Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 50: Chương 50




Cậu chắc là bị cơn nóng đầu làm mờ lý trí, chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra.

Mùi hương hoa tràn ngập, vì xấu hổ mà cơ thể Hạ Khai thoáng tỏa ra chút ngọt ngào. Luồng pheromone mỏng manh quấn lấy lọn tóc của Ngụy Thầm, xoay tròn bên khóe môi hắn, e dè như muốn đặt một nụ hôn xuống.

Vừa hỏi xong, Hạ Khai lập tức hối hận. Hoa đã dâng lên, rút lại không được, mà không rút lại thì chẳng khác nào ép cưới Ngụy Thầm. Nếu hắn không đồng ý, tình cảnh của cả hai sẽ càng khó xử.

Bó hoa trong tay bỗng nhẹ bẫng, Hạ Khai sững sờ nhìn Ngụy Thầm nhận lấy nó, nghẹn lời.

Cậu tìm lại giọng nói vỡ vụn: "Thầy… thầy nhận hoa của em là có ý gì?"

Ngụy Thầm bật cười khẽ: "Em nói cưới, vậy về rồi tôi sẽ sắp xếp."

"Em…" Trái tim Hạ Khai như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực: "Em chỉ nói linh tinh thôi, ai lại kết hôn nhanh như vậy chứ!"

Nhưng cậu cũng đã cầu hôn rồi, hơn nữa là chủ động nói ra. Giờ mà phủ nhận thì chẳng khác nào kẻ bạc tình phủi tay.

Thầy nói về rồi sẽ sắp xếp chuyện cưới xin… Hạ Khai cảm thấy cổ họng nóng ran, im lặng hồi lâu, không biết có nên thực sự kết hôn với Ngụy Thầm hay không.

"Mọi chuyện cứ để tôi lo."

Hạ Khai quan sát kỹ sắc mặt Ngụy Thầm. Đối phương vẫn điềm nhiên như nước, dường như đối với chuyện kết hôn, hắn không phản đối cũng chẳng quá hân hoan.

“Câu nói của em khi nãy, tôi rất thích nghe.”

Hạ Khai: "…"

Nhìn điệu bộ không hề giống nói đùa, cậu cũng không tìm được lý do để biện hộ. Dù sao thì chuyện nhớ đối phương đến sinh ảo giác là thật, còn kết hôn lại là suy nghĩ bộc phát trong khoảnh khắc.

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sau này có lập gia đình hay không. Với xuất thân như cậu, liệu có ai ngó ngàng tới không? Lùi thêm một bước, dù có kết hôn, cậu cũng chưa bao giờ tưởng tượng về cuộc sống sau đó, liệu mình có đủ khả năng để xây dựng một mái ấm.

Hạ Khai lớn lên trong cảnh gia đình đổ vỡ, môi trường trưởng thành đầy áp lực và méo mó. Chính vì chưa từng có một gia đình đúng nghĩa, nên cậu không dám dễ dàng thử nghiệm.

Cơn xúc động dần lắng xuống, Hạ Khai nghiêm túc hỏi Ngụy Thầm: "Thầy ơi, thầy nghĩ hôn nhân là chuyện giữa em với thầy, hay là chuyện giữa em với cả gia tộc Ngụy? Hoặc là cả hai? Em không có gia đình đứng sau, tôi chỉ là một đứa cô độc mà thôi."

Một con phù du chẳng thể lay động đại thụ, đạo lý môn đăng hộ đối cậu vẫn hiểu. Dù Ngụy Thầm có quyền cao chức trọng thế nào, là người nhà họ Ngụy, hắn vẫn phải cân nhắc nhiều điều.

Hạ Khai chưa bao giờ dựa vào sự dung túng của Ngụy Thầm để vô hạn làm càn. Kết hôn là chuyện hệ trọng, cậu hy vọng đối phương có thể suy nghĩ thấu đáo. Dù pheromone của họ phù hợp đến thế nào… không, chẳng thể chỉ dùng từ "phù hợp" để miêu tả, họ là duy nhất của nhau.

"Thầy, thầy suy nghĩ vài ngày đi. Nghĩ kỹ rồi về hãy cho em câu trả lời, được không?"

Hạ Khai cũng muốn cho bản thân thời gian để suy xét. Đôi lúc cậu không phân biệt nổi cảm xúc của mình với Ngụy Thầm là do chiếm hữu nhiều hơn, hay là thứ gì khác.

Nhưng rõ ràng, tâm trí cậu đã bị Ngụy Thầm chiếm trọn. Không thể nào chỉ là tình nghĩa thầy trò như trước nữa. Cậu không muốn đưa ra quyết định để rồi hối hận.

Ngụy Thầm nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu.

.

Căn hộ xa hoa này có một điểm kỳ lạ khó hiểu: trong dinh thự rộng lớn như vậy, lại chỉ có một phòng ngủ. Điều không hợp lý hơn nữa là trong phòng chỉ có một chiếc giường đôi, rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho cặp đôi.

Hạ Khai do dự: "Không đặt thêm phòng khác sao?"

Ngụy Thầm liếc cậu, như thể thấy buồn cười.

Cậu định đi hỏi lễ tân xem còn phòng trống không, nhưng quay đầu lại thì nghe thấy giọng điệu hơi bất đắc dĩ của Ngụy Thầm.

"Hạ Khai, ở cạnh tôi khiến em áp lực đến vậy sao?"

Hạ Khai nghĩ thầy đang dùng sai kiểu câu nghi vấn. Đúng là có áp lực thật.

Ngụy Thầm nới lỏng cổ áo, mái tóc chỉnh tề có chút rơi xuống trán, trông hắn có phần thư thái hơn ngày thường: "Em sợ tôi?"

Hạ Khai: "…"

Ngụy Thầm vẫn thong dong hỏi: "Sao lại sợ tôi chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.