Thanh Thủy Trấn, một thị trấn nhỏ nằm ở rìa Bắc Vực, nơi những ngọn núi xanh mờ ảo ôm lấy những mái nhà tranh đơn sơ. Xung quanh được bao bọc bởi các ngọn núi non đồ sộ. Sương mù bao phủ nơi đây tạo nên khung cảnh thơ mộng và huyền ảo.
Nơi đây là một nơi khá là hẻo lánh. Không có thương hội phồn hoa, không có ai biết tu luyện. Chỉ có những phàm nhân sống cần cù dựa vào săn bắn hái lượm. Phần lớn mọi người nơi đây đều là người già và trẻ nhỏ. Còn đa phần các thiếu niên sau khi trưởng thành đều đã lên đường ra khỏi trấn nhỏ này để bắt đầu tìm kiếm con đường tu tiên.
Mặc dù nơi đây chỉ có phàm nhân nhưng mọi người vẫn biết đến việc tu luyện. Giữa trung tâm ngôi làng có một tấm trắc linh thạch dùng để khảo sát linh căn của mọi người. Trên phiến đá có những miêu tả về việc tu luyện, có những truyền thuyết về tiên nhân khiến mọi người cảm thán. Không ai biết phiến đá này có từ bao giờ. Các lão nhân lâu đời của làng cũng chỉ biết nó đã có từ khi họ sinh ra.
Bởi vì có trắc linh thạch tồn tại, hầu hết các thiếu niên khi lớn lên đều lại trắc linh bia để thử vận. Khi tấm bia đá sáng lên có nghĩa là người chạm vào nó có linh căn. Và khi đó, những thiếu niên ấy sẽ lên đường ra khỏi trấn để tìm kiếm con đường tu tiên đầy huyền ảo.
Đã từng có những người từ bên ngoài trở về thăm cố hương. Họ cũng đã xác nhận việc đi ra thế giới bên ngoài có thể tu luyện. Theo lời bọn họ, nơi đây linh khí rất ít, khiến việc tu luyện khó khăn vô cùng. Vì thế nên bọn họ mới phải rời khỏi trấn.
Nguyên nhân như vậy, trấn nhỏ này chỉ còn một số ít thiếu niên. Một số thì là không muốn mạo hiểm ra ngoài, một số thì không đạt được điều kiện của trắc linh thạch nên phải ở lại. Trong đó có Lý Nguyên.
Lý Nguyên từ nhỏ đã biểu hiện là một cậu nhóc thông minh lanh lợi, rất được mọi người trong làng yêu quý. Từ khi bốn tuổi, khi đọc được các truyền thuyết về tiên nhân trên trắc linh thạch, cậu nhóc này đã luôn hướng đến tu luyện, quyết tâm thức tỉnh linh căn để tu luyện thành tiên nhân, ấy vậy mà đời không như mơ. Hiện tại, tuy đã mười tám tuổi nhưng vẫn không thức tỉnh một linh căn nào. Trong khi đó, nhiều đứa bé cùng lứa tuổi đều đã thức tỉnh linh căn và lên đường hướng về chân trời mới.
Mọi người trong làng đều an ủi cậu, bảo với cậu rằng dù không tu luyện vẫn có thể sống một đời hạnh phúc. Dù vậy, mọi lời khuyên, lời an ủi của mọi người đều khuyên Lý Nguyên rằng hắn nên từ bỏ mơ ước đến tu tiên. Bởi vì trong lòng người dân nơi đây, trắc linh thạch là thần vật, không bao giờ sai.
Bỏ qua lời khuyên nhủ của mọi người, Lý Nguyên luôn có một cảm giác khao khát rất lớn với việc bước lên con đường tu luyện. Dường như từ trong máu, có điều gì đó đã thôi thúc, khiến cậu bé này không muốn từ bỏ hy vọng.
