Vào đêm giao thừa, Thư Diêu và Chu Mính Viễn ngồi ăn trong một quán cháo bình dân giản dị.
Quán trông giống như một quán nhậu vỉa hè khổng lồ.
Bàn ghế nhựa, bát đũa dùng một lần bọc trong lớp nhựa trong, vài chiếc lò sưởi điện nhỏ quay 180 độ tỏa hơi ấm, xua đi cái lạnh trong không khí.
Nhưng từ sau 5 giờ chiều, quán đã chật kín người, chỉ trong chốc lát là đầy hơn 60 chiếc bàn.
Đây đã là lần thứ ba Thư Diêu ghé quán này, lần đầu tiên đến là hai hôm trước, rồi liên tục đến thêm hai ngày sau đó.
Ban đầu, Thư Diêu vốn đã chán ngấy các loại cháo và tổ yến, ăn hơn mười năm đến mức phát ngán, nên hễ là món canh hay đồ nước đều không mấy hứng thú.
Thế nên khi Chu Mính Viễn lần đầu nhắc đến “cháo nồi đất”, cô mới nghe thấy chữ “cháo” đã chau mày, giọng điệu vừa nũng nịu vừa uể oải:
“Anh Mính Viễn, em không muốn ăn cháo đâu.”
“Quán này có món đặc sắc lắm.”
“Dù có đặc sắc cũng vẫn là cháo thôi mà.”
Chu Mính Viễn nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô, tay đặt lên gáy cô, ngón cái vô thức vuốt nhẹ phần da phía sau tai cô.
Chỗ đó của Thư Diêu vốn nhạy cảm, khiến cô bật cười rụt người lại:
“Có phải anh muốn ăn nên mới giở trò ‘mỹ nam kế’ với em không?”
“Anh nghĩ em sẽ thích.”
Chu Mính Viễn cười khẽ, dỗ dành:
“Đi thử một lần thôi, nếu không thích thì chúng ta đổi chỗ khác.”
Trước khi đi, Thư Diêu vẫn còn nhăn nhó, thầm nghĩ: mình đã ăn đủ loại cháo trên trời dưới biển rồi, liệu còn có cháo gì đặc biệt hơn nữa chứ?
Ban đầu cô chỉ lẽo đẽo đi theo anh, thế mà cuối cùng lại bị quán cháo nhỏ này cuốn hút, đến mức ba ngày liền đều đến đây ăn.
Mỗi người một nồi cháo kiểu lẩu nhỏ, trong nồi là cháo trắng đã nấu chín, tự mình chọn nguyên liệu cho vào nấu, rồi tự chọn nước chấm – kiểu như lẩu nhưng nấu bằng cháo trắng.
Thư Diêu đứng trước tủ kính đầy ắp nguyên liệu tươi sống, không ngừng bưng từng đĩa nhỏ về bàn.
Cuối cùng, nồi cháo của cô cho đủ thứ: sò điệp, tôm hùm, lươn, bào ngư, ba ba, cua đồng, bò viên…, ăn đến mức mũi ửng hồng, lấm tấm mồ hôi.
Thư Diêu vừa nhấm nháp một con trai xanh, vừa lo lắng hỏi Chu Mính Viễn:
“Em cho vào nồi bao nhiêu thứ bổ dưỡng thế này, liệu có ăn quá bổ không?”
Chu Mính Viễn giả vờ hù dọa:
“Ừ, có thể sẽ bị chảy máu cam đấy.”
Con trai xanh vừa ăn dở đã bị Thư Diêu đặt trở lại đĩa:
“Vậy thôi không ăn nữa, cảm giác đêm giao thừa mà chảy máu thì không hay đâu nhỉ?”
Chu Mính Viễn bật cười:
“Cứ ăn thoải mái đi, lát nữa anh sẽ mua trà mát cho em, không lo bị nóng trong đâu.”
Dù chọn bao nhiêu món ăn kèm, khẩu phần của Thư Diêu vốn dĩ nhỏ, thỉnh thoảng ăn thêm chút đồ bổ cũng không sao.
Dù sao hôm nay cũng là đêm giao thừa, ai nấy đều về nhà đoàn tụ, quán cháo này so với mấy ngày trước cũng không còn đông đúc như trước, chỗ trống lác đác, không còn cảnh chen chúc chật kín 60 bàn như trước.
