Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 12: Chương 12




Không giống như lo lắng ban đầu của Ngụy Trì, Tiêu Ngôn Vị không hề có phản ứng gì quá khích với lời hắn nói. Chỉ là mấy phút sau khi Ngụy Trì nói xong, y vẫn luôn im lặng.

Ngụy Trì cũng dần dần thấy hơi bất an, nghĩ xem nếu bây giờ đổi giọng nói là đùa thôi thì liệu y có coi hắn là đồ ngốc không. Nhưng đúng lúc đó, Tiêu Ngôn Vị đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Ồ.” Y nói.

Ngụy Trì nghiêng đầu: “Hả?”

Tiêu Ngôn Vị mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu, đẩy vai hắn đi ra cửa: “Còn để tôi thay quần áo không đây?”

Ngụy Trì bị đẩy ra ngoài, chân vấp vào nhau. Mãi đến khi bị cánh cửa phòng đóng sập lại ngăn ở bên ngoài, hắn vẫn chưa hiểu nổi chữ “ồ” kia của Tiêu Ngôn Vị là có ý gì.

Điều Ngụy Trì không biết là, thực ra Tiêu Ngôn Vị chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, y đã thấp giọng chửi thề.

Ngụy Trì quá đỗi thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến y cảm thấy nếu mình bày ra bất kỳ biểu cảm nào khác ngoài “bình tĩnh” thì cũng đều không phù hợp chút nào.

Tiêu Ngôn Vị dựa lưng vào cửa, bề mặt gỗ không nhẵn nhụi lắm hơi cấn vào da, nhưng cũng giúp những suy nghĩ có phần rối loạn của y dần dần lắng xuống.

Trước tiên, y phân tích xem chuyện Ngụy Trì thích đàn ông sẽ gây ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của hai người họ, sau đó lại phân tích xem rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì. Cuối cùng, y đành bất lực mà kết luận rằng thật ra mối quan hệ của hai người cũng chẳng hề đặc biệt đến mức sẽ bị ảnh hưởng bởi xu hướng tính dục của Ngụy Trì.

Ngụy Trì bị Tiêu Ngôn Vị nhốt ở ngoài cửa, nhưng trong phòng lại không có chút động tĩnh nào. Hắn đi đi lại lại mấy bước, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cất giọng hỏi: “Thay xong chưa?”

Tiêu Ngôn Vị đột nhiên hoàn hồn: “Xong ngay!”

Lúc mở cửa ra, y bắt gặp Ngụy Trì đang đứng thẳng tắp ngay ngưỡng cửa. Hai người nhìn nhau, chút ngượng ngùng khó hiểu kia đột nhiên tan biến, rồi lại chẳng hiểu sao cùng bật cười.

Tiêu Ngôn Vị vịn tay lên cửa, hất cằm về phía vũng nước trong phòng: “Anh bày ra thì anh dọn đi.”

Ngụy Trì bước qua bậu cửa, lách qua bên cạnh y, cúi xuống nhặt cái chậu dựng vào cạnh tường: “Tôi dọn.”

Vì sự cố bất ngờ này mà đến hơn chín giờ tối Ngụy Trì mới bắt đầu soạn giáo án.

Đây là lần thứ hai Tiêu Ngôn Vị thấy hắn soạn giáo án. Đèn trong ký túc xá của hắn không sáng bằng đèn ở nhà, bóng của cán bút đổ xuống trang giấy, trông hắn giống hệt như mấy thầy đồ ngày xưa thức khuya miệt mài học hành.

Tiêu Ngôn Vị ngồi khoanh chân bên mép giường, một tay cầm lon bia uống nhát được nhát chăng, tay kia thả lỏng đặt trên đầu gối.

Có lẽ ban ngày Ngụy Trì đã soạn trước một phần giáo án, nên lúc này hắn cũng không viết quá lâu. Nhưng đúng lúc Tiêu Ngôn Vị tưởng hắn đã xong việc rồi, thì Ngụy Trì lại lấy ra một xấp giấy trắng từ trong ngăn kéo, cắm cúi viết tiếp.

Tiêu Ngôn Vị uống cạn lon bia trong vài ngụm, bóp dẹp vỏ lon rồi ném vào thùng rác.

