Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 114: Chương 114




Cả Lưu Minh Sơn và Phạn Âm Tự đều ngã ngựa.

Ninh Ninh đứng trước hai con cá chết, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.

Không chỉ vì tình trạng bi thảm của Vĩnh Quy và Bạch Diệp, mà còn vì một nguyên nhân khác còn quan trọng hơn nữa.

Trong nháy mắt Bạch Diệp ngã từ trên trời xuống, một tiếng vang cực kì đanh sắc vang lên bên tai nàng, nó chẳng khác nào lưỡi đao nhọn đâm thẳng tới óc.

Đó là tiếng nhắc nhở của hệ thống. Nó vang lên đột ngột khiến Ninh Ninh bị dọa cho kêu lên.

Vậy nên, giờ đang là cốt truyện gì đây?

Tâm trí nàng rối tung như một mớ bòng bong. Ninh Ninh vừa nâng hai người họ từ dưới đất lên, vừa cẩn thận đọc một lượt dòng chữ hiện lên trong đầu.

[Ninh Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Quyết ở ngay kế bên, nơi đáy mắt hiện lên vẻ độc ác tàn nhẫn.

Dù hắn là đại sư huynh trên danh nghĩa, nhưng từ trước tới nay hắn đều làm khó nàng. Thường ngày thấy nàng ngáng chân Bùi Tịch, hắn cũng luôn đứng về phía Bùi Tịch, khiến nàng ăn không ít đau khổ.

Nàng không cam lòng.

Tại sao tất cả mọi người đều hướng về phía Bùi Tịch? Hắn chỉ là con của một ma tu mà thôi, là quái vật không ngẩng đầu lên nổi, còn nàng thì xuất thân từ gia tộc danh giá, tiền đồ không thể đong đếm. Nghĩ thế nào đi nữa, nàng cũng phải là người được yêu chiều nhất.

Một đám ngu xuẩn!

Nghĩ tới vẻ giễu cợt thường ngày của Mạnh Quyết, một suy nghĩ dần dần hiện lên trong lòng nàng.

Ninh Ninh nghĩ, nàng muốn giết hắn.

Tầng 62 cực kỳ nguy hiểm, hiện giờ chỉ còn lại mình nàng và Mạnh Quyết đi với nhau. Chỉ cần tìm được điểm mù của thị linh quanh đây, cộng thêm chút mưu kế…

Dù hắn chết không chỗ chôn đi nữa, ai có thể đổ lỗi cho nàng đây?]

Ninh Ninh nhìn mà da đầu tê dại, từng trận gió lạnh thổi qua sau lưng nàng.

Trong các nhiệm vụ trước, mặc dù hệ thống sẽ sắp xếp cho nàng một số cốt truyện phù hợp với vai trò nữ phụ độc ác nhưng đa phần là mấy lời tranh cãi chẳng làm được gì, hoặc chỉ là trò đùa dai. Còn lần này thì khác.

Nàng phải ra đòn hiểm với Mạnh Quyết.

Ký ức chôn sâu dưới đáy lòng dần thức tỉnh một chút, Ninh Ninh nhớ được kha khá cốt truyện trong Tháp Luyện Yêu.

Bùi Tịch chỉ lủi thủi một mình, gần như chưa bao giờ tiếp xúc hay hợp tác với người khác, vậy nên trong nguyên tác rất ít khi miêu tả các đệ tử khác.

Chẳng biết may mắn hay bất hạnh, Ninh Ninh lại là một trong những kẻ “hiếm hoi” này.

Chỉ cần cốt truyện không chập cheng ở đâu, lát nữa họ sẽ gặp lại Mạnh Quyết, bốn người chia thành nhóm hai-hai, phân công nhau tìm kiếm bí mật nơi này.

Đợi khi nàng và Mạnh Quyết bước lên đỉnh vách núi, vào đúng trong điểm mù của thị linh, Ninh Ninh cần phải duỗi tay đẩy hắn ta tới trước.

