Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 75: Chương 75




"Cái gì? Hỗn chiến rất lớn sao?"

Thiên Tiện Tử đã ngồi suốt một đêm, bây giờ là thời điểm tinh lực dồi dào nhất, vừa nghe thấy bốn chữ này thì hết sức vui mừng sấn tới, dò xét hình ảnh bên trong Huyền Kính.

"Đêm qua mũi tên của Ninh Ninh tạo ra động tĩnh không nhỏ."

Khúc Phi Khanh lười biếng nhìn ông, nhếch mép cười: "Không ít người lần theo luồng kiếm quang đó tìm tới thác nước, sau đó lại mơ mơ hồ hồ dạo quanh bốn phía, chẳng phải cũng gặp được thôn Hồ tộc đó sao?"

Tối hôm qua trận Thuỷ Kính bị phá huỷ, Ma tộc đại thương nguyên khí, thêm nữa tuyệt đại đa số đệ tử đều trở về phòng hoặc sơn động nghỉ ngơi, các Trưởng lão cũng không định quan sát thêm nên lên đường hồi phủ nghỉ ngơi lấy sức, cho đến sáng sớm hôm nay mới lại tụ họp, vừa cắn hạt dưa vừa thưởng thức tiến trình thí luyện.

Lúc này, phản chiếu trong Huyền Kính của Huyền Hư Kiếm Phái là Hạ Tri Châu cũng đang vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch.

Hắn ta tuân theo nguyên tắc bất di bất dịch là ngủ sớm dậy sớm ắt khoẻ mạnh an khang, sau khi thức dậy lại giúp Kiều Nhan tìm về hơn mười người Hồ tộc bị ma hoá trong bí cảnh.

Khó lắm mới được nghỉ ngơi một chút, hắn ta cùng Hứa Duệ ra ngoài đi dạo giải sầu, chẳng ngờ lại trực tiếp chứng kiến cảnh tượng đấu đá loạn lạc giữa các đệ tử môn phái.

Lang thang trong rừng rậm để sinh tồn suốt bấy lâu nay, nước ở sông hồ lại không thể dùng được. Điều kiện sinh hoạt khắc nghiệt như vậy, nhóm thanh niên tài tuấn ở Tu Chân giới sớm đã không còn tấm lòng phóng khoáng, dáng vẻ siêu việt xuất trần như lúc trước, một đám người chật vật bước về phía cửa thôn, ai không biết còn tưởng là đoàn làm phim nghèo nàn nào đó đang quay phần một của "Hương thôn tu tiên cố sự" nữa kìa.

Vô cùng có "địa khí", rất hợp với sân khấu lớn nhân dân.

Dựa vào môn phục, đám người này tổng cộng chia làm năm phái, từ trái sang phải theo thứ tự là Phạn Âm Tự, Tố Vấn Đường, Vạn Kiếm Tông, Đạp Tuyết Lâu và Lưu Minh Sơn.

Cũng tức là Phật tu, âm tu, dược tu, kiếm tu, phù tu.

Thí luyện vốn dĩ là để cổ vũ các đệ tử tranh đấu cướp đoạt lẫn nhau, bây giờ mấy môn phái lớn đột nhiên chạm mặt, hiển nhiên ngứa mắt lẫn nhau, đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng.

Trong đó đại đa số đệ tử đều là những gương mặt xa lạ mà hắn ta chưa từng gặp, hai tên đầu trọc của Phạn Âm Tự thì đặc biệt quen mắt, về phần vị nữ tu của Vạn Kiếm Tông đơn độc đứng dưới gốc cây ngô đồng cổ thụ ở đằng xa, tóc đen váy trắng, kiếm khí lạnh thấu xương ——

Chính là vị sư tỷ mà Hứa Duệ tâm tâm niệm niệm, Tô Thanh Hàn.

Hạ Tri Châu thân là cá mặn không theo đuổi lý tưởng gì sất, hắn ta phát giác tình thế không ổn thì nháy mắt định đánh bài chuồn, chẳng ngờ tên Minh Không kia lại nhướng mắt liếc qua, lúc này cái trán của cậu ta như sáng loáng lên, cậu ta cười vang nói: "Hạ thí chủ!"

