“Có phải ngươi thích ta hay không?”
Giọng nói trong trẻo, nhàn nhã kèm theo ý cười của thiếu nữ vang lên, Bùi Tịch ngơ ngác nhìn đôi mắt nàng.
Khác hoàn toàn với dáng vẻ hoảng hốt không nói gì của hắn, bên ngoài Huyền Kính đã biến thành một sân khấu lớn tràn ngập tiếng la hét và nụ cười.
“A a, hú hú, he he.”
Thiên Tiện Tử vui mừng tới độ mắt nghiêng miệng lệch, lần lượt kêu thành tiếng các loài động vật, thiếu điều cười ra tiếng chó sủa: “Sao bỗng nhiên lại nhắc tới chủ đề này thế, khiến cho người ta phải ngại ngùng.”
Khúc Phi Khanh trừng mắt nhìn ông ấy, hận sắt không thành thép: “Phì! Nếu không phải trước đó ông liều mạng canh giữ Huyền Kính thì tại sao chúng ta phải nhìn chằm chằm cục đá trên đỉnh núi lâu như vậy?”
Đôi mắt Lâm Thiển vô thần: “Có một số việc, khi bỏ lỡ rồi chính là bỏ lỡ cả đời.”
Trước đó thấy Ninh Ninh xuống núi tìm kiếm tung tích Bùi Tịch, cả đống quần chúng hóng hớt muốn đổi tầm nhìn, tiếc rằng lần nữa tinh thần trọng nghĩa của Thiên Tiện Tử nổi lên. Ông ấy ôm chặt Huyền Kính vào ngực, không cho người khác động chạm vào.
Đây là mặt gương mới được thay, Lâm Thiển lo ngại nó cũng vỡ thành từng mảnh tan xương nát thịt giống tiền bối trước đó của mình nên kiềm chế lại không đưa tay ra cướp, đồng thời cố gắng khuyên bảo Thiên Tiện trưởng lão giống mấy người bên cạnh.
Kết quả khó lắm mới khiến ông ấy mủi lòng thì hình ảnh đã thay đổi tới bờ sông. Trong lỗ tai mọi người cùng lúc vang lên câu nói kia của Ninh Ninh “có phải ngươi thích ta hay không”.
Diễn biến cốt truyện cứ như tàu lượn siêu tốc, thoáng cái đã lên tới đỉnh. Chẳng khác nào tới Thiên Hương Lâu ăn một bàn tiệc lớn, đầu lưỡi chưa nhấm nháp được hương vị nào thì bụng đã căng đầy.
Một vài cặp mặt trở nên cực kỳ sắc bén, bắt đầu bàn bạc nên xử lý tên phản bội đáng xấu hổ và đầy đáng ghét - Thiên Tiện Tử - thế nào.
“Vân Vân!”
Hà Hiệu Thần lên tiếng ngăn cản hiện trường hỗn loạn, nheo mắt nhìn sâu vào bên trong Huyền Kính: “Có gì đó không ổn lắm… Mấy người xem đó là gì?”
Lâm Thiển nghe thấy thì cúi đầu, lúc ánh mắt dừng trên Huyền Kính, bà ấy không tránh khỏi kinh ngạc.
Tầng tháp Phù Đồ nơi đám người Ninh Ninh đang đứng tràn ngập ma khí tàn sát bừa bãi, đưa mắt khắp nơi đều có thể trông thấy sương đen lơ lửng giữa không trung.
Lúc này chẳng biết tại sao mà làn sương mỏng bỗng nhiên tụ lại, màu đen gần đông đặc ngưng tụ, lặng lẽ biến thành màu đen kịt như mực.
“Đây là…”
Khúc Phi Khanh nhíu mày: “Ma khí mạnh thế này… Rốt cuộc tầng này giam giữ ma vật gì?”
“Nếu ở trên đỉnh núi theo đường sông.” Hà Hiệu Thần kiên nhẫn giải thích: “Có lẽ là một con rồng đen.”
Cảm giác của Bùi Tịch không sai. Càng đi lên đỉnh núi, ma khí bao phủ càng mạnh hơn. Sở dĩ biến thành cục diện thế này cũng chỉ có một cách giải thích.
