Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 79: Chương 79




Nhờ có mấy môn phái lớn giúp đỡ nên cũng tìm được những Linh Hồ ly tán khắp nơi. Ninh Ninh trèo đèo lội suối chạy khắp bí cảnh, sau khi xong chuyện thì nghỉ ngơi một hồi, bất tri bất giác đã đến lúc kết thúc thí luyện.

Khác với lúc tiến vào bí cảnh sẽ được truyền tống đến những chỗ ngẫu nhiên, để tiện cho các đệ tử rời đi, nơi đây bố trí tổng cộng năm cổng ra, phân bố ở các ngõ ngách theo bố cục hình tròn.

Lối ra gần đây nhất thế mà ở kế bên thôn Linh Hồ, Ninh Ninh vốn định xong việc thì rời đi, lại phát hiện không thấy bóng dáng của Hạ Tri Châu ở đâu.

Không chỉ hắn ta, còn có Diệp Tông Hành của Vạn Kiếm Tông.

Hai vị này có tiếng là đối thủ một mất một còn, nàng có một dự cảm xấu, tới gần lối ra, nàng bèn chọc vào cánh tay Bùi Tịch: "Tiểu sư đệ, đệ và Kiều cô nương dẫn tộc Linh Hồ ra khỏi bí cảnh trước đi, ta đi tìm Hạ sư huynh một lát."

Bùi Tịch nhíu mày, có vẻ rất không tình nguyện nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng: "Được."

Thôn xóm không lớn, Ninh Ninh lại có lòng tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của hai người ở bìa rừng.

Chỉ là dáng vẻ của hai vị này hình như không thích hợp lắm.

Mặt mũi Diệp Tông Hành tràn đầy bùn đất, toàn thân run rẩy, ánh mắt giống như sợ hãi, lại như phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Tri Châu, dường như muốn băm vằm hắn ta ra nghìn mảnh.

Hạ Tri Châu tựa vào thân cây bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì vội vàng quay đầu lại, lúc này lộ ra vẻ mặt hết sức phức tạp, không hề nghĩ nhiều mà hét to: "Ninh Ninh đừng tới đây!"

Ninh Ninh không hiểu dụng ý của hai người, đành dừng bước lại, sững sờ hỏi: "Sao vậy?"

Người trả lời nàng lại không phải là Hạ Tri Châu.

Một giọng nói từ một nữ tử hình như đã từng quen biết vang lên từ phía sau, mang theo sát khí ngọt ngào như hoa anh túc, cuốn theo đó là một mùi hương kỳ dị mà nàng chưa từng ngửi qua: "Ngươi cứ nói đi chứ?"

Nữ nhân đột nhiên xuất hiện ở sau lưng không gây ra một chút động tĩnh nào, mãi đến khi nàng ta lên tiếng, Ninh Ninh mới quay phắt lại, không ngờ bắt gặp được một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Đó là một thiếu nữ trẻ trung, đáy mắt toát ra cái nhìn diễm lệ kèm theo ba phần mị hoặc, bây giờ nhìn về phía nàng, ánh mắt đó lại giống một con mãng xà âm độc, tràn ngập sát cơ và hận ý.

Ninh Ninh biết nữ tử này.

—— Chính là Liễu Huỳnh, Liễu cô nương của Nghê Quang Đảo!

"Rốt cuộc để ta bắt được cơ hội này."

Liễu Huỳnh dịu dàng mỉm cười, mùi hương kỳ dị xung quanh thân thể nàng ta càng thêm rõ ràng, lúc nàng ta nói chuyện còn toát ra một luồng khí nóng mỏng manh, bởi vì hai người gần trong gang tấc, từng luồng khí cứ thế phất qua gương mặt của Ninh Ninh: "Một tên Vạn Kiếm Tông, hai tên Huyền Hư Kiếm Phái, vận khí của ta cũng không tệ."

Lúc Nghê Quang Đảo tiến đến thác nước đoạt lấy Cung Chước Nhật, bởi vì thể xác lẫn tinh thần của nàng ta đã thấm mệt, lại còn chảy máu nên nàng ta không đi theo bọn người Dung Từ. Mãi đến nửa đêm canh ba vẫn không có ai trở về, nàng ta mới nhận ra bọn họ đều bị Ninh Ninh lừa gạt.

