Ngụy Trì nói xong câu đó thì không cho Tiêu Ngôn Vị cơ hội phản ứng, hắn cầm bát mang đi rửa dưới vòi nước rồi đặt lại lên giá. “Đi thôi, đến giờ rồi.”
Việc đãi ngộ đặc biệt quả thực tốn chút thời gian, nên thầy Ngụy – người vốn luôn chủ trương đến sớm – lại chỉ vừa kịp bước vào tòa nhà dạy học khi chuông báo vào lớp vang lên.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng chính là tiết tiếng Anh của lớp Ngụy Trì. Trước khi hắn vào lớp, phòng học còn ồn ào náo nhiệt, nhưng ngay khi hắn xuất hiện, cả lớp lập tức im phăng phắc.
Tiêu Ngôn Vị đứng ở cửa liếc vào trong một cái, thấy Khương Thạc cũng đã có mặt, đang trông ngóng nhìn y.
Thấy y nhìn sang, Khương Thạc có vẻ hơi ngại. Cậu mỉm cười với Tiêu Ngôn Vị, sau đó đứng dậy nói với Ngụy Trì: “Thầy ơi, để em đi lấy bàn cho thầy Tiêu ạ.”
Trước mặt các học sinh khác trong lớp, Khương Thạc vẫn gọi Tiêu Ngôn Vị là “thầy”.
Bởi vì trước đó Tiêu Ngôn Vị đã từng đến lớp một lần, học sinh chỉ biết y là bạn của thầy Ngụy. Lúc này, nghe Khương Thạc gọi “thầy Tiêu”, mấy chục cặp mắt lập tức sáng rực nhìn về phía y.
Mặt Tiêu Ngôn Vị hơi nóng lên, đành phải quay sang nhìn Ngụy Trì. Hắn thoáng nhìn lại y một cái, rồi nói với Khương Thạc: “Đi đi.”
Khương Thạc dạ một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài bằng cửa sau.
Chắc là cậu lấy bàn từ lớp bên cạnh, trên bàn còn úp ngược một chiếc ghế đẩu. Sau khi mang bàn vào, cậu ngập ngừng một lát rồi hỏi Tiêu Ngôn Vị: “Thầy Tiêu muốn ngồi đâu ạ?”
Tiêu Ngôn Vị vốn định nói “Ngồi ngay trước mắt thầy Ngụy”, nhưng trước mặt bao nhiêu học sinh, y lại không tiện mở miệng, chỉ đành đáp: “Cứ để cạnh em là được.”
Y vừa dứt lời, chuông vào lớp lập tức vang lên. Nhân lúc tiếng chuông rất lớn, Tiêu Ngôn Vị nói khẽ với Ngụy Trì: “Thầy Ngụy, tôi qua đó ngồi nhé?”
Ngụy Trì mặt không cảm xúc, nghiêm giọng đáp: “Vào lớp thì nghiêm túc một chút.”
Mí mắt hắn hơi rũ xuống, không nhìn thẳng Tiêu Ngôn Vị, nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy câu nói này mang theo chút thân mật khác thường.
Y uể oải ừm một tiếng, bước tới chỗ bàn rồi ngồi xuống, ánh mắt dõi theo bóng dáng Ngụy Trì đang đi lên bục giảng.
Ngụy Trì cao ráo, điều kiện trong lớp lại đơn sơ, chiếc bàn gỗ dùng làm bàn giáo viên trông có vẻ quá thấp so với hắn, thậm chí còn không che nổi vạt áo của hắn.
Ngụy Trì hơi cúi người, cánh tay chống lên góc bàn, đảo mắt một vòng quanh lớp: “Bắt đầu vào học.”
Hôm nay hắn vẫn tiếp tục chữa bài kiểm tra. Khương Thạc dạo trước xin nghỉ nên bài kiểm tra chưa được chữa, vì vậy cậu nghe giảng vô cùng chăm chú.
Tiêu Ngôn Vị vốn định kéo cậu cùng lơ đễnh một chút, nhưng thấy cậu nghiêm túc như vậy, y cũng ngại tìm người nói chuyện.
Trong lớp có máy sưởi, nhưng nhiệt cung cấp lại không đủ ấm, học sinh vẫn mặc áo bông dày. Ngụy Trì cũng chưa cởi chiếc áo khoác phi công màu đen của mình.
