Mùi rỉ sắt nhanh chóng lấp đầy căn phòng, máu bị ma tức màu đen nhuộm thành đỏ sẫm.
Vài kiếm của Chu Ỷ Mi đều dùng hết sức lực toàn thân. Kiếm khí ngưng tụ xuyên qua, nổ tung khi chạm vào máu lẫn cốt tủy, giống như hàng ngàn cơn gió lạnh đang vần vũ, luồng gió nào cũng mang tới nỗi đau đớn khó lòng chịu đựng.
Không biết bởi vì đau đớn hay hối hận, hai mắt Tạ Du dần phủ trong màu đỏ máu. Chúng bị nhuộm ướt bởi nước mắt, trông chẳng khác nào giọt máu đọng nơi ấy.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Gã liên tục lẩm bẩm, tiến lên một bước muốn tới gần nàng ấy hơn: “Ta thật sự không biết, ta nghĩ nàng không cần ta nữa. Ta vẫn luôn yêu nàng, có thể tha thứ cho ta được không? Nhất định nàng còn yêu ta mà, nàng yêu ta, đúng không?”
Chu Ỷ Mi lùi về sau né tránh. Tuy rằng nàng ấy không lên tiếng trả lời, nhưng biểu cảm trên mặt đã thể hiện rõ ràng suy nghĩ trong lòng.
Rõ ràng nàng ấy muốn nói: Đồ ngu, nói tiếng người đi.
Bạch Diệp xoa cằm thở dài, tròng mắt gần như rơi vào trong gương tròn: “Chu tiểu thư tàn nhẫn ghê! Sao cái vẻ tàn nhẫn của nàng ấy lại có thể dứt khoát và quyến rũ tới vậy chứ? Tại hạ bội phục, bội phục!”
Ninh Ninh cũng xem với tâm trạng thoải mái: “Đây mới là diễn biến bình thường của câu chuyện chứ! Tạ Du làm nhiều chuyện ác như vậy, sao Chu tiểu thư có thể tiếp tục yêu gã? Bây giờ hối hận có ích gì, thông qua những việc gã làm là biết tên này sớm mục nát từ trong xương cốt rồi.”
Nói xong sắc mặt nàng trầm xuống, ánh mắt bình tĩnh dừng trên mặt gương: “Lạ quá… Mọi người có thấy bộ dáng của Tạ Du hơi kỳ lạ không?”
Vĩnh Quy lên tiếng: “Ừ.”
Ma khí bên cạnh Tạ Du còn đậm hơn trước.
Trấn Sùng Lĩnh bị Ma tộc chiếm đóng, khắp nơi đều bao phủ trong lớp khí đen nhạt màu.
Những khí đen ấy tựa như sương mù, không dễ quan sát lắm, nhưng từ khi Chu Ỷ Mi rút kiếm tới giờ phút này, bóng đen bao phủ quanh người Tạ Du ngày càng nồng đậm hơn, như thể đông đặc lại.
“Không ổn.”
Mạnh Quyết chậm rãi nói: “Tâm ma sinh ra, ma khí bùng nổ… Mấy người còn nhớ ngọn lửa lớn đã thiêu rụi toàn bộ Sùng Lĩnh không?”
Mí mắt Ninh Ninh giật giật.
Chắn chắc Chu Ỷ Mi là nỗi đau cả đời trong lòng Tạ Du. Giờ đây sự thật năm đó lần lượt được phơi bày. Vào lúc gã nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp thế nào, nhất định sẽ khiến tâm ma lan tràn.
Một khi tâm ma sinh sôi, dưới sự suy sụp tột độ…
Nó còn mê hoặc tâm trí, khiến ma khí của gã tăng mạnh, biến gã thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Bạch Diệp hốt hoảng: “Không ổn! Vậy Chu tiểu thư…”
Trong gương tròn, khí đen bắt đầu nổi lên.
Đôi mắt đỏ tươi như máu của gã thanh niên tuấn tú vốn đang khóc lóc ăn năn, phần trán và cổ hiện rõ những đường gân xanh.
Sương đen hung bạo như đã hóa thực thể, bất ngờ không kịp đề phòng lao thẳng về phía mặt Chu Ỷ Mi!
Chu Ỷ Mi cực kì nhạy bén, cay mày lùi về sau, đồng thời vung kiếm chém xuống một nhát. Dưới ánh sáng trắng rực rỡ, ma khí vỡ vụn ầm ầm.
