Tim Ninh Ninh hơi loạn.
Ban đêm Loan thành ngựa xe như nước, khổ nỗi Bùi Tịch lại không thích đám người ồn ào, vì thế khi nàng đưa hắn về khách điếm, cố ý chọn một con đường nhỏ yên tĩnh.
Lúc này sắc trời đã ảm đạm, bốn phía không người, bóng đêm giống như một tờ giấy Tuyên Thành thấm đẫm mực đen từ chân trời trút xuống. Mây xám xịt làm nổi bật từng điểm đầy sao, giống như từng hạt cát nhỏ rơi xuống, hóa thành ánh đèn bất diệt giữa các tòa nhà, liên kết với dãy ngân hà sáng ngời đang kéo dài.
Mà bọn họ bị bóng của bức tường cao bao phủ vào trong, cơn gió vi vu bất định nhẹ nhàng vỗ về bóng đêm yên tĩnh, mọi thứ đều mông lung, tỷ như tiếng người ồn ào trên đường phố, từ phía xa xa loáng thoáng truyền đến vài tiếng chó sủa, còn có Bùi Tịch thoáng như đang thì thầm điều gì.
Hắn rất cao, lúc đứng ở trước mặt Ninh Ninh sẽ chặn tất cả ánh đèn cả sáng lẫn tối, khi nàng mở mắt ra cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Bùi Tịch.
Giống như một tấm màn đen nặng nề khiến người ta không thở nổi.
Hắn đang gọi nàng là "Ninh Ninh" chứ không phải là "sư tỷ" lạnh lùng xa cách.
Nàng cảm thấy mình nhất định có gì đó không đúng.
Người bên cạnh gọi tên nàng nhiều như vậy, vì sao chỉ có lúc nghe Bùi Tịch thốt ra hai chữ này... thì tim sẽ vô duyên vô cớ đập nhanh hơn.
Đây rõ ràng chỉ là một chuyện rất bình thường.
“... Bùi Tịch.”
Da mặt của Ninh Ninh khá mỏng, đã bị hắn nhìn chằm chằm đến mức thẹn thùng, lại lo lắng có người ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy tư thế mập mờ của hai người bọn họ, bởi vậy bàn tay đặt ở trước ngực hắn thoáng dùng sức, có ý đồ muốn đẩy Bùi Tịch về phía sau một chút: "Đệ đứng vững trước đã."
Vừa đẩy như vậy, người nàng đã vô thức cứng lại.
Bởi vì là mùa hè, quần áo của Bùi Tịch rất mỏng, cách một lớp vải mềm mại, nàng có thể chạm vào làn da đối phương, cảm nhận nhiệt độ rất rõ ràng.
Hơn nữa trên tay chỉ cần dùng sức một cái, thậm chí có thể cảm thụ được đường nét cơ bắp săn chắc của hắn cùng với nhịp tim đập mạnh mẽ.
Ninh Ninh bị loại xúc cảm kỳ lạ này làm cho lỗ tai nóng lên.
Bùi Tịch say rượu, bị nàng đẩy lảo đảo về phía sau nhưng hai tay đặt trên vai nàng lại không buông ra.
Một hộ gia đình bên đường hẻm mở đèn lên, ánh sáng tựa như sương mù im lặng truyền khắp không gian, chiếu lên gò má góc cạnh rõ ràng của thiếu niên.
Bởi vì hắn đã uống rượu, chung quanh hốc mắt hiện ra một vòng phấn hồng, giống như hoa đào dính nước vào ngày xuân, từ đuôi mắt lan tràn đến khắp khuôn mặt, càng lúc càng nhạt, càng lúc càng tan, làm nổi bật nốt ruồi lệ treo lơ lửng như giọt máu, lại giống như một giọt nước mắt bị nhuộm đỏ.
Bùi Tịch vẫn cúi đầu nhìn nàng, nét mặt lạnh lùng, trong giọng nói lại lộ ra vài phần tủi thân: "Tỷ chán ghét ta sao?”
Sau khi say rượu, lối tư duy vừa đơn giản lại thẳng thắn, hắn thấy mình bị Ninh Ninh đẩy ra, theo bản năng cảm thấy mình bị ghét bỏ, vốn là trong lòng khô nóng khó nhịn giờ lại càng thêm khó chịu, nóng bỏng đến mức lòng rầu rỉ phát đau.
Ninh Ninh không ngốc, rất nhanh đã hiểu nguyên nhân hắn nói ra những lời này.
Bất luận bản thân Bùi Tịch có lý trí đến cỡ nào, nàng cũng không thể giảng đạo lý với một người đầu óc không rõ, đành phải theo ý của hắn mà đáp: "Sao ta lại có thể chán ghét ngươi được chứ?"
Bùi Tịch nhíu nhíu mày.
Ánh mắt của hắn đen láy trong veo, dưới ảnh hưởng của rượu đã mơ màng không còn thần thái gì, nhưng cũng bởi vậy mà có vẻ càng thêm đơn thuần vô hại. Ninh Ninh nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: "Tỷ... tỷ đẩy ta.”
“Đẩy ra chính là ghét ngươi sao?”
