Thời gian trôi qua rất nhanh.
May mắn thay, mấy ngày nay, Bạch Hoài Sơn không đưa ai vào phòng thí nghiệm, chỉ tiêm thêm vài mũi và quan sát thêm một chút.
Dù cơn đau thể xác tạm thời được giảm bớt, nhưng vết thương trong lòng lại không thể dễ dàng xóa nhòa.
Đặc biệt là mỗi khi Khương Lưu Huỳnh nhìn thấy ống tiêm đáng sợ kia, bóng ma trong lòng cô lại càng nặng nề hơn.
Huống hồ, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cô đã bị tiêm gần mười mấy mũi. Để ngăn cô bỏ trốn, mũi đầu tiên mà Bạch Hoài Sơn tiêm cho cô chính là thuốc giãn cơ.
Cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không thể làm bất cứ điều gì, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn:
“Ông… còn muốn… gì nữa…”
Khóe môi Bạch Hoài Sơn hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười dịu dàng:
“Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy rồi, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.”
Ông ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khương Lưu Huỳnh, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật quý giá, nhưng ánh mắt tàn nhẫn đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.
Khi mũi tiêm cuối cùng đẩy thuốc vào cơ thể cô, đầu óc Khương Lưu Huỳnh bỗng nhiên choáng váng, trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt.
Buổi phát sóng trực tiếp cũng theo đó mà tối sầm lại.
[Cái gì đây! Bạch Hoài Sơn, ông nói rõ xem nào! Không phải nói đã làm xong thí nghiệm rồi sao? Tại sao còn tiêm thêm nhiều như vậy?!]
[Cảm giác bất lực của Khương Lưu Huỳnh vừa nãy, tôi thực sự cảm nhận được luôn… Đến cả đánh máy cũng thấy mệt, đỉnh thật.]
[Nhìn mà tôi sốt ruột quá! Mau bật sáng lên đi, tôi muốn xem tiếp!]
Màn hình sáng lên trở lại, nhưng Bạch Hoài Sơn đã không còn ở đó nữa. Thay vào đó là một bóng dáng rón rén—Bạch Ly.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, để lại một khe hở nhỏ rồi lén nhìn vào trong, cuối cùng cũng tìm thấy cô gái mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Nhưng anh vẫn không dám tin, liền khẽ gọi một tiếng:
“Huỳnh… Huỳnh Huỳnh? Là em sao?”
Ba ngày nay, anh gần như chẳng làm gì cả, trong đầu toàn là lời của Khương Lưu Huỳnh ngày hôm đó.
Nhưng để cô có chút bài học, để cô hiểu được giá trị của bản thân, anh đã cố gắng kiềm chế sự lo lắng như có lửa đốt trong lòng, cố ý để cô một mình ở nơi xa lạ này.
Thế nhưng… rốt cuộc đây là chuyện gì?
Tại sao trong phòng của bố anh lại có một người phụ nữ?
Chẳng lẽ… thực sự là Khương Lưu Huỳnh?
Bạch Ly tiến lên, mạnh tay lật chăn ra, giọng lớn tiếng đầy hoảng hốt. Nhưng cô lại đang quay lưng về phía anh , không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Anh cũng không muốn chạm vào cô, sợ bẩn tay, chỉ lạnh giọng chất vấn từ xa:
“Cô là ai? Sao lại ở trong phòng của bố tôi?”
Anh đã tìm khắp biệt thự, không biết vì sao ngay cả một người giúp việc để hỏi chuyện cũng không có, không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Anh đành phải lục soát từng phòng, không bỏ qua bất cứ góc nào.
Cuối cùng, anh gọi điện thoại cho chú Triệu, nhưng câu trả lời nhận được là—ba ngày trước, bọn họ đã rời đi cả rồi.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Ly là: có lẽ bố anh đã đuổi Khương Lưu Huỳnh đi.
Nhưng dựa vào tính cách của ông ta, dù có đuổi cô đi thì trước đó cũng phải nói với anh một tiếng mới đúng.
Thế nên, suy nghĩ thứ hai của anh là—cô đã tự mình bỏ trốn.