Đương nhiên, còn lâu chiêu này mới thành công.

Mạnh Quyết cực kỳ cảnh giác, lúc nàng âm thầm tới gần hắn ta đã nhận ra ngay điều bất ổn. Đợi khi lòng bàn tay của Ninh Ninh sắp đụng vào hắn ta thì vừa hay hắn ta quay đầu lại.

Cũng chính lúc này trông thấy bàn tay đưa ra gây rối của nàng.

Đoán chừng Mạnh Quyết đã đề phòng từ trước. Nguyên do hắn ta quay đầu lại nhằm khiến nàng xấu hổ tới mức tối đa.

Động tác hại người rõ ràng như thế, quả thực khiến người ta hết đường chối cãi.

Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh đó thôi, Ninh Ninh đã đỏ bừng cả mặt, nổi da gà khắp người, đồng thời không khỏi nghĩ:

Ngay cả trong thời khắc sống còn như vậy, Mạnh Quyết còn không quên cố tình trêu đùa nàng, thực sự là trái tim đen sì luôn.

Khiến cho đầu óc nàng được khai sáng.

Trong lúc suy nghĩ này tràn ngập trong đầu, bên tai Ninh Ninh truyền tới giọng nam trong trẻo quen thuộc: “Ninh Ninh sư muội?”

Vừa ngước mắt lên, nàng đã bắt gặp một đôi mắt đen đang cười.

Mạnh Quyết - sắp trở thành mục tiêu ám sát của nàng - hoàn toàn không biết gì hết. Có lẽ bị bộ dáng ngốc nghếch của cô gái chọc cười, ý cười nơi đáy mắt hắn ta càng rõ hơn: “Muội nghĩ gì thế?”

“Ta, ta đang nghĩ, huynh-”

Đại não Ninh Ninh nhanh chóng vận chuyển.

Tuy nàng bị hệ thống ràng buộc, nhưng ít nhiều còn dùng được đầu óc, nhất định không ngốc tới mức mù quáng phục tùng hệ thống.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây để xem, thông thường hệ thống đều không xét tới kết quả mà chỉ tập trung vào quá trình rập khuôn.

Nói cách khác, chỉ cần đứng trên đỉnh núi duỗi tay ra trước, rồi viện được cái cớ chính đáng, nói không chừng nàng có thể thoát khỏi số phận bị Mạnh Quyết bắt quả tang ngay tại chỗ, tránh khỏi vận mệnh bị căm thù tới tận xương tủy.

Nghĩ tới đây, trước mắt Ninh Ninh sáng ngời.

Nàng có cách rồi.

Mạnh Quyết khoanh tay trước ngực, yên tĩnh quan sát biểu cảm thay đổi cực kỳ xuất sắc của tiểu sư muội nhà mình.

Trước đó nàng hồn bay phách lạc như một con cá mè hoa, đôi mắt trừng lên, liên tục nhả bong bóng;

Giờ đây đột nhiên như tiêm máu gà, cả người run lên, hệt như một cái bánh tét từ ngàn năm trước bật dậy.

Hắn ta cảm thấy hơi buồn cười, rất thành thật cong khóe miệng lên.

Ninh Ninh thấy tâm trạng hắn ta không tệ, vậy là đôi mắt trong vắt sáng ngời của nàng cũng cười rộ lên, giọng điệu úp mở: “Sư huynh, huynh từng nghe thấy bộ chưởng pháp nào từ trên trời giáng xuống chưa?”

Mạnh Quyết rất hợp tác hùa theo: “Ồ? Muội nói coi.”

Cô gái nghe thấy lời đáp thì cười he he, từ từ đưa tay ra, mô phỏng động tác đẩy về trước.