"Nghê Quang Đảo am hiểu nhất là lén lút, ta theo sau lưng các vị rất lâu rồi, nhưng e là các vị cũng không phát hiện nhỉ?"

Liễu Huỳnh giơ tiểu đao ở trong tay lên, chậm rãi xoay vòng giữa các ngón tay: "Các vị không biết ta, nhưng ta lại nắm rõ tình huống của các vị như lòng bàn tay —— Ba vị ở đây, chắc là không còn bao nhiêu linh lực trong cơ thể rồi nhỉ?"

Mùi hương kia không hẳn là độc, song linh lực của Ninh Ninh vẫn chưa khôi phục, lúc này liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, cố mở mắt lên, lại thấy người ở trước mặt có hai gương mặt khác nhau.

Nàng thì dĩ nhiên không cần phải nói, sau khi bắn một mũi tên phá vỡ Thuỷ Kính, linh lực còn rất ít ỏi, không thể phản kháng; Hạ Tri Châu làm chong chóng tre cũng bị ép khô hết khí lực, cho đến bây giờ thân thể vẫn còn mềm nhũn, không thể phản kháng.

Về phần Diệp Tông Hành, thân là nam nhân giao chiến trực diện với Ma quân, gã bị Kỳ Hàn không hề nương tay đánh trúng một đòn, thể cốt cũng đang rất yếu ớt, càng không thể phản kháng.

Vừa khéo, ba nhân vật này đồng thời rơi vào trong tay Liễu Huỳnh.

Ninh Ninh: “...”

Ninh Ninh thở dài: "Hai người các ngươi sao lại trúng chiêu? Sao hai người không hành động cùng mọi người, lại đơn độc đến chỗ vắng vẻ thế này?"

"Đều là do tên Diệp Tông Hành này muốn hãm hại ta!"

Hạ Tri Châu tủi thân la ó, hung hăng trừng mắt với gã đối thủ một mất một còn ở bên cạnh: "Gã nói vừa phát hiện được một bảo vật, dẫn ta đi xem cùng, tới chỗ này thì gã từ trong góc khuất vung chày gỗ lên, định đập ta ngất —— Sau đó bọn ta cùng nhau trúng độc ở đây."

"Thế nào, ngươi còn mặt mũi trách ta à!"

Diệp Tông Hành không hổ là da mặt dày, đánh lén bị bắt tại trận mà không có chút áy náy nào, vẫn ra vẻ là người bị hại được, ngược lại còn nổi giận đùng đùng đáp trả: "Nếu không phải vì các ngươi kết thù với nàng ta, ta đã sớm đánh ngất ngươi rồi rời khỏi bí cảnh, đâu có bị cuốn vào vũng nước đục này! Đều tại các ngươi!"

Hai người này đang cãi nhau kịch liệt, Thiên Tiện Tử ở bên ngoài bí cảnh vẫn kiên quyết không nói một lời, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Bây giờ thí luyện sắp kết thúc, các đệ tử đều rời khỏi bí cảnh, tụ tập ở đây.

Ông đang giữ Huyền Kính, đứng bất động canh chừng lối ra bí cảnh, xung quanh là một nhóm Trưởng lão và đệ tử qua ải, nhốn nháo ngó vào trong Huyền Kính.

"Các đệ tử đều đã rời đi, chỉ còn lại bốn vị này."

Có người hảo tâm đề nghị: "Hay là dùng linh lực bức ép bọn họ ra ngoài, nếu không bí cảnh đóng lại, xem như khó lòng thoát ra."

"Không vội không vội, chẳng phải còn một khoảng thời gian nữa sao!"

Đại trưởng lão Vạn Kiếm Tông tiến lên mấy bước, cười vang nói với nam nhân đang mặc hoa phục đứng bên cạnh: "Thành chủ, trong gương chính là những môn sinh tài ba của Vạn Kiếm Tông, Huyền Hư Kiếm Phái và Nghê Quang Đảo, xem ra bọn chúng đang muốn mở ra một trận quyết chiến. Kìa, kia là Diệp Tông Hành của Vạn Kiếm Tông ta, nó sắp đột phá Kim Đan, ắt hẳn biểu hiện không tầm thường!"

Ông ta vừa mới đến nơi này, chưa kịp tìm hiểu tình huống, càng không rõ mấy vị này rốt cuộc có ân oán tình cừu như thế nào. Nhìn dáng vẻ bốn người giằng co, còn tưởng rằng sắp diễn ra một cuộc chiến đứng đắn.

