Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 27: Chương 27




[Tần Xuyên chết. Tu sĩ nhập cục.]

Mạnh Giai Kỳ thả linh bồ câu truyền tin lên trời, đứng ở tại chỗ yên lặng thương tiếc cho đồng sự tốt Tần Xuyên một lát, sau đó trở về bên cạnh Ninh Ninh và Hạ Tri Châu với vẻ mặt đầy tang thương.

Hai người bọn họ lặn lội từ xa tới, sau khi tiến vào Già Lan Thành lại phải đối mặt với đủ loại ý định giết người ẩn nấp trong bóng tối. Bởi vậy việc cấp bách hiện nay không phải lao về trước như một thanh niên ngơ ngác, mà là ăn thứ gì đó lấp đầy bụng trước.

Mạnh Giai Kỳ mượn lý do “muốn ở một mình một lát” rời đi hồi lâu, khi quay lại đã ngửi thấy mùi khoai nướng và thịt nướng.

Khoai lang thơm ngọt, những miếng thịt không biết tên được Ninh Ninh xiên trên que gỗ tỏa ra mùi thơm tự nhiên của thịt, lúc này thấp thoáng mùi pháo hoa như có như không, khiến cả tinh thần và thể xác mệt mỏi của nàng ta đều xúc động, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.

“Tu sĩ cũng cần ăn cơm ư?”

Mạnh Giai Kỳ ngựa quen đường cũ giả bộ thành cô gái ngây thơ, tiến lên một bước hỏi: “Ta nghe nói đệ tử tiên môn đều cần ích cốc, hấp thụ linh khí trời đất, thông thường sẽ không tiếp xúc đồ ăn phàm trần.”

“Ích cốc? Thi thoảng chúng ta sẽ làm vậy ở Huyền Hư Kiếm Phái.”

Hạ Tri Châu đang bóc vỏ khoai lang, bị bỏng tới mức hít sâu vào một hơi, nghe vậy nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái: “Nhưng đó là vì đồ ăn trong nhà ăn vừa đắt vừa không ngon! Giờ khó lắm chúng ta mới xuống núi, ai chống cự nổi sức hấp dẫn của đồ ngon chứ? Linh khí trời đất gì chứ, chiêu đãi cái lưỡi của mình mới thoải mái nhất.”

Linh khí trời đất… gì chứ?

Quả nhiên tên này không bình thường.

Thông thường các tu sĩ đều không từ thủ đoạn để đắc đạo thành tiên, tranh đoạt cơ duyên bí bảo, dầu muối không ăn, ngũ cốc không vào, thậm chí có người còn vung đao tự thiến. Thế nhưng hắn ta lại thẳng thừng nói gạt hết linh khí trời đất, bảo rằng không hợp nhau, cực kì quái đản.

“Mạnh cô nương, cho ngươi miếng thịt nè.”

Ninh Ninh đưa xiên gỗ trong tay cho nàng ta: “Chúng ta đi vội quá nên không mang theo nhiều đồ ăn dự trữ. Không có nhiều thịt lắm, xin thứ lỗi.”

Mạnh Giai Kỳ rất nhập diễn, được quan tâm mà lo sợ cười nói: “Đa tạ! Hai vị có thể cứu ta từ trong tay kẻ ác đã ân huệ to lớn.”

Dứt lời nàng ta nhận xiên thịt, nhẹ nhàng cắn như thục nữ đàng hoàng chân chính.

Ninh Ninh nói không sai, lượng thịt dự trữ của họ quả thực rất ít. Xiên thịt này vừa nhẹ, vừa mỏng lại nhỏ, nhưng sau khi nướng trên lửa, hương mỡ đậm đà của thịt được kích thích đến mức cao nhất, mùi vị cũng không tệ.

Mạnh Giai Kỳ ăn một lúc lâu, lại nghe Ninh Ninh hỏi: “Mạnh cô nương, hương vị như thế nào?”

Nàng ta ăn ngay nói thật: “Khá ngon. Đây là thịt gì thế? Mùi vị rất tuyệt vời.”

