Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 76: Chương 76




Tuy quá trình tràn đầy xót xa gập ghềnh, nhưng biện pháp múa kiếm thành chong chóng tre xem như vẫn hữu dụng.

Kiếm phong xoay tròn như một cơn lốc, linh lực cuồn cuộn dẫn đến tiếng gió mãnh liệt, tạo thành lực lượng như nghìn quân phá vỡ ma khí trùng trùng, không lâu sau đó, mọi người ở đây đều nhìn thấy ánh mặt trời vắng bóng đã lâu.

Uy lực độc dược của Ngụy Lăng Ba vốn dĩ không lớn, nhờ có ma khí gia trì mới khiến cho tất cả mọi người ở đây dễ dàng trúng chiêu, bây giờ ma vụ đã tan, độc tính hiển nhiên cũng bị ép xuống hơn phân nửa.

Nhìn thấy con ngươi của mọi người lại khôi phục vẻ trong trẻo như cũ, bình tĩnh liếc về phía mình, nữ tu áo trắng của Tố Vấn Đường ngại ngùng cười: "Không hổ là đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái, vậy mà có thể nghĩ ra cách này, tại hạ tự thấy không bằng."

Hạ Tri Châu bị nhắc tên thì vô cùng hoảng hốt, không ngừng nôn mửa; Hứa Duệ không muốn nhìn nàng ta, cũng không muốn nghe bất kỳ ai nói chuyện, vừa nghĩ đến sư tỷ còn đang yên tĩnh đứng dưới gốc cây đằng xa quan sát chiến cuộc thì tức đến mức toàn thân co quắp, lại không ngừng nôn bọt nước.

"Đáng tiếc, nếu không phải nảy sinh biến cố, Tố Vấn Đường vốn dĩ có thể thắng được thế cục này dễ như trở bàn tay."

Bên ngoài Huyền Kính, Kỷ Vân Khai sờ cằm như có điều băn khoăn, ông ấy vẫn còn đắm chìm trong hình ảnh cực kỳ chấn động thị giác vừa rồi, lấy giấy bút viết nhật ký: "Một người một kiếm, cùng với một chút linh lực ít ỏi đến không thể ít ỏi hơn, rốt cuộc làm sao có thể bay lên không trung được?"

"Đồ đệ ngoan Hứa Duệ à, sao trò lại ra nông nỗi này!"

Trưởng lão Vạn Kiếm Tông đau lòng nhức óc, đột nhiên ho khan vài tiếng: "Tên Hạ Tri Châu kia nổi tiếng hành xử không theo lẽ thường, vì sao trò cũng bị Huyền Hư Kiếm Phái làm lệch lạc vậy! Huyền Hư đã làm hư trò rồi!"

"Cũng không thể nói vậy."

Thiên Tiện Tử tốt xấu gì cũng là bạn nghèo kiêm sư thúc dẫn đội của Hạ Tri Châu, ông ấy không suy nghĩ nhiều, lập tức lên tiếng phản bác: "Nếu không phải Tố Vấn Đường dùng độc, bọn nó cũng không cần làm vậy —— Tuy quá trình có điểm khó coi, nhưng tốt xấu gì cũng giải được độc."

Thế là một nhóm Trưởng lão om sòm ầm ĩ, ngươi một câu ta một câu, cuối cùng chuyển câu chuyện sang độc dược của Tố Vấn Đường.

"Bọn họ có loại độc vô cùng âm hiểm, không màu không vị, uống vào có thể khiến người ta thần trí không rõ, ngẫu nhiên xem người và vật xung quanh thành những thứ khác, hết lần này đến lần khác không biết bản thân đã trúng độc, nghênh ngang khinh suất trước mặt mọi người."

Hà Hiệu Thần chợt vỗ đùi, trong mắt đầy hối hận và đau lòng: "Ta đã từng bị trúng độc một lần, nhìn cái gì cũng thành ma vật, bấy giờ mới rút kiếm quyết tử chiến một trận. Kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy, ta nhận được một tờ hoá đơn bồi thường của Lâm Lang Phường ——"

Thiên Tiện Tử sáng bừng hai mắt, liên tục gật đầu: "Ta nhớ ra rồi! Chuyện này còn được đăng trên 'Bình luận Tứ Hải', nhờ Hà chưởng môn, quyển này bán chạy lắm đấy!"