Vậy nên lúc này ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, một đoạn phát biểu ngắn ngủi của mình lại trở thành ác mộng khó có thể quên được đêm nay.

Bởi vì biểu hiện của Diệp Tông Hành đích thật là không tục.

Thành chủ Loan Thành liếc mắt nhìn tiểu thê tử bên cạnh, nghe vậy thì nháy mắt cười một cái: "Thật không? Ta sớm đã nghe danh ba môn phái này, hôm nay có thể chứng kiến, xem ra cũng là có phúc!"

Hắn ta cúi đầu, nhìn bốn bóng người trong Huyền Kính.

"Đám kiếm tu quả nhiên là ngươi lừa ta gạt, người người dối trá."

Liễu Huỳnh cười khinh: "Các ngươi không còn linh lực, đã là nỏ mạnh hết đà. Độc trên người ta có thể khiến đối phương mất sức choáng váng, các ngươi dĩ nhiên không thể phản kháng, tối nay ta nhất định phải khiến các ngươi nợ máu trả máu!"

Nàng ta vừa dứt lời, bên tai liền vang lên giọng nói bén ngọt của một nam tử.

Vẻ mặt Diệp Tông Hành tràn đầy sự bỡ ngỡ khó tin, gã kìm chế sự kích động muốn té xỉu, liên tục xua tay: "Liễu Huỳnh cô nương, không được! Ta và cô không oán không cừu, vì sao cũng gom ta vào chung! Không bằng hôm nay tha ta một mạng, hai ta kết giao bằng hữu!"

"Hứa Duệ không phải người của Vạn Kiếm Tông ngươi sao? Ngươi là sư huynh của gã ta, đệ nợ huynh đền."

Nữ nhân khi tức giận tự động có một loại đạo lý của riêng mình mà không ai có thể công phá, đáy mắt Liễu Huỳnh tràn đầy lửa giận: "Kiếm tu không một ai tốt, ta đây là vì dân trừ hại!"

Nữ nhân này điên rồi!

Trong lòng Diệp Tông Hành vô cùng hoảng hốt, may là gã có kinh nghiệm giao thiệp với người khác phong phú mười phần, trong chốc lát đã lóe lên một ý tưởng.

Đã không thể sử dụng biện pháp mạnh, vậy chỉ có thể mềm mỏng. Mà vừa hay, muốn đả động trái tim một người, đối với gã mà nói thì vô cùng đơn giản.

"Liễu cô nương, đừng kích động mà! Cô có chỗ không biết, thiên hạ khổ vì Huyền Hư đã lâu, ta cũng chỉ vô tình là một kẻ đáng thương bị bọn họ giết hại mà thôi!"

Diệp Tông Hành nói rất chân thật, nhìn không hề giống ra vẻ, miễn cưỡng diễn ra dáng vẻ cải trắng nhỏ trong đất vàng*, chỉ thiếu một giọt nước mắt lăn dài:

*Cải trắng nhỏ trong đất vàng: Xuất xứ từ một câu trong bài dân ca "Cải Trắng Nhỏ". Bài hát được lưu truyền rộng rãi ở Hà Bắc, thể hiện nỗi đau xót của một cô gái nhỏ mất mẹ, bị người khác ngược đãi, bơ vơ không nơi nương tựa; đồng thời lên án sự bất công trong gia đình ở thế hệ cũ.

"Ta và Tiểu Đào Hồng cô nương trong hoa lâu vừa gặp đã yêu, vốn muốn dắt tay cùng nhau bỏ trốn, lại bị tên ác ôn Hạ Tri Châu này báo cho ma ma của hoa lâu biết. Tiểu Đào Hồng bị bắt về, bị đánh đập ba ngày ba đêm, treo ở trước cửa hoa lâu thị chúng... Cuối cùng từ một người sống sờ sờ trở thành một cái thây khô hu hu hu!"

Hạ Tri Châu nghe vậy thì đột nhiên giật mình, giận dữ nói: "Ta nhổ vào! Ta còn chưa thấy mặt mũi của Tiểu Đào Hồng, sao có thể làm ra loại chuyện này! Kể từ khi ngươi rời đi, nàng cũng mất tăm mất tích, ai biết hai người các ngươi đã làm ra loại chuyện mất mặt mất mũi gì!"

