Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 34: Chương 34




Bùi Tịch mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mộng, hắn quay lại ngôi nhà mình từng sinh sống, ở trong căn hầm nơi hắn đã sống suốt quãng đời tuổi thơ.

Căn hầm đó chật chội không thấy ánh mặt trời. Mẹ hắn rất ghét khi nhìn thấy hắn, cứ lần nào bà ta bực tức lên là nhốt hắn vào căn phòng nhỏ ấy. Khi Bùi Tịch ở một mình trong đó, dường như toàn bộ thế giới của hắn chỉ có bóng tối dày đặc.

Thật ra với hắn mà nói, căn hầm là một lối thoát cực kì may mắn. Nơi đó chỉ có một mình hắn, hắn không phải hứng chịu những lần đánh chửi và trách phạt vô lý của mẹ. Chỉ cần hắn cuộn tròn vào một góc nhắm mắt lại là có thể mơ màng ngủ một giấc, qua đó vượt qua quãng thời gian yên bình tĩnh lặng.

Lúc này đây, hắn lại tới căn hầm lần nữa.

Xung quanh vẫn tối tăm không nhìn thấy gì, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Bóng tối và khí lạnh đan nhau thành một chiếc tơ nhện giăng khắp nơi, âm thầm bao phủ hắn, mang đến cảm giác áp bức ngột ngạt.

Bỗng nhiên lối vào tầng hầm bị đẩy ra, Bùi Tịch nhìn thấy người mẹ đã khuất từ lâu của mình.

Người phụ nữ vẫn giữ nguyên vẻ ngoài y như lúc bà ta chết đi. Khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng một thời nay hoàn toàn thay đổi tới mức không thể nhận ra.

Gương mặt bà ta chuyển từ màu đỏ nhạt sang màu nâu quái dị, đôi đồng tử hếch lên cao khiến hốc mắt gần như trống không; chỉ có thể thấy tròng trắng giăng đầy những tơ máu đỏ, hệt như vết máu thấm vào.

Cơ thể bà ta xoắn thành một tư thế cực kì bất thường, dường như từng khớp xương đều bị đánh gãy rồi lắp lại. Mỗi bước bà ta tiến gần về phía hắn đều làm xương cốt vang lên tiếng rộp rộp va chạm với nhau.

“Thằng con hoang nhà mày! Quái vật!”

Giọng nói của người phụ nữ liên tục vang vọng trong đầu hắn. Nó giống tiếng chuông dài trong đêm lạnh giá khiến người ta nghe thấy mà ớn lạnh toàn thân. Sự căm hận và bài xích trên gương mặt bà ta ngày càng rõ hơn, giọng nói cũng sắc nhọn thêm, tựa như cầm trường đao cắt xuyên qua màng nhĩ: “Ở cạnh mày chưa từng có chuyện tốt nào hết, sớm hay muộn mày cũng liên lụy đến tất cả mọi người. Đồ sao chổi, sao mày không chết đi?!”

Hắn bỗng giật mình.

Tiếp đó hắn thở hổn hển mở bừng hai mắt ra.

Mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn đều chằng chịt các vết thương đau đớn tê dại. Vết bị Huyền Diệp gây ra phía trước cứ như có lửa bốc cháy hừng hực. Dù hắn quen với đau đớn rồi mà vẫn không kìm được mà cau mày theo bản năng.

Đầu hắn đau tới mức ong lên. Cuối cùng ma khí và kiếm khí trong cơ thể cũng bình ổn lại. Tuy nhiên cơn đau vẫn tồn tại trong người hắn, hệt như có ngàn vạn con côn trùng nhỏ đang cắn xé cốt tủy.

Vượt cấp giết người ở Tu Tiên Giới không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng không thể khinh thường sự chênh lệch giữa Kim Đan viên mãn và Nguyên Anh đại thành, chưa kể Huyền Diệp còn từng là cao thủ Hóa Thần kỳ. Nếu muốn đánh bại gã nhất định phải liều mạng.

Khác với đám người Ninh Ninh, Bùi Tịch đã sớm quen với việc lăn lê chiến đấu giữa lằn ranh sống và chết, vậy nên hắn chưa bao giờ sợ cái chết. Chỉ cần có thể giết địch, hắn tình nguyện đánh cược hết cả tính mạng mình vào trong đó.