Nhưng mà… nghĩ kỹ lại, cô có thể đi đâu được chứ?
Không có anh, còn ai có thể giúp cô đây?
Vậy nên, anh đã kiểm tra lại một lần nữa, vừa tìm vừa gọi tên cô, cuối cùng bước vào căn phòng mà từ trước đến nay anh gần như chưa bao giờ đặt chân đến—phòng của bố anh.
“Bạch… Ly?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô gái nằm trên giường cố gắng mở mắt, chậm rãi quay đầu lại.
Khuôn mặt lộ rõ trong tầm mắt của Bạch Ly.
Trong khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn sững sờ.
Ngay lập tức lao lên, ôm chặt lấy cô, đưa cô về phòng mình rồi ném cô lên giường.
Thế nhưng, dù đã động tay động chân lớn như vậy, Khương Lưu Huỳnh vẫn mơ mơ màng màng, trông như thể không tỉnh nổi.
Cơn giận trong lòng Bạch Ly bùng lên, anh siết chặt vai cô, lay mạnh rồi hét lên:
“Khương Lưu Huỳnh!! Em mau giải thích cho anh! Tại sao em lại nằm trên giường của bố anh?!”
Mặc dù bây giờ không phải là lúc để cười, nhưng trong phòng live stream, rất nhiều người vẫn không nhịn được mà phì cười.
Họ bị hành động của Bạch Ly làm cho buồn cười đến mức không thể nhịn nổi:
[Ha ha ha ha, Bạch Ly, anh làm gì mà trông như đang bắt gian vậy?? Không phải anh coi cô ấy là em gái sao~?]
[Cười xỉu, tôi xem cô ấy là em gái, mà cô ấy lại muốn làm mẹ kế của tôi.]
[Ê ê, các người đừng có mà thần kinh thế! Không thấy Khương Lưu Huỳnh bị hại đến mức bất tỉnh rồi à? Hơn nữa, Bạch Hoài Sơn xứng sao?]
Phải rồi.
Ông ta xứng sao?
Ban đầu, Khương Lưu Huỳnh hoàn toàn không ngủ trong căn phòng này.
Mãi đến khi Bạch Hoài Sơn cho cô uống dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, nhưng cô lại nôn hết ra giường, ông mới thuận tiện ôm cô sang đây, chờ đợi con trai mình tự phát hiện.
Lúc này, ông ta đang nhìn vào màn hình điện thoại, theo dõi camera giám sát, đầy mong chờ xem Bạch Ly sẽ có phản ứng gì tiếp theo.
Đáng tiếc là, ông ta chỉ gắn camera trong phòng mình. Ông ta chưa biến thái đến mức lắp camera trong phòng con trai.
Khi bị Bạch Ly chất vấn liên tục, Khương Lưu Huỳnh cũng ngơ ngác không hiểu gì:
“Anh đang nói gì vậy?”
Kết hợp với đôi mắt trong veo đầy vô tội của cô, cơn giận dữ của Bạch Ly như bị dập tắt đi một nửa.
…
Ngay cả Bạch Ly của hiện tại cũng có chút bối rối.
Anh ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra chuyện này.
Nhìn thấy hàng loạt câu hỏi trong phần bình luận, anh gãi đầu, có chút xấu hổ giải thích:
“Lúc đó tôi nôn nóng quá, thấy cô ấy nằm trên giường của bố tôi…”
Nhưng anh mới nói được một nửa liền dừng lại.
Bởi vì đột nhiên anh nhận ra, bản thân có nhất thiết phải giải thích không?
Những khán giả này là gì chứ?
Sự thật có quan trọng với họ không?
Dù anh có sai, thì đó cũng là lỗi mà anh mắc phải với Khương Lưu Huỳnh. Chỉ cần nhận được sự tha thứ của cô là đủ, liên quan gì đến bọn họ?
Nghĩ đến đây, anh cúi đầu im lặng, ánh mắt đầy vẻ ảm đạm và đau khổ.
Vì… anh vẫn chưa biết Khương Lưu Huỳnh đang ở đâu.
Đã ba ngày kể từ khi cô rời khỏi anh.
