Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 83: Chương 83




Ninh Ninh linh cảm có chuyện không tốt.

Lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng khi nàng và Bùi Tịch tỉnh rượu, định ra khỏi khách điếm đi tới phủ thành chủ thì lại không thấy bóng dáng những người khác trong sư môn.

Mạnh Quyết, Trịnh Vi Khởi, Lâm Tầm, Hạ Tri Châu thậm chí sư tôn Thiên Tiện Tử là mấy vị dũng sĩ đã ở lại Thiên Hương Lâu tiếp tục uống rượu nhưng chẳng có người nào trở về, cửa phòng thì khóa chặt, dù họ có gõ cửa như thế nào cũng không ai đáp lại.

"Đừng nói là bọn họ…" Ninh Ninh nhớ tới bộ dáng của Bùi Tịch đêm qua, không khỏi lo lắng một trận: “Vẫn còn chưa tỉnh táo sau khi uống say đó chứ?"

Hôm nay là ngày tuyên bố kết quả vòng thứ nhất của pháp hội, dù các đệ tử không xuất hiện thì có lẽ người ta cũng sẽ không để ý.

Nhưng mà Thiên Tiện Tử chính là trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái, nghe nói tại tiệc rượu tối hôm qua miệng lưỡi của ông ấy rất lưu loát, hình như ông ấy còn muốn phát biểu ở trước mặt mọi người, kể về trận pháp bên trong bí cảnh.

Nếu họ không xuất hiện, sư tôn bình phong của nàng sẽ tiêu luôn mất.

“Có lẽ bọn họ đã đi đến phủ thành chủ.”

Chẳng biết vì sao Bùi Tịch lại có vài phần cẩn thận lạnh nhạt, đứng ở phía sau nàng trầm giọng nói: "Từ Thiên Hương Lâu đi tới phủ thành chủ, đường đi không dài.”

Đây là khả năng may mắn nhất ở hiện tại.

Ninh Ninh gật đầu: "Chúng ta đến phủ thành chủ xem thử.”

*

Họ còn chưa tiến vào phủ thành chủ, khi Ninh Ninh vừa đi tới trước cửa, nhấc mắt đã lập tức trông thấy tượng Loan Điểu kia.

Trong phủ thành chủ đình đài san sát, Loan Điểu giương cánh bay lên giữa mái cong ngói xanh, trong hai mắt của nó có khảm ngọc bích rực rỡ sinh ra ánh sáng, dưới cái nắng chói lọi của ban ngày càng lộ vẻ chói mắt, dường như chỉ cần nó liếc mắt một cái là họ có thể quên đi nỗi đau dưới đáy lòng.

“Nghe nói tổng cộng có hai bức tượng Loan Điểu.”

Bùi Tịch thấy nàng ngẩng đầu, cũng nhìn lên theo tầm mắt Ninh Ninh: "Nam bắc mỗi nơi có một con, bảo thạch khảm ở đáy mắt của chúng đã được thi pháp, có thể liên tục chuyển động ở một góc độ nhất định, ghi lại cảnh tượng mà nó đã nhìn thấy.”

Giống như bốn chiếc thiết bị giám sát không ngừng lắc lư.

Nhưng cũng giống như thiết bị giám sát, nó luôn có góc chết, bốn viên đá này cũng tồn tại lỗ hổng rõ ràng.

“Cho dù có Loan Điểu, hung thủ vẫn có thể nhân lúc bảo thạch di chuyển ra chỗ khác để động thủ nhỉ?”

Bởi vì chuyện đêm qua nên mỗi khi Ninh Ninh và Bùi Tịch ở chung mà không có người khác, tổng quan họ vẫn không kìm lòng được mà cảm thấy có chút khẩn trương.

Nàng không biết những lời nói và động tác sau khi say rượu kia rốt cuộc là thật hay giả, không có khả năng mặt dày trực tiếp hỏi hắn rằng: "Đêm qua tại sao ngươi lại nói những lời mập mờ như vậy?"