Huống chi cái mạng này của hắn không có vướng bận nào trên người, cũng không đáng giá. Dù chết thật cũng chẳng ai chịu thiệt gì.

Sắc mặt người thiếu niên tái nhợt, hắn nâng mắt đánh giá tình hình xung quanh.

Hắn rơi rơi vào hôn mê sau khi đánh một trận với Huyền Diệp, có lẽ lúc này đã được đưa vào y quán chữa thương.

Mùi hương dược thảo quanh quẩn trên chóp mũi hắn. Vì đang nằm thẳng trên giường, Bùi Tịch mở mắt ra là thấy xà nhà màu nâu thẫm. Sau đó nghiêng đầu một chút…

Có người ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh giường hắn.

Bùi Tịch chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ nhìn thấy ai đó ở bên khi tỉnh dậy.

Bất kể là lúc người đầy vết thương khi còn nhỏ, sau đó vừa đói vừa lạnh bất tỉnh nhân sự; hay sau này bị thương nặng trong chiến đấu rồi hôn mê. Từ trước tới nay hắn đều nghiến răng chịu đựng đau khổ một mình, đợi khi tỉnh dậy cũng tự đi tìm thảo dược để chữa lành vết thương.

Hương thơm cỏ cây trên người nàng hòa cùng với mùi thuốc, làm dịu đi rất nhiều vị đắng đang tràn ngập trong cả không gian.

Nàng mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc đen trượt xuống trước ngực theo quán tính. Bởi vì nàng dùng một quyển sách che lấp gương mặt mình, vậy nên Bùi Tịch không thể thấy rõ ngoại hình của nàng.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy vài chữ to trên bìa quyển sách kia.

“365 ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn”.

Bùi Tịch nhịn đau, hơi do dự nhỏ giọng gọi: “… Tiểu sư tỷ?”

Dường như Ninh Ninh không nghĩ tới hắn sẽ tỉnh dậy lúc này. Hai tay nàng vội khua khoắng lung tung, quyển sách “365 ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn” tung một vòng từ trên xuống dưới, liên tục chuyển đổi giữa hai tay nàng như ảo thuật trong gánh xiếc. Cuối cùng nàng đóng sầm nó lại, quăng nó ra chiếc bàn gỗ bên kia.

Chẳng biết vì sao, gương mặt nàng đỏ bừng lên như thể làm ra chuyện gì đó trái lương tâm. Sau đó nàng tỏ vẻ bình tĩnh đối diện với tầm mắt hắn.

Mỗi lần nhìn thấy nàng, chẳng hiểu sao Thừa Ảnh luôn gào thét ầm ĩ đều ngậm chặt miệng lại, yên tĩnh như gà.

Bùi Tịch không rõ nguyên do, nhíu mày lại.

“Ngươi làm chúng ta sợ muốn chết!”

Sau khi im lặng một chốc ngắn ngủi, Ninh Ninh trầm giọng cất lời, nhưng do sắc mặt hồng nhạt cộng thêm tông giọng có phần hoảng sợ nên cả câu nói chẳng có chút uy hiếp nào: “Thế mà ngươi dám cho ma khí vào trong kiếm… Chẳng may không khống chế được, đừng nói đối phó Huyền Diệp, ngay cái mạng của ngươi cũng không giữ nổi đó biết không!”

Trong đáy mắt Bùi Tịch hiện lên sự trào phúng lạnh lùng, đáp cho có lệ: “Ừ.”

Ninh Ninh là đóa hoa mỏng manh được chăm sóc cẩn thận từ khi còn nhỏ, vậy nên Bùi Tịch không muốn tốn thời gian nói chuyện với nàng. Hắn quen với chuyện này rồi.

Không có đường lui, không nơi nương tựa, nếu không cố gắng hết sức để đánh cược thì người chết chính là hắn.

“Cái ‘ừ’ này của ngươi qua loa ghê.”

Ninh Ninh không thích giấu diếm suy nghĩ của mình. Nàng phát ra một âm thanh như tiếng hừ nhẹ, quay mắt đi không nhìn hắn nữa, giọng điệu cứng đờ: “Trước đó ở Cổ Mộc Lâm Hải cũng vậy, lúc nào ngươi cũng xông lên trước chống đỡ một mình… Rõ ràng còn có chúng ta.”