Vừa nói xong những lời này, Ninh Ninh cong đôi mắt nhìn nàng ta.

Gần như theo bản năng, Mạnh Giai Kỳ cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Nàng ta có linh cảm xấu.

Không đợi nàng ta chuẩn bị tâm lý xong, đã nghe thấy cô nhóc ngoan ngoãn xinh đẹp kia cười nhẹ.

Sau đó nàng bật ra mấy chữ từ cổ họng, hệt như ma quỷ thì thảo: “Là thịt chim đó. Nhìn hình dạng lúc còn sống của con chim, có lẽ là chim bồ câu?”

Thịt chim.

Bồ câu.

Mạnh Giai Kỳ đau tim.

Đây chẳng phải con linh bồ câu nàng ta thả ra à!!!

Linh bồ câu, mi chết ngon quá, không đúng, tàn nhẫn quá!!

Hạ Tri Châu say mê nướng khoai, bớt thời gian gật đầu: “Con chim kia trắng như tuyết, thoáng cái bay vút qua đỉnh đầu ta. Có thể ăn là được, ai quan tâm nó là cái gì đâu. Chẳng phải Mạnh cô nương cũng thấy nó khá ngon sao?”

Mạnh Giai Kỳ nhìn đám thịt đã bị mình nhai gần hết, mọi nụ cười đều đông cứng trên mặt.

Nàng ta cảm thấy mình sẽ không tốt lên được.

Nhưng hình như Ninh Ninh không phát hiện vẻ mặt nàng ta bất thường, trong mắt nàng đong đầy chân thành bổ sung: “Chúng ta còn phát hiện một tờ giấy trên đùi nó, bên trên đều là ký tự chằng chịt, có lẽ là đám yêu vật trong tòa thành này đang gửi thư qua lại. Tiếc rằng những kí tự kia không phải chữ viết thông dụng, chúng ta không có cách nào hiểu được ý nghĩa của chúng.”

Hiếm khi Mạnh Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Đám Yêu tộc ở Già Lan Thành sở hữu hệ thống chữ viết riêng, con người bình thường hoàn toàn không hiểu được. Nếu hai người họ hiểu nghĩa trên thư từ, nhất định nàng ta không sống nổi.

“Lần này chúng ta xuống núi, vốn tưởng rằng do Yêu tộc nào đó cả gan hấp thụ tinh nguyên của bá tánh, sau đó chạy tới đây ẩn náu. Nhưng theo ta quan sát, chữ viết trên lá thư kia giống hệt chữ trên bia đá ở Già Lan Thành, theo lẽ là do người sống sót trong thành viết, hơn nữa còn xuất hiện chim bồ câu đưa tin…”

Ninh Ninh ngẫm nghĩ một lát, từ từ nói: “Vậy chứng tỏ yêu vật trong thành không chỉ có một kẻ, hơn nữa rất có thể liên quan mật thiết với tòa thành cổ đã mất tích trăm năm này.”

Đúng là như thế.

Mạnh Giai Kỳ vốn tưởng rằng nàng chỉ là đồ ngốc không ra gì, nghe xong trái tim run lên, lặng lẽ túm chặt mép váy. Đang lúc nàng ta ngưng thần nín lặng, lại nghe thấy giọng Ninh Ninh: “Mạnh cô nương lớn lên trong thành trấn gần đây, có từng nghe nói qua tin đồn về Già Lan Thành chưa?”

“… Ta từng nghe cha nhắc đến truyền thuyết Già Lan Thành.”

Nàng ta như đi trên băng mỏng, chỉ có thể nghiến răng diễn trò tới cùng: “Nghe đồn lúc thành thị này huy hoàng nhất từng là thiên đường của Yêu tộc, nhưng không hiểu sao trời giáng lũ lụt, nhấn chìm toàn bộ tòa thành.”

Hạ Tri Châu tò mò hỏi: “Trời giáng lũ lụt? Vì sao?”

Trong mắt cô gái thoáng hiện qua sự căm hận, nhưng rồi nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười nịnh nọt: “Sao Giai Kỳ biết được chuyện xảy ra từ hơn ba trăm năm trước được? Vấn đề này thật sự không có câu trả lời.”