Điều này quá xấu hổ, nàng sẽ không còn mặt mũi gặp lại Bùi Tịch mất.

Và...

Ninh Ninh liếc nhìn sườn mặt im lặng như nước của hắn, tự dưng nhớ tới nụ cười tối hôm qua của Bùi Tịch khi nằm trên giường.

Hắn nói mình đã luyện tập rất lâu, không phải là đang cười giả.

Chỉ vì nàng từng thốt ra một câu nói đùa, chẳng lẽ Bùi Tịch thật sự vì lý do đó mà luyện tập mỉm cười trước gương rất nhiều lần hay sao?

Ý nghĩ này khiến nàng có chút mông lung.

Đương nhiên Bùi Tịch không thể biết rõ suy nghĩ trong đầu nàng, hắn nghe vậy thì chỉ cúi đầu đáp: "Ừ.”

Hắn trả lời bằng một chữ, nhưng dường như hắn cảm thấy đáp lại như vậy có chút qua loa, liền trầm giọng tiếp tục nói: "Nghe nói sau khi Loan Điểu được nâng lên, Loan thành vẫn còn có một cô nương mất tích, Hình ti sứ đã lật qua lật lại hình ảnh được ghi chép, cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu dụng nào.”

Ninh Ninh vừa đi vào trong phủ cùng hắn, vừa tò mò hỏi: "Cô nương kia bị mất tích ở đâu?”

“Phố hoa Liễu Hạng.”

Giọng điệu của Bùi Tịch vẫn rất nhạt, so với đêm qua như hai người khác nhau: "Loan thành có một con phố dài gồm hoa lâu san sát, tên là 'Bách Hoa Thâm', người mất tích chính là một vũ nữ, bởi vì vô thân vô cố, mấy ngày sau mới bị ma ma trong hoa lâu phát hiện không thấy bóng dáng."

Nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có vài phần chua xót.

Đều là người đáng thương đi ra ngoài kiếm sống, cô nương kia không nơi nương tựa, ngay cả khi bốc hơi khỏi nhân gian cũng không ai biết được.

Hôm nay Ma tộc mai danh ẩn tích, thế đạo miễn cưỡng được gọi là thái bình, nếu là trước kia, loại chuyện này có thể nói là nhìn mãi mà quen mắt. Phàm nhân có tu vi thấp yếu đều là con kiến hôi, cho dù họ có liều mạng phản kháng cũng không cách nào dao động đại năng tu chân được mảy may, ngược lại chỉ có thể bị bóp chết giống như con kiến.

Ninh Ninh nghĩ đến đây thì thở dài, lúc ngẩng đầu lên, đã đến cửa chính tiền viện.

Các đệ tử bị cướp đi tất cả lệnh bài, trên đường rời khỏi ảo cảnh thì họ tự biết đã không còn cơ hội, tuyệt đại đa số đều không tới tham gia yến hội hôm nay. Phóng mắt nhìn lại thì trận thế của đại yến vẫn như cũ, chỉ là tân khách ít hơn phân nửa.

Ninh Ninh nhìn xung quanh, tìm kiếm kỹ lưỡng, rốt cuộc hai mắt sáng ngời, nàng phát hiện bóng dáng của Tiểu Bạch Long Lâm Tầm ở trong góc.

Chỉ là có gì đó không ổn với cậu.

Một bộ áo bào trắng phảng phất như từng bị chà đạp điên cuồng, từng nếp nhăn giống như gợn sóng trên mặt sông khi xuất hiện lũ lụt, nhăn nheo không chịu nổi. Cả người cậu không nhúc nhích ngồi ngơ ngác ở trong mái hiên đầy bóng tối, rất giống người bị cương thi ăn hết đầu óc, biến thành một cái xác không hồn, dù cậu diễn cương thi cũng không cần trang điểm.