Động tác nàng vụng về, biểu cảm nghiêm túc, giơ tay lên với tốc độ cực kỳ chậm chạp, kèm theo đó dịch chuyển cơ thể. Đôi tay nàng lắc lư trong không trung, đẩy ra hai hình bán nguyệt tự nhiên.

Từ cá mè hoa biến thành bà rùa với mùi hương đỏ rực hoàng hôn.

“Đây là môn võ truyền thống của quê hương ta, tên là Thái Cực Bát Quái Chưởng.”

Ninh Ninh nghiêm mặt nói: “Mấy ngày gần đây ta đều chăm chỉ học tập, chỉ mong có thể thi triển chưởng pháp trên đỉnh núi, nhất định sẽ có phong pháp của bậc cao thủ võ lâm.”

Bịa chuyện xong xuôi, Ninh Ninh chỉ muốn tự thưởng cho mình một tràng vỗ tay trong lòng.

Biến điều xấu thành tuyệt vời, xoay chuyển tình thế, nàng quả thực là một thiên tài!

Đợi lát nữa lên đỉnh núi, khi hơi thở nàng bị Mạnh Quyết phát hiện, vào lúc hắn ta xoay người lại định lạnh lùng hạch sách…

Thì sẽ trông thấy nàng bước tới với ánh mắt đoan chính, bàn tay vươn ra khỏi lưng hắn ta theo chuyển động tròn, cuối cùng còn đưa ra lời mời hết sức chân thành: “Sư huynh, đến đây tập Thái Cực với ta đi!”

Quá thuyết phục, khiến người ta khó lòng bác bỏ được.

Không bao lâu nữa, trên đỉnh núi với sương đen vờn quanh có thể xuất hiện hai bóng người sóng vai nhau đánh Thái Cực, nhẹ nhàng êm dịu, đầy ắp chính khí!

Ninh Ninh sờ mũi một cách vô vọng.

… Chắc, chắc là thế nhỉ?

*

Là phúc hay họa đều không tránh khỏi. Sau khi Bạch Diệp và Vĩnh Quy băng bó miệng vết thương xong, tất cả bắt đầu diễn biến trật tự đúng theo cốt truyện ban đầu.

Trên tầng 62, ma thú tàn sát bừa bãi, khắp nơi tràn ngập ma khí nồng đậm.

Nhóm người quyết tâm kiếm thêm nhiều điểm tích phân hơn ở ngọn núi hoang này. Sau khi thảo luận một hồi, họ quyết định chia ra hành động, tìm kiếm hung ma và cơ duyên ẩn giấu trong bí cảnh.

Cộng thêm Bùi Tịch chưa xuất hiện.

Ninh Ninh và Mạnh Quyết là sư huynh đệ đồng môn, tất nhiên sẽ thuộc cùng một nhóm. Cả hai đi tới hướng đỉnh núi.

Ninh Ninh có ý xấu trong lòng nên dọc theo đường đi đều căng thẳng, ngược lại dường như tâm trạng Mạnh Quyết khá tốt, liên tục tìm chủ đề nói chuyện.

Cảnh núi tĩnh lặng, đưa mắt nhìn ra chỉ có thể thấy từng đám cây khô đen xám như những bộ xương, hoặc như linh hồn đang ngo ngoe muốn động đậy, tạo thành từng bóng vặn vẹo trong bóng tối.

Hai bên đường vẫn không thấy dấu vết xuất hiện của ma vật, chỉ thi thoảng vang lên tiếng kêu của một vài loại động vật không biết tên. Tiếng kêu như khóc như than, tựa như chìm vào trong sát khí và hận ý sâu đậm.

Ninh Ninh đi theo Mạnh Quyết tìm một vòng, nhìn quanh chưa được bao lâu đã bất giác lên tới đỉnh núi.

Âm thanh nhắc nhở khiến lòng người hỗn loạn cũng lập tức vang lên.

[Ting! Ting!]

[Mời đẩy Mạnh Quyết xuống sườn núi.]