"Tiểu Đào Hồng vì hắn ta mà chết, trái tim của ta cũng chết trong đêm đó!"

Diệp Tông Hành không để ý tới hắn ta, gã tiếp tục giọng điệu thê lương lên án: "Đào Hồng của ta ơi, nàng chết thật là thê thảm! Liễu cô nương, ta và cô có cùng một mục tiêu, chúng ta lẽ ra phải là bằng hữu đấy!"

Liễu Huỳnh rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương còn trẻ, bị câu chuyện tình yêu xa xưa thê mỹ động lòng người chọc thủng tim phổi, sát khí trên mặt vậy mà thật sự giảm đi vài phần.

Hạ Tri Châu còn đang nổi giận vì mình bị tung tin đồn nhảm thì Ninh Ninh đã tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích thế cục.

Liễu cô nương có vẻ không quá thông minh, vậy mà có thể bị Diệp Tông Hành hoàn toàn hù dọa.

Chuyện xưa của gã là giả, nhưng dựa trên phản ứng của nàng ta, chiến thuật kể khổ vô cùng có tác dụng.

Muốn khiến Liễu Huỳnh mềm lòng... Chỉ có thể thảm hại hơn Diệp Tông Hành, dời cừu hận của nàng ta sang hai người còn lại!

Ngày hôm nay bọn họ tìm kiếm Hồ tộc khắp nơi, thuận tay hái được rất nhiều linh thực kỳ lạ. Ninh Ninh khẽ cử động, lấy từ túi trữ vật ra một quả dâu đỏ như máu, thừa dịp Liễu Huỳnh không để ý mà cắn một cái, từ khoé miệng liền tràn ra một chất lỏng màu đỏ tươi không rõ.

"Liễu cô nương! Ta sở dĩ trăm phương nghìn kế muốn thắng lần thí luyện này, thật ra là vì trong lòng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."

Nàng hữu khí vô lực tựa vào thân cây bên cạnh, khoé miệng không ngừng chảy ra máu tươi, run rẩy nói:

"Từ nhỏ ta đã xuất thân nghèo khổ, phụ mẫu ngậm đắng nuốt cay nuôi ta khôn lớn, tâm nguyện duy nhất là muốn nữ nhi của bọn họ có thể tu thành tiên nhân. Đáng tiếc trời khó đoán gió mưa, cách đây không lâu, ta phát hiện bản thân bị bệnh đậu mùa cấp tám, bệnh hủi cấp chín kiêm bệnh ho lao cấp mười, chỉ sợ không sống thêm được bao lâu!"

Vốn dĩ đây là trận quyết đấu cuối cùng của các đệ tử tinh anh từ các môn phái! Quả thật là mở màn rất đặc sắc, rất ô uế, rất giả tạo!

Mắt thấy quyết đấu biến thành đại hội kể khổ, Thành chủ Loan Thành bên ngoài Huyền Kính hơi nghẹn cổ, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trưởng lão Vạn Kiếm Tông: "Thế này..."

Không ngờ sắc mặt của đối phương còn kém hơn, cả hai tròng mắt trừng lên, sắp lọt ra ngoài.

"Ta hao hết tâm cơ, chỉ muốn cho phụ mẫu nhìn thấy ta một lần đứng trên đỉnh cao, đoạt giải nhất."

Theo lý mà nói, kết thúc thời gian thí luyện, các Trưởng lão sẽ rời khỏi Huyền Kính, cố ý ở lối vào chờ đợi đệ tử tông môn, không thể biết được tình huống bên trong bí cảnh.

Ninh Ninh sao ngờ được nơi này đang bị toàn thể mọi người vây xem, nàng càng nói càng thương tâm, sau đó còn thật sự nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, gào khóc: "Phụ thân, mẫu thân! Nữ nhi bất hiếu, chẳng những bắt hai người kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cuối cùng cũng không thể giành lấy vinh quang cho hai người, là con vô dụng!"

Nàng nói đến tình chân ý thiết, mồm mép chuyển động không ngừng, có lẽ chính vì tốc độ nói quá nhanh, dâu tây đỏ máu ngậm trong miệng cứ vậy mà nhẹ nhàng phụt ra, tạo thành một đường cong ưu mỹ ở ngay trước mặt Liễu Huỳnh, lăn xuống trước mặt nàng ta.

"Đây..."