Sau đó khi nàng nhìn kỹ lại, mới phát hiện không chỉ có áo choàng trắng giống như bị chà đạp, ngay cả bản thân cậu cũng giống như một cục bọt biển co quắp, một giọt nước cũng không thừa, tang thương không chịu nổi.

Ninh Ninh và Bùi Tịch liếc nhau, đi lên phía trước khẽ gọi: "Lâm sư đệ?”

Trong nháy mắt Lâm Tầm ngẩng đầu, nàng ngửi thấy mùi rượu trong veo. Không hổ là Cửu Châu Xuân Quy, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng dư hương vẫn giống như gió xuân phất vào mặt.

Thấy cậu vẫn ngơ ngác, Ninh Ninh có chút lo lắng tiếp tục hỏi: "Đệ không sao chứ? Những người khác ngoài đệ đâu?”

Thiếu niên Long tộc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu, cậu mếu máo đỏ cả hốc mắt hít vào một hơi thật sâu, trong giọng nói chứa đầy sự tủi thân, khóc nức nở hô lên: "Tiểu, tiểu sư tỷ -- thật dọa người, thật dọa người, sư tôn bọn họ đều nổi điên rồi!"

Từ khi Lâm Tầm sinh ra đã có bộ dáng thiếu niên trắng nõn vô hại, lúc này nước mắt lưng tròng, âm thanh mềm mại như bông gòn, hai sừng rồng màu hồng nhạt lắc lư trên đầu, có thể nói là đại sát khí nhân gian.

Thừa Ảnh cười hắc hắc: "Tối hôm qua ngươi và đứa nhỏ này chả khác bao nhiêu, lúc làm nũng với Ninh Ninh, ôi chao, quả thực là hắc hắc.”

Ánh mắt của Bùi Tịch ảm đạm, vẻ mặt vốn không được gọi là thân thiện càng lạnh lùng hơn, hắn mím chặt môi mỏng.

Nếu trước kia nghe thấy Thừa Ảnh nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ mười phần ghét bỏ rồi mặc kệ, nhưng mà lúc này nhìn bộ dáng Ninh Ninh dịu dàng an ủi Lâm Tầm, lại theo bản năng lên tiếng trong lòng.

“Ta...”

Hình như hắn cảm thấy những lời này cực kỳ xấu hổ, giọng nói cứng ngắc vô cùng, hắn phải dùng dũng khí rất lớn mới nói xong trong một hơi: "Ta với đệ ấy, ai tốt hơn?"

Thừa Ảnh ngẩn người.

Lập tức bộc phát ra một tiếng cười to rung trời: "Trời ạ Bùi Tiểu Tịch! Đây là lời sẽ được thốt ra từ trong miệng ngươi sao? Mặt trời mọc từ phía tây rồi?”

Nó càng nói càng hưng phấn, trong lời nói xen lẫn tiếng "hì hì" cực kỳ quỷ dị như quỷ quái: "Ngươi đây xem như là... Ghen hay là thông suốt đây?"

Bùi Tịch nhíu mày, nhịn xuống nhiệt khí dâng lên bên tai, lạnh lùng nói: "Đáp án.”

Thừa Ảnh phì cười hì hì một hồi, dùng âm lượng nhỏ nhẹ nói: "Đương nhiên là ngươi rồi! Bùi Tiểu Tịch là đáng yêu đệ nhất thiên hạ, tối hôm qua lúc Ninh Ninh nghe ngươi làm nũng, mặt của nàng cực kỳ đỏ."

Bùi Tịch: “...”

Bùi Tịch tâm loạn như ma, chỉ muốn rút kiếm chém mình, đồng quy vu tận với âm thanh hèn mọn vô cùng này.

Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, từ trước đến nay hắn rất lý trí, nghe vậy thì trầm mặc nhấc mí mắt lên, lặng lẽ nhìn lỗ tai của cô gái bên cạnh.