"Là khi đó sao!"

Lâm Thiển cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc trước ta còn băn khoăn, tại sao Hà chưởng môn lại ôm một con mèo vung loạn bốn phía, lại còn ôm mèo múa máy trong Lâm Lang Phường ròng rã hai canh giờ —— Hoá ra là vì trúng độc!"

Khuôn mặt của Hà Hiệu Thần như trái mướp đắng, gật đầu đầy bi thương.

Ngày ấy ông ta trúng độc, xem một con mèo trở thành thanh kiếm của mình, nhìn hàng hóa thành ma vật, ôm con mèo xoay người xông lên.

Về sau kiếm gãy mèo chạy, toàn bộ mọi người ở Lâm Lang Phường trơ mắt nhìn khóe miệng ông ta chảy nước dãi, khuôn mặt dữ tợn, vừa hô lên "Yêu nghiệt, đừng hòng càn quấy", vừa lộn mèo tại chỗ, đánh vỡ tan tành đủ loại kỳ trân dị bảo.

Sự tích này có thể nói là bi thương ngược dòng thành sông, chư vị Trưởng lão đều trầm mặc, nhìn ông ta một cách đầy an ủi, cuối cùng đều có chung nhận định: Dược tu hại người rất kinh khủng.

Các vị Trưởng lão đến từ Tố Vấn Đường không muốn nói gì, chỉ liếc xéo ông ta.

"Từ từ, mọi người mau nhìn xem!"

Trong lầu các như đang diễn ra hiện trường tang lễ, Lâm Thiển bỗng nhiên kinh hô: "Bạch Thiển ra tay rồi!"

Nhưng bầu không khí trong bí cảnh rất xấu hổ, hai tên kiếm tu nằm vắt vẻo một bên như cái xác không hồn, hai quả trứng mặn đến từ Phạn Âm Tự thì sóng vai ngồi bên đường, giống như đang xem kịch.

Minh Không lấy từ trong túi trữ vật ra một cây rau xà lách, cậu ta chẳng buồn để tâm tới ai, cái đầu trọc lúc ẩn lúc hiện: "Tuyết rơi hoa bay cũng chỉ có vậy, con đường kiếm tu quả thật khiến người ta khó mà hiểu thấu hết."

Hai người họ dùng lồng kim cương của Minh Không để ngăn cản sương độc và ma khí, từ đầu đến cuối không hề trúng độc. Lục Minh Hạo vác cự kiếm là một kẻ tính tình hung bạo, thấy vậy thì nghiêm nghị quát lên: "Bọn ta đều bị trúng độc, hai vị không giúp thì cũng thôi đi, sao lại ngồi đó nói lời châm chọc!"

"A Di Đà Phật."

Minh Tịnh mặt không đổi sắc, ngoảnh mặt làm ngơ trước mấy lời trách cứ mình: "Không tranh chính là từ bi, không phân chính là trí huệ, không nghe chính là thanh tịnh, không thấy chính là tự tại. Tiểu tăng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, tạm biệt các vị đạo hữu."

Minh Không liên tục gật gù, ánh mắt ra vẻ ngưỡng mộ: "Nam tử đẹp nhất phải có khí chất điềm tĩnh và ưu nhã khác xa mọi người, sư huynh lúc nào cũng vậy, bội phục bội phục."

Hai tên này vốn dĩ không thể giao lưu với người bên ngoài một cách bình thường được, mọi người không khỏi hoài nghi, hoà thượng của Phạn Âm Tự rốt cuộc là tu tập Phật pháp hay là học tập nghệ thuật giao tiếp khiến đối phương tức chết.

