Sáng Thế Nguyên Thần

Chương 3: Âm Dương Thần Chủ




Đại điện cổ xưa chìm trong im lặng đầy trang nghiêm. Ánh sáng mờ nhạt phát ra từ các vách đá phản chiếu lên những bức tượng khổng lồ, khiến chúng như đang sống dậy, nhìn chăm chăm về phía kẻ xâm nhập - một thiếu niên nhỏ bé, đơn độc giữa thiên địa mênh mông.

Lý Nguyên đứng yên bất động, toàn thân căng cứng.

Giọng nói vừa rồi không giống người thường. Nó trầm thấp, mơ hồ như đến từ hư vô, nhưng lại mang theo một sức mạnh vô hình đè nén khiến hắn cảm giác như bị đè ép xuống mặt đất, vô cùng khó thở. Lý Nguyên cảm giác như đang phải đối mặt với một tồn tại cao cao tại thượng, không thể chạm đến, không thể khinh nhờn.

" Ngươi. . . . . là ai?" Hắn lắp bắp hỏi, nắm tay siết chặt lại, trong lòng dâng lên cảm giác đề phòng mãnh liệt.

Từng đợt gợn sóng năng lượng lặng lẽ lan ra trong đại điện. Không khí như bị cô đặc lại khiến hơi thở trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Đột nhiên, từ bệ đá trung tâm, hai làn khói đen trắng xuất hiện từ hai bên trái phải. Chúng từ từ hòa quyện vào nhau. Sau đó, từ bên trong làn khói xuất hiện một bóng người.

Một lão giả mặc một chiếc áo bào đen-trắng hiện ra, phong cách đơn giản nhưng có một sự uy nghiêm không thể nói thành lời. Mái tóc đen tuyền bay lượn theo gió. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, chứa đầy cảm giác tang thương của năm tháng. Gương mặt lão đã có dấu vết trải qua sự ăn mòn của thời gian. Nếp nhăn sâu nơi khóe mắt, thần sắc điềm tĩnh như nước giếng cổ. Thế nhưng ẩn sâu dưới lớp da già nua ấy vẫn là đường nét cương nghị, ngũ quan rõ ràng sắc sảo. Có thể nhận xét rằng, khi còn trẻ lão cũng là một mỹ nam tử có thể mê đảo hàng vạn thiếu nữ.

Trên trán ông, một phù văn hình thái cực mờ nhạt ẩn hiện.

Lão nhìn vào Lý Nguyên, cất giọng trầm đục nói:

" Ngươi có thể gọi ta là Âm Dương Thần Chủ."

" Thần. . . Chủ?" Lý Nguyên nghẹn họng, chưa từng nghe qua danh hiệu này.

Âm Dương Thần Chủ nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới gật đầu:" Ngươi có thể đến được nơi này đã chứng minh được thiên phú, tiềm lực, tâm tính và sự quyết đoán của mình. Không phải kẻ nào cũng đủ bình tĩnh để có thể chạy trốn khỏi một con yêu thú mạnh hơn bản thân rất nhiều truy sát như ngươi."

Âm Dương Thần Chủ đưa tay lên, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo. Chỉ trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi.

Lý Nguyên giật mình. Chỉ thấy hắn đã không còn đứng giữa đại điện cổ xưa nữa, mà thay vào đó, một vùng tinh không vô tận trải rộng trước mắt.

Hắn đứng lơ lửng giữa bầu trời tối đen như mực, bao bọc xung quanh hắn là vô số ngôi sao lấp lánh, xoay chuyển chậm rãi giữa hư không. Có những dải ngân hà uốn lượn, tất cả tạo nên một khung cảnh huyễn lệ, siêu thực đến mức khiến tâm thần người ta run rẩy.

Lão nhìn Lý Nguyên rồi cất giọng nói:

" Tiểu tử, ta chọn ngươi là người tiếp nhận truyền thừa của ta."

" Ta… vì sao lại là ta?" Hắn không kìm được lên tiếng.

Âm Dương Thần Chủ chậm rãi đáp:" Vì ngươi có một linh hồn đặc biệt - cường đại hơn người thường vô số lần. Chỉ có linh hồn như vậy mới có thể chịu đựng được quá trình truyền thừa công pháp của ta. Nếu linh hồn yếu kém có thể bạo liệt trong lúc tiếp nhận truyền thừa."

" Nhưng ta không có linh căn ạ." Lý Nguyên gãi đầu đáp.

" Không phải ngươi không có linh căn mà là ta đã phong ấn linh căn của ngươi lại. Tránh trường hợp ngươi tu luyện lung tung ảnh hưởng đến căn cơ của mình trước khi tiếp nhận truyền thừa của ta."

Lý Nguyên khiếp sợ. Rốt cuộc ông lão này là tồn tại như nào mà có thể phong ấn được linh căn của mình mà không một ai cảm nhận hay biết gì được kia chứ. Nghe giọng điệu của lão như đã quan sát hắn từ rất lâu rồi.

" Được rồi, thời gian của ta không còn nhiều. Ngươi có đồng ý tiếp nhận truyền thừa của ta hay không?" Âm Dương Thần Chủ hỏi.

Không hề do dự, Lý Nguyên cứng giọng trả lời:

" Ta đồng ý."

Khao khát sức mạnh khiến Lý Nguyên không thể từ chối. Nhất là sau khi bị con hắc mãng xà truy sát khiến hắn rơi vào tình cảnh suýt chết. Điều đó khiến hắn muốn mạnh hơn bao giờ hết. Hắn muốn có sức mạnh để làm chủ số phận của mình, hắn muốn có sức mạnh để tìm được dì Nguyệt, hắn muốn có sức mạnh để có thể tìm hiểu rõ hơn về thân thế của mình.