Ninh Ninh run lên một thoáng.

Nhưng cũng chỉ đúng một thoáng ngắn ngủi.

Tiểu cô nương mặc váy dài màu tím nhạt ho khan một tiếng, một tay nâng lên vật thể hình tròn màu đỏ tươi kia, thốt ra từng chữ thấm đẫm nỗi đau và lo lắng: "Đây không phải là phổi của ta kết hạch sao! Sao... Sao lại ho ra rồi!"

Chúa ơi! Ho ra bệnh lao phổi, Phật Tổ nghe được cũng phải rơi lệ.

Tới lúc này, Hạ Tri Châu đã không kìm được mà trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng kinh hoàng, hắn ta chỉ muốn gào to:

Cô có bị bệnh không! Ninh Ninh mày rậm mắt to, sao cũng làm phản luôn vậy! Bệnh lao phổi là thế này chắc!!!

Liễu Huỳnh làm sao biết cái gọi là "bệnh lao phổi" rốt cuộc có phải một viên hạch hay không, rồi rốt cuộc có thể ho ra được không, nhưng thấy đối phương khóc lóc thảm thiết như vậy thì không khỏi cảm thấy mềm nhũn, nàng ta nghiến răng, dời mắt sang Hạ Tri Châu.

Ninh Ninh và Diệp Tông Hành cũng đồng loạt quay đầu nhìn hắn ta, hai đôi mắt đen láy với ánh mắt đặc biệt âm trầm khủng bố, lặng lẽ chờ một màn biểu diễn mới.

Hạ Tri Châu: “...”

Từ khóe mắt Hạ Tri Châu trượt xuống một giọt lệ trong vắt: "Sinh ra làm người, ta rất hối hận."

"Trước đây không lâu, ở chợ phiên trong Loan Thành, ta đã lén sờ lên vài miếng thịt heo, trong lòng rất đỗi vui vẻ, hôm đó về nhà ta lập tức rửa sạch tay trong nồi, lập tức nấu thành canh thịt. Muốn biết vì sao không? Bởi vì ta nghèo, nghèo quá."

Người này không hổ là nhân tài cấp bậc chuyên nghiệp, lúc nói chuyện thì động tác, biểu cảm gương mặt đều thể hiện rất phong phú phù hợp, khoé miệng lại còn nhếch sang một bên, giật giật như động kinh: "Ta là cô nhi, hai tuổi phụ mẫu đều mất, đến năm tuổi thì bị bệnh đậu mùa, mười tuổi trúng gió, mười lăm tuổi bị lừa vào hoa lâu, chịu hết thảy nhục nhã. Gan bị cắt bỏ, thận bị lấy đi, chỉ còn hai giá đỡ giấu trong thân thể, ta còn muốn dựa vào chúng để đổi một chút tiền —— Tất cả những việc này, cũng là vì muốn chữa bệnh cho muội muội ta mà thôi!"

Thần sắc của Liễu Huỳnh lại trở nên cứng đờ, lộ ra vài phần do dự.

"Con bé còn nhỏ như vậy, vì thân mang bệnh nặng mà không thể sống thêm bao lâu, ta nhớ rõ trước một ngày khi xuất phát đến Loan Thành, con bé còn lôi kéo cánh tay của ta mà nói, muốn trước khi chết được nhìn thấy ca ca đoạt giải nhất trong thí luyện."

Hạ Tri Châu không ngừng rơi lệ, còn cố tình ngửa mặt một góc 45 độ nhìn lên trời cao, cố không để nước mắt lại rơi xuống: "Ta chỉ là một phế nhân, trừ trêu đùa tâm kế thì làm gì có thể đoạt được hạng nhất của Thập Phương Pháp Hội kia chứ. Ta gạt người, ta âm độc, ta tâm ngoan thủ lạt, nhưng chỉ mỗi con bé biết, ta vẫn mãi là ca ca tốt —— Là ca ca vô dụng, tha thứ cho huynh, Kinomoto Sakura!"

Hắn ta vừa dứt lời thì khoé miệng co lại, cổ rụt xuống, cánh tay và sống lưng đồng loạt giãy lên, cả người như bị lôi điện đánh trúng, bắt đầu co rút kịch liệt.

Tình cảnh này không chỉ khiến Liễu Huỳnh nhìn mà thổn thức không thôi, còn có chư vị Trưởng lão cùng rất nhiều đệ tử ở bên ngoài Huyền Kính cũng cảm thấy như thế.

