Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 33: Chương 33




Trong lòng Huyền Diệp nhận ra chuyện không ổn. Gã che thật chặt vết thương bị Bùi Tịch đâm vào.

“Muốn phá thành này ư?”

Không biết từ đâu vang lên giọng nam xa lạ, lạnh lùng như gió mùa đông băng giá, kèm theo phần cười lạnh khinh miệt, thoáng cái phá vỡ tình thế căng thẳng: “Thành của ta, ngươi còn không nhúc nhích được đâu.”

Mạnh Giai Kỳ mở to hai mắt khi nghe thấy giọng nói. Nàng ta nhìn về phía âm thanh, bất giác phát ra tiếng khàn khàn trong cổ họng: “Thiếu… Thiếu Thành chủ?”

Ninh Ninh canh giữ bên người Bùi Tịch, cố sức ngẩng đầu lên.

Từ con đường mòn ở sâu trong bóng cây, một dáng người cao gầy từ từ bước ra.

Người đó mặc trường bào đen tuyền thêu hoa văn màu vàng sậm, hệt như hòa làm một với màn đêm xung quanh. Đợi khi ánh sáng từ đèn Trường Minh chiếu rõ gương mặt y, thứ lọt vào mắt nàng đầu tiên là vệt đỏ sậm nơi đuôi mắt người thanh niên.

Đây là ấn kí đặc trưng sinh ra đã có của Phượng tộc.

Giang Tứ thật sự không khác gì diện mạo Huyền Diệp giả trang lúc trước, nhưng khí chất lại cách biệt hoàn toàn.

Đối lập với sự tà ác và sát khí bao phủ quanh người của ma tu, Thiếu Thành chủ tiếng tăm lẫy lừng của Già Lan Thành quỳnh chi ngọc thụ*, ánh mắt bình đạm không thể hiện quá rõ sự vui giận, chỉ có đôi mắt phượng sâu và hẹp ẩn chứa nhuệ khí mạnh như vũ bão, trong khoảnh khắc phá tan chiều hôm.

*Quỳnh chi ngọc thụ: Ẩn dụ cho người có nhân cách cao quý.

“Giang Tứ…”

Huyền Diệp ngẩn ra, ngay sau đó bật cười ha ha: “Ta tưởng ngươi chết không có chỗ chôn, thì ra là biến thành con rùa đen rụt đầu trốn đi! Sao thế? Tên Mạnh Khanh kia cùng một giuộc với ngươi à? Ngươi thuyết phục ông ta nhập bọn kiểu gì vậy?”

Giang Tứ đáp lại gã bằng một nụ cười nhạt, giọng điệu chẳng có bao nhiêu cảm xúc: “Làm gì có cái gọi là ‘thuyết phục’ ở đây. Ngay từ đầu Mạnh thúc đã là người của ta.”

Cuối cùng nụ cười của Huyền Diệp cũng hơi cứng lại, tiếng cười im bặt.

“Ngay từ đầu?”

Gã thốt ra mấy chữ này từ cổ họng, lệ khí nơi đáy mắt càng đậm hơn.

Nếu Mạnh Khanh chưa bao giờ bị gã dụ dỗ, vậy chứng tỏ 300 năm trước trên cửa thành, Giang Tứ biết rõ mình sẽ bị Trưởng lão phản bội.

Nói cách khác, rất có thể hắn ta đã chuẩn bị tốt việc đồng quy vu tận với bọn họ.

Một ý nghĩ nổi lên trong lòng khiến Huyền Diệp khó mà kìm được cơn giận.

Theo lý, Giang Tứ còn hao hụt một lượng linh lực khổng lồ hơn gã, dù không chết cũng tuyệt đối không thể tỉnh lại trước gã được.

Từ lúc tỉnh lại gã vẫn dốc hết tâm sức tìm kiếm thân thể của Giang Tứ, cuối cùng tìm thấy bộ xương trắng của hắn ta trong một góc nên mới cho rằng đối phương đã ngã xuống trong trận chiến ác liệt từ trăm năm trước.