Ba ngày qua cô đã trải qua những gì?
Cô đã tỉnh chưa, hay vẫn còn…
Bạch Ly siết chặt nắm tay, một lần nữa tức giận đến phát điên, nhưng dây trói trên người anh từ đầu đến cuối vẫn không bị tổn hại chút nào.
Khán giả nhìn anh lại nổi điên, lập tức xua tay chán nản, rồi nhanh chóng quay lại tiếp tục theo dõi live stream.
…
Trên màn hình, Bạch Ly đang siết chặt bờ vai Khương Lưu Huỳnh:
“Anh hỏi em, tại sao lại ở trong phòng bố anh? Ba ngày qua, hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ do thuốc vẫn còn trong cơ thể, ý thức của Khương Lưu Huỳnh vẫn mơ hồ, suy nghĩ trì trệ, khó tập trung.
Nghe thấy câu hỏi của anh, cô chỉ nghiêng đầu, gần như lặp lại nguyên văn lời anh vừa nói:
“Phòng của bố anh… thì có thể làm gì chứ?”
Nhưng chính khoảnh khắc cô vô thức nghiêng đầu ấy, những vết bầm tím trên cổ lập tức lộ ra.
Những dấu vết này là do kim tiêm của Bạch Hoài Sơn để lại khi tiêm thuốc cho cô.
Mặc dù chỉ nhỏ bằng móng tay, nhưng lại có rất nhiều vết.
Bạch Ly lập tức nhận ra điều đó.
Khoảnh khắc ấy, anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh bất ngờ bóp chặt cổ Khương Lưu Huỳnh, tức giận gào lên:
“Đây là gì? Em còn dám hỏi anh đang nói cái gì sao?!”
“Em có biết mình đã làm gì không? Leo giường? Hả? Nóng lòng đến mức không thể đợi mà phải bỏ tôi để đi quyến rũ người khác à?!”
Áp lực từ bàn tay anh, cùng với những câu chất vấn dồn dập như tiếng sấm, khiến ý thức của Khương Lưu Huỳnh dần trở nên rõ ràng.
Cô cố gắng thở, khóe mắt xuất hiện một vệt đỏ, như thể bị m.á.u thấm vào.
Cô thử động đậy ngón tay, và lần này—cô ngạc nhiên phát hiện ra mình có thể cử động!
Nhưng còn chưa kịp phản kháng, giọng nói giận dữ của Bạch Ly lại một lần nữa khiến cô sững sờ:
“Em giả vờ cái gì nữa? Giải thích đi!”
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, anh vô thức dịu giọng, lực tay cũng nhẹ đi một chút.
Cuối cùng cũng đủ để cô có thể lên tiếng.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là, thay vì trả lời, ngón tay Khương Lưu Huỳnh lại chậm rãi bám lên cánh tay anh, sau đó, cô nghẹn ngào nói từng chữ:
“Bạch… Bạch Ly… Đưa tôi đi… Đưa tôi… rời khỏi đây…”
Như thể cô hoàn toàn quên đi những câu hỏi của anh, chỉ một lòng một dạ muốn anh đưa cô rời khỏi nơi này.
Bạch Ly bị hành động này của cô làm cho bối rối, anh buông tay ra, hỏi lại:
“Em… muốn đi sao?”
Khương Lưu Huỳnh lập tức gật đầu:
“Đúng! Tôi muốn đi, tôi muốn rời khỏi đây!”
Dù cô có hận Bạch Ly đến đâu, thì sự thật vẫn là—chỉ có anh mới có thể đưa cô đi.
Rời khỏi nơi quỷ quái này.
Cô thậm chí không dám nghĩ xem cái gọi là “phương pháp xử lý hàng lỗi” của Bạch Hoài Sơn là gì.
Nhưng cô đã trốn thoát rồi, đúng không?
Cô không còn là một đối tượng thí nghiệm trong phòng thí nghiệm nữa, đúng không?
Phần đời còn lại là của cô, cô phải tự quyết định!
“Tôi muốn về nhà… Đúng vậy! Bạch Ly, đưa tôi về nhà!”
“…?”