Lục Minh Hạo hoàn toàn không muốn đôi co với bọn họ, tới khi hoàn hồn thì đột nhiên phát hiện toàn thân trở nên tê rần ——

Thì ra là cái gã tên "Bạch Diệp", phù tu Lưu Minh Sơn lại thừa nước đục thả câu, trong lúc Lục Minh Hạo phân tâm nói chuyện thì sử dụng phù chú thiên lôi, đánh thẳng vào giữa lưng Lục Minh Hạo!

"Vậy mà lại đánh lén!"

Chân Tiêu thân là kiếm tu, khó chịu nhất là chuyện tập kích sau lưng, ông ấy nhíu mày liếc sang Hà Hiệu Thần: "Hà Chưởng môn, Lưu Minh Sơn dạy dỗ đệ tử chiến thuật như thế này à?"

Hà Hiệu Thần mặt dày mày dạn cười khà khà: "Thế này gọi là 'xuất kỳ bất ý', sự tình quyết đấu, sao có thể gọi là đánh lén được?"

Trong lòng Bạch Diệp biết trong cuộc thí luyện này, đối thủ đều là đệ tử tinh anh của các môn phái chứ không phải là ma vật tội ác tày trời. Tuy nói vui là chín chiến là mười, song Bạch Diệp không vì vậy mà dốc hết toàn lực, phù chú cùng lắm chỉ khiến đối thủ bị hôn mê, không gây thương vong.

Thời điểm sấm chớp đánh xuống người, Lục Minh Hạo chỉ cảm thấy toàn thân tê liệt, dòng điện cuồn cuộn không ngừng chạy khắp lục phủ ngũ tạng rồi tản ra bốn phía, cuối cùng công kích thẳng lên đại não, khiến bản thân tối sầm mặt mũi, mất đi ý thức.

Ninh Ninh cau mày theo bản năng, đầu ngón tay hơi động đậy, siết chặt Kiếm Tinh Ngân trong tay.

Lúc đối kháng với phù tu, có hai kế sách.

Một là né tránh toàn bộ công kích của đối phương, phương pháp này vừa có độ khó cao lại phức tạp dị thường, người bình thường sẽ không áp dụng. Hai là lấy lực kích lực, dựa vào kiếm phong và kiếm khí đánh tan thuật pháp.

Tiếc là Lục Minh Hạo còn chưa xuất kiếm đã bị Bạch Diệp đánh lén.

Bây giờ khí độc chưa tan, vẫn còn một ít độc tố ở trong cơ thể, cho nên linh lực hộ thể bị hạn chế phần nào, chưa kể uy lực của lôi chú không thể khinh thường, việc hôn mê tại chỗ cũng nằm trong dự liệu.

Mà đêm qua nàng đã hao tổn quá nhiều khí lực, nếu như đối đầu trực tiếp với Bạch Diệp, ắt sẽ ở thế hạ phong.

"Giải quyết xong một người."

Bạch Diệp nheo mắt mỉm cười, quả thật là phong thái nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc, tiếp đó lại dịu dàng nhìn sang hai người của Tố Vấn Đường.

Người này không hổ là đối thủ mà Tô Thanh Hàn nhìn trúng, khả năng vận dụng phù triện đến xuất quỷ nhập thần. Ngón tay thon dài như bạch ngọc vuốt v e buông lơi, nháy mắt khi hai đạo phù chú được ném ra thì cuồng phong mang theo sấm sét lập tức đánh thẳng vào hai người họ.

Ngụy Lăng Ba chỉ giỏi dùng độc, đối mặt với thế trận ào ào sát khí như vậy thì đương nhiên không thể ngăn cản; sư đệ bên cạnh nàng ta là truyền nhân Y Thánh, là một tên y si kiêm mọt sách đúng nghĩa, đương nhiên càng không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi quang càng lúc càng gần, không thể trốn tránh.

"Lại thêm hai người."

Hai tên dược tu cũng bị đánh bại, tâm trạng Bạch Diệp vô cùng tốt, vừa nói dứt lời thì xoay người, mỉm cười nhìn về phía Ninh Ninh: "Tuy rằng rất cảm tạ chư vị đã tán khí độc đi, nhưng nơi này dù sao cũng là thí luyện, không có lý do gì nhường nhịn đối thủ... Bạch mỗ đành phải đắc tội."

