Khi Ninh Ninh mở mắt ra, xung quanh nàng đều là bóng đêm vô tận.
Cơn đau nhức dữ dội do cỏ tiên Linh Khu gây ra giờ đã biến mất hoàn toàn, cả người nàng trở nên nhẹ nhàng tới không tưởng.
Nàng ngơ ngác nhìn bốn phía, cho tới khi hai mắt dần quen với quang cảnh phía trước thì ở một góc cách đó không xa, nàng thấp thoáng trông thấy một bóng người nhỏ đang cuộn mình vào.
Ninh Ninh ổn định lại ý thức đang phân tán, đi từng bước về phía trước.
Càng tới gần, bóng dáng mờ ảo kia càng dần hiện rõ, có thể nhận ra được hình dáng cơ bản.
Đó là một cậu bé cực kỳ gầy đang dùng hai tay ôm chặt đầu gối. Nó co tròn người lại, chẳng khác nào con thú non sắp chết.
Nàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, kèm thêm sự ẩm ướt và bụi bặm từ dưới nền đất.
Không gian tối tăm, tầng hầm, máu tươi.
Dường như Ninh Ninh đã hiểu mình đang ở đâu.
Bùi Tịch bị ma khí cắn ngược buộc phải rơi vào tâm ma. Còn thần thức của nàng lại yếu ớt tới mức khó có thể chống lại sự ăn mòn đến từ ma tức.
Vậy nên đây hẳn là tâm ma của hắn.
Cậu bé cuộn tròn trên mặt đất khẽ động đậy, Ninh Ninh nghiêng người, cúi đầu nhìn nó.
Căn hầm này bị bịt kín toàn bộ, xung quanh hoàn toàn không thấy chút ánh sáng nào. May mắn rằng người tu đạo sở hữu năm giác quan nhanh nhạy nên nàng mới có thể quan sát hết toàn bộ khung cảnh trước mặt.
Thì ra khi còn nhỏ Bùi Tịch gầy tới vậy.
Hiện giờ trên người hắn cũng không có bao nhiêu da thịt. Trước đó lúc ôm nàng, Ninh Ninh có thể cảm nhận rõ sống lưng gầy trơ của thiếu niên. Nhưng may là cơm ăn ba bữa đầy đủ, linh khí dồi dào nên trông không ốm yếu quá.
Còn cậu bé này thì khác.
Trên người nó mặc một chiếc áo cũ nát mỏng manh, cơ thể lộ ra bên ngoài lớp vải gầy tới mức không tưởng tượng nổi, chẳng khác nào tầng da nhợt nhạt bao phủ trên bộ xương.
Chưa kể trên làn da có vô số vết sẹo kéo dài, vết này nối tiếp vết kia, màu tím sẫm xen với đỏ tươi.
Đau tới mức nào cơ chứ.
Có lẽ đây là ký ức thời thơ ấu nên Bùi Tịch không nhìn thấy nàng.
Nhưng Ninh Ninh có thể trông thấy rõ bộ dạng của hắn: gương mặt sưng tấy lên như bị tát nhiều lần, hàng mi dài run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Chắc hẳn Bùi Tịch đang rất sợ hãi.
Ngay cả nàng đặt mình trong tình cảnh choáng váng thế này cũng vô thức cảm thấy sợ hãi, càng không nói tới Bùi Tịch tuổi còn nhỏ, vết thương chồng chất.
Vậy nên sau này Bùi Tịch mới sợ bóng tối như vậy.
Một dòng máu lặng lẽ chảy ra từ cánh tay của đứa trẻ. Lồ ng ngực Ninh Ninh nặng trĩu khi nhìn thấy, theo bản năng muốn vươn tay ra lau giúp hắn, nhưng rồi đầu ngón tay nàng lập tức xuyên qua cơ thể Bùi Tịch.
Ký ức về quá khứ không thể thay đổi. Trong căn hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời này, chẳng ai có thể giúp hắn.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt. Ninh Ninh xoay người lại, trông thấy một ánh sáng trắng hắt từ trên cao xuống.
Cửa hầm mở ra, một người phụ nữ gầy gò bước vào.
