Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 13: Chương 13




Vào thứ Bảy*, trường học không có mấy học sinh, khuôn viên trường trông trống trải hơn hẳn. Ngụy Trì xách phích nước đi đến phòng lấy nước để lấy một phích nước nóng, lúc quay về thì Tiêu Ngôn Vị vẫn còn đang ngủ.

(*) Trong raw tác giả dùng 周六 nên có vẻ đoạn này tác giả bị nhầm thời gian nha các sốp (Hôm qua lúc TNV đến thị trấn thì mới là thứ Năm thui).

Tiếng nức nở khe khẽ đến mức khiến người ta tưởng là ảo giác đêm qua đã chiếm trọn tâm trí hắn suốt cả buổi sáng, cho nên đến cả việc Tiêu Ngôn Vị tỉnh ngủ ngồi dậy lúc nào hắn cũng không biết.

“Khi nào về vậy?” Tiêu Ngôn Vị vừa tỉnh ngủ, giọng y hơi khàn, còn vương chút âm mũi.

Ngụy Trì quay đầu nhìn y, suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Chắc là chiều nay, buổi sáng tôi đến nhà học sinh một chuyến.”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị gật đầu, chẳng hề khách sáo mà mở thùng sữa hôm qua xách về, lấy một hộp sữa rồi ngồi khoanh chân trên giường chậm rãi uống.

Ngụy Trì quan sát y, đột nhiên cảm thấy Tiêu Ngôn Vị như thể gầy đi rất nhiều chỉ sau một đêm. Rõ ràng vẫn là bộ quần áo đó, hôm qua thì trông rất bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại, lại có cảm giác rộng thùng thình đến mức khó chịu.

Ngón tay Tiêu Ngôn Vị thon dài, cầm hộp sữa một cách lỏng lẻo, để lộ nửa đoạn cổ tay gầy gò với những đường gân nổi rõ. Ngụy Trì liếc nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

“Sao thế?” Tiêu Ngôn Vị hắng giọng, giọng nói lại trở nên trong trẻo như thường ngày.

Trông y chẳng khác gì mọi khi, nhưng vì Ngụy Trì đã nhìn trộm được một chút quá khứ của y, nên hắn cảm thấy sự bình tĩnh này mới là điều bất thường.

“Không có gì.” Ngụy Trì ban nãy còn ngồi bên cạnh bàn, lúc này hắn đứng dậy, rút tờ đề hôm qua soạn ra. “Tôi đến nhà học sinh một chuyến, cậu đi không?”

Tiêu Ngôn Vị ngẩng đầu nhìn hắn, mái tóc chưa chải gọn rối bù, “Đi.”

Nói xong, y uống cạn hộp sữa trong vài ngụm, sau đó bóp bẹp vỏ hộp rồi nhắm vào thùng rác. Ngụy Trì không nhịn được bật cười: “Ném vào được không đấy?”

Tiêu Ngôn Vị nheo mắt, khẽ hừ một tiếng, vung tay ném vỏ hộp đi: “Anh nói xem?”

Lời y vừa dứt, vỏ hộp sữa đã rơi chính xác vào trong thùng rác.

Thùng rác là loại rẻ tiền nhất bán trong siêu thị, loại bằng nhựa màu xanh lá có nhiều lỗ nhỏ. Vì bên trong chẳng có gì, cộng thêm lực “ném rổ” của Tiêu Ngôn Vị hơi mạnh, nên thùng rác chao đảo trên mặt đất, xoay vài vòng không vững rồi đổ kềnh ra.

Hai người nhìn nhau, Tiêu Ngôn Vị nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Vào rồi.”

“Ừ.” Ngụy Trì cúi người dựng thùng rác dậy, “Vào rồi.”

Nhà Khương Thạc cách trường một đoạn, đi xe máy mất khoảng hai mươi phút. Lúc hai người đến cổng thì cậu đang ngồi sắc thuốc Bắc trong sân.

Nhìn thấy Ngụy Trì đến, Khương Thạc vui mừng ra mặt. Nhưng vì chưa từng gặp Tiêu Ngôn Vị nên cậu có phần lúng túng, chỉ đứng trong sân chứ không tiến lại gần, liên tục lặp lại: “Thầy ơi, thầy mau vào đi ạ.”

Ngụy Trì dẫn Tiêu Ngôn Vị đi vào: “Bạn tôi.”