Nhưng nếu Giang Tứ đoán được trước tất cả mọi chuyện, bao gồm việc Trưởng lão phản bội, Già Lan sụp đổ, thậm chí ý thức của mọi người rơi vào hôn mê sau khi va chạm…

Vậy có phải hắn ta cũng chuẩn bị trước, giao cho người khác giấu kín hắn ta ở nơi nào đó an toàn trong lúc hắn ta ngủ say, chờ cơ hội tỉnh dậy hay không?

Huyền Diệp lau vết máu tươi ở khóe miệng, sống lưng bất giác run rẩy: “Chẳng lẽ ngươi…”

Giang Tứ không có kiên nhẫn nghe gã nói chuyện, lạnh lùng nhếch miệng lên: “Cuối cùng ngươi cũng hiểu.”

Không phải tất cả mọi người đều sẽ vứt bỏ nhân nghĩa và bản tâm của mình vì vinh hoa phú quý.

Năm đó Mạnh Khanh giả vờ đồng ý với Huyền Diệp, quay đầu đã báo việc này cho Giang Tứ. Sau khi châm chước còn đề nghị: “Thiếu thành chủ, kẻ này không có ý tốt, sợ rằng chúng ta khó mà ứng phó được. Không biết có nên cầu viện tiên môn và thế gia giúp chúng ta một tay không?”

Giang Tứ lắc đầu: “Huyền Diệp làm việc quyết đoán, nếu đã mồi chài tất cả Trưởng lão rồi thì gã sẽ công thành ngay lập tức. Nhất định không kịp xin giúp đỡ từ bên ngoài.”

Y dừng một chút, tiếp tục nói: “Không bằng chúng ta tương kế tựu kế. Tuy không thể đánh bại gã, nhưng có thể kéo gã chết chung.”

Mạnh Khanh hoảng hốt: “Thiếu Thành chủ…!”

“Tới lúc bày trận ở cổng thành, ta sẽ không tập trung linh khí vào trận pháp mà mạnh mẽ tấn công Huyền Diệp. Gã làm việc liều lĩnh, một khi gã tin ta đang tập trung bày trận thì sẽ không sắp xếp phòng vệ quá nhiều trên người. Chỉ cần thừa dịp bất ngờ là có thể đánh gã trở tay không kịp.”

Thanh niên ngồi trước bàn sách, nhẹ nhàng khép lại quyển sách cổ trong tay: “Về phần Già Lan Thành, ta sẽ dùng toàn bộ linh lực còn lại để dựng lên một màn chắn khổng lồ chống lại nước lũ ập tới. Dưới sự va chạm linh lực của ta và Huyền Diệp, nhất định thần thức của dân chúng trong thành sẽ bị ảnh hưởng, do đó mất ý thức hôn mê trong thời gian dài. Đây chính là cơ hội cho kế hoạch bước thứ hai của chúng ta.”

Mạnh Khanh ngẫm nghĩ gì đó, nghe Giang Tứ tiếp tục nói: “Linh lực của ta không còn thừa bao nhiêu, nhất định thời gian hôn mê sẽ dài hơn Huyền Diệp. Phòng ngừa gã vừa tỉnh dậy sẽ tiêu diệt ta trước, Mạnh thúc, ta cần ngài giúp đỡ.”

“Bị ảnh hưởng bởi va chạm linh lực của Hóa Thần kỳ, thời gian hôn mê ít thì mấy chục năm, nhiều thì vài trăm năm - nhưng nếu dùng Cố Thần Đan trước là có thể trì hoãn phần lớn tác động do bị ảnh hưởng.”

Giang Tứ nói xong lấy một tấm ngọc bài đưa tới trước người Mạnh Khanh: “Đây là Thành Chủ Lệnh. Mạnh thúc, ta ngủ say do linh lực bị thương, Cố Thần Đan vô dụng với ta. Thúc ăn nó vào trước đại chiến đi, sau khi tỉnh lại thì giấu ta đến phòng tối ngầm của phủ Thành chủ, rồi tìm một bộ xương có kích thước tương tự với ta… Đặt Thành Chủ Lệnh lên đó.”

Dứt lời hắn ta thở dài: “Chỉ khổ cho ngài, đành phải mang tiếng là kẻ phản bội bị mọi người khinh thường trong một thời gian.”