Đó là phía trên đỉnh núi có một quái vật lớn sở hữu thực lực vượt xa những ma vật khác.
Hà Hiệu Thần vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng vang lớn truyền tới từ trong Huyền Kính.
Một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ trên đỉnh núi chỗ con sông, khiến mây đen dày đặc đóng lại, che khuất đi ánh mặt trời vốn đã ít ỏi.
Giao long rời nước, trời đất u ám, Ninh Ninh ngước mắt nhìn theo tiếng vang, thế mà trông thấy ba bóng dáng quen thuộc bên bờ sông.
Đúng là Mạnh Quyết, Vĩnh Quy và Bạch Diệp.
Sao đám người đại sư huynh… lại xuất hiện ở đó?
Trước khi nàng kịp hoang mang, chỉ trong giây lát, bên người tiếp tục vang lên tiếng tinh tinh.
Đầu óc Ninh Ninh lại đảo điên.
Không phải.
Cốt truyện của đại sư huynh vừa kết thúc, thế mà tiếng nhắc nhở của hệ thống lại tới nữa rồi?!
Nàng không nhớ nổi bất kỳ tình tiết nào liên quan tới giao long trong truyện nữa nên chỉ có thể bình tĩnh lại trước, cẩn thận đọc câu chữ hiện lên trong đầu.
[... Phía trên đỉnh núi, cây linh thực cuối đường sông… không ngờ là cỏ tiên Linh Khu!
Trong lòng Ninh Ninh run lên, nơi đáy mắt vô thức hiện lên tia tối tăm.
Linh thực cấp thánh chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, phàm là đạt được một gốc cây luyện thành đan dược, nhất định có thể tăng vài trăm năm tu vi!
Nếu có được thứ này, sao nàng còn phải sầu lo lúc nào cũng thua kém Bùi Tịch chứ?
Ninh Ninh nhất định phải có được. Ánh mắt nàng bất giác nhìn về phía Bùi Tịch cách đó không xa.
Đây là trở ngại duy nhất của nàng.
Bất kể thế nào… Nàng đều phải cướp được cỏ tiên Linh Khu!]
[Tinh tinh!]
[Tuyên bố nhiệm vụ: Hãy cướp lấy cỏ tiên Linh Khu bằng mọi giá.]
Cỏ tiên Linh Khu.
Trong lòng Ninh Ninh thoáng nghĩ. Nàng đã từng nghe thấy tên này, đó là một trong những tiên thảo chữa bệnh cho Ôn Hạc Miên, không ngờ lại có thể gặp được ở đây.
Xem ra nhiệm vụ lần này không quá khó. Sau khi hoàn thành cũng có thể tìm được cách giải thích hợp lý.
Dù sao việc ngắt linh thực quý giá trong bí cảnh cũng chẳng phải chuyện ác gì. Sở dĩ ba người Mạnh Quyết xuất hiện chỗ vách đá dựng đứng, có lẽ cũng vì lấy bảo vật mà thôi, chẳng ngờ đánh động tới con giao long, kéo theo rắc rối.
Nhưng mà…
Sắc mặt Ninh Ninh hơi tối lại, ý thức nàng lần nữa lướt qua những ký tự in đậm được sắp xếp gọn gàng trong đầu.
Trong truyện chưa hề nhắc tới con giao long, toàn bộ cốt truyện đều tập trung vào việc cướp tiên thảo.
Bọn họ phải đi vào đường ngách nào mới khiến con hắc giao kia rời khỏi mặt nước?
Ninh Ninh không có thời gian để nghĩ.
Thân hình con giao lông vốn đang đối diện với đám người Mạnh Quyết nhoáng lên, đôi mắt rắn vàng sẫm của nó bỗng nhiên di chuyển xuống, vừa lúc dừng trên người nàng và Bùi Tịch.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Thiển sửng sốt: “Rõ ràng kẻ chọc tới hắc giao là ba người kia, vậy tại sao nó lại mặc kệ họ, cố tình nhìn về phía Ninh Ninh và Bùi Tịch?”