Hạ Tri Châu suýt nữa lên cơn nhồi máu cơ tim, chỉ hận không thể lập tức thi triển một cú Loa Triền Phi Thích cộng với Thiên Ma Lưu Tinh Quyền, để cho tiểu tử thúi này cảm nhận một chút thế giới tàn khốc của người trưởng thành.

Minh Không không nhận ra thần sắc của hắn ta có gì khác thường, tiếp tục chân thành tha thiết nói: "Ta và sư huynh phát hiện chân trời khác thường, chỉ sợ chư vị bên này xảy ra vấn đề, cho nên ước hẹn tới đây tìm hiểu thực hư. Có thể thấy thí chủ bình yên vô sự, bọn ta cũng yên lòng."

Cái gì mà bình yên vô sự chứ, Hạ Tri Châu chỉ muốn nói với cậu ta một câu "biệt tăm vô sự".

Chỉ cần bọn họ đừng đến, hắn ta tất nhiên không có việc gì; bọn họ vừa xuất hiện, hắn lại phải cùng hai tên đầu trọc này gia nhập đội ngũ bị đánh tập thể.

Mấy người đang giằng co với Phạn Âm Tự vốn dĩ cũng không phát hiện Hạ Tri Châu, mãi tới khi cái miệng như cái loa của tiểu hoà thượng mở ra thì tận mấy đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng mới không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn qua hắn ta.

Không khác gì dùng xiên tre xiên thịt nướng, xiên hắn ta và Hứa Duệ thành rổ.

Hạ Tri Châu: “...”

"Chư vị đều là đệ tử đại tông, hôm nay có thể gặp nhau ở đây, cũng có thể xem là duyên phận khó cầu."

Một phù tu áo trắng trẻ tuổi híp mắt cười, giọng điệu lười nhác, từng câu từng chữ thốt ra mang tính xâm lược mười phần: "Ta biết các vị đều có ý tranh đoạt lệnh bài, dứt khoát không cần khách sáo, trực tiếp động thủ đi."

"Kia là Bạch Diệp sư huynh của Lưu Minh Sơn."

Hứa Duệ ở một bên nhỏ giọng giới thiệu: "Người này là thiên tài phù triện kỳ tài hiếm gặp, am hiểu nhất là thuật âm dương ngũ hành, thuật pháp người này quỷ quyệt khó lường, vô cùng khó chơi... Đứng hàng thứ ba trong số các đối thủ mà Tô sư tỷ muốn khiêu chiến."

Nói tóm lại, đây là cao thủ.

"Ha ha, không tệ!"

Kiếm tu ôm một thanh kiếm rất to nghe vậy thì cười lớn, tự tin tỏ vẻ phụ hoạ: "Muốn đánh thì đánh mau, đừng có dài dòng văn tự."

Thân hình tên này tuy khôi ngô, song y phục lại lôi thôi lếch thếch, dính đầy bùn đất, nhìn qua không giống một danh môn tu sĩ, ngược lại giống một tên nô lệ tư bản bán nghệ đầu đường xó chơi, mệt nhọc cả ngày còn phải khiêng thanh kiếm đạo cụ về nhà.

Hứa Duệ lại giới thiệu: "Vị này là Lục Minh Hạo sư huynh của Đạp Tuyết Lâu, một khi cự kiếm xuất ra thì không ai cản nổi, vào lúc tinh lực dồi dào trạng thái đỉnh phong, năng lực có thể khai sơn phá thuỷ."

Không cần nhiều lời, đây cũng là cao thủ.

"Còn bên kia là Nguỵ Lăng Ba sư tỷ và Sầm Nhiên sư huynh của Tố Vấn Đường, sử dụng y độc xuất thần nhập hóa, có thể vô hình đẩy người khác vào chỗ chết, nhất định phải cẩn thận."

... Đây là cao thủ.

Hạ Tri Châu nghe xong thì trái tim lạnh hơn phân nửa, một bên hắn ta dùng phù truyền tin cầu cứu Ninh Ninh, một bên chân thành hỏi Hứa Duệ: "Ngươi có mang huân hương theo không? Ta không muốn lúc bị đánh chết thi thể sẽ bốc mùi."

