Ba tiết học sau đó của Ngụy Trì đều là tiết Toán. Hồi đi học Tiêu Ngôn Vị đã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với môn Toán rồi, nên sau khi hỏi vị trí văn phòng của Ngụy Trì, y tự mình đi tới đó chờ.
Cả tòa nhà chỉ có hai phòng làm việc. Giờ này mọi người đều đang lên lớp, trong văn phòng chỉ có một mình Tiêu Ngôn Vị. Y ngồi xuống chỗ của Ngụy Trì, buồn chán lấy đại một quyển sách ra xem.
Cửa sổ tòa nhà dạy học hướng về phía Nam, chỗ ngồi của Ngụy Trì vừa hay ở cạnh cửa sổ, ánh nắng rất đẹp. Tiêu Ngôn Vị lật được hai trang sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong trường học tiếng người ồn ã, vậy mà Tiêu Ngôn Vị lại ngủ ngon hơn hẳn mọi khi. Lúc y tỉnh dậy, Ngụy Trì đã cầm một quyển sách ngồi bên cạnh y rồi.
Ngụy Trì đọc sách rất chuyên chú, không để ý rằng Tiêu Ngôn Vị đã tỉnh. Tiêu Ngôn Vị lim dim mắt, nhìn hắn qua khe hở cánh tay.
Hình như tóc Ngụy Trì đã dài ra một chút, khiến hắn trông mềm mại hơn.
Đúng là mềm mại thật, Tiêu Ngôn Vị miên man nghĩ.
“Chậc.” Không biết Ngụy Trì đã chú ý tới y từ lúc nào, ánh mắt hắn vẫn dán vào trang sách, “Nhìn nữa là thu phí đấy.”
Tiêu Ngôn Vị vốn cũng chẳng định lén nhìn hắn. Giờ bị phát hiện, y bèn vươn vai đứng dậy nhìn một cách đường hoàng.
Y xoay xoay bả vai hơi cứng đờ, tựa người ra sau ghế: “Tan học rồi à?”
“Ừm.” Ngụy Trì đặt sách xuống, đứng dậy, chìa tay về phía y: “Đi không?”
Mặt trời lặn ngày một sớm, lúc này vừa mới qua sáu giờ mà trời đã hơi xám lại. Văn phòng không bật đèn, Ngụy Trì đứng ngược sáng quay lưng về phía cửa sổ. Đường nét có hơi mơ hồ, nhưng lại trông rất đáng tin cậy.
Tiêu Ngôn Vị nắm tay hắn đứng lên, rồi nhanh chóng buông ra: “Đi đâu?”
Câu nói này của y dường như đã làm khó Ngụy Trì. Hắn ngập ngừng: “Cậu về à?”
Văn phòng của Ngụy Trì ở tầng ba. Tiêu Ngôn Vị đẩy cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy học sinh đã về gần hết, sân trường cũng trở nên vắng lặng.
Hai năm qua, y cứ lang bạt khắp nơi, không muốn đi nữa thì dừng lại. Hình như đã rất lâu rồi không có cái cảm giác không biết nên đi đâu về đâu này, bởi vì với y, đi đâu cũng như nhau cả.
Nhưng nếu tự hỏi bản thân, thì đúng là y không muốn về.
“Nếu không về thì có chỗ nào để đi không?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.
Hình như Ngụy Trì đang cười, nhưng lại như thể sợ bị y phát hiện, hắn bèn mượn động tác đóng cửa sổ để che đi nửa mặt mình. Dù vậy, giọng hắn vẫn vô thức mang theo chút hứng khởi: “Đến ký túc xá của tôi không? Tối nay tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị không nói rõ ý mình, chỉ lơ đễnh gật đầu, rồi đi thẳng ra ngoài văn phòng trước.
Ngụy Trì theo sau y khóa cửa, hai người một trước một sau đi xuống lầu. Trên đường đi, họ lại gặp mấy học sinh trong lớp của Ngụy Trì, các em chào hỏi cả hai người.
Tiêu Ngôn Vị xuống lầu xong thì đi đến bên cạnh chiếc xe máy: “Thầy Ngụy, có duyên với học sinh ghê nhỉ.”