Trong nguyên tác rất ít khi nhắc tới mẹ của Bùi Tịch. Người phụ nữ gần như điên loạn này cũng chưa từng để lại bất kỳ ấn tượng gì trong ký ức của những người khác. Nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ Bùi Tịch là người duy nhất nhớ rõ bà ta.
Ninh Ninh nheo mắt lại trước ánh sáng đột ngột chiếu vào, sau đó ngước mắt lên quan sát người phụ nữ đang tiến lại gần.
Làn da của bà ta trắng bệch không huyết sắc, tái nhợt tới mức có thể gọi là “kỳ dị”. Mái tóc dài buông xõa của bà ta rối tung trên vai và sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu trũng sâu, xung quanh phủ trong màu xám đen mịt mờ.
Nhưng dù vậy vẫn thấp thoáng dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần khi xưa.
“Đần ra đó làm gì? Đứng lên cho tao!”
Bà ta đứng ngược sáng, trong mắt là sự bài xích không buồn che giấu, vừa nói chuyện vừa tiến lên một bước, dùng chân phải đá vào vùng bụng gầy còm của cậu bé.
Bùi Tịch vô cùng đau đớn, cơ thể theo phản xạ co rúm lùi về sau, lại cắn răng không kêu lên đau đớn hay cầu xin. Hàng lông mi dài của hắn nhanh chóng khép kín lại, nơi cổ họng bật ra tiếng nức nở đứt quãng.
Chính ngay lúc này, cuối cùng Ninh Ninh cũng thấy rõ ánh mắt hắn.
Lúc nhỏ Bùi Tịch vẫn chưa học được cách bao trùm bản thân trong cơn thịnh nộ. Trong đôi mắt đen nhánh tròn trịa phủ đầy hơi nước, dưới hàng mi không thấy chút ánh sáng nào nào, chỉ có đau đớn và tê dại cùng cực.
Hắn đang đấu tranh để giữ lại chút lòng tự tôn ít ỏi.
Nhưng hắn càng ít phản ứng, càng khiến người phụ nữ kia không kìm được cơn tức giận.
“Mày nhìn kiểu gì thế?! Hay là mày cũng khinh thường tao à!”
Bà ta như nổi điên lên, cơn hận trào ra từ đáy mắt. Bà ta vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi vừa cúi xuống túm mái tóc đen nhánh dính máu bết lại thành một nắm của cậu bé, lạnh lùng xách nó lên: “Tạ Du… Mày cũng giống Tạ Du phải không! Chúng mày đều đáng chết, tàn dư của Ma tộc!”
Kế đó là cái tát chói tai.
Đầu Bùi Tịch lệch sang một bên dưới lực đánh lớn. Gương mặt vốn sưng tấy của hắn giờ đỏ tới mức gần như nhỏ máu.
Hốc mắt Ninh Ninh nóng lên, trái tim đau tới mức vỡ vụn, nhưng nàng chỉ có thể đứng đờ một bên không thể làm gì được.
“Đều tại chúng mày! Tất cả đều do chúng mày hết!”
Âm giọng khàn khàn của bà ta gào lên, cả người run rẩy dữ dội. Đối mặt với đứa trẻ có quan hệ huyết thống với mình, bà ta phun toàn những từ ngữ độc ác cùng cực: “Mày hận tao hả? Mày nên cảm thấy may mắn vì tao giữ lại mày… Mày biết cảnh ngộ hiện giờ của Ma tộc thế nào không? Người người đều muốn giết, hận không thể nghiền xương thành tro!”
Giọng bà ta vang dội trong căn hầm trống vắng chật hẹp.
Hệt như bóng ma đi lên từ vực sâu, tràn lan mọi ngóc ngách, hồi lâu không tiêu tan.
“Mày chảy dòng máu ấy trong người thì cả đời này đừng mong sống yên ổn. Chỉ có tao chịu giữ mày lại thôi, chứ rời khỏi cái nhà này thì mày đi đâu được chứ?”