"Hạ sư huynh, sao huynh có thể tự coi nhẹ mình như vậy!"

Hứa Duệ nghiêm mặt ngắt lời hắn ta: "Sư tỷ nói với ta, cho dù thực lực không mạnh nhất thì vẫn có thể có cách quyết thắng đoạt giải nhất —— Huynh hãy nhìn đây, ta nhất định không làm sư tỷ thất vọng." Gã nói năng vô cùng hùng hồn, khiến Hạ Tri Châu còn tưởng rằng đứa nhỏ ngốc nghếch này đã được khai sáng, đầu óc linh hoạt nghĩ ra diệu kế xuất kỳ bất ý nào đó. Không ngờ hắn ta thấy Hứa Duệ tiến lên một bước, cao giọng nói: "Ta cũng tán thành!"

Sau lưng Hạ Tri Châu trở nên mát lạnh, hắn ta đã thoáng dự liệu được kết cục của chuyện này.

"Vị tiểu đạo hữu này và ta đều là kiếm tu, không bằng chúng ta tỷ thí một trận trước đi."

Lục Minh Hạo cao giọng cười một cái, tuy rằng vẫn là dáng vẻ lôi thôi lười biếng ấy, nhưng trong đáy mắt dâng trào nhuệ khí, phong mang tất lộ(*), hiển nhiên là một tên cuồng chiến đấu chính cống. Trong lúc nói chuyện, cự kiếm trong tay tên này phát ra từng tiếng lập cập, dường như nóng lòng muốn rời khỏi vỏ.

(*) Phong mang tất lộ (锋芒毕露): tài năng được bộc lộ, được thể hiện ra.

Hứa Duệ từng nghe nói tới vị sư huynh này là một tên kiếm si, nhưng gã ta tuyệt đối không ngờ, chính mình lại bị tên này coi như đối thủ số một.

Gã ta hiểu rõ thực lực của mình, tuy không tính là đứng đầu Kim Đan Kỳ nhưng tuyệt đối không yếu, nếu như dốc toàn lực ứng phó, nói không chừng có thể thắng được một bậc.

Hứa Duệ hít một hơi thật sâu, bốn mắt nhìn nhau với nữ tu áo trắng đứng dưới gốc cổ thụ đằng xa, thời khắc này gã ta đã hạ quyết tâm.

Gã luôn luôn núp dưới sự trông nom của sư tỷ, mãi đến hôm nay mới có cơ hội chiến đấu công bằng với các đệ tử khác, nhất định phải khiến Tô sư tỷ nhận ra, sư đệ của tỷ ấy không phải một tên phế vật hèn nhát.

Thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, trầm giọng hét lên: "Tới đi!"

Khác với phù chú độc khí, kiếm tu khi quyết đấu không hề loè loẹt chút nào, hai lưỡi kiếm thuần tuý va chạm nhau một cách trực diện, vừa lâm ly thống khoái nhưng không kém phần kinh hiểm.

Hứa Duệ ngưng thần nín thở, trong đầu lần lượt hồi tưởng một loạt những gì sư tôn và sư tỷ đã dạy bảo, kiếm ý tinh khiết như nước đột ngột tràn ngập toàn thân, dẫn đến từng đợt huân phong quanh người, cuốn bay ma khí màu máu ảm đạm.

"Tư chất tiểu tử này không tồi!"

Bên ngoài Huyền Kính, Thiên Tiện Tử nói: "Linh lực tinh khiết như vậy, là hạt giống tốt hiếm có, chỉ là không biết kiếm thuật thế nào."

Ông nói xong thì lập tức im bặt, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bóng người trong Huyền Kính, nhướng mày như đang suy nghĩ điều gì.

Bạch quang như ban ngày, chặt đứt ma khí quấn quýt không dứt như chém tơ, mà Hứa Duệ đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi nâng trường kiếm trong tay lên.

"Cửu cửu quy nhất, sinh sinh bất tức ——"

Theo giọng nói trầm thấp đọc kiếm quyết, kiếm quang quanh thân Hứa Duệ càng lớn hơn, cương phong như đao, chặt đứt một nhánh cây héo úa, đến khi gã ta sắp đọc câu tiếp theo thì ——

Một thanh trọng kiếm đột ngột lao qua, dứt khoát đập thẳng vào người gã ta, không nói hai lời đánh Hứa Duệ bay xa ba trượng!

