Lần trước hai người lên núi, chưa ở được mấy phút đã về rồi. Lần này cũng mất kha khá thời gian mới leo lên tới nơi, vậy mà thời gian ở lại còn ngắn hơn.
Máy ảnh của Tiêu Ngôn Vị bị Ngụy Trì giữ, chính y cũng có phần thẫn thờ, chậm rì rì đi theo sau lưng hắn.
Lúc xuống đến chân núi, Tiêu Ngôn Vị chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Ngụy Trì…”
Ngụy Trì cũng chẳng thoải mái hơn y là bao, hắn cứng đờ quay đầu lại như một khúc gỗ, giọng điệu rất khô khan: “Sao thế?”
Tiêu Ngôn Vị muốn hỏi, câu vừa rồi của anh có ý gì? Là phút bốc đồng vì thấy tôi đáng thương, hay là thật sự có ý gì đó với tôi?
Y còn muốn nói, nếu anh không nói câu đó thì tối nay tôi còn dám mở miệng sang chỗ anh tắm nhờ, nhưng giờ anh đã nói như vậy rồi, tôi chẳng biết phải mở miệng thế nào nữa.
Tiêu Ngôn Vị còn đang cân nhắc nên mở lời ra sao, thì Ngụy Trì đã đi đến bên cạnh y: “Muốn hỏi gì?”
“À.” Tiêu Ngôn Vị liếm môi, “Không có gì.”
Vừa hay Ngụy Trì cũng không biết nên nói gì, hắn bèn thuận theo dòng mà cho qua: “Xuống núi thôi.”
Hai người đi xuống núi rất nhanh, đúng ngay lúc đến giờ ăn. Trên đường cũng chẳng có ai chào hỏi họ, vậy nên bầu không khí vẫn cứ kỳ quặc suốt cả quãng đường.
Ban đầu Ngụy Trì vốn định bảo Tiêu Ngôn Vị sang nhà mình ăn trưa, nhưng hai người giày vò một phen xong đều chẳng còn lòng dạ nào ăn uống nữa. Diêu Đại Bảo đang chơi trong sân, giọng oang oang đến mức cả thôn đều nghe thấy: “Anh Tiêu! Anh Ngụy Trì!”
Tiêu Ngôn Vị đi tới xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ăn cơm xong rồi à?”
Diêu Đại Bảo gật đầu: “Vừa ăn xong ạ, trong nồi vẫn còn nóng đấy anh.”
Tiêu Ngôn Vị không cảm thấy muốn ăn, y bèn lắc đầu nói mình không ăn, rồi lại ngượng ngùng quay đầu hỏi Ngụy Trì: “Anh ăn không?”
Ngụy Trì cũng lắc đầu theo: “Không đói.”
Mắt hắn hơi rũ xuống, khóe miệng mím chặt. Lúc nói câu này hắn cũng không nhìn Tiêu Ngôn Vị, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Ngôn Vị không khỏi nhìn hắn mấy lần, đến cuối cùng cũng không thể nói thêm được gì, đành phải véo véo má Diêu Đại Bảo.
Y nói với Ngụy Trì, nhưng không hề nhìn về phía hắn: “… Ờ thì, tôi về trước nhé.”
Môi Ngụy Trì mấp máy, nhìn khẩu hình thì có vẻ định nói “Tôi tiễn em”, nhưng cuối cùng điều Tiêu Ngôn Vị nghe được lại là: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tiêu Ngôn Vị thầm thở dài trong lòng, thấy ngại thay cho Ngụy Trì. Nếu biết trước sẽ khó xử thế này, vừa rồi tại sao còn nói ra làm gì.
Hai người mỗi người ôm một tâm sự, chẳng ai nói thêm câu nào. Tiêu Ngôn Vị đã đồng ý tối sẽ sang ăn cơm với Diêu Đại Bảo, y đứng chần chừ thêm nửa phút, rồi mới lề mề quay về.
Sau khi về đến nhà, y không vội vào nhà ngay mà múc nửa gáo nước từ chum đổ vào chậu, xắn tay áo lên rửa mặt.