Có lẽ là do khí chất của Tiêu Ngôn Vị thật sự đặc biệt, cũng có thể là vì số người có thể được Ngụy Trì gọi một tiếng “bạn tôi” không nhiều lắm, nên Khương Thạc luống cuống chào hỏi: “Em… em chào anh ạ.”

Tiêu Ngôn Vị gật đầu, ánh mắt lướt qua bờ vai cậu, nhìn về phía ấm thuốc trong sân, rồi lại dời về. “Khương Thạc? Thầy Ngụy mang đề toán đến cho cậu này.”

“À… vâng.” Khương Thạc há miệng, nhìn Tiêu Ngôn Vị rồi lại nhìn Ngụy Trì, một lúc lâu mới phản ứng kịp, “Em cảm ơn thầy ạ.”

Ngụy Trì lấy đề toán từ trong cặp ra, đưa cả mấy quyển sách cho cậu: “Khi nào thì quay lại trường được?”

Khương Thạc nhận lấy tờ đề, mím môi khẽ đáp: “Vẫn chưa biết ạ.”

Trên đường đến đây, Tiêu Ngôn Vị đã nghe Ngụy Trì kể qua tình hình đại khái rồi. Y nhìn về phía khung cửa sổ không mấy sạch sẽ đằng xa, như thể có thể nhìn xuyên qua tấm rèm vải màu đỏ sẫm trong phòng để thấy được bà cụ đang nằm trên giường kia.

Nhưng y không nói gì cả. Sau khi Ngụy Trì dặn dò Khương Thạc xong, hai người cũng không nán lại lâu mà rời đi ngay.

Đồ Tiêu Ngôn Vị mua hôm qua đều đã để Lão Diêu mang về, Ngụy Trì cũng chẳng mang theo thứ gì, hai người ăn mặc gọn nhẹ chạy xe về làng.

Trong gió sớm đã mang theo hơi lạnh, nhiệt độ ngày một xuống thấp. Tiêu Ngôn Vị nép sau lưng Ngụy Trì, cố gắng tránh bớt cơn gió lạnh buốt.

Ngụy Trì đi chậm lại, hơi nghiêng đầu hỏi: “Lạnh à?”

Tiêu Ngôn Vị không cố tỏ ra mạnh mẽ, y gật đầu, cằm chạm vào lưng Ngụy Trì: “Lạnh quá đi mất.”

Trên người Ngụy Trì cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie lót nỉ, lúc này hắn cũng không thể cởi ra đưa cho y được, đành phải đi chậm hơn nữa: “Về rồi bảo Lão Diêu làm chút cơm nóng cho mà ăn.”

Tiêu Ngôn Vị không lên tiếng, chỉ rụt bàn tay đang bám trên yên sau vào trong ống tay áo, điều chỉnh lại tư thế ngồi.

Ngụy Trì tưởng y không nghe thấy, hắn đang định lặp lại một lần nữa thì Tiêu Ngôn Vị đã khẽ hắng giọng: “Thầy Ngụy, tôi qua chỗ anh ăn được không?”

Tay Ngụy Trì bỗng chốc không nắm vững, xe máy chao đảo một cái khiến Tiêu Ngôn Vị giật mình, vội túm chặt eo hắn: “Làm gì thế!”

Ngụy Trì cũng hắng giọng theo: “Không sao.”

Thật ra là có sao đấy. Nhưng chuyện bị một tiếng “Thầy Ngụy” của Tiêu Ngôn Vị khiến lòng mình rối cả lên này, hắn không dám nói ra.

Vì Tiêu Ngôn Vị sợ lạnh nên Ngụy Trì chạy xe rất chậm, hai người mất hơn một tiếng mới về đến đầu thôn.

Ngụy Trì không dừng lại ở chỗ Tiêu Ngôn Vị mà đưa thẳng y về nhà mình.

Việc đầu tiên hắn làm khi về nhà là lấy một chiếc áo khoác chần bông từ trong tủ ra đưa cho Tiêu Ngôn Vị: “Cậu không mang theo áo ấm đúng không?”

Tiêu Ngôn Vị cũng không khách sáo với hắn, y nhận lấy áo rồi khoác lên người: “Không, tôi tưởng không cần mặc đến.”

Sắc mặt Ngụy Trì thoáng trầm xuống, không nói gì thêm.

Dĩ nhiên Tiêu Ngôn Vị không biết một câu nói thuận miệng của mình lại khiến Ngụy Trì nghĩ nhiều như vậy. Mặc xong áo, y đột nhiên hứng chí: “Lên núi không?”