“Ta cũng nghe nói, năm đó Thiếu Thành chủ phong hoa tuyệt đại, thiên tư hơn người, là thiên tài Yêu tu số một số hai.”

Lúc Ninh Ninh nói lời này còn kèm theo phần hóng hớt, cuối cùng nuối tiếc bổ sung: “Một người tuyệt vời như thế lại chôn dưới đáy hồ, quả thực đáng tiếc - Nhưng nghĩ cẩn thận, chắc cũng chỉ có hắn ta mới tạo được màn chắn giúp Già Lan Thành chống lại nước lũ nhỉ?”

Hạ Tri Châu ngước mắt nhìn lên màn chắn khổng lồ bên trên. Chỉ thấy nước chảy róc rách, lấp lánh như ngọc, thi thoảng có cá bơi qua phía trên màn chắn, tạo ra từng gợn sóng rung động lòng người.

Bên ngoài màn chắn hồ nước và màn chắn đều phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Hắn ta ngắm nhìn cảnh tượng này đến mê mẩn, không khỏi lẩm bẩm cảm thán: “Để chống lại đợt sóng mạnh bạo như vậy nhất định sẽ tốn rất nhiều linh lực. Hắn ta có thể chống đỡ được ư?”

“Ai biết.”

Ninh Ninh đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn về phía điện ngọc quỳnh lâu san sát phía xa.

Truyện chỉ nhắc đại khái cho nàng biết, vị Thiếu Thành chủ Già Lan dùng hết tu vi cả người để chống chọi nước lũ. Nhưng ngọn nguồn nước lũ là gì, kết cục Già Lan Thành ra sao, đều không nhắc tới.

Nó chỉ viết chung chung về một câu chuyện cũ, nam chính Bùi Tịch một đường vượt ải tiến lên, cuối cùng tiêu diệt những Trưởng lão trong thành có ý định gây rối. Về phần vị Thiếu Thành chủ đắp chăn nằm từ lâu kia không hề bước lên sân khấu một giây nào.

Không đầu không đuôi, quái lạ hết sức.

Chưa kể… Từ lúc trải qua chuyện ở Cổ Mộc Lâm Hải khiến Ninh Ninh không kìm được nảy sinh sự nghi ngờ với truyện gốc.

Tựa như luôn có thứ gì đó không thể nhìn thấy hay chạm vào, bị giấu kín một cách cực kì tinh vi, cố ý không để nàng biết.

Từ lúc bấy giờ, lần đầu tiên Ninh Ninh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, mục đích thật sự khi hệ thống chọn nàng đóng vai nhân vật nữ phụ độc ác là gì?

Nhưng nàng không nghĩ ra.

“Tên bắt cóc ngươi ban nãy nói cho chúng ta biết cần đi về hướng tây.”

Ninh Ninh cầm Kiếm Tinh Ngân, khẽ mỉm cười, không suy nghĩ gì khác: “Chỉ cần đi đến cuối thì nhất định sẽ phát hiện điều gì đó.”

*

Sắp tới rồi.

Bóng tối trong mắt Mạnh Giai Kỳ bỗng tăng thêm, khóe miệng nàng ta lặng lẽ cong lên một độ cong nhẹ khó nhận thấy.

Các Trưởng lão phái nàng ta tới nằm vùng, đương nhiên là có suy nghĩ dẫn đám tu sĩ này vào chỗ chết.

Kể từ khi cư dân trong thành dần thức tỉnh, để ngăn chặn người ngoài tới quấy nhiễu, bọn họ đã đặt rất nhiều cơ quan trận pháp cửu tử nhất sinh ở Già Lan Thành. Thứ hai người sắp tới đây là một trong những cơ quan nguy hiểm nhất.

Thập Phương Sát Trận.

Nhìn tên đoán nghĩa, đầu tiên thông qua thuật che mắt và ảo thuật để vây những người tiến vào trận pháp trong một không gian không thể rời đi. Bên trong trận pháp đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần đi sai một bước, sẽ đụng phải tai họa người bình thường khó mà tưởng tượng được.