Bạch Ly đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao biểu cảm của Khương Lưu Huỳnh lại tràn ngập nỗi sợ hãi như vậy?
Anh dần bình tĩnh lại, quan sát kỹ những vết bầm tím trên cổ cô.
Ở giữa mỗi vết đều có một chấm đen…
Không đúng, nhìn kỹ hơn… trông giống như một lỗ nhỏ…
Tiêm… thuốc sao?
Ai đã tiêm cho cô ?
Chẳng lẽ là do bị bệnh, nên mới mời bác sĩ gia đình đến tiêm?
Nói như vậy cũng có lý…
Nhưng Bạch Ly vẫn cảm thấy khó hiểu, tại sao Khương Lưu Huỳnh lại sợ hãi đến vậy?
Trước mắt, cứ trấn an cô đã.
Vì thế, anh thuận theo lời cô mà nói tiếp:
“Được được được, anh đưa em về. Nhưng trước hết… em hãy bình tĩnh lại, nói cho anh biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”
Để lấy lòng tin của cô, anh còn bịa ra một cái cớ:
“Ba ngày qua anh bận việc ở trường. Em cũng biết đấy, đại học rất nhiều thứ phải làm. Xin lỗi vì đã để em ở nhà một mình.”
Nhưng Khương Lưu Huỳnh vẫn giữ nguyên vẻ hoảng loạn, chỉ là trong ánh mắt cô, sự chế giễu đã rõ ràng đến mức khán giả ai cũng nhìn thấy.
Thì ra, những lời dối trá mà anh từng nghĩ là hoàn hảo, cô đã sớm nhìn thấu, chỉ là không buồn vạch trần.
Hoặc có lẽ, nó chẳng liên quan gì đến cô, nên cô chẳng buồn để tâm.
Bây giờ cô chỉ có một mục tiêu duy nhất:
“Đưa tôi về đi, tôi cầu xin anh, đưa tôi về. Món nợ này, sau này tôi nhất định sẽ trả. Được không?”
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy chân thành và sợ hãi của cô, không hiểu sao Bạch Ly lại gật đầu.
Thêm vào đó, mấy ngày nay…
Anh vốn tưởng rằng với tính cách của bố anh, chắc chắn sẽ không cho Khương Lưu Huỳnh sắc mặt tốt, để cô nhận ra ai mới là người tốt với cô.
Nhưng ai mà ngờ, vừa trở về đã phát hiện cô nằm trên giường của bố anh.
Đây mới là điều khiến Bạch Ly bất an nhất.
Rõ ràng anh có nhiều căn hộ khác bên ngoài, hoàn toàn không cần phải để cô ở đây.
Dù nơi này có xa hoa đến đâu, nhưng cũng có nguy cơ bố anh sẽ trở về bất cứ lúc nào.
“… Được rồi, anh đưa em đi ngay bây giờ. Có phải bố anh đã bắt nạt em không? Tôi có căn hộ khác ở Bắc Kinh, em có thể tạm thời ở đó , chờ…”
Còn chưa nói xong, Khương Lưu Huỳnh bỗng nhiên lắc đầu thật mạnh.
Bạch Ly lập tức cứng đờ, dù không nói gì nhưng ánh mắt như muốn hỏi: “Sao vậy?”
Chân tướng đương nhiên không thể nói ra.
Khương Lưu Huỳnh cũng không có gan tố cáo Bạch Hoài Sơn trước mặt con trai của ông ta.
“… Không cần đâu, tôi thấy làm vậy sẽ làm phiền anh quá. Hơn nữa, tôi cũng không thể cứ trốn mãi thế này. Tôi muốn về… nhà họ Khương, giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
Lúc này, bốn chữ “giải thích rõ ràng” trong lòng Khương Lưu Huỳnh đã không còn chút mong đợi nào nữa.
Chỉ có sự bình tĩnh.
Bình tĩnh đến lạnh lùng.
Chỉ như một cái cớ để qua loa đối phó.
So với việc chịu tủi nhục ở nhà họ Khương, cô càng sợ hơn là sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đau quá…
Thật sự quá đau…
Không phải đau về thể xác.
