Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 80: Chương 80




Ninh Ninh núp dưới áo choàng của Bùi Tịch, từng bước theo hắn đi lên phi thuyền, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc tối tăm yên ắng không người, câm như thóc.

Lúc tới đây, vốn là Trịnh Vi Khởi ngồi bên cạnh nàng, bây giờ hai người tách ra thí luyện riêng biệt nên không thể gặp nhau, thêm nữa gương mặt Ninh Ninh đã đỏ như đít khỉ, không muốn gặp ai, sau khi ngồi xuống thì nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Bùi Tịch: "Bùi Tịch, đệ ngồi cạnh ta được không?"

Hắn mấp máy môi, tuy vẻ mặt không có cảm xúc gì, song đáy mắt cũng không hiện vẻ mất kiên nhẫn hay cự tuyệt, sau sự im lặng ngắn ngủi mười phần là tiếng "Ừ" trầm thấp.

Kỳ thật Bùi Tịch có chút không vui.

Lúc Ninh Ninh nói muốn một mình đi tìm Hạ Tri Châu, hắn đã cảm thấy lồ ng ngực giống như bị thứ gì đó nặng trịch đè xuống, cứ một mực nghẹn lại khiến hắn khó chịu buồn phiền, suýt nữa đã thốt ra câu nói: Đừng ở một mình với Hạ sư huynh mãi thế.

Ý nghĩ này vừa mới nổi lên trong đầu, hắn đã tự thấy buồn cười.

Khoan nói đến vào thời điểm đó hắn và Ninh Ninh không hề thân cận, hắn cũng không có bất kỳ thân phận hay lý do nào để mà khoa tay múa chân với nàng, chỉ đơn thuần là hắn ——

Bùi Tịch nghĩ, mặc dù quan hệ của Ninh Ninh và Hạ Tri Châu có tốt thì cũng không liên quan đến hắn. Nàng muốn thân thiết với ai thì thân thiết, sao hắn phải để tâm làm gì.

... Nhưng trong vô thức hắn vẫn có chút không vui.

Cho nên lúc hắn giúp Kiều Nhan áp giải Ma tộc còn thoi thóp rời khỏi bí cảnh, sắc mặt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, dọa cho một tên ma tu run lẩy bẩy, chỉ có thể lên tiếng hỏi: "Nếu ngươi muốn rút kiếm, có thể cho ta chết gọn gàng một chút được không?"

Về sau lúc thấy nàng và Hạ Tri Châu ở trong Huyền Kính thể hiện kỹ năng diễn xuất cũng thế.

Tuy rằng Ninh Ninh cảm thấy không còn thể diện gặp ai, Bùi Tịch lại cảm thấy những hành vi đó cũng không quá mất mặt. Vào khoảnh khắc hắn nhìn hình ảnh xảy ra ở trong Huyền Kính, một suy nghĩ nho nhỏ, đê hèn lặng lẽ nảy sinh từ sâu dưới đáy lòng hắn.

Ninh Ninh và Hạ Tri Châu lúc nào cũng tràn đầy sức sống như vậy, Hạ sư huynh có thể hùa theo, cười đùa với nàng, hắn thì không sao làm như thế được.

Hắn quá buồn phiền, tính tình cũng không tốt, bởi vì cuộc sống từ nhỏ đến lớn đều là đánh mắng và bóng đao ánh kiếm, hoàn toàn không biết làm sao để giúp người khác vui vẻ, không bị nuôi thành thói giết chóc bạo ngược đã là phước đức rồi.

Hắn vĩnh viễn giống như một vật làm nền lặng lẽ, chỉ có vào lúc sát phạt thấy máu mới có thể dựa vào kiếm thuật và sự liều lĩnh để tạo ra một chút cảm giác tồn tại, còn những lúc khác ——

Nghĩ đến đây, Bùi Tịch không khỏi cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Ninh Ninh ắt không quan tâm đ ến chuyện rốt cuộc hắn có biết làm nàng vui hay không, hắn thì lại âm thầm rối rắm lâu như vậy. Trong lòng nàng, tiểu sư đệ mà nàng thân quen nhất cũng sẽ không khác gì những người khác.