"Sao nó có thể ra tay với Ninh Ninh chứ!"

Hà Hiệu Thần thân là Chưởng môn Lưu Minh Sơn, vậy mà trong tình hình đệ tử nhà mình đang đắc thế lại còn hoang mang rối rắm hơn bản thân Ninh Ninh: "Cơ thể con bé không còn bao nhiêu linh lực, đừng nói là đánh bại Bạch Diệp, ngay cả liên tục chặn lại lôi phong còn khó nữa là!"

Hà Hiệu Thần nhìn ra vấn đề này, mà trong lòng Ninh Ninh cũng biết rõ như thế.

Bạch Diệp không gây thương tổn đến hai vị tiểu sư phó Phạn Âm Tự, Tô Thanh Hàn đang quan sát từ xa lại vô cùng khó giải quyết, trừ khi vạn bất đắc dĩ thì không thể chủ động trêu vào.

Trái lại về phía nàng, Hứa Duệ và Hạ Tri Châu đã bị ép khô linh lực trong người, Bùi Tịch cũng không biết đang ở đâu, chỉ còn lại một mình nàng gắng gượng chống đỡ, nếu người này có thể đánh bại nàng thì sẽ thu sạch lệnh bài của tất cả mọi người vào túi.

Vấn đề bết bát nhất chính là, trong người nàng chẳng còn lại bao nhiêu linh khí.

Nhưng đồng thời, mười phần may mắn ở đây chính là Bạch Diệp hoàn toàn không biết chuyện này.

Dựa vào sự chênh lệch thông tin, nói không chừng... Nàng có thể thực hiện một cú lật ngược tình thế vào phút chót.

"Lúc ta ở Tiểu Trọng Sơn có nghe nói đến sự tích của Ninh Ninh đạo hữu."

Bạch Diệp cười nói: "Quả thật là cực kỳ thông minh, chỉ không biết kiếm thuật đạo hữu thế nào. Xin được chỉ giáo."

Người này vừa dứt lời, từ giữa hai kẽ tay liền xuất hiện một lá bùa, điện quang phát ra khắp nơi, khiến bầu trời đang sáng sủa lại xuất hiện mấy luồng ánh sáng màu xanh lam kỳ dị.

Tiếp theo gió lốc bỗng nổi lên, cành lá hai bên đường không ngừng xao động, giống như từng bàn tay đen đúa xương xẩu của yêu ma quỷ quái thò ra, tạo thành tiếng vang sột soạt.

Trong khoảnh khắc đó, gió táp như dao, ngàn vạn tia chớp tụ lại thành một tấm lưới chi chít giăng đầy trời, đánh thẳng về hướng Ninh Ninh!

Lâm Thiển nhăn mày nhắm mắt, không dám nhìn cảnh tượng sắp diễn ra.

"Đợi, đợi đã!"

Thiên Tiện Tử lại hơi sửng sốt: "Hình như vẫn còn cơ hội!"

Chỉ thấy trong Huyền Kính, tiểu cô nương nắm chặt trường kiếm trong tay, sau khi ngước mắt nhìn lên tấm lưới khổng lồ giăng kín trời thì tuyệt không vội vàng chạy trốn hay rút kiếm nghênh địch, mà chỉ nghiêm túc nhìn thẳng, hít sâu một hơi.

Đột nhiên nàng nghiêng thẳng người ra sau, thân trên và thân dưới gập lại thành một góc vuông chín mươi độ vô cùng kinh dị, né được lưới điện từ trên không đánh xuống, cầm kiếm cấp tốc xông về phía phù tu trẻ tuổi đứng cách đó không xa!

Lúc nàng cất bước chạy, cơ thể vẫn ở trạng thái gập người chín mươi độ, vì vậy khi phóng tầm mắt nhìn qua, giống như là một cơ thể không có nửa thân trên, chỉ còn sót lại đôi chân đang điên cuồng vặn vẹo xông lên, nhanh chóng tới gần Bạch Diệp.