Lâu rồi Mạnh Giai Kỳ mới cười.

Nàng ta chỉ cần đưa hai người này vào trận trước, chỉ cho họ đường đi sai lầm, đợi họ lạc lối trong đó rồi nàng ta sẽ biến mất một cách thần không biết quỷ không hay.

Và sẽ chẳng ai rảnh rỗi mà để ý cô gái đi ở phía cuối hàng đã biến mất từ khi nào.

Đã tới gần Thập Phương Sát Trận.

“Lạ ghê, sao nơi này lại xuất hiện sương mù?”

Hạ Tri Châu cau mày nói, ngẩng đầu ngửi không khí: “Còn thêm mùi hương… Đây là mê hương hay huân hương?”

Ninh Ninh ngừng thở, nhìn quanh bốn phía một vòng.

Sương mù trắng xóa dần dâng lên từ bốn phương tám hướng, hệt như vong linh ma quỷ không có hình dạng, âm u bám vào nơi giữa vách tường và kẽ đất. Bóng của phòng ốc và cây cối càng đậm màu hơn, hòa quyện lẫn với sương mù, mang đến cảm giác có phần um tùm đáng sợ.

Một mùi hương không rõ quanh quẩn nơi chóp mũi, nàng không dám ngửi nhiều thêm, tập trung quan sát sự biến đổi xung quanh.

“C-cái gì đây?”

Mạnh Giai Kỳ run bần bật kêu một tiếng, ôm chặt cánh tay Hạ Tri Châu bên cạnh.

Không ngờ tên này nhát gan tới mức tưởng mình bị ma nữ bám vào người, tức thì trừng to hai mắt, cả người cứng đờ, bật ra tiếng kêu còn thê thảm hơn cả nàng ta. Kế đó hắn ta nâng cánh tay lên, hất mạnh nàng ta ra một bên.

Mạnh Giai Kỳ bắn ra như một quả bóng bàn, ngã bịch trên đất.

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Bản mặt già của Hạ Tri Châu đỏ lên, tiến lên vài bước kéo cánh tay phải nàng ta, chẳng ngờ nghe thấy Mạnh Giai Kỳ thét lên chói tai: “Đừng! Trật khớp, trật khớp! Á!”

Hắn ta không dám động đậy chút nào.

Mạnh Giai Kỳ tức đến run lên, hận không thể chém hai tên này thành từng mảnh ngay tại chỗ. Nhưng vì kế hoạch nên nàng ta đành phải mỉm cười nuốt cơn giận: “Không sao.”

Không sao cái mẹ nó chứ! Đau chết nàng ta rồi!

Vở kịch trong đầu nàng ta đổi từ “tự tu luyện thành nằm vùng” biến thành “hướng dẫn nướng thịt”, thậm chí bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phải ướp gia vị hai tên cặn bã trước mặt thế nào để ngon miệng nhất.

Giờ bọn họ đã bước vào trong trận, mà nàng ta thì biết con đường nào sẽ dẫn thẳng tới cái chết. Chỉ cần lời ngon tiếng ngọt lừa gạt hai người này vào đó thì tất cả mọi việc sẽ xong.

Mạnh Giai Kỳ nén cơn giận vào lòng, đang định lên tiếng thì thấy ánh mắt Ninh Ninh sáng ngời, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bùi Tịch!”

… Bùi Tịch? Bùi Tịch là người phương nào?

Nàng ta ngẩng đầu lên một cách chật vật, đụng ngay phải tròng mắt đen nhánh lạnh lùng.

So sánh với đám người Ninh Ninh, hoàn cảnh bên Bùi Tịch còn tệ hơn.

Trường kiếm trong tay hắn đã ra khỏi vỏ từ bao giờ, máu đỏ tươi chạy dọc theo lưỡi kiếm tạo thành một dòng sông nhỏ, từ từ rơi tí tách trên đất. Thậm chí, khuôn mặt và mu bàn tay hắn đều dính vết máu, máu khô cứng thành vết đỏ sậm loang lổ, tương phản với khuôn mặt gầy gò tái nhợt, khiến khí chất cả người hắn càng tăng thêm vẻ hiểm độc.

