Vừa ra khỏi Linh Bảo Các, Lý Nguyên đã thấy một lão giả đứng đợi hắn từ trước đó. Vừa nhìn thấy hắn, lão giả đã khom người nói:
" Thành chủ chờ công tử đã lâu, xin mời công tử đi theo lão phu."
Chỉ sau một hồi di chuyển, lão đã dẫn Lý Nguyên đến khu vực trung tâm của Đại Nguyên Thành. Tại đây có một gian phủ đệ nhìn qua vô cùng sang trọng và đẹp mắt. Trên cửa treo ba chữ" Phủ Thành Chủ" cực kỳ rõ nét.
Dưới sự dẫn đường của ông lão, những thị vệ xung quanh cung kính nép mình sang một bên, nhường đường cho hai người di chuyển. Đi qua hành lang, lão giả dẫn Lý Nguyên đến một gian đại sảnh.
Chỉ thấy tại đây, một nam tử trung niên đã ngồi đợi sẵn từ trước. Hắn mặc một bộ hắc sắc trường bào, khuôn mặt chứa đựng đầy nét uy nghiêm của người lãnh đạo. Dưới khóe mắt hắn có một vết sẹo nhìn như vết kiếm đâm. Từ trên người hắn, Lý Nguyên cảm giác được sự uy hiếp mãnh liệt. Thực lực của người này mạnh hơn hắn quá nhiều.
Nhận thấy Lý Nguyên đã được lão giả dẫn đến ngoài cửa, hắn liền nói:
" Vào đi."
Lão giả dẫn Lý Nguyên vào phòng rồi khom người nói:
" Thuộc hạ đã dẫn Lý công tử đến thưa thành chủ."
" Được rồi, Mục lão lui xuống đi." Nói rồi, nam tử lại quay sang nhìn Lý Nguyên rồi nói:
" Ngồi xuống đi, tiểu tử."
" Ta là Dương Khai, thành chủ nơi này. Lần này ta gọi ngươi đến là có việc muốn thương lượng với ngươi. Không biết ý ngươi thế nào."
" Xin thành chủ cứ nói." Lý Nguyên đáp lại.
" Lần chiêu sinh này của Tứ Linh Học Viện có rất nhiều thiên tài từ bên ngoài tiến đến tham dự. Thực lực bọn họ cũng khá nổi trội, có khả năng tranh đoạt khôi thủ lần này. Ta muốn ngươi giúp ta giữ danh hiệu khôi thủ. Nếu để thiên tài từ nơi khác giành lấy danh hiệu này tại Đại Nguyên Thành sẽ gây tổn hại rất lớn đến danh tiếng của chúng ta."
" Ý ngươi thế nào?"
" Thành chủ xem trọng ta như vậy sao?" Lý Nguyên gãi gãi đầu.
" Việc ngươi có thể giết chết ba con yêu thú tụ nguyên cảnh, trong đó có hai con đạt đến tụ nguyên tầng năm đã chứng minh năng lực của mình. Chỉ cần ngươi dành được khôi thủ lần này, ngoài phần thưởng của Tứ Linh Học Viện, ta cũng sẽ có phần thưởng khác dành cho ngươi, không để ngươi thiệt thòi chút nào."
" Không biết phần thưởng của ngài là gì vậy?" Lý Nguyên tò mò.
" Ngươi chỉ có chút tiền đồ ấy sao." Dương Khai liếc xéo trợn mắt nhìn hắn.
Tiểu tử này trước đó còn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nghe thấy phần thưởng liền sáng mắt lên.
" Ngươi nếu có thể đánh bại hết các lộ thiên tài, ta có thể cho ngươi một tấm tàng bảo đồ. Ngươi đồng ý chứ?"
" Thành giao. Ta sẽ cố hết sức giành được thành tích đứng đầu, bảo vệ thanh danh của Đại Nguyên Thành." Lý Nguyên đáp lại.
Đạt được thành tích cao nhất vốn là ý định của hắn từ khi nghe đến cuộc chiêu sinh. Yêu cầu của thành chủ rất hợp ý hắn. Do đó, khi nghe được có phần thưởng thêm của thành chủ, hắn cũng liền sảng khoái đáp ứng. Hắn cũng rất tự tin vào thực lực của mình.
" Được rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi thoải mái tại phủ đệ của ta. Hảo hảo chuẩn bị trạng thái thật tốt để tham gia cuộc thi." Dương Khai căn dặn.
Nói rồi, hắn rời đi khỏi đại sảnh.
Lý Nguyên cũng tiến ra ngoài. Hắn tiến đến luyện võ trường của phủ thành chủ, bắt đầu làm quen với lực lượng mới đột phá của mình.
Tại một góc hẻo lánh trong thành, có một kẻ khoác ngân sắc áo choàng, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc chỉ để lộ ra đôi mắt. Người này chính là kẻ đã chú ý đến Lý Nguyên trong Thanh gia tửu lâu. Trước mặt hắn, một tên nam tử đang cung kính quỳ gối với hắn.
" Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng về thiếu niên kia thưa chủ nhân."
" Nói đi! Ngươi tra được những gì?" Kẻ khoác áo choàng lạnh lùng hỏi.
Nam tử kia vội vàng cúi thấp đầu bẩm báo:
" Tiểu tử đó tên là Lý Nguyên, từ nhỏ lớn lên ở Thanh Thủy Trấn, một trấn nhỏ trên núi phụ thuộc vào Đại Nguyên Thành. Cha mẹ không rõ. Người chăm sóc hắn từ nhỏ là một nữ nhân tên là Hi Nguyệt, đã mất tích mấy ngày trước. Thuộc hạ không thể tra ra tung tích của nàng ta."
" Trước kia, tiểu tử này không thể thức tỉnh linh căn, không thể tu luyện. Chỉ có một thân thể phách khá mạch mẽ hơn so với người thường. Sau khi Hi Nguyệt biến mất, hắn mới bắt đầu rời đi khỏi Thanh Thủy Trấn. Chỉ vài ngày sau đó, khi hắn tiến đến Đại Nguyên Thành, tu vi của hắn đã là Tụ Nguyên cảnh. Hơn nữa còn giết chết 3 con yêu thú cùng là Tụ Nguyên cảnh, thậm chí còn có hai con đạt đến Tụ Nguyên tầng năm. Thuộc hạ suy đoán rằng hắn đã nhận được cơ duyên vô cùng lớn ngay sau khi ra khỏi trấn."
Kẻ đeo mặt nạ thần bí nghe xong thì bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Hắn bắt đầu lẩm bẩm:
" 18 tuổi nhị cấp hậu kì hồn tu, nhất cấp đỉnh phong thể tu, Tụ Nguyên tầng hai. Thiên phú này đặt ở các thế lực đỉnh cấp cũng khó mà có được. Hơn nữa…… có điều cổ quái."
" Thể tu đạt viên mãn trước rồi mới bắt đầu tu luyện linh lực. Liệu…. . có phải là trạng thái Thiên Cấm trong truyền thuyết hay không chứ?"
Nam tử kia nghe được tò mò hỏi:
" Chủ nhân, cho phép thuộc hạ được hỏi trạng thái Thiên Cấm là gì?"
" Ngươi không cần hỏi nhiều. Trước mắt cầm theo quyển trục này của ta đưa đến Thanh Long Viện, đưa tận tay cho Thanh Long Viện trưởng. Không được chậm trễ." Tên đeo mặt nạ ra lệnh.
" Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay lập tức." Nói rồi, nam tử kia liền vội vã nhận lấy quyển trục bắt đầu đi đưa tin. Thân hình hắn lóe lên một cái rồi nhảy vút lên không trung. Trong nháy mắt đã bước đi giữa trời cao rồi biến mất dạng. Nếu có người khác nhìn thấy nhất định sẽ khiếp sợ vô cùng. Bởi vì đạp không phi hành là tiêu chí của cường giả Thông Linh cảnh trở lên. Thật không ngờ rằng tại tòa thành nhỏ này lại có người như vậy. Đáng sợ hơn là, cường giả như vậy còn chỉ là thuộc hạ của người khác.
Thấy nam tử kia đã chạy đi đưa tin, tên đeo mặt nạ kia cũng rời đi. Hắn xoay người một cái đã như tiêu thất khỏi thế gian, quỷ dị vô cùng.
Lý Nguyên không biết có hai kẻ đã điều tra kỹ càng về bản thân mình. Hơn nữa còn vì vậy mà đưa ra một mệnh lệnh gì đó. Hiện tại, hắn đang tập luyện thương pháp và quyền pháp ở luyện võ trường.
Quyền pháp hắn đang luyện tên là Mãnh Hổ Quyền, thương pháp thì là Dụng Linh Thương. Cả hai đều là những vũ kỹ cấp thấp mà Âm Dương Thần Chủ để cho hắn làm quen trong quá trình tu luyện. Đẳng cấp của chúng nó quá thấp so với những truyền thừa khác nên nó cũng không được nhắc đến. Mãnh Hổ Quyền chỉ là tứ phẩm còn Dụng Linh Thương thì là ngũ phẩm.
Từng cú ra quyền của Lý Nguyên ngày càng hữu lực, những cú vung thương của hắn cũng dần mượt mà hơn. Chỉ mất ba canh giờ, hắn đã bắt đầu thành thạo hai môn vũ kỹ này.
Đang say sưa tập luyện thì có một thiếu nữ từ bên ngoài tiến vào. Lý Nguyên dừng lại quá trình luyện tập, quay sang quan sát.
Nàng khoác trong mình một bộ váy màu xanh thẩm, bên trên váy có thêu dệt những con chim hoàng yến. Mái tóc dài đen nhánh để ngang vai. Làn da trắng trẻo, mịn màng. Gương mặt thanh tú, không quá sắc sảo nhưng lại toát ra một vẻ nhẹ nhàng, dễ gần.