Lời ít ý nhiều khiến người ta tức giận, hoàn toàn không chừa chút đường sống nào để nàng thở dốc.

Trong lòng Ninh Ninh hỗn loạn. Dù bài xích tới đâu đi nữa, nàng chỉ có thể đi theo diễn biến cốt truyện, giả vờ tò mò đi từng bước tới cuối vách núi.

Mạnh Quyết biết linh lực của nàng không còn thừa bao nhiêu. Để đảm bảo an toàn, hắn ta vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng.

Vị trí nơi đỉnh núi cao tới nỗi cúi người xuống không thể nhìn thấy đáy, chỉ có thể quan sát một vùng vực sâu hỗn loạn.

Bóng tối không thấy điểm kết như lỗ trống con ngươi đen nhánh, lặng yên đối diện với nàng, quan sát sự hoảng loạn bối rối trong lòng nàng, âm thầm nhíu mày.

“Cao quá đi mất!”

Ninh Ninh từng bước đọc nguyên văn lời thoại trong truyện: “Sư huynh, huynh qua đây xem đi! Không nơi nào thấy được cảnh tượng như vậy đâu.”

Giọng điệu câu nói nhẹ nhàng sống động, không khiến người ta cảm thấy bất thường chỗ nào. Rất hiếm khi Mạnh Quyết từ chối yêu cầu của nàng, nghe vậy tiến lên vài bước tới rìa vách đá quan sát.

Phía sau lưng không có khả năng tự vệ nhất nằm ngay trong tầm tay nàng.

Đến lúc rồi.

Ninh Ninh hít sâu, lùi thẳng về sau lưng hắn ta.

Khoảnh khắc cánh tay nàng vươn ra phía trước, cả trái tim như treo lơ lửng giữa không trung.

Lòng bàn tay nàng sắp chạm phải sống lưng Mạnh Quyết.

Tim đập thình thịch.

Khoan, khoan?

Ngoại trừ trái tim đang đập loạn, sao nàng còn nghe thấy một tiếng khác… như tiếng hú của dã thú?

Chuyện này không ổn rồi.

Lồ ng ngực Ninh Ninh run lên. Nàng đột ngột quay đầu lại, đôi mắt không kìm được trợn to lên

Ai nói cho nàng biết được không.

Sao trong rừng rậm phía sau nàng và Mạnh Quyết… bỗng nhiên lao ra một con ma lang hai mắt đỏ tươi!

Con ma lang hung hăng lập tức lao như điên tới chỗ hai người, chỗ nào nó đi qua, sương mù đen dần dày đặc hơn, tỏa ra từng tầng tử khí.

Ninh Ninh bị tình huống bất ngờ này làm cho bối rối, trong lòng điên cuồng gào thét.

Dừng lại đi, đây hoàn toàn không phải cốt truyện ban đầu! Nếu con ma lang lao tới lúc này, chẳng phải đại sư huynh sẽ quay đầu ngay lập tức sao! Nàng nàng nàng, nàng còn chưa kịp mô phỏng tư thế Thái Cực!

Tiếc rằng ý trời không hề ưu ái nàng. Tới đúng lúc này, thanh niên kiếm tu bên vách núi bỗng xoay người.

Mà Ninh Ninh nghiêng người, nhìn chằm chằm ác lang đánh úp phía sau, đôi tay vẫn giữ nguyên tư thể đẩy về trước, cứng đờ như tượng điêu khắc.

Quả này thực sự hết đường chối cãi.

Mưu hại đồng môn bị bắt tận tay, pha lật xe này quá tàn nhẫn.

Lòng Ninh Ninh như tro tàn, không dám nhìn vào mắt Mạnh Quyết.

Giờ nàng chỉ muốn tìm ngay cái lỗ chui vào hoặc vùi đầu sâu trong đất như đà điểu. Trong cơn hoảng loạn, nàng vô tình bỏ qua một yếu tố cực kỳ quan trọng khác.