Trắng như ngọc, không có màu đỏ.

Lâm Tầm không khiến nàng cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng.

Bùi Tịch hài lòng thu hồi tầm mắt, sự phiền muộn trong lòng tiêu tán hơn phân nửa, miễn cưỡng nguyện ý tha thứ cho Thừa Ảnh líu ríu.

Ninh Ninh bị Tiểu Bạch Long làm cho hoảng sợ, nhỏ giọng lên tiếng: "Đệ nói từ từ nào, sư tôn bọn họ làm sao vậy?"

"Đêm qua sau khi tỷ và Bùi sư đệ rời khỏi Thiên Hương Lâu, sư tôn và Trịnh sư tỷ đều nói Cửu Châu Xuân Quy quả thật là rượu ngon, thật vất vả mới lừa được thành chủ mời khách một hồi, quyết không thể lãng phí, vì thế vẫn uống không ngừng. Mạnh Quyết sư huynh và ta cũng bị bọn họ chuốc liên tục..."

Lâm Tầm dần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt càng lúc càng trừng lớn: "Cuối cùng tất cả mọi người đều điên rồi, sư tôn sư tỷ và Hạ sư huynh giống như khỉ nhảy xuống từ cửa sổ rồi bỏ chạy, Mạnh Quyết sư huynh nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, ta uống ít nhất, miễn cưỡng còn lại một chút ý thức đuổi theo ba người bọn họ, kết quả là cũng té xỉu nửa đường, cái gì cũng không nhớ nổi.”

Tiệc rượu đang êm đẹp biến thành đại hội khỉ đùa giỡn, vừa nghĩ tới hình ảnh ba vị kia nhe răng trợn mắt thần trí không rõ nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng ở trước mắt bao người nhảy ra khỏi cửa sổ lầu ba...

Thật sự là kinh hãi vô cùng, làm cho người ta không dám nghĩ tiếp.

Trong túi trữ vật Ninh Ninh còn cất một viên dạ minh châu, vốn nàng định sau khi kết thúc vòng thí luyện thứ nhất sẽ tự mình đưa cho Lâm Tầm làm lễ vật, nhưng mà nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cậu lúc này, hiển nhiên cậu không có tâm tư nhận lấy.

Nàng đành phải tạm dừng việc này, lại như có điều suy nghĩ tiếp tục hỏi: "Mạnh Quyết sư huynh cũng không xuất hiện trong phủ thành chủ... Đệ có còn nhớ ba người sư tôn chạy đi đâu không?"

Lâm Tầm không biết nhớ ra cái gì, trong nháy mắt cả người run lên, nhỏ giọng nói ra bốn chữ: "Chỗ Bách Hoa Thâm.”

Ồ, thật là bất chấp tất cả.

Nhưng trùng hợp, chính là con phố dài nơi cuối cùng nhìn thấy cô gái đã mất tích, cũng không biết ba vị kia mơ hồ chạy vào có thể gây ra nhiễu loạn gì khiến người ta đau đầu hay không.

“Ninh Ninh cô nương!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nàng đang buồn rầu vì sư môn bất hạnh, bên tai lại vang lên một âm thanh trong trẻo. Ninh Ninh quay đầu, vừa vặn đụng phải đôi mắt màu cà phê nhạt của Kiều Nhan.

Cuối cùng tiểu cô nương Hồ tộc cũng đã trút đi nét u buồn ngày xưa, từ đáy mắt lộ ra vài phần ý cười trong trẻo, khi nhìn thấy nàng thì lỗ tai của nàng ấy nhoáng lên một cái, bị mặt trời chiếu ra một chút quầng sáng tu vi.

Mùi rượu và chứng sợ xã hội của Lâm Tầm phát tác cùng lúc, làm cậu ta co lại thành một cục ở trong góc.

Ninh Ninh cười cười: "Gọi 'Ninh Ninh cô nương' quá khách khí, gọi tên ta là được. Không biết tộc nhân Linh Hồ thế nào rồi?”