Có lẽ nhiều người vẫn thích sự cầu kỳ, nên chọn nhà hàng sang trọng hơn để ăn bữa cơm tất niên.
Thư Diêu chẳng bận tâm ăn ở đâu vào đêm giao thừa, vẫn vui vẻ hì hục nhúng đồ ăn trong nồi cháo.
Điều duy nhất khiến cô thấy tiếc là nồi cháo hải sản hôm nay không hợp với món tráng miệng là chè trôi nước đỏ:
“Hay là ngày mai chúng ta lại tới đây đi, mai em sẽ nấu mấy món ngọt, kiểu như chè, bánh tổ, bánh trôi ấy.”
Chu Mính Viễn mỉm cười đồng ý, rồi bỗng hỏi:
“Thư Diêu, đón Tết như thế này, em có thấy cô đơn không?”
Trong tưởng tượng của anh, Tết của Thư Diêu hẳn phải rất náo nhiệt.
Dù sao xung quanh cô lúc nào cũng có bạn bè, những cô bạn thân từ nhỏ, những thiếu niên thiếu nữ vô tư nô đùa.
“Không đâu.”
Thư Diêu chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Chỉ cần có anh bên cạnh, thế là đã là một cái Tết tuyệt vời rồi, chẳng có chút cô đơn nào cả.”
Tết của Thư Diêu trước kia, thực ra không giống như tưởng tượng của Chu Mính Viễn – ồn ào, náo nhiệt.
Khi còn chưa thoát khỏi những ngày tháng học ballet, dù là Tết dương lịch hay Tết âm lịch, cô vẫn luôn bị nhốt trong nhà tập luyện.
Ngay cả thực đơn mỗi ngày, theo đúng quy tắc chẵn lẻ của Thư gia, cũng không hề thay đổi.
Cô chưa bao giờ ăn những món Tết đúng truyền thống, không có bánh chưng, không có bánh trung thu vào rằm tháng Tám, không có chè trôi vào Tết Nguyên tiêu.
Suốt thời gian ấy, thực đơn của cô chỉ được tính toán chính xác về calo và dinh dưỡng, không cần biết có ngon miệng hay hợp mùa hay không.
Sau này, khi thoát khỏi ballet và vòng kiểm soát của Thư gia, Thư Diêu trở thành vợ trên danh nghĩa của Chu Mính Viễn, dọn vào biệt thự Đông Cẩn.
Nhưng Tết của nhà họ Chu cũng không khác mấy, Chu Cảnh vốn là người bận rộn, ngoài sinh nhật của bản thân ra thì chẳng tổ chức tiệc tùng gì cả.
Thư Diêu thường chỉ một mình cuộn tròn trong biệt thự Đông Cẩn. Lúc ấy dạ dày của cô đã hỏng, dù muốn ăn bánh chưng, bánh bao cũng chỉ là mơ tưởng xa xỉ.
Dần dần, cô cũng quen với những cái Tết như thế.
Năm nay, có lẽ là cái Tết ấm áp nhất trong ký ức của Thư Diêu.
Bởi vì có Chu Mính Viễn bên cạnh.
Giữa làn hơi nước mờ ảo từ nồi cháo nghi ngút, chỉ cần khẽ ngẩng mắt lên, cô đã thấy người cô yêu đang ngồi đó.
Ánh mắt Chu Mính Viễn dịu dàng nhìn cô, cũng chan chứa tình cảm.
Thư Diêu kể cho anh nghe những cái Tết trước đây của mình, rồi khẽ hỏi:
“Anh có thấy kiểu đón Tết này hơi buồn không? Trước kia anh thường đón Tết thế nào?”
Chu Mính Viễn suy nghĩ một chút, dường như trước đây anh chưa bao giờ có khái niệm về Tết.
Khi còn ở Đế Đô, anh thường trải qua Tết trong tòa nhà tài chính, Chu Cảnh lúc trẻ là một con nghiện công việc, Tết vẫn miệt mài xử lý tài liệu trong văn phòng. Anh được ông nội dẫn theo, lúc nhỏ là đọc sách học bài, lớn hơn chút thì ngồi trong văn phòng rộng thênh thang.
Bất kể ngoài kia pháo hoa rực rỡ, anh vẫn chỉ cắm cúi vào công việc.
