“Già Lan Thành…”
Trên đường đi, Hạ Tri Châu quá chán nên nhìn lướt nhanh thư ủy thác. Hắn ta ngờ vực từ tận đáy lòng: “Thật sự có tòa thành xây dưới đáy hồ á?”
Từ trước đến nay vị sư tôn không đáng tin cậy của hắn ta chả thấy bóng dáng đâu, đám đệ tử dưới tay thành một lũ nhóc không nơi nương tựa.
Các Trưởng lão khác xem mà mủi lòng, thường xuyên giúp đỡ một cách công khai hoặc ngấm ngầm. Giờ đây Thiên Tiện Tử nhận ủy thác xuống núi, cũng kêu hắn ta đi theo cho mở mang tầm mắt.
Rõ ràng cứ thấy Hạ Tri Châu là ông ấy muốn đá đểu vài câu, nhưng thật ra trong các đệ tử của Lý Vong Sinh, Thiên Tiện Tử thích hắn ta nhất. Miệng cứng lòng mềm cấp bậc sách giáo khoa cũng chỉ thế mà thôi.
Lúc này hắn ta, Ninh Ninh, Trịnh Vi Khởi và Bùi Tịch đi trong rừng cây. Thân cây chưa được cắt tỉa rậm rạp um tùm, tạo thành tầng tầng bóng đổ.
Ninh Ninh thưởng thức kiếm tuệ trong tay, có phần nghiền ngẫm bảo: “Hình như cả thành đã bị nước lũ nhấn chìm từ 300 năm trước.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Cái ta để ý nhất là một tòa thành cổ hoang vu chìm hết dưới đáy hồ, sao bình thường dân chúng tiến vào vẫn có thể hô hấp tự nhiên?”
Theo quy định ở Huyền Hư Kiếm Phái, sau khi đệ tử bước vào Kim Đan kỳ sẽ được phép xuống núi rèn luyện, phục ma hàng yêu.
Mà nay Ma tộc mai danh ẩn tích, nhưng yêu vật làm hại thế gian vẫn có không ít. Chúng có thể làm xằng làm bậy một cách nghênh ngang; hoặc chui vào góc nào đó nghỉ ngơi lấy lại sức, thi thoảng gây ít chuyện xấu, khiến người ta thực sự bất an.
Ví dụ như Già Lan Thành mà họ sắp vào.
Già Lan Thành chìm xuống đáy hồ cả trăm năm trước, từ đây mai danh ẩn tích, không sao tìm ra được.
Cách đây vài ngày có người tiều phu đi ngang qua, chẳng may ngã xuống hồ. Hắn ta tưởng mình cứ thế đi đời nhà ma. Không ngờ sau khi rơi xuống nước hồ lạnh lẽo một lúc, cơ thể hắn ta bỗng nhẹ đi, không còn cảm giác bị nước bao bọc nữa.
Thì ra dưới hồ nước kia có tòa thành cổ đứng sừng sững ở đó.
Một rào chắn vô hình đã tách tòa thành cổ với hồ nước ra làm hai, khiến tòa thành giống hệt trên đất liền. Hắn ta đứng dưới đáy hồ vẫn có thể hô hấp tự do mà không gặp bất kì khó khăn nào.
Người tiều phu kinh sợ, nhưng dưới cơn hoảng loạn bộc phát dục vọng cầu sinh. Hắn ta nhân lúc cơ thể mình còn sót lại một phần trong hồ nước, vội vàng khua tay chân bơi trở lại.
Người khác rơi xuống nước đều gồng hết sức thoát khỏi mặt nước. Kẻ cắm đầu cắm cổ lao vào nước kiểu này chắc chỉ có một người.
Tóm lại, tiều phu dùng cách bơi chó ngoi lên bờ, sau khi về nhà thì kể lại trải nghiệm khó mà tưởng tượng này cho vợ con nghe.
Chẳng qua không chờ câu chuyện này lan truyền trong hàng xóm láng giềng, đã có chuyện lạ hơn xảy ra.
Người dân trong thành lần lượt trở nên bất thường, hệt như những cái xác không hồn đờ đẫn. Ngoài tấn công người khác ra thì họ không làm gì nữa.