Lý Nguyên nhận ra nàng. Trên đường đến phủ thành chủ hắn cũng đã được lão quản gia cho nhìn qua chân dung của các nhân vật khá có tiếng trong thành. Vì thế hắn biết được cô gái trước mặt đây chính là hòn ngọc quý của phủ thành chủ, cô con gái duy nhất của Dương Khai.
Dương Tiêu Linh đánh giá Lý Nguyên một hồi rồi nói:
" Nhìn ngươi cũng không có gì đặc biệt ngoài dung mạo tạm được ra. Tại sao phụ thân lại đánh giá ngươi có thể giành được danh hiệu đệ nhất trong lần tuyển sinh này cơ chứ?"
Lý Nguyên cười cười đáp lại:
" Được thành chủ đại nhân xem trọng là may mắn của tại hạ, không biết tiểu thư hôm nay đến đây với mục đích gì."
Dương Tiêu Linh bĩu môi:
" Chẳng phải chỉ là giết ba con yêu thú tụ nguyên thôi sao. Tuy là đã rất bất phàm nhưng như vậy còn chưa đủ để giành khôi thủ. Hôm nay ta muốn thử xem thực lực của ngươi như thế nào mà dám hứa chắc chắn với cha ta là ngươi sẽ làm được."
" Được rồi, vậy chúng ta lên võ trường đi." Lý Nguyên gật đầu. Dù sao hắn cũng đang không có người bồi luyện. Có đối thủ để chiến đấu thực thụ cũng có thể giúp hắn nhanh chóng tiến bộ hơn.
Dương Tiêu Linh bước trân lên võ trường. Lý Nguyên chắp tay hướng nàng nói:
" Nhường nàng ra tay trước."
Dương Tiêu Linh không khách khí. Dù nàng không phục việc bị đánh giá thấp hơn Lý Nguyên nhưng nàng cũng không thể phủ nhận rằng hắn rất mạnh. Không chút khinh thường nào, nàng lao vọt đến tung ra một quyền, nhắm vào ngực Lý Nguyên.
Lý Nguyên không tránh không né. Tay phải hắn hóa thành một chưởng đỡ một quyền kia của nàng. Tay trái hắn vung quyền, đấm thẳng về phía nàng.
Dương Tiêu Linh giật mình, nàng cảm giác được lực lượng của Lý Nguyên không kém gì mình. Điều này khiến nàng vô cùng khó tin. Phải biết, nàng chính là Tụ Nguyên tầng sáu, lại khai mở lên tới 16 đường kinh mạch. Trong khi đó Lý Nguyên chỉ là Tụ Nguyên tầng hai. Nàng còn không biết Lý Nguyên đây là đang nhường nhàng. Qua thời gian luyện tập, Lý Nguyên cũng đã ước lượng được thực lực của mình. Khi bộc phát toàn bộ 128 kinh mạch kết hợp với khí lực của hắn thì lực lượng có thể ngang với Tụ Nguyên tầng bảy.
Nhận thấy lực lượng nàng không thể thắng Lý Nguyên, Dương Tiêu Linh liền vận dụng linh lực ngưng tụ thành hỏa diểm trên nắm đấm, tiếp tục đấm về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh, hắn vận dụng thủy linh lực vào chưởng pháp, tiếp tục đỡ lấy nắm đấm của nàng. Thủy linh lực từ tay hắn trào ra dập tắt hỏa linh lực của Dương Tiêu Linh.
Thấy Lý Nguyên vẫn dễ dàng chống đỡ được, nàng liền vận dụng vũ kỹ.
Linh Hỏa Chưởng!
Lần này hỏa linh lực tụ hội vào tay của Dương Tiêu Linh mạnh hơn trước, lực lượng của nàng tăng lên gấp 3 lần đánh về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên cũng không chịu thua kém, hắn cũng vận dụng vũ kỹ.
Mãnh Hổ Quyền!
Một quyền đấm ra, dù Lý Nguyên vẫn không dùng toàn lực nhưng lực lượng trong quyền này gia tăng gấp năm lần.
Chưởng quyền va chạm, Dương Tiêu Linh bị đánh lùi về phía sau hàng chục bước. Nàng bất khả tư nghị nhìn Lý Nguyên rồi nói:
" Ta nhận thua."
Nàng cuối cùng cũng biết vì sao phụ thân mình coi trọng Lý Nguyên đến như vậy. Hắn thực sự là một thiên tài hiếm gặp.
" Hi vọng ngươi có thể đạt được khôi thủ như những gì ngươi nói." Dương Tiêu Linh bỏ lại một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
Lý Nguyên cũng không để ý đến lời nói của nàng. Hắn quay về phòng nghỉ mà lão quản gia chuẩn bị cho hắn, bắt đầu lấy nguyên thạch ra tiếp tục tu luyện.