“Có lẽ do ma khí thu hút lẫn nhau.”
Thiên Tiện Tử ngưng thần đáp: “Trên người Bùi Tịch sở hữu ma tức, có thể bị hắc giao nhận ra ngay lập tức.”
Ông ấy vừa dứt lời, hắc giao trong Huyền Kính đã gào lên một tiếng trầm khàn rồi lập tức cúi người lao nhanh về phía họ!
Trong lòng Bùi Tịch biết Ninh Ninh không còn thừa bao nhiêu linh lực. Hắn lập tức khoác áo ngoài lên, rút kiếm chắn trước mặt nàng.
Ba người kia thấy tình thế như vậy, nào còn tâm tư để ý tới cỏ tiên Linh Khu nữa. Tất cả đều vội vàng tung pháp khí ra, lao từ đỉnh núi dựng đứng tới đây.
Chắc hẳn thực lực con hắc giao này đứng đầu trong tầng 62. Quanh người nó hiện đầy ma tức, nồng đậm tới mức Ninh Ninh suýt không thở nổi.
Nàng toan giơ tay che lại miệng và mũi mình, thì ánh mắt ngước về phía trước, bỗng nhiên nhận ra điều không ổn.
Bùi Tịch giơ kiếm chắn trước mặt nàng. Tuy hắn cố tình che giấu nhưng vẫn có thể trông thấy sống lưng đang run lên khe khẽ.
Theo bản năng Ninh Ninh cảm thấy miệng vết thương của hắn lại vỡ ra. Nhưng quan sát kĩ hơn, cuối cùng nàng cũng phát hiện điều lạ lùng nhất.
Từng đợt khói đen thực sự bắt đầu tỏa ra từ khắp nơi trên người chàng thiếu niên.
Đó là ma khí.
Đúng rồi.
Ma tộc có thể cảm nhận được đối phương. Kiếm khí và ma khí trong cơ thể Bùi Tịch tranh giành lẫn nhau, giờ lại chịu sự ảnh hưởng của hắc giao khiến cho ma tức tăng lên rất nhiều.
Giống như một tảng đá khổng lồ bất ngờ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, gây ra những gợn sóng khó mà biến mất.
Hắn muốn che giấu nó nhưng thực tế là ma khí đã vượt quá tầm kiểm soát.
Hắc giao gầm gừ lao tới, phun một luồng khí mang mùi hôi thối tanh tưởi như xác chết khỏi miệng;
Bùi Tịch nắm chặt chuôi kiếm, im lặng bước về trước, chặn cho cô gái phía sau làn khói đen cuồn cuộn. Cùng lúc đó, sương đen bao phủ quanh hắn ngày một đậm, khoảnh khắc kiếm quang rơi xuống, cuối cùng hắn không kìm được nữa, nhíu mày phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không thể lui được.
Một khi Bùi Tịch ngã xuống, nhất định Ninh Ninh cũng không sống được.
Lúc này Ninh Ninh hẳn nên giúp hắn.
Nhưng hệ thống trong đầu lại vang lên tiếng tinh tinh cảnh báo: [Hãy mau chóng đạt được cỏ tiên Linh Khu.]
“Không được, ta phải…”
Nàng đang định phản bác thì bị giọng nói lạnh lùng của đối phương cắt ngang: [Xin hãy nhanh chóng đạt được cỏ tiên Linh Khu. Bắt đầu đếm ngược, xin hãy hành động ngay lập tức: 10, 9, 8…]
Trong lòng Ninh Ninh chửi ầm lên.
Cách đó không xa, Bùi Tịch gần như bị bao phủ trong tầng tầng khí đen đặc, tưởng như đặt mình trong một chiếc kén đóng kín.
Kiếm ý và ma khí cùng cắn ngược lại, chắc chắn cả người hắn đang vô cùng đau đớn. Cũng bởi vậy, rõ ràng hắn đang rơi vào hoàn cảnh xấu khi đánh nhau với hắc giao.