Mời đạo sĩ tới xem, mới phát hiện ba hồn mất bảy phách, chẳng rõ nguyên thần của họ bị trộm mất khi nào.
“Nhất định có yêu vật núp dưới nước.”
Trịnh Vi Khởi bình tĩnh phân tích: “Vừa không bị phát hiện, vừa có thể tùy ý đi ra thành trấn ngoài rừng để ăn hồn phách con người, chẳng khác nào một công đôi việc.”
Hạ Tri Châu gật đầu, bợ đỡ ngọt xớt: “Không hổ là sư tỷ! Ta nghe nói hàng năm Trịnh sư tỷ đều hàng yêu trừ ma dưới chân núi, nhất định tích lũy được không ít kinh nghiệm.”
Trịnh Vi Khởi thờ ơ liếc nhìn hắn ta.
Nàng ấy thuộc loại cốt cách rắn rỏi trời sinh, mi mục thanh nhã như núi xa. Hiện giờ mặc nam trang càng lộ ra vài phần tư thế hiên ngang oai hùng, thanh lịch tới mức người ta không dời mắt được.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, người đẹp thốt lên một tiếng trầm thấp: “Chết tiệt. Nếu không phải để trốn việc học ở Học Cung thì ai chịu rời sư môn ra ngoài phơi sương dãi nắng chứ. Thi, thi, thi, suốt ngày thi là cái mẹ gì chứ! Vừa thấy đám Trưởng lão đó là to đầu, chẳng lẽ ngủ trong giờ học là vấn đề của ta à!”
… Rõ là cô gái tốt đẹp, sao lại mọc ra cái mồm hỗn thế chứ?
Trịnh Vi Khởi thuộc loại học kém, còn là dạng kém tới không vớt được chút cặn nào. Tương tự như người trung niên hay người cao tuổi thi đại học mấy năm gần đây, càng trượt càng thi, thi lần nào trượt lần đó.
Tinh thần buồn vui lẫn lộn này khiến Hạ Tri Châu cũng thuộc loại học kém sinh lòng đồng cảm. Hắn ta nghe xong nghiêm túc thở dài: “Nhất định không phải vấn đề của chúng ta! Ai ai cũng biết, sở dĩ lúc đọc sách buồn ngủ như thế vì trường học là nơi bắt đầu những giấc mơ.”
“Thật sâu sắc!”
Ninh Ninh gật đầu: “Một cục mạnh hơn sáu cục, năng lượng dư lại còn có thể cung cấp cho cả 1 phòng khách*. Học sinh trải qua đều phải khóc hết.”
*Một cục mạnh hơn sáu cục, năng lượng dư lại còn có thể cung cấp cho cả 1 phòng khách: Câu đầu là khẩu hiệu quảng cáo của pin Nam Phủ, câu sau chêm thêm để châm chọc việc ngồi học lâu.
Trịnh Vi Khởi có phần cảm động lây: “Một người thì vui hết mình, một đám người vắng vẻ đìu hiu.”
Hạ Tri Châu nối tiếp đội hình một cách siêu ăn ý: “Thưởng cho ta cõi mơ, đồng thời thưởng luôn sự tỉnh táo nhanh chóng. Nhắm mắt vào, lúc mở ra đã hết một ngày.”
Ngó thấy ủy thác diệt yêu tốt đẹp sắp biến thành đại hội giao lưu học kém, Bùi Tịch dửng dưng nhìn đoàn người bên cạnh, mím môi theo bản năng.
Sau đó hắn bất ngờ đụng phải tầm mắt của Ninh Ninh, cổ họng hơi động đậy.
“Căng thẳng cái gì chứ?”
Ninh Ninh cười: “Ta sẽ không làm khó, ép sư đệ tiếp lời đâu. Nghe bảo trước kia ngươi từng đạt hạng nhất ở Học Cung.”
Nguyên chủ và Bùi Tịch gia nhập sư môn cùng năm, nhưng đệ tử ngoại môn và nội môn không học chung với nhau. Sở dĩ nàng biết thành tích của hắn cao là vì trong tiểu thuyết nhắc tới vài câu ít ỏi.
