Sáng Thế Nguyên Thần

Chương 10: Nhiệm vụ bất đắc dĩ




Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khó hiểu, ai ai cũng căng mắt ra nhìn vào trắc linh bia để xem mình có nhìn nhầm gì không.

" Mười tám tuổi đã là tụ nguyên tầng hai, thiên phú này cũng khá là nổi bật nhưng cũng chưa đến mức áp đảo để mọi người phản ứng lớn như vậy. Cái mọi người chú ý là dòng chữ cuối cùng: một mạch."

Trong nhận thức của mọi người, để có thể đột phá Tụ Nguyên cảnh thì việc khai mở 12 mạch là điều kiện tất yếu. Thậm chí, khai mạch càng nhiều chiến lực trong cùng cấp càng mạnh. Lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến một người đột phá Tụ Nguyên Cảnh với một mạch.

Lý Nguyên cũng không để ý đến mọi người nghĩ gì. Hắn biết tại sao lại như vậy. Bởi vì đã khai mở tất cả các đường ẩn mạch, trong cơ thể hắn, tất cả các đường kinh mạch đều thông suốt, nối liền nhau như một. Điều này khiến khi hắn thực hiện trắc linh, trắc linh bia cho rằng trong cơ thể hắn chỉ có một đường kinh mạch. Chỉ là một đường này to thái quá.

Một số người bị loại nhân cơ hội này chất vấn Trần Tâm:

" Trần Chấp sự, liệu trắc linh bia có vấn đề gì không? Làm sao có chuyện một người chưa khai mở được 12 mạch có thể đột phá được Tụ Nguyên cảnh cơ chứ?"

" Đúng, nhất định là trắc linh bia có vấn đề. Chúng ta cũng vì vậy mới bị loại. Mong chấp sự cho chúng ta một lời giải thích."

Những người này không cam lòng bị loại, muốn nhân cơ hội này để níu kéo một cơ hội đi vào học viện.

Trần Tâm nhíu mày. Hắn cũng không biết trường hợp này là như thế nào. Chiến lực của Lý Nguyên hắn đã tận mắt thấy. Khi mới đến Đại Nguyên thành, hắn có ở lại phủ thành chủ, cũng đã chứng kiến trận đấu luận bàn của Lý Nguyên và Dương Tiêu Linh. Theo lý mà nói, có thể vượt cấp như vậy chắc chắn phải là 20 mạch rồi.

Không biết nguyên nhân, Trần Tâm đành phải bất đắc dĩ nói:

" Ta không biết trường hợp của thiếu niên này là như thế nào. Nhưng ta có thể khẳng định trắc linh thạch chưa bao giờ sai. Học viện đã dùng phương thức này khảo thí rất nhiều năm rồi. Các ngươi nghi ngờ trắc linh thạch sai là đang nghi ngờ tính công bằng của học viện sao?"

Nhất thời, mọi người câm nín lại. Không ai có đủ can đảm để nhận rằng mình nghi ngờ tính công bằng của Tứ Linh học viện. Bởi vì sau lưng học viện chính là tứ đại thế lực mạnh nhất Bắc vực.

Không ai để ý, tại một góc của quảng trường, có một nhân ảnh thần bí đeo mặt nạ bạc đang quan sát. Nhìn thấy dòng chữ một mạch rõ ràng trên trắc linh bia, hắn lẩm bẩm:

" Xem ra đúng là tiểu tử này đã tu luyện y hệt như những gì mà' Thiên Cấm' ghi lại. Ta phải hành động thật nhanh trước khi ba tên kia đánh hơi được điều này."

Đợi một lúc, nhận thấy mọi người từ từ im lặng, Trần Tâm bắt đầu nói tiếp:

" Việc Lý Nguyên chỉ khai mở có một mạch có thể có lý do gì đó đặc biệt nào đó. Đó là bí mật của hắn, ta sẽ không hỏi. Hắn đạt Tụ Nguyên cảnh khi 18 tuổi hoàn toàn đủ tư cách vào học viện. Các ngươi có ý kiến gì không?"

Mọi người im lặng, không một ai có ý kiến nữa.

" Nếu đã không có ý kiến, vậy thì vòng 1 Trắc Linh sẽ kết thúc tại đây."

" Có tất cả 657 thí sinh vượt qua vòng này. Yêu cầu các thí sinh đã vượt qua tiến lên phía trước để chuẩn bị bốc thăm."

Trần Tâm vừa dứt lời, các thí sinh đồng loạt bước lên trước quảng trường chờ đợi bốc thăm.

Hắn lấy ra vừa đủ 657 thẻ bài làm bằng gỗ, khắc vào mỗi thẻ bài một con số rồi quay xuống nói với các thí sinh:

" Trong tay ta có các thẻ bài tương ứng với các thí sinh đang có mặt ở đây, trên mỗi thẻ là một con số tương ứng với tổ mà các ngươi tham chiến. Vì có 657 thí sinh nên sẽ có 7 tổ có 11 người. Có ai có ý kiến gì không?"