Hắn kéo cổ tay áo bên phải lên một chút, nhặt một mẩu phấn trên bàn giáo viên, bắt đầu viết bảng.
Chữ tiếng Anh của Ngụy Trì viết rất đẹp, nét bút liền mạch, phóng khoáng, từng nét chữ đều toát lên vẻ tự do thoải mái. Nhưng Tiêu Ngôn Vị biết, con người hắn rất vững vàng.
Bề mặt bảng đen có độ ma sát lớn, lúc viết bảng cần phải dùng sức một chút. Mỗi lần Ngụy Trì viết đến những nét hướng xuống dưới, cổ tay hắn đều gập lại thành một đường cong trông rất đẹp mắt.
Tiêu Ngôn Vị chống cằm nhìn Ngụy Trì đang nghiêm túc giảng bài, không dưng lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khi đó thời tiết cũng đã rất lạnh rồi, Ngụy Trì lại còn mặc không nhiều. Rõ ràng cuộc trò chuyện đã nhiều lần rơi vào bế tắc, thế nhưng hắn vẫn bướng bỉnh đứng bên cạnh y, không chịu rời đi.
Tiêu Ngôn Vị không hề muốn ảo tưởng, nhưng y vẫn cảm thấy, dường như có một số chuyện vốn dĩ phải xảy ra theo cách đó.
Ví dụ như Ngụy Trì cứ “không có mắt nhìn” mà đứng bên cạnh y. Lại ví dụ như, Tiêu Ngôn Vị cứ cố chấp xuống xe ở cái nơi đất khách quê người này.
Ngụy Trì giảng bài rất kỹ, khi giảng đến những điểm kiến thức quan trọng, hắn luôn tạm dừng rồi dẫn dắt học sinh ôn lại một lượt. Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ gọi một ai đó đứng lên trả lời câu hỏi.
Mỗi khi Ngụy Trì nói đến câu “Tìm một bạn học sinh đứng lên trả lời nào”, đám học trò vốn đang ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi ngay ngắn lập tức đồng loạt cúi gằm mặt xuống.
Tiêu Ngôn Vị không nhịn được cười, nhưng y cũng phát hiện ra rằng, thật ra bản thân có phần mong đợi câu nói này của Ngụy Trì.
Bởi vì mỗi lần hắn nói câu đó, cả lớp đều sẽ cúi đầu xuống, và hai người họ có thể quang minh chính đại mà nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi.
Cái “trò chơi trong lớp” tâm đầu ý hợp này cứ thế kéo dài suốt 45 phút. Khi chuông hết tiết vang lên, Ngụy Trì không biết xấu hổ mà chiếm dụng thời gian nghỉ giải lao, dặn dò: “Kỳ nghỉ Tết Dương lịch ở nhà đừng chạy lung tung, chú ý an toàn.”
Đám học sinh đáp lại qua loa cho có lệ, lúc này hắn mới chịu thả người: “Ra chơi đi.”
Tiêu Ngôn Vị không để tâm đến ngày tháng cụ thể, vậy nên lúc nghe Ngụy Trì nhắc đến kỳ nghỉ Tết Dương lịch, y còn ngẩn người ra một lát. Y kéo Khương Thạc đang chuẩn bị ra ngoài lại, hỏi: “Bao giờ nghỉ Tết Dương lịch thế?”
“Bắt đầu từ mai ạ.” Khương Thạc đáp, “Nghỉ ba ngày, thứ Bảy, Chủ nhật, thứ Hai.”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu, đứng dậy đi theo Ngụy Trì đang đợi y ở cửa.
Thứ Sáu Ngụy Trì không có nhiều tiết lắm, buổi sáng chỉ có tiết 1 và tiết 3, buổi chiều là tiết 1 và tiết 2.
Hắn ôm giáo án cùng Tiêu Ngôn Vị một trước một sau đi xuống lầu. Tiêu Ngôn Vị đi phía trước, không nhịn được mà quay đầu hỏi: “Không có tiết thì về ký túc xá được không?”
Ngụy Trì đẩy nhẹ vai y, không nặng không nhẹ dạy dỗ: “Đi đứng cho tử tế.”
Sau khi Tiêu Ngôn Vị khẽ “chậc” một tiếng rồi quay đầu lại, lúc này Ngụy Trì mới nói: “Em có thể về, tôi thì không.”