Tết đối với anh, khác biệt duy nhất so với ngày thường, có lẽ là việc phải phê duyệt thêm một khoản thưởng Tết cho nhân viên.
Trên tivi của quán cháo đang phát chương trình Giao thừa, những nghệ sĩ trong bộ đồ rực rỡ, múa hát vui tươi.
Xung quanh là tiếng trò chuyện rôm rả bằng tiếng Quảng, Thư Diêu và Chu Mính Viễn ngồi giữa đám đông ấy, không hề cảm thấy cô đơn, trái lại, giữa làn hơi nước tỏa lên, lại thấy ấm áp vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Thư Diêu và Chu Mính Viễn cảm nhận được không khí ấm áp của Tết, dù chỉ là trong một quán nhỏ giản dị.
“Em rất thích kiểu Tết này.”
Chu Mính Viễn cầm khăn giấy, dịu dàng lau đi vệt cháo bên khóe môi của Thư Diêu:
“Chúng ta sẽ còn nhiều cái Tết như thế này nữa.”
“Em mong lắm ấy.”
Mẹ Chu gọi video, cả hai mỗi người đeo một tai nghe để trả lời.
Trên màn hình, mẹ anh mặc áo len màu đỏ nâu, trông tâm trạng khá vui vẻ.
Bà kể mình đã nhiều năm không tự tay gói bánh, năm nay làm lại thấy vui, hơn nữa Chu Cảnh cũng rất nể mặt, ăn liền mười mấy cái.
Nói đến Chu Cảnh, bà dúi điện thoại cho ông ấy:
“Cứ giục con gọi video cho Mính Viễn và Thư Diêu, giờ bố nói đi.”
Chu Cảnh nhận điện thoại, thoáng chút lúng túng, ngập ngừng rồi mới cất lời:
“Đi lâu như vậy rồi, tiền còn đủ không?”
Dù ông từng là nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng khi muốn bày tỏ sự quan tâm, lại chỉ biết hỏi câu “còn đủ tiền không”.
“Đủ ạ.”
Chu Mính Viễn khẽ gật đầu.
Nói xong câu đó, Chu Cảnh dường như mới quen với việc trò chuyện, nói thêm vài câu chuyện đời thường:
“Quảng Châu ông cũng từng tới, mùa hè nóng bức khó chịu lắm, bây giờ chắc dễ chịu hơn rồi.”
“Công ty có ba dự án ở Quảng Châu, phát triển cũng tạm ổn, giờ là chú của con đang quản lý.”
“Nói đến quản lý, con trai của chú hai, Chu An Đồng, thằng nhóc đó chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chẳng có chút chí tiến thủ nào cả.”
Hiếm khi Chu Mính Viễn nói đỡ cho ai, nhưng lúc này lại nhẹ nhàng xen vào:
“Anh hai nhạy cảm với nghệ thuật hơn, những bức vẽ minh họa của anh ấy cũng được công nhận trong ngành.”
Khóe môi Chu Cảnh hơi động, cuối cùng cũng không phản bác gì.
Nhưng ánh mắt ông lại liếc tới chỗ Thư Diêu, người đang cầm thìa nhựa trắng ăn từng ngụm cháo nhỏ.
Chiếc thìa nhựa in logo màu xanh lá đã bị mờ sau nhiều lần rửa bằng máy, chỉ còn đọc được hai chữ “cháo nồi đất”, trông cũ kỹ.
Chiếc nồi trước mặt cô cũng chỉ là nồi sắt nhỏ bình thường, cốc trà là cốc nhựa, bàn ghế cũng đều giản dị, đơn sơ.
Chu Cảnh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn buột miệng nói:
“Ăn Tết mà đạm bạc thế này…”
Chữ “đạm bạc” còn chưa thoát ra khỏi miệng, Thư Diêu đã đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lườm thẳng vào anh.
Cô nâng chiếc thìa lên, dọa dẫm:
“Ăn ngon không bằng ăn vui! Ông còn dám chê bai cuộc sống vui vẻ của chúng tôi, tôi về sẽ hầm luôn cái cây linh chi ông nuôi mười mấy năm trên bàn làm thuốc bồi bổ đấy!”
Chu Cảnh vốn đã quen bị Thư Diêu trêu chọc, nhưng bị chọc đến mức này, phong thái “núi Thái Sơn đổ trước mặt cũng không đổi sắc” của anh rốt cuộc cũng không chịu nổi, lập tức tức giận, râu mép dựng đứng:
“Không biết trên dưới!”