Tạ Du hoàn toàn không hay biết điều này. Đôi mắt gã ngơ ngác nhìn nàng, ma khí ngưng tụ lại, hiện ra một thanh trường kiếm trong tay gã.
Kiếm pháp truyền thừa của Chu gia nối tiếp qua nhiều thế hệ, vậy nên bí tịch Chu Ỷ Mi tặng gã năm đó, hơn phân nửa là kiếm phổ cực kỳ trân quý.
Cuối cùng, những sát chiêu đó lại dùng trên người nàng ấy.
Kiếm khí hòa với ma tức quét đến, nơi đáy mắt Chu Ỷ Mi chỉ toàn quyết tâm thấy chết không sờn.
Hôm nay nàng ấy tới đây để trả thù, nàng ấy vốn không định sống sót ra ngoài.
Tuy rằng phần lớn thị vệ và nha hoàn trong Chu phủ đều bị nàng ấy đánh bất tỉnh, đảm bảo rằng trong thời gian ngắn sẽ không ai làm phiền. Nhưng dù sao vẫn có một số ma binh đóng quân tại Sùng Lĩnh, đợi khi họ phát hiện động tĩnh, kiểu gì cũng lùng sục khắp nơi để truy bắt nàng ấy.
Bất kể thế nào, chỉ cần có thể kéo Tạ Du chết cùng là nàng ấy đã thấy thỏa mãn.
Nhưng chưa bao giờ nàng ấy nghĩ Tạ Du lại bùng nổ tâm ma mạnh mẽ ngay lúc này.
Với cơ thể bị tra tấn tới mức yếu đuối vô dụng như nàng ấy, nếu muốn chiến thắng gã, sợ rằng…
Chu Ỷ Mi cắn răng nắm chặt chuôi kiếm.
Tạ Du đánh mất thần trí, chỉ cầm kiếm chém bừa lung tung. Ma khí liên tục nổ tung trong không khí, hóa thành tia lửa lan ra bốn phía. Một tiếng thét dài vang lên, thế lửa bùng khắp căn phòng như một con rồng lớn.
Một luồng kiếm phong mạnh mẽ lao tới, Chu Ỷ Mi đang tính phản kích thì bỗng nhiên phát hiện luồng luồng kiếm khí khác nhanh chóng lao tới bên cạnh, dùng sức bổ đôi đòn tấn công của Tạ Du.
Nàng ấy ngạc nhiên quay đầu lại, trông thấy đám người Ninh Ninh.
“Chu tiểu thư đừng sợ. Chúng ta là đệ tử tiên môn, tới đây để trừ ma!”
Bên cạnh Bạch Diệp xuất hiện vài tấm phù chú, trong lúc tập trung khống chế gió, hắn ta còn hét to lại: “Tất cả lời nói trước đó của ta đều là dối trá. Hà Chưởng môn của Lưu Minh Sơn anh minh thần võ, đệ nhất thiên hạ!”
Bên ngoài kính, Hà Hiệu Thần ho nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Mạnh Quyết không hề thay đổi, tụ lực trên trường kiếm: “Tại hạ không phải là Thiên Tiện Tử. Sư tôn giỏi hơn ta rất nhiều, lúc đứng cao thẳng kiêu hãnh như thông, khi nằm xuống thì tựa núi ngọc cao sắp đổ.”
“Ta muốn sám hối. Tất cả những chuyện của ta và Chân Tiêu kiếm tôn đều do ta bịa ra hết!”
Ninh Ninh cũng cố gắng hết sức lật ngược tình thế, tranh thủ một chút cơ hội sống sót cuối cùng sau khi rời khỏi Tháp Luyện yêu:
“Sư bá, tuy rằng rất ít khi trò khen ngài nhưng đó là vì không muốn những ngôn từ thô tục của trò làm vấy bẩn kiếm ý cao quý của ngài thôi! Dù trò có chết, bị đóng đinh trong quan tài, trò cũng muốn dùng giọng nói mục nát này gào lên từ trong mộ: Kiếm pháp của Chân Tiêu kiếm tôn là vô song!”
Không ngờ người phụ nữ này còn biết nịnh nọt!
Bạch Diệp nhìn nàng với gương mặt hoảng hốt. Trước đó, nhất định là Hà chưởng môn bị những ngôn từ kia của hắn ta chọc giận rồi, nếu lúc này còn so sánh kém hơn Chân Tiêu kiếm tôn, chắc chắn hắn ta xong đời luôn!