Đây là kế sách của Giang Tứ.

Tương kế tựu kế, lợi dụng kế hoạch ly gián của Huyền Diệp để thả một quân cờ vào đó, nhốt tất cả trong một cái lồng do lũ lụt tạo ra. Kế tiếp là chiêu ve sầu thoát xác, giả chết thoát thân. Đợi khi thực lực khôi phục rồi, hắn ta sẽ tùy thời hành động, nghĩ cách diệt trừ gã.

“Ngươi, các ngươi!”

Sắc mặt Huyền Diệp trắng xanh, cuối cùng phun ra một búng máu. Ánh mắt gã nhìn Mạnh Khanh đầy hung ác: “Không ngờ ngươi lại gạt ta! Đồ lừa đảo!”

Gã còn đang cảm thấy uất ức thì ông lão tóc bạc đã gật đầu đầy lễ phép: “Ma quân, chẳng phải kẻ dạy chúng ta lừa người trước chính là ngài sao?”

Nhiếp Hồn Trận bị phá hủy, tia hy vọng cuối cùng của Huyền Diệp chấm dứt theo đó. Càng chưa kể gã gặp phải đối thủ một mất một còn, phát hiện mình bị đối phương lừa suốt 300 năm.

Quả thực là cả thân thể và tinh thần đều bị đả kích, thành công biến gã thành một đài phun nước âm nhạc. Gã vừa hét vừa phun ra búng máu đen như thiên nữ tung hoa: “Chờ đã, chờ đã! Giang Tứ, chỉ cần ngươi đồng ý tha mạng cho ta, ta sẽ nhường vị trí Ma quân cho ngươi!”

Ninh Ninh cầm khăn tay lau khô vết máu trên mặt Bùi Tịch, ngẩng đầu cười như không nhìn về phía gã: “Ông chú à, thời đại thay đổi. Chẳng lẽ ngươi không biết từ sau đại chiến tiên ma, Ma tộc đã bị xóa sổ không còn người nào ư?”

Sắc mặt Huyền Diệp chuyển từ trắng sang xanh.

Lại nghe nàng tiếp tục nói: “Nếu giờ ngươi đi ra ngoài chỉ có hai kết quả. Một là bị đâm thành cái sàng, hai là bị bắt lại để triển lãm. Chủ đề triển lãm sẽ có tên là “Ma tộc cuối cùng”.”

Sắc mặt Huyền Diệp chuyển từ xanh sang năm màu đen rực rỡ.

Vẻ mặt Giang Tứ lãnh đạm, trong tay hắn ta bỗng nhiên xuất hiện trường kiếm từ hư không. Hắn ta nói với ngữ khí cấm người khác nói chen vào: “Xin lỗi với toàn thể dân chúng Già Lan Thành đi.”

“Xin lỗi?”

Ma tu linh lực khô kiệt hừ nhẹ một tiếng, cắn răng cười: “Mơ đi!”

Vừa dứt lời, sắc đỏ trong mắt Huyền Diệp bỗng tăng thêm, hóa thành hai hạt máu đỏ bừng. Huyết sắc liên tục xoay tròn, có xu hướng nổ tung.

Giang Tứ khẽ cau mày, cao giọng nói: “Chư vị mau nằm sấp xuống!”

Tiếng cười của Huyền Diệp vang vọng bên tai. Đột nhiên bị một tiếng nổ đinh tai nhức óc cắt đứt.

Ma khí nồng đậm không khác gì bom ở thế kỉ 21. Khoảnh khắc nổ tung tạo ra tầng tầng sóng nhiệt, lao về phía trước như kèm theo sức lực ngàn quân.

Ninh Ninh lấy kiếm khí hộ thể, ôm đầu Bùi Tịch vào lòng. Cả người hắn cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc, bất động từ đầu tới cuối, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng.

Giang Tứ liếc mắt một cái đã thấy Trịnh Vi Khởi bị thương nặng ngã xuống đất. Hắn ta không chút do dự bảo vệ nàng ấy dưới thân mình: “Huynh đài, cẩn thận!”

*

Huyền Diệp biết mình không thể chống cự được nên tức giận tự nổ banh xác, phóng ra ma khí dày đặc không ngừng được.