Ninh Ninh đau lòng nhưng không hề quay đầu lại mà bay thẳng tới trước, hướng tới vị trí của tiên thảo.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, vào lúc nàng rời đi, trong đầu vang lên một tiếng khinh thường, cộng thêm tiếng cười lạnh đắc ý.
Nàng không kìm được tiếp tục chửi ầm lên.
“Bùi Tịch không ổn rồi! Chẳng lẽ thằng nhóc kia không nhận ra ma khí trong cơ thể mình có vấn đề sao! Thế mà còn chắn phía trước như một thằng đần vậy… Cứ như thế, kiểu gì hắn cũng rơi vào tâm ma, thần thức bị ma tức vây kín!”
Lâm Thiển vội vã tới độ giậm chân. Trong mắt bà ấy hiện lên vẻ không tin nổi: “Ninh Ninh… sao con bé lại vội vã chạy về phía tiên thảo thế?”
Bà ấy không nghĩ Ninh Ninh sẽ mặc kệ Bùi Tịch để lao thẳng về phía tiên thảo.
Nhưng dường như sự thật đúng như vậy.
Cô gái trong Huyền Kính bay với tốc độ rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã chạy tới bên cạnh cỏ tiên Linh Khu. Ninh Ninh cụp mi xuống, nhìn chồi non có hai mảnh lá cây nhạt màu trước mắt.
Mà ở nơi giao tranh ác liệt phía xa, lúc ba người Mạnh Quyết đuổi tới nơi, trên người Bùi Tịch đã phủ đầy ma khí nồng đậm.
Còn đậm hơn cả hắc giao.
Cũng không biết khi hắn nhìn thấy nàng chạy về phía cỏ tiên Linh Khu, trong đầu đã nghĩ thế nào.
Đám người sư huynh bị hắc giao vây quanh không thể dành thời gian cho việc khác, vậy nên khó mà đi cứu Bùi Tịch được; linh lực của nàng gần như bằng không, đương nhiên cũng không thể giúp hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Ninh Ninh trở nên buồn bã.
Không đúng.
Sao nàng lại không có cách được? Thứ ở trước mặt… chẳng phải là cách tốt nhất sao?
“Này.”
Khóe miệng nàng nhếch lên độ cong nhạt, thấp giọng hỏi nó dưới đáy lòng: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lạ ư, tại sao ta lại chạy tới đây không chút do dự?”
Giọng nói ẩn trong đầu nàng không đáp lại.
Ninh Ninh cười khẽ. Nàng hít sâu một hơi, cảm nhận được đầu ngón tay đang run rẩy của mình.
Nàng đang vô thức run lên, động tác trong tay không hề ngừng lại. Trong một khoảng không tĩnh mịch, nàng hái xuống một chiếc lá trên thân cỏ tiên Linh Khu.
Rồi đặt vào miệng.
Nhiệt độ lạnh như băng nhanh chóng lan tràn khắp đầu lưỡi nàng, Ninh Ninh bị đông lạnh tới nhíu mày. Lúc nuốt cả chiếc lá vào bụng, nàng có thể cảm nhận được cơn đau đớn truyền khắp toàn thân.
Đến giờ phút này, giọng nói lạnh lùng cả vạn năm không thay đổi của hệ thống bỗng dao động: [Ngươi điên rồi!]
“Con bé điên rồi à?!”
Bên ngoài Huyền Kính, chẳng biết ai bừng tỉnh mà hét lên: “Nó muốn dùng cỏ tiên Linh Khu để nhanh chóng đẩy tu vi lên, phá tan ma khí quanh người Bùi Tịch!”
Lâm Thiển hoảng hốt: “Này, đang làm cái gì thế? Trực tiếp cắn nuốt tiên thảo cấp Thánh, chẳng lẽ con bé không biết đây là tối kỵ có thể dẫn tới cái chết hay sao? Đúng là xằng bậy!”
Khúc Phi Khanh phía bên cạnh cũng cau mày, tầm mắt bình tĩnh dừng trên Huyền Kính.
Cỏ tiên Linh Khu là linh thực cấp Thánh có thể gặp chứ không thể cầu, sở hữu lượng linh khí dồi dào tới mức người thường khó mà tưởng tượng được.