Các trưởng lão nháo nhác ngũ quan vặn vẹo, không hẹn mà cùng rít lên "Ui ——".

Hạ Tri Châu: “...”

Cứu mạng! Trong lúc Hứa Duệ còn đang đọc chiêu thức thì Lục Minh Hạo trực tiếp quăng cự kiếm đập gã ta một cái! Tại sao Hứa Duệ thân là kiếm tu còn muốn đọc chiêu thức nữa vậy, ngươi coi mình là thiếu nữ ma pháp biến thân sao!!!

Lục Minh Hạo cũng không nặng tay, chỉ dùng kiếm khí đánh Hứa Duệ bay thật xa.

Đáng thương cho hài tử kia, đến lúc xoay mòng mòng trên trời vẫn không hay biết đã xảy ra chuyện gì, mặt mũi gã tràn đầy vòng xoắn ốc, trường kiếm trong tay vạch ra một luồng sáng trắng vô cùng chói mắt, cùng gã nhảy một điệu waltz tình yêu giữa bầu trời.

Lúc Ninh Ninh nhận được phù truyền tin chạy đến, vừa hay thấy gã khóc lóc sướt mướt té ngã trước mặt mình.

Hạ Tri Châu: Giỏi, không hổ là Tu Chân Giới các ngươi.

Từ nhỏ Hạ Tri Châu đã có nỗi nghi hoặc, thời gian đọc tên tuyệt kỹ dài dòng như vậy, vì sao địch nhân không tận dụng khoảng thời gian này, thẳng tay đánh bại nhân vật chính chứ.

Bây giờ hắn ta tự trải nghiệm Tu Chân Giới thì mới hiểu ra, kẻ nào đọc tên tuyệt kỹ trong lúc quyết đấu thì đầu óc đều có vấn đề.

Ninh Ninh không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng thấy bộ dạng khóc đến lê hoa đái vũ của Hứa Duệ giật nảy mình, vội vàng đỡ gã dậy, lau đi vết máu trên khóe môi.

Lưu Minh Hạo nhíu mày gãi đầu, có chút vô tội: "Tiểu huynh đệ này... Là bị sao thế? Cũng không trách ta được, hắn cứ đứng đấy không nhúc nhích, tự mình lãnh đòn."

Tên này vừa nói dứt câu thì đột nhiên biến sắc: "Không ổn, xung quanh không thích hợp!"

"Rốt cuộc cũng phát hiện rồi sao?"

Cách đó không xa truyền đến giọng cười nhẹ nhàng của nữ tử, chính là Nguỵ Lăng Ba của Tố Vấn Đường: "Loại độc này là bảo bối mới nhất ta vừa điều chế, vô sắc vô vị, chỉ cần có gió thổi qua là có thể phát tán khắp nơi."

Nàng ta tu luyện cả y dược và độc dược, tính tình nổi tiếng cổ quái, thích nhất là vùi đầu nghiên cứu sách thuốc trong phòng tối, lại tự mình làm vài món đồ chơi nho nhỏ cổ quái kỳ lạ.

Có điều độc dược lần này hoàn toàn không phải là "đồ chơi nhỏ" gì đó.

"Một khi khí độc xâm nhập vào người, không những toàn thân vô lực mà linh lực cũng dần bị phong tỏa, khó có thể sử dụng. Kỳ thật độc tính của nó cũng không mạnh, với tu vi các ngươi vốn dĩ sẽ không bị nó ảnh hưởng... Bất quá có thêm ma khí ở đây, công hiệu của loại độc dược này có thể tăng gấp năm lần."

Nàng ta lười biếng dựa vào vách tường đổ nát, cả người vô cùng gầy rộc, hốc mắt hiện lên quầng thâm hết sức rõ ràng, giống như dùng mực tô lên: "Có phải chư vị cảm thấy... Nhanh chóng không còn khí lực? Tiếc là ta và sư đệ đã sớm dùng giải dược, không có cách nào trải nghiệm khoái cảm như vậy."