"Ha ha." Thừa Ảnh cảm giác được suy nghĩ của hắn, trộm cười như đã nói trúng tim đen. "Vậy là ở trong lòng ngươi, nàng khác với những người khác đúng không?"

Bùi Tịch: “...”

Bùi Tịch khô khan đáp: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

"Ta lại cảm thấy nàng đối với ngươi không tệ. Còn nhớ rõ lúc trước Ninh Ninh nói ba chữ đó không?"

Nó cười khúc khích, nhại giọng: "Bùi Tiểu Tịch ~ Lúc đó ngươi nghe nàng gọi thế này, trái tim đập nhanh hơn bình thường nhiều lắm đó ~ Lúc nào đó ngươi cũng thử gọi 'Ninh Ninh' đi, đừng có 'tiểu sư tỷ' mãi như vậy mà ~"

Bùi Tịch không nói gì, bình thản mím môi.

Cho dù hắn không vui thì cũng sẽ cố gắng không thể hiện ra bên ngoài, khiến người khác phiền lòng, mà có thói quen giấu cảm xúc của mình vào trong lòng.

Ninh Ninh ở bên cạnh vốn đang hơi mất tập trung, hiển nhiên không phát hiện được hắn có phần suy nghĩ nhiều, sau khi núp dưới áo choàng im lặng hồi lâu thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt của nàng rất xinh đẹp, long lanh đen láy giống hai quả nho, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng mờ mờ. Đặc biệt vào lúc này, mái tóc dài của nàng bị áo choàng làm rối tung, hơi loà xoà phủ xung quanh khuôn mặt, bên trên chóp mũi và hai má còn lưu lại sắc hồng như hoa đào, lúc giương mắt nhìn qua hắn ——

Bàn tay cầm kiếm của Bùi Tịch khẽ siết lại, hắn trầm giọng hỏi: "Sao thế?"

"Đệ..." Nàng có chút do dự, giọng nói rất nhỏ, vội vàng cụp mắt xuống. "Đệ có nhìn thấy... Những chuyện của ta và Hạ Tri Châu ở trong Huyền Kính hay không?"

Đáp án của vấn đề này, lẽ chỉ là "có" hoặc "không".

Song Bùi Tịch lại hỏi ngược lại nàng: "Ta có thấy hay không thì có quan trọng không?"

Ngay cả hắn cũng không ngờ mình sẽ vô thức thốt ra câu này, trong lúc nhất thời hắn cũng sững sờ giống hệt tiểu cô nương ở bên cạnh.

Đây không giống như câu hỏi mà Bùi Tịch sẽ đặt ra, bởi từ trước tới nay hắn rất ghét những việc thừa thãi, không thích dây dưa dài dòng, Ninh Ninh ngoài kinh ngạc thì còn sửng sốt vì vế sau.

—— Có quan trọng không?

Giống như, hình như, thật sự có một chút quan trọng.

Nàng vốn không để ý lắm tới chuyện này.

Mãi đến khi Bùi Tịch hỏi, rốt cuộc nàng mới ý thức được, lúc rời khỏi bí cảnh, ngay trước mặt của nhiều người như vậy, suy nghĩ của nàng không phải là "Hỏng bét, mình chết vì nhục* mất", mà là "Hỏng bét, đừng để Bùi Tịch thấy mình".

*Nguyên văn là "cái chết xã hội", đây là một thuật ngữ thông dụng trên Internet, ý chỉ bản thân bị bêu rếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong.

Ninh Ninh không nói gì.

Qua một hồi lâu, nàng lại cuộn mình trong chiếc áo choàng, lùi về một góc giống như lúc trước.