Bởi vì quay đầu nhìn ma lang sau lưng, Ninh Ninh nghiêng người, đương nhiên hướng của cánh tay cũng lệch sang bên sườn.

Vậy nên khi Mạnh Quyết xoay đầu, hành động của nàng không phải đẩy hắn ta xuống vách núi, mà đang kinh hãi nhìn con ma lang, tính đẩy hắn ta tới khoảng trống bên phải phía trước.

Đôi mày kiếm của Mạnh Quyết nhíu lại, đáy mắt hiện lên ý cười mỉa mai.

Chẳng lẽ con nhóc này cảm thấy hắn ta không thắng nổi một con ma lang tầm thường sao?

Nhưng…

Nghĩ tới đây, ý cười giễu cợt của hắn ta biến mất. Hắn ta liếc mắt nhìn đôi tay Ninh Ninh đưa về phía mình không chút do dự.

Đẩy hắn ta ra thế này, người bị thương chỉ có mình nàng.

Tuy sư muội hời này ngây ngốc nhưng ít ra còn có chút lương tâm.

Ninh Ninh sững sờ tại chỗ, làm sao nàng biết trong lòng Mạnh Quyết đang nghĩ gì đây? Chưa để nàng phản ứng lại, bỗng thấy ánh sáng trắng lóe lên.

Mạnh Quyết rút kiếm ra khỏi vỏ, tóc đen áo trắng oai nghiêm, đứng che trước người nàng.

Kiếm pháp của hắn ta nhanh như sấm, lạnh như băng. Khi kiếm xuất hiện tạo ra một vùng mảng băng, ma lang chưa kịp tru lên thảm khốc thì mọi âm thanh đã đứt đoạn trong cổ họng.

Máu tươi bắn tung khắp nơi kèm theo mùi rỉ sét, hình như có vài giọt bắn trên mặt, nóng rực nhớp nháp khiến người ta chán ghét.

“Tiểu sư muội làm gì thế?”

Người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Huyền Hư Kiếm Phái cầm trường kiếm nhiễm máu, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười: “Chỉ là một con ma lang thôi, ta có thể đối phó được.”

Dứt lời, Mạnh Quyết bổ sung lên: “Còn muội ấy, linh lực không cầm cự nổi rồi còn cậy mạnh.”

“Cậy mạnh” gì cơ? Nàng cậy mạnh lúc nào?

Hắn ta đang nói cái quái gì thế.

Đại não Ninh Ninh tiếp tục kẹt cứng, phủ đầy trong một loạt dấu hỏi chấm. Đợi khi miễn cưỡng vận hành lại, nàng mới mơ hồ hiểu được ý của đối phương.

Mạnh Quyết… hiểu lầm nàng muốn bảo vệ hắn ta, vậy nên mới cố tình đẩy hắn ta ra?

Không thể nào.

Đây là cốt truyện cảm động gì về mười nhân vật vĩ đại Trung Quốc hy sinh bản thân để cứu người khác thế? Chẳng phải nàng phát triển con đường nữ phụ độc ác ư? Đại sư huynh không cần phải liên tưởng linh ta linh tinh thế đâu!

Cốt truyện rơi thẳng xuống ba nghìn mét, trực tiếp sụp đổ thành Thường Nga thoát cương, bay vù ra ngoài không gian.

Trong lúc Ninh Ninh ngạc nhiên, bỗng nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng Bạch Diệp: “Mạnh sư huynh, Ninh Ninh sư muội, chúng ta tìm được Bùi… Ôi! Sao con sói này to vậy!”

Quay đầu lại, nàng thấy hai người khác vừa chia nhau hành động, đi cùng Bùi Tịch mới được họ tìm thấy.

Vài đôi mắt chạm vào nhau, hơi thở Ninh Ninh cứng đờ lại.

Đừng nói bọn họ… đều trông thấy nàng đẩy Mạnh Quyết nhé?