Mà là trái tim cô.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt Bạch Hoài Sơn, nghe giọng nói của ông ta, lòng cô liền dậy sóng không thể yên bình.
Đó là một sự giày vò khủng khiếp.
Nhưng rất nhanh thôi…
Cô sắp được rời khỏi đây rồi.
Đi thật xa.
Ra nước ngoài, lên núi, ra đảo hoang…
Đi đâu cũng được.
Hoặc có thể tìm đến cô Lâm cũng là một lựa chọn không tệ.
Cuộc đời vẫn còn rất dài, đúng không?
Khương Lưu Huỳnh tự hỏi mình.
Chắc chắn, cô sẽ tự trả lời “Đúng”, nên mới tha thiết cầu xin Bạch Ly như vậy.
Cô đang tự cho mình một tia hy vọng.
Cô đang tự cứu lấy chính mình.
Chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh khẽ cong môi cười nhạt, rồi bất ngờ ôm lấy Bạch Ly—
“Làm phiền anh rồi. Sau này nếu anh cần tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Mấy ngày qua, Khương Lưu Huỳnh đã nhận ra một điều:
Bạch Ly rất dễ mềm lòng.
Và… anh dường như cực kỳ ghét người khác chạm vào mình.
Cô từng thấy Khương Oản Oản vô tình ngã vào lòng anh, kết quả là anh lập tức bật dậy như bị điện giật, trong ánh mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét.
Bây giờ nếu cô chủ động ôm anh như thế này…
Liệu có khiến anh thấy ghê tởm không?
Không ngoài dự đoán, đầu óc Bạch Ly lập tức trống rỗng, cả người đơ tại chỗ.
Nhưng điều khiến Khương Lưu Huỳnh bất ngờ là—
Anh không đẩy cô ra ngay lập tức.
Ngược lại, cơ thể anh khẽ run lên, như thể bị một cảm giác khó diễn tả bao trùm.
Lớn đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người ôm anh.
Ngay cả mẹ anh cũng chưa từng như thế.
Một cảm giác không thể nói rõ.
Có chút ấm áp.
Còn có mùi thơm thoang thoảng.
Người cũng nhỏ xíu, chỉ bằng một nửa anh.
Nếu vậy, chẳng phải chỉ cần một tay là anh có thể xách cô lên sao?
Vậy nếu như…
Khoan đã!
Khương Lưu Huỳnh đang lấy lòng anh?
Có phải cô cuối cùng cũng chấp nhận anh rồi không?
Nhưng… thì sao?
Ban đầu anh muốn làm gì?
Tại sao nhất định phải có được lòng tin của Khương Lưu Huỳnh?
Bạch Ly cảm thấy đầu óc như bị nhiễm virus, mơ hồ choáng váng, rất lâu sau mới nhớ ra.
Vì…
Anh có thể từ từ biến Khương Lưu Huỳnh thành con cờ trung thành nhất bên cạnh mình!
Cùng lúc đó, trong đầu anh không kìm được mà nhớ đến xấp bài kiểm tra của cô mà anh đã điều tra được.
Dù điểm số thấp, nhưng lúc nào cũng duy trì trên mức đủ điểm.
Điều đó chỉ có thể chứng minh—
Cô hoàn toàn biết làm, nhưng cố tình không làm tốt hơn.
Còn những bức tranh trong kho của nhà họ Khương…
Dù trình độ thưởng thức nghệ thuật của anh không cao, nhưng cũng nhìn ra được thiên phú của cô.
Quan trọng nhất—
Khương Lưu Huỳnh còn có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy…
Nếu có thể thu nhận cô dưới trướng, thì chỉ có lợi chứ không có hại!
“… Có được không, Bạch ca ca?”
Tiếng “Bạch ca ca” khẽ khàng gọi anh trở lại thực tại.
Bạch Ly ho khan hai tiếng, nói:
“… Được… được rồi, anh đưa em về. Nhớ kỹ những gì hôm nay em đã nói.”
Dù sao, có một con cờ như thế này bên cạnh cũng không tệ.
Còn dùng vào việc gì—
Sau này tính tiếp.