Thư Diêu lè lưỡi trêu ông qua màn hình điện thoại:
“Thế thì ông là có tuổi mà không nghiêm, hừ hừ hừ.”
Chu Cảnh giận đến mức, dùng cánh tay còn linh hoạt của mình ném điện thoại lại cho mẹ Chu:
“Tự cô nói chuyện với chúng nó đi!”
Mẹ Chu đón lấy video call, vừa cười vừa vuốt khóe mắt để không làm nhăn thêm nếp nhăn:
“Xem ra trong nhà này, chỉ có Diêu Diêu mới trị được cái tính khí quái đản của ông nội!”
Khi video kết thúc, bên cạnh họ vừa đến một bàn khách mới.
Người đàn ông tóc dài buộc đuôi ngựa, người phụ nữ tay và các khớp ngón tay đều dán miếng dán giảm đau.
Thư Diêu chú ý đến họ, vì cô từng gặp một giáo viên piano trong đoàn múa, bàn tay cũng dán miếng dán như vậy để giảm đau khớp lâu dài.
Có lẽ những người làm nghệ thuật dễ nhận ra nhau, Thư Diêu cảm thấy hai người kia có vẻ làm trong ngành âm nhạc.
Quả nhiên, họ bắt đầu trò chuyện về âm nhạc, rồi nói sang cả ballet.
Họ nói tiếng Quảng, Thư Diêu không hoàn toàn hiểu, nhưng cô nghe được tên Thư Uyên và tên của đoàn ballet hàng đầu thế giới.
Trong lúc cả nước đang hân hoan đón Tết, Thư Uyên cuối cùng đã thi đỗ vào đoàn múa mà cả nhà mong mỏi.
Thư Diêu nghĩ, chắc hẳn Uyên Uyên sẽ rất vui.
Nghĩ đến đó, Thư Uyên gọi video đến.
Hai chị em ít khi liên lạc, thấy lời mời video của Thư Uyên, Thư Diêu hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhấn nút nhận, lại không thấy gương mặt rạng rỡ như cô tưởng.
Trên gương mặt Thư Uyên, hiện lên một vẻ hoang mang, cô bé ấp úng gọi một tiếng:
“Chị… anh rể…” rồi lặng lẽ không nói gì nữa.
Thư Diêu khẽ cười, giơ cốc trà lúa mạch lên:
“Chúc mừng nhé, vào được đoàn múa lớn, chắc bố mẹ vui lắm hả?”
“Chị biết rồi à? Họ vui mấy hôm nay rồi.”
Thư Uyên nhíu mày, ngập ngừng hỏi:
“Chị, lúc trước sao chị không vào đoàn múa ấy?”
Tin tức trong nước vẫn có độ trễ, thực ra Uyên Uyên đã đỗ từ hai ngày trước.
Thư Diêu nhún vai nhẹ nhàng:
“Thì không đậu thôi mà.”
“Không phải vậy, chị, chị từng đậu rồi phải không?”
Trong mắt Thư Uyên tràn đầy nghi hoặc, giọng nói vì lo lắng mà gấp gáp.
Hôm thi xong, cô gặp một cô gái người Anh có điểm cao hơn mình một chút.
Số suất vào đoàn múa chỉ có vài người, Thư Uyên từng nghĩ mình sẽ bị loại vì cô gái kia. Nhưng không ngờ, cô gái đó đã nói:
“Cậu yên tâm mà thi, tôi sẽ không vào đâu.”
Khi đó, Thư Uyên còn nghĩ cô ấy khiêm tốn quá, không ngờ cô gái người Anh thật sự không vào – chính xác hơn là cô ấy đã tự nguyện từ bỏ suất vào đoàn múa.
Ban đầu Thư Uyên không hề biết điều đó, cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai giám khảo trong nhà vệ sinh.
“…Cô ấy tự bỏ suất vào à?”
“Ừ, nói là không thích ballet.”
“Cũng không phải lần đầu tiên, tôi nhớ vài năm trước cũng có trường hợp như vậy.”
“Ừ, cô gái đó rất can đảm, thành tích xuất sắc, nhưng tự chọn từ bỏ.”