Móng tay bà ta bấm sâu vào cổ Bùi Tịch, cậu bé trắng bệch cả mặt, cau mày lại, bên tai là giọng nói của người mẹ ruột thịt như đang phát điên, thấm đẫm sự căm hận: “Là tà ma thì nhất định phải bị tiêu diệt… Không ai để ý tới mày hết, không ai tới gần mày… đồ kinh tởm!”
Cho tới cuối cùng, bà ta coi hắn thành Tạ Du.
Phòng thủ của thành trấn bị phá hủy, cửa nát nhà tan, dù người phụ nữ này có lòng muốn báo thù đi nữa thì đối phương cũng là Ma quân cao ngạo, sao bà ta có thể dễ dàng làm được đây?
Cố tình bà ta còn mang thai cốt nhục của gã.
Thời gian trôi qua, đứa trẻ càng lớn càng giống Tạ Du.
Đây là sự trả thù của bà ta, gần như chỉ để thỏa mãn sự oán giận không biết trút nơi nào của mình, sao mà buồn cười, sao mà ngu xuẩn bất tài.
Sau đó Ninh Ninh không dám nhìn nữa, nhưng Bùi Tịch tuổi nhỏ lại im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.
Trong mắt cậu bé chưa đầy sự ngây thơ không biết gì, nhiều hơn là sự hoảng sợ đau đớn. Có thứ gì đó lặng lẽ vỡ tung ra, hóa thành những bóng đen tán loạn, rơi đầy vào sâu trong con mắt hắn.
Hắn còn nhỏ như vậy đã bị nhốt nhiều năm trong hầm, rất hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nguồn tin duy nhất hắn có thể tiếp xúc chỉ có lời nói hàng ngày của mẹ hắn.
Bùi Tịch đã chịu đựng ác ý nặng nề như vậy hết ngày này qua ngày khác.
Những lời nguyền rủa độc ác và xúc phạm đã khắc sâu dưới đáy lòng hắn. Sao hắn lại không cảm thấy bản thân là một con quái vật mà người đời không thể dung thứ đây?
Thì ra so với người phụ nữ này, thứ hắn chán ghét hơn cả lại là chính bản thân mình.
Ninh Ninh nhắm mắt lại, không muốn nhìn vết máu và vết sẹo ngày càng tăng lên trên người Bùi Tịch, rồi lại không kìm được dừng mắt trên người hắn, trong lòng đau xót.
Nàng biết cốt truyện sẽ diễn ra tiếp theo.
Sau đó mẹ hắn bệnh nặng qua đời, Bùi Tịch mất đi gông xiềng bắt đầu bối rối mờ mịt lang thang khắp nơi. Hắn chẳng biết điều gì về thế giới bên ngoài, bước đi thì loạng choạng, có khi không khống chế được ma khí trong người mình nên nhiều đêm tỉnh dậy trong trạng thái đau tới vã mồ hôi lạnh.
Đói khát, những cái nhìn lạnh lùng lẫn trào phúng, vết thương cũ nhức nhối ngày đêm.
Cho tới khi trời đất mách bảo thế nào, hắn gia nhập Huyền Hư Kiếm Phái.
Từ đây chàng thiếu niên học được cách để bản thân đứng ngoài cuộc, không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, dùng sự lạnh lùng hung bạo làm chiếc kén khó có thể phá vỡ để vây kín mình hết tầng này tới tầng khác.
Vậy nên Bùi Tịch mới luôn có dáng vẻ lạnh lùng, hung bạo như vậy.
Nội tâm tự ti và tự ghét mình từ khi còn nhỏ đã giam kín hắn. Bùi Tịch không hiểu cách giao tiếp với người khác chứ đừng nói tới việc có ai đó bằng lòng tới gần tiếp xúc với mình.
Đây là tâm ma của Bùi Tịch.
Những lời mắng chửi cuồng loạn vẫn văng vẳng bên tai hắn. Bỗng nhiên, khung cảnh trước mặt đột nhiên tối sầm lại.
Hình bóng người phụ nữ và cậu bé đều biến mất tăm. Ninh Ninh không rõ xảy ra chuyện gì. Nàng ngước đôi mắt khó hiểu lên quan sát xung quanh.