"Đêm qua trưởng lão Tố Vấn Đường chẩn đoán cho toàn tộc một phen, chỉ nói là ma khí nhập thể, nếu ở nơi linh khí nồng đậm sinh sống tu dưỡng thật tốt, trong vòng nửa năm sẽ có thể khôi phục ý thức, trở lại trạng thái không khác với thường ngày nữa."

Kiều Nhan nói: "Về phần Ma tộc thì đã bị giam cầm trong địa lao, đợi Pháp Hội kết thúc, sẽ do trưởng lão Côn Sơn mang về Luyện Yêu Tháp.”

Ninh Ninh hiểu rõ gật đầu, dừng lại một chút, lại chậm rãi hỏi: "Vậy cô định mang bọn họ quy nhập vào môn phái nào?"

“Tố Vấn Đường dốc lòng vào y thuật, rất có ích với sự hồi phục của tộc bào ta. Hơn nữa ta cũng nghiên cứu y đạo ở trong bí cảnh, vừa vặn tương xứng với đạo này.”

Thiếu nữ Hồ tộc chớp chớp mắt, nụ cười điềm tĩnh dịu ngoan: "Ngoại trừ tộc Linh Hồ của ta, trên đời còn có rất nhiều người bị giam cầm trong nhà tù, nếu việc học của ta có thể có thành tựu, có thể lấy y thuật cứu họ trong lúc nước sôi lửa bỏng thì đó chính là nguyện vọng lớn nhất của ta."

Nàng ấy thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều trong một đêm, không còn là tiểu cô nương lúc trước khi mà đoàn người Ninh Ninh gặp mặt lần đầu đã cầm cung tiễn một lòng muốn báo thù. Ninh Ninh cũng không bất ngờ đối với kết quả này, nghĩ đến bí cảnh, tiện đà bổ sung: “Chước Nhật Cung –”

Kiều Nhan cười lắc đầu.

“Cây cung kia đã đưa tới rất nhiều sự giết chóc cướp đoạt, hiện giờ ta cũng không có năng lực khống chế nó, không bằng để nó ở lại trong bí cảnh.”

Đây là kết cục tốt nhất.

Thành chủ Loan thành cách đó không xa đi tới giữa bữa tiệc, nói cả đống lời khách sáo tựa như người của chính phủ nói chuyện dưới quốc kỳ, Ninh Ninh và Kiều Nhan nói chuyện xong, trong thoáng chốc nghe thấy hắn ta cao giọng cười nói:

“Có rất nhiều đệ tử không biết trong bí cảnh đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, mọi thứ là do dư nghiệt Ma tộc và ảo cảnh trận gây ra, nhưng ít nhiều nhờ có tiểu đạo hữu Ninh Ninh của Huyền Hư Kiếm Phái nên đã có thể bảo vệ được bí cảnh Thủy Kính may mắn thoát khỏi khó khăn. Hôm nay đại yến này, để sư tôn của nàng trưởng lão Thiên Tiện nói rõ bí mật trong đó cho chư vị.”

Hắn ta vừa nói xong, các đệ tử xung quanh cũng rất nể tình mà đồng loạt dừng động tác lại, họ vẫn duy trì tư thế kiễng chân chờ mong giống với Lạc Nguyên Minh, nhưng mà qua thời gian nửa chén trà, trưởng lão Thiên Tiện bị gọi tên vẫn không xuất hiện.

Ở chân trời có một đám mây chậm rãi bay đến, lại chậm rãi trôi đi, từ đầu đến cuối không phát ra một chút âm thanh.

Lạc Nguyên Minh rất xấu hổ, cùng vài trưởng lão khác mặt mũi nhìn nhau, huyệt thái dương nhảy thình thịch thình thịch.

Ninh Ninh kéo tay áo Bùi Tịch, vẻ mặt cứng ngắc.