Dược tu tuy nổi danh là bàn tay nhân ái, nhưng tất cả mọi người ở Tu Chân Giới đều có chung một nhận thức: Bất luận thế nào, tuyệt đối không nên tùy tiện trêu vào dược tu. Một khi bị bọn họ để mắt mà hạ độc, ngay cả bản thân chết thế nào cũng không hay biết.

"Hỏng bét."

Hạ Tri Châu thử điều động linh lực trong cơ thể, quả nhiên không còn được bao nhiêu. Độc dược kia vô cùng quỷ dị, tựa hồ còn xen lẫn một chút tác dụng thôi miên, khiến hai mí mắt của hắn ta không tự chủ được mà cứ muốn khép lại: "Ngay cả ma khí cũng giúp nàng ta, đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà mà... Chẳng lẽ chúng ta đều tèo ở đây sao?"

Ninh Ninh nhìn quanh bốn phía, sau khi suy tư một lát thì khẽ nói: "Ta có ý tưởng này, nhưng không biết có tác dụng hay không."

Nàng có vẻ chần chừ, sắp xếp câu cú cho đơn giản nhất: "Dựa vào nguyên lý vật lý, lúc khí lưu di chuyển qua bề mặt hình vòm bên trên thì tốc độ dòng chảy nhanh, áp suất nhỏ; khi đi qua bề mặt trơn nhẵn bên dưới thì tốc độ dòng chảy chậm, áp suất lớn. Cứ như vậy, sự chênh lệch áp suất sẽ được hình thành giữa bề mặt trên và dưới, tạo ra lực nâng."

Hạ Tri Châu nghe xong thì sửng sốt một chút: "Sau đó thì sao?"

"Đây là nguyên lý cất cánh của chong chóng tre và máy bay trực thăng, huynh có để ý không, hình dạng đỉnh cong đáy phẳng có phải rất giống vỏ kiếm của chúng ta không?"

Ninh Ninh giơ Kiếm Tinh Ngân lên ngang tầm mắt hắn: "Chúng ta mặc dù linh lực ít ỏi, nhưng hai chuyện như nhảy lên không trung và xoay tròn vỏ kiếm vẫn có thể thực hiện dễ dàng. Cứ như vậy, chúng ta cứ xem vỏ kiếm như cánh quạt máy bay, khi xoay tròn trên không trung, tất nhiên có thể tạo ra kiếm phong cực lớn ——"

Hạ Tri Châu bừng tỉnh đại ngộ: "Mà kiếm phong có thể thổi tan toàn bộ ma khí, uy lực của độc cũng không còn bao nhiêu!"

Hứa Duệ đối với mớ nguyên lý kia như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn miễn cưỡng hiểu được đại khái ý tưởng của Ninh Ninh, tức là để bọn họ không ngừng chuyển động trường kiếm trên không trung, dùng kiếm phong bức lui kịch độc.

"Ta biết rồi!"

Hạ Tri Châu vỗ nhẹ vai nàng: "Không phải cũng giống chong chóng tre của Doraemon sao! Lúc trước muội hao hết linh lực rồi, đừng ra tay nữa, chuyện ở đây cứ giao cho ta!"

Hứa Duệ đã không còn mặt mũi nhìn sư tỷ ở đằng xa, vì muốn cứu vãn hình tượng đã không còn tồn đọng bao nhiêu trong lòng sư tỷ, gã cũng lập tức giơ tay xung phong: "Ta cũng làm! Nhiều người nhiều sức!"

Thế là bên ngoài Huyền Kính, mấy chục ánh mắt đồng loạt chứng kiến một kỳ tích khó mà tin nổi.

Hứa Duệ và Hạ Tri Châu đồng loạt giơ trường kiếm lên trên đầu, điều động linh lực còn sót lại trong cơ thể để nhảy vọt lên không trung, đồng thời mặc niệm kiếm quyết, để kiếm trong tay xoay tròn thật nhanh.