Hệt một cơn gió mang theo mùi máu, cũng giống như một con sói đơn độc vừa trải qua một trận quyết chiến.

Tóm lại, thoạt nhìn hắn không giống như đệ tử chính phái sáng trong như trời sau mưa, mà trông dày đặc sát khí.

Khi nhìn thấy Mạnh Giai Kỳ, vẻ mặt thiếu niên tên gọi “Bùi Tịch” nghiêm lại, trường kiếm trong tay phát ra tiếng vù vù.

Theo bản năng, nàng ta cảm nhận được sát ý.

“Đừng đừng đừng! Tuyệt đối đừng kích động!”

Ninh Ninh hiểu rõ hắn đã nhận ra Mạnh Giai Kỳ có gì đó kì quái, thế là nhanh chóng dùng truyền âm nhập mật lặng lẽ chọc hắn, tóm tắt sơ qua thân phận và mục đích của cô gái này, cuối cùng lời ít ý nhiều bảo hắn: “Hiện giờ chỉ có nàng ta biết lối ra của trận pháp, nếu muốn ra ngoài, chúng ta phải giữ Mạnh Giai Kỳ lại.”

Sau khi truyền âm thì nàng ho nhẹ một cái, kéo tay áo Mạnh Giai Kỳ: “Mạnh tiểu thư, đó là sư đệ Bùi Tịch của ta. Tiểu sư đệ, vị Mạnh Giai Kỳ tiểu thư này sống ở thành trấn gần đây, bất cẩn rơi xuống nơi này, chúng ta có thể giúp đỡ… vết máu trên người ngươi là sao thế?”

Vừa nói nàng vừa nghĩ, lạ thật, sao nàng lại gặp Bùi Tịch ở đây. Trong truyện từng miêu tả nơi này ư?

Hơn nữa bộ dáng của Bùi Tịch lúc này khác hoàn toàn với truyện. Ninh Ninh nhớ rõ hắn nên thông quan một cách suôn sẻ chứ không phải bị thương tới cả người đầy máu.

“Đây là Thập Phương Sát Trận.”

Lệ khí dưới đáy mắt Bùi Tịch lặng lẽ giảm đi một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Xung quanh toàn là sát khí, gần như mỗi con đường đều có ám khí, con rối, ảo thuật và tàn hồn của hung thú. Nếu muốn rời đi, ngoài giải trận ra còn có một cách khác.”

Không thể nào.

Trái tim Mạnh Giai Kỳ ngừng đập trong giây lát.

Không ai muốn thử phương pháp thứ hai hết.

Nàng ta liếc nhìn Bùi Tịch với vẻ mặt phức tạp.

Hắn mặc đồ đen nên không biết trên người dính bao nhiêu vết máu. Nhưng từ vết thương trên mặt và cánh tay cho thấy nhất định hắn đã trải qua vài trận chiến cam go.

Cùng lúc đó giọng nói trong trẻo của người thiếu niên truyền vào bên tai, khiến nàng ta không khỏi lạnh sống lưng: “Chỉ cần lấy sát ngăn sát, lấy sát phá trận, tàn sát sạch sẽ thập phương sát khí, là có thể thành công phá trận.”

Chỉ cần?

Nhiều cửa ngõ nguy hiểm đến tính mạng như vậy bị ngươi dùng hai từ này để tóm tắt rồi à?

Mà quả thực hắn cũng làm như vậy.

Trong lòng Mạnh Giai Kỳ thầm mắng một tiếng.

Hay lắm, trước mắt nàng ta nhìn thấy tổng cộng ba người ở Huyền Hư Kiếm Phái.

Một tên ngốc, một gã lừa đảo, giờ lại thêm một tên điên.

Gì mà lấy sát ngăn sát, gì mà lấy sát phá trận.