“Cũng là một tín hiệu tốt, tôi nghĩ họ không phải bướng bỉnh, mà là thật sự hiểu rõ mình muốn gì.”
“Đúng vậy, cho dù có yêu ballet hay không, họ cũng nên biết mình yêu điều gì.”
“Cô ấy tên gì nhỉ, nghe rất hay.”
“À, Thư Diêu.”
Thư Uyên sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô biết, chị gái không phải không đậu, mà là đã chọn từ bỏ.
Từ nhỏ, cô luôn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, từ từ đi đến đỉnh cao của đoàn múa, đây là thành tích vinh quang nhất của cô.
Nhưng lại có người thà từ bỏ vinh quang ấy, vì sao?
Chẳng lẽ việc vào đoàn múa không có ý nghĩa?
Tại sao các giám khảo cũng cho rằng từ bỏ ballet không phải điều xấu?
Trong lòng Thư Uyên chợt dâng lên một nỗi hoang mang.
Cô gấp gáp tìm kiếm một câu trả lời.
Chu Mính Viễn đưa cho Thư Diêu một tờ khăn giấy ướt, ra hiệu để cô lau tay, còn mình thì khéo léo đỡ lấy điện thoại, giúp cô cầm.
Ở góc mà Thư Uyên không thể nhìn thấy, Chu Minh Viễn trao cho Thư Diêu ánh mắt hiểu ý.
Thư Diêu lập tức hiểu được.
Họ đều nhận ra sự hoang mang của Thư Uyển.
“Có lẽ vì chị là người phàm phu tục tử thôi,” Thư Diêu nói, giọng có chút dịu dàng pha lẫn tự giễu, “chị chỉ nghĩ đến chuyện no bụng, tự do ăn uống, còn nhảy ballet đối với chị quá mệt mỏi nên chị bỏ thôi.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến Thư Uyển khẽ lắc đầu:
“Em từng xem video chị nhảy hiphop, chị nhảy rất xuất thần, chị thích nhảy mà… Chị từng nói không thích ballet, nhưng ballet rất đẹp mà…”
Thư Diêu nghiêng đầu hỏi:
“Em có thích ballet không?”
Thư Uyên trầm ngâm, rồi khẽ gật đầu:
“Thích.”
“Được làm điều mình thích là hạnh phúc lớn nhất rồi, em rất may mắn đấy, bởi gia đình mang đến cho em đúng điều em yêu thích, những nỗ lực của em không hề uổng phí.”
“Em cũng có sở thích khác nữa,” Thư Uyên hơi ngượng, cụp mi mắt, thì thầm, “em thích thơ.”
Thư Diêu bật cười:
“Viết thơ với ballet đâu có mâu thuẫn, sau này khi em giải nghệ, có cả khối thời gian để viết thơ, vũ công ballet nghỉ hưu đi khắp thế gian viết thơ, nghe thôi cũng thấy lãng mạn rồi.”
“Chị, em không bỏ lỡ điều gì đúng không?”
“Không đâu, chỉ cần em làm tốt những gì mình mong muốn là được.”
Khuôn mặt căng thẳng của Thư Uyên rốt cuộc giãn ra.
“Vào đoàn múa lớn là chuyện đáng vui mừng, đừng vì lựa chọn của người khác mà dao động, nhớ thay chị chúc bố mẹ năm mới vui vẻ nhé.”
“Chị, chuyện chị từng đậu vào đoàn… có muốn…”
Chưa dứt lời, Thư Diêu đã cắt ngang, cười đến rạng rỡ:
“Đừng nói, em muốn chọc giận ba mẹ à?”
Thư Uyên cũng bật cười:
“Vậy thì để ba mẹ nghĩ rằng chị là cô con gái ‘vô tích sự’ đi.”
“Ha ha ha, được thôi! Rồi để họ nâng niu cô con gái ‘có tiền đồ’ như em trong lòng bàn tay!”
Nhìn thấy em gái dần vui vẻ trở lại, Thư Diêu mới nhẹ nhõm thở phào.
Khi cuộc gọi video kết thúc, Thư Diêu quay sang Chu Mính Viễn, cười rạng rỡ:
“Mính Viễn cưa cưa, em bỗng nhận ra, anh nhạy cảm với cảm xúc của con gái hơn em tưởng đấy!”