Ngụy Trì đang mải miên man suy nghĩ vẩn vơ. Bị y hỏi bất ngờ như vậy, mặc dù hắn chưa kịp phản ứng lại, nhưng vẫn vô thức đồng ý: “Đi.”

Đến khi thật sự hoàn hồn, thì hắn đã cầm chiếc áo khoác Tiêu Ngôn Vị đưa cho, đi theo người ta ra đến cổng sân rồi.

Hai người khóa cổng xong chuẩn bị đi lên núi, vừa hay bắt gặp Diêu Đại Bảo đang chạy ra từ trong sân.

Diêu Đại Bảo vung tay chạy cực nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy anh Ngụy Trì mà cậu nhóc thích nhất vừa lướt qua người mình.

“Đại Bảo!” Ngụy Trì gọi một tiếng.

Diêu Đại Bảo lập tức khựng lại, vui mừng kêu lên: “Anh Ngụy Trì!”

Tiêu Ngôn Vị đi chậm hơn một chút, lúc này mắt Diêu Đại Bảo lại tinh tường hẳn lên, thằng bé cười toe toét gọi: “Anh Tiêu! Anh lại mặc quần áo của anh Ngụy Trì à!”

Tiêu Ngôn Vị đi đến trước mặt Diêu Đại Bảo, ngồi xổm xuống giật giật bím tóc nhỏ trên đầu nó: “Lo chuyện bao đồng quá nhỉ?”

Ngụy Trì đi tới đứng cạnh bọn họ, giải cứu Diêu Đại Bảo khỏi tay Tiêu Ngôn Vị: “Chạy đi đâu thế?”

“Em đang tìm hai anh đấy!” Diêu Đại Bảo ngẩng đầu cười tươi: “Ông nội em hầm canh gà rồi, bảo hai anh trưa nay qua nhà ăn cơm.”

Có lẽ cậu nhóc vừa giúp đốt lửa ở bếp lò nên trên chóp mũi bị dính chút tro, hai tay cũng không sạch sẽ lắm. Ngụy Trì nhìn nó một lát, rồi đưa tay lau giúp: “Sao hôm nay lại hầm canh gà?”

“Ông nói là để bồi bổ cho anh Tiêu.” Diêu Đại Bảo đưa tay quệt quệt chóp mũi, “Ông nội em bảo anh ấy yếu quá, hôm qua ngồi xe ba gác của anh Nhị Ma đi chợ mà bị gió thổi cho ho cả đường.”

Tiêu Ngôn Vị vỗ vỗ trán Diêu Đại Bảo: “Đừng có nói linh tinh.”

Diêu Đại Bảo không hề nhận ra mình vừa dùng một cách diễn đạt không phù hợp lắm, mặt vẫn ngây thơ vô tội: “Anh Tiêu yếu thật mà, buổi sáng anh ấy còn ăn ít hơn cả em nữa.”

Ngụy Trì cau mày: “Vậy mà còn đòi leo núi à?”

“Hai anh lên núi ạ?” Đôi mắt Diêu Đại Bảo lập tức sáng lên, nhóc con định nói muốn đi cùng, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Ngụy Trì vịn vai xoay sang một bên: “Trưa nay hai bọn anh về muộn, em cứ ăn nhiều vào nhé.”

Diêu Đại Bảo còn muốn hỏi thêm, nhưng thằng bé trước nay luôn răm rắp nghe lời Ngụy Trì, vậy nên nó cũng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại chạy vụt về nhà như một cơn lốc nhỏ.

Tiêu Ngôn Vị thấy Diêu Đại Bảo chạy mất, bèn hỏi: “Cho nhóc đó đi theo thì sao chứ?”

Thực ra để Diêu Đại Bảo đi cùng cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Ngụy Trì cũng không hiểu sao mình lại đuổi cậu nhóc đi.

Hắn quay mặt sang chỗ khác, ậm ừ nói một câu “Trẻ con nghịch quá”, rồi dẫn Tiêu Ngôn Vị đi lên núi.

Tiêu Ngôn Vị ở phía sau nhướng mày, cảm thấy có vài chuyện dường như cũng không cần thiết phải hỏi rõ ràng quá, thế là y cũng chẳng hỏi gì thêm, lặng lẽ đi theo Ngụy Trì.

Chưa đi được mấy bước, Ngụy Trì bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn dừng lại.