Lúc trước nàng cũng có uống chút rượu, nhưng lại không cảm thấy say bao nhiêu.
Lúc này không biết là do chịu ảnh hưởng từ dư vị của Cửu Châu Xuân Quy, hay là trong lúc hoảng loạn đầu óc nóng lên, Ninh Ninh nói xong thì khép bàn tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo trước ngực Bùi Tịch, kéo hắn về phía mình, buồn cười nói: "Vậy ta kéo ngươi lại đây, chẳng lẽ chính là thích ngươi à?”
Bùi Tịch hơi sửng sốt.
Ninh Ninh đứng yên nhìn khuôn mặt trắng ngọc của hắn nhanh chóng trở nên đỏ bừng, rồi hắn chợt vội vàng cúi đầu, giống như là có chút thẹn thùng, ấp úng đáp một tiếng: "Ừ".
Ninh Ninh cũng choáng váng mất rồi.
Hắn ngại ngùng "Ừ" cái gì mà "Ừ" chứ! Nàng không có ý đó! Đây là câu hỏi ngược, câu hỏi ngược!
Đây là một câu nói đùa, nhưng nàng đã quên, người say rượu không nghe hiểu lời nói đùa, luôn cho là thật.
Nhờ phúc của Bùi Tịch, Ninh Ninh cũng cảm giác có một ngọn lửa vô hình đang bùng lên sau gáy, thiêu đốt khuôn mặt vốn đã nóng trở nên hừng hực hơn.
“Ta không có ý đó... Ta chỉ muốn nói, ta không ghét ngươi.”
Ninh Ninh sợ hắn nghĩ sai, nhấn mạnh lời giải thích: "Dù thế nào cũng tuyệt đối sẽ không ghét ngươi.”
Lực tay của Bùi Tịch rốt cục cũng nhẹ hơn một chút, vẻ mặt của hắn gần như có thể gọi là "cẩn thận từng li từng tí": "Thật sao?”
Ninh Ninh gật mạnh đầu: "Thật!”
Dừng một chút, lại thử thăm dò nói: "Hay là ngươi buông tay ra trước đi? Ta đưa đệ về khách điếm nghỉ ngơi, chúng ta cũng không thể đứng mãi ở chỗ này.”
Thiếu niên ngâm mình trong bóng tối chần chờ một lát, cúi đầu dời hai tay ra.
Chưa từng có ai thích hắn.
Mẫu thân mắng hắn là tạp chủng, đồng môn sôi nổi cười nhạo huyết thống của hắn, ngay cả khi lưu lạc một mình, mỗi lần ma khí phát tác mà bị người xa lạ nhìn thấy, hắn cũng sẽ bị người ta hùng hổ mắng là "quái vật".
Hắn cũng chẳng cần sự yêu thích của những người kia, càng không có khả năng cầu xin bọn họ quan tâm đôi chút, cho dù cả đời này luôn cô độc một mình thì cũng hoàn toàn có thể sống tiếp.
Nhưng... khi Ninh Ninh nói không ghét hắn, Bùi Tịch vẫn cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có.
Hắn chẳng phải là chó vẫy đuôi cầu xin thương xót, sẽ không bởi vì một vài ân huệ mà lập tức quyết định một lòng, sở dĩ hắn cảm thấy vui vẻ, có lẽ là bởi vì người nói ra những lời này chính là nàng.
Chỉ cần nàng không ghét là đủ rồi.
Nếu như có thể, hắn còn âm thầm cầu mong xa vời rằng sẽ có một chút ‘thích’, chỉ cần có một chút là tốt rồi.
“Bùi Tịch?”
Ninh Ninh thấy hắn ngẩn người, theo thói quen chọc chọc cánh tay Bùi Tịch: "Trở về với ta được không?”
Ý thức của hắn đã là một mảnh hỗn độn, mơ hồ gật gật đầu.
Sau đó hắn bị Ninh Ninh nắm tay áo, kéo đi nhẹ nhàng.
Bóng tối dày đặc trước mắt tiêu tán trong khoảnh khắc, thiếu niên bị nàng kéo ra từ trong bên con đường tắt đầy bóng tối, đặt mình dưới một ngọn đèn mờ nhạt.
Bước chân của hắn không vững, lảo đảo về phía trước vài bước, vừa vặn nhào vào lòng Ninh Ninh.
Bởi vì có lần tiếp xúc vừa rồi, tựa hồ nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, đã dự đoán được sẽ biến thành như vậy.
Lúc này Ninh Ninh không nói lời nào nhưng cũng không đẩy Bùi Tịch ra, mà chỉ vỗ nhẹ lưng hắn, giọng nói của nàng vô cùng gần, sát với lồ ng ngực hắn, âm thanh quanh quẩn giữa nếp uốn quần áo, có chút rầu rĩ, cũng có chút bất lực: "Được rồi được rồi, ngươi có thể tự mình đứng lên được không?"
Nàng biết bởi vì Bùi Tịch trong thời thơ ấu đã phải trải qua sự mẫn cảm tự ti đặc biệt, nàng không muốn làm cho hắn lại cảm thấy mình bị chán ghét nên nàng cũng không thẳng tay đẩy hắn ra.