Ngụy Trì mặt dày gật đầu: “Đương nhiên.”
Ký túc xá của Ngụy Trì ở ngay trong trường, hai người đi xe ba phút là tới nơi. Hắn bảo Tiêu Ngôn Vị cầm túi đồ mua từ trưa, còn mình thì lấy chìa khóa mở cửa.
So với căn nhà của Ngụy Trì trong thôn, ký túc xá này đơn sơ hơn hẳn. Tường quét vôi thì sạch sẽ đấy, nhưng bài trí trong phòng lại vô cùng giản dị.
Một cái bàn viết bằng gỗ, một cái ghế lấy từ lớp học, một cái tủ quần áo hơi cũ, thêm một cái giường đơn bằng ván gỗ. Đó là toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Tiêu Ngôn Vị đặt túi đồ lên bàn viết, không hề che giấu mà nhìn quanh một lượt căn phòng ký túc đơn của hắn, thấy hơi khó hiểu: “Nơi ở hàng ngày sao không chịu sửa sang lại chút nào vậy?”
Ngụ ý là, nhà trong thôn một tuần ở chẳng được mấy ngày mà hắn còn chịu khó sắm sửa thế kia.
“Chỗ công cộng thôi.” Ngụy Trì không giải thích nhiều. Hắn lấy một cái cốc trên bàn, “Uống nước không?”
Tiêu Ngôn Vị nhìn chằm chằm vào cái cốc đó một lát, xác nhận trong phòng chỉ có đúng một cái cốc này, y hơi chần chừ rồi mới đáp: “Uống.”
Ngụy Trì rót nửa cốc nước đưa cho y: “Tối muốn ăn gì?”
Tiêu Ngôn Vị uống một ngụm nước rồi lại đặt cốc lên bàn, “Nói cứ như tôi có quyền lựa chọn ấy.”
Ngụy Trì cầm lấy cốc, thản nhiên uống cạn chỗ nước còn sót lại: “Vậy mà lại có thật đấy.”
“Trên thị trấn còn nhiều quán mở cửa lắm, cậu muốn ăn gì thì ăn nấy.” Ngụy Trì nói.
Điều này lại nằm ngoài dự liệu của Tiêu Ngôn Vị. Dù bản thân không có món cụ thể nào muốn ăn, nhưng có lựa chọn vẫn khiến y cảm thấy vui vẻ. Y kéo Ngụy Trì ra cửa: “Đi xem thử đi.”
Hai người ở ký túc xá chưa được mấy phút lại ung dung thong thả đi ra thị trấn.
Tiêu Ngôn Vị lững thững đi bên cạnh Ngụy Trì, chợt nhớ ra một chuyện: “Bình nóng lạnh của anh mua ở đâu thế?”
Ngụy Trì hỏi: “Cậu muốn lắp à?”
“Muốn lắp.” Tiêu Ngôn Vị gật đầu, “Thời tiết thế này mà còn tắm nước lạnh thì hơi liều rồi.”
Ngụy Trì mím môi, muốn nói lại thôi.
Tiêu Ngôn Vị thấy hắn không nói gì, bèn nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay bắt gặp ánh mắt có phần do dự của Ngụy Trì.
Y còn chưa kịp hỏi thì Ngụy Trì đã miễn cưỡng mở miệng: “Không phải cậu nói…”
Hắn ngừng một lát, liếc nhìn Tiêu Ngôn Vị một cái rồi mới nói hết câu: “Không phải cậu nói sẽ không ở lâu sao?”
Quả thực Tiêu Ngôn Vị chưa hề nghĩ đến vấn đề này, y chỉ đơn giản là muốn ngày nào cũng được tắm nước nóng mà thôi. Nhưng Ngụy Trì vừa hỏi vậy, y đột nhiên lại hơi muốn phản bác. Y muốn nói “Tôi còn chưa chắc bao giờ sẽ đi đây, có khi còn chẳng đi đâu”, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Đi sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác biệt đâu chứ.
“Đúng là không ở lâu.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Đến lúc tôi đi rồi, nếu Lão Diêu muốn dùng thì dùng, không muốn dùng thì thôi.”