“Hà Chưởng môn hết sức tuyệt vời. Lần nào xuất hiện cũng khiến nhiều người không ngủ được nhưng ngài ấy chẳng quan tâm; dù cho bao người tương tư đi nữa, ngài cũng chẳng màng; bất kể có bao nhiêu người chịu cơn giày vò khi yêu mà không có được, ngài cũng chẳng để ý!”
Ánh lửa xuất hiện trong Bạch Diệp, nhằm thẳng phía sau Tạ Du, rồi bị một kiếm xua tan.
“Còn nhớ Hà Chưởng môn từng nuôi một con thỏ con. Nó ăn cỏ dại rồi chết vì tiêu chảy. Lúc ngài ấy ôm nó buồn bã trước mặt ta, trong đầu ta chỉ còn một suy nghĩ…”
Hắn ta vừa đánh vừa gào lên chan chứa tình cảm: “Ta nghĩ ước gì kẻ chết đó là ta, chứ không phải nó!”
Lần này ngay cả Mạnh Quyết cũng kinh ngạc quay ra nhìn gã.
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
Thế này còn so sánh kiểu gì gì nữa, tung hô cấp thần, khen người một ngàn tự hại tám vạn, chẳng ai nịnh hót được hơn hắn ta nữa!
Hay cho một cảnh đại chiến lại trở thành hiện trường xum xue, các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính đều bật cười.
Hà Hiệu Thần nhìn dãy núi phía xa, sờ chòm râu dài không tồn tại của mình: “Nên rán lên hay chiên giòn đây?”
“Đừng tức giận với đám đệ tử nhỏ tuổi, giữ thể diện cho tụi nó một chút.”
Chân Tiêu đáp: “Hấp đi.”
Thiên Tiện Tử gật đầu.
Ít dầu, ít muối, không cần phải ném vào chảo dầu sôi, quả là giữ đủ thể diện.
Ninh Ninh không biết cuộc đối thoại giữa ba người kia, còn đang tự hào với trò nịnh nọt của bản thân. Sau khi khen ngợi tâng bốc Chân Tiêu lên trời, nàng không hề thả lỏng mà vây công Tạ Du.
Nàng đã tốn không ít tinh lực để giải quyết Ảnh Ma, giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể khua khoắng bên ngoài góp cho đủ số. Thực lực chính của nhóm người là Chu Ỷ Mi, Bùi Tịch, Mạnh Quyết và Bạch Diệp.
Rap của tiểu sư phó Vĩnh Quy thuộc loại công kích tinh thần, không có bao nhiêu tác dụng với chó điên Tạ Du, chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ bên cạnh.
Thuật ngũ hành kết hợp với kiếm quang tấn công, dù cho tu vi của Tạ Du có cao đi nữa, giờ đây tâm trí gã rối loạn, chỉ biết đánh bừa, chắc chắn gặp bất lợi trước sự tấn công đồng lòng của mọi người.
Ngọn lửa ma do cơn giận của gã nổ tung từng tầng. Ánh lửa cuồng nộ, tiếng gào lên thê lương, trong lòng Ninh Ninh biết tình thế đã được quyết định.
Hoặc nên nói, bất kể đối mặt với bọn họ hay Chu Ỷ Mi, Tạ Du đã định sẵn kết cục thất bại ngay từ đầu.
“Nếu cuối cùng Tạ Du bị nhốt vào trong Tháp Luyện Yêu…”
Trước khi đến nàng từng hỏi Mạnh Quyết: “Vậy trong lịch sử thực tế, dù không có người khác ra tay giúp đỡ, cuối cùng Chu Ỷ Mi vẫn đánh bại được gã đúng không?”
“Ừ.”
Mạnh Quyết uể oải đáp lời, đuôi mắt ngậm cười, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói thông qua một trận đấu sinh tử giúp nàng ấy lĩnh ngộ được kiếm ý thiên phương, tu vi tăng vọt, nhảy từ Nguyên Anh vào Hóa Thần kỳ, chém giết trăm ngàn tà ma - có lẽ chính là ngày hôm nay.”
Bạch Diệp thở phào một hơi: “Nếu không sao có thể trở thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Vạn Kiếm Tông chứ… Chắc chắn Tạ Du không ngờ được mình đã chọc phải một quái vật tu luyện.”
