Sáng Thế Nguyên Thần

Chương 2: Đại điện thần bí




Ánh dương dần lên cao, rọi xuống từng tia sáng mỏng xuyên qua những tán lá rậm rạp của rừng Thanh Mộc. Những tia nắng sớm sủa như những sợi tơ vàng rơi lác đác xuống mặt đất phủ đầy lá khô và rêu xanh. Tiếng chim rừng hót vang đâu đó trong không gian tĩnh mịch, xen lẫn tiếng rì rào của gió thổi qua tán cây cao vút.

Lý Nguyên cẩn thận bước từng bước trên con đường nhỏ dẫn xuống núi. Sau một đêm vừa di chuyển vừa nghỉ ngơi, hắn hiện tại đang ở dưới chân của ngọn Thanh sơn. Nhìn thấy mặt trời đã dần lên cao, Lý Nguyên cũng dừng lại bắt đầu rèn luyện cơ thể bằng các động tác tập luyện mà hắn vẫn hay làm mỗi sáng. Tập luyện một lúc, Lý Nguyên lấy tấm địa đồ mà dì Nguyệt để lại ra xem xét.

" Thanh Mộc Lâm. . . hy vọng con đường đến Đại Nguyên Thành không quá xa." Hắn lẩm bẩm, lòng tràn ngập lo lắng xen lẫn hưng phấn.

Thanh Mộc Lâm chính là nơi hắn đang đứng, khu rừng rộng lớn bao bọc xung quanh các ngọn núi nơi đây. Đại Nguyên Thành là thành thị gần nhất, tiếp giáp với phía ngoài Thanh Mộc Lâm. Theo như địa đồ chú thích, nơi đây không chỉ có phàm nhân mà còn có rất nhiều người đã bước vào con đường tu luyện.

Đến Đại Nguyên Thành, có lẽ ta có thể tìm được cách bước vào con đường tu luyện. Lý Nguyên thầm nghĩ. Hắn tin rằng tại đó sẽ có người nhìn ra được tình trạng của hắn và giúp hắn.

Đang di chuyển thì Lý Nguyên đột nhiên dừng lại. Hắn nghe thấy một âm thanh nhẹ vang lên. Tiếng xào xạc từ trong bụi rậm, rất khẽ nhưng rõ ràng là có thứ gì đó đang di chuyển.

Kinh nghiệm từ các lần đi săn cho hắn biết, có một con thú dữ đang đến gần. Ngay lập tức Lý Nguyên rút ra một con dao, hắn quay mặt về phía các bụi rậm bên trái hắn, nơi âm thanh phát ra.

Ngay lúc đó, một con mãng xà từ trong bụi rậm lao ra, nhắm thẳng về phía Lý Nguyên há mồm muốn nuốt chửng hắn.

Lý Nguyên giật mình nhảy về phía sau, phản ứng nhanh nhẹn khiến hắn thoát được một kiếp. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con mãng xà dài chừng chục mét, thân to như một cái thùng. Đầu rắn tam giác với đôi mắt đỏ ngầu như máu. Nó thè lưỡi phát ra những tiếng rít ghê rợn để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Có thể thấy trên hai chiếc răng đó là những giọt chất lỏng màu xanh lục ẩn chứa kịch độc.

Không chút do dự, Lý Nguyên quay đầu bỏ chạy. Chỉ quan sát cú lao ra vừa rồi cùng với hình thể của con rắn này hắn đã biết bản thân không phải đối thủ của nó. Chỉ có chạy là thượng sách.

" Kỳ quái, nơi đây vốn đã được mọi người diệt hết các yêu thú nguy hiểm để tiện đường đi lại, tại sao lại còn có con mãng xà khủng bố này ở đây chứ?" Vừa chạy Lý Nguyên vừa suy nghĩ.