Dịu dàng đến mức làm cho hắn không biết phải làm sao.
Cho dù say rượu, Bùi Tịch vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn theo bản năng, ý thức đang dạo chơi bên ngoài thần thức của hắn bị miễn cưỡng kéo trở về một ít, sau thời gian giật mình ngắn ngủi thì hắn đứng thẳng người lên, mặt nghiêm như gỗ gật đầu.
“Để ta tiếp tục đỡ ngươi đi.”
Hắn có vẻ an phận hơn trước một chút, Ninh Ninh vươn tay ra, thuận thế đỡ lấy cánh tay Bùi Tịch.
Cánh tay của chàng trai trẻ tinh tế mà mạnh mẽ, bởi vì luyện kiếm nhiều năm nên có cơ bắp rắn chắc.
Dù sao nàng cũng là thanh niên tốt lớn lên ở thế kỷ 21, không có sự phân biệt nam nữ mạnh như người xưa, nhưng đi cùng một chỗ với hắn thân mật giống như vậy, vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp.
Khi dần đi sâu vào đường hẻm, âm thanh chung quanh cũng từ từ nhỏ đi, bị màu mực nồng đậm của màn đêm nuốt vào trong bụng.
Bùi Tịch đi nghiêng ngả, Ninh Ninh cẩn thận đi theo bên cạnh hắn, bất ngờ không kịp đề phòng, nàng đột nhiên nghe thấy giọng thiếu niên hơi khàn khàn.
“... Tỷ không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh Hạ sư huynh đâu.”
Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, câu nói này của Bùi Tịch cũng có vẻ rất đột ngột và rõ ràng, giống như cát thô lướt qua màng nhĩ, khiến cho nàng cảm thấy một chuỗi cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.
Ninh Ninh nhất thời sửng sốt.
Nàng nghi ngờ không biết liệu đây có phải là ảo giác sau khi uống rượu của mình hay không, nghiêng đầu ngẩng mặt nhìn lên một cách hoang mang, không sai chẳng lệch, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Bùi Tịch.
Hắn thấy Ninh Ninh hoảng hốt nên cho rằng nàng không nghe rõ.
Vì thế hắn lại xụ mặt, hết sức nghiêm túc lặp lại từng câu từng chữ: "Tỷ không cần lúc nào cũng đi cùng với Hạ sư huynh.”
Hắn vừa nói xong những lời này, ngay cả Thừa Ảnh cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu tiểu tử kia tiếp tục theo cái đà hiện tại nói điên cuồng suốt một đường, không chừng còn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, chỉ sợ đến ngày hôm sau, ngay cả dũng khí gặp Ninh Ninh một lần hắn cũng không còn.
Tuy rằng nó thật sự khá muốn nhìn thấy bộ dáng đó của Bùi Tịch.
Thừa Ảnh làm huynh đệ tốt kiêm người mẹ tốt đồng cam cộng khổ nhiều năm của hắn, nên nó cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn một chút, lúc này nó nhẹ giọng, đặt câu hỏi để thăm dò: "Khoan đã Bùi Tiểu Tịch à, ngươi có biết rõ bản thân mình đang nói cái gì hay không?"
Dựa theo thói quen bình thường, Bùi Tịch vốn nên yên lặng trả lời nó.
Nào biết hắn lại trực tiếp nhìn Ninh Ninh với khuôn mặt nghiêm túc rồi nói: "Ta biết mình đang nói gì, rất rõ -- đặc biệt rõ ràng.”
Ninh Ninh lại ngẩn ra.
Sau đó nàng nhìn thiếu niên áo đen trước mặt, thấy ánh mắt của hắn lướt qua nàng một cái, cuối cùng dừng lại ở trước mắt nàng, đuôi mắt và hốc mắt của hắn đều rất đỏ, tuy hắn có vẻ đã mơ hồ nhưng lại nghiêm túc nói: "Ta cũng có thể... bên cạnh tỷ."
Thừa Ảnh: “...”
Thừa Ảnh giả bộ không nhìn thấy, nét mặt vặn vẹo ngậm miệng lại, sau đó nó thật sự không kiềm được mà cười trộm, dứt khoát phốc phốc khạc ra tiếng, bay tới bay lui tự do ở trong thức hải.
Dù cho ngày mai chờ đến khi Bùi Tịch tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ thẹn quá hóa giận mà giết nó, nhưng vì thời khắc sung sướng này thì kết quả đó cũng là siêu giá trị mà a hi hi hi!
“Ta biết nấu cơm, biết làm việc nhà, biết chơi với tỷ, còn biết đánh nhau chém người...”
Hắn nói được một nửa thì ngưng, chắc là do cảm thấy chuyện "đánh nhau chém người" không thích hợp nói ra trước mặt cô gái nhỏ nên trong lúc nhất thời xuất hiện nét mặt hoảng loạn, nuốt câu còn lại về.
Giọng điệu và bộ dáng như vậy thật giống như là hắn đang làm nũng.
Ninh Ninh nghe đến mức cảm thấy mơ màng, trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn.