Chum nước đặt ở chân tường đối diện cửa chính, chỗ đó không có nắng chiếu vào. Nước trong chum lạnh cắt da, vừa chạm vào là lập tức tê buốt.
Rửa mặt xong, Tiêu Ngôn Vị không lau khô ngay. Y nhìn chiếc khăn mặt rụng lông của mình một lúc, rồi lại vô thức nghĩ đến câu nói kia của Ngụy Trì.
“Tiêu Ngôn Vị, hẹn hò với tôi đi?”
Lượng thông tin trong câu nói này có hơi lớn, Tiêu Ngôn Vị tập trung suy nghĩ mấy phút, vẫn chưa tìm ra câu trả lời thích hợp nhất. Thay vào đó, thứ đầu tiên nhảy vào đầu óc y lại là một vài mảnh ký ức khi ở cùng Ngụy Trì.
Những khoảnh khắc vụn vặt, bình đạm, căng thẳng, lúng túng ấy chầm chậm lướt qua tâm trí y như một thước phim, cuối cùng dừng lại ở hành động nhỏ mà Ngụy Trì tưởng là kín đáo vào đêm hôm trước.
Yết hầu của Ngụy Trì rất đẹp, động tác trượt lên xuống trong căn phòng ký túc xá đơn chật hẹp, ánh sáng tù mù kia lại càng thêm nổi bật.
Không hiểu tại sao, cái bộ phận thuần khiết và bình thường ấy, trong một vài tình huống lại luôn ẩn chứa liên hệ với tình dục. Tiêu Ngôn Vị cũng không phải là không có cảm xúc với điều đó.
Ít nhất là trước đây, y chưa từng bị một người cùng giới dòm ngó.
Động tác của Ngụy Trì rất tinh tế, cảm xúc cũng rất nhạy bén. Khi nhận ra phản ứng sinh lý ngoài tầm kiểm soát của mình là bất lịch sự, hắn lập tức dời tầm mắt đi.
Nhưng Tiêu Ngôn Vị vẫn rất nhẫn tâm chỉ ra tình cảnh khó xử của hắn.
Ban đầu, y vốn định hỏi: “Ngụy Trì, anh cứng cái gì?”, nhưng cuối cùng y đã không nói ra. Dù sao Ngụy Trì cũng là người tốt, nên y chỉ dùng ánh mắt ra hiệu một chút mà thôi.
Có điều phản ứng lúc đó của Ngụy Trì lại nằm ngoài dự đoán của y.
Hắn tỏ ra quá luống cuống.
Y vốn tưởng rằng, người thẳng thắn như Ngụy Trì chắc sẽ thừa nhận một cách thản nhiên.
Nhưng ngẫm kỹ lại, thật ra y cũng không biết Ngụy Trì sẽ nói gì, hoặc có lẽ, y đang mong đợi hắn sẽ nói gì đó.
Không biết có phải do lại bị gió lạnh trên núi thổi trúng hay không, nhưng hàng loạt sự kiện trọng đại tối qua, Tiêu Ngôn Vị chẳng nhớ được gì. Y chỉ lờ mờ nhớ rằng, hình như tối qua mình đã khóc, mà Ngụy Trì thì vẫn luôn ở bên cạnh y.
Vì bầu không khí có phần khó tả kia, lần này hai người không chủ động tìm nhau. Mãi đến khi Ngụy Trì sắp đi, Tiêu Ngôn Vị mới gặp lại hắn.
Ở nhà không có việc gì làm, y lục trong vali tìm một quyển sách đã mang theo từ trước, vừa đọc vừa thả hồn đi đâu đó. Trong lúc y lơ đãng như vậy thì cổng sân vang lên tiếng động.
Không cần nhìn ra ngoài, y cũng biết là Ngụy Trì đến.
Y ở trong thôn cũng được một thời gian rồi, ngày thường lại không thích ra ngoài, người quen thuộc chỉ có ông cháu nhà họ Diêu và Ngụy Trì. Ngoài ra y còn có thể trò chuyện thêm với Nhị Ma – người mà lần trước đã cho y đi nhờ xe.