Hắn nhảy ra khỏi đường chính chạy vòng trong rừng. Bởi vì tốc độ của hắn chậm hơn so với con mãng xà này khá nhiều nên không thể chạy trên con đường bằng phẳng không có vật cản kia được. Lý Nguyên liên tục di chuyển lách qua lách lại các cây to, hi vọng như vậy có thể khiến con mãng xà đuổi không được.

Dù là như vậy, tốc độ con mãng xà vẫn nhanh kinh người. Chỉ một lúc, nó đã đuổi kịp Lý Nguyên. Nó há miệng rộng của mình, nhắm vào Lý Nguyên mà cắn.

Bằng phản ứng nhanh nhẹn của mình, Lý Nguyên lách ra bên phải, thoát được nhát cắn này của con rắn. Hắn nhanh nhẹn chạy về một hướng khác. Thấy con mồi thoát khỏi nhát cắn của mình, con mãng xà này liền dùng đuôi của nó quật mạnh về phía Lý Nguyên. Lần này, Lý Nguyên không còn tránh được. Hắn bị con rắn quật trúng văng ra xa hơn chục mét.

Cơn đau dữ dội kéo đến khiến Lý Nguyên như muốn ngất đi. Nhưng bản năng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn cố duy trì tỉnh táo. Hắn cố đứng dậy, tiếp tục luồn lách chạy trốn, cố gắng thoát khỏi con rắn.

Thấy Lý Nguyên vẫn còn sức lực chạy trốn, con mãng xà này liền quay lại truy đuổi theo Lý Nguyên. Nhờ cú quật vừa rồi mà khoảng cách của nó với Lý Nguyên đã được kéo dài. Do đó, Lý Nguyên có thể cầm cự thêm được một thời gian. Tuy nhiên khoảng cách giữa hắn và con rắn này vẫn đang rút ngắn từng chút một.

Ngay khi con rắn gần đuổi tới, trước mặt Lý Nguyên xuất hiện một con suối với dòng nước chảy xiết vô cùng. Cảm giác cơ thể gần kiệt sức, hắn biết cách duy nhất để thoát khỏi con rắn này là để dòng nước cuốn hắn đi. Với cơ thể khỏe mạnh hơn đời thường của mình, hắn nghĩ rằng mình có thể nín thở ở dưới nước đủ lâu để thoát khỏi con rắn. Không do dự nữa hắn nhảy thẳng vào con suối.

“Ùm!”

Dòng nước chảy xiết cuốn hắn đi với tốc độ chóng mặt. Con mãng xà đuổi tới thấy Lý Nguyên đã bị nước cuốn đi một đoạn khá xa thì rít lên một tiếng rồi quay đầu bò lại về phía trong khu rừng.

Nước lạnh khiến các vết thương của Lý Nguyên trở nên đau xót hơn bao giờ hết. Hắn cố duy trì trạng thái tỉnh táo, hi vọng dòng nước đưa hắn đến một nơi an toàn. Chỉ một lúc sau, hắn thấy phía trước có một khe đá. Không kịp phản ứng, dòng nước cuốn hắn va vào khe đá ấy rồi văng lên bờ bên cạnh. Cơn đau khiến hắn không thể giữ được tỉnh táo. Hắn ngất ngay trên bờ suối.

Không biết đã trôi bao lâu, khi mở mắt ra, Lý Nguyên đã thấy mình nằm trên nền đá lạnh lẽo, toàn thân ướt sũng và ê ẩm. Trên đầu là trần đá lởm chởm thạch nhũ, nhỏ từng giọt nước rơi lách tách xuống nền. Những vệt sáng mờ mờ từ rêu phát quang phủ lên các bức tường đá, tạo nên thứ ánh sáng kỳ dị trong màn tối.

" Đây là đâu?" Hắn thều thào, cố gắng ngồi dậy.

Cơn đau khiến Lý Nguyên nhăn mặt, nghiến răng chịu đựng. Hắn nhìn xung quanh. Lối vào đã bị nước chặn. Với trạng thái thương tích đầy mình của hắn thì không thể nào quay lại được. Chỉ còn một con đường duy nhất dẫn sâu vào bên trong - một hành lang đá hun hút, chật hẹp và u ám.

