả Diêu Đại Bảo.

Hắn dường như chẳng nhận ra Tiêu Ngôn Vị không muốn nói chuyện, vẫn cứ đứng sóng vai bên cạnh y xem mấy ông cụ đánh cờ tướng.

Tiêu Ngôn Vị thấy hơi không chịu nổi bầu không khí này, chuẩn bị chuồn đi trước.

Y vừa mới nhúc nhích chân, Ngụy Trì đã liếc nhìn y một cái, “Nghe chú Diêu nói, cậu đến từ thủ đô à? Tôi cũng từ đó về.”

Tiêu Ngôn Vị sững người một lát, bước chân khựng lại, lắc đầu: “Không phải.”

Ngụy Trì nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ.

“Tôi cũng không nhớ mình đến từ đâu nữa.” Tiêu Ngôn Vị cúi đầu cười nhạt, mang theo chút tự giễu. “Tầm này hai năm trước, tôi xuất phát từ thủ đô.”

Ngụy Trì cũng cười, giọng điệu hắn có vẻ trêu chọc nhưng không hề khiến người ta khó chịu: “Đến từ đâu mà cũng không nhớ luôn sao?”

Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, không đáp lại nữa mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn cờ chưa phân thắng bại dưới gốc cây kia.

Đã bao lâu rồi y không xem người ta đánh cờ tướng như thế này nhỉ? Tiêu Ngôn Vị nghĩ ngợi, cảm thấy đã lâu lắm rồi. Lần cuối cùng y xem người khác đánh cờ là hồi còn bé, cũng chỉ cỡ tuổi Diêu Đại Bảo bây giờ, ngồi trên vai cha hăng hái chỉ trỏ bừa bãi.

Nhưng thật ra nghĩ kỹ lại, trong hai năm qua, hình như y cũng chẳng làm việc gì nghiêm chỉnh, cứ lang bạt khắp nơi. Ấy vậy mà lại chẳng có thời gian đứng xem một ván cờ tướng.

Ngụy Trì nhìn theo ánh mắt y: “Hiểu không?”

“Không hiểu.” Tiêu Ngôn Vị thật thà trả lời.

“Hồi nhỏ chưa từng học à?” Ngụy Trì hỏi.

Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Có học, nhưng không học được.”

Thực ra sự thay đổi cảm xúc của y không rõ ràng lắm, nhưng Ngụy Trì vẫn nhận ra. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Ngôn Vị một cái, rồi không hỏi thêm nữa.

Tiêu Ngôn Vị nói xong lại rơi vào im lặng.

Da y rất trắng, khác hẳn với làn da thô ráp, dãi dầu mưa nắng của những người nông dân quanh đây. Rất đặc biệt.

Mặc dù y ăn mặc rất tùy ý, nhưng ở cái vùng lưng chừng núi không hẳn là hẻo lánh nhưng tuyệt đối chẳng thể gọi là hiện đại này, Tiêu Ngôn Vị vẫn có vẻ lạc lõng.

Sáng nay lúc Ngụy Trì vừa gặp Tiêu Ngôn Vị, đôi chân dài của y co lại một cách gượng gạo khó chịu bên chiếc bàn thấp nhà Lão Diêu, ngón tay thon dài mảnh khảnh cầm cái bát miệng nông chẳng có gì là nghệ thuật, húp cháo một cách thờ ơ lơ đãng. Bộ dạng ấy rất giống với dáng vẻ vô cảm nhìn ra xa xăm bây giờ.

Ngụy Trì từng gặp nhiều người tầm tuổi Tiêu Ngôn Vị, không ít người có ngoại hình ưa nhìn. Nhưng khoảnh khắc đầu tiên trông thấy y vào buổi sáng nay, ánh mắt hắn vẫn bị hút chặt, tựa như bị bỏng nhẹ.

Nhận ra mình đang thất thần nhìn Tiêu Ngôn Vị, Ngụy Trì hơi ngượng ngùng khẽ ho một tiếng, cố gắng tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Sao lại không học được?”

Tiêu Ngôn Vị chớp mắt mấy cái, không nhìn hắn. Ngay lúc Ngụy Trì nghĩ rằng y sẽ không trả lời, giọng nói của y khẽ khàng vang lên: “Ba tôi không dạy được.”

“Tôi không còn ba nữa.” Rồi y nói tiếp.

Lúc nói giọng điệu của y rất nhẹ nhàng thản nhiên. Y thậm chí còn khẽ nhếch khóe môi, không rõ là đang an ủi Ngụy Trì hay tự an ủi chính mình.

Ngụy Trì sững người trong thoáng chốc, môi mím lại: “Xin lỗi.”

Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, “Không có gì phải xin lỗi cả, tôi quên lâu rồi.”

Vừa lỡ chạm vào chuyện không vui của đối phương, Ngụy Trì bỗng không biết phải nói gì thêm, chỉ im lặng đứng bên cạnh y, ánh mắt lại vô thức hướng về phía Tiêu Ngôn Vị lần nữa.

“Sao lại nghĩ đến việc tới đây?” Ngụy Trì hỏi.