Không gian lần nữa chìm vào bóng tối như ban đầu, đen kịt vô cùng vô tận, lan tràn phủ kín bốn phía, ép cho nàng sắp không thở nổi.
Đúng vào lúc này, Ninh Ninh trông thấy một dáng người cao gầy.
Bùi Tịch bình tĩnh đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Lúc hắn chạm vào tầm mắt của Ninh Ninh thì cau mày khó chịu.
Lạ quá.
Đây hoàn toàn là ánh mắt nhìn người xa lạ, thậm chí kèm theo chút ít bài xích. Nó khác hoàn toàn ánh mắt ngày thường của hắn.
Ninh Ninh tiến lên một bước: “… Bùi Tịch?”
Bóng tối bao phủ nơi đáy mắt hắn càng đậm hơn. Khi hắn cất giọng nhẹ nhàng, bên trong kèm lẫn cả sự trào phúng mỉa mai: “Không dùng được chiêu này đâu, ngươi khỏi phải tốn công.”
Gì mà không dùng được? Gì mà khỏi tốn công?
Ninh Ninh không kịp phản ứng đã nghe hắn tiếp tục nói: “Ảo giác và con người thật ấy… dù sao cũng có sự khác biệt.”
Ồ, thì ra hắn tưởng nàng là ảo ảnh do tâm ma của hắn tạo ra.
Nhưng rõ ràng đây là bản thân nàng mà! Tên Bùi Tịch ngu ngốc này! Nàng với chính nàng thì khác nhau ở đâu chứ!
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc của hắn, Ninh Ninh vừa tức vừa buồn cười. Trong lòng nàng nảy lên ý định trêu đùa, vậy là hỏi theo ý Bùi Tịch luôn: “Khác chỗ nào?”
Thiếu niên mặc đồ đen mím môi, đôi mắt như giếng cổ tĩnh lặng, cau mày nhìn nàng.
“Nàng ấy…”
Hầu kết hắn động đậy, không nghe được chút cảm xúc nào thông qua giọng nói: “Nàng ấy sẽ không tới đây.”
Trong lòng Bùi Tịch biết rõ, đây là chỗ sâu bên trong tâm ma của hắn.
Trước khi mất đi ý thức, hắn tận mắt trông thấy Ninh Ninh rời đi mà không thèm ngoảnh lại, chạy thẳng tới một gốc cây linh thực trên đỉnh núi. Tuy hắn không thể nhận ra đó là cây gì, nhưng có hắc giao bảo vệ bên cạnh thì hẳn cấp bậc của vật kia rất cao.
Trong lúc hắn đang giao đấu với hắc giao, là cơ hội hoàn hảo để hái linh thực.
Hắn không rõ vào lúc Ninh Ninh xoay người rời đi, rốt cuộc trong lòng hắn có cảm giác thế nào. Chua xót, đau nhức và mất mát, dường như đều không đủ để diễn tả.
Dù không muốn thừa nhận tới đâu đi nữa, nhưng lòng hắn tủi thân tới mức nổ tung.
Vốn Bùi Tịch tưởng rằng… nàng không giống với những người khác.
Nhưng cuối cùng Ninh Ninh chẳng buồn bố thí cho hắn thêm một ánh mắt.
“Sao ngươi cảm thấy nàng ấy sẽ không tới đây?”
Ninh Ninh nâng cằm lên, chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng bước chân tới gần hắn. Nàng đối diện với đôi mắt Bùi Tịch, nhìn chăm chú cặp mắt đen nhánh của hắn.
Rất hung dữ và nóng nảy, hệt như nói thêm một câu với nàng cũng là chuyện lãng phí thời gian.
Bùi Tịch luôn giữ thái độ này khi đối mặt với người khác sao?
“Ở đây nguy hiểm,” Dù cho Bùi Tịch không kiên nhẫn, nhưng bởi vì gương mặt giống hệt “Ninh Ninh” khiến hắn nhỏ giọng đáp: “Chẳng ai tự tiện xông vào tâm ma của người khác trong lúc mất hết linh lực cả.”
Hắn nói với giọng điệu hết sức chắc chắn. Bởi vì không quen ở quá gần người khác nên hắn lùi về sau một bước với gương mặt vô cảm.
