Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 21: Chương 21




Gần đây trời lạnh đến mức vô lý, tuyết rơi suốt hai ngày rồi vẫn không có dấu hiệu tan. Đúng vào ngày đầu năm mới, Ngụy Trì vẫn quyết định đưa Tiêu Ngôn Vị về thôn.

Tiêu Ngôn Vị từ đầu đến chân đều mặc đồ chống rét mùa đông của Ngụy Trì, đứng trước ngã rẽ với vẻ bất lực: “Tôi đã bảo là không cần đưa tôi về rồi mà.”

Ngụy Trì nghiêm túc lắc đầu: “Em tự đi về không an toàn.”

“Sao lại không an toàn?” Tiêu Ngôn Vị giẫm giẫm lên lớp tuyết còn mềm xốp dưới chân, “Cũng đâu có trơn.”

“Tôi chỉ đưa em đến đầu thôn thôi.” Ngụy Trì nói, “Nếu không thì tôi cũng chẳng yên tâm.”

Trước kia lúc còn ở nhà, ba mẹ đều bận rộn công việc, Tiêu Ngôn Vị là anh cả trong gia đình, y đã quen với việc chăm sóc đứa em trai kém mình nhiều tuổi, gần như chưa từng trải nghiệm việc được người khác quan tâm chăm sóc như thế này. Nhưng Ngụy Trì nói câu này lại cứ như thể việc chăm sóc Tiêu Ngôn Vị là chuyện đương nhiên vậy.

Tiêu Ngôn Vị nghĩ vậy, bèn nói thẳng: “Cũng đâu còn trẻ con nữa, cần gì phải đưa đi chứ.”

Ngụy Trì đang thò tay vào túi lấy điện thoại, nghe vậy thì khựng lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên hơi kỳ quặc.

Tiêu Ngôn Vị nghiêng nghiêng đầu: “Sao thế?”

Mắt Ngụy Trì híp lại, hắn hơi nghiêng người qua một chút: “Tiêu Ngôn Vị, em cứ phải bắt tôi nói rõ ràng như thế sao?”

Tiêu Ngôn Vị sững sờ: “Ý gì?”

Ngụy Trì nhìn y hai giây, rồi thô bạo giơ tay trùm mũ áo phao lên đầu y, sau đó lướt qua y mà đi về phía trước.

Giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ vẫn rành mạch lọt vào tai Tiêu Ngôn Vị.

“Tôi không nỡ để em đi.” Ngụy Trì nói.

Tiêu Ngôn Vị đứng tại chỗ một lúc, mãi sau mới chợt cảm thấy mặt mình nóng lên. Y núp dưới chiếc cổ lông dày rộng của áo khoác lông vũ, vô thức mím môi cười nhẹ.

Y nhanh bước đuổi kịp Ngụy Trì, đi sóng vai bên cạnh hắn mà không nói gì, nhưng nhịp chân lại hòa vào nhịp bước của hắn một cách tự nhiên.

Ngụy Trì cũng không nói gì ngay. Hai người cứ im lặng như vậy đi gần một cây số, rồi hắn mới cất giọng trầm khàn hỏi: “Em không có gì muốn nói sao?”

Tiêu Ngôn Vị đang mải lặp đi lặp lại trong đầu câu nói kia của Ngụy Trì, nghe vậy thì vô thức buột miệng: “Anh không nỡ để tôi đi à?”

Y vừa dứt lời, giữa hai người lại xuất hiện một khoảng im lặng.

Tiêu Ngôn Vị hỏi nghiêm túc đến mức giống như thật sự không tin rằng Ngụy Trì sẽ không nỡ xa y.

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy, Ngụy Trì dường như hơi không vui.

Y vội vàng giải thích một cách gượng gạo: “Tôi không có ý đó… Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Ồ.” Ngụy Trì nói.

Hắn chỉ đáp lại như vậy. Tiêu Ngôn Vị cũng không biết nên nói gì nữa. Nếu bây giờ nói “Tôi biết anh thật sự không nỡ xa tôi” thì khó tránh khỏi có phần quá ảo tưởng, thế là y cũng im lặng theo.

Trên con đường chỉ còn tiếng đôi ủng tuyết kêu sột soạt dưới bước chân họ. Âm thanh ấy không hề ồn ào, nghe lâu dần lại còn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Lúc bọn họ bắt đầu đi không được tính là sớm, giờ thì mặt trời đã dần ngả về tây, nửa khối cầu màu cam tựa như đang được bao bọc trong ráng chiều vạn dặm, treo trên màn trời phía tây.

Tiêu Ngôn Vị kéo mũ xuống, hơi ngẩng cằm nhìn quanh bốn phía.