Trái tim của nàng treo lên cổ họng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào chính giữa bữa tiệc, tuyệt đối không nghĩ tới, lại có một thanh niên thân hình quen thuộc dị thường bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, chậm rãi đi lên phía trước.

Đây quả thực là kỳ tích lớn thứ mười của thế giới, Thiên Tiện Tử vốn nên say như chết không tìm ra nam bắc thế mà lại xuất hiện ở trong phủ thành chủ, chẳng qua vẻ mặt của ông ấy không thích hợp lắm, ánh mắt vừa đỏ vừa sưng, giống như kẻ cuồng sát lang thang chạy trốn suốt mười năm.

Ông ấy sẽ không phải là… chưa tỉnh rượu đâu nhỉ?

Giác quan thứ sáu trong lòng Ninh Ninh giống như xoay tròn 720 độ rơi vào thùng rác cùng với đậu hũ siêu thối của Quyết Ngư lên men bảy bảy bốn mươi chín ngày, so với lúc trước còn tệ hơn.

“Các vị tiểu đạo hữu –“

Thiên Tiện Tử đứng ở chỗ Lạc Nguyên Minh đã đứng, cười hắc hắc với mọi người, bởi vì thân thể không đứng vững, ông ấy lắc lư rồi ngã mạnh sang bên cạnh, toàn bộ vẻ mặt vặn vẹo giống như một chén hoành thánh.

Nhờ có ông ấy, buổi yến hội chính đạo tốt đẹp lại bỗng tựa như một buổi báo cáo thành tích giết người của Ma giáo.

“Mọi người đều biết, Thập Phương Pháp Hội này...”

Ông ấy nói đến đây lại dừng một chút, như là quên gì đó, móc ra một tờ giấy mỏng từ trong ngực, híp mắt cúi đầu nhìn lại: "Thập Phương Pháp Hội, là đại sự mà nhiều năm chúng ta khó có được một lần!"

Thập Phương Pháp Hội của mẹ ông. Vậy bọn họ tới để làm gì, đại hội giao lưu tang lễ?

Lạc Nguyên Minh trừng to mắt, thiếu chút nữa đã thở hổn hển, muốn nói lại thôi.

“Ừ, để ta xem. Chúng ta tu…”

Thiên Tiện Tử hiển nhiên còn chưa tỉnh lại từ trạng thái say rượu, lảo đảo phân biệt chữ viết trên giấy.

Ý thức của ông ấy không rõ, những chữ kia tất cả đều mơ hồ, thấy không rõ sau chữ "Tu" rốt cuộc là "Tiên" hay là "Chân" hay là "Đạo", ông ấy cứ như vậy cố gắng phân biệt nửa ngày, có chút phiền não nhíu mày, bỗng ánh mắt nhoáng lên.

Dưới trang giấy, là đôi chân mở rộng của ông.

“Ồ, không phải ‘Tiên’ cũng không phải ‘Chân’, lại càng không phải ‘Đạo’.”

Ông hiểu rồi, giờ này khắc này chữ viết chiếm cứ toàn bộ đầu óc của ông là –

"Thập Phương Pháp Hội, đối với tu giày giới chúng ta mà nói là đại sự mấy năm khó có được một lần!"

Thiên Tiện Tử nhíu mày nói to: "Trong đó đồ đệ ngoan Ninh Ninh của ta càng là nhân tài trong tu giày giới, vi sư vô cùng tự hào đối với con !"

Bên cạnh có không ít người nhìn họ với ánh mắt vô cùng khiếp sợ, Ninh Ninh thầm nghĩ muốn nhắm hai mắt lại, muốn chọn một phương thức có thể diện để chết đi.

Lạc Nguyên Minh mạnh mẽ véo người, để cho mình không đến mức té xỉu. Mà Thiên Tiện Tử bên cạnh còn đang luyên thuyên không dứt đặc biệt nói:

“Nếu muốn nói trong bí cảnh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, các ngươi tuyệt đối sẽ không tưởng được!”