Y bèn hỏi lại Ngụy Trì có việc gì à.
“Chuẩn bị cho tiết sau.” Ngụy Trì đáp, “Hơn nữa, trong giờ học sao có thể tùy tiện rời khỏi khu nhà giảng dạy được.”
Tiêu Ngôn Vị không ngờ làm giáo viên lại có nhiều quy tắc như vậy, chỉ “ồ” một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trước đây y từng đến văn phòng của Ngụy Trì một lần, nằm ngay tầng ba, vị trí rất dễ tìm. Ngụy Trì mở cửa, gọi y vào: “Thầy Trần xin nghỉ rồi, hôm nay chỉ có mình tôi.”
Tiêu Ngôn Vị quen cửa quen nẻo đi đến bàn làm việc của Ngụy Trì ngồi xuống, ngước mặt nhìn hắn: “Tuyết lớn thế này, Tết Dương lịch chắc không về được rồi nhỉ?”
Ngụy Trì đang rót nước cho y từ phích nước nóng, nghe vậy bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau lắc đầu: “Chắc là không về được rồi.”
“Vậy thì chỉ có thể ở lại ký túc xá của anh thôi chứ sao.” Tiêu Ngôn Vị buột miệng nói.
Y vừa dứt lời, cả hai người đều rơi vào một khoảng lặng đầy bối rối.
Ngụy Trì là người phản ứng lại trước, hắn đưa nước cho Tiêu Ngôn Vị, cố ý hỏi: “Ký túc xá của tôi làm gì chọc đến em à?”
Tiêu Ngôn Vị nhận lấy nước nhấp một ngụm, nói không rõ ràng: “Ký túc xá không chọc đến tôi.”
“Vậy là tôi chọc đến em?” Ngụy Trì thuận theo ý của y mà hỏi tiếp.
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Anh chọc đến tôi đấy.”
Ngụy Trì kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh qua ngồi xuống bên y, tầm mắt ngang bằng với y, khẽ hỏi: “Chọc đến chỗ nào của em?”
Hai người vốn không chênh lệch chiều cao bao nhiêu, lúc ngồi cạnh nhau thế này, khoảng cách dường như hoàn toàn bị xóa nhòa. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nhiệt độ nóng rực nơi đáy mắt Ngụy Trì khiến tim Tiêu Ngôn Vị đập nhanh hơn một chút.
Y li.ếm môi, bắt đầu nói bậy nói bạ, hoặc cũng có thể là cố ý nói như vậy: “Lúc ngủ anh toàn chèn ép tôi.”
“Không phải vì giường quá nhỏ sao?” Giọng Ngụy Trì trở nên khàn khàn.
“Người anh nóng quá.” Giọng Tiêu Ngôn Vị cũng khàn đi, “Tôi ngủ không ngon.”
“Xin lỗi em.” Ngụy Trì cũng thuận theo, thản nhiên nói lời xin lỗi.
Sau khi hắn nói xong câu đó, khoảng ba mươi giây trôi qua, cả hai người đều không mở miệng nữa, chỉ yên lặng mà chăm chú nhìn đối phương.
Bỗng nhiên, Ngụy Trì đưa tay đặt lên vai Tiêu Ngôn Vị, cằm hắn hơi nhích về phía trước, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc kéo lại rất gần.
Ánh mắt Tiêu Ngôn Vị khẽ né tránh, nhưng lại không hề đẩy hắn ra.
Ngụy Trì nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp. Ngón tay hắn khẽ cọ cọ lên vai Tiêu Ngôn Vị, hỏi y: “Tiêu Ngôn Vị, sáng nay rốt cuộc em có ý gì?”
Sáng nay Tiêu Ngôn Vị như thể đ.ộng d.ục mà kéo tung quần áo người ta rồi xoa xoa bờ vai mấy cái. Nhưng nói thật, chính y cũng không biết vì sao mình lại làm vậy.
Cổ họng Tiêu Ngôn Vị hơi khó chịu, y không chịu yếu thế, phản kích lại: “Anh được phép thả dê người khác, chẳng lẽ người khác không được phép thả dê anh à?”