Nhân số ngoại môn rất lớn, người tụ vào đây đến từ đủ các biển trời, đa dạng xuất thân. Giữa cả đám người mà hàng năm Bùi Tịch vẫn đứng nhất hạng thi viết quả thực không dễ.
Nghe xong hắn ngẩn ra, thoáng dời tầm mắt tới chỗ khác, hàng mi dài nhẹ nhàng run dưới ánh mặt trời, che khuất một vùng âm u dưới đáy mắt: “Không bằng tiểu sư tỷ được.”
Thừa Ảnh lại bắt đầu lắm mồm: “Sao nàng biết thành tích trước đây của ngươi? Chẳng lẽ từ khi đó, Ninh Ninh đã chú ý…”
Trong lòng Bùi Tịch có phần nóng nảy: “Im nào.”
Song, Thừa Ảnh không thèm để ý tới hắn. Nó nghe được lời này hệt như người cha tám mươi tuổi cuối cùng cũng thấy con gái mình kết hôn, cười khúc khích: “Đừng ngại mà, chúng ta bàn chuyện này đi.”
“Không ngờ tiểu sư đệ giỏi vậy!”
Hai mắt Trịnh Vi Khởi tỏa sáng, miệng nói ra lời kinh động: “Sư đệ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp! Chắc ngươi không biết, hồi nhỏ sư tỷ ngã tới hỏng đầu, một nửa đầu ngừng phát triển rồi. Bộ não dậy thì tệ hại này thật sự không thể chứa được núi sách biển đề, chẳng bằng…”
Nàng ấy càng nói càng kích động, nụ cười trên mặt đậm hơn: “Chẳng bằng ngươi nam giả nữ, thay ta giải đề một lần đi! Trông tiểu sư đệ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thế này, nhất định có thể lừa cả đám cổ lỗ sĩ kia!”
Hạ Tri Châu vốn đang mệt mỏi uống nước, nghe thấy thế thì lại phun sạch nước ra. Đợi nàng ấy nói xong hết câu, hắn ta còn sặc hết nước trong cổ họng, liên tục ho khan.
Ninh Ninh nhìn hắn ta bằng ánh mắt cảm thông, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Trịnh Vi Khởi kêu một tiếng: “Chúng ta tới rồi!”
Nàng ngước mắt lên lần nữa, quả nhiên trông thấy một cái hồ vô cùng rộng lớn.
Chiếc hồ này có tên “Thiên Hác”, nghe đâu bởi vì lúc ngự kiếm bay ở giữa không trung xa xôi, cúi đầu xuống cũng có thể nhìn thấy hình bóng của nó. Mặt hồ vô cùng trong xanh và rộng lớn, từ xa nhìn lại vào ban ngày hệt như một vết rách thật sâu được khảm vào chân trời.
Xung quanh đều là gió êm sóng lặng, trên mặt hồ chỉ có vài gợn sóng lăn tăn, đưa mắt nhìn ra cực kì giống một chiếc gương hình tròn khổng lồ. Mặt trời rơi xuống nước, vỡ tan thành những vụn ánh sáng trắng bạc li ti, hệt như đám tinh quái liên tục tuần tra biến hóa, chao đảo khắp nơi.
Chỉ nhìn quang cảnh lúc này, chẳng ai ngờ được dưới hồ dậy sóng ngầm hung bạo, thành cổ quỷ quái.
Thân là đại sư tỷ có vai vế cao nhất, đương nhiên Trịnh Vi Khởi đảm nhận vai trò chỉ huy: “Bấm một cái Tị Thủy quyết, chúng ta cùng nhau xuống nước.”
Mọi người ào ào làm theo. Sắc mặt Ninh Ninh không thay đổi, trong lòng sáng như gương.
Nàng từng đọc truyện, đương nhiên biết dưới nước sẽ xảy ra chuyện gì.
Trịnh Vi Khởi đoán đúng hơn phân nửa, quả thực có yêu vật sống dưới nước. Song không phải một con, mà là cả đàn.