“Không thể cứ nói vậy được. Sao ngươi biết nàng ấy nghĩ thế nào?”
Ninh Ninh nhất định phải đòi lại lý lẽ cho bản thân mình. Nàng tiến lên một bước, tới thẳng trước mặt hắn: “Nếu có chuyện đó thì sao?”
Lúc nói chuyện nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Trong đó lộ một chút bất mãn, nhưng nhiều hơn là nụ cười không kìm nén được.
Luồng không khí lưu thông xung quanh bỗng đông cứng lại.
Bùi Tịch ngơ ngác nhìn nàng, vẻ hung bạo như băng mỏng dưới mắt bỗng tan đi.
Đôi mắt đen nhánh của chàng thiếu niên vẫn bị một lớp sương mù đen che phủ, bởi vì vướng một tầng hơi nước mỏng nên không thể thấy rõ những tình cảm bị đè nén dưới đáy lòng hắn.
Nhưng tình cảm đó mãnh liệt tới mức dù không có bất kỳ động tác hay âm thanh nào, nó vẫn có thể trào ra khỏi mắt hắn mà không thể kiểm soát.
Giọng điệu hắn không chắc chắn lắm, âm thanh bỗng trở nên khàn hơn, nhả từng chữ một:
“… Ninh Ninh?”
Ninh Ninh đang tính nghiêm mặt tiếp, nhưng không kìm được nhịp đập trong lồ ng ngực, đôi mắt cong lên phì cười.
Nụ cười này của nàng giúp Bùi Tịch hiểu rõ tất cả.
Thế mà Ninh Ninh thật sự ở trong tâm ma của hắn. Ở vào lúc linh lực chẳng còn bao nhiêu, thần thức lại cực kỳ yếu ớt.
Nhưng sao nàng phá vỡ được tầng ma tức nồng đậm bao vây xung quanh hắn? Rõ ràng nàng đã…
Bùi Tịch cứng đờ người ra.
Một vài ký ức xa xôi nhưng vươn tay có thể với tới lặng lẽ hiện lên trong thức hải hỗn loạn của hắn. Hắn nhớ tới vết máu đỏ thẫm trên môi thiếu nữ, cộng thêm luồng sáng trắng xuyên qua sương đen.
Khoảnh khắc hắn đang hãm sâu trong địa ngục vô tận, có người dùng kiếm cắt xuyên ma tầng tầng lớp lớp ma tức, cả người đều là máu, yết ớt cùng cực, nhưng vẫn kiên định đi từng bước về phía hắn.
Đuôi mắt vẫn luôn thờ ơ của chàng thiếu niên, bỗng nhiên xuất hiện màu đỏ hoe.
Thì ra Ninh Ninh chưa hề bỏ rơi hắn mà còn đánh cược tính mạng để cứu hắn.
Từ nhỏ hắn đã sợ bóng tối.
Chỉ có nàng mang tới ánh sáng vô biên.
… Sao hắn xứng đây?
Nhịp đập trái tim trở nên dữ dội hơn, Bùi Tịch nhìn đăm đăm vào đôi mắt biết cười của thiếu nữ.
Chúng cách hắn gần tới mức chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào.
Nỗi khao khát chôn sâu trong lòng hắn gào thét muốn thoát ra, nơi đáy mắt tụ lại những đám mây dày đặc, ngưng tành tâm ma hoành hành ngang ngược.
Gì mà luân lý thế tục, gì mà nhút nhát hèn mọn, tất cả đều thoáng cái vỡ tan tành khi đụng phải một cái nhìn từ nàng.
Bùi Tịch chỉ muốn nàng.
Hầu kết chàng thiếu niên vô thức trượt xuống, bỗng nhiên kêu tên nàng: “Ninh Ninh.”
“Ừ?”
Nàng tò mò ngẩng đầu.
Ngay lập tức, một mùi hương thanh nhã của cây cối chạm vào chóp mũi nàng. Phía trước thình lình hiện lên bóng đen, cộng thêm hơi thở mát lạnh của thuộc về chàng thiếu niên.