Khi nàng chạy vụt sang, thân thể mềm nhũn như bùn đột nhiên lộ ra một cái đầu người, nhìn qua rất đỗi khủng khiếp, trẻ con nếu thấy chắc chắn gặp ác mộng.

Ninh Ninh thoạt nhìn là một chính nhân quân tử, thế nên Bạch Diệp không ngờ nàng có thể làm ra động tác khó mà tưởng tượng như vậy, người này âm thầm "Chậc" một tiếng, lại tụ tập linh khí vào đầu ngón tay, thôi động hỏa phù trong tay.

Lập tức từng đốm lửa nhỏ xuất hiện khắp nơi, ánh lửa bùng cháy mạnh mẽ, từng quả cầu lửa giống như hạt mưa, rào rào rơi xuống vị trí của nàng.

Thiên Tiện Tử lo lắng, thầm lau mồ hôi vì tiểu đồ đệ, ông định nhấp một ngụm trà lạnh để bình tĩnh, không ngờ vừa mới vào miệng thì lập tức trợn mắt phun ra.

Ninh Ninh biết với linh lực hiện tại của bản thân thì khó mà đánh lui hoả diễm, chỉ có thể không ngừng tránh né mà áp sát Bạch Diệp, nhưng tư thế tránh né của nàng ——

Có thể nói là hành động điên cuồng chưa từng thấy! Có thể nói là bứt phá giới hạn của cơ thể đến mức tối đa!

Chỉ thấy vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm nghị, rồi đột nhiên xoạc thẳng chân lên trời, đồng thời nửa người trên hoàn toàn cong lên như con tôm bóc vỏ, có thể xem là một ví dụ cho thất bại của Nữ Oa trong việc tạo hình, sau đó dùng động tác khiến người ta nghẹn họng trân trối nhìn này để tránh né mấy luồng hỏa diễm!

Về phần Ninh Ninh sau khi tiếp đất thì hai chân không ngừng run rẩy, khuôn mặt cứng ngắc không lộ cảm xúc, hai tay vung lên lao về phía Bạch Diệp...

Thế này thì kinh khủng quá mà!!! Không đến mức, thật sự không đến mức mà!!!

Trước đó không lâu, nàng đã dùng trí tuệ của mình phá tan chân trời, xác nhận sự tồn tại thật sự của vật lý ở Tu Chân Giới, kết quả là không lâu sau đó, nàng lại đích thân đè những định lý cơ học ma sát trên mặt đất.

Dù cho Newton có tức đến mức bật nắp quan tài, thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng:

Thật xin lỗi, chuyện ở Tu Chân Giới đều do đệ đệ ngầu lòi của ta quản lý.

Dưới thanh thiên bạch nhật, chỉ thấy vị cô nương lướt dọc lướt ngang, hành tẩu xuất thần nhập hóa như rắn nước, hai chân xoạc thẳng xoay người bảy trăm hai mươi độ trên không trung, dùng tư thế khủng bố này mà thu hút toàn bộ ánh mắt của chư vị Trưởng lão đang có mặt.

Mà Bạch Diệp không biết trong cơ thể nàng chẳng còn bao nhiêu linh lực, hoàn toàn bị dọa sợ trước cử chỉ giống như zombie đang tạo vòng vây, động tác càng lúc càng hoảng loạn, cũng càng lúc càng cứng đờ, trong nhất thời suýt quên mình đang đánh nhau, trong đầu tràn ngập những tiếng hò hét chẳng được ai đáp lại:

Ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm gì, tại sao ta phải chiến đấu với một con khỉ làm từ bùn nhão vậy?

Ninh Ninh làm loạn, Bạch Diệp khóc thét. Không hổ là nhóm thanh niên tài tuấn của Tu Chân Giới, đánh một trận mà cũng mang phong phạm không khác gì đại chiến zombie.