Bùi Tịch không thấy nét mặt của nàng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nàng, giọng điệu nàng mang theo chút chần chờ nhẹ nhàng: "... Ừ."

Bùi Tịch không ngờ có thể nghe được câu trả lời này.

Hắn không quan tâm bất kỳ cái gì mà đau đớn cái gì mà tủi nhục nữa, chỉ một chữ ngắn ngủn này đã khiến cảm giác đè nén trong lồ ng ngực hoàn toàn biến mất.

"Nếu như đệ không thấy, ta sẽ thấy vui vẻ hơn một chút."

Dáng vẻ Ninh Ninh giống một con hamster béo ú, cả đầu nàng co gọn trong áo choàng, thỉnh thoảng lại lắc lư. Dừng lại một chút, nàng vội vàng bối rối bổ sung: "Thật ra ta cũng không để ý lắm...! Chỉ là, ta, ta hơi tò mò thôi."

Bùi Tịch bỗng nhiên muốn bật cười.

Phiền muộn trong lòng chẳng hiểu vì sao đã tiêu tán sạch sẽ, hắn cụp mắt ngồi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ co ro thành một nhúm của nàng, giọng điệu chắc nịch: "Không có."

"Thật à?!"

Ninh Ninh nghe vậy thì lập tức thò đầu ra khỏi áo choàng, khóe mắt đuôi mày đều rạng rỡ, khoé miệng càng cười toe toét hơn, song dường như cảm thấy không thích hợp, nàng lại nhíu mày: "Đệ có gạt ta không đấy?"

Sắc mặt Bùi Tịch vẫn không thay đổi: "Không có."

Lúc này nàng mới yên tâm, tiếp tục cười nói: "Vậy đệ cũng không được hỏi người khác, hôm nay ở trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì!"

Bùi Tịch: "Được."

Ninh Ninh vô cùng hài lòng, nghĩ một hồi, lại nghiêm túc nói với hắn: "Thật ra bọn ta cũng không có chuyện gì, chỉ đánh một trận... Trận quyết đấu chung cuộc của các kiếm tu lúc đó thôi, đệ hiểu không? Nhưng đệ biết đó, ta không đủ linh lực, cho nên hơi chật vật một tí."

Thừa Ảnh "chậc chậc" vài tiếng.

Nhìn biểu hiện của nha đầu này, hoàn toàn không giống như "cũng không để ý lắm" như miệng nói đâu nhé.

*

Đại hội thí luyện bắt đầu và kết thúc đều vào nửa đêm, các Linh Hồ và ma tu đều được tới lầu các nơi các Trưởng lão tụ tập, chờ đợi thương nghị và quyết định tiếp theo.

Các đệ tử thông qua thí luyện đều vô cùng rã rời, đã sớm trở về nhà trọ nghỉ ngơi, chờ một ngày sau công bố kết quả xếp hạng.

Ninh Ninh ngủ một giấc đến buổi chiều hôm sau, để chúc mừng tất cả tiểu đồ đệ của Thiên Tiện Tử đều vượt qua vòng thí luyện đầu tiên, mọi người quyết định tới Thiên Hương Lâu tiếng tăm lừng lẫy để ăn mừng.

Thiên Hương Lâu nổi danh với đủ các món ăn từ nam ra bắc, đặc biệt là kỹ thuật ủ rượu đứng đầu, là tửu lâu lớn nhất ở Loan Thành.

Đoàn người được sắp xếp ở nhã gian lầu ba, Trịnh Vi Khởi sau khi thông qua thí luyện thì rất tỉnh táo thoải mái, vừa đi lên lầu vừa nói không ngừng: "Trò này thoải mái hơn thi văn ở Học Cung nhiều! Chém chém giết giết tốt bao nhiêu! Cầm kiếm thì cứ đánh, ngâm thơ thì có ích gì?"