Chỉ thấy ngũ quan của vị kiếm tu áo trắng trong Huyền Kính méo xẹo, khoé miệng còn ứa nước bọt, cơ thể không ngừng run rẩy như đang nhảy break dance, cuối cùng trực tiếp xoay một vòng trên đất, toàn thân giãy giụa vươn tay về phía Liễu Huỳnh: "Phát bệnh... Thuốc, thuốc, mau cho ta thuốc..."

Dừng một thoáng, hắn ta giống như e dè điều gì, nghiêm nghị nói: "Không thể! Tuyệt đối không thể để muội ấy thấy bộ dạng xấu xí này của ta... Tiểu Anh, muội nhất định phải đợi ca ca về nhà... Thuốc... Thuốc!"

Lúc hắn ta nói chuyện, ngũ quan cũng đồng thời co giật, cả người bò lê lết dưới chân Liễu Huỳnh, rất giống một con cá chạch zombie đang cử động.

Từ trong ra ngoài bí cảnh đều hoàn toàn lặng thinh, không biết là ai lên tiếng: "Nếu không phải đã nghe đại danh của vị huynh đệ này từ trước, e là ta cũng tin là thật."

"Đây..."

Ba người cùng tranh đấu, nhiệt huyết hừng hực. Lâm Thiển trố mắt cứng họng, lời nói nghẹn trong lòng rất lâu, kết quả chỉ có thể bật thốt thành một câu nói vô cùng kinh điển: "Đây chính là kiếm tu sao?"

Các Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái và Vạn Kiếm Tông vội che mặt lại, không ai dám xem. Chỉ có Kỷ Vân Khai vui vẻ không thôi, vừa ăn mứt quả vừa nói với Khúc Phi Khanh ở bên cạnh: "Người trẻ tuổi tốt thật! Vui thật đó."

Bộ dạng bò lết của Hạ Tri Châu quả thực khủng bố, ngay cả Liễu Huỳnh cũng giật nảy mình.

Tuy trong vô thức nàng ta vẫn muốn xử lý sinh vật vặn vẹo này, nhưng nhớ tới vị muội muội đáng thương của hắn ta, tiểu cô nương mị tu còn chưa trải đời lại không khỏi mềm lòng, nàng ta có chút hốt hoảng luống cuống, lui về phía Ninh Ninh một bước.

Phát giác được động tác của nàng, Ninh Ninh nín thở.

Hạ Tri Châu bây giờ có thể nói là đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt bao phủ những ngọn núi thấp bé, luận trình độ bi thảm đều vượt xa nàng và Diệp Tông Hành, đủ nghiền hai người họ ra thành mảnh vụn. Nếu Liễu Huỳnh thay đổi mục tiêu, đánh chủ ý lên người nàng ——

Tuyệt đối không được!

Mắt thấy kỳ phùng địch thủ như vậy, Ninh Ninh không cam lòng yếu thế, nàng nằm ngửa mặt ra đất, toàn thân vặn vẹo thành hình chữ S quỷ dị, tay phải nắm chặt cổ mình, giọng điệu rít lên, liều mạng thở dốc: "Ta thở không nổi... Thở, ta, cứu... Phụ thân, mẫu thân... Hài nhi bất hiếu, con không muốn xa người... Con..."

Nàng diễn trò thì diễn tròn vai, giả vờ che miệng ho khan, kỳ thật lại đang bỏ dâu tây vào trong miệng, không ngờ cắn một cái thì nước ứa ra quá nhiều, nàng lại cắn quá mạnh, sơ ý bị sặc.

Thế là vô số ánh mắt cùng lúc chứng kiến một hình tượng kinh dị cực độ chưa từng có.

Ninh Ninh đột ngột trừng to hai mắt, tròng mắt như sắp lọt ra khỏi hốc mắt, vô cùng khủng bố. Cùng lúc đó cơ thể còn gắng sức lắc một cái, từ hình chữ S chuyển sang hình chữ C, hai mắt đỏ bừng, ho khan mãnh liệt, bên trong miệng còn ói ra một đống dung dịch màu đỏ thẫm như máu, mười phần phù hợp với hoàn cảnh.

Không riêng Liễu Huỳnh, Diệp Tông Hành đứng ở một bên nhìn cũng sợ ngây người.