Nhìn thấy Ninh Ninh càng lúc càng tới gần mình, Bạch Diệp vừa định lấy ra một lá phù khác, nhưng còn chưa kịp chuẩn bị thì nghe giọng nói lảnh lót của nàng vang lên.

"Tiếp chiêu đi! Phích lịch chấn hư không, kiếm khí dẫn lôi công, ngũ lôi phá hoả tẩu vô tung —— Thiên Lôi Quyết!"

"Hỏng bét!"

Lâm Thiển đang đờ đẫn trước tư thế quỷ dị của Ninh Ninh sực tỉnh táo lại, hoảng hốt nói: "Linh lực của con bé hiện tại sao có thể vận dụng chú thuật đó được, cho dù có làm được thì nhất định cũng khiến khí lực khô kiệt. Không lẽ Ninh Ninh muốn đồng quy vu tận với Bạch Diệp?!"

Đáy mắt Bạch Diệp trầm xuống, khoé miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng.

Kiếm tu quả nhiên không giỏi dùng đầu óc, tên Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông vừa mới chịu thiệt vì chuyện này, vậy mà bây giờ nàng còn dám ngông nghênh đọc khẩu quyết.

Có lẽ trong mắt Ninh Ninh, đọc khẩu quyết là một cách giúp gia tăng lòng dũng cảm, có thể ra uy, nhưng đối với Bạch Diệp, khẩu quyết này chắc chắn sẽ trở thành mấu chốt để thắng cuộc chiến này.

Thiên lôi từ trên đánh xuống, một khi biết được kiếm quyết nàng sử dụng...

Thanh niên tay cầm hoàng phù, trong mắt toát lên ý cười quyết tâm, linh lực toàn thân tụ lên trên đỉnh đầu, thấp thoáng hiện ra mấy phần điện hoả và lôi quang.

Một khi biết được kiếm quyết nàng sử dụng, Bạch Diệp chẳng những có cách ứng phó hiệu quả mà còn có thể thiết lập phòng bị trước, chỉ cần nàng rút kiếm dẫn thiên lôi đến thì sẽ lọt vào phản phệ kịch liệt, ắt bị trọng ——

Còn chưa nghĩ xong thì đã bị mạnh mẽ cắt ngang.

Thiên lôi không hề xuất hiện như dự liệu, thay vào đó Ninh Ninh đang cười tít mắt đến gần Bạch Diệp trong gang tấc.

Sau đó nàng dùng sức nắm chặt chuôi kiếm, lập tức chém xuống, Kiếm Tinh Ngân còn chưa rời vỏ mang theo ít ỏi kiếm khí, trong lúc Bạch Diệp dồn sự chú ý lên đỉnh đầu thì bị nàng không hề nương tay đập thẳng vào đầu gối.

Cảnh tượng so với lúc Bạch Diệp xuất kỳ bất ý tập kích Lục Minh Hạo, có thể nói là không hề khác biệt.

Bạch Diệp: ...?

Thiên lôi không tới như đã hẹn, đây chính là ý nghĩa của ly biệt.

Một giọt nước mắt sinh lý chậm rãi chảy xuống nơi khoé mắt, Bạch Diệp hít sâu một hơi, quỳ sụp xuống đất.

Nàng lừa ta.

Vậy mà nàng lại lừa ta! Nàng không phải con người mà!!!

So với nửa đường gián đoạn người ta đọc kỹ năng thì còn gì hèn hạ hơn?

Chính là một người đọc kỹ năng giả, báo tên một chiêu thức hoàn toàn không liên quan, rõ ràng vừa nói là sẽ đánh xuống đầu mà lại vung kiếm đập lên đùi.

Những kẻ chơi chiến thuật các ngươi, lòng dạ thật đen tối.

Các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính vốn tưởng rằng Ninh Ninh dự định hao hết khí lực toàn thân, dẫn xuất Thiên Lôi Quyết cùng Bạch Diệp thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, đâu ngờ sẽ thấy thao tác táo bạo như vậy, trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, ngu ngơ tại chỗ.