Bùi Tịch hơi sửng sốt.

“Ta biết trước kia ngươi quen ở một mình, nhưng bây giờ khác hoàn toàn lúc xưa rồi.”

Dường như nàng không quen với việc nói ra những lời như vậy, sắc mặt vô cùng lúng túng. Cuối cùng nàng bất chấp tất cả mà nhìn vào mắt Bùi Tịch: “Tóm, tóm lại, tiểu sư đệ phải có dáng vẻ của tiểu sư đệ, không cần lúc nào cũng đòi đóng vai anh hùng, thi thoảng phải để cho các bậc tiền bối có cơ hội thể hiện chứ! Sư tỷ của ngươi làm gì yếu tới mức tay trói gà không chặt? Ta có thể bảo vệ ngươi!”

Nói tới đây, thoáng cái giọng điệu nàng lại mềm xuống: “… Nhưng lần này vẫn muốn cảm ơn ngươi, cái đó, cảm ơn đã chặn Huyền Diệp giúp ta. Cảm ơn, lúc về mời ngươi một bữa thịnh soạn - Sau này thì ngươi tin tưởng chúng ta hơn chút đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ rằng ngươi chỉ có một mình.”

Bùi Tịch chưa từng nghĩ tới chuyện Ninh Ninh sẽ nói những lời này.

Thì ra không phải là nàng mắng hắn không biết quý trọng sinh mệnh, nàng tức giận vì hắn cố tình loại mình ra khỏi tập thể, lúc nào cũng lẻ loi một mình.

Chưa có ai bảo với hắn rằng hắn không cần phải liều mạng đi một mình về phía trước, người ấy cũng có thể bảo vệ hắn.

Hắn lớn lên một mình trong vũng bùn nhiều năm, từ lâu đã quen trưng ra gương mặt vô cảm để chịu đựng tất cả ác ý và đau khổ. Song vừa nghe thấy những lời này, lần đầu tiên hắn vẫn cảm nhận được tâm trạng luống cuống, không biết đáp lại thế nào.

Cuối cùng thiếu niên với sắc mặt xanh xao cũng lộ ra chút ít cảm xúc trông như bối rối. Trong con ngươi đen kịt của hắn vẫn còn bao phủ bởi sương mù, che khuất hoàn toàn vẻ u ám và lạnh lùng cách đây không lâu.

Ninh Ninh thấy sắc mặt của hắn dịu hơn, thế là có phần đắc ý cười một tiếng: “Không phải ta khó chịu đâu! Do ngươi làm như vậy sẽ nẫng hết toàn bộ danh tiếng, khiến kẻ làm sư tỷ như ta đây thấy rất mất mặt.”

Cuối cùng Thừa Ảnh cũng lên tiếng: “Ngươi có phát hiện gì không? Mỗi lần Ninh Ninh quan tâm ngươi thì đều bịa ra vài lý do ngớ ngẩn để phủi sạch quan hệ với ngươi. Thật ra ý đồ của nàng rất rõ ràng, ai nhìn vào cũng biết.”

Dứt lời, nó không nhịn được cười khúc khích: “Bịt tai trộm chuông cũng đáng yêu như vậy luôn, quả nhiên là nàng ấy. Ngươi nhất định không được vạch trần nàng ấy đâu Bùi Tiểu Tịch à.”

Nó nói xong, một mùi thảo mộc nồng nặc đột nhiên ập vào trong phòng.

Một y nữ mặc áo trắng đẩy cửa vào, trên tay nàng ấy cầm theo một chén thuốc bằng sứ. Đi sau nàng ấy là một chàng thanh niên nho nhã, cả người đều toát lên vẻ trí thức cổ xưa.

Ninh Ninh nhìn bọn họ, kiên nhẫn giới thiệu: “Hai vị này là Tạ cô nương và Trần lang trung ở y quán. Nhờ có họ mà ngươi mới có thể miễn cưỡng giữ được cái mạng.”

“Tiểu công tử tỉnh rồi.”