Đúng vậy, ngay cả khi không có bọn họ giúp đỡ, Chu Ỷ Mi vẫn sẽ thành công. Biến số duy nhất là Tạ Du có thể giữ được tính mạng hay không.
Dù chịu nhục nhã suốt nhiều ngày nay, dù sức lực yếu ớt, lẻ loi một mình, đối mặt với kẻ thù nhập ma phát cuồng lên nhưng bằng vào trường kiếm của mình, nàng ấy vẫn trảm gã dưới kiếm.
Vậy nên khi Mạnh Quyết nhắc tới nàng ấy lúc ở hậu viện, mới có thể nở một nụ cười thần bí: “Chắc hẳn mọi người không ngờ được, vị Chu tiểu thư kia… là Tĩnh Hòa Trưởng lão của Vạn Kiếm Tông sau này.”
Tĩnh Hòa. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Nhìn khắp thiên hạ hôm nay, kiếm tu có thể dùng tay trái cầm kiếm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đó người nổi danh nhất là một nữ tu với hiệu “Tĩnh Hòa” của Vạn Kiếm Tông.
Nghe đồn chẳng ai rõ lai lịch của nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy đột nhiên xuất hiện trong đại chiến tiên ma, từ đó lập chiến công hiển hách.
Cô gái áo trắng, phong tư trác tuyệt, tính cách trầm lặng nên ít khi tiếp xúc với người ngoài, giống hệt sư tôn của Hạ Tri Châu, hàng năm đều ở dưới chân núi hàng yêu trừ ma. Đa số đệ tử đều chưa từng thấy chân dung của nàng ấy.
Chu Ỷ Mi đã thực sự báo được thù. Khi Tạ Du phí hoài cả đời trong Tháp Luyện Yêu, nhận hết mọi đau khổ, nàng ấy dùng kiếm vang danh khắp nơi, chứng đạo của mình.
Mà ngọn lửa rực cháy năm đó, như tia chớp rạch ngang trời, nữ tu với thanh trường kiếm nhiễm máu, giữa máu và lửa, nơi đầu mày mang sát khí lạnh băng.
Trông thấy trường kiếm của Bùi Tịch xuyên thẳng vào tim Tạ Du, Ninh Ninh bỗng nghĩ:
Nếu có thể nhìn tận mắt tình cảnh ngay lúc đó thì tốt biết bao.
Trường kiếm xuyên vào tận xương, ma vật điên cuồng gào thét.
Gương mặt Bùi Tịch thờ ơ, đôi mắt đen nhánh không thấy rõ biểu cảm, chỉ có ánh lửa cuồn cuộn thấp thoáng đang vần vũ.
Sắc mặt người thanh niên đứng ngay trước mặt hắn sửng sốt. Lệ khí trong ánh mắt gã dần tan đi, một lần nữa trở nên rõ ràng.
Trong cặp mắt đỏ bừng kia có đau đớn kèm thêm chút tức giận, cũng có sự nhẹ nhõm và giải thoát.
Bùi Tịch đối diện với gã, hơi nhếch miệng, cuối cùng không nói chữ nào.
Kế đó rắc một tiếng.
Đúng như Ninh Ninh phỏng đoán, Tạ Du bị trọng thương chết trong ảo cảnh. Chấp niệm bị phá, Phù Đồ Cảnh cũng bước vào hồi kết.
Mọi thứ ở đây đều là ảo cảnh do chấp niệm tạo ra. Thứ đụng độ tiếp theo, mới là tầng 62 thật sự.
Cộng với Ma quân Tạ Du bị nhốt trong Tháp Luyện Yêu hàng chục năm.
*
Ninh Ninh mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một vùng bầu trời tối tăm vô tận.
Không rõ lúc này là sáng sớm hay chạng vạng, ánh mặt trời như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối. Khi nàng bò dậy khỏi mặt đất, ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Tầng 62 thực sự không có mái vòm xanh như Sùng Lĩnh, cũng không thấy được rừng cây rậm rạp xanh tốt.
Mặc dù chốn này như một ngọn núi hoang nhưng lại chưa đầy ma khí đậm đặc. Tất cả cây rừng đều khô héo, trông như những mảnh xương cốt của con người đang đổ gục xuống.
Mặt đất rải đầy sỏi đá và xác ma thú, lưng Ninh Ninh bị cấn tới phát đau.