Nói xong câu này, dường như sợ Ngụy Trì sẽ phản bác gì đó, y vội nói tiếp thật nhanh: “Vậy còn bây giờ, anh kề sát tôi thế này, tính giải thích sao đây?”
“Em có thể đẩy tôi ra.” Ngụy Trì đáp.
Tiêu Ngôn Vị không nói gì, chỉ nghiêng mặt sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Thế là Ngụy Trì lại hỏi tiếp: “Tiêu Ngôn Vị, tại sao không nhìn tôi?”
Sự thật chứng minh, con người rất hay thích lật lại chuyện cũ. Chẳng hạn như Tiêu Ngôn Vị hễ tức giận là lại kể vanh vách những lần Ngụy Trì thả dê mình. Cũng giống như Ngụy Trì lúc này vậy.
“Không phải em nói,” Ngụy Trì cố ý nói thật chậm, “tôi cực kỳ đẹp trai sao?”
Tiêu Ngôn Vị vốn không phải kiểu người sẽ vì thẹn quá mà cứng họng không nói được gì. Y đang định nói móc vài câu thì lại bị Ngụy Trì nhanh miệng cướp lời.
Ngụy Trì hỏi: “Tiêu Ngôn Vị, lúc nãy trong giờ học không phải em cứ nhìn tôi mãi sao?”
Tiêu Ngôn Vị nghẹn họng, muốn chối nhưng lại chẳng nói được gì. Đúng thật là y có nhìn hắn, đã thế còn nhìn không chỉ một lần. Ngay cả lúc không nhìn thẳng Ngụy Trì, ánh mắt y cũng chưa từng rời khỏi người hắn.
Thế là Tiêu Ngôn Vị dùng tốc độ nói không mấy lưu loát nói ra lời lẽ rất hùng hồn: “Anh đứng ở đó, không cho người ta nhìn chắc?”
“Cho nhìn.” Ngụy Trì đáp thẳng, “Nhưng mà chỉ cần em nhìn tôi, là tôi lại không tập trung được nữa.”
Nếu lời này nói bằng giọng hơi đùa cợt một chút thôi, thì người nghe chắc chắn sẽ cảm thấy không nghiêm túc. Nhưng giọng điệu Ngụy Trì lại quá mức thản nhiên, cứ như đang nói chuyện chính sự.
“Vậy sao?” Tiêu Ngôn Vị phản bác, “Tôi thấy anh giảng bài cũng trôi chảy lắm mà.”
“Không đâu.” Ngụy Trì khẽ lắc đầu, khóe môi hơi cong lên, tạo thành một nụ cười có phần bất đắc dĩ, “Trong đầu tôi cứ mải nghĩ, tại sao vẫn chưa tan học.”
Đúng lúc đó, chuông vào lớp đột nhiên vang lên. Tiêu Ngôn Vị vốn đang căng thẳng, bèn nhân cơ hội đẩy Ngụy Trì ra.
Y vụng về chuyển chủ đề: “Ngụy Trì, tối qua sau khi tôi ngủ rồi anh lại dậy à? Sao biết được bên ngoài có tuyết rơi?”
Ngụy Trì rút cánh tay đang đặt trên vai Tiêu Ngôn Vị về, ngắn gọn đáp: “Không ngủ được.”
Vài phút sau, cả hai đều im lặng. Mãi đến khi Tiêu Ngôn Vị hỏi hắn không ngủ thì nghĩ gì, Ngụy Trì mới trả lời: “Nghĩ rất nhiều.”
“Ví dụ như?” Y hỏi.
Ngụy Trì nhìn y, trầm mặc một lúc mới nói: “Ví dụ như, Tiêu Ngôn Vị có thể đừng buồn như thế nữa được không.”
Tiêu Ngôn Vị chớp chớp mắt, cảm thấy mắt mình lại bắt đầu nóng lên, y nói bằng giọng mơ hồ: “Nói mấy chuyện này làm gì.”
Ngụy Trì bỗng nhiên lên tiếng, có hơi đột ngột: “Tiêu Ngôn Vị, nếu một ngày nào đó em chán ở đây rồi, có thể nào vẫn giữ liên lạc với tôi không?”
Lời của Ngụy Trì rất có hơi ấm, cũng như chính con người hắn vậy, mang lại cho người ta một cảm giác rất ấm áp, tựa như một chiếc khăn lông nóng dày đắp lên mắt.