Có thứ gì đó chạm nhẹ lên môi nàng, khiến Ninh Ninh mở bừng hai mắt ra.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ âm thanh trên thế gian đều biến mất.
Cánh môi mỏng của Bùi Tịch hết sức mềm mại, nhẹ nhàng chạm tới, êm ái như thạch trái cây, kèm theo vết nứt khô khốc, áp sát vào môi nàng.
Hắn không có kỹ năng gì, chỉ có thể đụng chạm dựa theo bản năng nguyên thủy nhất. Đôi mắt cụp xuống hết sức thành kính, ngay cả hô hấp cũng cố tình ngưng lại.
Đôi môi mỏng từ từ ấn xuống, rồi bỗng nhiên rời đi không báo trước, tiếp tục đáp xuống ở một nơi khác như chuồn chuồn lướt nước.
Hắn hôn đầy nghiêm túc, khuôn mặt dừng cách nàng một khoảng nhỏ xíu, giọng nói khàn khàn hết sức bất an: “Như vậy… có được không?”
Đầu óc Ninh Ninh đang trống rỗng, nghe hắn hỏi xong thì hơi nóng từ lỗ tai nhanh chóng truyền tới toàn thân.
Cái gì, cái gì gọi là “như vậy có được không?”
Rõ ràng tên này tiền trảm hậu tấu.
Nàng không hề né tránh, cũng không bày tỏ sự chán ghét.
Vậy nghĩa rằng nàng không khó chịu.
Ninh Ninh không ghét hắn.
Ý cười trong mắt Bùi Tịch càng đậm hơn, nhuốm màu hồng phấn nhẹ nhàng, kế đó tiếp tục áp môi lên.
Hai đôi môi lặng lẽ chạm vào nhau, tất cả mọi thứ chỉ còn sự mềm mại.
Ninh Ninh giương mắt lên là có thể trông thấy tròng mắt mỉm cười của hắn, hệt như lốc xoáy sâu không thấy đáy, cộng thêm nốt ruồi giọt lệ dưới đuôi mắt khiến nàng khó mà cưỡng nổi, cam tâm tình nguyện trầm mê trong đó.
Động tác của hắn rất cẩn thận, lần nào chạm tới cũng dùng hết can đảm của mình, thi thoảng ngước hàng mi dài lên nhìn nàng, ngay cả giọng nói cũng căng thẳng: “Nàng có thích… như vậy không?”
Không khác câu hỏi trước đây của nàng là bao.
Ninh Ninh không rõ hắn đang hỏi một cách nghiêm túc hay đang trả đũa lại nàng. Nàng chỉ biết mình đã hiểu ra một chuyện.
Bùi Tịch không biết hôn môi. Hắn cho rằng việc hai đôi môi chạm vào nhau là biểu trưng cho toàn bộ nụ hôn.
Đúng là đồ ngây thơ, ấu trĩ.
Trong lòng Ninh Ninh cười thầm vài tiếng. Nàng liếc nhìn đôi mắt đen gần trong gang tấc, bỗng nhiên nảy sinh ra ý nghĩ đùa dai.
Nụ hôn này vốn do hắn dẫn dắt, nhưng cô gái lại hơi cong khóe môi lên, kiễng chân.
Sau đó vươn lưỡi ra, liếm môi dưới của hắn.
Bởi vì chàng thiếu niên mất máu và kiệt sức, nên khi nàng chạm vào một vết nứt khô trên môi hắn, đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị của máu.
Ninh Ninh chớp chớp mắt, dùng hết can đảm trên người mình để liếm một cách trêu chọc.
Quả nhiên động tác của hắn khựng lại trong giây lát, nhiệt độ trên người hắn càng tăng cao hơn. Xúc cảm ướt át lan truyền giữa đôi môi như cá ngoi lên khỏi mặt nước, chóp đuôi vẫy một cái thôi cũng kích thích dòng điện miên man.
Bùi Tịch cứng đờ người, thoáng cái đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn bối rối, thế mà lại đỏ mặt ngơ ngác hỏi nàng: “… Như thế này hả?”
Ninh Ninh: “…”
Hắn hỏi rất nghiêm túc, giống như cảm thấy mình làm chưa tốt nên trong giọng điệu còn kèm thêm đôi chút áy náy và hối lỗi.