"Này ——"

Lâm Thiển chớp mắt mấy cái, phá lên cười: "Không hổ là Ninh Ninh! Một chiêu thế này đúng là khiến người ta trở tay không tay!"

Khúc Phi Khanh có chút tán thưởng, nhẹ nhàng gật đầu: "Biện pháp này... Ngược lại quả thật thú vị."

Trong lầu các tức khắc trở thành khung cảnh tiêu chuẩn kép quy mô lớn, tràn ngập không khí vui sướng.

Lúc này không ai nói gì mà "đánh lén đáng xấu hổ", "chơi đùa tâm kế", ngay cả Chân Tiêu cũng tấm tắc tán dương: "Không hổ là đồ đệ của sư đệ ta, kế sách này có thể nói là cái khó ló cái khôn, xoay chuyển tình thế trong lúc cửu tử nhất sinh. Hay lắm, hay lắm."

Đáng thương cho Bạch Diệp bị đánh một cú, thể xác và tinh thần đồng thời hứng chịu đả kích chưa từng có, Bạch Diệp nghiến răng nghiến lợi, hung hãn ngước lên, trông cực kỳ giống một thiếu nữ thành thật tan nát cõi lòng vì bị người ta lừa gạt thân thể đùa bỡn trái tim, rầu rĩ run rẩy nói: "Ngươi chớ đắc ý, ta, ta còn có phù... Ta còn có thể đánh..."

Trong tay áo người này còn giấu một đạo lôi phù để phòng hờ, hai người chỉ cách nhau vài thước, bây giờ sẽ không kịp né tránh. Cũng may trong cơ thể Ninh Ninh còn thừa lại một chút linh lực, nàng vốt định rút kiếm chống đỡ thì phát hiện bên người có một luồng gió lạnh lẽo sượt qua.

Cùng với đó là mùi thảo dược thoang thoảng.

Thoáng chốc nàng bị người đó níu chặt tay lại, nhẹ nhàng kéo về phía sau, lọt vào tầm mắt nàng là một bộ y phục đen và bóng lưng cao gầy, thẳng tắp của người thiếu niên.

Bùi Tịch cầm kiếm, thay nàng ngăn lại mấy luồng sét vụn vặt, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng không thể tưởng tượng, lặp lại một lần nữa câu nói của Bạch Diệp: "Còn có thể đánh?"

Giọng điệu của hắn vô cùng mất kiên nhẫn, đáy mắt không hề che giấu lệ khí, rất giống một tên điên có thể giết người như ngóe trà trộn trong đám người thường, tưởng chừng chỉ trong nháy mắt là có thể rút kiếm chặt tên phù tu trước mặt thành từng mảnh.

Bạch Diệp từng nghe tiếng xấu của vị sư đệ ở Huyền Hư Kiếm Phái này, lúc này lập tức lắc đầu ra vẻ ngắm nghía phong cảnh bốn bề, sau đó thì nằm lăn trên đất, ánh mắt mơ màng: "Ai còn có thể đánh? Để ta xem thử —— Dù sao ta cũng hết sức rồi, ta nằm một lát, nằm một lát đây."

Ninh Ninh ôm Kiếm Tinh Ngân, cười đến chảy nước mắt, lập tức sát vào bên người sư đệ nhà mình: "Bùi Tịch, Bùi Tịch! Hắn còn làm bẩn kiếm của ta, đệ xem đi, bùn đất bị gió thổi lên khắp thanh kiếm của ta luôn rồi."

Bùi Tịch quay đầu cụp mắt nhìn thanh kiếm, sau đó lại nhanh chóng dời mắt, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, không đoán ra được tâm tình: "... Quay về ta giúp tỷ lau nó."

Hắn dừng một chút, cổ họng hơi động đậy, khàn giọng nói: "Tỷ bị thương à?"

Trong tình thế dày đặc tiến công như vậy, Ninh Ninh dĩ nhiên không thể không mất một cọng tóc nào, nàng nghe hắn hỏi thì giấu mu bàn tay bị lửa làm bỏng ra phía sau, vui vẻ cười nói: "Vẫn ổn, vẫn ổn, người này không làm bị thương ta được đâu."