Mỗi buổi sáng, Lý Nguyên đều dậy sớm để thực hiện các động tác rèn luyện cơ thể. Sau đó lại mang vũ khí đi săn để kiếm thức ăn. Tối về lại nghiên cứu các cổ tịch, nghiên cứu các chữ viết cổ trên trắc linh thạch. Ngày nào cũng như ngày nào, hắn chưa từng từ bỏ.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, hắn trở về từ rừng khi mặt trời đã ngả bóng về tây. Trên vai hắn là hai con lợn rừng nặng trịch, lông dính máu nhưng ánh mắt vẫn còn trợn trừng, như thể chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Ở hông hắn, hai túi thảo dược được buộc chắc chắn - lá cây, rễ, vài viên quả nhỏ lấp lánh ánh tím nhạt. Tất cả đều là những loại mà chỉ có người quen thuộc địa hình và có kiến thức mới dám hái.
Bước chân hắn vững chãi, hơi thở vẫn ổn định dù mang trọng lượng lớn. Vài đứa nhỏ chạy theo sau hắn reo hò, như thể vừa chứng kiến cảnh tượng gì đó phi thường.
" Ca ca! Ngươi một mình hạ được hai con lợn rừng to thế sao?"
Lý Nguyên chỉ cười, xua tay.
" Không đến mức đó. Chỉ là may mắn bắt đúng lúc chúng tranh nhau thức ăn, nên dễ xử lý hơn thôi."
Dù nói vậy, nhưng ánh mắt những người lớn trong làng nhìn hắn lại khác. Bọn họ biết rõ - lợn rừng trưởng thành là loài hung hãn, ngay cả ba bốn người lớn có vũ khí cũng chưa chắc bắt được một con, huống gì là hai. Nhưng Lý Nguyên. . . vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười bảy.
Cái thân thể ấy, sức mạnh ấy. . . thật sự không giống một phàm nhân.
Ông Trương, lão thợ rèn của làng, lắc đầu thở dài.
" Thằng bé này, không có linh căn mà như vậy… Nếu thật sự có linh căn, không biết đã bay xa tới đâu rồi."
Không ai nói gì thêm. Cũng không ai dám nghi ngờ Trắc Linh Thạch. Nhưng trong lòng mỗi người đều lặng lẽ đặt ra cùng một câu hỏi:
" Lý Nguyên… thật sự là phàm nhân sao?"
Trên đường về, đi ngang qua quảng trường trung tâm, Lý Nguyên gặp vài trưởng bối đang tụ họp quanh bếp lửa, uống trà nói chuyện.
" Hôm nay lại đi rừng à, Tiểu Nguyên?" - Một bà lão tóc bạc gọi với theo, giọng khàn khàn nhưng hiền hậu.
" Dạ, cháu có hái chút thảo dược, chắc có thể nấu thuốc cho bà chữa đau chân." - Hắn mỉm cười, tay móc trong túi đưa ra một nắm lá cây thơm dịu.
" À đúng rồi, vừa nãy ta có thấy Hi Nguyệt có mang theo rất nhiều đồ đạc đi ra ngoài, có vẻ như là đã rời khỏi đây rồi. Không biết tại sao nàng lại không nói một lời gì với chúng ta cả."
Câu nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang.
Cái gì! Dì Nguyệt. . . rời đi?
Lý Nguyên giật mình. Nắm thảo dược trong tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, bị gió thổi bay tứ tung.
Hắn không nói một lời nào. Chân đã cắm đầu chạy như bay về căn nhà gỗ nằm ở cuối làng - nơi hai dì cháu hắn đã nương tựa suốt bao năm qua.
Trên con đường nhỏ lát đá, những bước chân của hắn vang lên dồn dập, xé tan sự yên tĩnh của buổi chiều tà. Trái tim hắn đập mạnh từng hồi. Chưa bao giờ tim hắn đập nhanh đến vậy.
Dì Nguyệt - người dì mà hắn kính trọng, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn trong suốt mười tám năm qua. Từ nhỏ đến lớn, hắn không biết cha mẹ mình là ai, không biết thân thế ra sao. Mọi ký ức đều chỉ có bóng hình của dì Nguyệt. Từ khi hắn bắt đầu có nhận thức, dì Nguyệt đã luôn ở bên cạnh, chăm sóc hắn trưởng thành.
Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, dì lại lặng lẽ rời đi như thế.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra khi hắn đẩy mạnh. Không có ai đáp lại tiếng gọi của hắn. Không có mùi khói bếp, cũng không có âm thanh quen thuộc của những bước chân dịu dàng đang chuẩn bị cơm nước. Giờ đây, căn nhà này đầy cảm giác trống rỗng.
Lý Nguyên đứng ở trước cửa nhà thất thần một hồi lâu. Mất một thời gian sau đó, hắn mới để ý thấy một phong thư, một chiếc hộp gỗ nhỏ và một miếng ngọc bội màu lục bích ở trên bàn. Hắn biết, đây là những gì mà dì Nguyệt để lại cho hắn. Không hề chần chừ, Lý Nguyên chạy lại mở bức thư ra đọc.
" Nguyên nhi, ta biết việc ta rời đi như này khiến con rất đau lòng. Nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ đến, có những điều là không thể tránh khỏi. Ta biết, có rất nhiều điều mà con muốn hiểu rõ hơn. Ví dụ như là thân phận của ta và con, cha mẹ con là ai, …. . Nhưng hiện tại, còn quá sớm để con biết những điều đó. Việc con không thể tu luyện, ta tin rằng có một lý do đặc biệt nào đó. Hậu nhân của ngài ấy nhất định không phải phế vật. Con hãy cứ cố gắng nỗ lực, ta tin rằng con sẽ bước lên con đường tu luyện sớm thôi.
Bên trong chiếc hộp có ba thứ ta chuẩn bị cho con. Một là sơ lược về hệ thống tu luyện ở nơi này. Khi nào con bước vào con đường tu luyện có thể tham khảo nó, hoặc con cũng có thể đọc trước để hiểu rõ hơn về con đường phải đi trong tương lai. Vật phẩm thứ hai là một tấm địa đồ. Nó sẽ hỗ trợ con rất nhiều khi con muốn ra ngoài khám phá. Còn cái cuối cùng là một vật phẩm thông dụng trong giới tu luyện tên là nhẫn trữ vật. Khi nào con bước vào con đường tu luyện, con sẽ biết bên trong nó có gì.
Viên ngọc bội trên bàn là thứ tượng trưng cho thân phận của con. Hãy giữ nó thật kỹ bên người, và đừng bao giờ để người khác thấy nó. Việc này rất quan trọng, con cần cẩn thận.
Tất cả những gì cần nói dì đã nói xong. Con đừng buồn, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Tạm biệt."
Ánh mắt Lý Nguyên dán chặt vào từng dòng chữ, hắn cần tiếp thu một lượng tin tức rất lớn.
Có rất nhiều bí mật khiến hắn muốn biết hơn bao giờ hết, thân phận của hắn, lý do hắn không tu luyện được, tại sao dì Nguyệt phải rời đi, …. . Hắn dần dần cảm thấy rằng hắn không thể ở yên ở nơi đây được nữa. Có lẽ, để tìm hiểu được đáp án, hắn cần phải rời khỏi đây.
Trước đây vài năm, Lý Nguyên cũng đã từng nghĩ đến việc hắn phải đi ra ngoài để tìm con đường tu luyện của chính mình. Khi đó, vì không muốn bỏ dì Nguyệt lại một mình nên hắn vẫn do dự không quyết định. Bây giờ, khi chỉ còn lại một mình hắn ở đây, hắn liền quyết định lên đường.
Đêm đó, Lý Nguyên gặp mọi người trong trấn để nói lời từ biệt.
" Dì Nguyệt đã đi rồi, con cảm giác bản thân mình cũng cần phải rời khỏi đây. Cảm ơn mọi người những năm qua đã chiếu cố hai dì cháu con."
Mấy vị lão nhân nhìn Lý Nguyên một lúc rồi nói:
" Ta biết con đã quyết ý đi ra ngoài, chúng ta cũng không khuyên con được. Con đi ra ngoài hãy cẩn thận. Nơi đây sẽ luôn là nhà của con."
" Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, sau này con sẽ còn quay lại nơi đây." - Lý Nguyên nói.
Nói xong, hắn quay người bước ra cổng làng. Một hành trình dài chuẩn bị bắt đầu…