Mặc dù có công hiệu rất lớn, nhưng linh lực càng mạnh thì càng tạo nhiều gánh nặng cho cơ thể, thông thường phải thông qua việc luyện hóa đan dược để điều hòa.
Việc trực tiếp nuốt thẳng vào bụng như vây, đợi khi linh lực mạnh mẽ dâng trào lên, bỗng nhiên chảy thẳng vào kinh mạch khắp người…
Tác động mạnh mẽ như vậy, đừng nói Ninh Ninh chỉ mới đạt tu vi Kim Đan, sợ là bà ấy cũng không thể chịu nổi.
Nếu không chịu đựng được cửa này, nhẹ thì bị tổn hại tu vi nghiêm trọng, căn cốt bị thương, nặng thì nhắm mắt xuôi tay, không cứu được nữa.
“Nàng cược cả tính mạng để cứu Bùi Tịch!”
Trông thấy Ninh Ninh trong Huyền Kính bỗng phun ra một ngụm máu tươi, Hà Hiệu Thần nhìn mà trán ứa mồ hôi lạnh.
Chưa bao giờ ông ta nghĩ rằng một cô gái trông yếu đuối như vậy lại có can đảm mạo hiểm lớn tới thế. Ông ta vội vàng nhìn về phía Thiên Tiện Tử, nóng lòng:
“Không được, không được! Làm vậy chẳng phải đi chịu chết sao! Thiên Tiện Trưởng lão, nhanh nhanh đưa hai đứa nó rời khỏi Tháp Luyện Yêu mau!”
Bình thường Thiên Tiện Tử đau xót đám đệ tử này vô cùng, nhưng nghe xong lại chỉ hơi nhíu mày, không hề đáp lại lời thúc giục của đối phương.
“Con bé đang ở trong giai đoạn suy yếu nhất, nếu bị ngoại lực quấy nhiễu, sợ rằng thần thức sẽ trở nên hỗn loạn.”
Ông ấy nhìn chằm chằm Ninh Ninh không chớp mắt, nơi đáy mắt cuồn cuộn mây đen, lộ ra vẻ mặt nặng nề ít người từng thấy: “Việc chúng ta có thể làm… là ở đây đợi kết quả.”
“Vậy ta trực tiếp vào thẳng Tháp Luyện Yêu!”
Lâm Thiển nóng nảy: “Chúng ta đã hứa trước Thập Phương Pháp Hội rằng sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho mỗi đệ tử. Giờ đây xảy ra tình huống đặc biệt, ta..”
Bà ấy chưa dứt lời, bỗng nhiên bất ngờ đụng phải tầm mắt như đang cười của Kỷ Vân Khai. Những lời chưa nói hết bị kẹt trong cuống họng.
“Đừng lo lắng.”
Cục giá đỗ môi hồng răng trắng tựa lưng vào ghế, nơi đáy mắt hiện lên một thoáng chờ mong: “Dù cho con bé nuốt thẳng cỏ tiên Linh Khu, tính mạng gặp nguy cấp đi nữa, nhưng chẳng phải trong thời khắc cửu tử nhất sinh, luôn ẩn chứa cơ hội sống sót hay… hay sao?”
Lâm Thiển cắn răng, không nói gì.
“Con đường tu tiên ấy mà, sao có thể thuận buồm xuôi gió hết từ đầu tới cuối được?”
Kỷ Vân Khai chống cằm, lộ ra một phần thịt mềm trắng nõn, híp mắt cười nói: “Chưa kể đó là Ninh Ninh đấy. Chẳng lẽ các vị không tin tưởng con bé ư?”
Lâm Thiển thoáng giật mình.
“Vì là con bé nên mới càng lo lắng hơn đó.”
Khúc Phi Khanh thở dài một hơi: “Khi già rồi ấy, không thể chịu được tình cảnh sinh ly tử biệt, nguy hiểm tới tính mạng…. Giờ thấy con bé liều mạng như vậy chẳng khác nào con gái mình đang chịu khổ, cuống cuồng hốt hoảng là điều đương nhiên.”
“Mấy người nhìn coi!”