Già Lan Thành từng là nơi tụ tập của Yêu tộc. Rồi lũ lụt ập tới quá dữ dội, bất ngờ không kịp đề phòng. Sở dĩ có thể lập màn chắn dưới nước là do Thiếu Thành chủ lúc đó đã lấy toàn bộ tu vi của mình, dùng linh khí bảo vệ cả thành trấn.
Sau đó Thiếu Thành chủ kiệt sức lâm vào bất tỉnh. Bị ảnh hưởng bởi va chạm linh lực nên đám yêu vật trong thành cũng chìm vào ngủ say hết một loạt. Mấy năm gần đây chúng dần dần thức tỉnh, vậy là nghĩ cách đánh thức y.
Phương pháp này đương nhiên là cướp hồn phách con người trong thành, dùng nó để nuôi dưỡng linh lực.
Tìm kiếm thành cổ Yêu tộc, ngăn chặn việc cướp tinh phách. Thoạt nghe có vẻ bình thường, trông như không khó khăn nhiều.
Nhưng Ninh Ninh biết, lần ủy thác đã định trước không đơn giản.
Bấm xong Tị Thủy quyết, bốn người đi xuống hồ Thiên Hác.
Tị Thủy quyết có thể tạo ra một bong bóng trong suốt dưới nước bao bọc quanh cơ thể tu sĩ, nhờ đó không chỉ giữ quần áo khô ráo, mà còn hô hấp dễ dàng.
Cảnh vật dưới nước là một vùng xanh biếc trong vắt, gợn sóng và đám cá đều lướt qua gần sát bên người họ. Mặt trời đổ xuống, gió lướt trên mặt nước, xung quanh đều yên tĩnh, dưới lòng bàn chân là hồ sâu đen như mực.
Hệt như ánh mắt trống rỗng của cự thú âm u.
Bỗng nhiên bên tai nàng vang lên tiếng truyền âm nhập mật của Trịnh Vi Khởi. Khác với ngữ điệu bình thản lạnh nhạt lúc trước, giờ đây nó tràn đầy cảm xúc hoang mang và kinh ngạc: “Không ổn, có thứ gì đó nổi lên từ đáy hồ… đừng bảo là xoáy nước nhé?!”
Cảnh tượng này không thể nói là đẹp mắt được, Ninh Ninh chỉ dám cụp mắt xuống nhìn liếc qua.
Tựa như cự thú dưới lòng bàn chân đã ngủ đông hồi lâu, cuối cùng nóng lòng muốn mở mắt ra. Bọt nước tụ lại thành từng vòng tròn trắng như tuyết, đánh úp về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh.
Bên tai vang lên một tiếng nổ trầm thấp, Ninh Ninh nắm chặt Kiếm Tinh Ngân bên hông.
Lần ủy thác này được định sẵn không đơn giản.
Bởi vì ngay từ đầu bọn họ sẽ bị lốc xoáy cưỡng ép tách ra, sau đó phải đối đầu với toàn bộ sát ý của thành trấn bằng chính sức lực của một người.
*
Nhờ linh khí hộ thể, cộng thêm Tị Thụy quyết cứu mạng, Ninh Ninh mới không đến mức chết đuối hoặc bị sóng lớn đập cho choáng váng.
Lốc xoáy cuốn theo cả đám sóng ập tới, trái lại đẩy nàng về phía đáy hồ nhanh hơn. Chỉ trong thời gian ngắn đã tới màn chắn rộng lớn bao phủ bên trên thành trấn.
Trận pháp này còn kèm thêm thuật che mắt. Nếu chỉ quan sát trong nước sẽ không nhìn thấy vết tích nào của Già Lan Thành. Chỉ khi đích thân tới gần màn chắn mới có thể nhìn thấy khung cảnh thành cổ giấu kín trong ao hồ.
Một khi xuyên qua màn chắn, đám bong bóng bao quanh cơ thể sẽ vỡ ra.
Cùng lúc đó, thành cổ Già Lan ngủ say mấy trăm năm cũng từ từ vén chiếc khăn che mặt bí ẩn lên.
Dưới đáy hồ rất khó để nhìn thấy hình dáng mặt trời. Dường như bản thân màn chắn đã thay thế tác dụng của ánh mặt trời, tỏa ra một luồng sáng trắng óng ánh.