Nghe Bùi Tịch nói cảm ơn, y nữ cười nhẹ nhàng. Nàng ấy liếc nhìn về phía Ninh Ninh ngồi bên cạnh hắn: “Kể từ khi Ninh Ninh cô nương đưa ngươi tới y quán, nàng ấy vẫn luôn trông chừng trước giường ngươi mà không buồn ăn uống gì. Nếu ngươi không mở mắt ra, ta còn lo lắng thay cho nàng ấy.”

Ninh Ninh bỗng mở to hai mắt: “Ta chỉ, ta chỉ ăn kiêng giảm cân thôi! Sao có thể nói chuyện ăn kiêng là ‘không buồn ăn uống’ được chứ?”

Dứt lời nàng dừng một lát, dường như nhớ tới chuyện gì đó, thế là móc mấy món đồ tròn tròn đủ màu sắc ra khỏi túi trữ vật. Bùi Tịch nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là một đống kẹo.

“Hôm nay ta cùng sư tỷ lên bờ du ngoạn, mua chút kẹo mang về. Một mình ta không ăn hết, nên chia cho ngươi một ít - Ta nghe bảo thuốc rất đắng.”

Chẳng biết tại sao, y nữ và lang trung bên cạnh đồng thời bật cười khe khẽ.

Bùi Tịch do dự một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sợ đắng, không cần cái này.”

“Tiểu công tử, ngươi cứ nhận đi.”

Y nữ cười một cách mập mờ. Nàng ấy đưa cánh tay trái rảnh rỗi lên che môi: “Dù sao đây cũng là tấm lòng của Ninh Ninh cô nương, nếu ngươi từ chối, nàng ấy sẽ đau lòng lắm.”

Người lang trung cũng ẩn ý bảo: “Quả thực thuốc này rất đắng, ngươi cứ ăn kẹo đường đi, không có vấn đề gì hết.”

Ninh Ninh có phần tức giận, thở hổn hển nhìn hắn. Nàng giận mà không nói gì, song bên ngoài vẫn tỏ vẻ mình chẳng quan tâm.

Vậy nên Bùi Tịch đành phải gật gật đầu, rồi thoáng cái bị nàng nhét ngay một viên kẹo vào tay. Giọng nói khô khan của Ninh Ninh vang lên: “Ngươi nếm thử trước xem hương vị thế nào.”

Thật ra hắn rất ít khi ăn đồ ngọt.

Khi còn nhỏ Bùi Tịch vừa sợ đắng vừa sợ đau. Theo thời gian, hắn bắt đầu quen dần, bất kể thuốc đắng cỡ nào đều có thể nuốt sạch mà không căng thẳng e ngại. Mặc dù trong miệng vẫn còn đọng lại rất nhiều mùi vị khó chịu, nhưng tóm lại hắn có thể cắn răng chịu đựng từ từ.

Chỉ cần vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất là được.

Hắn lúng túng bóc mảnh giấy gói kẹo bên ngoài ra, nhìn thấy một viên bi tròn màu trắng sữa. Đây là màu sắc khiến người ta dễ chịu. Nó hệt như sương mù và mùi sữa bò thơm ngọt hòa quyện thành một khối mà không thêm chút tạp chất nào.

Bùi Tịch nhanh chóng liếc nhìn Ninh Ninh rồi cho viên kẹo vào miệng.

Hương sữa bò ngọt ngào và một chút vị mật ong lan khắp đầu lưỡi. Trong cổ họng hắn vẫn dính mùi máu tanh thấp thoáng, nhưng dưới hương vị này nó dần tan hết đi, chỉ để lại hương sữa thấm vào ruột gan.

Sự u ám tàn bạo thường đọng trong con ngươi hắn giờ đây như bị hương thơm lặng lẽ hòa tan, biến thành một dòng nước yên tĩnh. Cuối cùng trông hắn cũng giống một chàng thiếu niên bình thường, hiền lành vô hại.

Ninh Ninh xụ mặt, từ ánh mắt đến giọng nói đều lạnh nhạt: “Thấy thế nào?”

“… Rất ngọt.”

Bùi Tịch gật đầu: “Đa tạ sư tỷ.”