Hài lòng với câu trả lời của Lý Nguyên, Âm Dương Thần Chủ lại điểm ngón tay vào vầng trán của hắn.

Một tia sáng từ ngón tay lão bắn ra, chui vào đầu của Lý Nguyên mang theo một lượng tin tức rất lớn. Đồng thời, một lực lượng vô hình cũng đi vào thân thể hắn, khiến thương thế của hắn khi chạy trốn khỏi hắc mãng xà khỏi hẳn.

Dù các vết thương đã được chữa khỏi hẳn nhưng nét mặt Lý Nguyên vẫn nhăn lại như chịu đựng một cơn đau đớn. Đó là cơn đau đớn về linh hồn khi tiếp nhận một lượng tin tức quá lớn cùng một lúc, hơn nữa còn là những tin tức vô cùng cao cấp. Linh hồn của người thường chắc chắn không thể chịu đựng được lượng tin tức khổng lồ này. Ấy vậy mà, bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn có thể vững vàng tiếp nhận được truyền thừa khủng bố này.

" Không hổ là linh hồn bất diệt. Cũng chỉ có hắn là kẻ duy nhất ở nơi hạ giới này mới có thể tiếp nhận được truyền thừa của ta." Âm Dương Thần Chủ cảm thán.

Một lúc lâu sau, Lý Nguyên mở mắt ra. Trong đôi mắt hắn là sự hưng phấn hơn bao giờ hết. Hắn cảm nhận được sự khủng bố của những thứ mà lão giả truyền cho hắn. Hắn không nhịn được muốn ngồi xuống để ngay lập tức tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này.

" Nhóc con cứ từ từ, truyền thừa của ta không chỉ có như thế." Âm Dương Thần Chủ cười nói.

Dứt lời, lại có hai thứ hiện ra trong tay lão giả.

Bên tay trái của lão là một chiếc nhẫn màu bạc, giữa chiếc nhẫn là họa tiết âm dương vô cùng rõ nét.

" Đây là vũ khí của ta từng dùng, giờ ta giao nó cho ngươi."

Nói rồi, lão liền thả chiếc nhẫn bay về phía Lý Nguyên. Hắn đưa tay ra bắt lấy, không khỏi cổ quái hỏi:

" Đây cũng là vũ khí sao?"

Bất chợt, một tin tức tràn ra từ trong đầu hắn, hắn biết được thứ mà hắn đang cầm trên tay là gì. Cảm nhận được những khả năng phi thường của nó, Lý Nguyên vô cùng hưng phấn. Hắn muốn thử khả năng của món vũ khí này ngay lập tức.

" Không vội, đây mới là truyền thừa lớn nhất của ngươi." Âm Dương Thần Chủ đưa tay phải ra rồi nói.

Dứt lời, từ lòng bàn tay lão, một quyển trục cổ xưa bay ra, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như được tạo thành từ tinh hoa thiên địa sau vô số năm tháng. Nó mang đến cảm giác của sự nhu hòa, thân thiện nhưng lại đầy rẫy sát khí. Như là sự hiện thân của sáng tạo và hủy diệt, mâu thuẫn cực kỳ. Khí tức phát ra từ nó tựa như thiên đạo giáng lâm, khiến cho người ta vừa kính sợ, vừa muốn quỳ lạy. Toàn bộ đại điện như lặng đi. Không gian như co rút lại chỉ còn quyển trục ấy, lơ lửng giữa không trung, xoay chậm chạp. Xung quanh quyển trục, vô số luồng sáng với đầy đủ màu sắc đan xen vào nhau. Trên bìa của quyển trục là vô số luồng văn tự kỳ ảo mà Lý Nguyên không thể nhận biết được dù đã tiếp nhận một số truyền thừa của Âm Dương Thần Chủ trước đó.

" Đây là Nguyên Thủy Thần Điển - công pháp đỉnh cấp mà ta thu được trong một di tích cổ. Vì quyển công pháp này mà ta bị các thần chủ khác truy sát đến mức chỉ còn tàn hồn trốn ở đây. Giờ lại tiện nghi tiểu tử ngươi rồi." Âm Dương Thần Chủ cảm thán.

" Cái gì!" Lý Nguyên khiếp sợ.

Chỉ là một quyển công pháp lại khiến nhân vật như Âm Dương Thần Chủ bị truy sát đến mức chỉ còn tàn hồn bỏ trốn. Rốt cuộc công pháp này khủng bố đến mức nào mà có thể gây ra việc khó tin như vậy cơ chứ.

Âm Dương Thần Chủ lại nói:

" Ngay cả ta cũng không biết rõ ràng về nó. Ta chỉ biết rằng nó là một loại công pháp sinh ra từ sơ khai, quyền năng của nó vô cùng to lớn. Tuy nhiên, để tu luyện được công pháp này, ngươi cần phải có được sự tán thành của nó. Ta không thể nào giúp ngươi được. Ngay cả ta khi ở trạng thái toàn thịnh cũng không thể tác động lên nó huống chi hiện tại ta chỉ còn lại một luồng tàn hồn. Ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Tiếp nhận truyền thừa này sẽ vô cùng đau đớn, đau hơn rất nhiều lần nhận truyền thừa của ngươi trước đó. Thậm chí nó có thể khiến ngươi mất mạng."

Lý Nguyên do dự một hồi rồi cắn răng, quyết tâm nói:

" Ta đồng ý. Việc tiếp nhận truyền thừa đầu tiên của ngài vốn đã là điều không tưởng đối với ta. Vậy tại sao ta lại không thử làm một điều không tưởng một lần nữa chứ. Ta tin tưởng bản thân mình có thể làm được."

Nói rồi, Lý Nguyên đưa tay ra chạm vào quyển trục.

Một luồng ánh sáng phát ra bao phủ hắn vào bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.