Mây ở đây không cao lắm, Tiêu Ngôn Vị cảm thấy có lẽ vì độ cao so với mực nước biển của khu vực này tương đối cao. Tầng mây nhuốm màu đỏ, nhìn thẳng vào có hơi chói mắt.

Y không phân biệt được rốt cuộc là mây ở phía sau mặt trời, hay là ở ngay trước mắt mình.

Y lại chuyển hướng nhìn đi một chút, rồi trông thấy ngọn núi Lạc Nhật Sơn không quá hùng vĩ nhưng lại rất thu hút sự chú ý.

Trước đây, Tiêu Ngôn Vị chưa từng cảm thấy cái tên Lạc Nhật Sơn này đẹp đến thế. Mãi cho đến lúc này, khi tận mắt nhìn thấy vầng thái dương rực lửa lơ lửng trên đỉnh núi, y bỗng cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Đó là nơi mặt trời buông xuống.

“Ngụy Trì.” Tiêu Ngôn Vị dừng bước, giơ tay chỉ về phía núi Lạc Nhật Sơn, “Trên đỉnh núi có tuyết đọng kìa.”

Ngụy Trì cũng dừng bước theo, hắn nhìn theo hướng tay Tiêu Ngôn Vị chỉ, “Ừm, mấy ngày tới cũng không tan hết được đâu.”

Tiêu Ngôn Vị gật đầu, cảm thấy trong lòng mình có một cảm xúc khó gọi tên đang lặng lẽ dâng lên.

Y không kiểm soát được mà nghĩ, nơi này dường như cũng chẳng tệ đến thế.

Ngụy Trì không hề biết y đang nghĩ gì. Thấy y lại bắt đầu ngẩn người, hắn bèn theo phản xạ lập tức ngắt ngang dòng suy nghĩ của y: “Trên núi có một rừng lê, khoảng tầm tháng Ba là nở hoa rồi. Đến lúc đó, em có muốn đi xem không?”

Tiêu Ngôn Vị khựng lại. Tháng Ba, nghe có vẻ còn xa lắm.

Ngụy Trì vừa hơi căng thẳng lại vừa tràn đầy hy vọng nhìn y. Tiêu Ngôn Vị khẽ gật đầu: “Đi.”

Vẻ mặt hắn thả lỏng trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã lại trở nên căng thẳng. Đúng lúc Tiêu Ngôn Vị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã kéo nhẹ tay áo y, giọng điệu rất nghiêm túc: “Nếu tôi không có ở đây, em không được tự mình đi đâu đấy.”

Lời nói quá mức nghiêm trọng của hắn khiến Tiêu Ngôn Vị cảm thấy có hơi chuyện bé xé ra to. Nhưng y còn chưa kịp đáp lại, thì Ngụy Trì đã lặp lại lần nữa: “Nghe rõ chưa?”

Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.

Y nghĩ, Ngụy Trì cứ không biết mệt mỏi mà xác nhận hết lần này đến lần khác xem y có thực sự giữ lời hứa hay không, như thể cũng chẳng có suy nghĩ thừa thãi nào khác. Hắn chỉ đơn giản là rất muốn y sống cho tốt mà thôi.

Bọn họ chỉ từng mơ hồ mà nói chung chung về vấn đề này từ rất lâu trước đây, lúc đó Tiêu Ngôn Vị đã nói: “Sống thì cũng có gì tốt đẹp lắm đâu.”

Khoảng thời gian này không có chuyện gì lớn xảy ra. Tiêu Ngôn Vị cũng chưa gặp phải điều gì khiến y lập tức thay đổi hoàn toàn suy nghĩ, hay khiến y cảm thấy cuộc sống thật đáng quý.

Nhưng giờ phút này y lại ý thức được, những lời như vậy, y không thể nào nói trước mặt Ngụy Trì được nữa.

Thôn Lạc Nhật Sơn rộng lớn là thế, vậy mà y lại chẳng gặp được con người hay sự việc gì đặc biệt khiến mình có ký ức sâu sắc.

Người duy nhất khiến y cảm thấy rất muốn đến gần, lại không phải là người bản địa nơi đây.

Ngụy Trì, một kẻ không phải dân bản xứ, đã sống ở núi Lạc Nhật Sơn nhiều năm, gia tài cũng rất đồ sộ.

Hắn chia sẻ phòng tắm của mình với Tiêu Ngôn Vị, bảo y đừng sợ tốn điện mà cứ để quạt sưởi chạy suốt đêm, cũng thản nhiên trao cho y đãi ngộ đặc biệt.