Hơi nước tràn ngập, dập dềnh bốn phía. Màu nước trong suốt bên trên màn chắn bao phủ đường phố và nhà cửa, hệt như hàng nghìn viên ngọc lưu ly vỡ vụn, lại như bừng tỉnh cơn mơ, không biết hôm nay là hôm nào.
Bên trong thành cổ tầng nhà san sát, đèn trường minh tô điểm cho sông dài lóa mắt như trời sao. Bầu trời màu nước, ngói xanh tường trắng, cây cối trên đường phố đã ngừng lớn lên, đám cành khô đổ xuống thân cây, phản chiếu bóng đen trên tường khiến nàng nghĩ tới những ngón tay giương nanh múa vuốt.
Trận pháp có tác dụng giảm xóc nhất định. Khi Ninh Ninh từ từ rơi xuống, mũi chân chạm đất không vang lên bất kì âm thanh nào.
Trong truyện miêu tả trải nghiệm của nhân vật chính Bùi Tịch chứ không đề cập tới những người khác. Nàng vừa cảnh giác với nguy hiểm rình rập trong bóng tối, vừa ngẩng đầu, có phần ngạc nhiên thưởng thức cảnh tượng trong Già Lan Thành.
Mọi thứ vẫn giữ nguyên như trăm năm trước, xung quanh không thấy bóng người nào khác, hệt như một thành quỷ chưa có ai đặt chân tới. Ninh Ninh nhìn xung quanh, không kịp phòng bị, bỗng thấp thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết: “Cứu mạng với! Công tử!”
Công tử?
Giọng nói này không phải gọi nàng, rất có thể là một trong hai người con trai vào đây với nàng. Theo lý Bùi Tịch không thể gặp nàng sớm được, vậy chỉ có thể là…
Trong lòng Ninh Ninh vừa động. Nàng bước về phía giọng nữ kia, quả nhiên cách đó không xa nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Hạ Tri Châu.
Tựa như hắn ta bị nơi phồn hoa mê hoặc, nơi đáy mắt vẫn còn đọng lại sự choáng ngợp. Đứng cách chàng trai trẻ không xa là hai người họ chưa từng gặp mặt.
Người con gái kêu cứu có ngoại hình vô cùng quyến rũ, phía sau bị một người đàn ông cưỡng ép lấy dao kề vào cổ. Nàng ta khóc như hoa lê ướt mưa, thê thảm đau khổ, vừa khóc vừa kêu: “Công tử cứu ta với!”
Người đàn ông trung niên phía sau nàng ta có vẻ mặt hung ác, hốc mắt trống rỗng như thể có hai viên đá màu đen kém chất lượng.
Động tác của gã vụng về, dường như chỉ còn sót một phần nhỏ lý trí, lời nói lập lờ không rõ, rất khó nghe được nội dung: “Đừng… tới đây! Nếu không ta, ta giết ả!”
Tình huống thế này khiến Ninh Ninh nhớ ngay tới bộ dáng những người bị hấp thụ hồn phách trong thành trấn gần đây.
Tinh thần mơ hồ, sát ý rét lạnh, có tính công kích rất mạnh với bất kì người nào, nhưng mà…
Hiển nhiên Hạ Tri Châu chưa từng gặp phải chuyện thế này. Dựa trên những kịch bản đàm phán chuyên nghiệp từng thấy trong phim truyền hình, hắn ta thử khuyên bảo ngon ngọt: “Huynh đệ bình tĩnh chút đi! Hãy nghĩ đến cha mẹ già nhà ngươi, nếu ngươi làm điều gì ngu ngốc, họ sẽ…”
Hắn ta chưa dứt lời, đã thấy bên tai vang lên tiếng truyền âm nhập mật: “Đừng tin bọn họ, giả đấy.”
Hắn ta ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Ninh Ninh.
Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh nhạc, Kiếm Tinh Ngân bên hông khẽ sáng. Ánh sáng lóng lánh như sao trăng trên màn chắn phản chiếu sóng nước, dừng trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
“Không cảm nhận được chút linh khí nào trên người cô gái kia, theo lý không phải tu sĩ. Nếu không phải tu sĩ thì không thể sử dụng Tị Thủy quyết được.”