Nơi này không phải thành phố du lịch, không có ngành nghề đặc trưng, tiềm năng phát triển gần như bằng không.

Những năm gần đây, người ngoài duy nhất đến ở trong thôn chỉ có một giáo viên tình nguyện về dạy học.

“Không phải muốn đến.” Tiêu Ngôn Vị đáp.

Ngụy Trì không hiểu, nhìn y với vẻ hơi dò xét.

Tiêu Ngôn Vị chạm phải ánh mắt của hắn, vốn không định trả lời. Nhưng không biết có phải vì Ngụy Trì trông khá đáng tin cậy, hay vì chính bản thân y cũng muốn tìm ai đó để nói chuyện hay không, cuối cùng Tiêu Ngôn Vị vẫn mở miệng.

“Ngồi xe lâu quá thấy mệt.” Tiêu Ngôn Vị nhíu mày, rồi lại khẽ cười một tiếng, “Thế nên muốn xuống thì xuống thôi.”

Tiêu Ngôn Vị vốn chẳng có đích đến nào cả, cứ đi tới đâu hay tới đó. Nhưng lúc xe khách đường dài chạy đến đây, y mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy những dãy núi xanh xa xa cùng những áng mây lững lờ vờn quanh sườn núi.

Những đám mây ấy trắng muốt, không vương một chút tạp sắc nào, trôi bồng bềnh giữa núi non. Hoặc có lẽ chúng chẳng hề di chuyển, chỉ là xe của y đang chạy mà thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Ngôn Vị vẫn cảm thấy chúng thật tự do, thế là y xuống xe ở trạm dừng.

Y thậm chí còn không biết nơi này là đâu, chỉ nhớ rằng ngay khi vừa bước ra khỏi trạm thì đã nhìn thấy Lão Diêu.

Lão Diêu đến thị trấn bán nông sản, thấy y thì nói là nhà mình có phòng trống. Tiêu Ngôn Vị trả tiền thuê nhà lẫn tiền cơm nước, cứ thế mà được Lão Diêu “nhặt” về.

“Lão Diêu là người nhiệt tình.” Ngụy Trì bật cười, “Cái cậu giáo viên tình nguyện xuống đây dạy học kia cũng là do ông ấy nhặt về đấy.”

Khi đó, thầy giáo tình nguyện vừa mới tốt nghiệp, hừng hực nhiệt huyết đến nơi này. Ai ngờ còn chưa tới được đầu thôn đã đi lạc, cứ loanh quanh luẩn quẩn rồi lạc vào trong núi. Đúng lúc Lão Diêu lại đang ở trên núi, thế là ông đưa cả người lẫn hành lý về thẳng trụ sở thôn.

Tiêu Ngôn Vị cũng bật cười theo. Thực ra câu chuyện này hình như cũng không có gì đáng cười cho lắm, nhưng y cứ cười mãi không ngừng, như thể có câu nào đó của Ngụy Trì đã chọc đúng chỗ buồn cười của y.

Chờ đến khi y cười đủ rồi quay sang nhìn Ngụy Trì, hắn đã nhướng mày nhìn y được một lúc rồi.

Có lẽ là vì vừa rồi tự dưng bật cười một tràng khiến trong lòng nhẹ nhõm lạ thường, cũng có thể là vì đã quá lâu rồi không nói chuyện với ai như thế này, Tiêu Ngôn Vị bỗng nhiên có chút bùi ngùi.

Y hơi cúi đầu, giọng nhẹ tênh hỏi Ngụy Trì: “Anh có thấy tôi không bình thường không?”

Tiêu Ngôn Vị vốn đã thấp hơn Ngụy Trì một chút, lúc này lại còn cúi đầu khiến cho Ngụy Trì chỉ có thể nhìn thấy hàng mi rất dài và sống mũi thẳng tắp của y.

Tóc y có hơi dài, động tác cúi đầu khiến tóc khẽ lay động, che kín cả vầng trán.

“Nếu ai cũng “bình thường” cả, thì thế giới này sẽ tẻ nhạt đến mức nào chứ.” Ngụy Trì nói.

Tiêu Ngôn Vị đột ngột quay phắt đầu nhìn Ngụy Trì, động tác của y có hơi mạnh, khiến Ngụy Trì dường như cũng giật mình, “Sao thế?”

Tiêu Ngôn Vị mím môi, “… Không có gì.”

Chỉ là y cảm thấy câu nói vừa rồi của Ngụy Trì rất thú vị, nhẹ bẫng nhưng lại khiến một sợi dây nào đó trong lòng y vô thức thả lỏng đôi chút.

Có lẽ liên quan đến việc “anh Ngụy Trì là sinh viên đại học của thôn”, Tiêu Ngôn Vị cảm thấy hắn không giống Lão Diêu, cũng không giống những người dân nơi đây.

Hắn rất đặc biệt.

“Có ai từng nói với cậu như thế không?” Ngụy Trì lại hỏi.

“Hửm? Nói gì cơ?” Tiêu Ngôn Vị nghĩ ngợi một lát, “Nói tôi có vấn đề ư?”

Ngụy Trì gật đầu.