Dường như Bùi Tịch bị thương, chiếc cổ trắng nõn nhiễm máu tươi đỏ sẫm, bộ đồ đen cũng ngấm ướt, như bông bám trên người.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt hắn ta khác hẳn bình thường, hệt như đang giấu điều gì đó không vui trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng đè nén nỗi buồn xuống.

Mạnh Quyết cũng nhìn thấy hắn, rồi mau chóng liếc nhìn Ninh Ninh phía sau. Nơi khóe môi Mạnh Quyết cong lên một nụ cười khó thấy.

Sau đó lặng lẽ bước tới gần Ninh Ninh hơn.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực của chàng thanh niên ập vào trước mặt, chuông cảnh báo trong lòng Ninh Ninh reo inh ỏi.

Khoan, đợi đã.

Bỗng nhiên sư huynh tới sát gần nàng như vậy làm gì?

Từ trước tới nay, Ninh Ninh không có thói quen và cũng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác phái. Bởi vậy khi thấy Mạnh Quyết tới gần, theo bản năng nàng lui về sau một bước.

Nhưng đối phương cũng không cho nàng cơ hội tránh đi.

Vẻ mặt Mạnh Quyết vui vẻ thoải mái, đôi mắt phủ một tầng âm u, cộng thêm ý cười không rõ nghĩa.

Trong nụ cười đó có chút dịu dàng, thân thiện, rồi lại kèm thêm chút tinh nghịch như trêu đùa, chẳng khác nào kẻ đi săn đang chờ đợi con mồi trong bóng tối yên lặng, cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt sắc bén vào lúc này.

Nguy hiểm.

Ninh Ninh lập tức thấy không ổn. Cái tên tim đen thùi lùi này không có ý tốt.

Mạnh Quyết thấy sắc mặt cảnh giác của nàng, nụ cười trên khóe môi càng hiện rõ hơn, ngay sau đó nhấc tay phải lên, tức thì vuốt qua má nàng.

“Ninh Ninh không cần phải hy sinh thân mình cứu ta đâu.”

Hắn ta nói một cách hờ hững, nhưng giọng nói trong trẻo, ngữ điệu ôn hòa, người khác nghe được chỉ cảm thấy tình cảm sâu đậm.

Ngón tay thon dài của người thanh niên hơi cong lên, lòng bàn tay không có nhiều vết sẹo như Bùi Tịch, lúc vuốt qua vết máu trên mặt Ninh Ninh thì hơi nhấn xuống, lau sạch sẽ vệt màu đỏ đang tỏa ra mùi tanh trên mặt nàng.

Ninh Ninh nghe thấy giọng nói của hắn ta: “Nhất định huynh trưởng sẽ bảo vệ muội cả đời này bình an.”

Ninh Ninh: “…”

Hành động này diễn ra đột ngột tới mức Ninh Ninh hoàn toàn bị rách toác.

Tự mình lau sạch vết máu cho người khác. Rõ ràng đây là động tác có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng vào tay Mạnh Quyết chỉ khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó hiểu và hoang mang.

Dù sao thì quan hệ giữa nàng và đại sư huynh còn chưa thân mật tới mức này đâu nhỉ? Hơn nữa loại người có tính cách như Mạnh Quyết sẽ thật sự nói ra mấy lời sến sẩm như “bảo vệ muội cả đời này bình an”?

Hắn, hắn, hắn ta… bị đoạt xá rồi à?

Dưới góc nhìn của Ninh Ninh, dù hôm nay nàng thực sự chết vì cứu hắn ta, Mạnh sư huynh cũng chỉ cười nhạt một cái với xác của nàng, khéo trong lòng còn thầm mắng một câu “ngu ngốc không biết tự lượng sức mình”.

Vậy sao đột nhiên hắn ta lại nói như vậy?