—— Thế này là thế nào! Hai người các ngươi cũng đâu cần như vậy, thật sự không cần đến mức này đâu! Hai người này vậy mà người sau ác hơn người trước, sao gã có thể bì được!

Không được, gã nhất định phải nghĩ ra một kế sách chắc chắn sẽ thắng, nhanh chóng tranh thủ cảm tình của Liễu Huỳnh, theo nàng ta rời khỏi bí cảnh!

"Đây —— "

Bên ngoài bí cảnh, Thành chủ lặng im nửa ngày, cố gắng sắp xếp ngôn từ: "Đệ tử của tông môn lớn, cũng thật là... Không giống bình thường. Ha ha, ha ha."

"Đừng nhìn, đừng nhìn! Quả thật không hợp thói thường!"

Đại Trưởng lão Vạn Kiếm Tông suýt bị nhồi máu cơ tim, chỉ sợ tiếp theo Diệp Tông Hành cũng làm ra chuyện kinh hãi thế tục y như vậy, ông ta không dám nhìn tiếp, bình tĩnh cau mày nói: "Bí cảnh sắp đóng lại rồi, để ta vận dụng linh lực, trực tiếp lôi bốn đứa nó ra ngoài vậy!"

Thiên Tiện Tử cũng vô cùng kinh hồn táng đảm, vội vàng lên tiếng hùa theo: "Phải phải phải! Nhanh nhanh nhanh! Tuyệt đối đừng chậm trễ! Ninh Ninh của ta ơi! Lúc trước còn có không ít tiểu đệ tử tìm ta hỏi sở thích và ngày sinh tháng đẻ của con bé, tuyệt đối đừng để nó chết mà!"

Kiếm tu nói một không hai, làm việc nhanh chóng. Đại Trưởng lão không chút do dự lập tiếp ngưng tụ linh lực, sau khi thăm dò vị trí của mấy người Ninh Ninh thì mi tâm khẽ động, âm thầm dùng sức.

Thế là trong nháy mắt, trước lối vào bí cảnh trống trải, đột ngột xuất hiện bốn người với thần sắc khác nhau.

Liễu Huỳnh tràn đầy hoảng sợ lại vô cùng bối rối, nàng ta bị dáng vẻ kinh khủng của vị bên cạnh dọa đến sắc mặt trắng bệch như một con gà con ngơ ngác, đứng run lẩy bẩy tại chỗ.

Khuôn mặt Hạ Tri Châu thì dữ tợn, ngũ quan tựa như lúc Nữ Oa tùy ý nhào bùn lúc tạo ra con người, sớm đã không nhìn rõ hình dạng ban đầu. Vì thật sự nhập tâm vào vai diễn phát bệnh, hắn ta không ngại lê lết, vặn vẹo trên mặt đất, biểu cảm thống khổ, chẳng khác nào đang diễn một con zombie.

Ninh Ninh nằm ngửa trên mặt đất, vô cùng thống khổ liều mạng ho khan, tứ chi giống như con cá mất nước cá giãy tới giãy lui, vô cùng tương xứng với phong thái của Hạ Tri Châu. Hai người nằm cùng một chỗ, chắc chắn có thể nắm giải Oscar cho vai diễn trong phim kinh dị.

Mà Diệp Tông Hành.

Trên gương mặt Diệp Tông Hành tràn đầy dũng khí và quyết ý thấy chết không sờn, hai mắt rưng rưng cam chịu, đột nhiên chống chân phải lên, tư thế giống như chuẩn bị cưỡi ngựa, rồi bỗng xé rách vạt áo trước ngực.

Phía dưới xương quai xanh thình lình mọc lên một đóa hoa đào xinh đẹp kiều diễm mỹ lệ.

"Cô đừng tin mấy lời quái quỷ này của hai huynh muội bọn họ! Hai sư huynh muội của Huyền Hư Kiếm Phái này âm hiểm ngoan độc, nói láo đủ điều, lừa gạt tích góp nửa đời trước của ta —— Người không thể không đến hoa lâu kiếm tiền trả nợ, kỳ thật chính là ta!"

Cùng thời điểm khi bọn họ được đưa ra khỏi bí cảnh, gã nhe răng trợn mắt ưỡn ngực, gào thật to: "Đúng vậy, chính ta đã nam giả nữ trang, ta chính là hoa khôi Tiểu Đào Hồng năm đó! Cái bớt hoa đào trước ngực ta chính là minh chứng rõ ràng nhất!"