"Ta có một thỉnh cầu nho nhỏ."

Bạch Diệp hít một hơi thật sâu, lúc nói chuyện thở hổn hà hổn hển, mặt mũi nhăn nhó vì đau đớn: "Xương đầu gối của ta hình như bị lệch rồi... Ta biết các vị phải lấy lệnh bài của ta, nhưng mà có thể chỉnh xương giúp ta trước được không? Nếu ta ra ngoài với bộ dạng này, thì mất mặt quá."

Vị này không ngờ còn có gánh nặng hình tượng.

Nghĩ cũng phải, người này trước sau vẫn mang hình tượng một quý công tử bạch y phấp phới, trong sáng xuất trần, sao có thể què quặt bò ra khỏi bí cảnh được.

"Ta không biết nắn xương."

Ninh Ninh có chút xấu hổ, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Tịch: "Đệ biết không?"

Hắn có vẻ rất không tình nguyện, nhưng thấy nàng hỏi thì cũng bất đắc dĩ nhẹ nhàng gật đầu.

"Bên trái, bên trái ấy."

Bạch Diệp đau tới mức không động đậy được, chỉ có thể ngại ngùng cười trừ với Bùi Tịch đang bước tới giúp mình, nhìn đối phương sầm mặt ngồi xổm xuống, không nói một lời duỗi hai tay ra.

Quá trình nắn xương đau đớn tột cùng, Bạch Diệp từ nhỏ đến lớn chưa hề nếm qua đau khổ, chỉ đành kìm nén siết chặt y phục, ngay khi Bùi Tịch đưa tay ra thì vội nhắm nghiền mắt lại.

Sau đó, đầu gối bên trái bị đối phương đè xuống, đột ngột dùng sức kéo sang một bên.

Đau đớn thấu xương giống như tia chớp, trong chốc lát lấp đầy mọi giác quan, Bạch Diệp rít lên một tiếng cực kỳ quỷ dị từ sâu trong cổ họng, toàn thân đột ngột run rẩy giống như một con cá sắp chết.

Đi cùng một cơn co giật thống khổ là đôi mắt dần dần mất đi thần thái, Bạch Diệp chỉ cảm thấy hết thảy trên thế gian này đều tẻ nhạt vô vị.

"Đạo hữu, lúc ngươi mạnh tay nắn lại, có cảm thấy chỗ nào bất hợp lý không?"

Lại một giọt lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống, đôi môi cùng giọng nói đều phát run lên, gương mặt người này đột nhiên có vẻ già đi rất nhiều: "Ta nói bên trái, là bên trái của ngươi. Ta bị thương ở đùi phải, là đùi phải!!!"

"À."

Bùi Tịch không hề bị lay động, mặt lạnh tâm còn lạnh hơn, hắn không hề cảm thấy áy náy chút nào: "Vậy làm lại lần nữa."

Bạch Diệp: “...”

Bạch Diệp hoàn toàn vô cảm, không chút nghĩ ngợi mà lấy toàn bộ lệnh bài mình cất ở trong ngực vứt xuống mặt đất, chỉ giây lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.

"Mua vé đứng bỏ trốn trong đêm*" nhìn mà câm lặng, "khiêng tàu hoả chạy**" nghe mà rơi lệ, người này thân tàn nhưng chí không tàn, chỉ bằng đôi chân tàn tật mà vẫn có thể lập tức bỏ chạy tức thì.

*Mua vé đứng bỏ trốn trong đêm: một meme dùng để chỉ hành động vô cùng vội vã, muốn nhanh chóng rời khỏi, đến mức sẵn sàng mua vé đứng, chấp nhận đứng cả đêm trên tàu.

**Khiêng tàu hoả chạy: một thành ngữ chỉ sự vội vàng gấp gáp, người này vì muốn chạy trốn nhanh chóng mà đã mua vé lên tàu, nhưng anh ta thấy tàu chạy không nhanh nên có cảm giác muốn khiêng đoàn tàu này chạy để nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.