Mấy động tác này vốn dĩ không có chút lực đạo nào, với tình trạng hiện giờ thì bọn họ đều không có khả năng bay lên không trung, nhưng chuyện khiến cho mọi người khó tưởng tượng được đó là từng luồng không khí lại tụ lại rồi xoay vòng, sau đó có xu hướng bay lên rõ ràng.

—— Hai người họ chỉ dùng ít ỏi linh khí mà thật sự thoát khỏi ràng buộc của mặt đất, chầm chậm bay lên giữa không trung bên trong luồng không khí trắng như tuyết!

"Này ——!"

Thiên Tiện Tử giật thót: "Đây là nguyên lý gì vậy?"

Chỉ thấy trường kiếm xoay chuyển càng lúc càng nhanh, kiếm khí như gió lốc mãnh liệt ào đến, từ trung tâm tản ra hai bên.

Ma khí và sương độc khó mà chống chịu trước sóng gió như vậy, từng bước lui về trong tiếng kiếm xé gió ầm vang như rồng ngâm, rốt cuộc tiêu tán sạch sẽ, không còn sót lại chút vết tích nào.

Huyết vụ đỏ máu dần dần rút đi, ánh nắng đã lâu không thấy bắt đầu chiếu xuống mái hiên đổ nát, cuối cùng cũng nhìn thấy sắc trời.

"Vậy mà cũng thành công à?"

Lâm Thiển trợn mắt há mồm, trong lòng rúng động: "Vậy Hứa Duệ và Hạ Tri Châu ——"

Bà ấy vừa nói vừa dời mắt lên, lúc thấy hai bóng người trên không trung thì bà không khỏi hoảng hốt, không nói nên lời.

Cùng lúc đó, Ninh Ninh cũng sực nhớ ra điều gì đó, lập tức ngừng thở.

Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ tới chuyện tạo gió trừ độc, vậy mà lại quên mất một vấn đề cực kỳ cơ bản, nhưng cũng là vấn đề cực kỳ nghiêm túc.

Lúc bọn họ dùng kiếm xoay tròn tốc độ cao, cơ thể của bọn họ cũng sẽ không ngừng chuyển động theo.

Cho dù là kiếm tu thì cũng khó mà tiếp nhận tình trạng xoay vòng liên tù tì như vậy.

Có vẻ như, nàng đã hố Hạ Tri Châu và Hứa Duệ mất rồi.

—— Thân kiếm vẫn không ngừng xoay tròn bay lên không trung, bọn họ cũng bị quăng quật qua lại trên bầu trời, giống như hai quả lắc của đồng hồ không biết làm sao trong cơn cuồng phong, lòng bàn chân lần lượt vẽ ra hết vòng tròn này đến vòng tròn khác.

Mà bây giờ theo tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, hình bóng của hai người họ nhoáng cái đã mất hút, chỉ có thể thấy tàn ảnh lóe lên ở chân trời rất xa, mơ hồ còn nhìn ra được đó là hình dạng của một con người.

Ninh Ninh: “...”

Từ trước đến nay chưa hề có hiện tượng siêu nhiên như vậy, tập thể đệ tử nhìn mà chết lặng, toàn bộ Trưởng lão thấy phải trầm mặc, cả Tu Chân Giới đều kinh sợ, không nhìn không phải người tu tiên!

Hạ Tri Châu và Hứa Duệ vậy mà chỉ dựa vào một người một kiếm, toàn thân xoay mòng mòng lên không trung, ở trước mắt bao người phi thăng thành tiên! Hai gã này sao lại khủng bố như thế!!!

Lâm Thiển nhìn mà tê cả da đầu, vội vàng giục giã: "Nhanh nhanh nhanh! Mau điều động thị linh cao nhất, xem tình hình hai đứa nó sao rồi!"

Thiên Tiện Tử ngoan ngoãn làm theo, bàn tay chạm vào Huyền Kính vẫn còn run rẩy.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tất cả mọi người là hai khuôn mặt to nhắm mắt nhắm mũi đang bị gió thổi lắc qua lắc lại.

Da mặt lúc la lúc lắc trong cơn cuồng phong cực kỳ giống một cái túi bao bọc xương cốt, lúc bị gió thổi lên còn lộ ra hàm răng run cầm cập và vùng nướu đỏ tươi. Ngũ quan đã không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, không có chỗ nào là không bị gió tạt đến méo mó nghiêng vẹo, trông phi thường khủng bố.