Nghe y nói vậy, Ngụy Trì không nhịn được mà hỏi: “Không thể không đi sao?”
Vừa hỏi xong, dường như hắn cũng cảm thấy mình hơi vô lý, bèn mím môi không nói nữa.
Tiêu Ngôn Vị thoáng bối rối. Cụ thể vì sao lại bối rối, y cũng không rõ. Đúng lúc y đang định đổi chủ đề khác thì Ngụy Trì lại thản nhiên lên tiếng: “Cậu mua xong cũng chẳng có chỗ lắp.”
Tiêu Ngôn Vị nghĩ lại, thấy cũng đúng, y đâu có căn phòng nhỏ như của Ngụy Trì.
“Ồ.” Y hơi hụt hẫng, “Vậy thì thôi.”
Ngụy Trì im lặng một lúc. Tiêu Ngôn Vị đi nhanh hơn một chút, nhưng rồi lại dừng bước quay đầu nhìn hắn, một lần nữa bắt gặp ánh mắt có hơi khó diễn tả của Ngụy Trì.
Ngụy Trì hắng giọng, dời tầm mắt không nhìn thẳng vào y nữa, “Tôi đưa cho cậu một chìa khóa chỗ tôi nhé. Cậu muốn tắm rửa thì cứ qua.”
Có lẽ vì đây chẳng phải lời lẽ gì đứng đắn, nên cả hai người đều thấy hơi lúng túng. Tiêu Ngôn Vị nghĩ, may mà không phải đang ở trong căn ký túc xá chật hẹp kia của Ngụy Trì.
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, y lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Ở trong ký túc xá thì sao chứ!
Để tỏ ra mình không có gì phải giấu giếm, Tiêu Ngôn Vị hờ hững gật đầu: “Đến lúc đó rồi tính.”
Sau đó, cả hai không hẹn mà cùng lờ đi chủ đề này.
Bữa ăn cứ thế diễn ra trong bầu không khí không mấy tự nhiên. Tiêu Ngôn Vị thất thần trong suốt bữa ăn, chỉ đến khi Ngụy Trì thanh toán tiền, y mới chú ý xem mình đã ăn gì.
Lúc họ mới ra ngoài thì mặt trời vừa lặn, đến khi ăn xong, trời đã tối hẳn. Trên đường không có nhiều người, khung cảnh có vẻ rất yên tĩnh.
Ngụy Trì đi bên cạnh Tiêu Ngôn Vị, hỏi y: “Đi siêu thị không?”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu: “Đi.”
Tiêu Ngôn Vị lựa mua ít đồ dùng vệ sinh cá nhân, Ngụy Trì thì lấy thêm một lốc bia. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm câu được câu chăng trên đường về.
Ký túc xá mà Ngụy Trì ở là một căn nhà trệt nhỏ sát bức tường phía sau trường học. Khu này chỉ có một mình hắn ở, không có ánh đèn nào khác nên tối om. Lúc bước vào phòng, Tiêu Ngôn Vị còn bất cẩn bị vấp vào ngạch cửa.
Ngụy Trì phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy y: “Nhìn đường đi nào.”
“Tôi có nhìn đấy chứ.” Tiêu Ngôn Vị vịn vào lực của hắn đứng vững lại, “Nhưng có thấy gì đâu mà nhìn.”
Ngụy Trì bật cười, đưa tay bật đèn lên: “Sao lại hay bắt bẻ thế nhỉ?”
Tiêu Ngôn Vị cũng cười theo: “Giờ anh mới biết à.”
Ngụy Trì đẩy nhẹ vai y, bảo y ngồi xuống giường, rồi lấy điện thoại di động của mình từ trong ngăn kéo ra đưa cho y: “Tôi phải soạn giáo án một lát.”
Tiêu Ngôn Vị nhận lấy điện thoại nhưng không nghịch lung tung, mà chỉ bâng quơ trêu chọc: “Làm thế này có ổn không đấy?”
Ngụy Trì ngồi xuống ghế, lấy quyển giáo án từ trong cặp ra, nghe vậy thì bật cười: “Ở đây có mạng.”
