Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 19: Chương 19




Đây là cái ôm đầu tiên giữa hai người họ, một cái ôm kéo dài thật lâu, lâu đến mức Ngụy Trì cảm thấy những góc cạnh xương cốt vốn cấn người của Tiêu Ngôn Vị cũng trở nên mềm mại.

Vòng eo Tiêu Ngôn Vị rất nhỏ, lớp cơ mỏng manh rất săn chắc khiến Ngụy Trì có cảm giác, có lẽ tay hắn có thể vòng qua eo hông Tiêu Ngôn Vị, chạm thẳng đến vùng bụng dưới của y.

Hắn đang nghĩ như vậy thì Tiêu Ngôn Vị đã giơ tay lên, đè tay hắn lại.

Ngụy Trì thoáng mất hồn, lúc này mới phát hiện bàn tay mình không biết từ khi nào đã thật sự chạm vào bụng dưới của Tiêu Ngôn Vị.

Lúc ngủ Tiêu Ngôn Vị đã cởi áo hoodie, giờ phút này y chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay. Vạt áo phông rất rộng, lúc Ngụy Trì ôm y, vạt áo vô tình bị đẩy dồn lên, khiến lòng bàn tay hắn áp thẳng vào vùng bụng dưới không được che chắn của y.

Dù cho thời điểm hiện tại không hề thích hợp, nhưng trong lòng Ngụy Trì vẫn không khỏi dậy lên một cảm giác bồn chồn khó tả.

Căn phòng vốn hơi lạnh lẽo này, đột nhiên không còn lạnh như vậy nữa.

“Ngụy Trì.” Giọng Tiêu Ngôn Vị không còn tiếng khóc nức nở nữa, y thậm chí còn khẽ cười, “Sao anh cứ thả dê tôi mãi thế?”

Ngụy Trì ngẩn ra, vội rụt tay về, giúp y chỉnh lại quần áo rồi kéo chăn đắp lên vai y. Ánh mắt lảng đi, hắn ho nhẹ một tiếng: “Vô ý.”

Tiêu Ngôn Vị kéo chăn gọn lại, tựa người vào tường, mặt không cảm xúc hỏi: “Vô ý luồn tay vào áo tôi, hay là vô ý sờ tôi mấy cái?”

Ngụy Trì ngước mắt nhìn y, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại ùa đến. Hắn rút chân đang đặt trên giường về, đứng thẳng người bên mép giường, giả vờ trêu chọc: “Có phải con gái đâu, còn sợ bị sờ à.”

Tiêu Ngôn Vị nheo mắt, đầu lưỡi ngứa ngáy hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà trêu lại hắn: “Nếu là con gái thì anh không sờ chứ gì.”

Ngụy Trì đang xoay người ngồi xổm xuống đất lấy giày giúp y, nghe vậy thì bả vai khựng lại, không trả lời.

Hai người im lặng vài giây. Tiêu Ngôn Vị cũng cảm thấy câu đùa vừa rồi của mình quả thực không dễ trả lời, bèn cử động chân dịch ra mép giường, chuẩn bị bước xuống.

Ngụy Trì đang quan sát y qua khóe mắt, thấy y định đặt chân trần xuống đất, tay nhanh hơn não, hắn vội vàng túm lấy cổ chân y.

Lần này thì không nói gì cũng không được nữa rồi.

Ngụy Trì nhắm mắt lại, thở dài đầy cam chịu.

Hắn buông cổ chân Tiêu Ngôn Vị ra, một tay nắm hờ thành quyền, thả lỏng bên người một cách gượng gạo, tay kia thì đặt giày ngay ngắn trước mặt y. Hắn nói bằng giọng khô khốc: “Em đừng đi chân trần xuống đất.”

“Anh nghĩ tôi bị ngốc chắc?” Tiêu Ngôn Vị dường như cũng thấy hơi mất tự nhiên. Y nhìn Ngụy Trì hai giây, rồi thò cánh tay trắng thon ra khỏi chăn, xòe bàn tay hướng về phía hắn, “Còn quần áo cho tôi mặc không.”

Ngụy Trì gật đầu, bước đến trước tủ quần áo không mấy bắt mắt trong góc phòng, cúi người xuống lục lọi, ra vẻ đang tìm quần áo.