Giọng nói Hà Hiệu Thần đột nhiên tăng cao, trong lời nói kèm thêm phần kinh ngạc: “Thanh kiếm của Ninh Ninh rời vỏ rồi!”
Trong Tháp Luyện Yêu, chưa bao giờ ma khí dâng trào mạnh mẽ tới vậy, ngưng tụ lại thành những hình bóng đen đặc như có thực thể, hệt như vô số bóng ma trào lên khỏi vực sâu, có xu hướng che khuất cả bầu trời.
Tiếng hung thú gầm rú xen lẫn tiếng gió rút hỗn loạn, nhánh cây khô bị thổi bay ầm ĩ, trong bóng tối hỗn loạn bỗng hiện lên tia sáng trắng chói mắt.
Kiếm Tinh Ngân trong tay tỏa ra khí tức lạnh lẽo tới đáng sợ, Ninh Ninh miễn cưỡng giữ vững cơ thể, cố gắng mở hai mắt ra, ép bản thân không tới mức ngất đi.
Nhịp tim đập nhanh tới mức độ khó tin, mỗi lần đều nện mạnh trong lồ ng ngực, thình thịch như mỗi cú va chạm của tảng đá nặng, kèm theo cơn đau nhức không thể chịu nổi tràn lan tới mọi ngóc ngách trong cơ thể theo dây thần kinh.
Đầu óc nàng đau dữ dội.
Đầu nàng đau như búa bổ, hệt như bị một con dao nhỏ đâm lung tung trong não, khiến nàng hận không thể cắt thẳng đại não mình ra, biết đâu có thể dễ chịu hơn một chút.
Thứ khó chịu nhất là các kinh mạch trong cơ thể nàng.
Linh lực của cỏ tiên Linh Khu mạnh tới độ vượt quá khả năng chịu đựng của nàng. Sức mạnh bùng nổ như một ngọn lửa cháy hừng hực, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt vật chứa mỏng manh là nàng, biến tất cả thành tro bụi.
Mỗi kinh mạch đều đau đớn như muốn nổ tung.
Nhưng nàng tuyệt đối không được gục ngã vào lúc này.
Ninh Ninh run rẩy hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể dần dần lấp đầy từng mạch máu. Tu vi Kim Đan đỉnh của nàng nhanh chóng tăng lên, hệt như thủy triều không thể ngăn cản.
Nàng vẫn giữ được lý trí.
Nàng có thể kiên trì, kiên trì… kéo Bùi Tịch về.
Hệ thống quyết tâm muốn nàng mặc kệ Bùi Tịch, nhưng đây là cuộc đời của nàng, tất cả đều phải do nàng quyết định.
Nó có thể dùng trăm phương nghìn kế để chia cách họ, khiến nàng phải làm những việc đi ngược với ý muốn của bản thân. Nàng chỉ cần làm theo ý nó, đồng thời lợi dụng ngược lại nó.
Muốn nàng bỏ lại Bùi Tịch phía sau, cướp lấy cỏ tiên Linh Khu bằng bất cứ giá nào.
Nhưng muốn cứu Bùi Tịch, cũng cần đến cỏ tiên Linh Khu.
Tất thảy đều có số mệnh của riêng nó, cho dù mệnh lệnh của hệ thống đi ngược với ý muốn của nàng đi nữa, nàng cũng có cách…
Tạo ra một chuỗi logic khác.
Đây là pháp tắc của nàng.
Nàng không phải một cỗ máy chỉ biết làm theo mệnh lệnh, mà là con người sống sờ sờ.
“Con bé sắp không chịu được nữa rồi!”
Lâm Thiển không đành lòng nhìn tiếp, tim đập như trống nổi: “Bên cạnh Bùi Tịch nồng đậm ma khí như vậy, nếu muốn phá vỡ hoàn toàn, dù cho đệ tử Nguyên Anh kỳ cũng gặp khó khăn, với dáng vẻ này của con bé… thực sự có thể thành công ư?”
“Ninh Ninh cũng lo lắng vấn đề này.”