Mọi người im lặng. Tất cả đều đồng tình với cách bốc thăm chia tổ này.

" Bây giờ, ta sẽ ném các thẻ bài này lên không trung, mỗi người các ngươi hãy tự chọn cho mình thẻ bài mà các ngươi muốn. Chính các ngươi sẽ tự quyết định đối thủ của mình." Trần Tâm tuyên bố.

Nói rồi, hắn dùng lực ném các thẻ bài lên không trung, sau đó lại cố định chúng trên không, không để cho thẻ bài nào rơi xuống. Các thí sinh cũng hiểu ý, bắt đầu nhảy lên để lấy thẻ bài. Màn bốc thăm cứ thế diễn ra nhanh chóng.

Lý Nguyên bắt được tấm lệnh bài số 41. Cùng tổ với hắn có hai tên Tụ Nguyên tầng hai và bảy tên khai mạch cảnh, không đáng lo ngại. Hắn xem như đã chắc suất qua vòng hai rồi.

Quay sang nhìn các tổ chiến đấu khác, hầu hết phân bổ cũng khá giống tổ của hắn, một người nhân tuyển mạnh hơn khá nhiều so với những người còn lại. Riêng có một tổ khá đặc biệt là tổ thứ 52.

Hai tên Lưu Khải và Lăng Phong khá xui xẻo khi bị xếp trong một tổ. Điều đó cũng có nghĩa là một thiên tài đỉnh cấp của Đại Nguyên Thành phải bỏ lỡ kỳ chiêu sinh lần này.

Bởi vì có tới 65 tổ nên ngày hôm nay không thể diễn ra hết vòng hai được. Dù Nam Vân Quảng Trường rất rộng nhưng cũng chỉ có thể chia ra được 5 sàn đấu để cho 5 tổ cùng chiến một lần được thôi. Vì vậy, Lý Nguyên cũng bắt đầu rời đi. Dù sao thì hắn ở tận tổ 41, ít nhất phải ngày thứ ba mới tới lượt của hắn.

Lý Nguyên trở lại Linh Bảo Các, tiếp tục thuê một căn phòng có sẵn tụ linh trận để tu luyện. Trong tay có linh thạch cấp cao nên hắn không muốn lãng phí thời gian mà muốn toàn tâm luyện hóa hết để gia tăng tu vi.

Tu luyện được một lúc, Lý Nguyên cảm giác có điều khác lạ. Đôi mắt hắn trở nên nóng hơn bao giờ hết, bên trong như có gì đó trào ra. Cơn đau dữ dội kéo đến. Nhưng rồi nó lại chợt tắt. Tất cả các cảm giác kia lại biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra. Mọi như dường như chỉ là một cơn ảo giác. Lý Nguyên cố gắng dò xét khắp nơi trên cơ thể nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

" Chẳng lẽ là ảo giác. Hay là do ta tu luyện nhanh quá nên gặp vấn đề về tâm cảnh. Chuyện này dốt cuộc là sao chứ." Lý Nguyên lẩm bẩm.

Hắn quyết định đứng dậy đi ra ngoài. Những việc vừa xảy ra khiến hắn quyết định tạm thời giảm tốc độ tu luyện lại. Hắn bước ra ngoài, bắt đầu đi dạo trong thành. Bình ổn lại tâm tình của mình.

Vừa bước đi dạo, Lý Nguyên vừa suy nghĩ thật kỹ về cơn đau vừa nãy. Cảm giác như có gì đó muốn mọc ra, thay thế con mắt hắn vậy. Truyền thừa của Âm Dương Thần Chủ hay Nguyên Thủy Thần Điển đều không nói gì về điều này cả. Hắn cũng không biết điều này là phúc hay họa.

Vừa đi vừa suy nghĩ, Lý Nguyên không chú ý, hắn đã đi vào một ngõ hẻm không người ở. Bất chợt, một thanh trường thương bay đến, nhắm thẳng vào thân hình Lý Nguyên.

Hắn liền lập tức lấy lại tinh thần, phản ứng thật nhanh tránh né. Quay đầu nhìn lại, đã thấy một người đang đứng trên mái nhà gần đó nhìn về phía hắn.

Người này mặc áo choàng bạc phủ kín toàn thân, trên mặt đeo một mặt nạ bạc bao phủ toàn khuôn mặt. Lý Nguyên không có bất cứ nhận thức về người này. Hắn nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ kia chất vấn:

" Ngươi là ai, chúng ta dường như không biết nhau đúng chứ? Ngươi vô duyên vô cớ tấn công ta như vậy là có ý gì?"

" Chỉ là muốn thử thân thủ của tân thiên tài mà thôi. Xem thử một mạch có gì đặc biệt." Tên kia tùy ý đáp lại.