Hắn nói tiếp: “Cậu thích chơi gì thì chơi, xem tin tức hay cày phim đều được hết.”
Lúc này Tiêu Ngôn Vị mới bắt đầu nghịch điện thoại, nhưng miệng vẫn không chịu yên mà trêu hắn: “Tôi chỉ sợ lỡ chẳng may mở nhầm tập tin ẩn nào đó thôi.”
Ngụy Trì thản nhiên đáp: “Không có gì cả.”
Lúc nói câu này hắn chẳng hề chột dạ, nhưng khi đối diện với ánh mắt như cười như không của Tiêu Ngôn Vị, hắn bỗng cảm thấy hình như mình cũng không quang minh lỗi lạc đến thế.
Điện thoại hắn đúng là không giấu gì cả. Nhưng trong lòng, có khi lại giấu một vài điều.
Tiêu Ngôn Vị “ồ” một tiếng đầy ẩn ý. Y vốn chẳng định lục lọi điện thoại của Ngụy Trì, bèn đặt xuống ngay, cong mắt cười: “Vậy thì tôi không xem nữa, sợ đến lúc đó anh thẹn quá hóa giận, bắt tôi phải chịu trách nhiệm với anh.”
Phòng ký túc của Ngụy Trì nhỏ đến mức vô lý. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bất kể họ nói gì, cũng đều như thể đang ghé sát vào tai nhau mà nói.
Lời lẽ nghiêm túc bỗng dưng lại thêm mấy phần mập mờ, huống hồ Tiêu Ngôn Vị xưa nay đã quen đùa giỡn, lời nói ra vốn chẳng mấy đứng đắn.
Y thì không sao, nhưng Ngụy Trì vốn đã hơi ngại khi phải ở chung phòng với y, nay lại bị trêu đôi câu, cảm giác mất tự nhiên càng tăng thêm.
Hắn xoay người đi không nhìn Tiêu Ngôn Vị nữa, giả vờ chuyên tâm viết giáo án: “Đừng nói linh tinh nữa.”
Tiêu Ngôn Vị nhìn bóng lưng hắn một lát, đột nhiên hỏi: “Ở đây có tắm được không?”
Y chỉ đơn thuần muốn hỏi để đi tắm, nhưng bầu không khí mập mờ khó hiểu giữa hai người vẫn chưa tan đi hết, thế là y lại vô tình châm thêm dầu vào lửa.
Bờ vai Ngụy Trì cứng đờ, hắn lắc đầu: “Không tắm được.”
“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị cũng hơi gượng gạo, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn lên xem.
Nhưng chưa đọc được mấy dòng, y lại hỏi: “Vậy bình thường anh tắm thế nào.”
Lời vừa thốt ra, Tiêu Ngôn Vị lập tức thầm thở dài. Cái việc đi hỏi dò người ta tắm rửa thế nào, sao nghe nó cứ dâm dê thế nhỉ.
Ngụy Trì cũng thấy y d.ê x.ồm, nhưng hắn không nói gì, chỉ lấy một cái phích nước từ dưới gầm bàn ra: “Bình thường tôi mang chậu ra sau nhà dội qua loa thôi. Nhưng giờ này lạnh lắm rồi, cậu đừng ra ngoài nữa, lấy khăn lau người đi.”
Thật ra Tiêu Ngôn Vị cũng ngại trời lạnh, nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày đã ngồi suốt cả quãng đường với đám trứng gà của Nhị Ma, y lại cảm thấy trên người mình cứ phảng phất mùi trứng.
Lúc nãy trong siêu thị y đã mua khăn mặt, bèn lấy một cái chậu của Ngụy Trì hứng chút nước, nhúng ướt khăn chuẩn bị lau người. Nhưng rồi y lại chợt đỏ mặt.
Nói cho cùng thì đều là đàn ông cả, hơn nữa y cũng không phải chưa từng c.ởi trần trước mặt Ngụy Trì. Hôm nay y còn đang mặc quần áo của hắn nữa kìa.
Nghĩ vậy, y bèn nhắm mắt cởi áo ra: “Anh cứ làm việc của anh đi, tôi lau người xong là ngủ.”