Trước đó họ vào nhầm ảo cảnh, có lẽ lúc này đã bị phân tán đi khắp nơi. Linh lực của nàng không đủ, trong hoàn cảnh này hết sức bất lợi, nếu bỗng nhiên gặp phải thứ gì đó…
Suy nghĩ này còn chưa chính thức thành hình, Ninh Ninh đã nghe thấy tiếng thú gầm nhẹ.
Nàng nhìn theo phía âm thanh.
Một con lợn rừng bị ma hóa có kích thước gấp ba lần nàng, trình độ xấp xỉ Kim Đan.
Bí cảnh của nhân vật chính: Cơ duyên, pháp bảo, bí tịch, vận đào hoa.
Bí cảnh của nữ phụ độc ác: Bị thương, chạy trốn, bị vả mặt, định luật Murphy.
Nữ phụ độc ác không có hào quang, Ninh Ninh yên lặng xoay người.
Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Phắn nhanh!
*
Một mình Bạch Diệp đi trong núi, thi thoảng ngẩng đầu lên quan sát xung quanh.
Chốn quỷ quái này tối tăm tới mức năm màu thành một, xung quanh tràn ngập mùi máu và ma tức nồng nặc. Ngay cả thở thôi hắn ta cũng không muốn thở, chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được Tạ Du thực sự, giải quyết gã rồi rời khỏi tầng 62.
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bạch Diệp đạo hữu… Bạch Diệp đạo hữu!”
Giọng nói này mơ hồ tới mức suýt nữa hắn ta đã nghĩ đây là ảo thuật do sơn tinh gian tà tạo ra. Tới lúc liếc mắt qua, tức thì hắn ta hít một hơi…
Trên vách đá màu xám đen lại xuất hiện một cái đầu to liên tục sáng lấp lánh!
Nhìn kĩ lại, hóa ra không phải đầu to, mà là cả người Vĩnh Quy cuộn tròn trong hố trên vách đá.
Tất cả mọi người đều biết, trong Tháp Luyện Yêu, mỗi người sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên tới một khu vực bất kì của nơi thí luyện.
Định nghĩa “bất cứ nơi nào” hết sức mập mờ, có núi cao vách đá, cũng có bên suối ven hồ, mà tình cảnh bây giờ của Vĩnh Quy…
Hắn ta bị dịch chuyển thẳng tới một cái hố lõm vào trên vách đá, không thể động đậy.
Cái hố này chỉ to cỡ nửa người, bị cây cối khô héo che lấp.
Tay chân tiểu hòa thượng bị vặn thành một quả bóng đáng thương, chỉ có cái đầu trọc tròn vo nhô ra bên ngoài, cố gắng há miệng hô hấp, trông chẳng khác nào con cá mòi trong món đóng hộp.
Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Diệp, Vĩnh Quy khẽ cười thều thào: “Tu Phật là một dạng thái độ, không để ý tới vật bên ngoài. Khóm ma thụ hôm nay làm ta nhớ tới sư phụ.”
Hắn ta có vẻ hứng thú, thả lỏng đôi mắt rồi tự nói tiếp: “Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa, trong chùa có một vị sư già, trông ông ấy rất đẹp. Đẹp cũng không tranh với xuân, chỉ báo khi xuân tới, đợi cho cây cối đã tươi tốt, ông ấy cười trong bụi rậm.”
Vĩnh Quy mỉm cười khi nói, nụ cười lan từ khóe miệng tới bên ngoài, kết hợp với cơ thể hắn ta lúc này, chẳng khác nào bị ném vào một chiếc máy giặt đảo tròn lên, trông vô cùng kỳ dị.
Sắc mặt Bạch Diệp tái mét, không giấu được sự chấn động trong lòng
Cao xanh ơi, lúc nghe thấy những lời kể này, trong đầu hắn ta chỉ có một ngôi chùa đứng khuất bóng cây xanh mướt, gió nhẹ thổi ra, một ông lão đầu trọc với khuôn mặt đầy nếp nhăn thò ra từ trong bụi cây xanh um.
Cố tình sao ông lão kia không chịu ngồi im. Ông ta gãi đầu như một con chuột túi, thi thoảng còn nhếch miệng cười toe toét. Những bông hoa mùa xuân nở rộ, cái đầu trọc tỏa ánh sáng rạng ngời, vừa mềm mại lại xinh đẹp, khiến ánh mắt hắn ta, thậm chí cả linh hồn đều được gột rửa trong nháy mắt.