Nhưng tóc và quần áo của nàng ta lại sạch sẽ như mới. Chẳng những không có vệt nước, còn sạch tới mức như mới mặc vào không lâu, thật sự không giống người thường từng giãy dụa trong hồ nước.
“Trong truyện từng nhắc tới chiêu này.”
Ninh Ninh tiếp tục nói: “Yêu vật trong tòa thành này phát hiện tu sĩ tiến vào, bởi vì thực lực chúng có hạn, không dám xung đột chính diện, vậy là hóa thành con người vô tội, nương tựa vào nhóm nhân vật chính. Thi thoảng chúng sẽ làm chút chuyện như hạ độc, gài bẫy, đâm sau lưng - kẻ bị đâm sau lưng là tôi.”
Nói tới đây, nàng không kìm được mắng một tiếng dưới đáy lòng.
Quả thực nếm trải trong khổ đau mới là hạ nhân của người ta. “Công cụ hình người X” không phải trưng cho đẹp, nó vừa ác vừa rủi ro.
Ninh Ninh nói không sai. Một nam một nữ này chính là Yêu tộc Già Lan mới thức tỉnh không lâu, giờ đây đang cố gắng theo đuổi giấc mơ trong giới diễn viên của mình.
Người con gái tên Mạnh Giai Kỳ, hậu duệ Hồ tộc; người đàn ông tên Tần Xuyên, trông ngoại hình cao lớn thô kệch, thực tế là một con thỏ.
Biết tin có tu sĩ vượt qua màn chắn, đám Trưởng lão ra oai thành nghiện trong thành tỏ ra hoảng loạn hiếm thấy. Sau khi thảo luận một hồi, quyết định sai chúng lẫn vào trong với thân phận con người, nhận nhiệm vụ nằm vùng.
Cách khiến người ta tin tưởng nhất là màn anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích nhưng kinh điển.
Tần Xuyên thấy nàng, cảm giác nguy cơ trong lòng tăng lên mạnh mẽ, vẻ hung ác trong mắt càng ngày càng rõ ràng, khàn giọng hét lên: “Đừng tới đây! Nếu không ta…”
Nói đến đây, lời thoại còn thừa đều nghẹn ứ trong cổ họng.
Chỉ thấy cô gái váy trắng mới đến mỉm cười nhẹ nhàng, một tay bấm quyết.
Sau đó một luồng kiếm phong đâm thẳng vào đầu con tin gã đang giữ, khiến Mạnh Giai Kỳ trợn trắng mắt tại chỗ, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.
“Được rồi.”
Gã nghe nàng bảo: “Con tin đã bị ta đánh gục, ngươi không còn lợi thế gì nữa, ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Tần Xuyên: “???”
Tần Xuyên sững sờ, trong lòng có hàng ngàn con lạc đà lướt nhanh qua.
Để tránh bị uy hiếp, dứt khoát ra tay tiêu diệt đối tượng chịu sự uy hiếp. Đám danh môn chính phái các ngươi đều chơi chiêu này à? Không phải chứ? Đừng có đùa nha?
Thế còn công bình chính nghĩa thì sao? Còn anh hùng cứu mỹ nhân thì sao? Trực tiếp xử luôn mỹ nhân như thế, ngươi mắc bệnh tâm thần gì à?!
Mạnh Giai Kỳ trong lòng gã ngã oặt xuống.
Trái tim gã cũng ngã oặt xuống theo.
Đám người này không ổn.
Gã không dám nghĩ nếu rơi vào tay con nhóc kia thì mình sẽ có kết cục gì.
Tần Xuyên được giao vai phản diện nhưng may mắn sống sót, nhanh chóng quyết định, nói chạy là chạy. Thoáng cái gã hóa thân thành một con thỏ lớn trắng như tuyết rồi xoay người bỏ chạy. Tiếc rằng đôi chân ngắn nên bị Hạ Tri Châu chặn ngang nhéo lỗ tai: “Nhóc con, đến nằm vùng à?”
… Chết tiệt.
Thì ra hai người này đã sớm nhìn thấu gã.