Đương nhiên tiếng động này của y đã thu hút sự chú ý của Ngụy Trì. Nhưng hắn không dừng bút, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn y: “Sao thế?”

Tiêu Ngôn Vị lê dép loẹt quẹt đi đến sau lưng hắn, mượn ánh đèn bàn hơi ngả vàng để nhìn rõ xem hắn đang viết gì.

“Anh đang soạn đề kiểm tra à?” Y hứng thú hỏi.

“Ừm.” Ngụy Trì gật đầu. Tóc hắn sau khi gội xong vẫn chưa lau khô hẳn, một giọt nước theo chuyển động của hắn nhỏ xuống tờ giấy.

Tiêu Ngôn Vị nhìn chằm chằm vào vệt nước loang ra trên trang giấy một lúc: “Ở đây đề kiểm tra đều phải viết tay hết ư?”

“Không.” Ngụy Trì cười lắc đầu, “Trường học có máy in.”

“Vậy anh viết cái này làm gì?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

“Soạn cho một học sinh.” Ngụy Trì viết xong một tờ lại thay sang tờ giấy khác viết tiếp: “Nhà em ấy có việc, mấy hôm nay không đến lớp.”

“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị quay về mép giường ngồi xuống, một lúc sau lại lơ đãng lên tiếng: “Lúc nào cũng phải kéo người khác theo, không mệt sao?”

Ngụy Trì cau mày định phản bác, nhưng khi quay đầu, hắn lại nhìn thấy trên gương mặt Tiêu Ngôn Vị thoáng hiện lên vẻ mờ mịt và trống rỗng. Tim hắn bỗng nhiên thắt lại.

Hắn nhìn y, cuối cùng vẫn hỏi ra câu mà hắn đã muốn hỏi từ lâu: “Tiêu Ngôn Vị, kể cho tôi nghe đi?”

Tiêu Ngôn Vị chớp mắt, nét mặt lại trở về bình thường, giả vờ như không hiểu: “Kể gì cơ?”

Ngụy Trì đặt bút xuống, nghĩ một lát rồi đưa tay tắt đèn bàn, độ sáng trong phòng lập tức tối đi rất nhiều. Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngôn Vị.

“Kể về cậu.”

Ngụy Trì từng kể về bản thân theo yêu cầu của Tiêu Ngôn Vị. Ban đầu, hắn vốn nghĩ rằng nếu y không muốn nói về mình thì cũng chẳng sao. Nhưng sau này hắn mới nhận ra rằng, sự thật hoàn toàn ngược lại.

Hắn rất muốn hiểu về Tiêu Ngôn Vị. Không phải những con số có thể thấy ngay như chiều cao, cân nặng hay tuổi tác, mà là gốc rễ của những cảm xúc đau buồn nơi y.

“Muốn biết chuyện gì?” Tiêu Ngôn Vị co chân lại, kéo chăn trùm lên người, lưng áp sát vào tường.

Ngụy Trì nhìn y một lúc, sau đó xuống giường đi đến bên cửa tắt đèn, rồi cũng chui vào trong chăn: “Chuyện gì cũng được.”

Chiếc giường trong ký túc xá của hắn rất hẹp, hai người đàn ông trưởng thành cao lớn cùng nằm trên đó khiến không gian trở nên chật chội hẳn.

Nửa người Ngụy Trì lơ lửng bên ngoài mép giường, đầu gối hắn chạm vào đầu gối Tiêu Ngôn Vị, hơi nóng truyền qua da thịt.

Rèm cửa vẫn chưa kéo kín, ánh trăng len qua khe hở chiếu vào trong, đủ để Ngụy Trì miễn cưỡng nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Ngôn Vị.

Tiêu Ngôn Vị nhắm mắt, hơi thở đều đặn. Một lúc sau, y duỗi chân ra, trở mình quay mặt vào tường: “Vậy kể cho anh nghe về em trai tôi nhé.”

Ngụy Trì nhích người vào phía trong giường, cơ thể đang lơ lửng của hắn cuối cùng cũng có chỗ tựa, giọng nói cũng vì thế mà trầm xuống: “Ừm.”