Đây là hắn say rượu nói thật hay là đang nói mê sảng? Bùi Tịch lại để ý đến chuyện nàng và Hạ Tri Châu ở chung một mình? Còn có việc nấu cơm, làm việc nhà, rút kiếm chém người mà hắn nói… Là cái gì với cái gì vậy trời?
Trong lúc nàng đang hoảng hốt, lại nghe thấy tiếng nói luyên thuyên của Bùi Tịch, giọng nói của hắn nhỏ hơn trước rất nhiều, như là tiếng mèo kêu thì thầm nhỏ nhẹ: “Vậy tỷ có thể thỉnh thoảng đến thăm ta được không, cũng đừng suốt ngày ở chung với Hạ sư huynh nữa."
Ninh Ninh: “...”
Mặt Ninh Ninh đỏ bừng.
Nàng không biết rõ ý nghĩ chân thật của Bùi Tịch cho lắm, nhưng mà ở bên trong đường hẻm yên tĩnh u ám và chỉ có hai người này, lời nói như vậy thật sự có vẻ quá mức mập mờ.
Lòng bàn tay đang vịn vào cánh tay hắn của nàng nóng lên, dường như mỗi khoảnh khắc ở cùng một chỗ với thiếu niên bên cạnh đều sẽ làm cơ thể nàng ấm lên.
Ninh Ninh muốn cách xa hắn một chút, nhưng lại lo lắng rằng Bùi Tịch đang say rượu, nếu không có người khác đỡ thì hắn sẽ không đứng vững rồi ngã sấp xuống.
A... thật là.
Đã đến lúc này rồi mà nàng vẫn còn suy nghĩ cho hắn cẩn thận như vậy.
Cô gái đứng trong hẻm nhẹ nhàng mím môi, cả người nàng đều bị bóng dáng cao gầy bên cạnh bao phủ vào trong.
Nàng vội vàng tránh khỏi ánh mắt của Bùi Tịch, nhỏ giọng đáp: "Được.”
Đoạn đường này bọn họ phải đi cực kỳ lâu, thật vất vả mới tới được khách điếm, sau khi nàng đỡ Bùi Tịch lên giường, Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Đã từ lâu nàng không có cảm giác hồi hộp như thế, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày mai Bùi Tịch sẽ tỉnh táo, nếu hắn có thể nhớ rõ chuyện xảy ra đêm nay...
Quả thực khiến người ta không dám nghĩ tiếp.
Lúc này cảm giác say của nàng đã biến mất, thay vào đó là sự mệt mỏi vô cùng. Bùi Tịch rất nghe lời ngoan ngoãn rửa mặt rồi lên giường, toàn thân hắn chui vào trong chăn đệm mềm mại. Nàng vừa định nói lời tạm biệt với hắn rồi rời đi, nhưng lại bị hắn kéo ống tay áo.
Thiếu niên nằm ở trên giường đã tháo dây tóc, toàn bộ tóc đen tựa như thác nước trút xuống chiếc giường trắng như tuyết. Bùi Tịch mở đôi mắt đào hoa thật to, hắn không nhúc nhích nhìn nàng, hơn phân nửa gò má giấu ở trong gối của hắn bị lõm xuống, trông hắn tựa như một con hươu yên tĩnh.
Hắn vẫn như thường ngày, vẫn nói chuyện với giọng điệu không có cảm xúc chập trùng: "Ta sợ bóng tối.”
Lúc này hắn nói ra chuyện đó không chút do dự, hồi trước hắn rất bướng bỉnh, vẫn luôn nói "Chỉ là không thích bóng tối mà thôi".
Ninh Ninh hiểu rõ gật đầu: "Lúc ta đi sẽ không tắt đèn.”
Bùi Tịch lại lắc đầu, hai mắt của hắn không chớp một cái, vẫn tiếp tục nhìn nàng.
Nàng dừng lại, lúc này mới hiểu được ý của đối phương: “Đệ muốn ta ở lại?”
Này này, điều này không tốt lắm đâu.
Tuy trước đó hai người bọn họ cũng từng ngủ trong sơn động cùng nhau, nhưng bây giờ nửa đêm canh ba cô nam quả nữ lại ở chung một phòng, những từ ngữ này nếu gom lại một chỗ, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào... Cũng không tốt lắm!
Bùi Tịch không có phản ứng gì, chỉ có một đôi mắt đen không gợn sóng bình tĩnh nhìn về phía nàng.
Ngay lúc này hắn không thích làm nũng giống như trước nữa, có vài phần tựa như ngày thường, ngay cả khi cầu xin người khác thì hắn cũng chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhạt nhẽo, không có biểu tình gì.
Nhưng rồi trong mắt hắn lại chứa chút cảm xúc chờ mong và sợ hãi mơ hồ.
“Vậy ngươi...... ngươi nghỉ ngơi tốt đi.”
Dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, mà Ninh Ninh lại là người dễ dàng mềm lòng nhất, nàng nhanh chóng bại trận trong ánh mắt như vậy, cả người nàng cứng ngắc chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: "Ta sẽ tĩnh tọa tu hành ở chỗ này."