Hai chân thỏ trắng giật rồi lại giật, cuối cùng cười xấu hổ, mở miệng cất giọng ồm ồm chất phác của đàn ông trung niên: “Hiểu lầm cả thôi. Cái đó, ừm thì, không phải ta tới làm hại các ngươi, mà muốn gia nhập với các ngươi, ha ha.”
Ninh Ninh không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Đại thúc, các ngươi còn kế hoạch gì nữa? Thiếu Thành chủ và Chấp sự Trưởng lão ở đâu?”
Con thỏ run rẩy quay đầu đi, chẳng ngờ đối phương không ép hỏi tiếp mà thản nhiên liếc mắt nhìn Hạ Tri Châu rồi chỉ vào cơ thể trắng trẻo mập mạp của Tần Xuyên, nàng nhếch miệng cười: “Chết cười mất. Thịt thỏ thôi.”
“Đừng đừng đừng!” Con thỏ cố gắng vùng vẫy: “Ta đã vài trăm tuổi, thịt khô rồi, ăn không ngon!”
“Thịt già sấy khô tự nhiên!” Hai mắt Ninh Ninh sáng ngời: “Không ngờ có đồ tốt thế này!”
Tần Xuyên: “…”
Từ lúc thấy nàng giết chết con tin, gã không hề nghi ngờ rằng cô nàng này có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Thế là giọng nam mạnh mẽ tiếp tục vang lên: “Trưởng lão và Thiếu Thành chủ đều đang ở phủ Thành chủ, nằm phía Tây. Về phần kế hoạch khác ta thật sự không biết. Thỏ đáng yêu thế này tại sao lại muốn ăn thịt thỏ, cầu xin ca ca tỷ tỷ thả cho ta một đường sống, cảm ơn, cảm ơn.”
Ninh Ninh hài lòng sờ đầu con thỏ: “Ngoan.”
Sau đó cầm túi trữ vật ra, không chút do dự thả nó vào.
“Nếu thả đi nhất định nó sẽ để lộ tin tức.”
Ninh Ninh nói: “Truyện không miêu tả kĩ lần ủy thác này lắm, tôi cũng không chắc là có xảy ra nguy hiểm ngoài ý muốn gì hay không… Tóm lại cứ đi một bước tính một bước thôi.”
Hạ Tri Châu gật đầu, chỉ cô gái xa lạ nằm một bên: “Còn nàng ta thì sao?”
Đều là kiếm tu, đương nhiên hắn ta biết Ninh Ninh không tung đòn chết. Đối phương chỉ bất tỉnh, ngất đi mà thôi.
“Phải giữ lại để dùng. Chẳng may sau này gặp nguy hiểm, còn phải dựa vào nhân viên trong thành này xử lý giúp.”
Nói xong Ninh Ninh ngồi xổm xuống, đập mạnh một cái lên trán nàng ta. Lập tức cô gái mở bừng mắt, lộ rõ vẻ hoảng sợ và không dám tin tưởng.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Cô bé quần trắng bên cạnh cười tới mức vô hại: “Tỷ tỷ đừng sợ, tên ác ôn kia đã bị chúng ta xử lý rồi. Ta tên Ninh Ninh, còn đây là Hạ Tri Châu, đều là đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái. Chúng ta tới đây để trừ yêu.”
Nhìn thấy gương mặt nàng, trong lòng Mạnh Giai Kỳ run lên.
Nghe thấy kẻ ác ôn đã bị giải quyết, đầu quả tim nàng ta càng không kìm được run lên, hệt như thấy vận mệnh tương lai của mình.
“Mạnh Giai Kỳ.”
Nàng ta cố gắng kìm lại cơn run rẩy, cố gắng mỉm cười: “Ta ra hồ giặt quần áo, không ngờ bên cạnh bỗng lao ra một người đàn ông định tấn công ta. Trong lúc tuyệt vọng, ta chỉ có thể nhảy vào trong hồ, không ngờ lại rơi vào nơi thế này… Đa tạ hai vị giúp đỡ, chẳng biết thi thể của kẻ ác ôn kia…”
Hạ Tri Châu và Ninh Ninh âm thầm trao đổi ánh mắt.
Hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cười đáp: “Chúng ta cảm thấy gã không giống người thường, có thể bị đầu độc hoặc trúng độc, nên đã mổ bụng gã ra để kiểm tra tình huống bên trong thế nào. Cảnh tượng máu tanh này đã được chúng ta xử lý xong.”
Mạnh Giai Kỳ nghe xong suýt nữa đứng tim, căng da đầu hỏi: “Vậy, vậy hai vị có phát hiện điều gì không?”
Hiện trường thoáng cái câm lặng.
Sau đó Hạ Tri Châu gãi đầu lè lưỡi, dùng ngữ điệu sáu phần tế nhị bốn phần ngượng ngùng, âm điệu nâng cao kèm thêm nụ cười xấu hổ: “Ờm, ờm.”
Nụ cười của hắn ta khiến Mạnh Giai Kỳ cảm thấy không ổn lắm.
Hệt như có con bạch tuộc dính nhớp kề sát vào đôi mắt, vừa đáng sợ vừa ghê tởm.
Mà giọng nói của Hạ Tri Châu sau khi dừng một lát lại tiếp tục vang lên như mong đợi, mỗi từ đầu đập chính xác vào màng nhĩ nàng ta.
Mạnh Giai Kỳ nghe hắn ta bảo: “Trùng hợp ghê, nhất định ngươi không ngờ được đâu, vừa hay nguyên nhân chết của gã là do giải phẫu đấy.”
Trùng. Hợp. Ghê.
Nguyên. Nhân. Chết. Là. Do. Giải. Phẫu.
Mạnh Giai Kỳ: Mẹ nó.
Mẹ nó!!!
Tần Xuyên, ngươi thảm quá đi!!!
Thằng khốn nạn thè lưỡi cái búa này nữa! Trùng hợp, trùng hợp, trùng hợp con mẹ ngươi ấy mà trùng hợp! Rốt cuộc phải mặt dày thế nào mới có thể mặt không đổi sắc nói mấy lời này hả!
Không phải người.
Đám Huyền Hư Kiếm Phái không phải người!!!
Thần trí nàng ta bàng hoàng, cảm giác cả người mình đều không ổn lắm.
Thân là một yêu vật đàng hoàng chính trực, từ nhỏ Mạnh Giai Kỳ đã nghe vô số lời nói ác độc như vậy, cũng gặp cực nhiều người độc ác như vậy, nhưng chỉ có người con trai thè lưỡi mỉm cười trước mặt khiến nàng ta cảm thấy cái gì gọi là sợ hãi.
Tên này không bình thường.
Thêm cả Ninh Ninh vừa chạm mặt đã xử lý con tin kia nữa, trái tim nàng thật bẩn thỉu.
Mạnh Giai Kỳ cố gắng hít sâu một hơi, ngẩng đầu một góc bốn lăm độ lên không trung, nén không cho nước mắt trào ra từ đôi mắt phiếm hồng.
Tần Xuyên nửa đường chết không phải thảm nhất.
Thảm nhất là nàng ta còn phải ở lại với đám người này để nằm vùng. Có quỷ mới biết chúng còn chơi ra cái chiêu trò táng tận thiên lương nào nữa. Một khi bị phát hiện thân phận thật sự, nói không chừng nàng ta còn phải đối diện với thứ đáng sợ hơn cả việc giải phẫu sống.
Cái gì gọi là sống không bằng chết, cái này chứ đâu.
“Mạnh cô nương sao lại khóc thế? Sợ ư?”
Ninh Ninh thoáng nhìn hốc mắt đỏ lên của nàng ta, nghiêm túc an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Đạo tâm nhân từ của Huyền Hư Kiếm Phái chúng ta mãi trường tồn, nhất là vị Hạ sư huynh bên cạnh ta đây. Vì tâm địa huynh ấy như đơn thuần giấy trắng nên được người ta phong cho biệt hiệu “Hạ trang giấy”.”
Mạnh Giai Kỳ: Hờ hờ.
Đơn thuần ghê cơ, hẳn là không làm ra vẻ.
Có thấy vết tím như giác hơi trên trán ta không? Ta lại cảm ơn ngươi quá cơ.