Cánh tay Tiêu Ngôn Vị để bên ngoài hơi lạnh, thấy Ngụy Trì mãi không đưa quần áo tới, y đành phải rụt tay về lại trong chăn.

Ngụy Trì vờ như rất bận, nhưng cái tủ này cũng chỉ có từng ấy đồ, cùng lắm tìm hai ba phút là xong.

Trốn tránh mãi cũng không phải cách, hắn lấy một chiếc áo sweater lót lông quay lại đưa cho Tiêu Ngôn Vị, im lặng không nói gì mà nhìn y.

Tiêu Ngôn Vị nhận lấy áo mặc vào, “Nghĩ ra cách giải thích chưa?”

“Chưa.” Ngụy Trì thật thà đáp.

Đến hắn còn chẳng biết tại sao tay mình lại mò vào trong áo người ta nữa là, thế thì giải thích cho Tiêu Ngôn Vị kiểu gì đây.

Tiêu Ngôn Vị như thể vừa nghe chuyện cười gì đó, y chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó vẫy tay gọi hắn lại gần.

Ngụy Trì nhìn y hai lần, cảnh giác không bước tới.

Tiêu Ngôn Vị tặc lưỡi: “Thả dê tôi nhiều như vậy rồi, anh còn sợ cái gì nữa.”

Thực ra, Ngụy Trì cũng chưa thả được bao nhiêu dê đâu. Cùng lắm là chạm vào khóe mắt người ta, kéo tay người ta vài lần, nhân lúc người ta ngủ thì hôn một cái, vừa rồi luồn tay vào trong áo người ta…

… Nghĩ lại thì, đúng là thả không ít dê thật.

Ngụy Trì cũng cảm thấy hơi buồn cười, thế là hắn ghé sát lại, hơi khom người xuống.

Cánh tay hắn chống bên mép giường, nửa thân trên áp sát Tiêu Ngôn Vị. Ngụy Trì nghĩ bụng dù sao sớm muộn gì cũng có ngày hạ được người này, bèn mở miệng nói lời vô lại: “Thả thì cũng thả rồi, em định làm gì tôi?”

Tiêu Ngôn Vị trầm mặc nhìn Ngụy Trì, rồi bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ áo hắn.

Ngụy Trì không kịp phản ứng, cánh tay khuỵu xuống, suýt chút nữa không chống được mà ngã vào người y.

Đang định hỏi xem Tiêu Ngôn Vị muốn làm gì, thì y đã kéo tung cổ áo hắn ra, đưa tay chà mạnh mấy cái lên vai hắn. Không đợi Ngụy Trì phản ứng kịp, y đã xỏ dép loẹt quẹt rời khỏi phòng.

Ngụy Trì phải mất ít nhất hai phút để tiêu hóa chuyện vừa xảy ra. Lúc hắn cầm áo khoác đuổi theo thì mới phát hiện, Tiêu Ngôn Vị vẫn chưa đi xa.

Phía trước ký túc xá có một khoảng đất trống khá lớn, ở đó trồng một cái cây không biết loại gì ở vị trí chẳng giống ai. Tiêu Ngôn Vị đang đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên.

Cái cây này dường như trước giờ vẫn luôn thiếu dinh dưỡng, lá đã rụng sạch từ lúc chưa vào đông, cứ trơ trụi một mình đứng đó.

Tuyết trước cửa ký túc đã có người quét từ sáng sớm, nhưng tuyết trên lối đi đến gốc cây kia vẫn còn rất dày. Khi Tiêu Ngôn Vị bước tới chỗ cái cây, y đã để lại hai hàng dấu chân thật sâu trên nền tuyết.

Ngụy Trì cầm áo khoác bước đến bên cạnh Tiêu Ngôn Vị, khoác lên vai y, “Mặc vào đi.”

Tiêu Ngôn Vị không đáp lại ngay, chỉ ngước nhìn những cành cây trơ trọi, đường cong bên cổ lộ ra trông vô cùng đẹp mắt.

“Có cái tổ chim kìa.” Tiêu Ngôn Vị giơ tay chỉ lên cây.

Chiếc áo Ngụy Trì khoác lên vai y suýt nữa thì tuột xuống, cả hai đồng thời đưa tay giữ lại. Đầu ngón tay họ chạm vào nhau, một bên ấm áp, một bên lạnh buốt.