Người tu chân lấy linh khí thiên địa làm chất dinh dưỡng, dùng việc tĩnh tọa để thay thế giấc ngủ, việc đó chẳng những có thể làm cho thân thể được nghỉ ngơi sung túc, còn có thể giúp họ tăng tiến tu vi, rất có ích.
Bùi Tịch nghe xong cũng không biết đang suy nghĩ gì, hắn dừng lại một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Sắc mặt của hắn vừa có sự do dự mà vừa có nét chậm chạp, đột nhiên hắn lại kéo ống tay áo của Ninh Ninh, trong khoảnh khắc người kia cúi đầu nhìn lại, hắn có chút hồi hộp mà kéo khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười không lưu loát.
"Ta đã luyện tập trước gương rất lâu... đây không phải là nụ cười giả tạo đâu."
Có gió đêm thổi tới từ ngoài cửa sổ, đầu của hắn hơi giật, sợi tóc theo đó mà phất qua khuôn mặt trắng nõn.
Bùi Tịch nằm ở trên giường, nhẹ nhàng nhếch khóe môi với nàng, nụ cười của hắn vừa ấm áp lại ngại ngùng, trong đôi mắt đen nhánh có ánh nước được phản chiếu, giống như mưa hạnh hoa xuân, tự dưng lộ ra vài phần tươi đẹp trong sáng: "Có tỷ ở đây, có thể tắt đèn đi.”
Thừa Ảnh hít sâu một hơi thật nặng nề, nó trợn trắng mắt, giống như tên lửa mới phóng mà xoay tròn bay lên trời.
Ninh Ninh đứng ở một bên, nàng cảm thấy may mắn vì lúc này Bùi Tịch đang say rượu, hắn sẽ không chú ý tới bộ dáng chật vật lại hoảng hốt của nàng.
Tệ thật.
Nàng thiếu chút nữa đã lấy tay che mặt, nhờ hành động đó để ngăn chặn máu nóng đang sôi trào rồi.
Bộ dạng này của hắn hình như thật sự có một chút xíu đáng yêu, vừa vặn đâm vào lòng nàng.
Ninh Ninh lặng lẽ hít sâu một hơi, kiềm chế trái tim đang đập mạnh của mình, nàng nhanh chóng xoay người tắt đèn.
Trong bóng tối vang lên tiếng nói cứng ngắc lại cố ra vẻ bình tĩnh của cô gái nhỏ: "Ngủ ngon.”
*
Không được.
Ninh Ninh ngồi trên ghế gỗ, đầu của nàng vùi trong cánh tay, nàng đang cố gắng nhắm mắt lại.
Tâm trí của nàng rối bời, nàng không tĩnh tọa được mà ngủ cũng chẳng yên, chỉ có thể tựa vào mặt bàn xoay tới xoay lui để đếm cừu, kết quả là nàng càng đếm càng hoảng hốt.
Bùi Tịch ngủ rất yên lặng, không tạo ra chút âm thanh nào, còn nàng mỗi khi nghĩ tới những lời mà hắn nói ra lúc ý thức không rõ thì lại không thể kiềm chế trái tim đang đập nhanh hơn của mình.
Cho dù nàng biết những chuyện đó rất có thể là do hắn ăn nói xằng bậy sau khi say rượu, nhưng chúng vẫn làm cho người ta thẹn thùng.
Có gió thổi từ ngoài cửa sổ mang theo tiếng lá cây xào xạc tiến vào, kèm theo một hai câu nói mơ hồ không rõ của người qua đường. Ninh Ninh đang nằm yên bất động trên mặt bàn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Gần hơn nữa.
Là tiếng Bùi Tịch xuống giường, hắn đang đi tới gần nàng.
Có lẽ hắn cho rằng nàng đã ngủ nên động tác của hắn nhỏ nhẹ đến mức khó tin, lúc hắn đứng bên cạnh Ninh Ninh, ngay cả tiếng hít thở và tiếng quần áo ma sát của hắn cũng không vang lên. Nàng đang tò mò không biết Bùi Tịch muốn làm gì thì hắn lại không hề báo trước mà khiến cho nàng cảm thấy có một bàn tay đặt ở sau lưng.
Cả người nàng lập tức lơ lửng giữa không trung.
Hơi ấm xa lạ bao phủ toàn thân nàng trong nháy mắt, ở chóp mũi của nàng có mùi Mộc Thực Hương thuộc về Bùi Tịch đang vương vấn, hắn lại ôm nàng vào trong ngực, bước từng bước đi về phía trước.
Ninh Ninh không dám động đậy cũng chẳng dám mở mắt, từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì bộ dáng ngủ say, không lâu sau đó, nàng có cảm giác mình bị đặt xuống nhẹ nhàng, đang nằm ở nơi nào đó mềm nhũn.
Chiếc đệm dưới thân nàng vẫn còn giữ lại hơi ấm làm cho người ta an tâm, khí tức quen thuộc vờn quanh người, đây là chiếc giường mà Bùi Tịch từng nằm.