Thân là kẻ chủ động trêu chọc hắn, cả trái tim nàng như đông cứng bởi câu hỏi này.
Hai người đang ở sâu trong tâm ma, vậy nên Thừa Ảnh không xuất hiện trong đầu Bùi Tịch như thường lệ.
Nếu để nó trông thấy cảnh tượng bất đắc dĩ này, chắc chắn sẽ tiếc hận lấy tay che mắt lại.
Thật sự không dám nhìn thẳng.
Đồ vô dụng không có tiền đồ, đến hôn môi còn để con gái nhà người ta dạy, mất mặt không cơ chứ.
May là Bùi Tịch không bối rối vụ này quá lâu. Tương lai còn dài, hắn còn rất nhiều thời gian để học từ từ.
Còn bây giờ…
Chàng thiếu niên vươn tay đặt lên vòng eo mềm mại của nàng, cánh môi từ từ nhích tới bên sườn, cuối cùng không hề cố tình nín thở nữa mà tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể nàng.
Những nơi được hắn hôn đều nóng lên. Chỉ trong chốc lát, Bùi Tịch học theo cách nàng làm trước đây, áp đôi môi mỏng lên vành tai Ninh Ninh.
Như thể cực kỳ yêu thích, hắn mút mạnh một cái.
Toàn bộ hơi thở nóng hổi của hắn đều phả vào lỗ tai Ninh Ninh.
Bùi Tịch lẩm bẩm với nàng bằng giọng gần như không thể nghe thấy: “Thích nàng.”
Ninh Ninh chỉ thấy sức lực cả người đều bị vắt kiệt, từ từ mềm nhũn đi hóa thành một vũng bùn.
Bấy lâu nay nàng chưa từng tin vào lời miêu tả này.
Cho tới khi Bùi Tịch thổi nhẹ một cái, cộng thêm chất giọng khàn khàn và từ tính của chàng thiếu niên quanh quẩn bên màng nhĩ nàng, dường như toàn bộ suy nghĩ của nàng đều bị rút khỏi đầu óc. Nàng choáng váng rối bời, chẳng còn bất kỳ sức lực nào nữa.
Song, cơ thể nàng lại bị Bùi Tịch đè lại, không thể động đậy.
Bàn tay đỡ phia sau nàng từ từ di chuyển lên trên.
Xuyên qua một lớp vải mỏng, Ninh Ninh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và cách di chuyển của lòng bàn tay hắn. Nó như quả cầu lửa bùng cháy, ngón tay cái ấn một cách hờ hững, chỗ nào lướt qua cũng mang đến cảm giác xuyến xao.
Cuối cùng bàn tay dừng trên sống lưng. Bùi Tịch dùng sức ấn cả người nàng vào trong lòng mình; hai lồ ng ngực áp sát vào nhau không một khe hở, có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim đầy cuồng nhiệt của đối phương.
Đôi môi hắn đã chuyển tới cổ thiếu nữ. Hắn vùi mặt vào cổ nàng, khi nói chuyện và hô hấp đều khiến tim gan nàng cồn cào ngứa ngáy.
Giọng Bùi Tịch khẽ run.
Tiếng hắn khô khốc, chẳng khác nào một đứa trẻ còn non nớt luống cuống, vừa ngây thơ lại kiên định nói bên tai nàng: “Thích Ninh Ninh.”
Trái tim Ninh Ninh lại đập cuồng loạn.
Thiếu niên vùi đầu vào cổ nàng nhỏ giọng cười, mái tóc cọ vào cằm nàng, nhẹ nhàng lay động trái tim.
Nụ hôn của Bùi Tịch dịu dàng tinh tế, đồng thời ẩn chứa sự cố chấp khiến người ta không thể cưỡng lại. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, khiến nàng khó lòng thoát khỏi.
Bùi Tịch phả một luồng hơi nóng bên cổ nàng, đôi môi mỏng dán lên xương quai xanh ửng hồng của người thiếu nữ.
Ninh Ninh nghe hắn bảo: “… Thích nàng nhất.”