“Em trai tôi kém tôi 11 tuổi, nó nuôi một con chó to.”

Lúc Tiêu Thừa Dương chào đời, Tiêu Ngôn Vị đang đi học ở trường. Mẹ y vốn khỏe mạnh, sinh xong không cần nằm viện mà về thẳng nhà luôn. Thế nên vừa tan học về, y đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong nhà.

Lúc ấy, y mê mẩn ý nghĩ có một đứa em gái đến phát điên. Vậy nên khi thấy mẹ sinh ra một đứa em trai, y lập tức quay đầu bỏ đi, chẳng thèm đoái hoài.

Nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, mặc cho Tiêu Ngôn Vị có khao khát có một cô em gái đến đâu thì Tiêu Thừa Dương vẫn là em trai ruột của y, mà đã làm anh trai thì phải thương em mình.

Đại Hoàng được Tiêu Thừa Dương nhặt về vào năm nhóc con 6 tuổi.

Lúc đó Tiêu Ngôn Vị 17 tuổi, vừa vào lớp 10. Y vừa tan học đã nhận được điện thoại của Tiêu Thừa Dương gọi tới.

Thằng bé nói còn chưa sõi, giọng đầy phấn khởi hét vào điện thoại gọi y: “Anh! Có chuyện lớn rồi!”

Tiêu Ngôn Vị đang cất sách vào cặp, nghe em trai vui vẻ như vậy cũng bật cười theo: “Chuyện lớn gì thế?”

Dù hỏi vậy nhưng trong tiềm thức của y vẫn cho rằng chuyện lớn của một thằng nhóc con thì chắc cũng chẳng có gì to tát.

“Em nhặt được một con cún!” Tiêu Thừa Dương hét lên một tiếng, như thể có quả pháo nổ tung bên tai Tiêu Ngôn Vị, làm đầu óc y ong ong cả lên.

Tiêu Ngôn Vị vội đưa điện thoại ra xa, đợi hai giây rồi mới hỏi tiếp: “Nhặt ở đâu?”

“Sáng nay em buồn ngủ lắm, gọi kiểu gì cũng không dậy nổi, mẹ phải xin phép cho em nghỉ học. Thế là em lại ở nhà ngủ thêm một lát nữa, rồi sau đó…”

“Nói trọng tâm.” Tiêu Ngôn Vị ngắt lời nó.

“Ây da, anh nghe em nói đã chứ.” Tiêu Thừa Dương không vui vì bị cắt ngang, “Đây là cả một câu chuyện cơ mà.”

Cha mẹ Tiêu Ngôn Vị không phải kiểu người hoạt ngôn, vậy mà không hiểu sao hai anh em nhà họ Tiêu đứa nào đứa nấy đều nói nhiều như nhau.

Tiêu Ngôn Vị thấy nhóc con cứ vòng vo mãi không nói vào trọng tâm, bèn vừa cầm điện thoại vừa xếp sách vở vào cặp.

Đến lúc y đeo cặp xuống lầu, Tiêu Thừa Dương cuối cùng cũng nói đến đoạn chính: “… Lúc em đi qua thì nó đang nằm ở trong cái thùng trước cửa siêu thị ấy.”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị đáp lời, “Rồi thế là em nhặt nó về.”

“Anh lại không nghe em nói rồi!” Tiêu Thừa Dương vô cùng tức giận, oang oang cái miệng tố cáo: “Em vừa bảo là mẹ phát hiện ra mà!”

Tiêu Ngôn Vị đuối lý, chỉ ậm ừ cho qua chuyện: “Giờ nó ở đâu? Ở nhà à?”

“Ở nhà!” Tiêu Thừa Dương lại bắt đầu phấn khích, “Vừa tắm xong! Vui lắm luôn!”

Nói xong, nhóc con lại cảm thấy Tiêu Ngôn Vị nên về xem thử, bèn giở giọng làm nũng: “Anh ơi, hôm nay anh đừng đi học thêm buổi tối nữa nha.”

Tiêu Ngôn Vị học cấp ba nội trú, hơn một tuần rồi chưa về nhà. Vừa hay cũng đang định về xem tình hình thế nào nên y đồng ý luôn: “Lát anh về.”