Tiêu Ngôn Vị đi sát phía sau cũng lập tức dừng theo: “Sao thế?”

“Cậu còn mang máy ảnh không?” Ngụy Trì nhìn về phía xa: “Trên núi mỗi ngày một vẻ, biết đâu lại chụp được vài bức ảnh đẹp.”

Tiêu Ngôn Vị nghe hắn nói vậy, cũng thấy hứng thú: “Vậy mang đi đi.”

Hai người nói một hồi lại quyết định quay về chỗ Tiêu Ngôn Vị ở. Ngụy Trì đi theo Tiêu Ngôn Vị đến trước cổng, thấy cổng vẫn chỉ treo hờ một cái khóa, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cậu vẫn chưa tìm thấy chìa khóa à?”

“Tìm thấy rồi.” Tiêu Ngôn Vị gỡ ổ khóa xuống, đẩy cổng ra rồi quen tay nhét ổ khóa vào hốc tường gần đó: “Lười khóa, khóa rồi lại phải mở.”

Đây là lần đầu tiên Ngụy Trì nghe thấy cái lý lẽ ngang ngược kiểu này, trong thoáng chốc hắn không biết phải phản bác thế nào, chỉ bật cười rồi theo Tiêu Ngôn Vị vào trong.

Tấm chăn bông thêu uyên ương mẫu đơn trên chiếc giường đất của Tiêu Ngôn Vị đã được lồng vào một cái vỏ chăn màu xám không biết lấy từ đâu ra. Máy ảnh thì vẫn được đặt ở phía bên kia giường.

Tiêu Ngôn Vị đi qua nhấc máy ảnh lên, nghịch một lát: “Trong này còn có một tấm ảnh của anh đấy, xem không?”

Ngụy Trì bước tới định lấy máy ảnh nhưng lại bị Tiêu Ngôn Vị tránh đi.

Hắn thấy hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Ngôn Vị.

Tiêu Ngôn Vị giơ máy ảnh lên, khóe môi hơi nhếch: “Ngụy Trì, tại sao lại không cho Đại Bảo đi lên núi cùng chúng ta.”

Lúc này mới hơn chín giờ sáng, trời mùa đông nắng không quá gắt. Căn phòng nơi Tiêu Ngôn Vị ở không có rèm cửa, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ vuông chiếu vào, vừa hay phủ lên một bên mặt y.

Căn phòng này của y cực kỳ đơn sơ. Một chiếc giường đất lớn đã chiếm hết một nửa diện tích, lớp sơn của tủ quần áo coi như vẫn còn nguyên vẹn nhưng cũng đã bạc màu theo năm tháng, toát ra cảm giác tiêu điều và nghèo khó.

Nền xi măng tuy được quét dọn khá sạch sẽ, nhưng vẫn luôn khiến người ta có ấn tượng như bụi bặm đầy trời, một mùi cũ kỹ xộc vào tim phổi.

Tiêu Ngôn Vị mặc chiếc áo vốn đã bị giặt đến mức bạc màu của Ngụy Trì, tay cầm một chiếc máy ảnh hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh xung quanh. Những sợi tóc mai và gò má nghiêng nghiêng của y đều nhuốm màu vàng nhạt của ánh nắng buổi sáng.

Ngụy Trì chợt nhận ra, Tiêu Ngôn Vị không phải là người không nhìn ra điều gì cả.

Hắn chăm chú nhìn Tiêu Ngôn Vị, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy tôi đi gọi nó nhé?”

Tiêu Ngôn Vị lại bật cười. Lúc y cười, khóe môi không nhếch lên nhiều, nhưng đôi mắt lại cong cong. Đôi mắt ấy tựa như mặt hồ nông chứa nửa đầm nước, dưới ánh mặt trời khẽ lay động, làm mê hoặc lòng người.

Ngụy Trì nhìn y cười, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay chạm nhẹ vào đuôi mắt y.

Nụ cười của Tiêu Ngôn Vị khựng lại. Y cụp mắt xuống, dùng khóe mắt liếc qua khớp ngón tay của Ngụy Trì đang chạm vào đuôi mắt mình, không nói gì cũng không cử động.

Hai người cứ thế giằng co trong im lặng. Một lúc sau, ngón tay Ngụy Trì hơi giật giật, hắn hốt hoảng rụt tay về, tìm cách chuyển chủ đề: “Đi chưa?”

Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn hai cái, không hỏi thêm gì, ung dung lướt qua hắn đi ra ngoài: “Đi thôi.”

Vì hành động không rõ ràng mà cũng chẳng thoải mái kia của Ngụy Trì, bầu không khí giữa hai người trở nên là lạ. Suốt dọc đường gần như không ai nói với ai câu nào.

Ban đầu đúng là bầu không khí có hơi gượng gạo, nhưng kể từ khi lên núi, khí thế quanh người Tiêu Ngôn Vị bỗng thay đổi hẳn.

Ngụy Trì lại nhớ đến lần trước y giống như nổi cơn điên mà tiến về phía bờ vực, tim hắn thót lại, bắt đầu hối hận vì đã đưa Tiêu Ngôn Vị lên đây.

Tiêu Ngôn Vị cúi đầu lặng lẽ bước đi, không nói câu nào. Thỉnh thoảng y lại giẫm phải đá vụn, bước chân hơi chệch choạng, Ngụy Trì lập tức đỡ lấy y. Đó chính là toàn bộ giao tiếp của hai người.

Mãi đến khi leo lên đến đỉnh núi, Ngụy Trì mới kéo tay áo Tiêu Ngôn Vị một cái: “Cậu đứng lùi ra xa chút đi.”

Y đứng quá gần mép vách đá, Ngụy Trì không dám lơ là, kéo tay áo Tiêu Ngôn Vị về phía mình.

“Làm gì đấy?” Tiêu Ngôn Vị khẽ cười, y rút tay áo ra, nhìn Ngụy Trì với vẻ trêu chọc nhưng trong mắt lại chẳng hề có ý đùa giỡn: “Sao anh lại không đứng đắn thế?”

Ngụy Trì vẫn nắm lấy tay áo y, hiếm khi không phản bác: “Cậu cứ coi như tôi không đứng đắn đi, không thả tí dê thì tôi chịu không nổi.”

Tiêu Ngôn Vị thu lại nụ cười: “Đến cả chụp mấy tấm ảnh cũng không cho à?”

“Vậy cậu cứ chụp ở đây.” Ngụy Trì chắn trước mặt y, không để y tiến thêm về phía vách núi.

Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn, không nói gì, cằm bạnh ra rất căng: “Ngụy Trì, đừng lo chuyện bao đồng.”

Mặt trời có rực rỡ đến mấy thì gió trên núi vẫn lạnh. Câu nói vốn đã chẳng ấm áp gì của Tiêu Ngôn Vị, bị gió cuốn theo, mang theo hơi lạnh buốt, đâm vào tim Ngụy Trì lúc ấy một nhát đau điếng.

Vẻ mặt Ngụy Trì cũng trở nên nghiêm nghị, không nói không rằng kéo cổ tay Tiêu Ngôn Vị đi xuống núi. Tiêu Ngôn Vị loạng choạng theo sau hắn, nhưng cũng không giãy giụa nhiều.

Hai người đi đến một khoảng đất bằng phẳng lưng chừng núi, cơn giận vô cớ kia của Ngụy Trì mới nguôi đi được một nửa. Hắn buông Tiêu Ngôn Vị ra, mặt lạnh lùng nói: “Tôi không có ý lo chuyện bao đồng.”

Tiêu Ngôn Vị khẽ “xì” một tiếng: “Thế anh đang làm gì đấy?”

Ngụy Trì nhìn thẳng vào y, hiếm khi thẳng thắn đến vậy: “Tiêu Ngôn Vị, cậu sống đủ rồi à?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Tiêu Ngôn Vị có thể nhìn rõ hàng mi ngắn và cứng của hắn. Hắn chớp mắt một cái, lông mi nâng lên, để lộ đôi mắt màu rất đậm, rất kiên nghị.

Chẳng hiểu sao, Tiêu Ngôn Vị có hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy. Y nghiêng đầu đi: “Sống thì cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.”

“Sao lại không có.” Ngụy Trì lại tự ý nắm lấy cằm Tiêu Ngôn Vị, xoay mặt y về phía mình, buộc Tiêu Ngôn Vị phải nhìn thẳng vào hắn.

Tiêu Ngôn Vị cười mỉa một tiếng, đánh trống lảng: “Mới có một lúc mà động tay động chân bao nhiêu lần rồi, còn đếm xuể nữa không?”

Ngụy Trì không đáp lại lời y. Nụ cười trên môi Tiêu Ngôn Vị dần dần cứng lại, một lúc sau nét mặt y lại trở về vẻ mặt vô cảm.

