Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 49: Chương 49




Hiện tại, Hạ Khai cho rằng chính thầy mới là bậc thầy tán tỉnh. Cậu đột nhiên vòng tay qua cổ Ngụy Thầm, nghiêng mặt hôn lên môi hắn.

Khi tỉnh táo mà lại chủ động mạo phạm Ngụy Thầm, toàn thân cậu như bốc cháy, vành tai đỏ bừng. Môi vụng về chạm vào, không hề đi sâu, chỉ lướt trên bề mặt tìm kiếm.

Hạ Khai li3m nhẹ khóe môi ướt át của Ngụy Thầm, định kết thúc hành động mạo phạm này.

Nhưng Ngụy Thầm kịp thời nắm lấy tay cậu, ngăn cậu lùi lại.

Nhìn vào ánh mắt cậu, Ngụy Thầm hiếm khi vui vẻ cười: "Chỉ vậy thôi à?"

"... Gì mà chỉ vậy thôi?"

"Khai Khai đã muốn quyến rũ tôi, như vậy chưa đủ đâu."

Hạ Khai tức đến bật cười: "Thầy đừng nói nữa!"

Dù bề ngoài có thế nào, cậu vẫn là một đứa trẻ ngây ngô, lời nói và những gì từng trải qua thực chất là hai chuyện khác nhau, thậm chí còn không bằng sự tự tại của Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm mỉm cười: "Cùng tôi ra ngoài một chuyến, có một cuộc họp."

Những cuộc họp cần Ngụy Thầm tham dự đều là hội nghị Liên Bang, Hạ Khai chưa từng tham gia những sự kiện như vậy. Nghe đối phương nói đột ngột như thế, trong đầu cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ngụy Thầm xoa nhẹ lòng bàn tay ấm áp lên mặt Hạ Khai: "Đừng nghĩ nhiều, cứ xem như đưa em ra ngoài chơi một thời gian."

Hạ Khai không mấy tán đồng: "Nhưng em đã qua cái tuổi thích chơi bời rồi."

Ánh mắt Ngụy Thầm như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh. Lịch trình được sắp xếp xong, Hạ Khai bị Ngụy Thầm "đóng gói" mang đi. Trên đường là dải ngân hà mênh mông, trong khoang tàu rộng lớn chỉ có cậu và thầy của mình. Hạ Khai liên tục quay đầu nhìn ra ngoài, muốn nói với Ngụy Thầm điều gì đó nhưng lại thôi.

Cậu từ hành tinh khác đến Liên Bang, lúc trước ngồi trên phi thuyền cùng với những người có xuất thân giống mình, tất cả đều từ hành tinh xám bò ra ngoài, chen chúc chật ních trong một không gian chật hẹp, hướng đến một nơi xa lạ mà họ hằng mơ ước. Tối tăm, ngột ngạt, không ai có thể tưởng tượng rằng hành trình bay có thể rực rỡ đến vậy.

Cậu cứ thế nhìn ra ngoài khoang tàu suốt dọc đường, đến khi đặt chân xuống điểm đến thì đã mệt đến rã rời. Ngụy Thầm dặn người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cậu, còn bản thân thì lập tức tham dự cuộc họp.

Hạ Khai ngủ một giấc thật say sưa, lúc tỉnh dậy, sảnh ngoài đã dọn sẵn đồ ăn nóng hổi. Căn phòng xa hoa khiến cậu nhìn mà không xuể. Cậu hỏi người phục vụ đang định rời đi, biết được Ngụy Thầm đã ra ngoài họp.

Cuộc họp được phát sóng trực tiếp toàn Liên Bang. Hạ Khai mở thiết bị trình chiếu, chọn bừa một kênh quốc tế, rất nhanh đã nhìn thấy khung cảnh tại hội nghị mà Ngụy Thầm nói sẽ tham dự. Cậu xem một lúc, đến khi ống kính dừng lại trên gương mặt Ngụy Thầm, hơi thở không tự chủ mà chậm lại.

Trước kia nhìn thế nào cũng không cảm thấy gì, thầy là người mà cậu tôn trọng, ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ, khi mối quan hệ đã thay đổi, mỗi đường nét trên người Ngụy Thầm đều trúng ngay vào những điểm mà cậu muốn mạo phạm. Ý nghĩ kéo vị thần xuống khỏi bệ cao càng mãnh liệt, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu run rẩy.

Ngụy Thầm trở về, Hạ Khai đang nghịch đóa hoa trong tay. Thấy hắn bước vào, cậu lập tức ôm hoa đi tới, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, không chớp.

Cậu hỏi: "Thầy ơi, thầy họp bao lâu rồi?"

Ngụy Thầm đáp: "Mười hai tiếng."

Hạ Khai thắc mắc: "Rõ ràng chưa tới một ngày nhưng tại sao em vừa ngủ dậy đã muốn gặp thầy nhỉ?"

"Khi em đứng ngoài ban công ngắm cảnh, chẳng thấy gì ngoài hình bóng của thầy. Khi em sắp xếp những bông hoa người ta gửi tới, chúng cũng biến thành dáng hình của thầy nữa."

Hạ Khai li3m môi, cẩn thận tỉa tót bó hoa trong tay rồi dâng lên trước mặt Ngụy Thầm. "Thầy ơi, hay là chúng ta kết hôn đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.