Nhà y cách trường không xa, đi tàu điện ngầm chừng hơn hai mươi phút là đến. Khi Tiêu Ngôn Vị về đến nơi, Tiêu Thừa Dương đang ở dưới lầu chơi đùa với một con chó vàng con trông mập mạp, đáng yêu.

Không biết nhóc con kiếm đâu ra một sợi dây dài buộc vào một cái hộp nhựa nhỏ rồi kéo lê chạy khắp nhà, Tiêu Ngôn Vị về mà nó cũng chẳng hay.

Tiêu Ngôn Vị ném cặp sách lên sofa, ngồi xổm xuống gọi nhóc con: “Tiêu Thừa Dương!”

Tiêu Thừa Dương chạy đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Vừa thấy Tiêu Ngôn Vị về, nó ném ngay sợi dây đi, như một quả pháo đâm sầm vào lòng y: “Anh ơi, em nhớ anh chết mất!”

Tiêu Ngôn Vị ôm nhóc con đứng dậy, đang định đi vào trong nhà thì bỗng thấy có một vật gì đó lông xù cọ vào bắp chân mình.

Chó con không sợ người, quẫy đuôi tít mù, quấn quanh Tiêu Ngôn Vị chạy tới chạy lui.

“Đặt tên chưa?” Y dùng mũi chân khẽ chạm vào chó con, nó lập tức lật ngửa bụng nằm lăn ra đất, trông dáng vẻ “ăn vạ” hiển nhiên là đã đạt đến trình độ thượng thừa.

“Đặt rồi.” Tiêu Thừa Dương vòng tay ôm cổ anh trai, lớn tiếng tuyên bố: “Tên là Đại Hoàng!”

Đại Hoàng ở nhà họ được chăm bẵm đầy đủ hơn nửa năm mới thực sự xứng với cái tên đó. Chú chó con béo mập ngày nào càng lớn càng oai phong, nhưng vẫn bám người y như cũ, Tiêu Thừa Dương đi đâu cũng dắt nó theo.

“Bây giờ thì sao?” Ngụy Trì hỏi, “Đại Hoàng vẫn bám người như thế à?”

Mặt trăng có lẽ đã bị mây che khuất, căn phòng trở nên tối hơn, khiến khoảng lặng gần nửa phút của Tiêu Ngôn Vị dường như rất dài.

“Tôi cũng không biết.” Hồi lâu sau Tiêu Ngôn Vị mới khàn giọng mở lời, “Sau khi em trai tôi qua đời, tôi nhờ bạn mình nuôi nó rồi.”

“… Xin lỗi.” Ngụy Trì khẽ nói, hắn do dự vài giây rồi dịch người lại gần Tiêu Ngôn Vị một chút. Cánh tay hắn chạm vào thắt lưng Tiêu Ngôn Vị, nhưng rất nhanh đã lại rụt về.

Trong ký túc xá của Ngụy Trì chỉ có một chiếc chăn, nhưng may là nó đủ lớn để hai người đắp chung mà không thấy chật chội. Nhưng cũng chính vì nó quá lớn nên lại càng làm cho chiếc giường nhỏ trở nên chật chội hơn. Dù vậy, lúc này chẳng ai có bất cứ suy nghĩ khác lạ nào cả.

Tiêu Ngôn Vị vẫn nằm bất động quay mặt vào tường, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Như thể cảm xúc của y không hề dao động, cũng như thể y đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Cả hai không ai lên tiếng nữa. Cơn buồn ngủ của Ngụy Trì dần dần ập đến, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, hắn chợt nghe thấy Tiêu Ngôn Vị thì thầm điều gì đó.

Mãi đến khoảnh khắc trước khi ngủ thiếp đi, Ngụy Trì mới nhận ra, đó là tiếng khóc của Tiêu Ngôn Vị.

Thanh âm bị đè nén đến cực hạn kia, trong đêm đông lạnh giá, tựa như một cơn gió buốt len lỏi qua khe cửa sổ, tàn nhẫn cứa một vết thương đầm đìa máu tươi vào tim Ngụy Trì.

Ngụy Trì nghĩ, Tiêu Ngôn Vị này, là người mà hắn không thể không thương.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.