“Bùi Tiểu Tịch, đừng nói là ngươi muốn cùng chung chăn gối với Ninh Ninh đấy nhé? Không được không được!”
Thừa Ảnh bị động tác của hắn này dọa đến mức vặn vẹo: "Chờ đến ngày mai khi nàng tỉnh lại, nàng tuyệt đối sẽ bị dọa sợ!”
Nó điên cuồng thét chói tai dưới đáy lòng của hắn, nhưng Bùi Tịch không để ý tới nó mà hắn chỉ im lặng đứng ở trước giường, hàng lông mi dài cụp xuống, yên lặng đánh giá tiểu cô nương đang nhắm chặt hai mắt.
Bên cạnh hắn là bóng tối vô tận và sự bí ẩn không biết tên nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Ninh Ninh hồi hộp đến mức lặng lẽ siết chặt ga giường, không biết động tác tiếp theo của đối phương là gì.
Bỗng nhiên có một luồng gió nhẹ nhàng lướt qua bên tai, một lát sau, nàng mới chợt nhận ra đó là hơi thở của Bùi Tịch.
Tim Ninh Ninh đập mạnh như trống nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Luồng không khí ấm áp kia dần áp sát khuôn mặt nàng, càng lúc cách càng gần, cuối cùng dừng lại ở bên tai. Đây là một khu vực cực kỳ mẫn cảm, lỗ tai chỉ mới bị hắn thổi nhẹ một cái thì đã có một dòng điện vô hình chạy vào trong máu nàng, dòng điện kích thích đến mức khiến lưng nàng tê dại.
Trong giọng nói của Bùi Tịch vẫn còn mang theo tiếng cười, ý cười của hắn chân thành tha thiết như là từ tận đáy lòng. Mỗi chữ hắn đều thốt lên cực kỳ chậm chạp, tựa như hắn đang đối đãi với bảo bối trân quý, không nỡ làm cho nó tổn hại một xíu nào.
Bùi Tịch ghé vào tai nàng, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Ngủ ngon.”
Sau đó dòng khí đột nhiên áp lại gần, dường như dán sát vào da nàng.
Có một thứ gì đấy mang đến cảm giác mềm mại ấm áp rơi trên vành tai của nàng.
Thứ đó không giống như ngón tay, mà là cái gì đó mềm mại hơn.
Trái tim đang đập điên cuồng của Ninh Ninh đột nhiên giật mạnh, nàng ngừng thở theo bản năng.
Không thể nào.
...... Không, không không không không không không thể nào!
Trái tim của nàng như muốn nổ tung, khoảnh khắc đó làm cho nàng bị hoa mắt chóng mặt, toàn bộ đầu óc nàng biến thành một mảnh trắng xóa, tựa như nó đang ở trong núi lửa dung nham cuồn cuộn, ngay lúc này bỗng có nham thạch phun trào.
Nếu như không phải là nàng đang giả bộ ngủ, Ninh Ninh nhất định sẽ lập tức che mặt co lại thành một cục.
Bùi Tịch... hôn vành tai của nàng, lúc nàng ngủ?
Động tác này kết thúc rất nhanh, người nọ đang đứng gần trong gang tấc nên dường như sợ bị nàng phát hiện, rất nhanh hắn đã đứng dậy rời đi, ngồi xuống chiếc ghế gỗ mà Ninh Ninh đã ngồi trước đó.
Hắn vẫn chưa tỉnh rượu, bước đi của hắn lảo đảo, khi hắn đụng vào bàn gỗ phát ra một tiếng vang trầm, vì không muốn đánh thức nàng nên hắn nhanh chóng dừng động tác lại.
Cũng bởi vậy nên Bùi Tịch tuyệt đối sẽ không phát hiện rằng cô nàng Ninh Ninh lúc nãy còn nằm thẳng tắp ở trên giường đã nhanh chóng dùng chăn che khuất toàn bộ đầu, cong thân thể thành một con tôm khô.
Đáng lẽ nàng ấy phải chán ghét sự đụng chạm như vậy.
Nhưng hiện tại đầu óc choáng váng của nàng lại nghĩ, nếu Bùi Tịch đã dám hôn…
Tại sao hắn chỉ hôn ở nơi đó thôi chứ?
*
Lúc Bùi Tịch tỉnh dậy là gần giữa trưa, hắn đã quen rời giường vào sáng sớm, nên khi hắn mở mắt nhìn thấy ánh nắng đầy trời thì không khỏi ngơ ngẩn một lúc.
Nơi này là phòng khách của hắn, hiện tại ở trong phòng ngoại trừ hắn ra thì trống rỗng, chăn trên giường đã được xếp chỉnh tề thành bộ dạng miếng đậu hủ, nhìn qua vừa khờ vừa ngốc, đây hoàn toàn không phải thủ pháp của hắn.
Sau gáy hắn lại đau lên từng cơn.
Đêm qua...
Đêm qua hắn và mọi người trong sư môn đi Thiên Hương Lâu, dưới sự khuyến khích của Thừa Ảnh đã cản rượu thay Ninh Ninh, sau đó --
Vẻ mặt của Bùi Tịch đột nhiên cứng đờ.