Tuyên bố thế này ắt khiến thế tục kinh hãi, Ninh Ninh nghe vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười, nhớ tới lời hứa lúc trước với Bùi Tịch, nàng liền lên tiếng: "Hôm nay ta mời."

"Không được, không được! Tiền này sao có thể để Ninh Ninh bỏ ra, chắc chắn phải để người làm sư huynh ta chứ!"

Hạ Tri Châu vừa nghĩ tới sắp có đồ ngon vào bụng thì nhếch mép cười ngây ngô, chẳng có chút phong độ nào: "Lần trước tiền kiếm được từ Tháp Phù Đồ vẫn còn thừa một ít, xem như cảm tạ Thiên Tiện sư thúc đã chiếu cố một thời gian dài, bữa này ta mời."

Thiên Tiện Tử tuy nghèo, nhưng tốt xấu gì cũng là phận sư tôn. Chẳng qua chỉ là tiền cho một bữa cơm, nếu để cho tiểu đệ tử mời, trên mặt mũi luôn cảm thấy có gì đó khó nhìn.

Thế là vị Trưởng lão nghèo khó bậc nhất trong Huyền Hư Kiếm Phái phất tay áo cười một cái, lắc đầu cao giọng nói: "Thí luyện vừa mới kết thúc, lẽ ra người làm trưởng bối như ta phải khao các trò. Đừng nói nhiều, bữa này ta mời hết!"

"Thế này làm sao mà được!"

Thân là một trong những đệ tử nghèo nhất Huyền Hư Kiếm Phái, Hạ Tri Châu cũng không có chút ý thức nào về tài sản của mình, vội vàng lấy túi tiền từ trong ngực ra: "Để ta để ta! Tối nay chúng ta không say không về!"

Hoặc là ngay từ đầu không khởi xướng mời khách, hoặc là kiên trì tới cùng, trả hết hoá đơn. Nếu nửa đường lui bước sẽ luôn cảm thấy thua đối phương một bậc, cả người không được tự nhiên.

Thiên Tiện Tử thầm nghĩ, sao lại để thế được, cũng vội vàng lấy một cái túi vải nhỏ từ trong túi trữ vật, tay kia đè hai tay Hạ Tri Châu xuống: "Sư thúc khó lắm mới dẫn mấy đứa đi một lần, đừng có bướng bỉnh nữa!"

Hai vị quỷ nghèo đồng thời bạo phát dục vọng quyết thắng hơn hẳn bình thường, một mặt vừa bước lên tửu lâu, một mặt vừa không cam lòng yếu thế đẩy túi tiền qua lại, giống như một cặp đôi đang khiêu vũ, hai thân thể lắc trái lượn phải, túi tiền trong tay cũng múa lên lượn xuống.

Ninh Ninh đi theo sau bọn họ, vốn đang cùng Trịnh Vi Khởi suy đoán xem rốt cuộc ai sẽ chạm vào hoá đơn đêm nay, nhưng đi được nửa đường thì tiếng nói như mắc nghẹn ở cổ họng ——

Tiểu các của bọn họ nằm trên tầng ba của Thiên Hương Lâu, cho nên sau khi đi xuyên qua hành lang đèn đuốc sáng trưng thì phải bước lên cầu thang.

Mà Hạ Tri Châu và Thiên Tiện Tử ngay lúc này vẫn còn sư đồ tình thâm xô qua đẩy lại.

Sau lưng vang lên giọng nói hình như cũng khá là quen thuộc, tựa hồ là giọng của Thành chủ Loan Thành, kèm theo đó là vẻ kinh hỉ và vui mừng: "A! Đây không phải là Thiên Tiện Trưởng lão và chư vị tiểu đạo trưởng của Huyền Hư Kiếm Phái đó sao!"

Âm thanh này vang lên đột ngột không báo trước, Thiên Tiện Tử nhận ra chủ nhân của nó nên tạm thời phân tâm, liền xoay đầu lại.