Trong phủ thành chủ yên tĩnh như chết, Bùi Tịch mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt Ninh Ninh, ngăn trở tầm mắt đang đến từ bốn phương tám hướng cho người ở phía sau, mà bản thân nàng thì không dám nghe tiếp.

“Bí cảnh bị Ma tộc thiết lập trận pháp Thủy Kính, nơi mọi người đến ban đầu thật ra là nơi có giấu trận pháp sau lưng, Ma tộc tụ tập.”

Ông nói đến mức tình cảm mãnh liệt mênh mông, hoa chân múa tay vui sướng: "Chính là Ninh Ninh phát hiện vị trí mắt trận, cầm kiếm đại chiến ba trăm hiệp với Ma Quân, lúc này mới trọng thương Ma tộc, còn trả lại một bí cảnh an bình!"

Lấy…Ma… Quân.

Chân Tiêu Kiếm Tôn bình thường có quan hệ tốt nhất với người này hiện tại tái xanh cả mặt, cầm chén trà mà tay khẽ run rẩy, mãnh liệt rót một ngụm trà nóng.

“Trưởng lão Thiên Tiện.”

Vị này tốt xấu gì cũng là đại năng tiếng tăm lừng lẫy của Tiên Môn, mặc dù Lạc Nguyên Minh nhìn ra có chỗ không thích hợp nhưng cũng không thể làm xấu mặt người ta trước mặt mọi người.

Mắt thấy Thiên Tiện Tử nói tới đây liền sững sờ dừng lại, hắn ta rất biết xem xét thời thế mà hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy để nhắc nhở: "Trưởng lão Thiên Tiện, lúc này nên gọi Ninh Ninh lên đài, để ta trao thưởng.”

Thiên Tiện Tử gật đầu, giống như cỗ máy trí tuệ nhân tạo bị kém thông minh cứng ngắc vặn vẹo đầu, quét mắt nhìn đại đa số người ở đây một vòng. Bởi vì Ninh Ninh bị Bùi Tịch ngăn trở thân hình nên ông ấy cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu cô nương.

“Nhưng Ninh Ninh nàng ấy...”

Ông nghiêng đầu, trong mắt toàn là sự buồn bã cùng mê mang không chút che giấu, ngây ngốc nói với Lạc Nguyên Minh: "Ninh Ninh, đã không còn nữa rồi. Hiện giờ cho dù gọi tên nàng, cũng sẽ không có người đi lên.”

Các trưởng lão kinh ngạc, các đệ tử sửng sốt, hiện trường biến thành một mảnh hỗn loạn.

Không còn nữa.

Ôi thần linh ơi! Ninh Ninh đã chết?!

Ninh Ninh sư muội của Huyền Hư Kiếm Phái, sau khi nàng quyết đấu với Ma Quân bị trọng thương thì đã không còn?! Ngày đó sự kiện Ô Long ra khỏi bí cảnh đúng thật là lần cuối cùng bọn họ được nhìn thấy nàng sao?!

Khó trách ngày đó vẻ mặt nàng khác thường, chẳng lẽ… là hồi quang phản chiếu?!

Trước mắt Ninh Ninh tối sầm, nắm chặt ống tay áo của Bùi Tịch, cố gắng hít sâu.

Người không ở phụ cận nàng thì xôn xao bóp cổ tay thở dài, các đệ tử bên cạnh nàng thì nháo nhào liếc mắt nhìn đến, mặt lộ vẻ hoảng sợ, không tiếng động lui về phía sau vài bước.

Tiếp theo lại nghe thấy tiếng nói như cái chiêng vỡ của Thiên Tiện Tử: "Các tiểu đạo hữu còn lại đừng nản lòng, dù hiện tại ngươi không có tiếng tăm gì nhưng chỉ cần cần chăm chỉ tu luyện, các ngươi cũng sẽ giống như Ninh Ninh, cuối cùng sẽ có một ngày đầu rơi xuống đất, biến thành phượng hoàng dục hỏa thiêu thân!"