Qua hồi lâu, Giang Tứ mới miễn cưỡng đỡ được cơ thể đang bị dư chấn đẩy tới bên cạnh Trịnh Vi Khởi, mắt chạm mắt với nàng ấy.

Sương mù dày đặc, ánh sáng lẫn trong bóng tối, anh hùng cứu mỹ nhân, đây thực sự là cảnh đẹp tuyệt vời của phái lãng mạn.

Hai đôi mắt gần trong gang tấc, Giang Tứ cảm thấy cả đời này hắn ta chưa từng gặp người nào khiến mình phải tò mò như vậy.

Người thanh niên tuấn mỹ trầm mặc một lát, khẽ nhấc môi mỏng, dùng tất cả sự nghiêm túc trong cuộc đời để hỏi: “Huynh đài, tại sao cơ ngực của ngươi lại to như thế?”

Sắc mặt Trịnh Vi Khởi cứng lại, tiện đà lạnh giọng cười: “Thế ư?”

Nghe giọng nói xong hắn ta mới nhận ra đây là một cô gái mặc đồ nam.

“Con gái?”

Giang Tứ nhíu mày, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ trên khóe môi: “Thú vị. Ban nãy nàng lấy tu vi Nguyên Anh để sử dụng Vạn Kiếm Quyết của Huyền Hư Kiếm Phái đã thành công thu hút sự chú ý của ta. Tại hạ là Giang Tứ của Già Lan Thành, nữ nhân, nàng tên họ là gì?”

Mặt mày Trịnh Vi Khởi không có biểu cảm gì.

Ninh Ninh đưa Bùi Tịch đến y đường chữa thương. Người dân Già Lan Thành biết tin tới giải tất cả Trưởng lão tới phòng thẩm vấn.

Hạ Tri Châu cố gắng đóng vai một người phóng khoáng lấy việc hóng drama làm niềm vui. Sau khi nghe thấy những lời này, hắn ta thoáng sửng sốt.

Cuối cùng cũng đi tới khung cảnh trước hoa dưới trăng*.

*Trước hoa dưới trăng: Đề cập tới khung cảnh lãng mạn nơi đôi nam nữ gặp và yêu nhau.

Nhưng hình như phong cách này hơi sai sai! Tại sao trong miệng Thiếu Thành chủ lại thốt ra những lời thoại khó hiểu như vậy?

Như thể tất cả mọi người xung quanh đang diễn một vở kịch tiên hiệp đứng đắn, tức thì nhảy ra một anh chàng mới bước ra từ phim tổng tài bá đạo, hơn nữa còn đọc thuộc lòng lời thoại ngớ ngẩn một cách đầy nghiêm túc.

Về phần đại sư tỷ của Ninh Ninh…

Biểu cảm trên mặt đại sư tỷ không ổn lắm.

Hắn ta nhớ Ninh Ninh từng bảo, lúc Trịnh Vi Khởi rèn luyện dưới chân núi đã học được rất nhiều câu chửi thề, là một thiên tài nhỏ Tổ An* xuất sắc, sau đó bị sư tôn Thiên Tiện Tử hạ chú mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân.

*Tổ An: Đi ra từ game Liên Minh Huyền Thoại, chỉ những người rất giỏi mắng chửi và troll người ta trên mạng.

Còn bây giờ, hình như, có vẻ, chắc là không kiềm chế được nữa đâu.

Năng lượng tụ lực của Tổ An Trịnh Vi Khởi: 30%.

“Sao không trả lời ta? Hửm?”

Sắc mặt Giang Tứ trầm xuống, hình như hiểu ra điều gì đó: “Tính dùng lạt mềm buộc chặt để ta yêu nàng ư? Chiêu này vô dụng với ta, ta khuyên nàng đừng nghĩ tới nữa. Ta sẽ không yêu bất kì nữ nhân nào.”

Hạ Tri Châu xấu hổ cúi đầu, ngón chân cào mạnh đế giày.

Cứu mạng! Vị Thiếu Thành chủ thiên tài lừng lẫy của Già Lan Thành lại có tính cách kiểu này khi ở chung với phụ nữ sao?