Tiêu Ngôn Vị rụt tay lại, mặc áo vào ngay ngắn, “Sao lại không có chim nhỉ?”

Ngụy Trì vốn định hỏi y vừa rồi là có ý gì, nhưng bị câu hỏi của y cắt ngang như vậy, hắn cũng quên mất, bèn ngẩng đầu nhìn theo. “Chim đi lâu rồi, chỉ còn lại tổ rỗng thôi.”

Tiêu Ngôn Vị đang kéo khóa áo lên, nghe vậy thì nhíu mày: “Chim đâu?”

Ngụy Trì lắc đầu: “Tôi cũng chưa thấy bao giờ, lúc tôi đến thì cái tổ này đã ở đây rồi.”

Tiêu Ngôn Vị trông có vẻ cũng không quá bận tâm, y khẽ “ồ” một tiếng, kéo khóa áo xong thì thu ánh mắt lại. “Tuyết rơi từ lúc nào thế?”

“Lúc em đang ngủ ấy.” Ngụy Trì nhìn quanh bốn phía, thấy tuyết dày gần ba tấc, đoán chừng tuyết đã rơi suốt đêm.

“Ồ.” Không hiểu vì sao, giọng điệu của Tiêu Ngôn Vị có hơi là lạ. Y li.ếm môi, “Có phải sắp vào học rồi không?”

“Vẫn còn một lát nữa, đi ăn trước nhé?”

Tiêu Ngôn Vị gật đầu, trở vào phòng rửa mặt xong xuôi rồi đi theo Ngụy Trì đến nhà ăn.

Nhà ăn của trường chỉ có một tầng, diện tích không lớn lắm, cơ sở vật chất cũng rất đơn giản, chỉ có ba quầy phục vụ.

Thật ra Tiêu Ngôn Vị không thấy đói, nhưng vẫn đi theo Ngụy Trì đến xếp hàng ở quầy đầu tiên. Y vươn cổ qua vai hắn để nhìn ra phía trước, “Có những món gì thế?”

Ngụy Trì hơi nghiêng đầu trả lời: “Cháo, trứng, bánh nướng.”

Tiêu Ngôn Vị chẳng có hứng thú với món nào, nghe vậy thì hậm hực đứng thẳng người: “Ồ.”

Ngụy Trì quay đầu lại nhìn y thật sâu, rồi bỗng nhiên nắm lấy cổ tay y kéo ra ngoài nhà ăn.

Trong nhà ăn không có nhiều học sinh, nhưng Tiêu Ngôn Vị vẫn cảm thấy hơi nóng mặt. Y lẳng lặng rút tay mình ra khỏi tay Ngụy Trì: “Không ăn nữa à?”

Ngụy Trì lắc đầu, cũng không cố chấp muốn nắm tay y nữa: “Ăn chứ.”

Tiêu Ngôn Vị ngoái đầu nhìn về phía quầy phục vụ: “Vậy đi đâu?”

Ngụy Trì cố tình úp mở, vẻ mặt rất bí ẩn: “Lát nữa em sẽ biết.”

Hắn dẫn Tiêu Ngôn Vị ra khỏi nhà ăn, đi dọc theo con đường chính trong trường. Trên đường đi qua khu nhà dạy học, hắn còn chào hỏi mấy học sinh ngoại trú đến sớm. Cuối cùng, cả hai dừng lại gần cổng trường.

Ngụy Trì liếc nhìn Tiêu Ngôn Vị một cái, rồi đi tới gõ cửa phòng bảo vệ bên cạnh cổng.

Cánh cửa nhanh chóng được đẩy ra từ bên trong. Một chú bảo vệ mặc áo khoác quân đội dáng dài màu xanh lá vén rèm cửa bông ló đầu ra, vừa nhìn thấy Ngụy Trì thì lập tức mừng rỡ: “Thầy Ngụy!”

“Chú Lưu.” Ngụy Trì chào chú bảo vệ, vén tấm rèm cửa lên cao hơn ra hiệu cho Tiêu Ngôn Vị bước vào, “Cháu đến tìm chú ăn chực bữa sáng đây ạ.”