Nàng chưa kịp phản ứng đã thấy Mạnh Quyết lui về sau một bước, rồi tránh khỏi tầm mắt nàng.

Di chuyển một bước này thôi, Ninh Ninh chỉ cần nâng tầm mắt lên là có thể nhìn thẳng Vĩnh Quy và Bạch Diệp cách đó không xa.

Và Bùi Tịch nữa.

Thiếu niên mặc đồ đen lặng lẽ nhìn nàng, chẳng rõ suy nghĩ điều gì, như thể đang ngẩn người. Khi Ninh Ninh ngước mắt lên, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Bùi Tịch nắm chặt trường kiếm trong tay theo phản xạ.

Hắn không bình tĩnh dời mắt đi như thường lệ mà tiếp tục im lặng nhìn thẳng nàng, mím chặt đôi môi mỏng tái nhợt như giấy, ánh mắt sâu thẳm như hồ.

Ninh Ninh nghĩ, chắc chắn nàng nhìn lầm rồi.

Nếu không tại sao trong ánh mắt Bùi Tịch lại xuất hiện những cảm xúc tương tự như ấm ức và bối rối.

… Ấm ức?

Tiếc rằng trao đổi ánh mắt không diễn ra bao lâu, Ninh Ninh đang định cẩn thận nhìn kỹ lại thì trông thấy thiếu niên cầm kiếm rũ hàng mi dài xuống.

Với tư thái hết sức nhếch nhác, cố tình tránh ánh mắt nàng.

“Trên người ta dính máu.”

Bùi Tịch đứng đó một lúc lâu, lúc nhích người đi không tránh khỏi tầm mắt hoa lên, trắng xóa. Cả người vô thức lay động. May là hắn phản ứng rất nhanh, mau chóng ổn định bước chân mới không ngã xuống đất.

Nếu không phải bị ánh mắt kia làm cho choáng váng, suýt nữa Ninh Ninh đã lao ngay lên trước đỡ hắn.

Giọng nói Bùi Tịch thơi khàn, lúc rời đi cũng không hề quay đầu lại: “… Ta qua bên sông kia rửa.”

Ninh Ninh cảm nhận được là hắn không vui.

Thậm chí trong lời nói còn thấp thoáng một chút nóng nảy mất kiên nhẫn.

Dường như nàng đã hiểu ra một chút ý định của Mạnh Quyết.

Chẳng lẽ, đừng bảo, không phải chứ…

Đại sư huynh cố ý chơi khăm nàng, hoặc nói… chơi hai người họ một vố?

Dù Bạch Diệp có ngốc đi nữa, cũng đã phát hiện bầu không khí giữa Ninh Ninh và Bùi Tịch không thích hợp, thấy thế ho nhẹ một tiếng.

“Ai nha! Sao hắn lại đi một mình thế! Đã bị thương trong biển ma thú tới vậy rồi, vô cùng nguy hiểm!”

Hắn ta dừng lại, cố tình quan sát vẻ mặt Ninh Ninh, tăng cao âm lượng thêm nữa, tỏ vẻ hốt hoảng gào lên: “Vốn ta đã bảo hắn đi rửa sạch miệng vết thương rồi, nhưng chẳng biết Bùi sư đệ nghĩ gì, thấy hai người đi lâu quá chưa về, nói rằng chốn này hung hiểm, phải hội họp với hai người trước.”

Nghe hắn ta nói xong, Vĩnh Quy cũng hợp tác vỗ trán: “Nếu bỗng nhiên bị mãnh thú tấn công, sao có thể giữ được sức lực đây, mau mau đi xem tình trạng của hắn thôi!”

Cứ như được thần giúp, Bạch Diệp nhanh chóng tiếp nối cuộc trò chuyện: “Hắn còn không biết chăm sóc bản thân nữa, dù bị thương nặng cũng không muốn chia lìa với chúng ta, bảo cái gì mà, do bất đắc dĩ không còn cách nào… Phì! Vĩnh Quy đệ câm miệng vào!”