Ngay cả ma tu cũng không nói vậy đâu! Biết Thập Phương Sát Trận là khái niệm gì không? Mỗi bước đi đều là ngõ cụt, bốn phương tám hướng đều là thứ đòi mạng.

Nhưng tên nhóc này lại muốn nói cho đám sát khí tiềm ẩn đó rằng, xin lỗi nhé, các ngươi đều bị một mình ta vây quanh rồi?

Không hổ là kiếm tu, bất cứ lúc nào các ngươi cũng dùng hành động nói cho nàng ta biết cuộc sống này đầy rẫy những điều bất ngờ.

Mạnh Giai Kỳ nghe thấy mà sửng sốt không thôi, Ninh Ninh cau mày tiến vài bước về phía hắn, đưa cho Bùi Tịch một chiếc khăn tay: “Mau lau máu đi. Định một người đánh mười người? Sao ngươi có thể làm như vậy chứ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao? Chỗ rộng lớn thế này cũng không có ai chăm sóc, ngươi…”

Nàng dừng một chút, lại xụ mặt bổ sung: “Không phải ta lo lắng cho ngươi đâu, chỉ vì nếu ngươi xảy ra chuyện, nhất định sư tôn sẽ mắng ta.”

Tầm mắt Bùi Tịch dời khỏi nàng, vốn định đưa tay lấy, lại phát hiện đầu ngón tay mình ướt đẫm.

Hắn liều mạng giết khỏi trùng vây, bàn tay sớm dính đầy máu tươi.

Từ trước tới nay hắn luôn thẳng thắn dứt khoát, bất kể rút kiếm hay trừ ma, đều có thể quyết đoán không chút do dự. Rồi chẳng biết tại sao, vào lúc này hắn lại có phần do dự, đầu ngón tay hắn khẽ động đậy, nặng nề hạ xuống bộ quần áo đen mỏng.

Ninh Ninh thấy hắn không có động tác gì, theo bản năng cúi đầu liếc bàn tay trái còn rảnh của Bùi Tịch. Kết quả vừa hay nhìn thấy hắn đang lặng lẽ lau ngón tay, thế là không nhịn được bật cười ra tiếng.

“Cái này vốn đưa cho ngươi để lau máu, việc gì phải để ý nhiều vậy chứ?”

Nàng không ngờ tên này còn cẩn thận thế, giơ khăn tay lên, tùy tiện lau qua vệt máu dính trên mặt hắn.

Chiếc khăn tay trắng nhuộm màu đỏ thẫm, hô hấp thiếu niên cứng lại, hàng mi dài nhẹ nhàng run.

“Ngươi xem, giờ nó cũng dính đầy máu.”

Ninh Ninh liếc thấy vết máu trên mặt Bùi Tịch bị mình lau rộng ra, hệt như mặt mèo, một tay nàng nắm lấy tay trái hắn, một tay đưa khăn cho hắn: “Tự lau đi.”

Mạnh Giai Kỳ thấp thỏm nghe họ nói xong, cuối cùng lúc này mới mở miệng: “Không, không cần dùng sát phá trận phiền toái như vậy.”

Thằng nhóc mới đến này hệt như con chó điên, nếu để hắn xông loạn khắp nơi, không chừng sẽ đánh bậy đánh bạ vào trúng lối ra.

Vậy nên nàng ta quyết định ra đòn trước, trực tiếp chỉ cho bọn họ con đường sau khi tiến vào chắc chắn sẽ chết: “Ta từng học kỳ môn độn giáp và thuật bát quái phong thuỷ từ ông nội, miễn cưỡng có thể giải quyết một số trận pháp… Ta quan sát thấy pháp trận này chỉ có duy nhất một lối ra.”

Nàng ta vừa nói vừa chỉ vào một con hẻm vắng vẻ trên đường, giọng điệu chắc chắn: “Ở chỗ này.”

Hạ Tri Châu bán tín bán nghi: “Ngươi chắc không?”

“Nếu không phải, chúng ta có thể làm như Bùi công tử nói, một đường vượt năm ải, chém sáu tướng để mở một đường máu, chẳng phải làm vậy cũng có thể thoát khỏi trận pháp ư?”