Lúc này không chỉ Lạc Nguyên Minh, toàn bộ hội trường đều sôi trào.

Ai lại muốn đầu rơi xuống đất giống như nàng cơ chứ!

“Người này điên rồi!”

Lâm Thiển hoảng sợ kêu to: "Mau mau mau, ai đó mau ngăn ông ấy lại!”

“Có phải ông ấy muốn nói 'trở nên nổi bật', 'dục hỏa trùng sinh' hay không?”

Khúc Phi Khanh liếc mắt một cái liền nhìn ra mờ ám: "Đây là do uống say.”

“Trưởng lão Thiên Tiện, ông làm sao vậy!”

Lạc Nguyên Minh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vội vàng tiến lên muốn ngăn ông ấy lại, không ngờ Thiên Tiện Tử đột nhiên quay đầu, sát ý hung ác điên cuồng trong mắt tựa như dã thú khiến hắn ta không dám tiến lên.

Ánh mắt này quả thực đáng sợ, thị vệ trong phủ thành chủ thuận thế mà động, vốn tưởng rằng trưởng lão Thiên Tiện muốn rút kiếm chiến đấu, không ngờ đối phương chỉ lạnh lùng cười, lui về phía sau một bước nói: “Các ngươi làm cái gì vậy?”

Vì thế toàn bộ người trên yến tiệc, đều trơ mắt nhìn trưởng lão Thiên Tiện không ngừng lộn nhào phi thân về phía sau, các thị vệ bên cạnh thành chủ phấn khởi đuổi theo, giống như dắt khỉ đi dạo, cuối cùng đi tới chuồng ngựa trong phủ đệ.

Ông ấy trốn, bọn họ đuổi theo, dù ông ấy chắp cánh cũng khó bay.

Dưới sự bao vây dày đặc như thế mà Thiên Tiện Tử vẫn không hoảng loạn, ông trực tiếp nhảy đến trước một con ngựa trong góc, giơ tay ghìm chặt dây cương, lấy âm thanh hào hùng nuốt trời lấp đất lớn tiếng nói:

"Mã huynh tốt, trước kia đều là ngươi bị người cưỡi, hôm nay ta cũng tới cho ngươi cưỡi một hồi!”

Danh tiếng của ông ấy, rốt cuộc biến thành đao đâm về phía ông ấy.

Trong phủ thành chủ, ngoài phủ thành chủ, tất cả mọi người đều kinh hoảng.

Cứu mạng đi, trưởng lão Thiên Tiện không nói hai lời khiêng một con ngựa lên, vung vào không trung tạo thành một vòng tròn thật to, trong tiếng tuấn mã kêu thảm thiết như giết heo thì ông ấy nhanh chân chạy lên đường cái!

Trên đường phố người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục, ngựa xóc nảy trên đầu vai ông ấy, nó gào thét từng trận, bị dọa đến miệng sùi bọt mép, nương theo tiếng cười đường hoàng của Thiên Tiện Tử, âm thanh vang vọng nhiều lần ở khắp nơi.

Xu thế cuồng dã vượt xa khiến người thường không thể sánh bằng, bách tính Loan thành đều gọi đây là "Tiên môn số một ngược mã chém đầu cuồng ma", tiếng thơm lưu danh muôn đời.

“Ninh Ninh tiểu sư tỷ, mau đi cứu bọn họ đi!”

Không biết Lâm Tầm trong góc là do bị cảm động lây hay là bị Thiên Tiện Tử làm cho hoảng sợ, khóc thút thít: "Nếu ngay cả sư tôn cũng thành bộ dáng này... Vậy sư tỷ và Hạ sư huynh ở trong Bách Hoa Thâm, sẽ làm ra chuyện gì đây trời!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.