Ánh mắt Thiên Tiện Tử nhìn chằm chằm Huyền Kính không rời, vẫn giữ nguyên vẻ cau mày: “Vậy nên con bé phải mạnh mẽ chống đỡ, chờ cỏ tiên Linh Khu thấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.”
Nói tới đây, giữa hàng mày ông ấy hiện lên vẻ không đành lòng: “Thời điểm con bé đau khổ nhất, lúc mà thần trí sắp tan rã, cũng chính là khoảnh khắc linh lực dồi dào nhất.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Nếu lần này Ninh Ninh có thể rời khỏi Tháp Luyện Yêu.” Lâm Thiển nói: “Tất cả linh sủng trong Ngự Thú Tông đều cho con bé tùy ý lựa chọn.”
Khúc Phi Khanh ngơ ngác tiếp lời: “Toàn bộ nam tu và nữ tu ở Nghê Quang Đảo cũng tùy cho con bé lựa chọn.”
Dừng một lát, bà ta nghiêm túc nói tiếp: “Bao gồm cả ta.”
Thiên Tiện Tử lặng lẽ liếc bà ta một cái, sau đó tiếp tục nhìn về phía trong gương.
Thiếu nữ tay cầm trường kiếm với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bắt đầu trở nên u ám hơn, bỗng nhiên kiếm quang hiện lên, trong miệng Ninh Ninh trào ra ngụm máu.
Cơ thể nàng tựa như một sợi bông lơ lửng trong gió, loạng choạng sắp ngã, rồi cũng như lưỡi dao sắc bén rời khỏi vỏ, đứng thẳng bất khuất.
Kiếm quang đẹp đẽ càng lúc càng phát ra tiếng vù vù mạnh mẽ, linh lực bao phủ trên thân kiếm hóa thành những chấm sao, gợi lên một vẻ đẹp vô song không gì sánh được.
Thanh niên kiếm tu bên ngoài kính run rẩy hàng mi, nắm chặt hai tay mướt mồ hôi lạnh, trầm giọng cất lời: “Chính là lúc này.”
Vào đúng thời khắc này.
Kiếm Tinh Ngân phát ra một tiếng gầm dài, kiếm khí tụ lại xoay vần giữa không trung, kéo theo dòng khí mạnh mẽ dâng trào. Trong bóng tối vô tận của màn sương đen, một luồng ánh sáng trắng lao thẳng lên cao, tới tận bầu trời.
Cả người nàng đau nhức dữ dội, suy nghĩ như con thuyền nhỏ trong bão táp, dập dềnh tới lui mà không có điểm dừng.
Ninh Ninh nắm chặt trường kiếm trong tay, ngưng thần nín thở, tập trung thần trí còn sót lại và sức lực gắn chặt vào thân kiếm.
Ma khí vờn quanh thân Bùi Tịch tiếp tục vọt tới lần nữa. Nàng không hề trốn tránh mà thầm niệm kiếm quyết, để mặc cho đầu mày bừng lên ý chí chiến đấu.
Tuy giờ đây nàng yếu nhất.
Nhưng đồng thời cũng mạnh nhất.
Ánh sáng trắng lóe lên như một cơn gió nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh vào những đám mây dày cuồn cuộn trên bầu trời, chém xuyên một vết nứt giữa những đám mây, thế như chẻ tre.
Thoáng cái sắc trời thay đổi, tầng tầng mây đen bị phá vỡ, ánh nắng màu cam ấm áp đã lâu liên tục tràn ngập dưới tấm màn đen.
Luồng kiếm khí kia ngày càng đậm đặc hơn, bắt đầu chuyển màu từ sắc trắng tinh khôi sang màu lộng lẫy như ánh sao. Từ xa nhìn lại, trông giống hệt như dải ngân hà nơi phía chân trời rơi xuống.
Ninh Ninh nín thở, rút kiếm.
Ánh sao đầy trời ngã xuống, tất cả dừng trên cơ thể mỏng manh của cô gái.
Bỗng nhiên tất cả ánh sao ngưng đọng lại, hóa thành hàng ngàn tia sáng nhỏ dài lóa mắt, hệt như một trận mưa kiếm bay tán loạn, tất cả đồng loạt xuyên thấu vào ma khí nồng đậm đang che khuất trời đất!