Câu này vốn là kiểu câu thử thách, nhưng Chu Mính Viễn chỉ bình thản trả lời:
“Không phải nhạy cảm, chỉ là vì em ấy là em gái của em, nên anh mới chú ý hơn chút xíu thôi.”
“Lời ngọt ngào sao?”
“Làm gì có ngọt ngào gì đâu, anh nói thật lòng đấy.”
Lúc này trong quán chỉ còn gia đình chủ quán đang chuẩn bị. Cô con gái nhỏ tầm tám, chín tuổi của họ, dáng vẻ chuẩn kiểu con gái Quảng Châu, bước đến bàn với nụ cười tươi tắn:
“Mẹ em nói ở miền Bắc đêm Giao thừa thường ăn sủi cảo, nên bảo em mang bánh sủi cảo da cá cho hai anh chị.”
Thư Diêu nhận lấy đĩa sủi cảo, vui vẻ cảm ơn.
Sủi cảo da cá khác hẳn với sủi cảo miền Bắc, nhìn bề ngoài giống như hoành thánh.
Cô vừa ăn liền hai chiếc, còn dùng thìa múc lên đút cho Chu Mính Viễn.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mính Viễn chưa từng có ai đút cho ăn như vậy. Anh hơi bối rối, định giơ tay đón lấy thìa:
“Để anh tự làm.”
Thư Diêu khéo léo né tránh, còn cố tình làm nũng:
“Mính Viễn cưa cưa! Bánh sủi cảo người yêu đút mới có vị đặc biệt, thật đấy, anh thử xem!”
Chu Mính Viễn chỉ cười lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng để cô đút.
“Có phải thấy vị khác hẳn không?”
“…Ừ.”
“Khác ở chỗ nào?”
“…Ngon hơn.”
Có lẽ thấy Thư Diêu ăn ngon lành, cô bé con nhà chủ quán ghé qua, cười hỏi bằng tiếng Quảng:
“系咪好食 ( Ngon không)?”
Thư Diêu bèn bắt chước giọng Quảng không thành thạo, trả lời:
“系呀,好食 (Đúng, ngon)!”
Cô bé cười khúc khích:
“Chị nói không đúng rồi!”
Rời khỏi quán, ngoài phố tràn ngập không khí lễ hội.
Ngay cả những cửa hàng đóng cửa cũng treo câu đối đỏ và chữ “Phúc” trên cửa cuốn.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, Thư Diêu nhảy nhót tung tăng giữa ánh pháo hoa, giống như một đóa hoa rực rỡ hơn cả ánh sáng trên trời.
Đi ngang qua một quầy nhỏ, cô lại chen vào đám trẻ, mua thêm vài que pháo bông cầm tay.
Chu Mính Viễn móc bật lửa, giúp cô châm lửa, lặng lẽ nhìn cô chạy tung tăng trong con hẻm nhỏ, váy áo bị gió thổi bay phấp phới, tiếng cười cô vang lên vui tươi hơn cả ánh pháo hoa.
“Chu mÍnh Viễn, không xong rồi! Pháo hoa làm cháy một lỗ trên áo em rồi này!”
“Nhưng nghe giọng em có vẻ vui lắm.”
“Ha ha ha, lỗ thủng hình trái tim nhé, hình dáng của tình yêu đó, anh xem này!”
“…Thấy rồi.”
Trở về phố lớn, họ nắm tay nhau chặt chẽ giữa dòng người đông đúc.
Thư Diêu vô ý vấp chân, tranh thủ nhào vào lưng Chu Mính Viễn, đòi anh cõng.
Chu Mính Viễn hỏi:
“Chân em có sao không? Có cần mua thuốc xịt giảm đau không?”
Thư Diêu chỉ cười, ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Chúc mừng năm mới, Mính Viễn cưa cưa!”
Đó là một đêm Giao thừa ấm áp nhất.
Khói pháo hòa vào ánh sao và vầng trăng, trên cành cây và đèn đường treo đầy lồng đèn đỏ, mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ. Những tán lá xanh mướt đặc trưng của phương Nam và thứ tiếng Quảng khó hiểu khiến mọi thứ trở nên dịu dàng hơn.
Nhưng dù pháo hoa có đẹp đến đâu, cũng không bằng ánh mắt của Chu Mính Viễn khi nhìn cô.
Anh quay đầu, nhìn cô và mỉm cười:
“Chúc mừng năm mới.”