Một tên tự luyến bị nam chính trong truyện tổng tài bá đạo dòng cổ đại nhập vào người? Không thể nào, không thể nào?

Cố tình Mạnh Giai Kỳ đứng ở một bên xem tới mức mặt mày đỏ bừng, liên tục lẩm bẩm bên tai hắn ta: “Thiếu Thành chủ quyến rũ quá đi, thật nam tính quá đi! Sao lại có loại người như ngài ấy chứ, bất cứ lúc nào cũng toát ra vẻ khí khái đàn ông lạnh lùng u buồn?”

Hạ Tri Châu: “…”

Tình yêu 300 năm trước của các ngươi đều có phong cách lạ lùng kì dị thế này hả?

Có lẽ ở 300 năm trước, loại tính cách này quả thực là trào lưu khá tốt, có thể thu hút muôn vàn thiếu nữ tung hô có cá tính quá đi. Nhưng giờ đây mà nói những lời đó ra…

Tương đương với việc ở năm 2050, lời đầu tiên khi gặp nhau là: “Ôi vãi! Cậu cũng lướt mạng hả? Há há, đảo Phuket, không biết đằng ấy là G.G hay M.M*?”

*G.G hay M.M: Nghĩa là hỏi xem đối phương là trai hay gái.

Năng lượng tụ lực của Tổ An Trịnh Vi Khởi: 70%.

Giang Tứ chờ mãi không nhận được lời đáp, có lẽ để cứu vớt chút mặt mũi, đành miễn cưỡng nói: “Nàng không cần phải tự mình đa tình đâu, ta chỉ có hứng thú với kiếm thuật của nàng thôi. Nữ nhân, ai cũng có lòng mến người tài. Ngoài tình yêu ra, cái gì ta cũng có thể cho nàng.”

Trịnh Vi Khởi: “A.”

Trịnh Vi Khởi đẩy hắn ta ngã xuống đất. Giang Tứ chưa kịp phản ứng đã nằm lăn trên đất, bị đầu gối nàng ấy chống trên ngực không thể động đậy: “Sử dụng một lần Vạn Kiếm Quyết đã khiến ngươi chú ý rồi? Bà đây còn có thể vặt đầu ngươi xuống đá đi cho nó sát vai với mặt trời luôn đấy, đảm bảo ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ quên được ta. Gì mà ngoài tình yêu cái gì cũng có thể cho ta? Lôi 100 vạn linh thạch ra đây nhanh! Cộng thêm tiền mồ hôi nước mắt 800 năm tiếp theo của ngươi nữa, lôi ra đây, lấy hết ra cho ta!”

Dừng một chút, nàng ấy hít sâu một hơi: “Với tay chân nhỏ bé này của ngươi cũng dám ở đây nghĩ bậy bạ ư? Cái giống tự luyến như ngươi quả thực là quý hiếm, mức độ chập não có thể so với một vụ án oan luôn. Sao Tu Tiên Giới không nghĩ tới việc lấy da mặt ngươi làm tường thành vậy? Dù cho dí đại pháo bắn mẹ ngươi thì bắn cả đời cũng bất động.”

Một chuỗi lời nói của nàng ấy khiến Giang Tứ á khẩu không trả lời được. Nhưng cái miệng nhỏ còn chưa mắng cho đã nghiền thì sắc mặt Trịnh Vi Khởi đã trắng bệch.

Theo như cấm chú Thiên Tiện Tử hạ cho nàng ấy, chỉ cần mở miệng mắng chửi người ta sẽ bị cưỡng ép làm chuyện mà hiện tại nàng ấy không muốn làm nhất.

Mà chuyện nàng ấy ghét nhất bây giờ…

Sắc mặt Trịnh Vi Khởi hệt như mới đớp phải ruồi, mặt xám như tro tàn nâng cằm Giang Tứ lên, ngữ điệu mềm mỏng hơn rất nhiều, tất cả chuyển thành một tiếng thở dài cực kỳ mập mờ: “Nam nhân, chàng quả thực là một yêu tinh nhỏ giày vò người ta.”

Cái gì gọi là tuyệt vọng?

Đây, đây chính là tuyệt vọng cao nhất.