Khi Tiêu Ngôn Vị đau khổ, hắn còn mặc kệ y chiếm phần lớn không gian trên chiếc giường gỗ vốn đã chật chội trong ký túc xá.

Trước khi gặp Ngụy Trì, Tiêu Ngôn Vị đã đi qua rất nhiều nơi, cũng từng dừng chân đâu đó một thời gian ngắn. Nhưng y chưa bao giờ cảm thấy nơi nào vừa nghèo khó, lại vừa giàu có như núi Lạc Nhật Sơn này.

Nơi đây không có một con đường nào để người dân dễ dàng đi ra khỏi núi, nhưng họ có Ngụy Trì.

Tiêu Ngôn Vị lại nhớ đến lời hắn: “Có những việc luôn phải có người làm.”

Nhớ đến buổi tối hôm đó, khi Ngụy Trì soạn giáo án xong, dưới ánh đèn phòng ngủ, hắn nhìn cuốn album đầy ảnh học sinh và nói: “Bọn trẻ còn nhỏ thế, chúng nên được ra ngoài nhìn thế giới.”

Nhớ đến việc rõ ràng là hắn rất muốn Tiêu Ngôn Vị ở lại, nhưng vẫn nói: “Nếu những nơi khác cũng không thể khiến em thích nổi, thì có thể thỉnh thoảng về thăm nơi này không.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc chờ y trả lời của Ngụy Trì, bỗng nhiên cảm thấy thì ra rung động vì một người lại có thể đơn giản như vậy.

Y đã gặp rất nhiều người – có người hài hước dí dỏm, có kẻ ít nói, có người điềm tĩnh, cũng có kẻ cay nghiệt. Nhưng tất cả những tính cách muôn hình vạn trạng ấy, khi đứng trước một Ngụy Trì chân thành đến mức gần như có phần vụng về này, thì đều trở nên lu mờ.

Không có một người nào có thể khiến Tiêu Ngôn Vị muốn ở lại bên cạnh họ mãi mãi.

Nhưng sự thật chứng minh, bất kể là lúc nào, rung động cũng đều có thể kéo một người đã quen đứng trên bờ vực thẳm quay trở lại.

Mặt trời lặn không nhanh lắm, nền tuyết phản chiếu thứ ánh sáng trắng lóa chói mắt.

Tiêu Ngôn Vị khẽ cười: “Ngụy Trì, tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”

Ngụy Trì vừa định phản bác, y lại nói tiếp: “Tôi thực sự cảm thấy như thế này rất tốt.”

“Như thế nào?” Ngụy Trì hỏi.

Tay áo của Tiêu Ngôn Vị dài hơn so với vóc dáng y, nửa bàn tay bị che khuất dưới ống tay áo. Y cử động ngón tay một chút, rồi nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của Ngụy Trì.

“Như thế này.” Tiêu Ngôn Vị nói.

Đầu ngón tay của Tiêu Ngôn Vị rất lạnh, khiến tay Ngụy Trì như thể đang nâng một vốc tuyết.

Hắn cảm thấy cảm xúc của mình bỗng chốc cuộn trào như cơn lũ, cuống cuồng đập loạn khắp con đê, rồi thoáng chốc lại như mặt biển lặng yên.

Hắn không biết thứ cảm xúc mâu thuẫn điên cuồng này từ đâu tới, hắn chỉ biết rằng, mình rất muốn đến gần Tiêu Ngôn Vị.

“Tiêu Ngôn Vị.” Ngụy Trì nắm ngược lại tay y, giữ chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của y trong lòng bàn tay mình, “Hình như tôi chưa từng nói với em, khi được ở bên em tôi vui đến nhường nào.”

“Vậy sao.” Tiêu Ngôn Vị khẽ nói.

Thực ra, dù Ngụy Trì không nói câu này, Tiêu Ngôn Vị cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng đó của hắn từ rất nhiều nhỏ nhặt. Chẳng hạn như ánh mắt luôn luôn nghiêm túc của Ngụy Trì khi nhìn y.

Tiêu Ngôn Vị cúi đầu không nhìn hắn nữa, “Tôi có gì đáng để anh thích chứ.”

Mặt trời khuất dần sau những tầng mây, gò má nghiêng của Ngụy Trì được ánh hoàng hôn cam vàng bao phủ. Giữa nền tuyết trắng mênh mông, hắn siết chặt tay Tiêu Ngôn Vị.

Bầu trời trên núi Lạc Nhật Sơn đã không còn dấu vết của mặt trời nữa. Tiêu Ngôn Vị nghe thấy giọng nói chắc nịch của Ngụy Trì.

“Cái gì cũng đáng.”

Mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, cùng nhau bước về phía mặt trời lặn.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.