Mạnh Giai Kỳ đáp lại không chút do dự: “Ba vị đều là đệ tử tinh anh của môn phái, có các ngươi ở đây, chắc hẳn không đến mức bị cơ quan tinh quái trong trận pháp làm khó nhỉ?”

Được rồi, tiếp đến là lúc chờ chúng chui vào hũ.

Trước nay đệ tử chính phái luôn có lòng tự tôn cao, chỉ cần bị khiêu khích một cái sẽ khó tránh khỏi nóng đầu rồi làm theo lời nàng ta bảo. Chưa kể trước mắt không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tin vào lời nói dối của nàng ta.

Tới lúc đó nàng ta đi cuối đội ngũ, rồi âm thầm rời khỏi hàng, chắc chắn nhóm người này phải chết không thể nghi ngờ.

“Có vẻ không tìm được cách nào khác.”

Ninh Ninh nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy sương mù càng ngày dày đặc, bên tai thấp thoáng truyền tới tiếng gió hú rít gào kèm thêm tiếng gầm rú nặng nề của dã thú. Chắc chắn ở đây càng lâu, tình thế sẽ càng nguy hiểm hơn.

Mạnh Giai Kỳ nén cười gật đầu, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Vậy làm phiền Mạnh cô nương, đi trước mở đường cho chúng ta.”

Mạnh Giai Kỳ: “?”

Mạnh Giai Kỳ: “???”

Từ từ, con nhóc này nói gì thế?

Bảo nàng ta đi tuốt đằng trước mở đường, làm sao nàng ta có thể nhân cơ hội chạy trốn theo kế hoạch đã định trước được? Các ngươi đường đường là đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái, chẳng lẽ còn muốn một cô gái bình thường mạo hiểm mạng sống, làm lá chắn mở đường cho các ngươi hả?

Vô lý quá thể!

Mạnh Giai Kỳ cắn chặt răng, nhẹ giọng yếu ớt nũng nịu: “Nhưng là người đầu tiên đi trước thì nguy hiểm quá, ta sợ hãi.”

Ninh Ninh trả lời một cách đương nhiên: “Bởi vì lo lắng cho ngươi, vậy nên chúng ta mới cần đi sau Mạnh cô nương, đảm bảo ngươi an toàn.”

“Cái này, cái này không ổn lắm.”

Mạnh Giai Kỳ cười đến mức chua xót: “Trong Thập Phương Sát Trận cực kì hung hiểm, nếu để ta tới trước, chẳng may gặp phải yêu vật nào đó… Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nàng ta vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng trường kiếm tra vào vỏ ngay bên cạnh.

Thiếu niên mặc đồ đen tựa như đang cười mà không phải, nốt ruồi lệ dưới đáy mắt nhiễm tầng tầng lớp lớp máu tươi, hệt như có thể lôi ra đám tử khí âm u trong mắt: “Giờ cô nương bị khống chế cùng với chúng ta, sợ rằng không có lý do để cò kè mặc cả đâu.”

Mạnh Giai Kỳ: “...”

Suýt nữa quên mất con hàng này.

Ninh Ninh là bông sen đen cười mặt hổ, rất khó thấy được những suy nghĩ ẩn dưới khuôn mặt tươi cười của nàng. Nhưng vị này khác hoàn toàn với nàng.

Bùi Tịch xấu xa một cách phô trương, lạnh lùng tới rõ ràng, không buồn che giấu cái ác.

Ánh mắt kia kèm theo sự trào phúng, hơn nữa lời thoại lạnh như băng này rõ ràng muốn nói với nàng ta rằng “Ta không phải người tốt.”

Nhưng ngươi không phải ma tu cũng chẳng phải yêu vật, ngươi là đệ tử danh môn chính phái đó!

Đây là chuyện chính phái có thể làm ư?

Ninh Ninh liếc hắn một cái, thở dài: “Sư đệ, ngươi đừng dọa Mạnh tiểu thư. Cô gái yếu ớt như nàng ấy một mình rơi vào hiểm cảnh thế này nhất định sẽ sợ hãi, đợi ta an ủi nàng ấy xong, nhất định Mạnh tiểu thư sẽ hiểu được ý tốt của chúng ta.”