Hắn do dự, nhưng rồi vẫn bước vào. Không còn đường lui, chỉ có thể tiến lên.

Con đường hẹp dần dẫn đến một khoảng không gian rộng mở, khiến Lý Nguyên nhất thời nghẹn thở.

Trước mắt hắn là một đại điện cổ xưa - to lớn và hùng vĩ vượt xa mọi tưởng tượng. Trần điện cao vút, không nhìn thấy điểm kết thúc. Các cột trụ bằng đá đen sừng sững dựng thẳng lên trời, mỗi cột phải to đến mức mười người trưởng thành mới ôm xuể. Lớp đá phủ rêu phong và nứt nẻ theo thời gian, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ uy nghi hùng hậu.

Tường điện được sơn hai màu đen - trắng đối lập, xen kẽ thành từng mảng âm dương. Trên bề mặt là vô số hoa văn và phù điêu cổ quái, khắc họa đủ hình dạng: âm dương tuần hoàn, nhật nguyệt luân chuyển, núi non hùng vĩ, . . . Một số ký hiệu, Lý Nguyên cảm giác mình không thể nào hiểu được.

Ánh mắt Lý Nguyên bị hút về chính giữa đại điện, nơi một bệ đá bát giác cao chừng một trượng nổi bật lên giữa nền đá lạnh lẽo. Trên bệ phủ đầy bụi mờ và mạng nhện chằng chịt, nhưng ẩn dưới lớp phủ thời gian ấy là một pháp trận cổ xưa, hình xoắn ốc uốn lượn như hai con cá Âm - Dương truy đuổi không ngừng.

Mỗi nét khắc trên mặt bệ đá mang đến cho Lý Nguyên cảm giác kỳ lạ, như thể là nó vốn không thuộc về nhân gian. Dường như chỉ cần chạm vào, linh hồn cũng sẽ bị hút vào vòng quay ấy.

Bao quanh bệ đá là tám pho tượng khổng lồ, đứng thành vòng tròn đồng tâm. Mỗi pho tượng đều khoác trên mình bộ giáp trụ cổ đại, tay nắm chặt các loại vũ khí. Có kiếm, cung, đao, thương, rìu, liềm, khiên, giản. Mỗi dáng đứng đều mang theo khí thế sát phạt, nhưng cũng thấm đẫm sự thản nhiên lạnh lùng như đã từng chứng kiến vạn kiếp sinh linh.

Dù lớp đá đã mòn đi nhiều theo năm tháng, nét mặt các bức tượng vẫn giữ nguyên thần thái uy nghiêm. Đôi mắt khép hờ như đang ngủ say, hoặc… như đang chờ kẻ xâm nhập bước qua ranh giới nào đó.

Lý Nguyên không kìm được, chậm rãi bước lên phía trước. Mỗi bước chân đều vang vọng trong đại điện rộng lớn, hòa vào bóng tối như nuốt trọn tất cả âm thanh. Hắn cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường - không phải vì sợ, mà như thể… có một thứ gì đó bên trong hắn đang dần thức tỉnh.

Một làn khí lạnh vô hình lướt qua gáy. Đại điện vẫn im lặng đến đáng sợ, nhưng lại khiến hắn có cảm giác - mình không phải là người duy nhất nơi đây.

Gió lạnh từ sâu trong đại điện thổi ra, mang theo mùi cũ kỹ của đá mục và thời gian.

Lý Nguyên cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Mỗi bước chân hắn đi trong điện đều vang vọng như tiếng vọng từ cõi chết. Dường như nơi này đã ngủ yên hàng ngàn năm, và sự hiện diện của hắn chính là tiếng gõ cửa đánh thức một điều gì đó cổ xưa.

Bỗng một giọng nói từ sâu trong điện vang lên, tiếng nói hư vô mờ mịt như không thuộc thế giới này:

" Tiến lên đi. Số mệnh của ngươi nằm ở nơi này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.