Nhưng Nhị Ma sẽ không đến tìm y, còn mỗi lần y ra ngoài thì bà con trong thôn vẫn luôn khách sáo gọi y là “thầy giáo”.
Mọi người dường như không ai dám đến gần y. Tiêu Ngôn Vị từng dành hẳn một buổi chiều để suy nghĩ về vấn đề này.
Y nhớ trước đây mình rất được lòng người khác, đi đến đâu cũng có cả đám người thích y. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, y lại trở nên không được chào đón nữa.
Bây giờ trong cả thôn này, người có thể vào sân nhà y chỉ còn Diêu Đại Bảo và Ngụy Trì.
Nếu là Diêu Đại Bảo đến, chắc chắn không phải là tiếng động này.
Tiêu Ngôn Vị không hiểu mình đang nghĩ gì, y gập sách lại nhắm mắt nằm xuống giường.
Chưa đầy nửa phút sau, Ngụy Trì đã bước vào.
“Ngủ rồi à?” Hắn khẽ hỏi.
Chỉ nghe giọng nói thôi, có lẽ phần lớn mọi người sẽ cảm thấy Ngụy Trì là một người rất nghiêm túc. Giọng hắn không hề nhẹ nhàng vui vẻ, ngay cả lúc hắn cười thì âm sắc vẫn trầm.
Tiêu Ngôn Vị không lên tiếng, cứ nằm nhắm mắt im lặng không đáp.
Phía Ngụy Trì cũng không còn động tĩnh gì. Đúng lúc y tưởng hắn định rời đi, thì một cơn lạnh bất chợt lướt qua cổ.
Y đột ngột mở choàng mắt, chống tay lên gối ngồi dậy, hơi nhíu mày nhìn Ngụy Trì.
Khóe miệng Ngụy Trì hơi nhếch lên: “Không giả vờ nữa hả?”
Vì hôm qua nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, hôm nay Ngụy Trì mặc một chiếc áo khoác chạy xe khá dày, phối màu đỏ trắng, khiến hắn trông rất mạnh mẽ và phóng khoáng.
Tiêu Ngôn Vị chưa từng thấy hắn mặc đồ sáng màu, vừa nhìn đã cảm thấy đẹp mắt.
Thấy y không có phản ứng gì, Ngụy Trì bèn giơ tay huơ huơ trước mắt y. Lúc này Tiêu Ngôn Vị mới chú ý tới thứ Ngụy Trì đang cầm trong tay.
Trong tay Ngụy Trì là một chiếc chìa khóa màu bạc sáng bóng.
“Lát nữa tôi đi rồi.” Hắn đứng bên giường nhìn y, “Chìa khóa em… cầm lấy một chiếc đi.”
Tiêu Ngôn Vị nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đó một lúc, y cũng bị Ngụy Trì làm cho nói năng không lưu loát: “Tôi… tôi không cầm đâu.”
Ngụy Trì liếm môi, kéo tay y qua rồi nhét chìa khóa vào lòng bàn tay y: “Mấy hôm nay lạnh, em không đốt sưởi. Chỗ tôi có quạt sưởi.”
“Quạt sưởi?” Tiêu Ngôn Vị chưa phản ứng kịp.
“Là máy sưởi.” Ngụy Trì giơ tay mô phỏng kích thước, “Cỡ này này, trông như cái quạt máy, thổi ra hơi nóng ấy…”
“Thấy rồi.” Tiêu Ngôn Vị ngắt lời hắn, “Trước đây giáo viên chủ nhiệm cấp hai của tôi cũng có một cái trong văn phòng, sưởi đến mức làm cháy cả tay áo len.”
Ngụy Trì: “…”
Hai người nhìn nhau một cái, rồi lại không nhịn được mà phá lên cười, cứ thế cười mãi không dứt.
“Ừ.” Ngụy Trì cười nói, “Vậy em để xa ra một chút mà sưởi, đừng làm cháy quần áo đấy.”
Tiêu Ngôn Vị cũng cười theo: “Thế thì tôi mặc kệ, dù sao cũng đang mặc đồ của anh.”