Dưới mặt đất loáng thoáng truyền đến giọng nói khẩn trương và lo lắng của Ninh Ninh, rõ ràng giòn giã truyền vào lỗ tai của những người có mặt: "Ma khí đã tiêu tán rồi, hai người mau dừng lại đi!"

Nhưng hành trình của bọn họ là trời cao biển rộng, cuồng phong vừa mới xuất hiện, sao có thể ở đây trì trệ không tiến.

Ngoại trừ sự chênh lệch áp suất, trong tự nhiên còn tồn tại một lực lượng thần kỳ mà mạnh mẽ khác: lực quán tính.

Hai người bọn họ đã xoay hàng trăm hàng nghìn vòng, sớm đã choáng váng bất tỉnh, linh lực trong cơ thể vô thức bộc phát ra ngoài, khiến trường kiếm càng xoay càng nhanh.

Hạ Tri Châu nghe tiếng nàng gọi, vốn định khóc lóc nức nở đáp lại một câu, không ngờ từng cơn buồn nôn ập đến tới tấp, hắn ta mở miệng ra, nôn thốc nôn tháo toàn bộ nước sạch trong người, thoạt nhìn rất giống đài phun nước xoay tròn.

Cũng may người tu đạo có thể chuyển hoá đồ ăn thành linh khí, cho nên trong cơ thể không có vật ô uế, bây giờ dáng vẻ của hắn ta cũng được miễn cưỡng xưng tụng là "Thiên Nữ Rải Hoa", chứ không phải là người tạo uế vật.

Dáng vẻ của hai tiểu tử này quá mức thê thảm, Lâm Thiển không nỡ nhìn tiếp, đau lòng nhức óc: "Chỉ là một trận thí luyện thôi, sao lại ra nông nỗi này...! Đây chính là kiếm tu sao!"

Ngay cả kẻ đầu têu Ngụy Lăng Ba cũng không đành lòng nhìn thẳng, nàng ta hiếm lắm mới giật mình thốt lên, sửng sốt run rẩy.

Trưởng lão các môn phái khác ở trong lâu nghe nói xảy ra chuyện lớn thì nháo nhào ùa đến, tới khi nhìn thấy cảnh tượng trong Huyền Kính thì nháy mắt không ai không lộ vẻ rúng động bất ngờ.

Thế là dưới vô số ánh nhìn chăm chú, hai người hai thanh kiếm không ngừng bay lên dưới áp suất không khí càng ngày càng lớn, hai cơ thể vạch ra vô số đường cong duyên dáng, kèm theo từng đợt phun trào bọt nước xoay tròn, tạo thành bóng đen tuổi mới lớn khiến những người chứng kiến khó mà quên được.

Không biết qua bao lâu, đợi khi linh khí trong cơ thể tiêu tán không còn một giọt, hai cái xác mất hồn vẫn không ngừng co giật này cuối cùng mới bay bổng hạ cánh.

"Sư tỷ... Đừng nhìn, ta ô uế hu hu hu, ta thật bẩn... Tại sao, tại sao lại như vậy..."

Hứa Duệ triệt để tuyệt vọng, mắt mờ lệ rơi đầy mặt. Một bên vừa nôn thốc nôn tháo, một bên khóc lóc nức nở, hai mắt tuôn trào như vòi nước, trong miệng thì òng ọc từng đợt nước sạch, minh họa rất sinh động cho cái gì gọi là "nam nhân làm từ nước".

Hạ Tri Châu giống như gần đất xa trời, cả khuôn mặt nghẹn ngào như củ khoai tím khổng lồ, hắn ta run rẩy hít một hơi thật sâu: "Không muốn phi thăng, không muốn phi thăng, không muốn phi thăng..."

"Úi a ——"

Hắn ta vừa nói vừa mở mắt trừng trừng, dốc hết khí lực còn sót lại mà lắc đầu nguầy nguậy với Ninh Ninh: "Phi thăng chỉ là lời nói dối thấu trời, chúng ta đều bị lừa rồi... Bên ngoài tầng khí quyển... Không đủ khí oxy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.