“Ồ.” Ngụy Trì ngây người đáp một tiếng rồi hoảng loạn dời mắt đi, làm bộ làm tịch tiếp tục viết giáo án.
Tiêu Ngôn Vị quay lưng về phía Ngụy Trì, khăn mặt y dùng không được vắt khô, nước theo bụng và eo chảy xuống, làm ướt một mảng rõ rệt ngay đ.ũng q.uần.
Cảnh tượng này thật sự không đẹp mắt lắm, Tiêu Ngôn Vị bèn cởi luôn cả quần ra.
Bên này y đang lau người một cách vụng về khó chịu, thì bên Ngụy Trì lại càng thêm khổ sở.
Tiếng nước vang lên rất rõ ràng, tim Ngụy Trì như bị một chiếc lông vũ quét qua, vừa tê vừa ngứa. Máu nóng từ mang tai dồn thẳng xuống phía dưới.
Trong lòng hắn đang đấu tranh dữ dội, nghĩ cách làm sao để “thằng em” phản chủ kia ngoan ngoãn lại, thì Tiêu Ngôn Vị bỗng lên tiếng: “Anh lau lưng giúp tôi được không?”
Một tiếng “ầm” vang lên, Ngụy Trì nghe thấy một góc nào đó trong lòng mình sụp đổ, vùi lấp lý trí của hắn xuống đất đá tơi tả.
Hắn cứng nhắc xoay người lại, cứng nhắc nhận lấy khăn mặt, cứng nhắc nói: “Cậu quay lưng lại đi.”
Tiêu Ngôn Vị quay người đi, eo hơi võng xuống. Tay Ngụy Trì đặt lên vai y, lại một tiếng “ầm” nữa vang lên, trong lòng hắn lại sụp thêm một mảng.
Nước Tiêu Ngôn Vị dùng không nóng lắm, phần vai y đã tự lau qua, hơi ấm vừa bốc đi thì da thịt lập tức cảm thấy lạnh. Nhưng khi những ngón tay nóng rực của Ngụy Trì đặt lên trên đó, cả hai người đều chẳng dễ chịu gì.
Khó khăn lắm mới lau xong lưng, Ngụy Trì vội đặt khăn vào trong chậu, rồi lại hấp tấp vờ đi lấy quần áo sạch cho Tiêu Ngôn Vị.
Q.uần lót của Tiêu Ngôn Vị cũng dính nước, Ngụy Trì bèn lấy cho y một bộ đồ đầy đủ từ trong ra ngoài, sau đó thì tự mình bưng chậu lên định rời khỏi đây: “Cậu thay đồ trước đi.”
Tiêu Ngôn Vị nắm chặt qu.ần lót trong tay, giọng trầm trầm “ừm” một tiếng.
Có lẽ do nhiệt độ trong phòng không cao lắm, giọng y hơi khàn đi. Yết hầu Ngụy Trì trượt lên xuống một cái, rồi hắn bắt gặp ánh mắt của Tiêu Ngôn Vị.
Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu. Tiêu Ngôn Vị khẽ bật cười: “Thầy Ngụy.”
“Ừm.” Ngụy Trì đáp một tiếng.
Tiêu Ngôn Vị nheo mắt: “Lão Diêu nói với tôi, mắt của mấy cô lớn cô bé trong thôn đều dán cả vào người anh rồi đấy.”
Ánh mắt y lướt xuống eo Ngụy Trì, giọng điệu trêu chọc nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: “Thế này là sao đây?”
Tay Ngụy Trì chợt lỏng ra, cả một chậu nước đổ xuống đất.
Bảo vệ tuần đêm ngoài cửa cầm đèn pin công suất lớn lia qua lia lại, ánh sáng trắng chiếu tới, xuyên qua tấm rèm cửa khép hờ loé lên trên sống mũi cao thẳng của Tiêu Ngôn Vị.
Ngụy Trì nhìn thấy rõ nét mặt căng thẳng xen lẫn cảnh giác của y.
Hắn cúi xuống nhặt chậu nước lên, rồi tiến một bước lại gần Tiêu Ngôn Vị.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Ngụy Trì khẽ cười: “Tiêu Ngôn Vị, ai nói với cậu là tôi thích con gái?”