Dường như nàng định nhếch khóe miệng lên cười, nhưng vừa nâng môi lên đã kìm nén hạ xuống, biến thành một đường thẳng hơi mỏng: “Vậy là tốt rồi. Coi như ngươi có con mắt tinh tường đấy.”

“Ninh Ninh cô nương, trong thành truyền tin đến bảo rằng có vài vị Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái tới đây, họ đang chờ ngươi tới đó.”

Nàng y nữ luôn mỉm cười từ đầu tới cuối, lúc này nhấn mạnh giọng điệu: “Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu công tử giúp ngươi, không cần lo lắng.”

Ninh Ninh nhét bừa một nắm kẹo cho Bùi Tịch, nghe vậy nhíu mày: “Tỷ tỷ, cái gì gọi là ‘chăm sóc giúp ta’? Ta không hề lo lắng cho hắn chút nào.”

Nàng nói xong vội vàng tạm biệt, trước khi đi không quên dặn dò: “Đừng quên nắm kẹo này đấy! Ta mua bằng tiền riêng của mình, toàn bộ đều là tiền mồ hôi nước mắt của sư tỷ ngươi đó, nhất định phải ăn!”

Bùi Tịch đành phải gật đầu.

“Tiểu công tử đừng tin những lời này của Ninh Ninh cô nương.”

Chờ cho dáng người nàng khuất khỏi tầm mắt, y nữ mới thấp giọng cười nói: “Gần đây Thiếu Thành chủ xuất hiện, các vị Trưởng lão bị đưa đến phòng thẩm vấn xét xử công khai. Một đống chuyện to to nhỏ nhỏ thế này làm sao chúng ta có thể lên bờ du ngoạn được? Đám kẹo kia do chính Ninh Ninh cô nương lên bờ mua cho ngươi đấy.”

“Nghe nói nàng còn lạc đường ở thành trấn trên bờ, khó lắm mới ra được đấy, rồi lại tiếp tục lạc trong rừng một lúc nữa. Ngươi đừng cảm thấy nàng ngốc nhé, lúc Ninh Ninh cô nương quay lại Già Lan Thành đã mệt tới rã rời, toàn bộ miệng vết thương được băng bó trên người cũng nứt hết ra.”

Lang trung bên cạnh cũng cười: “Nàng ấy bảo thuốc của chúng ta có mùi đắng quá, cố tình đi mua rất nhiều kẹo về cho ngươi. Thậm chí nàng ấy còn ngồi trước y quán nếm từng vị một, bị vài cái có vị chua làm ê cả răng - Giờ ngươi ăn viên kẹo này có thấy ngọt không? Tất cả đều được Ninh Ninh cô nương chọn từng viên một đó.”

Bùi Tịch không đáp lời, chỉ nhẹ giọng “ừ” một tiếng. Kế đó sắc mặt hắn không chút biểu cảm cầm chén sứ lên, cúi đầu uống thuốc.

Bên tai hắn lại âm thầm xuất hiện một vệt đỏ nhạt, hệt như một nét mực trong suốt nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng trẻo của người thiếu niên.

Thật kỳ lạ.

Mùi thuốc hắn từng ghét cay ghét đắng lúc này xộc vào miệng không còn khiến hắn khó chịu nữa.

Y nữ mím môi cười, tỏ vẻ “ta hiểu hết rồi, ngươi không cần phải nói”. Nàng ấy bước tới thì thầm với lang trung: “Tiểu công tử thẹn thùng. Chúng ta đừng trêu hắn nữa.”

Đối phương hiểu ý gật đầu, thản nhiên cất lời: “Tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ thật tốt.”

“Ui trời ơi.”

Thừa Ảnh cố gắng nín cười. Nó dùng giọng nói khoa trương như thể đang đọc diễn cảm bài văn của học sinh tiểu học với cảm xúc vô cùng phong phú: “Đầu lưỡi nếm được kẹo, nhưng thứ ngọt nhất lại là trái tim, ta nói đúng không?”

Dừng một chút, nó bật cười không kiêng nể gì hết: “Có phải ban nãy ngươi lén cười đúng không? Đúng không, đúng không, đúng không? Ngươi đừng có mà chối! Oa! Đỏ mặt! Không ngờ Bùi Tịch ngươi cũng đỏ mặt! Trời ạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.