“Ma tức…”
Trái tim Hà Hiệu Thần sắp vọt lên tới cổ họng, giọng nói khàn khàn thốt lên: “Phá!”
Kiếm quang rơi tán loạn, kèm theo đó là tiếng nổ ầm vang. Sương đen không có chỗ ẩn náu liền hóa thành từng làn khói mỏng tang phiêu đãng.
Trong làn khói mỏng, cơ thể gầy ốm của người thiếu niên dần dần được những đốm sáng phác họa ra. Mượn chút ý thức cuối cùng, Ninh Ninh trông thấy đôi môi mỏng của hắn mím chặt, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt, cộng với tròng mắt huyết sắc đục ngầu mông lung.
Bùi Tịch bị ma khí cuốn thân cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần mờ mịt nhìn nàng.
Hắn cứ ngỡ mình sắp chết rồi.
Trước mắt chỉ có bóng đêm vô tận, ma tức tàn sát bừa bãi, cả người hắn ngập trong đau đớn dữ dội như xương nát thịt tan. Hệt như hắn đã về lại căn hầm tối tăm khi còn nhỏ, chỉ có một mình hắn lẻ loi, không chút hi vọng.
Nhưng đột nhiên, một tia sáng rực rỡ xuyên qua tầng tầng bóng tối. Cô gái bước từng bước tới bên cạnh hắn.
Nàng vô cùng trong sáng xinh đẹp, nhưng lại đi một mình tới vùng đầm lầy tối tăm u ám, một đầm lầy ngột ngạt tới mức người ta hít thở không thông.
Bùi Tịch ngửi thấy hương thơm quen thuộc của hoa sơn chi.
Cơ thể mảnh khảnh kia chậm rãi lung lay, dường như kiệt sức ngã nhào về trước. Bùi Tịch vội vàng đỡ nàng vào lòng, hệt như chạm vào một ngọn lửa mềm mại.
“Bùi Tịch, ngươi đừng sợ.”
Ninh Ninh thì thầm nhỏ giọng bên tai hắn, hơi thở mong manh, giọng nói ngày càng nhỏ hơn, hệt như cánh bồ công anh bay đi: “Ta vẫn ở đây… sẽ không bỏ lại ngươi một mình.”
Những câu từ khiến người ta không thể cưỡng lại, chỉ dựa vào vài từ ít ỏi đó thôi đã phá vỡ hàng phòng ngự kiên cố không thể xuyên thủng trong tim hắn, biến chúng thành một vũng nước mềm, để hắn không còn sức lực mà chống cự.
Bùi Tịch bỗng nhớ tới câu hỏi cách đây không lâu, hỏi rằng hắn có thích Ninh Ninh hay không.
Hắn không nghĩ ra câu trả lời.
Tình cảm của hắn quá rẻ mạt, chỉ dùng từ ngữ này để miêu tả cảm xúc trong lòng thì dường như quá nhẹ nhàng hờ hững…
Nếu Ninh Ninh muốn, Bùi Tịch có thể dâng mọi thứ của mình lên cho nàng, từ tu vi, tài sản, tình cảm, thậm chí cả cơ thể chồng chất vết thương này.
Nhưng một khi ý nghĩ này đã trở nên rõ ràng, có vài ham muốn còn phức tạp hơn cuồng loạn trong lòng hắn.
Ví dụ như mãi mãi giữ nàng bên cạnh, hoặc ví như nhích sát gần nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng, hoặc…
Chẳng hạn như chạm vào mọi nơi trên cơ thể nàng, nghiền tới nghiền lui bằng đầu ngón tay hoặc bờ môi.
Ngay cả khi kẹt trong tâm ma, ý thức hỗn độn.
Nhưng trái tim yên lặng đã lâu của chàng thiếu niên, trong một khắc này, vẫn đập thình thịch nặng nề.
Bùi Tịch nghĩ, hắn không muốn để Ninh Ninh rời đi.
Là do nàng đần độn tự xông tới trước.
Vậy thì không thể trách… hắn muốn giữ chặt lấy nàng.