Hai tên này kẻ xướng người họa, phát huy ngẫu hứng, đứng trên sân khấu lớn của Tu Chân Giới chơi freestyle dưới ngàn vạn mắt nhìn.

Ninh Ninh nhìn họ bằng ánh mắt kì dị, sau khi nói cảm ơn thì vội vàng chạy đuổi theo Bùi Tịch.

“Ánh mắt Ninh Ninh sư muội nhìn ta đã không còn sự ngưỡng mộ giống khi xưa nữa.”

Bạch Diệp ngẩng đầu lên nhìn trời với cặp mắt u buồn: “Liệu muội ấy có cảm thấy ta cũng bất bình thường như tiểu sư phó Vĩnh Quy hay không?”

Lòng Vĩnh Quy bình lặng như nước, chắp tay trước ngực đầy thành kính: “Đây là một loại hình nghệ thuật, huynh đã trở thành tín đồ của ta rồi.”

“Nhưng chiêu thuận nước đẩy thuyền, đi khích tướng này thực sự vô cùng thú vị.”

Để tránh bị hắn ta đồng hóa, Bạch Diệp vội vàng chuyển chủ đề sang Mạnh Quyết - một trong số ít kẻ bình thường ở đây: “Quả là Mạnh Quyết sư huynh, thực sự cao tay!”

Mạnh Quyết chỉ cười không nói, vẻ mặt nhàn nhã, thực sự là diễn xuất thuộc hàng cao thủ từ ngoại giới, đi mười bước giúp một người, ngàn dặm không để lại danh tính.

“Ta nói này, ta tự thấy bản thân mình sở hữu ngoại hình tuấn tú thanh lịch, gia tộc có truyền thống tu tiên, từ nhỏ đến lớn đều cầm cờ đi trước tại Học Cung, xét đến tu vi cũng chẳng kém cạnh gì, cả người không một khuyết điểm.”

Bạch Diệp sờ cằm, chìm vào suy tư: “Vậy mà tại sao cho tới nay vẫn không có tiên tử nào đối xử đặc biệt với ta? Chẳng lẽ vì ta giỏi quá nên khiến các nàng tự thấy xấu hổ ư?”

Vĩnh Quy nhướng mi lên, đôi mắt nhìn hắn ta hàm chứa vô số thâm ý không nói thành lời.

Sau khoảnh khắc suy tư, tiểu hòa thượng nhặt một chiếc lá khô từ mặt đất lên, thổi nhẹ một hơi, khiến nó nhẹ nhàng rơi trong gió.

Lá khô từ từ rơi xuống , giống hệt con thuyền nhỏ lay động trong gió.

Bạch Diệp im lặng nhìn nó, bừng tỉnh hiểu ra: “Tiểu sư phó, ta hiểu rồi! Có phải đệ muốn nói với ta rằng mọi sự trên đời đều không thể cưỡng ép, mà phải thuận theo tự nhiên như chiếc lá cây này? Đợi tới thời điểm vận mệnh đã sắp đặt, chắc chắn sẽ đạt được hết”

Vĩnh Quy lắc đầu, chắp tay trước ngực khom người với hắn ta rồi nhặt tiếp một chiếc lá cây, lặp lại động tác trước đó.

Mạnh Quyết bên cạnh cười như gió xuân thổi vào mặt, nhướng mày, học theo ngữ khí của tiểu hòa thượng: “Bạch thí chủ, ý của sư phó Vĩnh Quy là, ‘huynh cứ thổi phồng đi, thổi đi, cứ tiếp tục thổi đi’.”

Bạch Diệp: “…”

Bạch Diệp tức giận gào lên: “Câm miệng đi Vĩnh Quy! Không cần cãi rằng ban nãy đệ không nói gì! Động đậy cũng không được! Không! Được! Động! Đậy! Nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.