Thừa Ảnh ở trong lòng cố ý giả chết, nằm thẳng bất động một bên.
Bùi Tịch: “...”
Bùi Tịch: "Ta gọi tên nàng?”
Thừa Ảnh rốt cục xoay người lại như con sâu, tiếng nói của nó bé đến mức gần như không thể nghe thấy: "Cái đó, ừm, à…”
Bùi Tịch nhắm mắt hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Ta còn bảo nàng không nên lui tới với Hạ sư huynh...... nên ở bên ta nhiều hơn?”
Thừa Ảnh không kìm được mà cười khúc khích một tiếng, sau khi nó ý thức được hành động này sẽ chỉ làm Bùi Tịch càng thêm khó xử thì rất có nghĩa khí huynh đệ rùng mình trên mặt đất: "Hình như là có chuyện như vậy á.”
Không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Nó thấy lỗ tai của Bùi Tịch hơi đỏ, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng, hắn chần chờ hồi lâu rồi hỏi nhỏ: "Ta…”
Hắn chỉ thốt ra được một chữ rồi không nói nổi nữa, phảng phất như hắn cực kỳ xấu hổ mà cắn răng, dùng giọng điệu đập nồi dìm thuyền lạnh giọng hỏi: "Ta vụng trộm hôn nàng?"
Lúc này hắn cũng không thể trách nó, dù là ai thì khi nhớ tới cảnh tượng kia đều không kìm lòng được lộ ra mỉm cười.
Chẳng qua Thừa Ảnh khá là khoa trương, trực tiếp cười lên một tiếng thật vui vẻ.
Nhìn nó biểu hiện như vậy, Bùi Tịch lập tức hiểu được đêm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, những ký ức hỗn độn mơ hồ trong đầu hắn cũng không phải là giả, hắn thật sự…
“Bùi Tiểu Tịch, không có việc gì đâu, tuy rằng ngươi say rượu nói thật nhưng Ninh Ninh cũng không biết. Chỉ cần ngươi giả ngu, nói là do say rượu nên nói năng xằng bậy thì nàng ấy sẽ không để ý đâu.”
Thừa Ảnh khổ sở an ủi: "Hơn nữa chuyện hôn trộm, lúc ấy nàng ấy ngủ nên sẽ không biết được, ngươi cứ coi như chưa từng xảy ra là được rồi.”
Ánh mắt của Bùi Tịch hung tàn, nắm chặt quyền.
Chỉ tiếc là không đến giây lát quyền của hắn đã tan rã, đốt ngón tay không có lực tản ra, sắc đỏ nhợt nhạt ở bên tai vẫn đang bò lên phía trên, rồi lại lan tràn đến hốc mắt.
Từ lúc chào đời đến bây giờ, lần đầu tiên Thừa Ảnh cảm thấy đứa trẻ nhỏ luôn là chó điên cô độc không hiểu sao lại có chút giống mèo xù lông, thỏ đỏ mắt.
Nhưng mà Bùi Tịch không hổ là Bùi Tịch, rất nhanh hắn đã mạnh mẽ áp sóng ngầm cuồn cuộn trở về, cầm lấy kiếm từ trên bàn với khuôn mặt lạnh.
Thừa Ảnh bị dọa đến cành hoa run rẩy: "Bùi Tiểu Tịch, bình tĩnh, xin phải bình tĩnh! Chẳng qua ngươi chỉ bị mất mặt một tí thôi mà, không đến mức tự sát chứ!”
Hắn nhắm mắt hít sâu, lập tức đi về phía cửa phòng: "Luyện kiếm.”
Đúng rồi, đây là một kiếm tu.
Lúc này Thừa Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm: "Luyện kiếm thì luyện kiếm, ngươi cũng đừng nhất thời không nghĩ thông suốt rồi ra ngoài giết người khác hoặc chính mình nha!"
Bùi Tịch không để ý đến nó, hắn giữ khuôn mặt bình tĩnh đi ra ngoài nhưng ánh mắt lại đỏ hoe, chẳng ngờ hắn còn chưa ra khỏi phòng, cửa phòng khép hờ lại đột nhiên bị mở ra.
Ninh Ninh đi vào.
Kiếm khí hung hăng quanh người thiếu niên dịu xuống trong nháy mắt.
“A, ngươi đã tỉnh rồi sao?”
Ninh Ninh ngáp một cái, dáng vẻ của nàng không khác mấy so với ngày thường, nàng đi tới bên cạnh bàn gỗ rồi đặt thứ gì đó lên: "Ta mua canh giải rượu và điểm tâm sáng cho ngươi, nhưng canh đó hình như hơi đắng, thuận tiện nên ta mua thêm đường và sơn trà -- ngươi thích ngọt hay chua?"
Lúc nãy Thừa Ảnh có bao nhiêu sợ hãi khi đối mặt với Bùi Tịch, thì Bùi Tịch cũng không biết nên làm sao bấy nhiêu khi nhìn thấy Ninh Ninh.
May mà bộ dạng của nàng không có gì khác thường, có lẽ nàng thật sự không coi chuyện tối hôm qua là chuyện gì to tát, càng không phát hiện ra chuyện mà hắn đã lén lút làm.