Bùi Tịch nói bằng giọng bề trên, lạnh lùng đối diện với nàng ta: “Nàng ta chấp mê bất ngộ, giữ cũng vô ích.”

Khóe miệng Mạnh Giai Kỳ giật giật.

Đừng tưởng nàng ta không nhìn ra được hai kẻ này một bên hát người mặt đỏ, bên kia diễn người mặt trắng! Không hổ là đồng môn một thầy, còn hợp tác với nhau đúng không!

Trời xanh chứng giám, trước khi nhận nhiệm vụ nằm vùng, Mạnh Giai Kỳ từng vô số lần tưởng tượng cảnh xuống sân khấu của mình, cộng với vẻ mặt tức hộc máu của đám tu sĩ khi phát hiện mình bị lừa.

Nhưng hôm nay ba tu sĩ Kim Đan kỳ không biết xấu hổ đi ép thiếu nữ vô tội làm lá chắn thịt, rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện hả?!

Ninh Ninh nhìn sắc mặt nàng ta hết xanh lại trắng, lập tức hiểu ra con đường Mạnh Giai Kỳ chỉ là đường chết có đi mà không có về.

Đây là lý do lớn nhất nàng giữ Mạnh Giai Kỳ lại bên người.

Trong bốn người chỉ có nàng ta hiểu rõ Già Lan Thành như lòng bàn tay, một khi đụng trúng cơ quan trận pháp như bây giờ, tất nhiên Mạnh Giai Kỳ không thể tự bước vào đường chết được. Chỉ cần ép sát từng bước là nàng ta sẽ bất đắc dĩ nói ra con đường chính xác.

“Mạnh cô nương đừng sợ, ta đã chuẩn bị sẵn đường lui cho ngươi rồi.”

Trong lòng Ninh Ninh lặng lẽ vẽ dấu X với hẻm nhỏ, lời nói nhỏ nhẹ an ủi nàng ta: “Nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi có thể chạy trốn tới một góc vắng vẻ, sau đó sửa sang quần áo rồi nằm xuống, như vậy…”

Lý trí Mạnh Giai Kỳ không còn bao nhiêu, mấp mé bờ vực bất chấp tất cả nói: “Cứ như vậy, đám yêu vật kia sẽ nghĩ rằng ta đã chết? Nhưng ai mà tin loại thuật che mắt này chứ?”

“Ai bảo là thuật che mắt?”

Ninh Ninh cực kì chân thành đối diện nàng ta, giải thích chi tiết: “Ý ta là, nếu Mạnh cô nương chết như vậy, thi thể sẽ giữ được một thời gian, nhìn qua vẫn rất xinh đẹp. Con gái mà, đều thích đẹp.”

Mạnh Giai Kỳ: “…”

Sắc mặt Mạnh Giai Kỳ vặn vẹo như cái bánh quai chèo.

Đau lòng tới mức thành cái bánh quai chèo.

Cuối cùng nàng ta đã hiểu, phàm là lời con người nói thì kiếm tu sẽ không nói một câu. Rốt cuộc đời trước nàng ta phải tạo nghiệt gì mới đụng phải đám người giúp đập gãy cánh chim này?

Mạnh Giai Kỳ bị giày vò tới mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rất muốn hét lên một câu, cút hết cho ta.

Nhưng nàng ta chẳng còn cách nào khác.

Ở đây có một tên ngốc đầu óc không bình thường, một kẻ mặt cười táng tận lương tâm, cộng thêm một tên sát thần với đôi mắt chứa đầy lệ khí. Tất cả đều nhìn chằm chằm nàng ta, bốn bề thụ địch.

Nàng ta chỉ có thể hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói bằng giọng điệu run rẩy: “Ninh cô nương, chẳng lẽ con gái xinh đẹp giống ngươi đều tàn nhẫn vậy ư? Sao cái miệng xinh đẹp vậy lại nói ra những lời tàn ác thế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.