Hạ Tri Châu không ngờ vị sư thúc lại đột ngột dừng lại và phân tâm, hắn vẫn như nãy giờ, hết sức tập trung khoác tay phải lên cánh tay đối phương, mỉm cười ngượng ngùng rồi đột nhiên đẩy một cái.

Chỉ tiếc, lần này lực lượng không ngang bằng.

Thế là Thành chủ Loan Thành và Thành chủ phu nhân, trong một đêm ở Thiên Hương Lâu, được chứng kiến khung cảnh kinh khủng nhất ngày hôm nay.

Thiên Tiện Trưởng lão đang sóng vai cùng một tên đệ tử, sau khi nghe tiếng hét thì vội vàng quay đầu, nở một nụ cười tươi tắn cởi mở về phía hai người.

Tiếp theo đó, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của ông ấy liền thay đổi, cùng lúc đó cơ thể ngửa ra phía sau, trượt xuống phía dưới, trong cơn hoảng loạn, ông dựa vào bản năng cuối cùng mà vươn tay ra.

Đáng tiếc, lòng tin và tình nghĩa sư đồ chung quy đã đặt sai chỗ, tên đệ tử kia không có bất kỳ động tác gì, chỉ ngơ ngác sững sờ đứng yên đó.

Lúc ngón tay của ông khó lắm mới chạm vào ống tay áo của đối phương, Thiên Tiện Trưởng lão rốt cuộc cũng không giữ được biểu cảm nữa, ánh mắt, cái miệng và lỗ mũi không còn ở trạng thái mà người thường có thể tưởng tượng nữa, toàn bộ đều phóng đại gấp ba lần lên, vô cùng kinh dị.

Dựa trên ánh mắt đầy hoảng hốt và nghi hoặc ấy, bất kỳ người nào đều có thể bổ não ra một trận chiến sư đồ tương tàn trong tiên môn, bí mật gió tanh mưa máu.

—— Chính tên đệ tử đi cùng ông thừa dịp bất ngờ, một tay đẩy ông xuống cầu thang!

Vị Thành chủ phu nhân mỹ mạo như tiên giáng trần hít sâu một hơi, tóm chặt cánh tay của trượng phu, không hổ là mỹ nhân, ngay cả tiếng thét cũng đặc biệt trong trẻo dễ nghe: "Cứu mang ——! Giết người rồi ——!"

Đại não gỉ sét của Hạ Tri Châu rốt cuộc cũng bẻ lái, ý thức được hiện tại đang xảy ra chuyện gì, hắn ta mới khua túi tiền trong tay, gào lên: "Sư —— Thúc ——!"

Thực khách ở tầng ba và tầng hai của Thiên Hương Lâu nghe thấy ồn ào thì ồ ạt mở cửa xem thực hư, khi liếc mắt nhìn lên hành lang thì không ai không lộ ra vẻ kinh hãi mười phần.

Chỉ thấy nam tử áo trắng đột ngột bị xô đẩy, biểu cảm kinh hoàng cực độ té ngửa về sau, rồi không ngừng lăn lông lốc xuống bậc thang dài giống như một cơn gió mạnh xoay vòng liên tục.

Đầu một nơi, chân một nẻo*, dưới tác dụng của quán tính, đều lần lượt tiếp xúc thân mật với cầu thang, đến lúc gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc ngửa đầu giữa không trung thì chỉ còn tràn ngập biểu tình không còn thiết sống.

*Nguyên văn là "Người ở phương nào hát, ta lên tràng diện", là lời bài hát "Xích linh", ý chỉ hai thứ vốn là một thể nhưng chia cắt tách rời, mỗi thứ một nơi.

Mà rốt cuộc khi ông nằm ngửa dưới đất giống như một miếng bánh nướng lớn thì cũng vừa hay ngã ngay bên cạnh Thành chủ. Túi tiền trong tay cũng rơi theo, từ bên trong lăn ra vài viên linh thạch tội nghiệp.