Hắn không đợi Tiêu Ngôn Vị trả lời, tiếp tục nói: “Tôi rất muốn biết em đang làm gì, đã đi đâu rồi, liệu có giống như em không thích nơi này mà ghét cả những nơi khác hay không.”
“Nhưng nếu, ở những nơi khác, em cũng chẳng thể thích nổi, thì liệu có thể…” Ngụy Trì nói đến đây thì ngừng lại một lát, dường như những lời tiếp theo không dễ thốt ra cho lắm.
Hắn do dự một lúc, câu “có thể thử thích nơi này một chút không” vốn đã đến bên miệng lại đổi thành: “Có thể thỉnh thoảng về thăm nơi này không.”
Hắn thực sự rất muốn Tiêu Ngôn Vị ở lại, nhưng y đã nói rõ rằng mình không thích nơi này.
Ngụy Trì nghĩ, trên thế giới này, những thứ mà Tiêu Ngôn Vị thích quá ít ỏi. Nếu y thực sự không thích, vậy thì hắn cũng không bao giờ muốn ép buộc y.
Tiêu Ngôn Vị vĩnh viễn là sự tự do, và Ngụy Trì yêu tha thiết một Tiêu Ngôn Vị như vậy.
Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, hỏi hắn: “Không phải anh đã nói, là muốn tôi ở lại sao?”
Ngụy Trì thừa nhận: “Rất muốn.”
“Vậy tại sao…” Tiêu Ngôn Vị khựng lại, không nói tiếp nữa.
Ngụy Trì hiểu ý của y, bèn nói một cách thực tế: “Nơi này chẳng có gì cả, tôi cũng chẳng có gì cả. Tôi không nghĩ ra được lý do gì để em nhất định phải ở lại.”
Sau khi hắn nói xong câu này, Tiêu Ngôn Vị vẫn luôn im lặng. Y yên tĩnh nhìn Ngụy Trì một lát, rồi lại hỏi hắn: “Anh còn nghĩ đến điều gì khác nữa không?”
“Ừm.” Ngụy Trì đáp.
“Có thể nói không?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.
Giọng nói của y có hơi xa vời, nhẹ như đám mây lửng lơ giữa trời.
“Có thể nói không?” Ngụy Trì cũng hỏi lại.
Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu.
“Vẫn đang nghĩ… rốt cuộc Tiêu Ngôn Vị có biết rằng, tôi thực sự rất muốn luôn luôn được ở bên em ấy hay không.”
Đôi mắt Tiêu Ngôn Vị lập tức phủ một lớp sương mờ. Y chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng hỏi: “Ngụy Trì, anh thật sự rất cần tôi sao?”
Ngụy Trì nghĩ, một Tiêu Ngôn Vị đơn độc như vậy, vô cùng thích hợp để thuộc về hắn.
Hắn muốn ánh mắt của Tiêu Ngôn Vị dừng trên hàng mi mình; muốn mỗi khi Tiêu Ngôn Vị nói chuyện, y sẽ gọi tên hắn trước; muốn ánh mắt lạnh lùng, ảm đạm và dửng dưng kia sẽ vì hắn mà trở nên sống động.
Thế là, hắn gật đầu.
“Nếu anh nói cần tôi.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Vậy thì tôi sẽ ở lại.”
Trong tình huống bình thường, Ngụy Trì đáng lẽ phải lập tức đáp rằng hắn cần y mà không chút do dự, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Hắn tiến lại gần trong ánh mắt vừa cố chấp lại vừa bướng bỉnh của Tiêu Ngôn Vị.
Tòa nhà dạy học lại trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng giảng bài lờ mờ truyền đến. Ánh nắng 9 giờ sáng ấm áp và kiên định chiếu rọi qua ô cửa sổ văn phòng.
Trong ánh bình minh yếu ớt, họ trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi và khô khốc, không pha tạp bất kỳ d.ục v.ọng nào, cũng chẳng mang theo bất cứ điều kiện gì.
Ngụy Trì nói: “Tiêu Ngôn Vị, tôi thật sự, thật sự, thật sự rất cần em.”
“Vậy được rồi.” Tiêu Ngôn Vị chớp chớp mắt, sương mờ trong mắt dần tan đi, “Ngụy Trì, tôi sẽ ở lại.”