Vừa dứt lời, y chợt nhận ra mình cười hơi quá trớn, có khi cười đến lú cả đầu rồi. Hai người vừa mới có thể giao tiếp bình thường trở lại, y đã buột miệng nói một câu như vậy.
Lần này, Ngụy Trì không tránh né nữa mà tiếp lời y: “Nếu lạnh thì cứ mặc quần áo của tôi, treo hết trong tủ cả đấy.”
Tiêu Ngôn Vị siết chặt nắm tay, vết răng chìa khóa hằn lên hơi nhói. Y cúi đầu, không nhìn Ngụy Trì nữa. “Không phải đã nói rồi sao, tôi không ở lâu thế đâu.”
Ngụy Trì không trả lời ngay, hắn đợi một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy cũng đừng để bị lạnh.”
Tiêu Ngôn Vị “ừm” một tiếng, nhét chìa khóa xuống dưới gối, rồi xỏ giày, cùng Ngụy Trì đi ra ngoài. “Tuần sau khi nào anh về?”
“Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì chắc là thứ Sáu.” Ngụy Trì đi song song bên cạnh y, “Nhưng cũng không chắc lắm, thầy Vương dạy lớp 9 vẫn chưa nói bao giờ quay lại.”
“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị lại hỏi: “Lần tới họp chợ là khi nào?”
“Thứ Năm.” Ngụy Trì giải thích cho y, “Năm ngày một phiên.”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu. Y định nói rằng đến hôm đó nếu có đi chợ thì y sẽ tìm hắn, nhưng nghĩ lại rồi thôi, vẫn không nói ra.
Xe máy của Ngụy Trì đỗ ngay trước cổng sân. Tiêu Ngôn Vị bước theo đến bên cạnh xe, đưa tay vỗ vỗ bình xăng, cố tìm chuyện để nói: “Bao lâu thì đổ xăng một lần?”
“Khó nói lắm.” gụy Trì vừa nói vừa chậm rãi đeo găng tay lái xe vào, “Nếu đi thăm nhà nhiều thì phải đổ xăng thường xuyên hơn.”
“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị rụt tay về, không nói gì nữa.
Ngụy Trì cũng im lặng. Một lát sau, hắn nhấc chân bước lên xe, vặn chìa khóa. Chiếc xe máy phát ra tiếng gầm rú không mấy êm tai, nhưng không lập tức khởi động.
Tiêu Ngôn Vị giơ tay vẫy vẫy về phía hắn, “Mau đi đi, lát nữa tuyết rơi là không đi được đâu.”
Hôm qua lúc ăn cơm ở chỗ Lão Diêu, Tiêu Ngôn Vị đã biết lần này Ngụy Trì phải đi sớm vì dự báo thời tiết báo rằng chiều nay sẽ có tuyết vừa đến lớn.
Ngụy Trì mím môi, kéo găng tay, rồi hắng giọng: “Tôi… đi đây.”
Tiêu Ngôn Vị cũng hắng giọng theo, y lùi về sau một bước: “… Ừm.”
Lẽ ra nói đến đây thì Ngụy Trì nên đi rồi, nhưng sau khi cuộc đối thoại kết thúc, cả hai người đều không có ý định nhúc nhích.
Tiêu Ngôn Vị nhìn Ngụy Trì: “Anh có mang điện thoại không?”
“Có mang!” Ngụy Trì đáp lời y xong mới nhận ra mình nói hơi vội vàng, hắn bèn nói lại lần nữa bằng tốc độ chậm hơn: “Mang rồi.”
Tiêu Ngôn Vị đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Vậy tôi…”
Y vốn định nói vậy lúc nào tôi rảnh sẽ liên lạc với anh, nhưng không hiểu sao lại thấy ngại, kiểu gì cũng không mở miệng được.
Nhìn thấy mây đen kéo đến từ đằng xa, Ngụy Trì không đợi y nói tiếp mà tự quyết định luôn: “Đến nơi tôi sẽ gọi điện cho em.”
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi mất tự nhiên mà nói: “Tuần sau gặp.”
Ngụy Trì nhìn y thêm một lúc nữa, rồi mới thu ánh mắt về, khẽ đáp một câu: “Tuần sau gặp.”