“Mau vào đi, mau vào đi.” Chú Lưu chà xát hai tay vào nhau, tươi cười gật đầu với Tiêu Ngôn Vị, rồi lại nhìn sang Ngụy Trì. “Vừa hay, chú đang định nấu mì sợi đây.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn Ngụy Trì, hơi do dự một lúc rồi mới bước vào trong phòng. Vừa vào trong, y lập tức bị một luồng hơi nóng phả đầy mặt.

Phòng bảo vệ rất nhỏ, chính giữa sàn đặt một cái bếp than, bên trên là một chiếc nồi trông khá lớn. Nước trong nồi chắc đã sôi, đang kêu ùng ục.

Bên hông bếp than có nối một cái ống màu bạc rất dày, hơi nóng đang tỏa ra từ đó.

Tiêu Ngôn Vị có hơi ngơ ngác ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh bếp than, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Ngụy Trì.

Ngụy Trì đưa tay vuốt lại tóc giúp y, rồi lại tiếp tục bắt chuyện với chú Lưu: “Chú nấu nhiều một chút nhé.”

“Được.” Chú Lưu vui vẻ mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Ông vơ một nắm mì sợi lớn thả vào nồi, “Đảm bảo đủ!”

Chú Lưu có mấy đôi đũa nhưng lại chỉ có hai cái bát. Khi mì chín, ông rửa sạch cái ca uống nước lớn để dùng tạm, rồi múc đầy mì vào đó, tự mình ngồi xổm trước bếp than bắt đầu ăn.

Trong phòng chỉ có một cái ghế đẩu, Tiêu Ngôn Vị cũng ngại ngồi một mình, y bèn bưng bát đẩy ghế ra rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Ngụy Trì.

Loại bếp than này rất khó điều chỉnh lửa, chỉ cần sơ ý một chút là mì sẽ bị nấu quá lửa ngay. Nhưng có lẽ vì trong phòng nhỏ này quá ấm áp, nên Tiêu Ngôn Vị lại cảm thấy món mì cũng không hề khó ăn.

Húp hết một bát canh mì sợi nổi váng dầu mè, hai bên thái dương y đã lấm tấm mồ hôi.

Lúc ăn, y không mấy tập trung, cũng không thích nói chuyện, chỉ dỏng tai nghe Ngụy Trì trò chuyện với chú Lưu. Khi liếc thấy Ngụy Trì đặt bát xuống, y cũng dừng lại theo.

Chú Lưu còn nhiệt tình mời y ăn thêm. Thực ra Tiêu Ngôn Vị đã no rồi, nhưng y vẫn muốn húp thêm chút nước mì, nên cũng không khách sáo. Y đưa bát cho chú Lưu, nói một tiếng: “Cảm ơn chú, cho cháu thêm ít nước.”

Chú Lưu múc cho y chút canh, Tiêu Ngôn Vị đang chuẩn bị uống thì bắt gặp Ngụy Trì đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Tiêu Ngôn Vị bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, y cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn, khẽ hỏi: “Tôi thế này có phải không hay lắm không?”

“Thế nào?” Ngụy Trì hỏi.

“… Đãi ngộ đặc biệt.” Tiêu Ngôn Vị nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Lại còn ăn thêm bát nữa.”

Ngụy Trì khẽ hừ một tiếng, thấy chú Lưu đang mải nghe đài không chú ý đến họ, hắn bèn nhích lại gần phía Tiêu Ngôn Vị hơn. “Không hay thì không hay thôi, ai bảo có người kén ăn quá mức chứ.”

Tiêu Ngôn Vị nghẹn họng, không chịu yếu thế mà phản bác: “Nhưng “người ta” cũng đâu nói là không ăn đồ căng-tin đâu.”

“Ừm.” Ngụy Trì gật đầu, “Đúng là không nói.”

“Thế mà anh còn đổ tại người khác.” Tiêu Ngôn Vị lầm bầm.

Ngụy Trì im lặng một lát, bỗng giằng lấy bát từ tay y rồi uống cạn phần nước còn lại. Tiêu Ngôn Vị cau mày nghiêng đầu nhìn hắn.

Ngụy Trì nhìn thẳng vào mắt y vài giây, sau đó đứng dậy, xếp bát của cả hai chồng lên nhau: “Hết cách rồi, tôi cứ thích chiều em vậy đấy.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.