Hạ Tri Châu: “…”

Cứu mạng! Sư tỷ tự biến bản thân thành tổng tài bá đạo rồi!

Tất cả hành động của nàng ấy đều nằm ngoài dự đoán của Giang Tứ. Hắn ta bị khống chế không thể cử động, chần chừ một lát, ra vẻ cứng rắn nói: “Định làm gì đây? Nữ nhân, nàng có biết mình đang chơi với lửa hay không?”

Chẳng ngờ ngữ điệu Trịnh Vi Khởi vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là bị tổng tài bá đạo nhập vào người - nếu bỏ qua gương mặt vô cùng bài xích, hận không thể lập tức đầu thai chuyển thế của nàng ấy.

“Dám từ chối ta? Nếu chàng muốn chọc giận ta, vậy chàng thành công rồi. Nhưng đừng có quên… lửa do mình châm lên, phải dựa vào chính mình để dập tắt.”

Quá khủng bố.

Hai người này nói qua nói lại, kỳ phùng địch thủ, lời vừa thốt ra chính là hình mẫu kinh điển của văn học tổng tài bá đạo đương thời. Không hổ là các ngươi.

Giọng điệu Giang Tứ yếu ớt hơn: “Đừng quên thân phận của nàng! Sao nàng có thể, có thể đi qua giới hạn như vậy!”

“Hả?”

Trịnh Vi Khởi không chống cự nữa, không cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình nữa, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: “Chỉ sợ ngoài miệng chàng bảo không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Vượt quá giới hạn thì sao? Sau này chỉ mình ta có thể ức hiếp chàng, có biết hay không?”

Đây là lời thoại cực kỳ ngấy mỡ mà trước nay chưa từng có.

Cái gì gọi là lấy ma pháp đánh bại ma pháp, dùng lời ngấy mỡ để đánh sập lời ngấy mỡ?

Giang Tứ kinh ngạc.

Sao trên đời này lại còn có người con gái còn tà mị cuồng quyến hơn cả hắn ta nữa? Chỉ dựa vào vài câu nói đã khiến hắn ta á khẩu không thể trả lời được!

Khí thế bá vương đã từng thẳng tiếng không lùi chẳng chịu được một kích trước mặt nàng ấy, chỉ có thể trở thành một con rùa nhỏ vâng dạ tuân theo.

Chẳng biết tại sao, hắn ta hơi sợ.

Y rất muốn nói là “nữ nhân, đừng có khiêu chiến giới hạn của ta”.

Lời đến bên miệng lại chuyển thành câu: “Không phải như nàng nghĩ đâu, nàng nghe ta giải thích! Ta không phải… khụ.”

Đảo ngược hai cấp độ.

Vết thương của Giang Tứ chưa lành, linh lực trong người suy yếu. Choáng váng và ho khan đều là triệu chứng phổ biến thường thấy.

Trịnh Vi Khởi nghe thấy âm thanh bị đè nén hết cỡ này lập tức nhíu mày, giọng điệu dữ tợn như Tu La đến từ địa ngục: “Đại phu đâu! Đại phu ở đâu! Không chữa hết cho chàng ấy, ta sẽ khiến tất cả người của Già Lan Thành phải chôn cùng!”

Siêu bá đạo, siêu liều lĩnh làm bậy.

Quyền đánh “Nữ nhân nàng chơi với lửa”, chân đá “Chàng chỉ là đồ chơi thôi”.

Vừa dứt lời này, Giang Tứ liền hiểu là mình thua rồi.

Thua hoàn toàn, thua không thể cứu vãn.

Tần Xuyên với gương mặt trung niên đầy tò mò nhìn quanh: “Ca ca tỷ tỷ, bọn họ đang làm gì thế? Sao Trịnh tỷ tỷ lại áp lên người Thiếu Thành chủ?”

Hạ Tri Châu mặc một lát.

Sau đó, hắn ta tuân theo nguyên tắc phải che chở cho đóa hoa của tổ quốc phát triển lành mạnh, thế là trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Họ đang luyện kỹ… kỹ năng nhảy ếch. Từng thấy con ếch chưa? Động tác cũng tương tự như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.