Khiếp hãi luôn.
Trước đó lúc bọn họ bịa đặt ân oán sư môn, đáng lẽ nên để hòa thượng Vĩnh Quy này bộc lộ tài năng của mình, bảo đảm dọa cho từ thể xác tới linh hồn Tạ Du đều vỡ tan, từ đây không dám tin tưởng vào tình yêu nữa, một lòng hướng cửa Phật.
Một câu hỏi nghiêm túc xuất hiện trong đầu hắn: Rốt cuộc Phạn Âm Tự là chốn nào?
“Ông trời của ta ơi, đẹp cũng không tranh với mùa xuân. Lúc ông ấy cười trong khóm cây, trong đầu ta đã hiện lên hình ảnh.”
Thiên Tiện Tử cười ha ha, cố gắng thốt ra lời nói: “Tịch Như đại sư! Đồ đệ ngoan Vĩnh Quy của ông nhắc tới ông kìa!”
Ông ấy vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, dễ dàng trông thấy một vị hòa thượng đứng trong đám tăng lữ.
Hòa thượng kia không già cũng không đẹp, ngoại hình sắc sảo, tầm mắt sáng, dáng người khỏe khoắn, đôi đồng tử đen nhánh như gỗ mun trong nước. Một vùng sáng vàng từ từ hiện ra trong đỉnh đầu đung đưa của ông ấy, chiếu sáng làn da màu đồng.
Sau đó truyền tới giọng Lâm Thiển: “Oa, đầu của Tịch Như đại sư biến thành màu đỏ rồi! Hay ghê!”
Khúc Phi Khanh cũng ngạc nhiên: “Thoáng cái lại biến thành màu xanh rồi kìa! Không ngờ Tịch Như đại sư có thể vận dụng Đại Quang Minh Chú thuần thục tới vậy, không hổ là Phạn Âm Tự mạnh nhất.”
Có Trưởng lão khác của Phạn Âm Tự bổ sung: “Lần trước khi chúng ta đang tụng kinh, bầu trời bỗng mưa, ngọn đèn dầu tắt hết, nhờ có Tịch Như sư huynh thực hiện một thuật treo lơ lửng giữa không trung, đổi chiều trôi nổi giữa cả đám người, lúc này mới mượn chút ánh sáng từ Đại Quang Minh Chú.”
Tịch Như cười vang, gương mặt đẹp đẽ cong lên: “Quá khen, quá khen.”
Thiên Tiện Tử cố gắng tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó.
Hàng ngàn hòa thượng đang tụng kinh đêm khuya. Nhìn từ xa, chỉ có thể trông thấy một cái đầu sáng ngời treo trên bầu trời với nụ cười trên môi, đỉnh đầu liên tục tràn ra phật quang.
Trình độ này có thể dọa cho trẻ con nhà bên sợ tới bật khóc, so ra Ma giáo cũng biến thành bông sen trắng ngây ngô thanh thuần.
Bí pháp Đại Quang Minh Chú của Phật gia bị Tịch Như dùng như đèn neon để chiếu sáng. Các màu đỏ, cam, vàng, xanh lá cây liên tục thay đổi, rực rỡ tới mức biến chỗ của các Trưởng lão trở thành vũ trường nhảy ban đêm. Thiên Tiện Tử bị dọa tới nheo cả mắt vào.
Một câu hỏi hết sức nghiêm túc hiện lên trong đầu ông ấy: Rốt cuộc Phạn Âm Tự là chốn nào thế?
Về phần trong Tháp Luyện Yên, bộ dáng của Vĩnh Quy thật sự đáng thương, Bạch Diệp vừa nhìn vừa khóc, nước mắt chảy khỏi khóe miệng: “Đạo hữu đừng hoảng sợ, há há. Giờ ta sẽ giúp huynh đánh vỡ vách đá, hì hì.”
Dứt lời hắn ta bước lên một bước, trong lòng thầm niệm chú ngữ. Nhưng chưa kịp phát lực, hắn ta bỗng nghe một tiếng hét cách đó không xa: “Mau tránh ra! Bạch Diệp! Bạch đạo hữu!”
Là giọng của Ninh Ninh.
Vĩnh Quy bị kẹt trên vách đá không thể động đậy, bởi vậy chỉ có thể nhìn thấy một góc nhỏ của khung cảnh trước mặt.
Hắn ta nhìn thấy Ninh Ninh chạy vụt qua.