Lý Nguyên tức giận. Hắn không hề làm gì đối phương nhưng lại bị đối phương đánh lén, lý do rất tùy ý là để thử thách mình. Tuy nhiên, hắn cũng không dám manh động. Tuy là hắn né được một chiêu vừa rồi nhưng hắn cũng cảm giác được lực lượng của đối phương rất mạnh. Điều này khiến hắn cẩn trọng.

" Không hổ là Thiên Cấm, tiếp nhận một kích kia từ phía sau vẫn có thể phản ứng kịp. Khả năng phản ứng, bộc phát sức mạnh hơn người bình thường khoảng trăm lần."

" Thiên Cấm? Ngươi đang nói gì vậy?" Lý Nguyên khó hiểu. Hắn không biết cái gì là Thiên Cấm cả. Âm Dương Thần Chủ cũng không nói gì liên quan đến hai từ này cả.

Người đeo mặt nạ kia cũng không để ý thắc mắc của Lý Nguyên, nhìn thẳng hắn rồi nói:

" Ta cần ngươi làm cho ta một việc. Nếu hoàn thành sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."

" Ta không làm." Lý Nguyên lắc đầu. Người này tự nhiên nhảy ra tấn công hắn rồi lại yêu cầu hắn làm việc thay. Điều này khiến Lý Nguyên khó chịu vô cùng. Hắn đã vận chuyển linh lực, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.

Ánh mắt của tên mặc áo choàng nhăn lại. Hắn cất giọng trầm đục, mang theo quyền uy như không cho phép người nghe phản kháng:

" Ngươi không có quyền được từ chối."

Nói rồi, trên người hắn phát ra khí tức vô cùng cường đại. Luồng khí thế mênh mông bàng bạc tràn ra khiến Lý Nguyên cảm nhận được áp lực vô cùng lớn. Cơ thể hắn đau nhức, xương cốt như muốn rạn nứt ra. Từ luồng khí thế này, hắn cảm nhận được kẻ đối diện cường đại đến mức hắn không thể phản kháng. Nó thậm chí còn mạnh hơn khí tức của một Thông Linh cảnh như vị chấp sự Trần Tâm của Tứ Linh Học Viện.

" Ta cũng không yêu cầu ngươi làm chuyện gì thương thiên hại lý, ta muốn ngươi giúp ta lấy một số vật phẩm ở trong Thanh Long Học Viện - một trong bốn phân viện của Tứ Linh Học Viện thôi. Nếu hoàn thành, ta sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng."

Vốn đang định trốn vào Âm Dương Tháp, nghe được những lời này, Lý Nguyên liền thay đổi ý định. Hắn đáp lại:

" Ngươi quá xem trọng ta rồi. Một Tụ Nguyên Cảnh như ta làm sao có thể lấy được đồ từ Thanh Long Học Viện cơ chứ?"

" Ta cũng không yêu cầu ngươi lấy vật phẩm đó ngay bây giờ. Hơn nữa những vật phẩm kia cũng rất có thể sẽ được học viện mang ra treo thưởng cho học viên xuất sắc nên chưa chắc ngươi đã phải đi ăn cắp." Tên mặc áo choàng nói.

" Được. Ta đồng ý." Lý Nguyên không hề do dự. Thực lực đối phương hơn hắn quá nhiều khiến hắn không thể phản kháng. Hơn nữa nhiệm vụ đối phương yêu cầu hắn làm cũng không đến mức quá đáng.

" Nhưng hiện tại, phân viện đang chiêu sinh ở Đại Nguyên Thành là Bạch Hổ viện mà không phải là Thanh Long viện. Làm sao ta có thể vào được Thanh Long viện cơ chứ?" Lý Nguyên thắc mắc.

Gã mặc áo choàng kia thấy Lý Nguyên đã đồng ý liền thu lại khí thế. Hắn nhìn Lý Nguyên rồi nói:

" Ta sẽ tự có sắp xếp cho ngươi vào Thanh Long viện. Ngươi chỉ cần ở trong đấy chú ý giúp ta hai vật là:

Bá Vương Thương Pháp và Thanh Linh Hồn Thủy."

Nói xong hắn liền ấn vào trán Lý Nguyên một cái. Trên trán của Lý Nguyên hiện ra một ấn ký hình tiểu thương.

" Nếu trong thời gian năm năm ngươi không giúp ta lấy được hai vật kia thì ấn ký này sẽ phát nổ. Ngươi biết hậu quả rồi chứ?"

Không đợi Lý Nguyên trả lời, thân hình hắn đã hoàn toàn tan biến, rời khỏi nơi này.

" Hiện tại vẫn là quá yếu a. Xem ra ta cần phải nhanh chóng gia tăng thực lực lên." Lý Nguyên lẩm bẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.