Có người không rõ chân tướng đi ngang qua, cúi đầu thấy mấy viên linh thạch cỏn con đấy thì kêu lên mấy tiếng "Ai ui" đầy ghét bỏ.

Thiên Tiện Tử hơi co giật.

Tiền ở trong túi cộng lại còn không cao bằng chỉ số huyết áp hiện tại của ông.

Hạ Tri Châu thăm dò: "Sư, sư thúc?"

Thiên Tiện Tử không để ý tới hắn ta, chỉ không nói không rằng lết về phía trước, vịn vào tay nắm cầu thang bên cạnh, định tựa vào đó mà đứng thẳng người.

Chỉ thấy ông ấy bám vào tay nắm cầu thang, từ từ rút chân lên; cơ thể gầy gò hơi nghiêng vẹo sang trái, dường như đang rất cố gắng, Hạ Tri Châu nhìn thấy bóng lưng của ông thì nước mắt lập tức trào ra.

Không biết nếu bây giờ hắn ta vung bút làm một bài "Bóng lưng", ca tụng ân tình của sư thúc như đất lở thì liệu có thể khiến Thiên Tiện Tử mềm lòng một chút, trước khi đánh hắn ta thất linh bát lạc* hay không.

*Thất linh bát lạc: chỉ mọi thứ đều lộn xộn và rối rắm.

Trong sự hỗn loạn ồn ào, không biết là ai dè dặt nói: "Vị vừa té kia... Hình như là Thiên Tiện Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái."

"Huyền Hư Kiếm Phái? Chính là Huyền Hư Kiếm Phái treo đầu người ở ngoài phi thuyền đó hả?!"

Có người hoảng sợ đáp: "Ban đầu thì làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, giờ còn tương tàn đồng môn —— Không hổ là bọn họ!"

Lời này vừa dứt, trong hành lang liền không ngừng có tiếng nghị luận vang lên:

"Chờ đã, các người có phát hiện không, người đẩy ông ấy xuống... Hình như giống cái đầu treo kia bảy phần!"

"Chẳng lẽ là huynh đệ sinh đôi của người đó biết chuyện nên tới báo thù?"

"Theo ta thấy, có khi là chính gã đó chết rồi bò khỏi Địa phủ, tới đoạt mạng Thiên Tiện Tử! Gút mắc của tiên môn, chúng ta sao hiểu hết cho được!"

Năng lực liên tưởng của quần chúng có thể xưng là số một, bổ não ra được không ít kịch bản cẩu huyết khủng bố tiên hiệp oán thù.

Đáng thương cho Thiên Tiện Tử chuyện gì cũng không làm, vậy mà đã bị chụp mũ "Cuồng nhân chặt đầu đệ nhất tiên môn".

Các thực khách xem hết náo nhiệt, cẩn thận khép cửa lại, cuối cùng đưa ra một kết luận: Mọi người lưu ý, tuyệt đối không nên báo danh vào Huyền Hư Kiếm Phái;

Ninh Ninh lẫn mấy đệ tử ở đây đều im lặng không biết nói gì, cũng không biết phải làm sao cho phải.

Trong mấy người họ, chỉ có Thành chủ Loan Thành là hốt hoảng trong lòng, sợ hãi ngoài mặt.

—— Bởi vì hắn ta rốt cuộc đã nhớ ra, vị kiếm tu trẻ tuổi đã đẩy Thiên Tiện Tử xuống lâu kia chính là nhân vật vặn vẹo toàn thân ở trong Huyền Kính, bị công tử Tiểu Đào Hồng lên án là lòng dạ rắn rết, Hạ Tri Châu!

Không hổ là kẻ năm tuổi bị bệnh đậu mùa mười tuổi bị trúng gió, cộng thêm chịu đựng nhục nhã khi vào hoa lâu đã khiến tinh thần thất thường, vị này quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt hơn xa, thế mà dám giết sư thúc mình trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào trong Thiên Hương Lâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.