Ngoài ra còn có một bóng đen to lớn đang chạy rất nhanh, hình như là bò hoặc lợn rừng.
Biến chuyển đột ngột chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Sắc mặt Bạch Diệp vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm này. Hoảng sợ, tuyệt vọng, cộng thêm ngũ quan được phóng đại lên gấp hai lần bình thường.
Chỉ trong thoáng chống, Bạch Diệp mau chóng vặn vẹo, nhanh tới mờ đi, chẳng khác nào một con khi bay lên trời cao, trực tiếp bị bóng đen chạy như điên húc thẳng lên nơi không trung xa xăm!
Tốc độ của hắn ta nhanh tới mức khi người biến mất rồi, vẫn còn để lại một tàn ảnh mờ nhòe, vẫn giữ nguyên giọng nói và điệu cười trước khi bay đi.
Ngây thơ đơn thuần, đôi môi hơi hé ra, gào thét vang động đất trời: “Không!!!”
Vĩnh Quy không kìm được, cũng khóc lên thật to: “Há há, khụ khụ, ha ha.”
Hắn ta không hề phát hiện rằng do quỹ đạo của lực thay đổi đột ngột, nên pháp quyết mà phù tu trẻ tuổi niết trong tay bỗng nhiên đánh lệch về một bên.
Vừa hay nằm trên đỉnh đầu hắn ta.
Ninh Ninh khó lắm mới thoát được khỏi truy đuổi, hít một hơi lạnh khi trông thấy tàn ảnh bay di của Bạch Diệp. Không đợi nàng chạy tới cứu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bùm vang lên.
Nàng tò mò quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn.
Trên vách đá đen thui phía xa bỗng nhiên phun ra một lượng máu lớn!
Đây không phải điều ngạc nhiên nhất.
Thứ khiến Ninh Ninh kinh hãi tới mức tế bào cũng phân ly là sau khi phun máu thì núi đá vỡ vụn, một bóng người khá quen thuộc trượt khỏi khe nứt trên đá.
Vĩnh Quy với gương mặt đầy máu, Vĩnh Quy run rẩy như cá chết, Vĩnh Quy tỏa ra ánh sáng thần thánh như trẻ con…
Thế mà sinh ra từ cục đá giống hệt Tôn Ngộ Không!
Cảnh tượng này có phù hợp với sinh lý thông thường cơ bản nhất không? Chẳng phải tu sĩ ở Tu Chân Giới đều sinh từ bụng mẹ sao? Chưa bao giờ nàng nghe qua sự tích đặc biệt của Vĩnh Quy hết mà?
Đại não Ninh Ninh chết máy, một phỏng đoán khó tin xuất hiện trong đầu nàng.
Có lẽ trong nháy mắt thoát khỏi Phù Đồ Cảnh, nàng xui xẻo bước vào một thế giới song song khác.
Ở thế giới này, tất cả mọi người đều chui ra từ cục đá, vậy nên lúc Vĩnh Quy sinh ra, vách đá mới đau đớn tới trào máu như vậy.
Tiểu sư phó Vĩnh Quy là một đứa trẻ khó sinh.
Giữa lựa chọn khó khăn giữ lớn hay giữ nhỏ, cục đá vỡ vụn đã chọn giữ đứa nhỏ, đây là người mẹ vĩ đại cỡ nào chứ!
Ninh Ninh: “…”
Ninh Ninh đờ đẫn vỗ vỗ gương mặt mình.
Suốt ngày nàng nghĩ linh tinh cái gì đâu không vậy, rõ ràng trước đó tiểu hòa thượng mắc kẹt trong cục đá.
Sau đó rầm một tiếng, Bạch Diệp đáp xuống bên cạnh Vĩnh Quy.
Từ một con cá chết co giật biến thành hai.
Cảnh tượng bên trong Huyền Kính thảm không nỡ nhìn. Các Trưởng lão trông thấy toàn bộ cảnh mưu sát đều nghẹn họng chết lặng, im phăng phắc.
Chẳng biết ai lên tiếng hỏi: “Cái này… Chắc không thể quy vào ‘giết hại lẫn nhau’ đâu nhỉ? Có cần cưỡng ép kéo mấy đứa nó ra không?”
Chẳng ai đáp lời.
Ai giết Bạch Diệp, mà Bạch Diệp thì giết ai.
Đây là bí ẩn vĩnh cửu.