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Cho đến lúc này Diệp Tông Hành mới phát hiện, trước mặt mình vốn dĩ không còn là bóng đêm đen kịt, mà là một nhóm người đông đúc.

Kiếm tu trẻ tuổi vẻ mặt doạ người áo rách quần manh, đứng thế trung bình tấn, hai tay giơ cao, dường như đang chờ đợi sóng gió. Y phục bị cuồng phong thổi qua sột soạt, giống như hai cánh bướm nhẹ nhàng vỗ, bay đi từ hai bên thân thể.

Bất chợt, nguồn âm thanh tán đi, va chạm qua lại giữa vách núi cheo leo, tạo thành một tiếng vang ầm ầm trùng điệp, giống như âm hưởng sôi nổi trong một buổi thịnh yến hoan lạc, không ngừng vang vọng bên tai mọi người.

"Ta nam giả nữ trang, chính là hoa khôi năm đó, Tiểu Đào Hồng —— Nam giả nữ trang —— Hoa khôi năm đó Tiểu Đào Hồng —— Tiểu Đào Hồng —— Đào Hồng —— Hồng —— "

Có người sống, bọn họ cũng đã chết rồi.

Ninh Ninh rốt cuộc cũng phát hiện ra dị thường, thân hình nàng giống như động vật nhuyễn thể, vẻ mặt bất động như đá, chuyển từ trạng thái mềm nhũn sang lồm cồm bò dậy, gương mặt trắng nõn lập tức nóng bừng.

Hạ Tri Châu lăn lộn đến say mê, thêm nữa ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào mặt đất, nhất thời không phát hiện sự bất hợp lý này, thân hình cứ co tới co lui, tạo thành phong cảnh đẹp nhất trong đêm.

Liễu Huỳnh vốn là kẻ thủ ác, lúc này lại bị dọa thành người bị hại chính cống, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng chạy đến trước mặt Khúc Phi Khanh, nghẹn ngào nức nở tố cáo: "Đảo chủ, bọn họ thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Đám kiếm tu này đều khi dễ con!"

Diệp Tông Hành đón gió rơi lệ, trước ngực là đóa hoa đào nhỏ đỏ thắm lộng lẫy.

Gã chỉ cảm thấy, trận gió thổi qua lồ ng ngực trong nay cũng tương tự như trái tim yếu ớt của mình, thật lạnh lẽo.

Chưởng môn Vạn Kiếm Tông hít sâu một hơi, tròng mắt đảo quanh một vòng, may có Chân Tiêu đứng sau ông ta thấy hơi không đành lòng nên giơ tay nâng đỡ.

Toàn thể lặng ngắt như tờ, dường như thời gian ngừng lại.

Chỉ có Bùi Tịch mặt không đổi sắc, bước từng bước dài đến bên cạnh Ninh Ninh, lấy ra áo choàng từ trong túi trữ vật, phủ lên đầu nàng, rồi kéo ống tay áo của tiểu cô nương đi ngược ra khỏi đám đông.

Thần trí Ninh Ninh vô cùng hoảng hốt, một tay siết áo ngoài, một tay nắm ống tay áo của hắn, cúi đầu đi theo sau lưng Bùi Tịch, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lộn xộn như lời niệm chú từ một cổ thần: "Hu hu hu... Bùi Tịch... Tịch... Hu hu hu... Bọn họ không nhìn thấy ta... Không nhìn thấy ta..."

Hạ Tri Châu vốn đang tập trung lăn qua lăn lại, nửa ngày sau rốt cuộc cũng nhận ra không thích hợp, mới đờ đẫn ngẩng đầu.

Hạ Tri Châu: “...”

Hạ Tri Châu cười khan một tiếng, nằm rạp trên mặt đất, hai tay nhẹ nhàng chạm vào nền gạch, thần sắc thê lương làm ra tư thế bơi ếch, hai tay hai chân cứ thế vồ về phía trước: "Ta đang luyện bơi trên cạn, các ngươi có muốn tập chung không? Ha ha."

Trong đêm đen tịch mịch, cuối cùng vang lên một tiếng thét thất thanh: "Cứu mạng, Diệp Tông Hành sư huynh của Vạn Kiếm Tông ngất đi rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.