“Tạm thời thì chưa.” Tiêu Ngôn Vị khẽ di di mũi chân trên mặt đất, cúi đầu nói, “Chắc là tại không liên lạc được với tôi.”

Câu này nghe có phần vô trách nhiệm, nhưng vì Ngụy Trì không rõ tình hình cũng không tiện hỏi sâu, nên hắn thuận theo lời y mà nói tiếp: “Giờ thì có muốn liên lạc cũng chịu rồi.”

Tiêu Ngôn Vị ngẩng đầu nhìn hắn, “Hả?”

Màu mắt của y rất nhạt. Lúc này vừa hơn 8 giờ sáng, ánh nắng vẫn chưa quá gắt, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu trong đôi mắt y khiến Ngụy Trì vô thức thất thần trong giây lát.

“Không có tín hiệu.” Ngụy Trì hoàn hồn, giải thích với y: “Tốc độ mạng rất chậm, khi nào may mắn thì có thể có.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn quanh bốn phía. Y đã ở đây hơn nửa tháng rồi, nhưng giờ đột nhiên lại có cảm giác như vừa mới xuống xe, vừa mới đặt chân đến nơi này, chẳng có chút ấn tượng nào về những gì mình đã thấy trong những ngày qua.

Y nhìn về phía sau, nhà của Ngụy Trì và nhà Lão Diêu nằm sát cạnh nhau, cả hai đều không cao. Tường sân nhà Ngụy Trì còn bị bong tróc, trông rất cũ kỹ.

Xa hơn về bên cạnh là nhà của một người hàng xóm không rõ họ tên, trước cửa đặt một chiếc ghế đẩu bốn chân thấp bé. Một bà lão đang ngồi ở đấy, chăm chú đan lát thứ gì đó.

Trước mặt họ là một con đường đất lồi lõm đầy ổ gà, vì mấy hôm trước trời mưa nên mặt đường trông càng thêm lởm chởm.

Hướng về phía cửa nhà Ngụy Trì có lát mấy viên gạch đỏ dùng để kê chân. Chúng cũng chẳng còn mới, có viên chỉ còn một nửa, có viên chỉ còn hai phần ba, bề mặt đầy những vết nứt nông sâu khác nhau.

Xa xa hơn nữa là những ngọn núi lớn mà hôm đó Tiêu Ngôn Vị đã nhìn thấy trên xe. Trên xe trông chúng rất xa, nhưng từ đây nhìn lại, chúng dường như gần hơn nhiều.

Tiêu Ngôn Vị thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngụy Trì, “Bây giờ chẳng phải các huyện nghèo đều đã “thoát nghèo” hết rồi sao?”

“Phải.” Ngụy Trì khẽ thở dài. Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm, như thể có thể xuyên qua núi non mà nhìn thấy thế giới bên ngoài, “Nhưng nơi này không phải huyện nghèo.”

Trên dải đất rộng 9,6 triệu kilomet vuông này, từng có tổng cộng 832 huyện nghèo. Cùng với việc hoàn thành công cuộc xóa đói giảm nghèo của đất nước, khái niệm “huyện nghèo” cũng dần phai nhạt khỏi tầm mắt mọi người.

Mặc dù trong mắt Tiêu Ngôn Vị nơi này đã đủ nghèo khó rồi, nhưng thực tế là thu nhập bình quân đầu người của họ vẫn cao hơn mức nghèo khổ.

Trong đầu y vốn chẳng có mấy kiến thức thường thức về phát triển nông thôn, chỉ vọt ra một câu: “Muốn giàu thì phải làm đường trước.”

Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, “Sao không làm đường?”

“Làm ở đâu?” Ngụy Trì bật cười khẩy một tiếng, tỏ vẻ rất bất lực, “Chỉ riêng thôn này đã có ba ngọn núi, các thôn khác còn nhiều hơn. Dân cư rải rác, làm đường mà gần nhà này hơn thì nhà kia lại không chịu.”

Tiêu Ngôn Vị không nói thêm gì, y khẽ dịch chân đá một hòn sỏi nhỏ văng ra xa, nhìn nó lăn đến gốc cây.

“Người trẻ đều đi hết cả rồi.” Ngụy Trì chỉ về phía mấy ông cụ đang đánh cờ, “Chỉ còn họ ở lại thôi.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn theo hướng hắn chỉ, mấy ông cụ hét đến khản cả cổ mà ván cờ vẫn chưa phân thắng bại.

“Còn anh?” Tiêu Ngôn Vị hỏi, “Sau này anh có rời đi không?”

Ngụy Trì thu lại ánh mắt, nhìn y, sau đó vẫy tay ra hiệu cho y lại gần.

Tiêu Ngôn Vị bán tín bán nghi nhìn hắn một lát, rồi hơi nhoài người tới.

Ngụy Trì đặt tay lên vai y, chậm rãi nói từng chữ một, vừa cười vừa nói: “Tôi chính là cái tên giáo viên tình nguyện xui xẻo kia, kẻ mà được Lão Diêu đưa cả người lẫn hành lý đến trụ sở thôn ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.