Dù gặp phải rắn rết hoang dã ở vùng hoang vu khi còn bé cũng không khiến Bùi Tịch hồi hộp như bây giờ, bàn tay phải nắm chuôi kiếm của hắn siết chặt, hắn dùng giọng điệu không mang theo sự gượng gạo lên tiếng: "Đều có thể ăn được.”
Ninh Ninh gật đầu, lui về phía sau một bước rồi chỉ về phía cái bàn: "Nếu đầu ngươi không đau thì ngươi không uống canh giải rượu cũng được. Ngươi ăn trước đi, kết quả vòng thứ nhất sắp được công bố, chúng ta không thể đến muộn."
Cái ót của hắn vẫn đang phát đau, bởi vì hắn đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới cất bước tiến lên nên hơi rượu đã được tích góp lại xông lên đỉnh đầu lần nữa.
Lúc này đầu óc của hắn gần như trống rỗng, do Bùi Tịch không kịp phản ứng nên ngay khi xuất hiện cảm giác choáng váng nặng nề thì cơ thể hắn đứng không vững rồi lảo đảo một cái, Ninh Ninh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến lên đưa tay đỡ hắn.
Đó là một động tác theo bản năng, bắt nguồn từ mấy lần Bùi Tịch té ngã đêm qua. Ninh Ninh vốn tưởng rằng mình đã quen từ lâu, nhưng khi chạm vào thân thể gầy gò cao ngất của thiếu niên, hô hấp của nàng lại bị ứ đọng.
Đúng rồi, lúc này Bùi Tịch không có say rượu.
Bùi Tịch lúc tỉnh táo đã giảm bớt mùi rượu so với đêm qua, lại có thêm một chút lạnh lùng như lưỡi đao, nhịp tim của hắn đập vừa nhanh vừa mạnh mẽ, lòng bàn tay của nàng đặt ở nơi đó đã sắp bị rung động đến tê dại.
Kỳ quái, chẳng lẽ nhìn sơ qua thì hắn không gợn sóng sợ hãi nhưng kỳ thật trong lòng lại rất hồi hộp hay sao?
“Xin lỗi.”
Lòng ngực bị chạm vào dần nóng lên, Bùi Tịch chỉ cảm thấy cả người đều rất gượng gạo, hắn nhanh chóng đứng thẳng người, đi tới trước bàn ngồi xuống đưa lưng về phía nàng.
Sau đó hắn nghĩ lại thì thật sự không nên rời đi như thế, thật giống như đang chạy trối chết.
Ninh Ninh thấy hắn quay lưng đi, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ nàng đã lặng lẽ giấu kỹ sự hồi hộp trong lòng rồi mới ra vẻ bình tĩnh đến thăm hắn, ngoại trừ để đốc thúc Bùi Tịch ăn sáng uống canh giải rượu ra, còn muốn nhìn dáng vẻ sau khi hắn tỉnh táo một chút.
Cũng may hắn giả vờ như không nhớ rõ đến tột cùng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, biểu hiện như chẳng có việc gì xảy ra, thậm chí còn có chút lãnh đạm.
Tuyệt vời.
May mà Bùi Tịch không biết lúc nàng bị hắn lén hôn lên má thì nàng cũng chưa ngủ.
Một khi để hắn biết được, nhất định nàng sẽ xấu hổ đến chết.
“Hí hí hí, đáng lẽ Ninh Ninh nên mua sớm một chút hí hí.”
Thừa Ảnh vui vẻ nhảy nhót, khôi phục sức sống một lần nữa, nó thò đầu ra dò xét thức ăn trên bàn: "Chờ đến lúc các ngươi kết duyên làm đạo lữ, cuộc sống mỗi ngày đại khái cũng sẽ như thế này hí hí.”
Bùi Tịch: “...”
Bùi Tịch xụ mặt, cắn một miếng bánh bao sữa mềm mại. Rất ít khi hắn cố ý ăn đồ ngọt, lúc này mùi sữa nóng hầm hập tràn ngập đầu lưỡi, lại làm cho hắn luyến tiếc không muốn nuốt xuống.
Đêm qua trong lúc mơ hồ hắn đã làm nhiều chuyện hoang đường, trong đó chuyện đại nghịch bất đạo nhất, chính là cái kia --
Nụ hôn đó.
Chỉ cần nghĩ đến chữ này thôi cũng có thể làm cho ngực hắn trầm nặng xuống.
Vô cùng may mắn là Ninh Ninh không biết chuyện đó, một khi nàng biết được…
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu đã nhanh chóng khiến thiếu niên đỏ cả khuôn mặt.
Bùi Tịch ghé lên trên mặt bàn, lấy cánh tay cọ cọ sườn mặt, đáng tiếc động tác vụng về này cũng không thể làm cho nhiệt độ nóng bỏng giảm xuống chút nào, ngược lại dưới nhiều lần vuốt v e đã làm cho hắn càng thêm phiền não.
Một khi Ninh Ninh biết được, nhất định hắn sẽ xấu hổ đến chết.