Gió càng lúc càng lạnh. Dự báo thời tiết nói rằng một đợt không khí lạnh mới sắp tràn về. Tiêu Ngôn Vị khoác áo của Ngụy Trì trên người, lúc ra khỏi cửa còn thấy lạnh, vậy mà giờ đây lại cảm thấy nóng một cách vô cớ.

Y cúi đầu nhìn những chiếc lá khô bị gió cuốn đi, lúc thì là là mặt đất, lúc lại bị hất tung lên không trung. Y khẽ thở dài thở dài một hơi, giọng nói khẽ đến mức gần như tan vào gió: “Ngụy Trì, đừng bận tâm đến tôi nữa.”

Lúc nói câu này y đứng lặng im, như thể người vừa bất chấp tất cả mà tiến đến bờ vực lúc nãy không phải là mình vậy.

Ngụy Trì nghe vậy cũng chỉ im lặng một lát, sau đó hắn khẽ mở miệng: “Không được.”

Tiêu Ngôn Vị ngẩn người. Y còn chưa kịp có phản ứng gì, Ngụy Trì đã lấy máy ảnh từ trong tay y, thong thả quấn dây máy vào tay mình.

Cảnh sắc trên núi đúng thật là mỗi ngày một vẻ. Lần trước lên đây có những cây vẫn còn xanh lá, bây giờ thì lá đã ngả vàng hết cả rồi.

Những chiếc lá vàng to bằng bàn tay xoay tít đầy trời, rơi xuống, rồi lại lượn lờ theo con đường quanh co mà rụng xuống bên cạnh họ. Tiêu Ngôn Vị mặt vô cảm giẫm lên một chiếc lá.

Ảnh y chụp mấy ngày qua không nhiều, Ngụy Trì dễ dàng tìm thấy tấm ảnh của chính mình.

Hôm đó có lẽ cũng vào khoảng thời gian này, nhưng nhiệt độ cao hơn một chút, tóc của Ngụy Trì cũng ngắn hơn một ít.

“Chụp cũng đẹp đấy.” Ngụy Trì nhận xét.

Tiêu Ngôn Vị nói giọng đều đều không cảm xúc: “Là do người đẹp thôi.”

Ngụy Trì cầm máy chụp một bức ảnh ngọn núi ở phía xa hơn, rồi chỉ cho Tiêu Ngôn Vị xem: “Ngọn núi kia gọi là Dao Sơn, nghe cũng hay đấy chứ nhỉ?”

Tiêu Ngôn Vị nhìn theo hướng hắn chỉ, nhưng không đáp lời.

“Ngọn núi này tên là Lạc Nhật Sơn.” Ngụy Trì cất máy ảnh đi, không nhìn Tiêu Ngôn Vị, “Tôi thấy tên cũng được.”

Tiêu Ngôn Vị đứng bên cạnh Ngụy Trì, chỉ có thể nhìn thấy đường nét gò má nghiêng mượt mà, cùng chiếc cằm hơi căng cứng của hắn. Y liếm môi một cái, giọng nói hơi khô khốc: “Ngụy Trì, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Ngụy Trì thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngôn Vị: “Cược với tôi một ván đi.”

“Cược gì?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

“Cược xem tôi có thể kéo em về được không.”

Tiêu Ngôn Vị chớp mắt, nhịp tim y vẫn ổn định, nhưng khóe mắt không hiểu sao lại nóng lên. “Anh định kéo kiểu gì?”

Chiếc áo của Ngụy Trì rộng hơn so với vóc dáng Tiêu Ngôn Vị, khiến phần lớn mu bàn tay y bị che khuất trong ống tay áo. Ngụy Trì chẳng nhìn thấy gì cả.

Hắn nắm lấy cổ tay áo của Tiêu Ngôn Vị, chậm rãi giúp y xắn tay áo lên, sau đó chạm nhẹ vào đầu ngón tay Tiêu Ngôn Vị. “Tiêu Ngôn Vị, hẹn hò với tôi đi?”

Mây trôi phương xa bị gió cuốn lấy, bầu trời vốn yên ắng bỗng trở nên xáo động, đến mức khiến mắt người ta nhức buốt.

Tiêu Ngôn Vị dời tầm mắt đi, lúc y mở miệng lần nữa giọng nói đã có phần nghẹn ngào: “Ngụy Trì, anh bị điên à?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.